Nguyễn Minh Quân tiếp tục hỏi:
– Có thể xác địch là lúc nào vứt xác đến đây không?
Pháp y nói:
– Cái này có thể xác định. Từ vết dịch trên mặt đất có thể thấy thi thể đã ở đây rất lâu, chắc cách lúc chết không bao lâu.
Điều này tương đối giống với phán đoán của Đỗ Long. Hắn nói với Nguyễn Minh Quân:
– Phó cục trưởng Nguyễn ở đây không còn gì để xem nữa, chúng ta đi ra thôi.
Nguyễn Minh Quân gật gật đầu dặn dò những người khác dọn dẹp hiện trường, đưa thi thể đến trung tâm khám nghiệm tử thi để tiếp tục khám nghiệm, sau đó cùng Đỗ Long rời khỏi hầm mỏ.
Sau khi đi ra Đỗ Long mới cởi bỏ khẩu trang hít thở thật sâu, nhìn thấy dưới núi có thêm mấy xe cảnh sát đến, chắc là bọn Thẩm Băng Thanh đến.
Nguyễn Minh Quân hỏi:
– Phó cục trưởng Đỗ anh cảm thấy hai người này có phải là hai mẹ con mất tích không?
Đỗ Long nói:
– Thời gian Từ Kim Đán với Hồ Thanh Thanh mất tích gần với khoảng thời gian hai người phụ nữ này chết, tuổi tác gần bằng, tôi thấy khả năng là rất lớn. Thành phố Song Môn không lớn chắc không trùng hợp đến nỗi vừa hay có hai người phụ nữ tuổi tác tương đương bị hại chết như vậy. Hơn nữa cũng không có người nào đến báo án nói có hai mẹ con bị chết.
Nguyễn Minh Quân trầm ngâm một lúc nói:
– Tôi cũng cảm thấy là bọn họ. Phó cục trưởng Đỗ, anh thấy vụ án này thế nào?
Đỗ Long nói:
– Cái này… Tạm thời vẫn chưa kết luận được gì, nhưng tôi cảm thấy khả năng giết vì tình tương đối lớn.
Nguyễn Minh Quân nói:
– Vì nguyên do bọn họ đã từng cùng với người đàn ông tìm trên tivi sao?
Đỗ Long nói:
– Người đàn ông đó đã tìm thấy rồi, anh ta đã qua lại thân mật với mẹ con Từ Kim Đán vài tháng, cuối cùng mẹ của Từ Kim Đán mất tích ngay tại chỗ ở của gã. Người đàn ông đó từ lúc đấy cũng hành tung bất định, hai ngày nay thì mất tăm luôn. Anh nói xem có đáng nghi không?
Nguyễn Minh Quân nói:
– Đúng là rất đáng nghi. Phó cục trưởng Đỗ, anh nghi chính người đàn ông đó đã giết mẹ Từ Kim Đán sao?
Đỗ Long nói:
– Hiện tại không có chứng cứ, nhưng y nhất định có dính dáng.
Bọn Thẩm Băng Thanh đã lên, Nguyễn Minh Quân nói:
– Phó cục Đỗ, nếu vụ án này tổ chuyên án đã làm, tôi thấy hiện trường với hai cái xác đấy cứ giao cho tổ chuyên án xử lý luôn đi .
Đỗ Long nói:
– Bây giờ vẫn chưa xác định thân phận người chết, chưa rõ bọn họ có phải hai mẹ con đấy không. Đội hình sự tiếp tục điều tra. Đến lúc xác định được là hai mẹ con đấy, hãy bàn giao cũng không muộn.
Nguyễn Minh Quân chỉ đành gật đầu, Đỗ Long đi đến chỗ hai người thăm dò mỏ. Bọn họ đã được điều tra viên của đội hình sự hỏi qua, nhưng Đỗ Long vừa nói phải giữ lại nên bọn họ vẫn chưa đi. Giờ đang khoanh chân ngồi nói gì đó.
Đỗ Long bước đến trước mặt bọn họ tự giới thiệu:
– Chào các anh, tôi họ Đỗ, là tổ phó của tổ chuyên án tỉnh phái tới, các anh có thể gọi tôi là cảnh sát Đỗ. Chẳng hay hai vị xưng hô thế nào?
