Tôn Lập Vận mở mắt, nói với Đỗ Long:
– Cảnh sát Đỗ, xin lỗi đã quấy rầy giờ nghỉ ngơi của anh, thật ra tôi đã gợi ý cho bọn họ, đáng tiếc không ai để ý…Cảnh sát Đỗ, tôi muốn gặp anh thật ra chỉ muốn hàn huyên đôi lời. Với một người sắp chết như tôi, cảnh sát Đỗ có thể đáp ứng điều thỉnh cầu nhỏ nhoi này không?
Đỗ Long hướng ánh mắt sáng quắc về phía Tôn Lập Vận, hắn theo bản năng tránh né ánh nhìn đó. Đỗ Long uy nghiêm nói với hắn:
– Anh không phải người sắp chết, mà là kẻ phạm tội đáng chết. Giờ anh biết cầu xin lòng nhân từ ư? Khi anh giết hại những người kia, anh có cho bọn họ cơ hội không?
Tôn Lập Vận nhìn Đỗ Long, cố gắng chống chọi lại cái nhìn chăm chăm của Đỗ Long, cười đắc ý:
– Đương nhiên rồi, chẳng những tôi cho chính bọn họ cơ hội lựa chọn cái chết như thế nào, còn cho bọn họ cơ hội để lại ít đồ cho người thân. Nếu có thể được hàn huyên vui vẻ với cảnh sát Đỗ, không những tôi nói cho anh biết nơi chôn thi thể bốn người kia mà còn mang những kỷ vật của họ giao cho anh.
Đỗ Long lạnh lùng nói:
– Anh đâu phải người nhân từ, anh căn bản là muốn bỡn cợt tình cảm của bọn họ vì ngay từ đầu anh đã không định giao những đồ kia cho thân nhân của họ.
Tôn Lập Vận cười cười:
– Đúng vậy, cảnh sát Đỗ thật thông minh, bại dưới tay cảnh sát Đỗ tôi chấp nhận. Tôi thừa nhận cho tới bây giờ chưa hề nghĩ sẽ giao đồ cho thân nhân bọn họ, trừ khi xảy ra chuyện gì đó đặc biệt, ví dụ như vợ họ muốn cưới tôi, tôi sẽ đưa đồ để cổ vũ họ, ha ha…
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
– Tôn Lập Vận, mày đúng là một tên cặn bã, một phát súng giết chết mày thì lợi cho ngươi quá, nếu mày không nói ra chỗ chôn bốn thi thể kia tao sẽ đánh cho mày một trận rồi bỏ đi, đến chết mày cũng đừng nghĩ đến việc gặp lại tao.
Tôn Lập Vận thu lại nụ cười, hắn nói:
– Được, nếu cảnh sát Đỗ đã muốn biết bốn thi thể kia được chôn ở nơi nào đến thế, chúng ta hãy chơi trò hỏi đáp đi. Tôi hỏi cảnh sát Đỗ một câu, rồi sẽ nói cho cảnh sát Đỗ biết chỗ chôn một thi thể. Chúng ta có thể nói dối đối phương, nhưng nếu bị lộ sẽ bị hủy quyền lợi một câu hỏi và đáp án thật. Cách chơi rất đơn giản, cảnh sát Đỗ hẳn là am hiểu trò chơi kiểu này chứ?
Đỗ Long đáp:
– Bình thường tôi rất ít chơi, nhưng nếu anh đã có hứng thú thì tôi sẽ tiếp. Là người đề ra cách chơi, để thể hiện thành ý, anh nên nói cho tôi biết trước một đáp án, anh được biết tôi sẽ hỏi điều gì.
Tôn Lập Vận cười nói với anh:
– Cảnh sát Đỗ đúng là không chịu thiệt dù chỉ một chút. Được, tôi sẽ nói cho anh biết một đáp án trước, đếm ngược thi thể thứ tư chưa ai phát hiện được chôn ở sườn núi, ví trí cách khu nuôi heo khoảng hai km về phía tây nam. Dấu hiệu nhận biết rõ nhất là nơi có bụi hoa hồng lớn. Cảnh sát Đỗ, giờ tôi hỏi anh được rồi chứ?
