Trong khi Lâm Vinh Anh không hiểu sao thì Đỗ Long đã tạm biệt. Trong lòng hắn đã có kế hoạch, cho nên một lần nữa lại tràn đầy sự tin tưởng. Hắn trở lại phòng làm việc, chỉ thấy Hoàng Nham đang lấy khẩu cung của Lưu Kiến Long. Lý Dung Dung nghe những việc nguy hiểm của chồng trải qua, ở bên cạnh không ngừng lau nước mắt.
Lưu Kiến Long thấy Đỗ Long tới, vội vàng kéo vợ đứng dậy nói lời cảm ơn với Đỗ Long. Đỗ Long mỉm cười chào hỏi mọi người. Sau vài câu xã giao, Đỗ Long nói với Hoàng Nham:
– Hoàng Nham, anh dẫn người đi điều tra lại những vụ án kia một chút, đây chính là nhiệm vụ của các anh hôm nay. Thẩm Băng Thanh, cậu theo tôi tiếp tục điều tra vụ án mất tích của mẹ con kia. Băng Phong em ở lại phụ trách chi viện đường dài. Giờ trước tiên mở cuộc họp đã.
Lúc nhóm người Đỗ Long tập trung tại một chỗ, Đỗ Long vỗ vào tài liệu trước mặt, nói:
– Có lẽ mọi người đều rất quen thuộc với tài liệu vụ án này rồi, tôi sẽ không nói lại. Trước mắt manh mối đều tập trung trên người thanh niên mà không biết lai lịch, nhưng chúng ta đã phác họa người tình nghi, cũng cho đài truyền hình đưa tin rồi. nhưng đến nay chưa có manh mối xuất hiện. Chúng ta không thể ngồi chờ như vậy, phải suy nghĩ cách, mở cuộc họp này chính là để mọi người tập trung ý kiến có ích, có cách gì thì nói.
Mọi người chìm vào suy tư. Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một lát, nói:
– Thời gian mẹ con Từ Kim Đán mất tích vẫn chưa lâu, có lẽ cảnh sát giao thông vẫn còn lưu băng ghi hình, đi tìm thử xem có lẽ có thể tìm được chút gì đó.
Đỗ Long nói:
– Ừ, đây là một cách. Lúc nhận án hôm đó chưa kịp kiểm tra. Băng Phong, em vào máy chủ đội cảnh sát giao thông, xem có băng ghi hình hôm đó không, những người khác nói tiếp.
Những người khác cũng phát biểu ý kiến sôi nổi. Từ Hải nói Từ Kim Đán nhất định là con nhà giàu mới phất, chắc ở khu hạng sang, phái người cầm ảnh chụp Từ Kim Đán và Hồ Thanh Thanh còn có người thanh niên kia đến khu hạng sang đó, tìm người bảo an hỏi xem, có lẽ sẽ tìm được manh mối. Đây cũng là một cách, thành phố Song Môn là thành phố công nghiệp, khu dân cư xa hoa cũng không nhiều, đi điều tra thẩm vấn cũng không cần dùng nhiều nhân sự.
Còn có một con đường là thông qua đồ trang điểm, trang sức xa xỉ trong ngăn kéo của Hồ Thanh Thanh mà mở rộng điều tra. Đối với những khách hàng tiêu tiền như nước này, sẽ để lại hình ảnh khá sâu đậm với nhân viên bán hàng của hãng tiêu dùng cao cấp này. Miễn là đối phương dùng phương thức thanh toán bằng thẻ để mua đồ trang sức cho Hồ Thanh Thanh, có thể điều tra được thẳng thân phận của nghi phạm rồi.
Đỗ Long chỉ đạo Tạ Ba và Từ Hải dẫn vài người mình phụ trách điều tra hai manh mối này. Hắn và Thẩm Băng Thanh thì chờ kết quả điều tra của Nhạc Băng Phong. Phân tích vụ án này cứ như vậy sẽ nhanh chóng kết thúc.
Bên Nhạc Băng Phong cũng rất nhanh có kết quả, cô ngẩng đầu nói với Đỗ Long:
– Em điều tra được rồi, băng ghi hình của ba tháng trước mấy ngày trước vẫn còn, nhưng đột nhiên bị người ta xóa mất rồi. Theo chương trình thiết lập vẫn còn thiếu mấy ngày nữa mới tự động xóa bỏ.