Hai người kia vội vàng đứng lên. Một người tương đối lớn tuổi, anh ta tự giới thiệu:
– Tôi họ Hoa, là kỹ sư đội thăm dò. Còn cậu ta là Vương Vĩ, là học trò tôi dẫn theo.
Đỗ Long ồ một tiếng nói:
– Kỹ sư Vương, tiểu Hoa, nghe nói hai người đến thăm dò khoáng sản cũ…Xin hỏi hai vị làm việc ở gần đây bao lâu rồi?
Kỹ sư Hoa nói:
– Suốt nửa năm nay chúng tôi vẫn luôn làm việc ở đây, phân vùng thăm dò được rất nhiều núi khoáng đã bị bỏ đi cũng xem xét qua không ít hầm mỏ cũ. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên đi vào không ngờ lại xui xẻo gặp phải chuyện như vậy. Cảnh sát Đỗ, chúng tôi còn có công việc, lúc nào mới có thể đi?
Đỗ Long nói:
– Công việc của các anh chẳng phải là thăm dò hầm mỏ cũ này sao? Giờ hầm mỏ xảy ra chuyện các anh có thể tạm thời nghỉ ngơi chút…Kỹ sư Hoa, các anh có bản đồ bên dưới giếng không? Vừa rồi chúng tôi đi xuống có hơi lạc đường.
Kỹ sư Hoa nói;
– Có, trước khi đi đến một hầm mỏ nào đó chúng tôi đều phải đi đến Cục Đất đai tìm tư liệu. Trước khi xuống giếng còn phải thông báo cho công an địa phương, chứ không tùy tiện đi xuống.
Đỗ Long hỏi:
– Kỹ sư Hoa, các anh mấy giờ xuống giếng, mấy giờ phát hiện thi thể?
Câu này đã được hỏi trước, nên kỹ sư Hoa trả lời rất lưu loát:
– Chúng tôi tám giờ sáng đi xuống, buổi trưa nghỉ ngơi ở trong một chút, khoảng một giờ rưỡi tiếp tục làm, kết qủa là khoảng hai giờ thì phát hiện thi thể.
Đỗ Long nói:
– Kỹ sư Hoa rất rõ tính phức tạp của đường bên dưới, chỉ những ngã rẽ chúng tôi đi qua cũng đã đến hơn mười đường. Kỹ sư Hoa, anh thấy xác suất xuống giếng không đến một ngày là có thể gặp được cái hố nhỏ mà nghi phạm vứt thi thể là khoảng bao nhiêu?
Kỹ sư Hoa sặc một tiếng không trả lời được. Học sinh của anh ta Vương Vĩ nói:
– Cánh sát Đỗ, ý của anh là gì? Anh nghi nghờ chúng tôi là nghi phạm hay thế nào? Đia hình bên dưới tuy phức tạp, nhưng thông ra khắp nơi, đường đến hố khoáng sản đấy cũng không phải chỉ có một đường. Chúng tôi tình cờ đi đúng một đường, thì nói lên điều gì chứ?
Đỗ Long nói:
– Cậu là Vương Vĩ? Nói hay đấy, đến đây, chúng ta thân thiết một chút!
Đỗ Long đưa tay ra, Vương Vĩ lại không nhận, cậu ta quay mặt nói;
– Anh tưởng anh là mỹ nữ chắc, sao tôi phải thân thiết với anh?
Sắc mặt Đỗ Long thay đổi nói:
– Thân mang hiềm nghi còn không phối hợp điều tra, chắc chắc có vấn đề. Còng lại cho tôi đưa về thẩm tra!
Thẩm Băng Thanh sớm đã đến gần đám người Tạ Ba, thấy tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này dám u nhục Đỗ Long, bọn họ cùng xông tới nhanh chóng vặn hai tay Vương Vĩ ra phía sau còng lại.
– Tôi không phạm tội, các anh dựa vào đâu mà bắt tôi chứ?
