Năm mới đến rồi, trong khi Đỗ Long bận rộn với công việc trong tay vẫn thường xuyên chú ý tình hình bên thành phố Song Môn. Năng lực của Trương Văn Diệu thực sự rất mạnh, hai sự việc khủng khiếp của khu mỏ và nhà ga xảy ra gây sức ép cho ông ta, không ngờ các kênh Chính phủ một chút tin đồn cũng chẳng truyền ra.
Nhưng trên internet thì ngược lại, đã rất ầm ĩ rồi, các tin tức truyền đi bừa bãi. Nhưng cuối cùng phía Chính phủ thành phố Song Môn lại bác bỏ tin đồn khiến các tin tức xôn xao trên internet dần dần lắng xuống.
Tin đồn Cục Công an thành phố Song Môn thông báo chứng minh sự việc không thể chối cãi về hầm mỏ phi pháp trên núi phía sau thôn Ngưu Đề bị sập là chính xác. Nhưng hành động bình thường của phía Chính phủ là đóng cửa hầm mỏ phi pháp kia, việc phá sập hầm mỏ đã thể hiện rõ sự quyết tâm của Chính phủ trong xử lý việc khai thác phi pháp! Một vài người khác mưu mô mượn cơ hội tung tin đồn, định làm nhiễu loạn việc mắt thấy tai nghe của quần chúng, gây ra hỗn loạn xã hội. Chuyện này không được phép xảy ra, cũng tuyệt đối không được thành công! Kẻ tự ý tạo tin đồn trên internet có thể bị luật pháp trừng trị!
Những người bị bắt đi làm nô lệ trước kia xuất hiện trên màn ảnh, cũng khóc nức nở xuất hiện trong thông báo bác bỏ tin đồn của Chính phủ. Họ tỏ vẻ mình đã nhận tiền bất chính mới báo án giả. Qua sự giáo dục của cơ quan công an, họ đã hiểu được hành vi bản thân là sai lầm, xin mọi người tha thứ.
Trận phong ba đã bị che dấu như vậy, Đỗ Long cũng không khỏi khâm phục năng lực của Trương Văn Diệu. Không ngờ chuyện bí mật khủng khiếp kia đã thành minh bạch rồi.
Đỗ Long chỉ thờ ơ xem màn biểu diễn của Trương Văn Diệu, không hề can thiệp. Hắn biết sau khi Trương Văn Diệu giải quyết sự việc bên đó sẽ ra tay đối phó hắn. Không biết chừng Trương Văn Diệu đã đến Lỗ Tây, chỉ có điều đối phương vẫn chưa ra tay. Đỗ Long cũng không biết họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đạt được mục đích.
Đỗ Long trước sau vẫn đi làm. Nhạc Băng Phong cũng biết sẽ có người cố gắng đoạt lấy những thứ đó của Đỗ Long. Nhưng có người của Ngân Hổ bảo vệ, Nhạc Băng Phong cũng không lo lắng gì lắm.
Chẳng mấy đã qua một tuần, người của Trương Văn Diệu vẫn chưa ra tay. Đỗ Long biết những người đó đang kiên nhẫn theo dõi hắn, cố gắng tìm nhược điểm trên người hắn. Càng như vậy Đỗ Long biểu hiện phóng khoáng. Hắn quả thực chẳng đề phòng trong nhà, thậm chí hai ngày đêm hắn bận phá án cũng không về nhà.
Khắp nơi đều sơ hở giống như chẳng có sơ hở. Đạo Ly và mấy thành viên bát tuấn còn lại càng cảm thấy Đỗ Long bí hiểm, thì càng không dám động thủ tùy tiện.
Trong tình hình này, năm mới lại đến, Nhạc Băng Phong bay về Bắc Kinh cùng cha mẹ ăn tết. Cha mẹ của Đỗ Long cũng đặc biệt tới thành phố Minh Ngọc, động viên đứa con Đỗ Long đáng thương này. Vì đi cùng cha mẹ, Đỗ Long ngoài đi làm ra không hề đi ra ngoài bừa bãi. Kết quả buổi tối giao thừa đã xảy ra chuyện.
Lúc Đỗ Long đang cùng cha mẹ xem Gala lễ hội mùa xuân, đột nhiên nhận được điện thoại của Phó cục trưởng Trịnh Chí Nhật phụ trách quản lý phòng giam, anh ta có chút kinh hoàng nói với Đỗ Long, nhà giam đã xảy ra chuyện. Một người đã chết, mười người bị thương. Xin Đỗ Long nhanh chóng sắp xếp cảnh sát hình sự đến điều tra.
Lúc Đỗ Long đồng ý lập tức điều người qua, Trịnh Chí Nhật nói :
- Phó cục trưởng Đỗ, tôi thấy anh đích thân đi một chuyến đi. Vì người chết tên Tôn Hạo Long, giống người trước kia anh từng đề cập với tôi…
Khi Đỗ Long nghe được ba chữ Tôn Hạo Long, đầu bỗng choáng một chút. Hắn đâu chỉ đề cập qua với Trịnh Chí Nhật, rõ ràng hắn để Trịnh Chí Nhật chiếu cố một chút Tôn Hạo Long. Người này chiếu cố người khác là như vậy sao?
Tôn Hạo Long đã gánh tội cho đứa con quản đốc nên mới bị bắt vào nhà giam. Mặc dù vụ án đã qua, Đỗ Long đã điều tra rõ và lập lại trật tự rồi. Nhưng vì Tôn Hạo Long cố tình gánh tội thay người khác, trái với pháp luật, vì vậy còn tiếp tục bị giam giữ, chờ phán quyết mới. Không ngờ đêm giao thừa đột nhiên đã chết, điều này khiến Đỗ Long không biết giải thích thế nào với người em Tôn Hạo Hổ nóng tính kia!
Đỗ Long không do dự, lập tức nói với cha mẹ, thay quần áo đi mất. Đến trước cửa phòng của Thẩm Băng Thanh đột nhiên nhớ ra Thẩm Băng Thanh đã đi thành phố Thụy Bảo cùng Tống Tư Nhạn mừng năm mới, những người khác cũng đều đoàn viên, dự tính phải mấy ngày nữa mới trở lại. Hắn nhún vai, một mình đi xuống tầng dưới.
Hoàng Nham là người vùng này, hơn nữa tuổi còn trẻ chưa phải gánh vác gì, nghe nói có vụ án, anh ta lập tức chạy đến nhà giam cùng Đỗ Long.
Trịnh Chí Nhật cũng đã chạy tới hiện trường, ông ta xoa tay nói giọng tiếc nuối với Đỗ Long:
- Phó cục trưởng Đỗ, sắp sang năm mới, tôi không nghĩ chuyện sẽ xảy ra như vậy…
Đỗ Long hỏi:
- Sự việc xảy ra thế nào? Hiện trường có ghi lại không? Có tìm được người chứng kiến không?
Trịnh Chí Nhật cười khổ nói:
- Chuyện này… Lúc đó đang tổ chức liên hoan đêm giao thừa, tất cả phạm nhân đều ở hiện trường xem chương trình. Sau khi sự việc xảy ra, hiện trường rất hỗn loạn, giám sát cũng khó biết ai bị đánh, không có hình ảnh ghi được Tôn Hạo Long khi chết, cũng không có ai đồng ý đứng ra làm chứng.
Hoàng Nham nói:
- Có người đã quay camera sang hướng khác? Ở chỗ đó có lẽ không chỉ có một cái camera?
Một trưởng ngục giam đứng bên cạnh nói:
- Ba cái đều bị quay đi hướng khác.
Hoàng Nham nói:
- Một cái bị chệch hướng còn có thể nói là trùng hợp, ba cái đều bị chệch hướng chỉ có thể nói đây là một âm mưu tinh vi được bày ra. Sếp Đỗ, anh nói xem có đúng không?
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
- Chuyện này có thể. Xem trước hiện trường một chút, rồi hãy hỏi nghi phạm.
Chỗ xảy ra sự cố là một phòng khách hình vuông, hiện trường là một vùng hỗn loạn. Vì để bảo vệ hiện trường cho nên không hề được dọn dẹp bất cứ cái gì, ghế ngồi vốn dĩ rất tốt đều bị phạm nhân dùng làm vũ khí đánh nhau đến nỗi gãy nát hết, trên mặt đất lại càng bừa bộn, sữa bò, bánh ngọt đầy sàn nhà, có không ít vết máu bị sữa bò làm cho loãng ra.
Đỗ Long hỏi:
- Hàng năm nhà giam này đều làm liên hoan giao thừa sao? Mỗi năm đều có bữa ăn đêm như vậy?
