Đỗ Long nói mãi, thuyết phục mãi tạm thời Bạch Tùng Tiết không suy xét đến việc phái người tiếp viện. Nhưng nếu hai ngày sau vụ án vẫn không có tiến triển gì, Bạch Tùng Tiết sẽ phải tăng thêm nhân sự.
Lúc Đỗ Long đến chỗ ngồi nói với Trì Khánh Bân đã quyết định xong, Trương Văn Diệu nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, cậu thật sự tự tin như vậy? Nếu đến lúc đó không phá được án thì làm thế nào?
Đỗ Long vười nói:
- Tôi tin tưởng năng lực của mình, vụ án này tôi cảm thấy không khó phá, điều khiến tôi thấy kì lạ… Cục trưởng Trương trước kia cũng là thần tượng của tôi, nhiều vụ án ông phá đều biên tập thành giáo trình cho chúng tôi học trong trường cảnh sát rồi. Với năng lực của cục trưởng Trương, phá vụ án này hẳn là thực nhẹ nhàng mới đúng chứ.
Trương Văn Diệu lắc đầu cười nói:
- Già rồi, không được rồi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước mà… Mấy vụ án này lúc đầu trong Cục không coi trọng, đợi đến lúc chúng ta cảm thấy không được thì trong tay đã có một đống vụ án cực kì phức tạp không làm rõ được, hình sự lại không phải do tôi quản, có quản cũng không nhiều. Không ngờ hiệu suất làm việc của bọn họ thấp như vậy, tôi sớm nên nắm bắt một ít.
Phó cục trưởng cục Công an thành phố Song Môn, ông Nguyễn Minh Quân quản lý hình sự ngồi đó hổ thẹn nói:
- Đều tại tôi làm việc không tốt, tại đây tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành đối với những gì đã gây ra đến Giám đốc sở và tất cả các đồng chí trong tổ chuyên án.
Trì Khánh Bân lạnh nhạt nói:
- Anh nên xin lỗi không phải với chúng tôi mà là với những gia đình có người mất tích, xin lỗi tất cả nhân dân thành phố Song Môn.
Nguyễn Minh Quân mặt đỏ như gấc, ông ta ngượng ngùng thừa nhận sai lầm, hy vọng mọi người lượng thứ. Trì Khánh Bân đối với ông ta thì xa cách, Trương Văn Diệu phê bình Nguyễn Minh Quân vài câu mở lối thoát cho ông ta, sau đó chuyển chủ đề nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, đại danh của cậu tôi cũng sớm đã kính trọng rồi, cậu cũng là một cao thủ hình sự, cậu tới nói với mọi người về cách nhìn của cậu đối với vụ án này đi!
Đỗ Long nói:
- Nhiều người ở đây quá, không tiện nói về tình hình vụ án, hay là trở về cục Công an tôi thương lượng một chút với sếp Hoàng, sau đó sẽ từ từ nghiên cứu thảo luận về vụ án.
Trương Văn Diệu cười nói:
- Được, đợi họp tôi có thể dự thính một chút. Nghe nói cái hệ thống Skynet kia là do cậu chủ trì mở ra, cái đó đối với vụ án như thế này có giúp được gì không?
Đỗ Long nói:
- Trợ giúp lớn, càng là những vụ án có nhiều manh mối thì ứng dụng hệ thống Skynet càng dễ dàng phát hiện ra được những manh mối hữu dụng. Vụ án này có trên trăm người mất tích, thông qua hệ thống Skynet tôi đã phát hiện ra mấy điểm quan trọng của vụ án, trở về rồi nói tiếp đi. Cục trưởng Trương, ông là thần tượng của tôi, nào, tôi lấy rượu mời ông một ly!
Trương Văn Diệu nâng ly cùng Đỗ Long nhẹ nhàng cụng một cái, cười nói:
- Tôi mà là thần tượng gì, cậu mới là thần tượng chân chính đấy. Trong cục mấy cô gái nhìn ảnh cậu hai mắt liền sáng lên, có một khoảng thời gian cậu thường ở trên ti vi, bọn họ có thời gian rảnh đều đi nghe ngóng tin tức cậu, thấy cậu bị chôn trong đống đổ nát mấy cô nàng đều khóc đó.
