Xe taxi vừa di chuyển, sau khi chú tài xế nghe Đỗ Long nói thì lập tức hãm phanh dừng xe lại, chú tài xế lắc đầu lia lịa, nói:
- Đại ca, anh muốn hại chết tôi à? Đi theo đuôi xe cảnh sát hả? Tôi không đi, anh nhờ người cao minh khác đi!
Đỗ Long thấy xe cảnh sát đã đi chỉ còn thấy đèn sau, hơn nữa còn cách mấy chiếc xe hơi khác, liền vội nói:
- Chú lái xe, thế này đi, đưa tôi đến đường Thi Gia Viên là được.
Thi Gia Viên nằm ở khu Quan Độ, chú tài xế taxi khởi động xe một lần nữa, chạy nhanh về phía trước. Tay nghề lái xe của chú tài xế rất tốt, xuyên qua trái chen vào phải trong dòng xe. Trong chốc lát, xe cảnh sát của Thẩm Ngọc Khiết đã xuất hiện trong tầm mắt, Đỗ Long vội nói:
- Chú tài xế, đừng chạy nhanh như thế, đừng chạy qua chiếc xe cảnh sát đó, chạy chậm chậm sau nó, tí nữa tôi sẽ cho chú mười đồng.
Chú tài xế cười ha hả, nói:
- Chàng trai, tôi không ngờ đã mắc lừa anh rồi, chiếc xe cảnh sát đó cũng đi Thi Gia Viên hả?
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
- Người đó sống gần đó, nhưng người đó chưa chắc sẽ chạy thẳng về, a, người đó quẹo rồi! nhờ chú chạy qua đó, tôi sẽ trả gấp đôi tiền xe cho chú
Chú lái xe nghiến răng, quẹo quặp phải vào đường quay xe, đuổi theo xe cảnh sát, rồi nói với Đỗ Long:
- Chàng trai, tôi thấy cậu không giống người xâu, hôm nay sẽ giúp cậu một lần, nhưng nếu bị cảnh sát đó phát hiện, tôi sẽ mặc kệ đó!
ĐỗLong mừng rỡ, nói:
- Chú quả nhiên mắt lửa ngươi vàng, cảnh sát phía trước là kẻ kiêu ngạo, gã ta giẫm chân lên hai cái thuyền (bắt cá hai tay), tôi muốn đòi lại công đạo cho em gái họ của tôi.
Chú tài xế liền nói giống như cùng chung mối thù:
- Tôi hận nhất thằng khốn lừa tình như thế này, chàng trai, hôm nay tôi nhất định sẽ giúp cậu! Trên xe tôi có gậy bóng chày, còn có bao tải, nếu không thì chúng ta từ sau lưng lén tiếp cận rồi trùm lên người gã, sau đó đánh gã một trận? Chắc chắn gã ăn đòn xong cũng không biết là ai đánh gã đấy!
Sau lưng Đỗ Long toát ra một lớp mồ hôi, chú tài xế taxi này ghê gớm quá, trên xe lại còn chuẩn bị sẵn gậy đánh bóng chày và bao tải, liệu ông ấy…không phải là Muộn Côn Đảng (băng đảng chuyên cầm gậy) trong truyền thuyết đấy chứ?
Chú tài xế không ngừng mắng chửi kẻ Sở Khanh đó, ngay vào lúc này, chiếc xe cảnh sát trước mặt đột nhiên chạy vào con đường không dành cho xe gắn máy rồi dừng ở bên đường. Chú tài xế hỏi:
- Chàng trai, xe đó dừng rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Đỗ Long nhìn ta ngoài cửa sổ xe, nói:
- Chú chạy chầm chậm qua đó đi, tôi xem gã đang làm gì?
Chiếc taxi chầm chậm chay qua, Đỗ Long nhìn thấy Thẩm Ngọc Khiết bước xuống xe, trong tay cầm một cái phong thư vỏ bìa dày.