Đỗ Long hỏi:
– Có thể điều tra ra ai xóa không?
Nhạc Băng Phong nói:
– Hệ thống có ghi lại, là Lý Trung Đạt của đội cảnh sát giao thông.
Đỗ Long lén bật cười, nói:
– Hóa ra là bạn cũ… Băng Phong, Lý Trung Đạt hôm nay đi làm không?
Nhạc Băng Phong nói:
– Có, vừa mới thấy tài khoản của y đang hoạt động.
Đỗ Long nói:
– Vậy chúng ta sẽ tới đội cảnh sát giao thông, tìm y hàn huyên một chút. Băng Phong, số liệu bị xóa còn có thể khôi phục không?
Nhạc Băng Phong nói:
– Hy vọng vẫn chưa bị đóng, ở đây em không có cách nào phục hồi dữ liệu, phải đích thân đi tới chỗ máy chủ xác định số liệu trên ổ cứng, sau đó dỡ ra khôi phục lại, cần một số thiết bị hỗ trợ…
Đỗ Long nói:
– Vậy cùng đi đến đội cảnh sát giao thông.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Nhạc Băng Phong cùng đi về hướng đội cảnh sát giao thông. Đỗ Long còn dẫn theo hai người cảnh sát có vũ trang từng vâng lệnh bảo vệ hắn lần trước. Mấy ngày nay Lã Chính Quốc vẫn ấm ức trong lòng, anh ta tuân lệnh bảo vệ Đỗ Long, lại chưa hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù mọi người đều an ủi y không có chuyện gì đâu, nhưng với anh ta mà nói đó là một sự sỉ nhục lớn. Lần này Đỗ Long chỉ gọi y, Lã Chính Quốc liền gọi một đám anh em, mọi người xắn tay áo chuẩn bị vũ trang đầy đủ đi theo Đỗ Long. Những người cảnh sát giao thông này ngoan ngoãn thì chẳng vấn đề gì, nếu họ dám giở trò gì, Lã Chính Quốc sẽ đập nát đại đội cảnh sát giao thông.
Lúc Đỗ Long đến được đại đội cảnh sát giao thông, mới gọi điện cho Trịnh Tôn Trạch. Trịnh Tôn Trạch muốn báo cho Lý Trung Đạt trốn cũng đã muộn. Lúc rời phòng làm việc Lý Trung Đạt được thông báo phải trốn đi, ở dưới tầng Đỗ Long đã thấy y.
Lý Trung Đạt hóp lưng lại như mèo định nhờ lan can che lấp lặng lẽ chạy trốn, nhưng Đỗ Long lại nhìn xuyên thấu qua lan can thấy được y. Đỗ Long ngửa đầu mỉm cười vẫy tay về phía Lý Trung Đạt, kêu lên:
– Đội trưởng Lý, đừng lẩn trốn nữa, tôi nhìn thấy anh rồi.
Lý Trung Đạt cười giễu cợt đứng dậy, nhìn xuống phía Đỗ Long cười ha hả, nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, tôi đang nhặt đồ đấy chứ… Phó Cục trưởng Đỗ đến đây điều tra án à? Hoan nghênh, hoan nghênh! Phó Cục trưởng Đỗ xin cứ tự nhiên, tôi còn có chút việc, phải đi ra ngoài một chút. Cục trưởng Đỗ không nên khách khí quá.
Đỗ Long cười nói:
– Đội trưởng Lý mới khách khí đó. Hôm nay tôi đến đây ngoài việc điều tra án ra còn có chút chuyện muốn hàn huyên với đội trưởng Lý, cũng phải mấy phút, sẽ không làm chậm trễ việc đại sự của đội trưởng Lý. Chúng ta nói chuyện trong phòng làm việc của anh là được rồi. Băng Phong, em và Băng Thanh đi làm việc của mình. Đội trưởng Lã, anh dẫn người đi theo, ai dám ngăn cản thì bắt lại cho tôi, không cần khách khí.
Lã Chính Quốc căm hận liếc nhìn Lý Trung Đạt, đồng ý rồi đi theo nhóm người Nhạc Băng Phong. Đỗ Long đi lên tầng đến phòng làm việc của Lý Trung Đạt. Lý Trung Đạt rót chén trà cho Đỗ Long, cẩn thận đặt trước mặt Đỗ Long, hỏi:
– Phó Cục trưởng Đỗ, anh có dặn dò gì?