Đỗ Long gật đầu nói với hắn:
– Anh hỏi đi.
Tôn Lập Vận kinh ngạc nói:
– Anh không lo là tôi nói dối sao?
Đỗ Long trả lời:
– Vì lời anh nói chắc chắn là thật. Nhanh lên, thời gian gấp rồi, nếu anh nói dối, tôi sẽ nhắc anh ngay. Hỏi đi.
Biểu hiện của Đỗ Long khiến Tôn Lập Vận có chút kinh ngạc, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Được, cảnh sát Đỗ, nghe nói anh là cao thủ phá án, anh cảm thấy vụ án của tôi thế nào? Trong những vụ anh từng làm qua, về độ khó trong phá án đứng hàng thứ mấy?
Đỗ Long lắc đầu, đáp:
– Nếu xếp thứ hạng thì anh chỉ trong top 10, phải khiến anh thất vọng rồi, vì vụ án này với tôi mà nói không có một chút khó khăn nào cả, thật ra nếu không phải xảy ra đồng thời nhiều vụ án mất tích, vụ của anh đã sớm bị triệt phá rồi.
Tôn Lập Vận nói vẻ không phục:
– Anh gạt tôi, tôi không tin tôi sắp đặt kế hoạch giết người kém cỏi như vậy.
Đỗ Long nói:
– Anh không tin thì nghe cho rõ đây, từ ngày đầu tiên tới thành phố Song Môn, tôi đã sắp xếp tất cả những vụ án mất tích thành ba loại. Loại thứ nhất là án trẻ em mất tích, thứ hai là loại mục tiêu như của anh, là án trung niên mất tích, thứ ba là các vụ án rải rác, bao gồm bị lạc đường hay trốn nhà ra đi. Vì loại án mất tích thứ nhất chiếm phần lớn nên quân chủ lực của chúng tôi ở bên kia. hôm qua phá án xong mới dồn lực lượng qua đây, chẳng bao lâu đã tìm thấy anh, anh xem có gì là khó khăn không? Không riêng gì chúng tôi, đội hình sự thành phố Song Môn cũng nhanh chóng tìm thấy trại nuôi heo của anh, chỉ chậm hơn chúng tôi một chút, có thể thấy vụ án này đơn giản cỡ nào rồi.
Nghe Đỗ Long giải thích xong, Tôn Lập Vận không thể không phục. Hắn than thở mấy câu, mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Đỗ Long nói:
– Được rồi, anh sai một lần, mất một cơ hội được hỏi, nói đi, hai thi thể khác ở chỗ nào?
Tôn Lập Vận cũng chơi đẹp mà thẳng thắn nói địa điểm cho Đỗ Long. Khi tới hắn tiếp tục hỏi vấn đề thứ ba, Đỗ Long lắc đầu nói:
– Không đúng, anh nói dối, cơ hội hỏi hai câu cuối cùng cũng không được rồi, mau nói nơi chôn thi thể thứ ba cho tôi biết.
Tôn Lập Vận cau màu đáp:
– Tôi không nói dối, anh có chứng cớ gì nghi ngờ tôi dối anh?
Đỗ Long nói:
– Anh muốn chứng cớ tôi không thể đưa ra được, nhưng tôi có thể vạch trần anh đã nói dối thế nào. Nơi chôn thi thể đầu tiên anh nói là chính xác, nơi tiếp theo thì sai. Anh nói thi thể được chôn cạnh một tảng đá lớn cao bằng nửa người, nhưng theo tôi được biết, chỗ anh ở không gần Thạch Đầu Sơn, không thể có tảng đá lớn như vậy ở đó được. Hơn nữa trong lúc nói chuyện ánh mắt anh láo liên, hàng mi run rẩy, lỗ chân lông nở ra, trán rịn mồ hôi, chân cũng theo bản năng mà thay đổi tư thế. Đây đều là phản ứng vô thức của người nói dối, tôi khẳng định anh nói dối!