Đỗ Long lắc đầu, cười nói:
- Bị chôn dưới đống đổ nát đó là một trong những trải nghiệm trong đời tôi khó quên nhất, ôi…
Đỗ Long một ngụm uống cạn cốc nước cam, Trương Văn Dệu cũng uống đồ uống trong tay, nói:
- Trong hoàn cảnh quả thật một ngày dài như một năm, thật cả đời khó quên. Nào, tôi đáp lễ cậu một ly, vì những người dân được cậu cứu thoát, cụng ly!
Trương Văn Diệu hiểu sai ý của Đỗ Long, trên thực tế ngoại trừ Thẩm Băng Thanh còn tất cả mọi người đều hiểu sai. Chỉ có Thẩm Băng Thanh biết trong sâu thẳm việc Đỗ Long trải qua một ngày một đêm đó, hắn chẳng những không khó khăn mà ngược lại còn vui sướng.
Trong bữa tiệc Trương Văn Diệu thỉnh thoảng kéo Đỗ Long nói chuyện, lại bỏ quên nhân vật chính là Trì Khánh Bân. Trì Khánh Bân trong lòng phẫn nộ nhưng ông ta cũng không phản ứng gì, thật ra trong lòng âm thầm có chủ ý, nhất định phải lật đổ Trương Văn Diệu hoàn toàn!
Sau khi ăn cơm xong Đỗ Long khuyên bảo đám người có người nhà mất tích mau trở về. Đỗ Long đồng ý với bọn họ ngày mai hắn lại tự mình tiếp tục triển khai điều tra ở nhà họ, xin mọi người chuẩn bị tốt tài liệu, xem thử có nói lộ ra điều gì không, đám người nhà này mới bằng lòng rời đi.
Sau khi đưa tất cả người nhà của người mất tích rời đi, bọn Đỗ Long trở về cục Công an. Mọi người đang chờ ở phòng họp, Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào thương lượng riêng một lúc.
Đỗ Long thương lượng với Hoàng Kiệt Hào xong mới đi đến phòng họp, Đỗ Long bắt đầu phân tích vụ án trong sự chờ đợi của mọi người.
- Căn cứ vào thống kê và phân tích của chúng tôi, chúng tôi cho rằng một trăm linh năm người mất tích có thể chia làm ba loại. Loại một là nam thanh niên tuổi từ hơn mười đến hơn hai mươi, loại này mất tích tổng cộng có tám mươi mốt người. Loại hai là nam trung niên bốn mươi đến năm mươi tuổi có mười ba người. Loại ba chính là hỗn tạp, loại gì cũng có, ví dụ như mất tích thiếu nữ, trẻ con, học sinh trung học, người già… Đầu tiên chúng ta sẽ phân tích đặc thù và mấu chốt phá án của ba loại hình này.
Đỗ Long quét mắt một lượt nhìn toàn hội trường, hắn nói:
- Đầu tiên là loại thứ nhất, tám mươi mốt người trẻ tuổi mất tích, bao gồm thành phố Song Môn và huyện lân cận. Trước mắt thống kê được tám mươi mốt người, còn có hay không những người mất tích chưa được thống kê không ai nói chính xác, tạm thời chúng ta lấy tám mươi mốt người này phân tích đi. Tám mươi mốt người này đều là trẻ tuổi, ngoài cùng tuổi tác ra bọn họ còn có nhiều điểm chung, ví dụ như bọn họ đều là người ở nơi xa khu hành chính, địa điểm mất tích ở vùng ngoại thành hoặc những nơi vắng vẻ. Bọn họ đều tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, đều thuộc về sự an toàn tương đối của đám đông, nhưng họ lại mất tích và không chỉ mất một hai người, càng không gây chú ý của những người xung quanh. Điều này đã nói rõ bọn người bắt cóc rất có tổ chức và kế hoạch, không chỉ là một cá nhân hoặc là có một số vũ khí trí mạng, làm cho những người thanh niên này không có cơ hội phản kháng và chạy trốn, do đó đã bị bọn họ bắt cóc.
