Điểm chết người chính là Đỗ Long vừa mới giới thiệu xong, ngay tại lúc thơm một cái lên mặt Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình, hai cô gái dưới sự chỉ thị của Đỗ Long cười rung cả người. Thấy một màn như vậy, sắc mặt Hồ Tuyết Mai lại thoáng chốc thay đổi.
Đỗ Long muốn chính là hiệu quả như vậy. Hắn xuyên qua kính râm phát hiện nét mặt của Hồ Tuyết Mai không đúng, liền không ngừng cố gắng làm bộ như uống rượu say mượn rượu làm càn. Đột nhiên vừa cúi đầu cắn lấy nụ hoa trước ngực Phó Hồng Tuyết, còn lên tiếng hút hít. Phó Hồng Tuyết cố nhiên lớn mật, nhưng cũng không khỏi hoảng sợ. Gương mặt nóng lên, thân thể bắt đầu nóng lên, nhũn ra.
Sắc mặt của Hồ Tuyết Mai có chút tái nhợt. Đỗ Long ngồi ở đối diện cô, còn cùng không ngừng chơi thân mật với hai cô gái, đối với điều này Hạ Hồng Quân bất đắc dĩ giải thích nói:
– Tiểu tử này tiệc ăn mừng uống nhiều quá rồi. Mọi người đừng để ý đến hắn, cũng đừng rót thêm rượu cho hắn nữa.
Đỗ Long ngạo nghễ nói:
– Ai nói tôi say? Lát nữa tôi còn muốn tái chiến ba trăm hiệp nữa. Đúng không, tiểu sư muội?
Ẩn dụ trong lời nói của Đỗ Long ai cũng nghe hiểu được. Thời khắc Đoàn Huệ Minh chú ý động tĩnh của Hồ Tuyết Mai thấy thần thái cô không bình thường, Đoàn Huệ Minh vội hỏi:
– Mọi người đừng để ý đến anh ta. Tiểu Mai, mọi người uống rượu, cô uống chút đồ uống chứ?
Hồ Tuyết Mai xoẹt cái đứng lên, sắc mặt xanh mét nói:
– Rất xin lỗi, tôi đột nhiên có chút không khỏe. Mọi người từ từ ăn, tôi đi trước.
Nói xong Hồ Tuyết Mai đẩy ghế ra, rời tiệc mà đi. Đoàn Huệ Minh hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long, cầm lấy chén trà tạt vào mặt Đỗ Long, sau đó anh ta không nói gì vội đi theo ra ngoài.
Trong phòng không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Mặc dù đối với Đỗ Long cảm giác không tệ, nhưng Hồ Tuyết Mai dù sao đi theo bọn họ thân quen hơn một chút. Thấy hắn hiện giờ như vậy, trong lòng mọi người đều có chút bất mãn.
Hồ Tuyết Mai đi rồi thần thái của Đỗ Long đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh. Hắn thu tay từ trên người Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình lại, hai cô cũng không khỏi thẹn thùng cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình. Đỗ Long cầm lấy khăn tay trên bàn lau khô mặt, sau đó ngẩng đầu đối mặt với mấy gương mặt tức giận, Đỗ Long nói:
– Như vậy không phải rất tốt sao? Tiểu Mai đối với tôi hết hy vọng, Đoàn Huệ Minh tốt nhất có thể nhân cơ hội này chiếm được trái tim, sau đó tất cả đều vui vẻ rồi.
Hạ Hồng Quân thở dài, nói:
– Chỉ mong sao. Mọi người đừng trách Đỗ Long, là tôi bảo hắn làm như vậy đấy. Hy vọng tiểu Mai có thể hiểu được.
Mọi người lúc này mới chợt hiểu. Nhìn thần thái của Đỗ Long hòa hoãn lại, mọi người than thở không biết nên nói gì cho phải. Tiếu Học Binh bình thường luôn trầm mặc ít lời đột nhiên nói:
– Tôi thấy biện pháp này không được tốt cho lắm. Tiểu Mai nhìn vẻ bình thường như không sao cả, nhưng thật ra là đầu óc chết, rất khó hiểu ra. Nói không chừng sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt. Tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện.
Hạ Hồng Quân thở dài:
– Vậy anh còn có biện pháp gì khác không? Sớm hay muộn cô ấy đều phải đối mặt với tình huống như vậy, sớm hay muộn cô ấy đều phải hiểu. Chẳng lẽ chúng ta cái gì cũng không làm, cho đến lúc cô ấy bị tổn thương càng nặng sao?
Đỗ Long rót rượu, hắn đứng lên giơ chén rượu về phía mọi người kính một vòng, nói:
– Đều tại tôi không tốt, hại tất cả mọi người không vui vẻ rồi. Xin mọi người tha thứ…
Đỗ Long uống một hơi cạn sạch, nói:
– Quay về Lỗ Tây sẽ đền tội với mọi người. Tin rằng tiểu Mai rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt. Hồng Quân, xin lỗi nhé.
Hạ Hồng Quân bất đắc dĩ đứng lên, nói:
– Tôi đưa anh về nhé.
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi tự bắt xe về là được.
Sau khi Đỗ Long và Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình rời khỏi, Vương Bá không kìm nổi nói:
– Tiểu tử này, thật đúng là quá phong lưu. Xem bộ dạng hắn vừa rồi, hoàn toàn là đùa mà thành thật. Hai người nữ cùng hắn kia khẳng định có dính líu với nhau.
Hạ Hồng Quân nói:
– Đó là chuyện riêng của hắn, chúng ta không xen vào. Chỉ cần đừng hại tiểu Mai đau lòng là được.
Hồ Tuyết Mai rất đau lòng, chẳng qua cô không có rơi lệ mà thôi. Cô chỉ là có chút ngỡ ngàng rời khỏi khách sạn, sau đó cũng không biết nên đi đâu.
– Tiểu Mai, cô đừng buốn, không đáng đâu. Tiểu tử kia luôn đào hoa như vậy, cô cũng không phải không biết. Tiểu Mai, đừng nghĩ nhiều như vậy, quay lại đi, hãy làm như không nhìn thấy là được.
Giọng của Đoàn Huệ Minh ở phía sau vang lên.
Hồ Tuyết Mai quay đầu lại nhìn anh ta một cái, nói:
– Thấy cái gì? Thấy cái gì! Anh đừng quản tôi. Anh tự quay lại đi. Tôi muốn một mình tùy tiện đi một chút, hóng gió.
Đoàn Huệ Minh nói:
– Không được, tôi phải đi cùng cô. Trừ phi cô quay trở lại.
Hồ Tuyết Mai dậm chân, nói:
– Đừng phiền tôi được không. Anh dám đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!
Nói xong Hồ Tuyết Mai liền bước sang bên phải đi. Đoàn Huệ Minh rất hiều tính của cô, trơ mắt nhìn cô rời đi, cũng không dám đi theo.
Một lát sau Đỗ Long đi ra, thấy Đoàn Huệ Minh một mình ngây ngốc tại đó, Đỗ Long hỏi:
– Tiểu Mai đâu rồi?
Đoàn Huệ Minh quay đầu lại, phóng về phía Đỗ Long. Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình toàn thân căng thẳng. Đỗ Long chúi tay của các cô xuống, hai người liền bất động.
Đoàn Huệ Minh xông lên, tay trái bắt lấy cổ áo của Đỗ Long, tay phải nắm nắm đấm muốn đánh. Đỗ Long hai mắt bình tĩnh nhìn Đoàn Huệ Minh. Đoàn Huệ Minh tay dừng ở giữa không trung. Anh ta bên trong sự phẫn nộ có kèm theo chút nghi ngờ nói:
– Anh không có say? Anh tại sao phải làm như vậy!
Đỗ Long nói:
– Thế này không tốt sao? Cô đối với tôi hoàn toàn hết hy vọng, sau đó sẽ thích người đàn ông khác. Anh Đoàn, tôi rất coi trọng anh, cố lên.
– Là như thế này?
Phẫn nộ của Đoàn Huệ Minh nhanh chóng bình ổn, trên mặt xuất hiện một tia kỳ di. Nhưng rất nhanh anh ta lại từ bỏ vọng tưởng, nói:
– Sẽ không đâu, tiểu Mai sẽ không thích tôi đâu. Đối với cô ấy mà nói, tôi với mọi người đều là huynh đệ của cô ấy. Hơn nữa cô ấy đã để ý cái gì, sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Tôi rất lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện…
Đỗ Long nói:
– Cô ấy là bộ đội đặc chủng a, có thể xảy ra chuyện gì? Trừ phi cô ấy uống rượu say hành hung người một trận. Uhm, có chút nguy hiểm. Làm không tốt, sẽ tai nạn chết người.
Đoàn Huệ Minh lắc đầu nói:
– Sẽ không đâu. Tiểu Mai cho dù say, ra tay cũng có chừng mực đấy. Tôi vẫn chưa thấy cô ấy thật sự say như thế nào.
Đỗ Long vỗ vỗ bả vai anh ta, nói:
– Vậy thì không sao. Quay về đi, tiểu Mai cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Nói không chừng một lát nữa cô ấy sẽ trở lại đấy.