Đỗ Long bỗng bắt được tay của Lý Trung Đạt, nói:
– Đội trưởng Lý, hôm đó là ai khiến anh gây ra tai nạn giao thông ở ngã tư đường?
Lý Trung Đạt không ngờ Đỗ Long nhắc đến chuyện này, trong lòng y kinh ngạc, bối rối nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, chuyện đó không phải kết thúc rồi sao? Lái xe của xe tải đó say rượu, hậu quả dẫn đến tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Đỗ Long cười nhạt nói:
– Chuyện gì xảy ra với đèn tín hiệu kia? Ngay lúc đó đèn tín hiệu hoàn toàn hỗn loạn, rốt cục ai thao túng ở phía sau?
Lý Trung Đạt nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, đó là vấn đề của bộ phận kỹ thuật, tôi cũng không rõ, anh có nghi ngờ thì đến hỏi phòng kỹ thuật thì hơn.
Đỗ Long cười nhạt, nói:
– Anh khoái thác thật gọn ghẽ đó, đáng tiếc là anh vẫn có nhược điểm trong tay tôi. Nói, tại sao anh cắt bỏ đoạn băng tư liệu khi chưa đến kỳ, có phải có người ra lệnh cho anh làm chuyện như vậy?
Trong lòng Lý Trung Đạt âm thầm than khổ, y tiếp tục giả ngốc, nói:
– Tôi không biết anh đang nói gì. Phó Cục trưởng Đỗ, xin anh buông tay ra, nếu không tôi sẽ phải kêu lên đó.
Đỗ Long cười nhạt nói:
– Anh kêu ư, xem ai mất mặt. Trong hệ thống có lưu lại bằng chứng của anh, anh cố ý cắt bỏ băng tư liệu ba tháng trước mà chưa tới kỳ! Nói, là ai bảo anh làm như vậy?
Lý Trung Đạt nghĩ cách đối phó, y bình tĩnh nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, cắt bỏ tư liệu hết hạn là một trong những công việc của tôi, vì không gian của hệ thống có hạn, xuất hiện tình huống không gian nhất thời không đủ là bình thường. Kiểu tình huống này chỉ có thể cắt bỏ một số tư liệu cũ, những hình ảnh mà anh nói vừa lúc bị xóa. Phó Cục trưởng Đỗ, các anh nếu đến sớm vài ngày thì tốt…
Lưu Kiến Long thấy Đỗ Long tới, vội vàng kéo vợ đứng dậy nói lời cảm ơn với Đỗ Long. Đỗ Long mỉm cười chào hỏi mọi người. Sau vài câu xã giao, Đỗ Long nói với Hoàng Nham:
– Hoàng Nham, anh dẫn người đi điều tra lại những vụ án kia một chút, đây chính là nhiệm vụ của các anh hôm nay. Thẩm Băng Thanh, cậu theo tôi tiếp tục điều tra vụ án mất tích của mẹ con kia. Băng Phong em ở lại phụ trách chi viện đường dài. Giờ trước tiên mở cuộc họp đã.
Lúc nhóm người Đỗ Long tập trung tại một chỗ, Đỗ Long vỗ vào tài liệu trước mặt, nói:
– Có lẽ mọi người đều rất quen thuộc với tài liệu vụ án này rồi, tôi sẽ không nói lại. Trước mắt manh mối đều tập trung trên người thanh niên mà không biết lai lịch, nhưng chúng ta đã phác họa người tình nghi, cũng cho đài truyền hình đưa tin rồi. nhưng đến nay chưa có manh mối xuất hiện. Chúng ta không thể ngồi chờ như vậy, phải suy nghĩ cách, mở cuộc họp này chính là để mọi người tập trung ý kiến có ích, có cách gì thì nói.
Mọi người chìm vào suy tư. Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một lát, nói:
– Thời gian mẹ con Từ Kim Đán mất tích vẫn chưa lâu, có lẽ cảnh sát giao thông vẫn còn lưu băng ghi hình, đi tìm thử xem có lẽ có thể tìm được chút gì đó.
Đỗ Long nói:
– Ừ, đây là một cách. Lúc nhận án hôm đó chưa kịp kiểm tra. Băng Phong, em vào máy chủ đội cảnh sát giao thông, xem có băng ghi hình hôm đó không, những người khác nói tiếp.
