Phần lớn thời gian, Tăng Tuệ Châu vợ của Hàn Diệu Đức đều than phiền cảnh sát lập án điều tra không đúng lúc, cung cấp manh mối vô cùng hạn chế. Nhưng Đỗ Long vẫn kiên nhẫn lắng nghe bà ta càu nhàu. Cho đến khi bà ta hỏi đầy kỳ vọng:
– Sĩ quan cảnh sát, chồng của tôi còn bao nhiêu hy vọng sống?
Đỗ Long mới nói:
– Bà Tăng, hôm nay tổ chuyên án mới bắt đầu tiến hành điều tra. Tôi chưa thể trả lời câu hỏi của bà. Nhưng tôi cam đoan chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để phá án nhanh chóng.
Tăng Tuệ Châu rơi lệ, nói:
– Xem ra lành ít dữ nhiều. Thật quái quỷ, bình thường tôi sớm nói ông ấy không có việc gì thì đừng đi xa như vậy..
Trong lòng của nhóm người Đỗ Long áy náy rời khỏi Hàn gia. Nếu vụ án này có thể điều tra ngay, có lẽ sớm bắt được hung thủ, cũng không chết nhiều người như vậy. Những cảnh sát từ chối không lập chuyên án kia cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!
– Đến nhà người mất tích thứ hai không?
Lúc lên xe Thẩm Băng Thanh hỏi.
– Không, đến nhà hàng ăn cơm, mọi người vẫn không cảm thấy đói sao?
Đỗ Long nói. Lái xe cảnh sát, Đỗ Long đi về phía trung tâm thành phố.
Khu buôn bán của thành phố Song Môn vô cùng náo nhiệt. Đỗ Long đã tìm một nhà hàng, đi vào đặt một phòng riêng. Sau khi gọi đồ ăn, Đỗ Long nói với mọi người:
– Bụng tôi không ổn, đi nhà vệ sinh, giải quyết cho bằng hết đã.
Mọi người đều cười. Lúc hắn đang mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Băng Thanh đi tới nói:
– Tôi cũng có chút khó chịu, có thể do bữa sáng làm đau bụng rồi.
Nở nụ cười với Đỗ Long, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ăn. Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Băng Thanh hỏi:
– Anh thật sự đau bụng? Tôi ở với anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh đau bụng.
Đỗ Long cười nói:
– Không phải cậu cũng giống vậy? Đi theo tôi, đến nơi cậu sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Đỗ Long dẫn Thẩm Băng Thanh dọc theo hành lang, đến một phòng tận cùng bên trong nhà hàng. Hắn gõ cửa có nhịp điệu, có người mở cửa từ bên trong, chính là Hồ Tuyết Mai. Hôm nay dường như Hồ Tuyết Mai trang điểm, phần vũ dũng bớt đi, trông quyến rũ hơn. Cô để bọn Đỗ Long vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, hỏi:
– Không có ai theo dõi chứ?
Đỗ Long nói:
– Không có, nhưng không đảm bảo có người theo dõi chúng ta bằng cách khác.
Trong phòng còn có hai người, là Hạ Hồng Quân và Trần Kiến Hải. Hạ Hồng Quân nói:
– Việc này khó mà tránh khỏi. Người đang ở trong rương. Y đã hẹn đối phương hai giờ chiều gặp mặt dưới gác chuông. Tốt nhất anh nhanh lên.
Đỗ Long gật đầu, nói:
– Được, tôi sẽ nhanh chóng xong việc.
Đỗ Long đem rương mở ở góc sáng sủa, chỉ thấy bên trong Lưu Mậu Tài đang bị trói ngược hai tay. Mắt, miệng của y đều bị bịt kín, bị ngột ngạt cả người vã mồ hôi. Dường như cảm thấy gió lạnh thổi tới, đầu Lưu Mậu Tài khẽ động, kêu lên ô ô.
Đỗ Long nhấc Lưu Mậu Tài lên ghế, tháo bịt mắt, lấy miếng vải nhét trong miệng y. Lưu Mậu Tài híp mắt một hồi lâu mới thích ứng được. Đỗ Long quát:
– Lưu Mậu Tài, tôi là Đỗ Long Phó tổ trưởng tổ chuyên án, ông chủ Vương rốt cục là ai?