Vương Vĩ kêu thét lên, vặn vẹo bả vai định giãy dụa. Nhưng thân thể nhỏ bé của cậu ta bị mấy đại hán bắt lại, căn bản là hết nước.
Kỹ sư Hoa vội nói:
– Cảnh sát Đỗ, chuyện gì vậy? Vương Vĩ cậu ta không phải loại người đấy đâu, chúng tôi không giết người. Hai thi thể đấy không liên quan gì đến hai chúng tôi.
Đỗ Long nói:
– Có liên quan hay không không phải các anh nói là xong, xin các anh phối hợp điều tra. Phó cục trưởng Nguyễn, hai vị này tạm thời chúng tôi mượn dùng chút.
Nguyễn Minh Quân nhún vai nói:
– Cứ tự nhiên.
Đỗ Long nhìn Vương Vĩ một cái nói:
– Dẫn xuống, tôi sẽ thẩm tra cậu ta sau.
Vương Vĩ kêu oan bị giải đi xuống. Kỹ sư Hoa mồ hôi ướt đẫm định đuổi theo, nhưng Đỗ Long lại giơ tay chặn lại nói:
– Kỹ sư Hoa, anh đừng lo, cậu ta không sao đâu. Bây giờ xin anh trả lời mấy câu hỏi của tôi trước đã.
Kỹ sư Hoa định thần lại, anh ta nói:
– Cảnh sát Đỗ, chúng tôi thật sự oan mà.
Đỗ Long nói:
– Kỹ sư Hoa, anh đừng nóng vội, xin anh đưa bản đồ bên dưới giếng quặng cho tôi xem.
Kỹ sư Hoa lùi chân lại lấy ra một cuộn bản đồ từ trong ba lô màu đen trải ra trên mặt đất nói:
– Đây đều là bản đồ giếng quặng chúng tôi in ra. Địa hình bên dưới thực sự rất phức tạp, chỉ e các anh xem một lúc không thể hết.
Đỗ Long nói:
– Kỹ sự Hoa, với những địa hình phức tạp như vậy thường thì các anh triển khai công việc thế nào?
– Có thể xác địch là lúc nào vứt xác đến đây không?
Pháp y nói:
– Cái này có thể xác định. Từ vết dịch trên mặt đất có thể thấy thi thể đã ở đây rất lâu, chắc cách lúc chết không bao lâu.
Điều này tương đối giống với phán đoán của Đỗ Long. Hắn nói với Nguyễn Minh Quân:
– Phó cục trưởng Nguyễn ở đây không còn gì để xem nữa, chúng ta đi ra thôi.
Nguyễn Minh Quân gật gật đầu dặn dò những người khác dọn dẹp hiện trường, đưa thi thể đến trung tâm khám nghiệm tử thi để tiếp tục khám nghiệm, sau đó cùng Đỗ Long rời khỏi hầm mỏ.
Sau khi đi ra Đỗ Long mới cởi bỏ khẩu trang hít thở thật sâu, nhìn thấy dưới núi có thêm mấy xe cảnh sát đến, chắc là bọn Thẩm Băng Thanh đến.
Nguyễn Minh Quân hỏi:
– Phó cục trưởng Đỗ anh cảm thấy hai người này có phải là hai mẹ con mất tích không?
Đỗ Long nói:
– Thời gian Từ Kim Đán với Hồ Thanh Thanh mất tích gần với khoảng thời gian hai người phụ nữ này chết, tuổi tác gần bằng, tôi thấy khả năng là rất lớn. Thành phố Song Môn không lớn chắc không trùng hợp đến nỗi vừa hay có hai người phụ nữ tuổi tác tương đương bị hại chết như vậy. Hơn nữa cũng không có người nào đến báo án nói có hai mẹ con bị chết.
Nguyễn Minh Quân trầm ngâm một lúc nói:
– Tôi cũng cảm thấy là bọn họ. Phó cục trưởng Đỗ, anh thấy vụ án này thế nào?
Đỗ Long nói:
– Cái này… Tạm thời vẫn chưa kết luận được gì, nhưng tôi cảm thấy khả năng giết vì tình tương đối lớn.
