Sáng sớm ngày hôm sau quả nhiên Đỗ Long gọi mẹ con Lâm Nhã Hân dậy đúng như lời hẹn. Đưa bọn họ tới một công viên trong khu chung cư, để bọn họ và hắn cùng ngồi thiền trên bãi cỏ, dạy bọn họ cách hít thở linh khí của trời đất. Học cách làm sao chuyển nội khí thành ngoại khí, đây chính là cách Đỗ Long học được từ cuốn sách Hoàng thư. Hắn luyện tập thấy rất tốt, không biết Đông Đông và Lâm Nhã Hân học có tác dụng gì không, nhưng ra ngoài hoạt động một chút, hít thở không khí trong lành dù sao cũng tốt hơn ngủ nướng.
Đỗ Long rời đi sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Nhã Hân biết hắn cùng bạn gái đi xem nhà, còn giới thiệu cho hắn một người bạn làm về bất động sản. Đợi Đỗ Long lái xe đi khỏi Lâm Nhã Hân đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô chẳng có lí do gì ngăn cản hắn, chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc cho hắn. Lâm Nhã Hân biết rõ, Đỗ Long giống như cái tên của hắn, chính là một con rồng trong nhân gian đang bay lên, cô ta không thể giữ hắn lại được. Nhưng sau chồng cô thì Đỗ Long cũng đã in dấu trong cuộc đời cô. Đây mãi là dấu ấn không thể xóa nhòa.
Sau khi Đỗ Long và Kỷ Quân San gặp nhau liền lấy ra danh sách đã chuẩn bị từ trước để đi xem nhà. Hiện nay khu chung cư mới ở trung tâm thành phố không nhiều, gần phòng công an quận Bạch Hoa và bệnh viện Nhân Dân số một lại càng ít. Nhưng còn có rất nhiều khu chung cư cũ do những người đầu cơ mua vài năm rồi, họ cũng không tu sửa và cũng không dọn vào ở. Vì thế khi hai người xem ba khu chung cư mới không thấy hài lòng, thì những căn nhà hơi cũ này lại trở thành mục tiêu của bọn họ.
Cả ngày đi xem cũng có vài căn nhà vừa ý, nhưng giá lại không rