– Nhanh vậy sao?
Nhạc Băng Phong nghiêng người nhìn sang, chỉ thấy video quả đúng là đã xuất hiện hình ảnh mẹ con Từ Kim Đán. Bọn họ lên một chiếc taxi từ cửa khu chung cư, lúc đi qua ngã tư có thể nhìn thấy rõ người ngồi phía trước là Hồ Thanh Thanh.
Nhạc Băng Phong nhìn hướng mà chiếc taxi đi, nói:
– Bọn họ đi về hướng đông.., Ừm, để em tra xem…
Nhạc Băng Phong nhanh chóng tìm được chiếc xe đó theo như trong đoạn video đã khôi phục được. Đồng thời thông qua các camera theo dõi đã theo dấu được chiếc xe. Quả nhiên chiếc xe đó đi về hướng khu chung cư mà Trương Vinh Lương ở.
Nhìn thấy chiếc taxi đi vào Đỗ Long lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Hứa Hải, bảo cậu ta thông báo cho cảnh sát đang ở trong khu chung cư đi lấy đoạn băng ghi hình ngày hôm đó về.
Sau khi buông điện thoại Đỗ Long nói với Nhạc Băng Phong:
– Băng Phong, tìm toàn bộ các đoạn băng ghi hình các cửa ra gần khu chung cư Sùng Nghĩa. Anh muốn xem xem rốt cuộc thì ngày hôm đó hai mẹ con Từ Kim Đán có rời khỏi đó hay không. Nếu như có, anh muốn biết bọn họ rời đi lúc nào, hoặc là Trương Vinh Lương rời đi lúc nào.
Nhạc Băng Phong gật gật đầu, nói:
– Dạ, có rất nhiều video vẫn chưa khôi phục xong, nếu anh muốn xem đoạn băng hoàn chỉnh thì phải đợi đã.
Đỗ Long nói:
– Được, em cứ tiếp tục đi, anh đi làm chút việc. Anh sẽ bảo mấy cậu cảnh sát kia bảo vệ em.
Nhạc Băng Phong nói:
– Em không sao đâu, em không tin bọn họ dám làm gì em. Nhưng những dữ liệu này em đang lo nếu mất điện đột ngột sẽ phải bắt đầu lại từ đầu hết, có khả năng những dữ liệu đang khôi phục sẽ hoàn toàn bị hư hại.
Đỗ Long nói:
– Ừ, anh sẽ dặn dò bọn họ… Em làm đi.
Đỗ Long đi ra khỏi phòng làm việc riêng của Nhạc Băng Phong, thương lượng cùng Lã Chính Quốc, anh ta lập tức cho người tới canh giữ phòng phân phối điện. Nhưng nếu muốn ngắt điện còn có rất nhiều cách, Đỗ Long nghĩ một hồi, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Trương Văn Diệu.
Trương Văn Diệu nghe điện, Đỗ Long cười nói:
– Cục trưởng Trương, tôi là Đỗ Long, không làm phiền anh chứ? Tôi muốn hỏi anh một chuyện…
Trương Văn Diệu cũng rất nhiệt tình cười nói:
– Là cục trưởng Đỗ đó à, chỉ cần cục trưởng Đỗ có lời thì tôi dù có chuyện hệ trọng đến đâu cũng sẽ gác lại. Có chuyện gì cục trưởng Đỗ nói đi?
Đỗ Long nói:
– Là thế này, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang ở bên đội giao thông, khôi phục lại những đoạn băng đã bị xóa đi. Trước mắt vừa mới tìm ra được chút manh mối, nhưng sợ mất điện đột ngột. Bên đội giao thông này chắc không thường xuyên mất điện chứ?
Trương Văn Diệu cười nói:
– Mất điện? Cảnh sát giao thông là ngành đặc biệt, bình thường không bao giờ mất điện, hơn nữa bọn họ còn có thiết bị phát điện riêng và các biện pháp dự phòng. Trong trường hợp mất điện đột ngột sẽ lập tức khởi động hệ thống tiếp tục cấp điện. Thường thì không ảnh hưởng đến việc vận hành các thiết bị.
Đỗ Long cười nói:
– Vậy thì tốt rồi, nhưng tôi vẫn hơi lo… Nếu đột nhiên cắt điện không báo trước thì phải làm thế nào?
Trương Văn Diệu nói:
– Không thể nào. Nếu cục trưởng Đỗ lo lắng tôi có thể bảo phó cục trưởng Trịnh đặc biệt chú ý, cố gắng đảm bảo nguồn điện ổn định cho bên đó.
Đỗ Long cười nói:
– Được vậy thì thật cảm ơn anh. Trong những đoạn băng này có rất nhiều chứng cứ quan trọng, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Trương Văn Diệu cười nói:
– Tôi hiểu, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho phó cục trưởng Trịnh. Cục trưởng Đỗ còn chuyện gì cần tôi giúp nữa không?
Đỗ Long cười nói:
– Làm phiền cục trưởng Trương rồi, tạm thời không có việc gì nữa. Nếu có chuyện gì tôi sẽ lại tới làm phiền cục trưởng Trương, hi vọng cục trưởng Trương đừng chê tôi lắm chuyện.
Trương Văn Diệu cười nói:
– Làm sao như vậy được? Tôi hoan nghênh còn không kịp ấy chứ. Cục trưởng Đỗ, có thời gian chúng ta tìm chỗ nào đó uống vài chén? Tôi ngưỡng mộ anh đã từ lâu rồi.
Đỗ Long đáp lại đầy nhiệt tình:
– Không thành vấn đề, đêm nay cũng được. Cục trưởng Trương cũng luôn là thần tượng trong lòng tôi. Tối nay tôi mời, cục trưởng Trương đừng giành với tôi, nếu không là không nhận thành ý của tôi đấy.Trương Văn Diệu cười nói:
– Được, vậy tôi không khách sáo nữa. Tối nay sáu giờ tại nhà hàng Mùa Xuân, số năm, đường Hướng Dương, tôi sẽ đặt phòng trước. Không gặp không về.
Sau khi hai người hẹn nhau xong, Trương Văn Diệu cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi cho Trịnh Tôn Trạch:
– Tôn Trạch, vừa rồi Đỗ Long gọi điện thoại cho tôi, trong lời nói có hàm ý khác, lo lắng đội giao thông sẽ mất điện gì gì đó, không phải là cậu định giở trò gì đấy chứ?
Trịnh Tôn Trạch nhìn hai cảnh sát có vũ trang đang đứng canh ở cửa phòng phân phối điện, cười khổ nói:
– Cục trưởng Trương, người của hắn còn đang canh ở phòng phân phối điện thì tôi làm gì được chứ?
Trương Văn Diệu nói:
– Tên đó lém lỉnh lắm, cậu đừng có mà giở trò, tránh chuốc họa vào thân.
Trịnh Tôn Trạch cười khổ nói:
Tôi chỉ đang nghĩ, người đó đã bảo tôi không cần quan tâm gì nữa, không ngờ lại để Đỗ Long thấy hết rồi.
Trương Văn Diệu nói:
– Nếu người kia đã nói vậy rồi cậu còn nghĩ cái gì nữa. Nếu làm hỏng chuyện của người đó thì cậu đen đủi rồi.
Trịnh Tôn Trạch nói:
– Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ không làm bậy đâu.
Khi Trịnh Tôn Trạch cúp máy chỉ nghe thấy dưới lầu truyền tới giọng của Đỗ Long:
– Cục trưởng Trịnh, tôi có chuyện phải ra ngoài một chút, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi vẫn đang khôi phục dữ liệu, có thời gian nhờ anh giúp đỡ một chút nhé! Dù thế nào cũng đừng để mất điện nhé.
Câu cuối cùng kia Đỗ Long nói rất lớn tiếng, đoán chừng tất cả cảnh sát trong đội giao thông đều nghe thấy. Trịnh Tôn Trạch dở khóc dở cười nói:
– Cục trưởng Đỗ, anh yên tâm, đội giao thông chúng tôi mấy năm rồi không mất điện đâu.
Đỗ Long cười nói:
– Vậy thì tốt rồi… Tôi đi nhé, hẹn gặp lại.
Đỗ Long đi một cách tự nhiên, Trịnh Tôn Trạch lại cảm giác mình như bị chụp mũ vậy. Nếu ngộ nhỡ đột nhiên mất điện, thế chẳng phải là mình mang tiếng sao?
Sau khi rời khỏi đội giao thông Đỗ Long vội tới khu chung cư Sùng Nghĩa. Mặc dù Hứa Hải đã cho người sao chép lại đoạn băng nhưng Đỗ Long cảm thấy mình đích thân tới xem thì tốt hơn.