Nguyễn Minh Quân nói:
– Vì nguyên do bọn họ đã từng cùng với người đàn ông tìm trên tivi sao?
Đỗ Long nói:
– Người đàn ông đó đã tìm thấy rồi, anh ta đã qua lại thân mật với mẹ con Từ Kim Đán vài tháng, cuối cùng mẹ của Từ Kim Đán mất tích ngay tại chỗ ở của gã. Người đàn ông đó từ lúc đấy cũng hành tung bất định, hai ngày nay thì mất tăm luôn. Anh nói xem có đáng nghi không?
Nguyễn Minh Quân nói:
– Đúng là rất đáng nghi. Phó cục trưởng Đỗ, anh nghi chính người đàn ông đó đã giết mẹ Từ Kim Đán sao?
Đỗ Long nói:
– Hiện tại không có chứng cứ, nhưng y nhất định có dính dáng.
Bọn Thẩm Băng Thanh đã lên, Nguyễn Minh Quân nói:
– Phó cục Đỗ, nếu vụ án này tổ chuyên án đã làm, tôi thấy hiện trường với hai cái xác đấy cứ giao cho tổ chuyên án xử lý luôn đi .
Đỗ Long nói:
– Bây giờ vẫn chưa xác định thân phận người chết, chưa rõ bọn họ có phải hai mẹ con đấy không. Đội hình sự tiếp tục điều tra. Đến lúc xác định được là hai mẹ con đấy, hãy bàn giao cũng không muộn.
Nguyễn Minh Quân chỉ đành gật đầu, Đỗ Long đi đến chỗ hai người thăm dò mỏ. Bọn họ đã được điều tra viên của đội hình sự hỏi qua, nhưng Đỗ Long vừa nói phải giữ lại nên bọn họ vẫn chưa đi. Giờ đang khoanh chân ngồi nói gì đó.
Đỗ Long bước đến trước mặt bọn họ tự giới thiệu:
– Chào các anh, tôi họ Đỗ, là tổ phó của tổ chuyên án tỉnh phái tới, các anh có thể gọi tôi là cảnh sát Đỗ. Chẳng hay hai vị xưng hô thế nào?
Hai người kia vội vàng đứng lên. Một người tương đối lớn tuổi, anh ta tự giới thiệu:
– Tôi họ Hoa, là kỹ sư đội thăm dò. Còn cậu ta là Vương Vĩ, là học trò tôi dẫn theo.
Đỗ Long ồ một tiếng nói:
– Kỹ sư Vương, tiểu Hoa, nghe nói hai người đến thăm dò khoáng sản cũ…Xin hỏi hai vị làm việc ở gần đây bao lâu rồi?
Kỹ sư Hoa nói:
– Suốt nửa năm nay chúng tôi vẫn luôn làm việc ở đây, phân vùng thăm dò được rất nhiều núi khoáng đã bị bỏ đi cũng xem xét qua không ít hầm mỏ cũ. Nhưng hôm nay là lần đầu tiên đi vào không ngờ lại xui xẻo gặp phải chuyện như vậy. Cảnh sát Đỗ, chúng tôi còn có công việc, lúc nào mới có thể đi?
Đỗ Long nói:
– Công việc của các anh chẳng phải là thăm dò hầm mỏ cũ này sao? Giờ hầm mỏ xảy ra chuyện các anh có thể tạm thời nghỉ ngơi chút…Kỹ sư Hoa, các anh có bản đồ bên dưới giếng không? Vừa rồi chúng tôi đi xuống có hơi lạc đường.
Kỹ sư Hoa nói;
– Có, trước khi đi đến một hầm mỏ nào đó chúng tôi đều phải đi đến Cục Đất đai tìm tư liệu. Trước khi xuống giếng còn phải thông báo cho công an địa phương, chứ không tùy tiện đi xuống.
Đỗ Long hỏi:
– Kỹ sư Hoa, các anh mấy giờ xuống giếng, mấy giờ phát hiện thi thể?
Câu này đã được hỏi trước, nên kỹ sư Hoa trả lời rất lưu loát:
– Chúng tôi tám giờ sáng đi xuống, buổi trưa nghỉ ngơi ở trong một chút, khoảng một giờ rưỡi tiếp tục làm, kết qủa là khoảng hai giờ thì phát hiện thi thể.