Thẩm Ngọc Khiết nhìn sơ xung quanh, Đỗ Long phát hiện thấy y đeo găng tay dùng để lấy vật chứng, trên mắt lại đeo một đôi kính râm. Có thể thấy được y đang vô cùng cẩn thận.
Thẩm Ngọc Khiết hiện chưa có hành động gì, xe qua xe lại trên con đường, tuy chiếc taxi mà Đỗ Long đi chạy hơi chậm nhưng đã chạy qua đó rồi, vì vậy Thẩm Ngọc Khiết hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Thẩm Ngọc Khiết đi lên lối đi bộ, đến trước thùng thư, nhét bức thư vỏ bìa dày trên tay vào trong, cẩn thận xem có sơ suất gì không, sau đó Thẩm Ngọc Khiết lại nhìn xung quanh như thói quen, lúc này mới quay người trở lại xe, sau đó nhanh chóng quay xe lại rồi đi.
Đỗ Long nhìn sâu vào bên trong hòm thư một cái, quay lại nói với chú tài xế:
- Chú ơi! Con đường này tên gì, xin chú đưa tôi đến trạm xăng phía tây đường Hoàn Thành, cám ơn chú!
- Đường này là đường Chính Khí. Chàng trai, nghe giọng của cậu là người vùng này, sao ngay cả đường Chính Khí mà cũng chưa nghe qua vậy?
Chú tài xế cười nói:
- Đây gọi là đường Chính Khí, cậu muốn đến phía tây đường Hoàn Thành à, được, tôi sẽ lập tức chở cậu qua đó.
Mặc dù Đỗ Long là người lớn lên từ thành phố Ngọc Minh, nhưng trời sinh hắn mù đường, trừ phi những con đường gần nhà mình hoặc là những con đường đã đi qua rất nhiều lần, nếu không hắn nhất định chẳng muốn ghi nhớ. Tên gọi của đường Chính Khí hắn lại được nghe qua, sau khi ghi nhớ nó vào trong trí nhớ, cuối cùng Đỗ Long cũng yên tâm. Nhân viên bưu điện thường thì tám giờ sáng mới đi mở thùng thư lấy thư, Đỗ Long vẫn còn có thời gian chuẩn bị lấy bức thư bìa dày đó về.
Đỗ Long xuống xe ở trạm xăng dầu phía tây con đường Hoàn Thành, theo như giao hẹn hắn phải đưa tiền xe nhiều, nhưng cuối cùng hắn nói gì đi nữa thì chú tài xế cũng đều từ chối lấy, Đỗ Long đành phải thôi. Trên đời này vẫn còn có người tốt!
Đỗ Long trở về đồn công an Lệ Viên, từ trong thùng công cụ của mình lấy ra một chiếc chìa khóa vạn năng và đèn pin nhỏ cường quang, rồi cho vào trong túi quần, sau đó lại trở lại đường Hoàn Thành Tây, bắt taxi đi đến đường Chính Khí.
Đường Chính Khí hoàn toàn không có khu thương mại, đến tối đèn đường mờ tối, người đi đường rất ít, vì thế Thẩm Ngọc Khiết chọn nơi đây để gửi thư, điều này cũng tiện cho Đỗ Long. Hắn xuống xe ở gần bưu điện, khi đến trước thùng thư đó thì xung quanh không có người đi đường nào cả.
Tim Đỗ Long đập nhanh hơn, hắn rất nhanh đeo vào tay một đôi găng tay, móc ra chìa khóa vạn năng, đút vào lỗ chìa khóa lấy văn kiện của thùng thư, trong những trường hợp bình thường rất ít khi có người lấy trộm thư trong thùng thư, bởi vậy mở khóa đơn giản đến không ngờ, chưa tới 5 giây thì thùng thư đã được mở ra.
Đỗ Long cầm đèn pin chiếu vào bên trong thùng thư, thư trong thùng mới có mấy bức, bức thư da bò đặc biệt vừa dày vừa nặng đó nổi bật rất dễ thấy, lòng Đỗ Long thầm hoan hô một tiếng, hắn lấy bức thư đó ra, sau đó đóng thùng thư lại, nhanh chóng rời khỏi.
Ngồi trên xe taxi trở về nhà, Đỗ Long không kiềm chế được sự tò mò của mình, hắn bóc bức thư đó ra. Đồ chứa trong bức thư quả nhiên là một xấp hình đã rửa ra, khoảng hơn hai mươi tấm. Đỗ Long cầm bức hình nhìn kỹ, chỉ nhìn thấy màu hình ảnh trong bức hình có thể đem thi đấu với hình sex của Nhật Bản. Cảnh ghi hình một người đàn ông khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi cùng với một người con gái rất trẻ tuổi đang khoái lạc lăn lộn trên giường.
Bức ảnh chụp tương đối rõ, đặc biệt là khuôn mặt của người đàn ông, tuy ánh sáng trên xe rất mờ, nhưng Đỗ Long vẫn thấy rất rõ. Khi hắn nhận ra người đàn ông này đích xác là ai thì tim hắn không kìm được mà đập mạnh lên, hít thở lập tức có chút không thông nữa.
Không ngờ là y ! Hình như mỗi ngày những tin tức mới của thành phố Ngọc Minh đều xuất hiện hình ảnh của y. Nửa tháng trước Đỗ Long từng bắt tay với y nữa, y giậm chân một cái thì thành phố Ngọc Minh cũng phải chấn động mấy lần, y... vốn được người ta gọi là tuổi trẻ đầy triển vọng, người làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, không ngờ rằng…
Sau khi Đỗ Long xác nhận lại người trong bức hình là ai thì hắn lập tức bỏ bức hình vào trong phong thư, chiếc kính râm cỡ lớn che đậy sự hỗn loạn trong thâm tâm hắn.
Thẩm Ngọc Khiết hoàn toàn có lý do rút lui, ngay cả khi Đỗ Long phát hiện người trong bức hình là ai, hắn đều hối hận bản thân hắn sao lại nhúng tay vào. Chuyện này nếu có chút vô ý, cái người trong bức ảnh đó tất nhiên sẽ xui xẻo, tất cả những người có liên quan đến chuyện này cũng sẽ không có được kết quả tốt gì.
Đỗ Long về nhà, bỏ bức thư vào ngăn kéo của mình rồi khóa lại, cảm giác lúc này mới có chút tốt hơn. Năng suất làm việc của hệ thống bưu chính thấp là điều mà mọi người đều biết, đợi Thẩm Ngọc Khiết và lão Trương thần bí đó biết được chuyện bức hình bị mất tích thì ít nhất cũng đã qua mấy ngày rồi. Chỉ cần Đỗ Long không nói, tuyệt đối không có ai tra đến hắn.
Đỗ Long và mẹ nói chuyện một chút, rồi lại rời khỏi nhà, bắt taxi đi cung Thủy Tinh. Khi hắn đến cung Thủy Tinh thì đã tám rưỡi rồi, còn nửa tiếng nữa mới tới cuộc hẹn vào lúc chín giờ của Hoàng Kiệt Hào. Khi hắn tiến vào phòng riêng thì Lưu Vĩnh An, Ngụy Hưng Bang và không ít người đã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Kiệt Hào và Mạnh Hạo, Triệu Vũ Uy. Bọn họ cũng không hát nữa mà đang nói về vụ án.
Hoàng Kiệt Hào thấy Đỗ Long đã đến, liền thu dọn đồ rồi nói:
- Đỗ Long, cậu đến rất đúng lúc, bây giờ chúng ta đi hiện hiện trường vụ án kiểm tra lần nữa, xem còn có manh mối sót lại không.
Đỗ Long cười nói:
- Được, tôi cảm thấy không thể đợi được nữa rồi.