Trưởng ngục giam trả lời:
- Đúng vậy. Đây là truyền thống đã hơn mười năm rồi. Mục đích là để phạm nhân được thư giãn một chút, dù sao sắp sang năm mới… Trước đây đều không xảy ra chuyện gì, kết quả rất tốt. Không ngờ năm nay lại xảy ra chuyện.
Lúc Hoàng Nham chụp ảnh, Đỗ Long ngồi xuống, nhìn vết máu loang lổ trên sàn, trong đầu Đỗ Long cố gắng thử dựng lại tình cảnh lúc đó.
Hiện trường quá hỗn loạn, vết máu trên sàn chẳng những bị sữa bò và bánh ngọt làm xáo trộn, còn bị rất nhiều giày dẫm lên. Sau khi nhìn kỹ dấu vết, Đỗ Long nói khẳng định:
- Xem ra khả năng mưu sát là rất lớn. Trưởng ngục giam, xin đưa tất cả phạm nhân ra xếp hàng tại đây, tôi muốn tìm ra nghi phạm trong số đó.
Trưởng ngục giam thở phào, nếu là mưu sát thì trách nhiệm của ông ta đã nhỏ đi nhiều, nhưng ông ta vẫn nói:
- Chuyện này… chỉ sợ không cẩn thận lại… có nhiều người cảm xúc rất kích động, nếu làm không tốt có người la hét nữa là lại có một trận hỗn loạn… Phó cục trưởng Đỗ, làm sao anh xác định đây là mưu sát?
Đỗ Long nói:
- Rất đơn giản. Các anh xem này, mấy chỗ có vết máu và dấu chân, xung quang đều rất hỗn loạn, dấu chân trên sàn khắp nơi đều dẫm phải sữa bò, chỉ có duy nhất mảng này tương đối sạch sẽ, không có nhiều dấu chân sữa bò như vậy, nhưng thật ra dấu chân máu không ít. Mặt khác, rõ ràng vết máu này là cố tình dẫm lên tạo ra. Tại sao trong tình huống hỗn loạn, những người này còn bình tĩnh giẫm tắt mẩu thuốc lá lên những vết máu này, chuyện này không phải rất khả nghi sao? Hơn nữa tổng hợp các manh mối khác, tôi có thể kết luận đây nhất định là cố tình mưu sát tập thể!
Nhưng trên internet thì ngược lại, đã rất ầm ĩ rồi, các tin tức truyền đi bừa bãi. Nhưng cuối cùng phía Chính phủ thành phố Song Môn lại bác bỏ tin đồn khiến các tin tức xôn xao trên internet dần dần lắng xuống.
Tin đồn Cục Công an thành phố Song Môn thông báo chứng minh sự việc không thể chối cãi về hầm mỏ phi pháp trên núi phía sau thôn Ngưu Đề bị sập là chính xác. Nhưng hành động bình thường của phía Chính phủ là đóng cửa hầm mỏ phi pháp kia, việc phá sập hầm mỏ đã thể hiện rõ sự quyết tâm của Chính phủ trong xử lý việc khai thác phi pháp! Một vài người khác mưu mô mượn cơ hội tung tin đồn, định làm nhiễu loạn việc mắt thấy tai nghe của quần chúng, gây ra hỗn loạn xã hội. Chuyện này không được phép xảy ra, cũng tuyệt đối không được thành công! Kẻ tự ý tạo tin đồn trên internet có thể bị luật pháp trừng trị!
Những người bị bắt đi làm nô lệ trước kia xuất hiện trên màn ảnh, cũng khóc nức nở xuất hiện trong thông báo bác bỏ tin đồn của Chính phủ. Họ tỏ vẻ mình đã nhận tiền bất chính mới báo án giả. Qua sự giáo dục của cơ quan công an, họ đã hiểu được hành vi bản thân là sai lầm, xin mọi người tha thứ.
Trận phong ba đã bị che dấu như vậy, Đỗ Long cũng không khỏi khâm phục năng lực của Trương Văn Diệu. Không ngờ chuyện bí mật khủng khiếp kia đã thành minh bạch rồi.