Những người khác cũng phát biểu ý kiến sôi nổi. Từ Hải nói Từ Kim Đán nhất định là con nhà giàu mới phất, chắc ở khu hạng sang, phái người cầm ảnh chụp Từ Kim Đán và Hồ Thanh Thanh còn có người thanh niên kia đến khu hạng sang đó, tìm người bảo an hỏi xem, có lẽ sẽ tìm được manh mối. Đây cũng là một cách, thành phố Song Môn là thành phố công nghiệp, khu dân cư xa hoa cũng không nhiều, đi điều tra thẩm vấn cũng không cần dùng nhiều nhân sự.
Còn có một con đường là thông qua đồ trang điểm, trang sức xa xỉ trong ngăn kéo của Hồ Thanh Thanh mà mở rộng điều tra. Đối với những khách hàng tiêu tiền như nước này, sẽ để lại hình ảnh khá sâu đậm với nhân viên bán hàng của hãng tiêu dùng cao cấp này. Miễn là đối phương dùng phương thức thanh toán bằng thẻ để mua đồ trang sức cho Hồ Thanh Thanh, có thể điều tra được thẳng thân phận của nghi phạm rồi.
Đỗ Long chỉ đạo Tạ Ba và Từ Hải dẫn vài người mình phụ trách điều tra hai manh mối này. Hắn và Thẩm Băng Thanh thì chờ kết quả điều tra của Nhạc Băng Phong. Phân tích vụ án này cứ như vậy sẽ nhanh chóng kết thúc.
Bên Nhạc Băng Phong cũng rất nhanh có kết quả, cô ngẩng đầu nói với Đỗ Long:
– Em điều tra được rồi, băng ghi hình của ba tháng trước mấy ngày trước vẫn còn, nhưng đột nhiên bị người ta xóa mất rồi. Theo chương trình thiết lập vẫn còn thiếu mấy ngày nữa mới tự động xóa bỏ.
Đỗ Long hỏi:
– Có thể điều tra ra ai xóa không?
Nhạc Băng Phong nói:
– Hệ thống có ghi lại, là Lý Trung Đạt của đội cảnh sát giao thông.
Đỗ Long lén bật cười, nói:
– Hóa ra là bạn cũ… Băng Phong, Lý Trung Đạt hôm nay đi làm không?
Nhạc Băng Phong nói:
– Có, vừa mới thấy tài khoản của y đang hoạt động.
Đỗ Long nói:
– Vậy chúng ta sẽ tới đội cảnh sát giao thông, tìm y hàn huyên một chút. Băng Phong, số liệu bị xóa còn có thể khôi phục không?
Nhạc Băng Phong nói:
– Hy vọng vẫn chưa bị đóng, ở đây em không có cách nào phục hồi dữ liệu, phải đích thân đi tới chỗ máy chủ xác định số liệu trên ổ cứng, sau đó dỡ ra khôi phục lại, cần một số thiết bị hỗ trợ…
Đỗ Long nói:
– Vậy cùng đi đến đội cảnh sát giao thông.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh, Nhạc Băng Phong cùng đi về hướng đội cảnh sát giao thông. Đỗ Long còn dẫn theo hai người cảnh sát có vũ trang từng vâng lệnh bảo vệ hắn lần trước. Mấy ngày nay Lã Chính Quốc vẫn ấm ức trong lòng, anh ta tuân lệnh bảo vệ Đỗ Long, lại chưa hoàn thành nhiệm vụ. Mặc dù mọi người đều an ủi y không có chuyện gì đâu, nhưng với anh ta mà nói đó là một sự sỉ nhục lớn. Lần này Đỗ Long chỉ gọi y, Lã Chính Quốc liền gọi một đám anh em, mọi người xắn tay áo chuẩn bị vũ trang đầy đủ đi theo Đỗ Long. Những người cảnh sát giao thông này ngoan ngoãn thì chẳng vấn đề gì, nếu họ dám giở trò gì, Lã Chính Quốc sẽ đập nát đại đội cảnh sát giao thông.
Lúc Đỗ Long đến được đại đội cảnh sát giao thông, mới gọi điện cho Trịnh Tôn Trạch. Trịnh Tôn Trạch muốn báo cho Lý Trung Đạt trốn cũng đã muộn. Lúc rời phòng làm việc Lý Trung Đạt được thông báo phải trốn đi, ở dưới tầng Đỗ Long đã thấy y.