Tôn Lập Vận cười khan, nói rằng:
– Cảnh sát Đỗ thật không hổ là mắt lửa ngươi vàng, ngay cả những chi tiết nhỏ này đều có thể phát hiện, thật lợi hại. Tuy nhiên hai đáp án tôi chỉ nói dối có một, cho nên tôi phải còn một cơ hội được hỏi mới đúng.
Đỗ Long vẫn giữ được vẻ trầm ổn trong lời nói:
– Được, tôi sẽ cho anh thua một cách tâm phục khẩu phục. Trước tiên anh nói nơi giấu thi thể thứ hai cho tôi đã.
Tôn Lập Vận nói cho Đỗ Long rồi hỏi:
– Cảnh sát Đỗ, anh có thể tổng kết cuộc đời của tôi không? Hãy dùng những lời nói thật tâm để miêu tả, đừng nói dối, tôi có thể phát hiện ra đấy.
Đỗ Long bĩu môi nói:
– Cuộc đời anh có thể dùng ba từ để tổng kết: đáng trách, đáng buồn, đáng thương. Anh giết nhiều người vô tội như vậy, nói anh đáng trách anh không có ý kiến gì chứ? Đáng buồn vì anh rõ ràng là đã bắt đầu tiến tới một cuộc sống hạnh phúc nhưng anh lại dùng cách này để kết thúc nó. Còn là đáng thương vì quãng thời gian học tập từ thời thơ ấu đến đại học chứ không phải hiện giờ.
Tôn Lập Vận suy nghĩ kĩ càng lời nói của Đỗ Long, một lát sau hắn cười khổ mà nói rằng:
– Đáng trách, đáng buồn, đáng thương… Cảnh sát Đỗ tổng hợp rất khá, nhưng cảnh sát Đỗ chẳng lẽ không biết là tôi làm như vậy nhưng thật ra những tội lỗi không thể tha thứ này đều có nguồn gốc của nó hay sao?
– Cảnh sát Đỗ, xin lỗi đã quấy rầy giờ nghỉ ngơi của anh, thật ra tôi đã gợi ý cho bọn họ, đáng tiếc không ai để ý…Cảnh sát Đỗ, tôi muốn gặp anh thật ra chỉ muốn hàn huyên đôi lời. Với một người sắp chết như tôi, cảnh sát Đỗ có thể đáp ứng điều thỉnh cầu nhỏ nhoi này không?
Đỗ Long hướng ánh mắt sáng quắc về phía Tôn Lập Vận, hắn theo bản năng tránh né ánh nhìn đó. Đỗ Long uy nghiêm nói với hắn:
– Anh không phải người sắp chết, mà là kẻ phạm tội đáng chết. Giờ anh biết cầu xin lòng nhân từ ư? Khi anh giết hại những người kia, anh có cho bọn họ cơ hội không?
Tôn Lập Vận nhìn Đỗ Long, cố gắng chống chọi lại cái nhìn chăm chăm của Đỗ Long, cười đắc ý:
– Đương nhiên rồi, chẳng những tôi cho chính bọn họ cơ hội lựa chọn cái chết như thế nào, còn cho bọn họ cơ hội để lại ít đồ cho người thân. Nếu có thể được hàn huyên vui vẻ với cảnh sát Đỗ, không những tôi nói cho anh biết nơi chôn thi thể bốn người kia mà còn mang những kỷ vật của họ giao cho anh.
Đỗ Long lạnh lùng nói:
– Anh đâu phải người nhân từ, anh căn bản là muốn bỡn cợt tình cảm của bọn họ vì ngay từ đầu anh đã không định giao những đồ kia cho thân nhân của họ.