Lưu Mậu tài nhìn xung quanh, nói:
– Tổ chuyên án không ngờ cũng chơi trò bắt cóc, thật làm cho người khác ngạc nhiên nhỉ.
Đỗ Long cười lạnh nhạt, nói:
– Chính là học từ các người đó, nói, ông chủ Vương là ai!
Lưu Mậu Tài cười lạnh nhạt nói:
– Đừng lãng phí thời gian, tất cả đều là tôi bày ra đấy, tôi chính là ông chủ Vương.
– Anh không xứng đâu.
Đỗ Long nói:
– Xem ra không cho anh nếm chút mùi đau khổ, chắc anh sẽ không thành thật. Tôi muốn xem xương cốt của anh cứng thế nào! Đợi bằng lòng khai báo thành thật thì lắc đầu.
Đỗ Long dí mấy cái trên người Mậu Tài, cả người Lưu Mậu Tài run lên, cả người bắt đầu run cầm cập giống như sốt rét.
– Điểm mấy cái như vậy liệu có rất đau không?
Trần Kiến Hải tò mò đến gần, Đỗ Long nói:
– Cậu muốn biết hiệu quả thì tự mình thử xem.
Trần Kiến Hải nóng lòng muốn thử, nói:
– Được, em muốn thử xem.
Đỗ Long cười nói:
– Đây là cậu tự yêu cầu, không liên quan đến chuyện của tôi, nói muốn thử thì đến trước mặt tôi cắn chặt răng lại, để tránh khi đau kêu lên giống heo bị chọc tiết.
Đến trước mặt Đỗ Long, Trần Kiến Hải còn thật thà nhịn thở. Hạ Hồng Quân nói:
– Anh chàng này, thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, nhìn bộ dạng của người kia thì biết rõ chịu khổ sở rồi.
– Em không sợ.
Trần Kiến Hải nói với Đỗ Long
– Đến đây đi.
Đỗ Long lắc đầu không biết làm sao. Sau đó dí một lát trước ngực Trần Kiến Hải. Người Trần Kiến Hải run mạnh. Mặc dù hết sức kiềm chế, nhưng lỗ mũi không khống chế được đã hừ một tiếng. Cậu ta cắn chặt hàm răng, tiếp đó mồ hôi trên trán đổ ra đầm đìa.
– Coi như xong.
Hạ Hồng Quân nói:
– Cậu ta đã được nếm mùi đau khổ.
Đỗ Long lại cười ác ký nhìn phía Trần Kiến Hải, nói:
– Hải Tử, chịu nổi không, nếu chịu không nổi… thì xin tha nhé.
Hạ Hồng Quân nhíu mày, cảm thấy Đỗ Long hơi quá rồi. Trần Kiến Hải vì quan hệ của Trần Tú Mục vốn nhìn Đỗ Long không vừa mắt. Nếu lại xảy ra chuyện gì, hai người này tự làm rắc rối khó giải quyết hơn.
Lúc Hạ Hồng Quân đang đau đầu, Trần Kiến Hải đột nhiên cười hề hề, cố nén đau đớn, cậu ta khàn giọng nói:
– Anh Long, em chịu thua, mau dừng lại, chịu không nổi nữa rồi.
Nói đoạn sau, Trần Kiến Hải gần như la lên. Đỗ Long lại cố ý chậm hai ba giây, ngay cả Hạ Hồng Quân cũng không thấy được. Đang phải nói chuyện, bỗng nhiên Đỗ Long ra tay, lại dí một lần nữa trên ngực Trần Kiến Hải. Sự đau đớn như dao cắt trên người Trần Kiến Hải bỗng nhiên biến mất. Trần Kiến Hải lảo đảo lùi về phía sau hai bước mới đứng vững. Cả người cậu ta thả lòng. Sau khi lau mồ hôi mới nói:
– Em, thật sự không phải là người chịu đựng được.
Đỗ Long cười nói:
– Cậu Rõ ràng không có sự kiên cường giống như đồn trưởng Lưu. Cậu xem cậu xem đồn trưởng Triệu Sở người ta cũng chịu đựng được lâu như vậy.