Khi hắn đi đến nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của Trì Khánh Bân. Trì Khánh Bân nói với hắn:
– Đỗ Long, tôi vừa mới nhận được điện thoại của đội hình sự thành phố, nói rằng họ phát hiện trong hầm mỏ bỏ hoang ở ngoài thành có hai thi thể đã phân hủy nghiêm trọng, bước đầu khám nghiệm tử thi bọn họ nghi ngờ đó là hai mẹ con Từ Kim Đán.
Đỗ Long hỏi:
– Phát hiện ra ở chỗ nào tôi sẽ đến đó ngay?
Trì Khánh Bân nói:
– Ở phía Bắc, vị trí cụ thể tôi không rõ lắm, cậu gọi hỏi Nguyễn Minh Quân xem.
Đỗ Long gọi điện thoại hỏi, rất nhanh chóng hắn đã biết địa chỉ cụ thể. Hắn lập tức gọi điện thoại cho bọn Thẩm Băng Thanh, rồi lập tức lái ô-tô đến đó.
Khi Đỗ Long tới nơi thấy có rất nhiều người tập chung dưới chân núi, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở con đường bên sườn núi. Trương Cửu Chú – đội hình sự thành phố Song Môn – đang duy trì trật tự ở con đường dưới núi, không cho phép bất kỳ ai không có phận sự lên núi.
Đỗ Long chạy xe đến bên Trương Cửu Chú, hỏi:
– Trương Cửu Chú, các cậu được báo án khi nào?
Mặc dù Trương Cửu Chú vẫn không tiết lộ chút tin tức nào với Đỗ Long, nhưng giờ cậu ta vô cùng sùng bái và tôn kính hắn. Thấy hắn đến cậu ta vội đáp:
– Cục trưởng Đỗ, khoảng một giờ trước chúng tôi nhận được tin báo. Đội hình sự lập tức phái người tới.
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
– Vậy các cậu có báo lại với cục trưởng Trương không?
Trương Cửu Chú nói:
– Điều này thì tôi không rõ, cục trưởng Nguyễn đích thân tới hiện trường. Anh cứ hỏi ông ấy.
Nhạc Băng Phong nghiêng người nhìn sang, chỉ thấy video quả đúng là đã xuất hiện hình ảnh mẹ con Từ Kim Đán. Bọn họ lên một chiếc taxi từ cửa khu chung cư, lúc đi qua ngã tư có thể nhìn thấy rõ người ngồi phía trước là Hồ Thanh Thanh.
Nhạc Băng Phong nhìn hướng mà chiếc taxi đi, nói:
– Bọn họ đi về hướng đông.., Ừm, để em tra xem…
Nhạc Băng Phong nhanh chóng tìm được chiếc xe đó theo như trong đoạn video đã khôi phục được. Đồng thời thông qua các camera theo dõi đã theo dấu được chiếc xe. Quả nhiên chiếc xe đó đi về hướng khu chung cư mà Trương Vinh Lương ở.
Nhìn thấy chiếc taxi đi vào Đỗ Long lập tức lôi điện thoại ra gọi cho Hứa Hải, bảo cậu ta thông báo cho cảnh sát đang ở trong khu chung cư đi lấy đoạn băng ghi hình ngày hôm đó về.
Sau khi buông điện thoại Đỗ Long nói với Nhạc Băng Phong:
– Băng Phong, tìm toàn bộ các đoạn băng ghi hình các cửa ra gần khu chung cư Sùng Nghĩa. Anh muốn xem xem rốt cuộc thì ngày hôm đó hai mẹ con Từ Kim Đán có rời khỏi đó hay không. Nếu như có, anh muốn biết bọn họ rời đi lúc nào, hoặc là Trương Vinh Lương rời đi lúc nào.
Nhạc Băng Phong gật gật đầu, nói:
– Dạ, có rất nhiều video vẫn chưa khôi phục xong, nếu anh muốn xem đoạn băng hoàn chỉnh thì phải đợi đã.
Đỗ Long nói:
– Được, em cứ tiếp tục đi, anh đi làm chút việc. Anh sẽ bảo mấy cậu cảnh sát kia bảo vệ em.
Nhạc Băng Phong nói:
– Em không sao đâu, em không tin bọn họ dám làm gì em. Nhưng những dữ liệu này em đang lo nếu mất điện đột ngột sẽ phải bắt đầu lại từ đầu hết, có khả năng những dữ liệu đang khôi phục sẽ hoàn toàn bị hư hại.