Đỗ Long ngừng một chút nói:
- Từ trong nhiều người mất tích như vậy chúng ta có thể đưa ra phán đoán rõ ràng. Những người trẻ tuổi bị bắt cóc này đại đa số đều không phải bị liên hoàn sát thủ bắt cóc, khả năng đến bây giờ vẫn còn sống.
Trương Văn Diệu giơ tay lên hỏi:
- Phó cục trưởng Đỗ, anh nghĩ thế nào mà lại đưa ra phán đoán này?
Đỗ Long nói:
- Rất đơn giản, bắt đầu từ tháng sáu năm trước, trong nửa năm đã mất tích tám mươi mốt người thanh niên. Trong mấy tuần thậm chí chỉ mấy ngày đầu đã mất tích mấy người, liên hoàn sát thủ thông thường sẽ không thường xuyên xuất động như vậy, hơn nữa bình thường liên hoàn sát thủ cũng không có khả năng đồng thời ở nhiều nơi bắt cóc người và làm gọn gàng như thế. Hành vi của loại tội phạm bắt cóc này có hình thức cũng hoàn toàn không giống liên hoàn sát thủ, tôi cho rằng đây là một tổ chức, có chủ mưu hành động bắt cóc. Kẻ gây án không chỉ là một hai người, bọn họ bắt cóc thanh niên này cũng không phải là để giết chóc mà là để…
Đỗ Long kéo dài thanh âm, ánh mắt nhìn xung quanh toàn hội trường. Lúc này Trương Văn Diệu đang trầm mặc không nói, đa số mọi người đều đang nhíu mày suy tư, Mạnh Hạo vỗ bàn một cái hưng phấn nói:
- Tôi hiểu rồi, là vì sức lao động, giống như các nước Âu Mĩ trước đây đến Châu Phi bắt cóc người da đen đi Âu Mĩ làm nô lệ. Đột nhiên rất nhiều người trẻ và khỏe bị bắt cóc, chắc chắn là để có được sức lao động với giá rẻ! Làm nô lệ cho bọn họ!
Lúc Đỗ Long đến chỗ ngồi nói với Trì Khánh Bân đã quyết định xong, Trương Văn Diệu nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, cậu thật sự tự tin như vậy? Nếu đến lúc đó không phá được án thì làm thế nào?
Đỗ Long vười nói:
- Tôi tin tưởng năng lực của mình, vụ án này tôi cảm thấy không khó phá, điều khiến tôi thấy kì lạ… Cục trưởng Trương trước kia cũng là thần tượng của tôi, nhiều vụ án ông phá đều biên tập thành giáo trình cho chúng tôi học trong trường cảnh sát rồi. Với năng lực của cục trưởng Trương, phá vụ án này hẳn là thực nhẹ nhàng mới đúng chứ.
Trương Văn Diệu lắc đầu cười nói:
- Già rồi, không được rồi, Trường Giang sóng sau đè sóng trước mà… Mấy vụ án này lúc đầu trong Cục không coi trọng, đợi đến lúc chúng ta cảm thấy không được thì trong tay đã có một đống vụ án cực kì phức tạp không làm rõ được, hình sự lại không phải do tôi quản, có quản cũng không nhiều. Không ngờ hiệu suất làm việc của bọn họ thấp như vậy, tôi sớm nên nắm bắt một ít.
Phó cục trưởng cục Công an thành phố Song Môn, ông Nguyễn Minh Quân quản lý hình sự ngồi đó hổ thẹn nói:
- Đều tại tôi làm việc không tốt, tại đây tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành đối với những gì đã gây ra đến Giám đốc sở và tất cả các đồng chí trong tổ chuyên án.
Trì Khánh Bân lạnh nhạt nói:
- Anh nên xin lỗi không phải với chúng tôi mà là với những gia đình có người mất tích, xin lỗi tất cả nhân dân thành phố Song Môn.