Đúng là Lưu Mậu Tài vẫn đang kiên trì chịu khổ. Lúc này y đã sớm đổ mồ hôi như mưa, nhưng y vẫn không tỏ vẻ xin tha. Trần Kiến Hải nổi giận nói:
– Em không giống y. Em chỉ là thử qua mùi vị không cần phải kiên trì, nếu không em cũng có thể kiên trì.
Thẩm Băng Thanh đột nhiên nói:
– Tôi xem y đau đớn đến nói không ra lời. Đỗ Long, để y nghỉ một lát, xem y nói sao.
Đỗ Long mỉm cười liếc nhìn Thầm Băng Thanh, nói:
– Được rồi. Nếu Thẩm Băng Thanh nói giúp y. Tôi đây sẽ để y nghỉ một lát.
Nói xong Đỗ Long hạ đốt trước ngực Lưu Mậu Tài. Trong nháy mắt đau đớn trên người Lưu Mậu Tài biến mất. Y thở phào, cả người như bại liệt trên ghế.
Đỗ Long nắm bả vai y, cúi người hỏi:
– Thế nào đây? Đồng ý nói không?
Lưu Mậu Tài thở dốc, nói:
– Dù nói cho anh biết cũng vô dụng, khắp nơi đều là người của ông chủ Vương. Các người không đấu lại ông ta đâu.
Đỗ Long nói:
– Mặc kệ có đấu được hay không, anh nói cho tôi biết trước đã.
Lưu Mậu tài nói:
– Được rồi. Ông chủ Vương tên Vương Hữu Lương, là một thương nhân nổi tiếng. Nhưng thực tế trong tay ông ta nắm rất nhiều nguồn tài nguyên. Ở thành phố rất nhiều lãnh đạo cũng phải chịu sự sắp xếp của ông ta. Nghe nói năng lực của ông ta thẳng tới trung ương. Cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, điều tôi biết rất ít. Các người bắt tôi cũng vô dụng.
– Sĩ quan cảnh sát, chồng của tôi còn bao nhiêu hy vọng sống?
Đỗ Long mới nói:
– Bà Tăng, hôm nay tổ chuyên án mới bắt đầu tiến hành điều tra. Tôi chưa thể trả lời câu hỏi của bà. Nhưng tôi cam đoan chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để phá án nhanh chóng.
Tăng Tuệ Châu rơi lệ, nói:
– Xem ra lành ít dữ nhiều. Thật quái quỷ, bình thường tôi sớm nói ông ấy không có việc gì thì đừng đi xa như vậy..
Trong lòng của nhóm người Đỗ Long áy náy rời khỏi Hàn gia. Nếu vụ án này có thể điều tra ngay, có lẽ sớm bắt được hung thủ, cũng không chết nhiều người như vậy. Những cảnh sát từ chối không lập chuyên án kia cũng không thể trốn tránh trách nhiệm!
– Đến nhà người mất tích thứ hai không?
Lúc lên xe Thẩm Băng Thanh hỏi.
– Không, đến nhà hàng ăn cơm, mọi người vẫn không cảm thấy đói sao?
Đỗ Long nói. Lái xe cảnh sát, Đỗ Long đi về phía trung tâm thành phố.
Khu buôn bán của thành phố Song Môn vô cùng náo nhiệt. Đỗ Long đã tìm một nhà hàng, đi vào đặt một phòng riêng. Sau khi gọi đồ ăn, Đỗ Long nói với mọi người:
– Bụng tôi không ổn, đi nhà vệ sinh, giải quyết cho bằng hết đã.
Mọi người đều cười. Lúc hắn đang mở cửa đi ra ngoài, Thẩm Băng Thanh đi tới nói:
– Tôi cũng có chút khó chịu, có thể do bữa sáng làm đau bụng rồi.
Nở nụ cười với Đỗ Long, hai người cùng nhau rời khỏi phòng ăn. Sau khi cửa đóng lại, Thẩm Băng Thanh hỏi:
– Anh thật sự đau bụng? Tôi ở với anh lâu như vậy, chưa từng thấy anh đau bụng.