Đỗ Long nói:
– Ừ, anh sẽ dặn dò bọn họ… Em làm đi.
Đỗ Long đi ra khỏi phòng làm việc riêng của Nhạc Băng Phong, thương lượng cùng Lã Chính Quốc, anh ta lập tức cho người tới canh giữ phòng phân phối điện. Nhưng nếu muốn ngắt điện còn có rất nhiều cách, Đỗ Long nghĩ một hồi, sau đó lôi điện thoại ra gọi cho Trương Văn Diệu.
Trương Văn Diệu nghe điện, Đỗ Long cười nói:
– Cục trưởng Trương, tôi là Đỗ Long, không làm phiền anh chứ? Tôi muốn hỏi anh một chuyện…
Trương Văn Diệu cũng rất nhiệt tình cười nói:
– Là cục trưởng Đỗ đó à, chỉ cần cục trưởng Đỗ có lời thì tôi dù có chuyện hệ trọng đến đâu cũng sẽ gác lại. Có chuyện gì cục trưởng Đỗ nói đi?
Đỗ Long nói:
– Là thế này, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi đang ở bên đội giao thông, khôi phục lại những đoạn băng đã bị xóa đi. Trước mắt vừa mới tìm ra được chút manh mối, nhưng sợ mất điện đột ngột. Bên đội giao thông này chắc không thường xuyên mất điện chứ?
Trương Văn Diệu cười nói:
– Mất điện? Cảnh sát giao thông là ngành đặc biệt, bình thường không bao giờ mất điện, hơn nữa bọn họ còn có thiết bị phát điện riêng và các biện pháp dự phòng. Trong trường hợp mất điện đột ngột sẽ lập tức khởi động hệ thống tiếp tục cấp điện. Thường thì không ảnh hưởng đến việc vận hành các thiết bị.
Đỗ Long cười nói:
– Vậy thì tốt rồi, nhưng tôi vẫn hơi lo… Nếu đột nhiên cắt điện không báo trước thì phải làm thế nào?
Trương Văn Diệu nói:
– Không thể nào. Nếu cục trưởng Đỗ lo lắng tôi có thể bảo phó cục trưởng Trịnh đặc biệt chú ý, cố gắng đảm bảo nguồn điện ổn định cho bên đó.
Đỗ Long cười nói:
– Được vậy thì thật cảm ơn anh. Trong những đoạn băng này có rất nhiều chứng cứ quan trọng, tuyệt đối không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Trương Văn Diệu cười nói:
– Tôi hiểu, chút nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho phó cục trưởng Trịnh. Cục trưởng Đỗ còn chuyện gì cần tôi giúp nữa không?
Đỗ Long cười nói:
– Làm phiền cục trưởng Trương rồi, tạm thời không có việc gì nữa. Nếu có chuyện gì tôi sẽ lại tới làm phiền cục trưởng Trương, hi vọng cục trưởng Trương đừng chê tôi lắm chuyện.
Trương Văn Diệu cười nói:
– Làm sao như vậy được? Tôi hoan nghênh còn không kịp ấy chứ. Cục trưởng Đỗ, có thời gian chúng ta tìm chỗ nào đó uống vài chén? Tôi ngưỡng mộ anh đã từ lâu rồi.
Đỗ Long đáp lại đầy nhiệt tình:
– Không thành vấn đề, đêm nay cũng được. Cục trưởng Trương cũng luôn là thần tượng trong lòng tôi. Tối nay tôi mời, cục trưởng Trương đừng giành với tôi, nếu không là không nhận thành ý của tôi đấy.Trương Văn Diệu cười nói:
– Được, vậy tôi không khách sáo nữa. Tối nay sáu giờ tại nhà hàng Mùa Xuân, số năm, đường Hướng Dương, tôi sẽ đặt phòng trước. Không gặp không về.
Sau khi hai người hẹn nhau xong, Trương Văn Diệu cúp điện thoại, sau đó lập tức gọi cho Trịnh Tôn Trạch:
– Tôn Trạch, vừa rồi Đỗ Long gọi điện thoại cho tôi, trong lời nói có hàm ý khác, lo lắng đội giao thông sẽ mất điện gì gì đó, không phải là cậu định giở trò gì đấy chứ?
Trịnh Tôn Trạch nhìn hai cảnh sát có vũ trang đang đứng canh ở cửa phòng phân phối điện, cười khổ nói:
– Cục trưởng Trương, người của hắn còn đang canh ở phòng phân phối điện thì tôi làm gì được chứ?