Lý Trung Đạt hóp lưng lại như mèo định nhờ lan can che lấp lặng lẽ chạy trốn, nhưng Đỗ Long lại nhìn xuyên thấu qua lan can thấy được y. Đỗ Long ngửa đầu mỉm cười vẫy tay về phía Lý Trung Đạt, kêu lên:
– Đội trưởng Lý, đừng lẩn trốn nữa, tôi nhìn thấy anh rồi.
Lý Trung Đạt cười giễu cợt đứng dậy, nhìn xuống phía Đỗ Long cười ha hả, nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, tôi đang nhặt đồ đấy chứ… Phó Cục trưởng Đỗ đến đây điều tra án à? Hoan nghênh, hoan nghênh! Phó Cục trưởng Đỗ xin cứ tự nhiên, tôi còn có chút việc, phải đi ra ngoài một chút. Cục trưởng Đỗ không nên khách khí quá.
Đỗ Long cười nói:
– Đội trưởng Lý mới khách khí đó. Hôm nay tôi đến đây ngoài việc điều tra án ra còn có chút chuyện muốn hàn huyên với đội trưởng Lý, cũng phải mấy phút, sẽ không làm chậm trễ việc đại sự của đội trưởng Lý. Chúng ta nói chuyện trong phòng làm việc của anh là được rồi. Băng Phong, em và Băng Thanh đi làm việc của mình. Đội trưởng Lã, anh dẫn người đi theo, ai dám ngăn cản thì bắt lại cho tôi, không cần khách khí.
Lã Chính Quốc căm hận liếc nhìn Lý Trung Đạt, đồng ý rồi đi theo nhóm người Nhạc Băng Phong. Đỗ Long đi lên tầng đến phòng làm việc của Lý Trung Đạt. Lý Trung Đạt rót chén trà cho Đỗ Long, cẩn thận đặt trước mặt Đỗ Long, hỏi:
– Phó Cục trưởng Đỗ, anh có dặn dò gì?
Đỗ Long bỗng bắt được tay của Lý Trung Đạt, nói:
– Đội trưởng Lý, hôm đó là ai khiến anh gây ra tai nạn giao thông ở ngã tư đường?
Lý Trung Đạt không ngờ Đỗ Long nhắc đến chuyện này, trong lòng y kinh ngạc, bối rối nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, chuyện đó không phải kết thúc rồi sao? Lái xe của xe tải đó say rượu, hậu quả dẫn đến tai nạn giao thông nghiêm trọng.
Đỗ Long cười nhạt nói:
– Chuyện gì xảy ra với đèn tín hiệu kia? Ngay lúc đó đèn tín hiệu hoàn toàn hỗn loạn, rốt cục ai thao túng ở phía sau?
Lý Trung Đạt nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, đó là vấn đề của bộ phận kỹ thuật, tôi cũng không rõ, anh có nghi ngờ thì đến hỏi phòng kỹ thuật thì hơn.
Đỗ Long cười nhạt, nói:
– Anh khoái thác thật gọn ghẽ đó, đáng tiếc là anh vẫn có nhược điểm trong tay tôi. Nói, tại sao anh cắt bỏ đoạn băng tư liệu khi chưa đến kỳ, có phải có người ra lệnh cho anh làm chuyện như vậy?
Trong lòng Lý Trung Đạt âm thầm than khổ, y tiếp tục giả ngốc, nói:
– Tôi không biết anh đang nói gì. Phó Cục trưởng Đỗ, xin anh buông tay ra, nếu không tôi sẽ phải kêu lên đó.
Đỗ Long cười nhạt nói:
– Anh kêu ư, xem ai mất mặt. Trong hệ thống có lưu lại bằng chứng của anh, anh cố ý cắt bỏ băng tư liệu ba tháng trước mà chưa tới kỳ! Nói, là ai bảo anh làm như vậy?
Lý Trung Đạt nghĩ cách đối phó, y bình tĩnh nói:
– Phó Cục trưởng Đỗ, cắt bỏ tư liệu hết hạn là một trong những công việc của tôi, vì không gian của hệ thống có hạn, xuất hiện tình huống không gian nhất thời không đủ là bình thường. Kiểu tình huống này chỉ có thể cắt bỏ một số tư liệu cũ, những hình ảnh mà anh nói vừa lúc bị xóa. Phó Cục trưởng Đỗ, các anh nếu đến sớm vài ngày thì tốt…
/1403
|