Đoàn Huệ Minh thở dài, nói:
– Chỉ có thể như vậy. Hy vọng cô ấy có thể càng sớm nghĩ thông suốt càng tốt… A, anh làm sao vậy?
Đoàn Huệ Minh đột nhiên cảm giác trên tay của Đỗ Long truyền đến một luồng sức mạnh mãnh liệt, nắn bờ vai của anh ta thật sự đau. Đoàn Huệ Minh thấy Đỗ Long không có trả lời, đưa tay muốn đẩy tay của Đỗ Long ra, nhưng lại không đẩy. Đoàn Huệ Minh đẩy một chút ở ngực của Đỗ Long, nói:
– Anh làm gì mà nắn tôi thế. Còn không buông tay, tôi sẽ không khách khí đâu!
Đỗ Long cuối cùng cũng buông tay ra, hắn có chút cảm giác hồn bay phách lạc, nói với Đoàn Huệ Minh:
– Rất xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ tới một việc rất gấp. Tôi đi trước đây.
Đỗ Long và Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình đi rồi, đến một nơi ít người. Đỗ Long cầm lấy di động gọi điện thoại cho Hoàng Kiệt Hào. Điện thoại rất nhanh chuyển được, Hoàng Kiệt Hào cười nói:
– Đỗ Long, không phải cậu gọi tôi đi ăn đêm chứ? Không được, đêm nay tôi phải ở nhà với bà xã, mọi người cứ đi chơi đi.
Đỗ Long nói:
– Tôi có chút việc gấp. Một người bạn của tôi mất tích rồi, bên tay anh có la bàn kết nối không?
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Có a, cậu muốn tra cái gì?
Đỗ Long nói:
– Tôi đưa số của cô ấy cho anh, anh giúp tôi điều tra xem cô ấy bây giờ đang ở đâu.
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
– Là mỹ nữ sao? Người bình thường mất tích cậu cũng không gấp gáp như vậy a.
Đỗ Long cười khổ nói:
– Anh chớ trêu nữa, việc này rất cấp bách đấy. Cô gái nếu như gặp chuyện gì, thì khó có thể cứu vãn
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Được, cậu nói cho tôi số của cô ấy.
Đỗ Long muốn chính là hiệu quả như vậy. Hắn xuyên qua kính râm phát hiện nét mặt của Hồ Tuyết Mai không đúng, liền không ngừng cố gắng làm bộ như uống rượu say mượn rượu làm càn. Đột nhiên vừa cúi đầu cắn lấy nụ hoa trước ngực Phó Hồng Tuyết, còn lên tiếng hút hít. Phó Hồng Tuyết cố nhiên lớn mật, nhưng cũng không khỏi hoảng sợ. Gương mặt nóng lên, thân thể bắt đầu nóng lên, nhũn ra.
Sắc mặt của Hồ Tuyết Mai có chút tái nhợt. Đỗ Long ngồi ở đối diện cô, còn cùng không ngừng chơi thân mật với hai cô gái, đối với điều này Hạ Hồng Quân bất đắc dĩ giải thích nói:
– Tiểu tử này tiệc ăn mừng uống nhiều quá rồi. Mọi người đừng để ý đến hắn, cũng đừng rót thêm rượu cho hắn nữa.
Đỗ Long ngạo nghễ nói:
– Ai nói tôi say? Lát nữa tôi còn muốn tái chiến ba trăm hiệp nữa. Đúng không, tiểu sư muội?
Ẩn dụ trong lời nói của Đỗ Long ai cũng nghe hiểu được. Thời khắc Đoàn Huệ Minh chú ý động tĩnh của Hồ Tuyết Mai thấy thần thái cô không bình thường, Đoàn Huệ Minh vội hỏi:
– Mọi người đừng để ý đến anh ta. Tiểu Mai, mọi người uống rượu, cô uống chút đồ uống chứ?
Hồ Tuyết Mai xoẹt cái đứng lên, sắc mặt xanh mét nói:
– Rất xin lỗi, tôi đột nhiên có chút không khỏe. Mọi người từ từ ăn, tôi đi trước.
Nói xong Hồ Tuyết Mai đẩy ghế ra, rời tiệc mà đi. Đoàn Huệ Minh hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long, cầm lấy chén trà tạt vào mặt Đỗ Long, sau đó anh ta không nói gì vội đi theo ra ngoài.
Trong phòng không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, mọi người ngơ ngác nhìn nhau. Mặc dù đối với Đỗ Long cảm giác không tệ, nhưng Hồ Tuyết Mai dù sao đi theo bọn họ thân quen hơn một chút. Thấy hắn hiện giờ như vậy, trong lòng mọi người đều có chút bất mãn.