Hoàng Kiệt Hào lái xe cảnh sát chở ba người đến tiểu khu nơi vụ án xảy ra. Điều tra của bọn họ đối với khu dân cư và hàng xóm của người chết đã tạm thời kết thúc, tối nay chính là đến để xem hiện trường, vì vậy sẽ không làm kinh động đến bất kì ai.
Khi Hoàng Kiệt Hào mở cửa phòng nhà ở của nạn nhân, hơi lạnh bình thường ùa ra từ trong phòng, cảm giác giống như gió lạnh ùa vào người. Đỗ Long đã không phải là lần đầu đích thân đến hiện trường giết người, nhưng mà vẫn bị luồng gió lạnh thổi nổi da đầu, trên cánh tay cũng nổi lên không ít da gà.
- Ắt xì!
Mạnh Hạo hắt xỉ hơi một cái to, trong miệng lẩm bẩm:
- Trong phòng sao lạnh thế.
Hoàng Kiệt Hào quay đầu lại nhìn Đỗ Long, thấy thần sắc của hắn bình thường, Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Đây gọi là khí quỷ dày đặc, sao hả? Sợ rồi chứ? Trên thực tế là bởi vì hai ngày không có hơi người trong phòng cho nên khá lạnh, căn phòng lâu rồi mà không có người ở đều như thế.
Mạnh Hạo lại hắt hơi một cái nữa, nói lẩm bẩm:
- Nhưng tối qua chúng ta đã từng tới, hơi người chẳng lẽ bay đi hết nhanh như vậy sao…
Hoàng Kiệt Hào mặc kệ Mạnh Hạo, nói với Đỗ Long:
- Tiểu Long, theo quy định, khi bước vào hiện trường nhất định chân phải đi giày, nhưng nền nhà của nơi này đã khám xét qua hết rồi, tất cả dấu chân đều đã chụp hình lưu trữ, vì thế cậu có thể đi lại tùy ý trong phòng, nhưng nhất định phải mang găng tay, có thể không đụng vào đồ gì thì đừng đụng, có thắc mắc gì hoặc là ý kiến gì thì cứ đề xuất ra.
- Đại ca, anh muốn hại chết tôi à? Đi theo đuôi xe cảnh sát hả? Tôi không đi, anh nhờ người cao minh khác đi!
Đỗ Long thấy xe cảnh sát đã đi chỉ còn thấy đèn sau, hơn nữa còn cách mấy chiếc xe hơi khác, liền vội nói:
- Chú lái xe, thế này đi, đưa tôi đến đường Thi Gia Viên là được.
Thi Gia Viên nằm ở khu Quan Độ, chú tài xế taxi khởi động xe một lần nữa, chạy nhanh về phía trước. Tay nghề lái xe của chú tài xế rất tốt, xuyên qua trái chen vào phải trong dòng xe. Trong chốc lát, xe cảnh sát của Thẩm Ngọc Khiết đã xuất hiện trong tầm mắt, Đỗ Long vội nói:
- Chú tài xế, đừng chạy nhanh như thế, đừng chạy qua chiếc xe cảnh sát đó, chạy chậm chậm sau nó, tí nữa tôi sẽ cho chú mười đồng.
Chú tài xế cười ha hả, nói:
- Chàng trai, tôi không ngờ đã mắc lừa anh rồi, chiếc xe cảnh sát đó cũng đi Thi Gia Viên hả?
Đỗ Long ừ một tiếng, nói:
- Người đó sống gần đó, nhưng người đó chưa chắc sẽ chạy thẳng về, a, người đó quẹo rồi! nhờ chú chạy qua đó, tôi sẽ trả gấp đôi tiền xe cho chú
Chú lái xe nghiến răng, quẹo quặp phải vào đường quay xe, đuổi theo xe cảnh sát, rồi nói với Đỗ Long:
- Chàng trai, tôi thấy cậu không giống người xâu, hôm nay sẽ giúp cậu một lần, nhưng nếu bị cảnh sát đó phát hiện, tôi sẽ mặc kệ đó!