Đỗ Long cười nói:
– Không phải cậu cũng giống vậy? Đi theo tôi, đến nơi cậu sẽ biết chuyện gì xảy ra.
Đỗ Long dẫn Thẩm Băng Thanh dọc theo hành lang, đến một phòng tận cùng bên trong nhà hàng. Hắn gõ cửa có nhịp điệu, có người mở cửa từ bên trong, chính là Hồ Tuyết Mai. Hôm nay dường như Hồ Tuyết Mai trang điểm, phần vũ dũng bớt đi, trông quyến rũ hơn. Cô để bọn Đỗ Long vào phòng, thuận tay đóng cửa lại, hỏi:
– Không có ai theo dõi chứ?
Đỗ Long nói:
– Không có, nhưng không đảm bảo có người theo dõi chúng ta bằng cách khác.
Trong phòng còn có hai người, là Hạ Hồng Quân và Trần Kiến Hải. Hạ Hồng Quân nói:
– Việc này khó mà tránh khỏi. Người đang ở trong rương. Y đã hẹn đối phương hai giờ chiều gặp mặt dưới gác chuông. Tốt nhất anh nhanh lên.
Đỗ Long gật đầu, nói:
– Được, tôi sẽ nhanh chóng xong việc.
Đỗ Long đem rương mở ở góc sáng sủa, chỉ thấy bên trong Lưu Mậu Tài đang bị trói ngược hai tay. Mắt, miệng của y đều bị bịt kín, bị ngột ngạt cả người vã mồ hôi. Dường như cảm thấy gió lạnh thổi tới, đầu Lưu Mậu Tài khẽ động, kêu lên ô ô.
Đỗ Long nhấc Lưu Mậu Tài lên ghế, tháo bịt mắt, lấy miếng vải nhét trong miệng y. Lưu Mậu Tài híp mắt một hồi lâu mới thích ứng được. Đỗ Long quát:
– Lưu Mậu Tài, tôi là Đỗ Long Phó tổ trưởng tổ chuyên án, ông chủ Vương rốt cục là ai?
Lưu Mậu tài nhìn xung quanh, nói:
– Tổ chuyên án không ngờ cũng chơi trò bắt cóc, thật làm cho người khác ngạc nhiên nhỉ.
Đỗ Long cười lạnh nhạt, nói:
– Chính là học từ các người đó, nói, ông chủ Vương là ai!
Lưu Mậu Tài cười lạnh nhạt nói:
– Đừng lãng phí thời gian, tất cả đều là tôi bày ra đấy, tôi chính là ông chủ Vương.
– Anh không xứng đâu.
Đỗ Long nói:
– Xem ra không cho anh nếm chút mùi đau khổ, chắc anh sẽ không thành thật. Tôi muốn xem xương cốt của anh cứng thế nào! Đợi bằng lòng khai báo thành thật thì lắc đầu.
Đỗ Long dí mấy cái trên người Mậu Tài, cả người Lưu Mậu Tài run lên, cả người bắt đầu run cầm cập giống như sốt rét.
– Điểm mấy cái như vậy liệu có rất đau không?
Trần Kiến Hải tò mò đến gần, Đỗ Long nói:
– Cậu muốn biết hiệu quả thì tự mình thử xem.
Trần Kiến Hải nóng lòng muốn thử, nói:
– Được, em muốn thử xem.
Đỗ Long cười nói:
– Đây là cậu tự yêu cầu, không liên quan đến chuyện của tôi, nói muốn thử thì đến trước mặt tôi cắn chặt răng lại, để tránh khi đau kêu lên giống heo bị chọc tiết.
Đến trước mặt Đỗ Long, Trần Kiến Hải còn thật thà nhịn thở. Hạ Hồng Quân nói:
– Anh chàng này, thật là tự mình chuốc lấy cực khổ, nhìn bộ dạng của người kia thì biết rõ chịu khổ sở rồi.
– Em không sợ.
Trần Kiến Hải nói với Đỗ Long
– Đến đây đi.