Đỗ Long chỉ thờ ơ xem màn biểu diễn của Trương Văn Diệu, không hề can thiệp. Hắn biết sau khi Trương Văn Diệu giải quyết sự việc bên đó sẽ ra tay đối phó hắn. Không biết chừng Trương Văn Diệu đã đến Lỗ Tây, chỉ có điều đối phương vẫn chưa ra tay. Đỗ Long cũng không biết họ sẽ dùng thủ đoạn gì để đạt được mục đích.
Đỗ Long trước sau vẫn đi làm. Nhạc Băng Phong cũng biết sẽ có người cố gắng đoạt lấy những thứ đó của Đỗ Long. Nhưng có người của Ngân Hổ bảo vệ, Nhạc Băng Phong cũng không lo lắng gì lắm.
Chẳng mấy đã qua một tuần, người của Trương Văn Diệu vẫn chưa ra tay. Đỗ Long biết những người đó đang kiên nhẫn theo dõi hắn, cố gắng tìm nhược điểm trên người hắn. Càng như vậy Đỗ Long biểu hiện phóng khoáng. Hắn quả thực chẳng đề phòng trong nhà, thậm chí hai ngày đêm hắn bận phá án cũng không về nhà.
Khắp nơi đều sơ hở giống như chẳng có sơ hở. Đạo Ly và mấy thành viên bát tuấn còn lại càng cảm thấy Đỗ Long bí hiểm, thì càng không dám động thủ tùy tiện.
Trong tình hình này, năm mới lại đến, Nhạc Băng Phong bay về Bắc Kinh cùng cha mẹ ăn tết. Cha mẹ của Đỗ Long cũng đặc biệt tới thành phố Minh Ngọc, động viên đứa con Đỗ Long đáng thương này. Vì đi cùng cha mẹ, Đỗ Long ngoài đi làm ra không hề đi ra ngoài bừa bãi. Kết quả buổi tối giao thừa đã xảy ra chuyện.
Lúc Đỗ Long đang cùng cha mẹ xem Gala lễ hội mùa xuân, đột nhiên nhận được điện thoại của Phó cục trưởng Trịnh Chí Nhật phụ trách quản lý phòng giam, anh ta có chút kinh hoàng nói với Đỗ Long, nhà giam đã xảy ra chuyện. Một người đã chết, mười người bị thương. Xin Đỗ Long nhanh chóng sắp xếp cảnh sát hình sự đến điều tra.
Lúc Đỗ Long đồng ý lập tức điều người qua, Trịnh Chí Nhật nói :
- Phó cục trưởng Đỗ, tôi thấy anh đích thân đi một chuyến đi. Vì người chết tên Tôn Hạo Long, giống người trước kia anh từng đề cập với tôi…
Khi Đỗ Long nghe được ba chữ Tôn Hạo Long, đầu bỗng choáng một chút. Hắn đâu chỉ đề cập qua với Trịnh Chí Nhật, rõ ràng hắn để Trịnh Chí Nhật chiếu cố một chút Tôn Hạo Long. Người này chiếu cố người khác là như vậy sao?
Tôn Hạo Long đã gánh tội cho đứa con quản đốc nên mới bị bắt vào nhà giam. Mặc dù vụ án đã qua, Đỗ Long đã điều tra rõ và lập lại trật tự rồi. Nhưng vì Tôn Hạo Long cố tình gánh tội thay người khác, trái với pháp luật, vì vậy còn tiếp tục bị giam giữ, chờ phán quyết mới. Không ngờ đêm giao thừa đột nhiên đã chết, điều này khiến Đỗ Long không biết giải thích thế nào với người em Tôn Hạo Hổ nóng tính kia!
Đỗ Long không do dự, lập tức nói với cha mẹ, thay quần áo đi mất. Đến trước cửa phòng của Thẩm Băng Thanh đột nhiên nhớ ra Thẩm Băng Thanh đã đi thành phố Thụy Bảo cùng Tống Tư Nhạn mừng năm mới, những người khác cũng đều đoàn viên, dự tính phải mấy ngày nữa mới trở lại. Hắn nhún vai, một mình đi xuống tầng dưới.
Hoàng Nham là người vùng này, hơn nữa tuổi còn trẻ chưa phải gánh vác gì, nghe nói có vụ án, anh ta lập tức chạy đến nhà giam cùng Đỗ Long.