ĐỗLong mừng rỡ, nói:
- Chú quả nhiên mắt lửa ngươi vàng, cảnh sát phía trước là kẻ kiêu ngạo, gã ta giẫm chân lên hai cái thuyền (bắt cá hai tay), tôi muốn đòi lại công đạo cho em gái họ của tôi.
Chú tài xế liền nói giống như cùng chung mối thù:
- Tôi hận nhất thằng khốn lừa tình như thế này, chàng trai, hôm nay tôi nhất định sẽ giúp cậu! Trên xe tôi có gậy bóng chày, còn có bao tải, nếu không thì chúng ta từ sau lưng lén tiếp cận rồi trùm lên người gã, sau đó đánh gã một trận? Chắc chắn gã ăn đòn xong cũng không biết là ai đánh gã đấy!
Sau lưng Đỗ Long toát ra một lớp mồ hôi, chú tài xế taxi này ghê gớm quá, trên xe lại còn chuẩn bị sẵn gậy đánh bóng chày và bao tải, liệu ông ấy…không phải là Muộn Côn Đảng (băng đảng chuyên cầm gậy) trong truyền thuyết đấy chứ?
Chú tài xế không ngừng mắng chửi kẻ Sở Khanh đó, ngay vào lúc này, chiếc xe cảnh sát trước mặt đột nhiên chạy vào con đường không dành cho xe gắn máy rồi dừng ở bên đường. Chú tài xế hỏi:
- Chàng trai, xe đó dừng rồi, bây giờ chúng ta nên làm gì?
Đỗ Long nhìn ta ngoài cửa sổ xe, nói:
- Chú chạy chầm chậm qua đó đi, tôi xem gã đang làm gì?
Chiếc taxi chầm chậm chay qua, Đỗ Long nhìn thấy Thẩm Ngọc Khiết bước xuống xe, trong tay cầm một cái phong thư vỏ bìa dày.
Thẩm Ngọc Khiết nhìn sơ xung quanh, Đỗ Long phát hiện thấy y đeo găng tay dùng để lấy vật chứng, trên mắt lại đeo một đôi kính râm. Có thể thấy được y đang vô cùng cẩn thận.
Thẩm Ngọc Khiết hiện chưa có hành động gì, xe qua xe lại trên con đường, tuy chiếc taxi mà Đỗ Long đi chạy hơi chậm nhưng đã chạy qua đó rồi, vì vậy Thẩm Ngọc Khiết hoàn toàn không nghi ngờ gì.
Thẩm Ngọc Khiết đi lên lối đi bộ, đến trước thùng thư, nhét bức thư vỏ bìa dày trên tay vào trong, cẩn thận xem có sơ suất gì không, sau đó Thẩm Ngọc Khiết lại nhìn xung quanh như thói quen, lúc này mới quay người trở lại xe, sau đó nhanh chóng quay xe lại rồi đi.
Đỗ Long nhìn sâu vào bên trong hòm thư một cái, quay lại nói với chú tài xế:
- Chú ơi! Con đường này tên gì, xin chú đưa tôi đến trạm xăng phía tây đường Hoàn Thành, cám ơn chú!
- Đường này là đường Chính Khí. Chàng trai, nghe giọng của cậu là người vùng này, sao ngay cả đường Chính Khí mà cũng chưa nghe qua vậy?
Chú tài xế cười nói:
- Đây gọi là đường Chính Khí, cậu muốn đến phía tây đường Hoàn Thành à, được, tôi sẽ lập tức chở cậu qua đó.
Mặc dù Đỗ Long là người lớn lên từ thành phố Ngọc Minh, nhưng trời sinh hắn mù đường, trừ phi những con đường gần nhà mình hoặc là những con đường đã đi qua rất nhiều lần, nếu không hắn nhất định chẳng muốn ghi nhớ. Tên gọi của đường Chính Khí hắn lại được nghe qua, sau khi ghi nhớ nó vào trong trí nhớ, cuối cùng Đỗ Long cũng yên tâm. Nhân viên bưu điện thường thì tám giờ sáng mới đi mở thùng thư lấy thư, Đỗ Long vẫn còn có thời gian chuẩn bị lấy bức thư bìa dày đó về.