Đỗ Long lắc đầu không biết làm sao. Sau đó dí một lát trước ngực Trần Kiến Hải. Người Trần Kiến Hải run mạnh. Mặc dù hết sức kiềm chế, nhưng lỗ mũi không khống chế được đã hừ một tiếng. Cậu ta cắn chặt hàm răng, tiếp đó mồ hôi trên trán đổ ra đầm đìa.
– Coi như xong.
Hạ Hồng Quân nói:
– Cậu ta đã được nếm mùi đau khổ.
Đỗ Long lại cười ác ký nhìn phía Trần Kiến Hải, nói:
– Hải Tử, chịu nổi không, nếu chịu không nổi… thì xin tha nhé.
Hạ Hồng Quân nhíu mày, cảm thấy Đỗ Long hơi quá rồi. Trần Kiến Hải vì quan hệ của Trần Tú Mục vốn nhìn Đỗ Long không vừa mắt. Nếu lại xảy ra chuyện gì, hai người này tự làm rắc rối khó giải quyết hơn.
Lúc Hạ Hồng Quân đang đau đầu, Trần Kiến Hải đột nhiên cười hề hề, cố nén đau đớn, cậu ta khàn giọng nói:
– Anh Long, em chịu thua, mau dừng lại, chịu không nổi nữa rồi.
Nói đoạn sau, Trần Kiến Hải gần như la lên. Đỗ Long lại cố ý chậm hai ba giây, ngay cả Hạ Hồng Quân cũng không thấy được. Đang phải nói chuyện, bỗng nhiên Đỗ Long ra tay, lại dí một lần nữa trên ngực Trần Kiến Hải. Sự đau đớn như dao cắt trên người Trần Kiến Hải bỗng nhiên biến mất. Trần Kiến Hải lảo đảo lùi về phía sau hai bước mới đứng vững. Cả người cậu ta thả lòng. Sau khi lau mồ hôi mới nói:
– Em, thật sự không phải là người chịu đựng được.
Đỗ Long cười nói:
– Cậu Rõ ràng không có sự kiên cường giống như đồn trưởng Lưu. Cậu xem cậu xem đồn trưởng Triệu Sở người ta cũng chịu đựng được lâu như vậy.
Đúng là Lưu Mậu Tài vẫn đang kiên trì chịu khổ. Lúc này y đã sớm đổ mồ hôi như mưa, nhưng y vẫn không tỏ vẻ xin tha. Trần Kiến Hải nổi giận nói:
– Em không giống y. Em chỉ là thử qua mùi vị không cần phải kiên trì, nếu không em cũng có thể kiên trì.
Thẩm Băng Thanh đột nhiên nói:
– Tôi xem y đau đớn đến nói không ra lời. Đỗ Long, để y nghỉ một lát, xem y nói sao.
Đỗ Long mỉm cười liếc nhìn Thầm Băng Thanh, nói:
– Được rồi. Nếu Thẩm Băng Thanh nói giúp y. Tôi đây sẽ để y nghỉ một lát.
Nói xong Đỗ Long hạ đốt trước ngực Lưu Mậu Tài. Trong nháy mắt đau đớn trên người Lưu Mậu Tài biến mất. Y thở phào, cả người như bại liệt trên ghế.
Đỗ Long nắm bả vai y, cúi người hỏi:
– Thế nào đây? Đồng ý nói không?
Lưu Mậu Tài thở dốc, nói:
– Dù nói cho anh biết cũng vô dụng, khắp nơi đều là người của ông chủ Vương. Các người không đấu lại ông ta đâu.
Đỗ Long nói:
– Mặc kệ có đấu được hay không, anh nói cho tôi biết trước đã.
Lưu Mậu tài nói:
– Được rồi. Ông chủ Vương tên Vương Hữu Lương, là một thương nhân nổi tiếng. Nhưng thực tế trong tay ông ta nắm rất nhiều nguồn tài nguyên. Ở thành phố rất nhiều lãnh đạo cũng phải chịu sự sắp xếp của ông ta. Nghe nói năng lực của ông ta thẳng tới trung ương. Cụ thể tôi cũng không rõ, tôi chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ bé, điều tôi biết rất ít. Các người bắt tôi cũng vô dụng.
/1403
|