Đỗ Long nói:
– Kỹ sư Hoa rất rõ tính phức tạp của đường bên dưới, chỉ những ngã rẽ chúng tôi đi qua cũng đã đến hơn mười đường. Kỹ sư Hoa, anh thấy xác suất xuống giếng không đến một ngày là có thể gặp được cái hố nhỏ mà nghi phạm vứt thi thể là khoảng bao nhiêu?
Kỹ sư Hoa sặc một tiếng không trả lời được. Học sinh của anh ta Vương Vĩ nói:
– Cánh sát Đỗ, ý của anh là gì? Anh nghi nghờ chúng tôi là nghi phạm hay thế nào? Đia hình bên dưới tuy phức tạp, nhưng thông ra khắp nơi, đường đến hố khoáng sản đấy cũng không phải chỉ có một đường. Chúng tôi tình cờ đi đúng một đường, thì nói lên điều gì chứ?
Đỗ Long nói:
– Cậu là Vương Vĩ? Nói hay đấy, đến đây, chúng ta thân thiết một chút!
Đỗ Long đưa tay ra, Vương Vĩ lại không nhận, cậu ta quay mặt nói;
– Anh tưởng anh là mỹ nữ chắc, sao tôi phải thân thiết với anh?
Sắc mặt Đỗ Long thay đổi nói:
– Thân mang hiềm nghi còn không phối hợp điều tra, chắc chắc có vấn đề. Còng lại cho tôi đưa về thẩm tra!
Thẩm Băng Thanh sớm đã đến gần đám người Tạ Ba, thấy tên tiểu tử không biết trời cao đất dày này dám u nhục Đỗ Long, bọn họ cùng xông tới nhanh chóng vặn hai tay Vương Vĩ ra phía sau còng lại.
– Tôi không phạm tội, các anh dựa vào đâu mà bắt tôi chứ?
Vương Vĩ kêu thét lên, vặn vẹo bả vai định giãy dụa. Nhưng thân thể nhỏ bé của cậu ta bị mấy đại hán bắt lại, căn bản là hết nước.
Kỹ sư Hoa vội nói:
– Cảnh sát Đỗ, chuyện gì vậy? Vương Vĩ cậu ta không phải loại người đấy đâu, chúng tôi không giết người. Hai thi thể đấy không liên quan gì đến hai chúng tôi.
Đỗ Long nói:
– Có liên quan hay không không phải các anh nói là xong, xin các anh phối hợp điều tra. Phó cục trưởng Nguyễn, hai vị này tạm thời chúng tôi mượn dùng chút.
Nguyễn Minh Quân nhún vai nói:
– Cứ tự nhiên.
Đỗ Long nhìn Vương Vĩ một cái nói:
– Dẫn xuống, tôi sẽ thẩm tra cậu ta sau.
Vương Vĩ kêu oan bị giải đi xuống. Kỹ sư Hoa mồ hôi ướt đẫm định đuổi theo, nhưng Đỗ Long lại giơ tay chặn lại nói:
– Kỹ sư Hoa, anh đừng lo, cậu ta không sao đâu. Bây giờ xin anh trả lời mấy câu hỏi của tôi trước đã.
Kỹ sư Hoa định thần lại, anh ta nói:
– Cảnh sát Đỗ, chúng tôi thật sự oan mà.
Đỗ Long nói:
– Kỹ sư Hoa, anh đừng nóng vội, xin anh đưa bản đồ bên dưới giếng quặng cho tôi xem.
Kỹ sư Hoa lùi chân lại lấy ra một cuộn bản đồ từ trong ba lô màu đen trải ra trên mặt đất nói:
– Đây đều là bản đồ giếng quặng chúng tôi in ra. Địa hình bên dưới thực sự rất phức tạp, chỉ e các anh xem một lúc không thể hết.
Đỗ Long nói:
– Kỹ sự Hoa, với những địa hình phức tạp như vậy thường thì các anh triển khai công việc thế nào?
/1403
|