Đỗ Long xuống xe ở trạm xăng dầu phía tây con đường Hoàn Thành, theo như giao hẹn hắn phải đưa tiền xe nhiều, nhưng cuối cùng hắn nói gì đi nữa thì chú tài xế cũng đều từ chối lấy, Đỗ Long đành phải thôi. Trên đời này vẫn còn có người tốt!
Đỗ Long trở về đồn công an Lệ Viên, từ trong thùng công cụ của mình lấy ra một chiếc chìa khóa vạn năng và đèn pin nhỏ cường quang, rồi cho vào trong túi quần, sau đó lại trở lại đường Hoàn Thành Tây, bắt taxi đi đến đường Chính Khí.
Đường Chính Khí hoàn toàn không có khu thương mại, đến tối đèn đường mờ tối, người đi đường rất ít, vì thế Thẩm Ngọc Khiết chọn nơi đây để gửi thư, điều này cũng tiện cho Đỗ Long. Hắn xuống xe ở gần bưu điện, khi đến trước thùng thư đó thì xung quanh không có người đi đường nào cả.
Tim Đỗ Long đập nhanh hơn, hắn rất nhanh đeo vào tay một đôi găng tay, móc ra chìa khóa vạn năng, đút vào lỗ chìa khóa lấy văn kiện của thùng thư, trong những trường hợp bình thường rất ít khi có người lấy trộm thư trong thùng thư, bởi vậy mở khóa đơn giản đến không ngờ, chưa tới 5 giây thì thùng thư đã được mở ra.
Đỗ Long cầm đèn pin chiếu vào bên trong thùng thư, thư trong thùng mới có mấy bức, bức thư da bò đặc biệt vừa dày vừa nặng đó nổi bật rất dễ thấy, lòng Đỗ Long thầm hoan hô một tiếng, hắn lấy bức thư đó ra, sau đó đóng thùng thư lại, nhanh chóng rời khỏi.
Ngồi trên xe taxi trở về nhà, Đỗ Long không kiềm chế được sự tò mò của mình, hắn bóc bức thư đó ra. Đồ chứa trong bức thư quả nhiên là một xấp hình đã rửa ra, khoảng hơn hai mươi tấm. Đỗ Long cầm bức hình nhìn kỹ, chỉ nhìn thấy màu hình ảnh trong bức hình có thể đem thi đấu với hình sex của Nhật Bản. Cảnh ghi hình một người đàn ông khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi cùng với một người con gái rất trẻ tuổi đang khoái lạc lăn lộn trên giường.
Bức ảnh chụp tương đối rõ, đặc biệt là khuôn mặt của người đàn ông, tuy ánh sáng trên xe rất mờ, nhưng Đỗ Long vẫn thấy rất rõ. Khi hắn nhận ra người đàn ông này đích xác là ai thì tim hắn không kìm được mà đập mạnh lên, hít thở lập tức có chút không thông nữa.
Không ngờ là y ! Hình như mỗi ngày những tin tức mới của thành phố Ngọc Minh đều xuất hiện hình ảnh của y. Nửa tháng trước Đỗ Long từng bắt tay với y nữa, y giậm chân một cái thì thành phố Ngọc Minh cũng phải chấn động mấy lần, y... vốn được người ta gọi là tuổi trẻ đầy triển vọng, người làm trong sạch hóa bộ máy chính trị, không ngờ rằng…
Sau khi Đỗ Long xác nhận lại người trong bức hình là ai thì hắn lập tức bỏ bức hình vào trong phong thư, chiếc kính râm cỡ lớn che đậy sự hỗn loạn trong thâm tâm hắn.
Thẩm Ngọc Khiết hoàn toàn có lý do rút lui, ngay cả khi Đỗ Long phát hiện người trong bức hình là ai, hắn đều hối hận bản thân hắn sao lại nhúng tay vào. Chuyện này nếu có chút vô ý, cái người trong bức ảnh đó tất nhiên sẽ xui xẻo, tất cả những người có liên quan đến chuyện này cũng sẽ không có được kết quả tốt gì.