Trương Văn Diệu nói:
– Tên đó lém lỉnh lắm, cậu đừng có mà giở trò, tránh chuốc họa vào thân.
Trịnh Tôn Trạch cười khổ nói:
Tôi chỉ đang nghĩ, người đó đã bảo tôi không cần quan tâm gì nữa, không ngờ lại để Đỗ Long thấy hết rồi.
Trương Văn Diệu nói:
– Nếu người kia đã nói vậy rồi cậu còn nghĩ cái gì nữa. Nếu làm hỏng chuyện của người đó thì cậu đen đủi rồi.
Trịnh Tôn Trạch nói:
– Vâng, tôi hiểu, tôi sẽ không làm bậy đâu.
Khi Trịnh Tôn Trạch cúp máy chỉ nghe thấy dưới lầu truyền tới giọng của Đỗ Long:
– Cục trưởng Trịnh, tôi có chuyện phải ra ngoài một chút, nhân viên kỹ thuật của chúng tôi vẫn đang khôi phục dữ liệu, có thời gian nhờ anh giúp đỡ một chút nhé! Dù thế nào cũng đừng để mất điện nhé.
Câu cuối cùng kia Đỗ Long nói rất lớn tiếng, đoán chừng tất cả cảnh sát trong đội giao thông đều nghe thấy. Trịnh Tôn Trạch dở khóc dở cười nói:
– Cục trưởng Đỗ, anh yên tâm, đội giao thông chúng tôi mấy năm rồi không mất điện đâu.
Đỗ Long cười nói:
– Vậy thì tốt rồi… Tôi đi nhé, hẹn gặp lại.
Đỗ Long đi một cách tự nhiên, Trịnh Tôn Trạch lại cảm giác mình như bị chụp mũ vậy. Nếu ngộ nhỡ đột nhiên mất điện, thế chẳng phải là mình mang tiếng sao?
Sau khi rời khỏi đội giao thông Đỗ Long vội tới khu chung cư Sùng Nghĩa. Mặc dù Hứa Hải đã cho người sao chép lại đoạn băng nhưng Đỗ Long cảm thấy mình đích thân tới xem thì tốt hơn.
Khi hắn đi đến nửa đường, đột nhiên nhận được điện thoại của Trì Khánh Bân. Trì Khánh Bân nói với hắn:
– Đỗ Long, tôi vừa mới nhận được điện thoại của đội hình sự thành phố, nói rằng họ phát hiện trong hầm mỏ bỏ hoang ở ngoài thành có hai thi thể đã phân hủy nghiêm trọng, bước đầu khám nghiệm tử thi bọn họ nghi ngờ đó là hai mẹ con Từ Kim Đán.
Đỗ Long hỏi:
– Phát hiện ra ở chỗ nào tôi sẽ đến đó ngay?
Trì Khánh Bân nói:
– Ở phía Bắc, vị trí cụ thể tôi không rõ lắm, cậu gọi hỏi Nguyễn Minh Quân xem.
Đỗ Long gọi điện thoại hỏi, rất nhanh chóng hắn đã biết địa chỉ cụ thể. Hắn lập tức gọi điện thoại cho bọn Thẩm Băng Thanh, rồi lập tức lái ô-tô đến đó.
Khi Đỗ Long tới nơi thấy có rất nhiều người tập chung dưới chân núi, mấy chiếc xe cảnh sát đỗ ở con đường bên sườn núi. Trương Cửu Chú – đội hình sự thành phố Song Môn – đang duy trì trật tự ở con đường dưới núi, không cho phép bất kỳ ai không có phận sự lên núi.
Đỗ Long chạy xe đến bên Trương Cửu Chú, hỏi:
– Trương Cửu Chú, các cậu được báo án khi nào?
Mặc dù Trương Cửu Chú vẫn không tiết lộ chút tin tức nào với Đỗ Long, nhưng giờ cậu ta vô cùng sùng bái và tôn kính hắn. Thấy hắn đến cậu ta vội đáp:
– Cục trưởng Đỗ, khoảng một giờ trước chúng tôi nhận được tin báo. Đội hình sự lập tức phái người tới.
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
– Vậy các cậu có báo lại với cục trưởng Trương không?
Trương Cửu Chú nói:
– Điều này thì tôi không rõ, cục trưởng Nguyễn đích thân tới hiện trường. Anh cứ hỏi ông ấy.
/1403
|