Hồ Tuyết Mai đi rồi thần thái của Đỗ Long đột nhiên trở nên nghiêm chỉnh. Hắn thu tay từ trên người Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình lại, hai cô cũng không khỏi thẹn thùng cúi đầu sửa sang lại quần áo của mình. Đỗ Long cầm lấy khăn tay trên bàn lau khô mặt, sau đó ngẩng đầu đối mặt với mấy gương mặt tức giận, Đỗ Long nói:
– Như vậy không phải rất tốt sao? Tiểu Mai đối với tôi hết hy vọng, Đoàn Huệ Minh tốt nhất có thể nhân cơ hội này chiếm được trái tim, sau đó tất cả đều vui vẻ rồi.
Hạ Hồng Quân thở dài, nói:
– Chỉ mong sao. Mọi người đừng trách Đỗ Long, là tôi bảo hắn làm như vậy đấy. Hy vọng tiểu Mai có thể hiểu được.
Mọi người lúc này mới chợt hiểu. Nhìn thần thái của Đỗ Long hòa hoãn lại, mọi người than thở không biết nên nói gì cho phải. Tiếu Học Binh bình thường luôn trầm mặc ít lời đột nhiên nói:
– Tôi thấy biện pháp này không được tốt cho lắm. Tiểu Mai nhìn vẻ bình thường như không sao cả, nhưng thật ra là đầu óc chết, rất khó hiểu ra. Nói không chừng sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt. Tôi sợ cô ấy sẽ xảy ra chuyện.
Hạ Hồng Quân thở dài:
– Vậy anh còn có biện pháp gì khác không? Sớm hay muộn cô ấy đều phải đối mặt với tình huống như vậy, sớm hay muộn cô ấy đều phải hiểu. Chẳng lẽ chúng ta cái gì cũng không làm, cho đến lúc cô ấy bị tổn thương càng nặng sao?
Đỗ Long rót rượu, hắn đứng lên giơ chén rượu về phía mọi người kính một vòng, nói:
– Đều tại tôi không tốt, hại tất cả mọi người không vui vẻ rồi. Xin mọi người tha thứ…
Đỗ Long uống một hơi cạn sạch, nói:
– Quay về Lỗ Tây sẽ đền tội với mọi người. Tin rằng tiểu Mai rất nhanh sẽ nghĩ thông suốt. Hồng Quân, xin lỗi nhé.
Hạ Hồng Quân bất đắc dĩ đứng lên, nói:
– Tôi đưa anh về nhé.
Đỗ Long lắc đầu nói:
– Mọi người cứ tiếp tục đi, tôi tự bắt xe về là được.
Sau khi Đỗ Long và Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình rời khỏi, Vương Bá không kìm nổi nói:
– Tiểu tử này, thật đúng là quá phong lưu. Xem bộ dạng hắn vừa rồi, hoàn toàn là đùa mà thành thật. Hai người nữ cùng hắn kia khẳng định có dính líu với nhau.
Hạ Hồng Quân nói:
– Đó là chuyện riêng của hắn, chúng ta không xen vào. Chỉ cần đừng hại tiểu Mai đau lòng là được.
Hồ Tuyết Mai rất đau lòng, chẳng qua cô không có rơi lệ mà thôi. Cô chỉ là có chút ngỡ ngàng rời khỏi khách sạn, sau đó cũng không biết nên đi đâu.
– Tiểu Mai, cô đừng buốn, không đáng đâu. Tiểu tử kia luôn đào hoa như vậy, cô cũng không phải không biết. Tiểu Mai, đừng nghĩ nhiều như vậy, quay lại đi, hãy làm như không nhìn thấy là được.
Giọng của Đoàn Huệ Minh ở phía sau vang lên.
Hồ Tuyết Mai quay đầu lại nhìn anh ta một cái, nói:
– Thấy cái gì? Thấy cái gì! Anh đừng quản tôi. Anh tự quay lại đi. Tôi muốn một mình tùy tiện đi một chút, hóng gió.
Đoàn Huệ Minh nói:
– Không được, tôi phải đi cùng cô. Trừ phi cô quay trở lại.
Hồ Tuyết Mai dậm chân, nói:
– Đừng phiền tôi được không. Anh dám đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát!
Nói xong Hồ Tuyết Mai liền bước sang bên phải đi. Đoàn Huệ Minh rất hiều tính của cô, trơ mắt nhìn cô rời đi, cũng không dám đi theo.
Một lát sau Đỗ Long đi ra, thấy Đoàn Huệ Minh một mình ngây ngốc tại đó, Đỗ Long hỏi:
– Tiểu Mai đâu rồi?