Đỗ Long về nhà, bỏ bức thư vào ngăn kéo của mình rồi khóa lại, cảm giác lúc này mới có chút tốt hơn. Năng suất làm việc của hệ thống bưu chính thấp là điều mà mọi người đều biết, đợi Thẩm Ngọc Khiết và lão Trương thần bí đó biết được chuyện bức hình bị mất tích thì ít nhất cũng đã qua mấy ngày rồi. Chỉ cần Đỗ Long không nói, tuyệt đối không có ai tra đến hắn.
Đỗ Long và mẹ nói chuyện một chút, rồi lại rời khỏi nhà, bắt taxi đi cung Thủy Tinh. Khi hắn đến cung Thủy Tinh thì đã tám rưỡi rồi, còn nửa tiếng nữa mới tới cuộc hẹn vào lúc chín giờ của Hoàng Kiệt Hào. Khi hắn tiến vào phòng riêng thì Lưu Vĩnh An, Ngụy Hưng Bang và không ít người đã đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Hoàng Kiệt Hào và Mạnh Hạo, Triệu Vũ Uy. Bọn họ cũng không hát nữa mà đang nói về vụ án.
Hoàng Kiệt Hào thấy Đỗ Long đã đến, liền thu dọn đồ rồi nói:
- Đỗ Long, cậu đến rất đúng lúc, bây giờ chúng ta đi hiện hiện trường vụ án kiểm tra lần nữa, xem còn có manh mối sót lại không.
Đỗ Long cười nói:
- Được, tôi cảm thấy không thể đợi được nữa rồi.
Hoàng Kiệt Hào lái xe cảnh sát chở ba người đến tiểu khu nơi vụ án xảy ra. Điều tra của bọn họ đối với khu dân cư và hàng xóm của người chết đã tạm thời kết thúc, tối nay chính là đến để xem hiện trường, vì vậy sẽ không làm kinh động đến bất kì ai.
Khi Hoàng Kiệt Hào mở cửa phòng nhà ở của nạn nhân, hơi lạnh bình thường ùa ra từ trong phòng, cảm giác giống như gió lạnh ùa vào người. Đỗ Long đã không phải là lần đầu đích thân đến hiện trường giết người, nhưng mà vẫn bị luồng gió lạnh thổi nổi da đầu, trên cánh tay cũng nổi lên không ít da gà.
- Ắt xì!
Mạnh Hạo hắt xỉ hơi một cái to, trong miệng lẩm bẩm:
- Trong phòng sao lạnh thế.
Hoàng Kiệt Hào quay đầu lại nhìn Đỗ Long, thấy thần sắc của hắn bình thường, Hoàng Kiệt Hào cười nói:
- Đây gọi là khí quỷ dày đặc, sao hả? Sợ rồi chứ? Trên thực tế là bởi vì hai ngày không có hơi người trong phòng cho nên khá lạnh, căn phòng lâu rồi mà không có người ở đều như thế.
Mạnh Hạo lại hắt hơi một cái nữa, nói lẩm bẩm:
- Nhưng tối qua chúng ta đã từng tới, hơi người chẳng lẽ bay đi hết nhanh như vậy sao…
Hoàng Kiệt Hào mặc kệ Mạnh Hạo, nói với Đỗ Long:
- Tiểu Long, theo quy định, khi bước vào hiện trường nhất định chân phải đi giày, nhưng nền nhà của nơi này đã khám xét qua hết rồi, tất cả dấu chân đều đã chụp hình lưu trữ, vì thế cậu có thể đi lại tùy ý trong phòng, nhưng nhất định phải mang găng tay, có thể không đụng vào đồ gì thì đừng đụng, có thắc mắc gì hoặc là ý kiến gì thì cứ đề xuất ra.
/1403
|