Nguyễn Minh Quân mặt đỏ như gấc, ông ta ngượng ngùng thừa nhận sai lầm, hy vọng mọi người lượng thứ. Trì Khánh Bân đối với ông ta thì xa cách, Trương Văn Diệu phê bình Nguyễn Minh Quân vài câu mở lối thoát cho ông ta, sau đó chuyển chủ đề nói với Đỗ Long:
- Đỗ Long, đại danh của cậu tôi cũng sớm đã kính trọng rồi, cậu cũng là một cao thủ hình sự, cậu tới nói với mọi người về cách nhìn của cậu đối với vụ án này đi!
Đỗ Long nói:
- Nhiều người ở đây quá, không tiện nói về tình hình vụ án, hay là trở về cục Công an tôi thương lượng một chút với sếp Hoàng, sau đó sẽ từ từ nghiên cứu thảo luận về vụ án.
Trương Văn Diệu cười nói:
- Được, đợi họp tôi có thể dự thính một chút. Nghe nói cái hệ thống Skynet kia là do cậu chủ trì mở ra, cái đó đối với vụ án như thế này có giúp được gì không?
Đỗ Long nói:
- Trợ giúp lớn, càng là những vụ án có nhiều manh mối thì ứng dụng hệ thống Skynet càng dễ dàng phát hiện ra được những manh mối hữu dụng. Vụ án này có trên trăm người mất tích, thông qua hệ thống Skynet tôi đã phát hiện ra mấy điểm quan trọng của vụ án, trở về rồi nói tiếp đi. Cục trưởng Trương, ông là thần tượng của tôi, nào, tôi lấy rượu mời ông một ly!
Trương Văn Diệu nâng ly cùng Đỗ Long nhẹ nhàng cụng một cái, cười nói:
- Tôi mà là thần tượng gì, cậu mới là thần tượng chân chính đấy. Trong cục mấy cô gái nhìn ảnh cậu hai mắt liền sáng lên, có một khoảng thời gian cậu thường ở trên ti vi, bọn họ có thời gian rảnh đều đi nghe ngóng tin tức cậu, thấy cậu bị chôn trong đống đổ nát mấy cô nàng đều khóc đó.
Đỗ Long lắc đầu, cười nói:
- Bị chôn dưới đống đổ nát đó là một trong những trải nghiệm trong đời tôi khó quên nhất, ôi…
Đỗ Long một ngụm uống cạn cốc nước cam, Trương Văn Dệu cũng uống đồ uống trong tay, nói:
- Trong hoàn cảnh quả thật một ngày dài như một năm, thật cả đời khó quên. Nào, tôi đáp lễ cậu một ly, vì những người dân được cậu cứu thoát, cụng ly!
Trương Văn Diệu hiểu sai ý của Đỗ Long, trên thực tế ngoại trừ Thẩm Băng Thanh còn tất cả mọi người đều hiểu sai. Chỉ có Thẩm Băng Thanh biết trong sâu thẳm việc Đỗ Long trải qua một ngày một đêm đó, hắn chẳng những không khó khăn mà ngược lại còn vui sướng.
Trong bữa tiệc Trương Văn Diệu thỉnh thoảng kéo Đỗ Long nói chuyện, lại bỏ quên nhân vật chính là Trì Khánh Bân. Trì Khánh Bân trong lòng phẫn nộ nhưng ông ta cũng không phản ứng gì, thật ra trong lòng âm thầm có chủ ý, nhất định phải lật đổ Trương Văn Diệu hoàn toàn!
Sau khi ăn cơm xong Đỗ Long khuyên bảo đám người có người nhà mất tích mau trở về. Đỗ Long đồng ý với bọn họ ngày mai hắn lại tự mình tiếp tục triển khai điều tra ở nhà họ, xin mọi người chuẩn bị tốt tài liệu, xem thử có nói lộ ra điều gì không, đám người nhà này mới bằng lòng rời đi.
Sau khi đưa tất cả người nhà của người mất tích rời đi, bọn Đỗ Long trở về cục Công an. Mọi người đang chờ ở phòng họp, Đỗ Long và Hoàng Kiệt Hào thương lượng riêng một lúc.