Đoàn Huệ Minh quay đầu lại, phóng về phía Đỗ Long. Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình toàn thân căng thẳng. Đỗ Long chúi tay của các cô xuống, hai người liền bất động.
Đoàn Huệ Minh xông lên, tay trái bắt lấy cổ áo của Đỗ Long, tay phải nắm nắm đấm muốn đánh. Đỗ Long hai mắt bình tĩnh nhìn Đoàn Huệ Minh. Đoàn Huệ Minh tay dừng ở giữa không trung. Anh ta bên trong sự phẫn nộ có kèm theo chút nghi ngờ nói:
– Anh không có say? Anh tại sao phải làm như vậy!
Đỗ Long nói:
– Thế này không tốt sao? Cô đối với tôi hoàn toàn hết hy vọng, sau đó sẽ thích người đàn ông khác. Anh Đoàn, tôi rất coi trọng anh, cố lên.
– Là như thế này?
Phẫn nộ của Đoàn Huệ Minh nhanh chóng bình ổn, trên mặt xuất hiện một tia kỳ di. Nhưng rất nhanh anh ta lại từ bỏ vọng tưởng, nói:
– Sẽ không đâu, tiểu Mai sẽ không thích tôi đâu. Đối với cô ấy mà nói, tôi với mọi người đều là huynh đệ của cô ấy. Hơn nữa cô ấy đã để ý cái gì, sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu. Tôi rất lo cô ấy sẽ xảy ra chuyện…
Đỗ Long nói:
– Cô ấy là bộ đội đặc chủng a, có thể xảy ra chuyện gì? Trừ phi cô ấy uống rượu say hành hung người một trận. Uhm, có chút nguy hiểm. Làm không tốt, sẽ tai nạn chết người.
Đoàn Huệ Minh lắc đầu nói:
– Sẽ không đâu. Tiểu Mai cho dù say, ra tay cũng có chừng mực đấy. Tôi vẫn chưa thấy cô ấy thật sự say như thế nào.
Đỗ Long vỗ vỗ bả vai anh ta, nói:
– Vậy thì không sao. Quay về đi, tiểu Mai cô ấy sẽ không có chuyện gì đâu. Nói không chừng một lát nữa cô ấy sẽ trở lại đấy.
Đoàn Huệ Minh thở dài, nói:
– Chỉ có thể như vậy. Hy vọng cô ấy có thể càng sớm nghĩ thông suốt càng tốt… A, anh làm sao vậy?
Đoàn Huệ Minh đột nhiên cảm giác trên tay của Đỗ Long truyền đến một luồng sức mạnh mãnh liệt, nắn bờ vai của anh ta thật sự đau. Đoàn Huệ Minh thấy Đỗ Long không có trả lời, đưa tay muốn đẩy tay của Đỗ Long ra, nhưng lại không đẩy. Đoàn Huệ Minh đẩy một chút ở ngực của Đỗ Long, nói:
– Anh làm gì mà nắn tôi thế. Còn không buông tay, tôi sẽ không khách khí đâu!
Đỗ Long cuối cùng cũng buông tay ra, hắn có chút cảm giác hồn bay phách lạc, nói với Đoàn Huệ Minh:
– Rất xin lỗi, tôi đột nhiên nhớ tới một việc rất gấp. Tôi đi trước đây.
Đỗ Long và Phó Hồng Tuyết, Âu Dương Đình đi rồi, đến một nơi ít người. Đỗ Long cầm lấy di động gọi điện thoại cho Hoàng Kiệt Hào. Điện thoại rất nhanh chuyển được, Hoàng Kiệt Hào cười nói:
– Đỗ Long, không phải cậu gọi tôi đi ăn đêm chứ? Không được, đêm nay tôi phải ở nhà với bà xã, mọi người cứ đi chơi đi.
Đỗ Long nói:
– Tôi có chút việc gấp. Một người bạn của tôi mất tích rồi, bên tay anh có la bàn kết nối không?
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Có a, cậu muốn tra cái gì?
Đỗ Long nói:
– Tôi đưa số của cô ấy cho anh, anh giúp tôi điều tra xem cô ấy bây giờ đang ở đâu.
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
– Là mỹ nữ sao? Người bình thường mất tích cậu cũng không gấp gáp như vậy a.
Đỗ Long cười khổ nói:
– Anh chớ trêu nữa, việc này rất cấp bách đấy. Cô gái nếu như gặp chuyện gì, thì khó có thể cứu vãn
Hoàng Kiệt Hào nói:
– Được, cậu nói cho tôi số của cô ấy.
/1403
|