Trịnh Chí Nhật cũng đã chạy tới hiện trường, ông ta xoa tay nói giọng tiếc nuối với Đỗ Long:
- Phó cục trưởng Đỗ, sắp sang năm mới, tôi không nghĩ chuyện sẽ xảy ra như vậy…
Đỗ Long hỏi:
- Sự việc xảy ra thế nào? Hiện trường có ghi lại không? Có tìm được người chứng kiến không?
Trịnh Chí Nhật cười khổ nói:
- Chuyện này… Lúc đó đang tổ chức liên hoan đêm giao thừa, tất cả phạm nhân đều ở hiện trường xem chương trình. Sau khi sự việc xảy ra, hiện trường rất hỗn loạn, giám sát cũng khó biết ai bị đánh, không có hình ảnh ghi được Tôn Hạo Long khi chết, cũng không có ai đồng ý đứng ra làm chứng.
Hoàng Nham nói:
- Có người đã quay camera sang hướng khác? Ở chỗ đó có lẽ không chỉ có một cái camera?
Một trưởng ngục giam đứng bên cạnh nói:
- Ba cái đều bị quay đi hướng khác.
Hoàng Nham nói:
- Một cái bị chệch hướng còn có thể nói là trùng hợp, ba cái đều bị chệch hướng chỉ có thể nói đây là một âm mưu tinh vi được bày ra. Sếp Đỗ, anh nói xem có đúng không?
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
- Chuyện này có thể. Xem trước hiện trường một chút, rồi hãy hỏi nghi phạm.
Chỗ xảy ra sự cố là một phòng khách hình vuông, hiện trường là một vùng hỗn loạn. Vì để bảo vệ hiện trường cho nên không hề được dọn dẹp bất cứ cái gì, ghế ngồi vốn dĩ rất tốt đều bị phạm nhân dùng làm vũ khí đánh nhau đến nỗi gãy nát hết, trên mặt đất lại càng bừa bộn, sữa bò, bánh ngọt đầy sàn nhà, có không ít vết máu bị sữa bò làm cho loãng ra.
Đỗ Long hỏi:
- Hàng năm nhà giam này đều làm liên hoan giao thừa sao? Mỗi năm đều có bữa ăn đêm như vậy?
Trưởng ngục giam trả lời:
- Đúng vậy. Đây là truyền thống đã hơn mười năm rồi. Mục đích là để phạm nhân được thư giãn một chút, dù sao sắp sang năm mới… Trước đây đều không xảy ra chuyện gì, kết quả rất tốt. Không ngờ năm nay lại xảy ra chuyện.
Lúc Hoàng Nham chụp ảnh, Đỗ Long ngồi xuống, nhìn vết máu loang lổ trên sàn, trong đầu Đỗ Long cố gắng thử dựng lại tình cảnh lúc đó.
Hiện trường quá hỗn loạn, vết máu trên sàn chẳng những bị sữa bò và bánh ngọt làm xáo trộn, còn bị rất nhiều giày dẫm lên. Sau khi nhìn kỹ dấu vết, Đỗ Long nói khẳng định:
- Xem ra khả năng mưu sát là rất lớn. Trưởng ngục giam, xin đưa tất cả phạm nhân ra xếp hàng tại đây, tôi muốn tìm ra nghi phạm trong số đó.
Trưởng ngục giam thở phào, nếu là mưu sát thì trách nhiệm của ông ta đã nhỏ đi nhiều, nhưng ông ta vẫn nói:
- Chuyện này… chỉ sợ không cẩn thận lại… có nhiều người cảm xúc rất kích động, nếu làm không tốt có người la hét nữa là lại có một trận hỗn loạn… Phó cục trưởng Đỗ, làm sao anh xác định đây là mưu sát?
Đỗ Long nói:
- Rất đơn giản. Các anh xem này, mấy chỗ có vết máu và dấu chân, xung quang đều rất hỗn loạn, dấu chân trên sàn khắp nơi đều dẫm phải sữa bò, chỉ có duy nhất mảng này tương đối sạch sẽ, không có nhiều dấu chân sữa bò như vậy, nhưng thật ra dấu chân máu không ít. Mặt khác, rõ ràng vết máu này là cố tình dẫm lên tạo ra. Tại sao trong tình huống hỗn loạn, những người này còn bình tĩnh giẫm tắt mẩu thuốc lá lên những vết máu này, chuyện này không phải rất khả nghi sao? Hơn nữa tổng hợp các manh mối khác, tôi có thể kết luận đây nhất định là cố tình mưu sát tập thể!
/1403
|