Đỗ Long thương lượng với Hoàng Kiệt Hào xong mới đi đến phòng họp, Đỗ Long bắt đầu phân tích vụ án trong sự chờ đợi của mọi người.
- Căn cứ vào thống kê và phân tích của chúng tôi, chúng tôi cho rằng một trăm linh năm người mất tích có thể chia làm ba loại. Loại một là nam thanh niên tuổi từ hơn mười đến hơn hai mươi, loại này mất tích tổng cộng có tám mươi mốt người. Loại hai là nam trung niên bốn mươi đến năm mươi tuổi có mười ba người. Loại ba chính là hỗn tạp, loại gì cũng có, ví dụ như mất tích thiếu nữ, trẻ con, học sinh trung học, người già… Đầu tiên chúng ta sẽ phân tích đặc thù và mấu chốt phá án của ba loại hình này.
Đỗ Long quét mắt một lượt nhìn toàn hội trường, hắn nói:
- Đầu tiên là loại thứ nhất, tám mươi mốt người trẻ tuổi mất tích, bao gồm thành phố Song Môn và huyện lân cận. Trước mắt thống kê được tám mươi mốt người, còn có hay không những người mất tích chưa được thống kê không ai nói chính xác, tạm thời chúng ta lấy tám mươi mốt người này phân tích đi. Tám mươi mốt người này đều là trẻ tuổi, ngoài cùng tuổi tác ra bọn họ còn có nhiều điểm chung, ví dụ như bọn họ đều là người ở nơi xa khu hành chính, địa điểm mất tích ở vùng ngoại thành hoặc những nơi vắng vẻ. Bọn họ đều tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, đều thuộc về sự an toàn tương đối của đám đông, nhưng họ lại mất tích và không chỉ mất một hai người, càng không gây chú ý của những người xung quanh. Điều này đã nói rõ bọn người bắt cóc rất có tổ chức và kế hoạch, không chỉ là một cá nhân hoặc là có một số vũ khí trí mạng, làm cho những người thanh niên này không có cơ hội phản kháng và chạy trốn, do đó đã bị bọn họ bắt cóc.
Đỗ Long ngừng một chút nói:
- Từ trong nhiều người mất tích như vậy chúng ta có thể đưa ra phán đoán rõ ràng. Những người trẻ tuổi bị bắt cóc này đại đa số đều không phải bị liên hoàn sát thủ bắt cóc, khả năng đến bây giờ vẫn còn sống.
Trương Văn Diệu giơ tay lên hỏi:
- Phó cục trưởng Đỗ, anh nghĩ thế nào mà lại đưa ra phán đoán này?
Đỗ Long nói:
- Rất đơn giản, bắt đầu từ tháng sáu năm trước, trong nửa năm đã mất tích tám mươi mốt người thanh niên. Trong mấy tuần thậm chí chỉ mấy ngày đầu đã mất tích mấy người, liên hoàn sát thủ thông thường sẽ không thường xuyên xuất động như vậy, hơn nữa bình thường liên hoàn sát thủ cũng không có khả năng đồng thời ở nhiều nơi bắt cóc người và làm gọn gàng như thế. Hành vi của loại tội phạm bắt cóc này có hình thức cũng hoàn toàn không giống liên hoàn sát thủ, tôi cho rằng đây là một tổ chức, có chủ mưu hành động bắt cóc. Kẻ gây án không chỉ là một hai người, bọn họ bắt cóc thanh niên này cũng không phải là để giết chóc mà là để…
Đỗ Long kéo dài thanh âm, ánh mắt nhìn xung quanh toàn hội trường. Lúc này Trương Văn Diệu đang trầm mặc không nói, đa số mọi người đều đang nhíu mày suy tư, Mạnh Hạo vỗ bàn một cái hưng phấn nói:
- Tôi hiểu rồi, là vì sức lao động, giống như các nước Âu Mĩ trước đây đến Châu Phi bắt cóc người da đen đi Âu Mĩ làm nô lệ. Đột nhiên rất nhiều người trẻ và khỏe bị bắt cóc, chắc chắn là để có được sức lao động với giá rẻ! Làm nô lệ cho bọn họ!
/1403
|