Tôn Lập Vận cười cười:
– Đúng vậy, cảnh sát Đỗ thật thông minh, bại dưới tay cảnh sát Đỗ tôi chấp nhận. Tôi thừa nhận cho tới bây giờ chưa hề nghĩ sẽ giao đồ cho thân nhân bọn họ, trừ khi xảy ra chuyện gì đó đặc biệt, ví dụ như vợ họ muốn cưới tôi, tôi sẽ đưa đồ để cổ vũ họ, ha ha…
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
– Tôn Lập Vận, mày đúng là một tên cặn bã, một phát súng giết chết mày thì lợi cho ngươi quá, nếu mày không nói ra chỗ chôn bốn thi thể kia tao sẽ đánh cho mày một trận rồi bỏ đi, đến chết mày cũng đừng nghĩ đến việc gặp lại tao.
Tôn Lập Vận thu lại nụ cười, hắn nói:
– Được, nếu cảnh sát Đỗ đã muốn biết bốn thi thể kia được chôn ở nơi nào đến thế, chúng ta hãy chơi trò hỏi đáp đi. Tôi hỏi cảnh sát Đỗ một câu, rồi sẽ nói cho cảnh sát Đỗ biết chỗ chôn một thi thể. Chúng ta có thể nói dối đối phương, nhưng nếu bị lộ sẽ bị hủy quyền lợi một câu hỏi và đáp án thật. Cách chơi rất đơn giản, cảnh sát Đỗ hẳn là am hiểu trò chơi kiểu này chứ?
Đỗ Long đáp:
– Bình thường tôi rất ít chơi, nhưng nếu anh đã có hứng thú thì tôi sẽ tiếp. Là người đề ra cách chơi, để thể hiện thành ý, anh nên nói cho tôi biết trước một đáp án, anh được biết tôi sẽ hỏi điều gì.
Tôn Lập Vận cười nói với anh:
– Cảnh sát Đỗ đúng là không chịu thiệt dù chỉ một chút. Được, tôi sẽ nói cho anh biết một đáp án trước, đếm ngược thi thể thứ tư chưa ai phát hiện được chôn ở sườn núi, ví trí cách khu nuôi heo khoảng hai km về phía tây nam. Dấu hiệu nhận biết rõ nhất là nơi có bụi hoa hồng lớn. Cảnh sát Đỗ, giờ tôi hỏi anh được rồi chứ?
Đỗ Long gật đầu nói với hắn:
– Anh hỏi đi.
Tôn Lập Vận kinh ngạc nói:
– Anh không lo là tôi nói dối sao?
Đỗ Long trả lời:
– Vì lời anh nói chắc chắn là thật. Nhanh lên, thời gian gấp rồi, nếu anh nói dối, tôi sẽ nhắc anh ngay. Hỏi đi.
Biểu hiện của Đỗ Long khiến Tôn Lập Vận có chút kinh ngạc, hắn ngẫm nghĩ một chút rồi nói:
– Được, cảnh sát Đỗ, nghe nói anh là cao thủ phá án, anh cảm thấy vụ án của tôi thế nào? Trong những vụ anh từng làm qua, về độ khó trong phá án đứng hàng thứ mấy?
Đỗ Long lắc đầu, đáp:
– Nếu xếp thứ hạng thì anh chỉ trong top 10, phải khiến anh thất vọng rồi, vì vụ án này với tôi mà nói không có một chút khó khăn nào cả, thật ra nếu không phải xảy ra đồng thời nhiều vụ án mất tích, vụ của anh đã sớm bị triệt phá rồi.
Tôn Lập Vận nói vẻ không phục:
– Anh gạt tôi, tôi không tin tôi sắp đặt kế hoạch giết người kém cỏi như vậy.
Đỗ Long nói:
– Anh không tin thì nghe cho rõ đây, từ ngày đầu tiên tới thành phố Song Môn, tôi đã sắp xếp tất cả những vụ án mất tích thành ba loại. Loại thứ nhất là án trẻ em mất tích, thứ hai là loại mục tiêu như của anh, là án trung niên mất tích, thứ ba là các vụ án rải rác, bao gồm bị lạc đường hay trốn nhà ra đi. Vì loại án mất tích thứ nhất chiếm phần lớn nên quân chủ lực của chúng tôi ở bên kia. hôm qua phá án xong mới dồn lực lượng qua đây, chẳng bao lâu đã tìm thấy anh, anh xem có gì là khó khăn không? Không riêng gì chúng tôi, đội hình sự thành phố Song Môn cũng nhanh chóng tìm thấy trại nuôi heo của anh, chỉ chậm hơn chúng tôi một chút, có thể thấy vụ án này đơn giản cỡ nào rồi.
Nghe Đỗ Long giải thích xong, Tôn Lập Vận không thể không phục. Hắn than thở mấy câu, mặt lộ rõ vẻ thất vọng. Đỗ Long nói:
– Được rồi, anh sai một lần, mất một cơ hội được hỏi, nói đi, hai thi thể khác ở chỗ nào?
Tôn Lập Vận cũng chơi đẹp mà thẳng thắn nói địa điểm cho Đỗ Long. Khi tới hắn tiếp tục hỏi vấn đề thứ ba, Đỗ Long lắc đầu nói:
– Không đúng, anh nói dối, cơ hội hỏi hai câu cuối cùng cũng không được rồi, mau nói nơi chôn thi thể thứ ba cho tôi biết.
Tôn Lập Vận cau màu đáp:
– Tôi không nói dối, anh có chứng cớ gì nghi ngờ tôi dối anh?
Đỗ Long nói:
– Anh muốn chứng cớ tôi không thể đưa ra được, nhưng tôi có thể vạch trần anh đã nói dối thế nào. Nơi chôn thi thể đầu tiên anh nói là chính xác, nơi tiếp theo thì sai. Anh nói thi thể được chôn cạnh một tảng đá lớn cao bằng nửa người, nhưng theo tôi được biết, chỗ anh ở không gần Thạch Đầu Sơn, không thể có tảng đá lớn như vậy ở đó được. Hơn nữa trong lúc nói chuyện ánh mắt anh láo liên, hàng mi run rẩy, lỗ chân lông nở ra, trán rịn mồ hôi, chân cũng theo bản năng mà thay đổi tư thế. Đây đều là phản ứng vô thức của người nói dối, tôi khẳng định anh nói dối!
Tôn Lập Vận cười khan, nói rằng:
– Cảnh sát Đỗ thật không hổ là mắt lửa ngươi vàng, ngay cả những chi tiết nhỏ này đều có thể phát hiện, thật lợi hại. Tuy nhiên hai đáp án tôi chỉ nói dối có một, cho nên tôi phải còn một cơ hội được hỏi mới đúng.
Đỗ Long vẫn giữ được vẻ trầm ổn trong lời nói:
– Được, tôi sẽ cho anh thua một cách tâm phục khẩu phục. Trước tiên anh nói nơi giấu thi thể thứ hai cho tôi đã.
Tôn Lập Vận nói cho Đỗ Long rồi hỏi:
– Cảnh sát Đỗ, anh có thể tổng kết cuộc đời của tôi không? Hãy dùng những lời nói thật tâm để miêu tả, đừng nói dối, tôi có thể phát hiện ra đấy.
Đỗ Long bĩu môi nói:
– Cuộc đời anh có thể dùng ba từ để tổng kết: đáng trách, đáng buồn, đáng thương. Anh giết nhiều người vô tội như vậy, nói anh đáng trách anh không có ý kiến gì chứ? Đáng buồn vì anh rõ ràng là đã bắt đầu tiến tới một cuộc sống hạnh phúc nhưng anh lại dùng cách này để kết thúc nó. Còn là đáng thương vì quãng thời gian học tập từ thời thơ ấu đến đại học chứ không phải hiện giờ.
Tôn Lập Vận suy nghĩ kĩ càng lời nói của Đỗ Long, một lát sau hắn cười khổ mà nói rằng:
– Đáng trách, đáng buồn, đáng thương… Cảnh sát Đỗ tổng hợp rất khá, nhưng cảnh sát Đỗ chẳng lẽ không biết là tôi làm như vậy nhưng thật ra những tội lỗi không thể tha thứ này đều có nguồn gốc của nó hay sao?
/1403
|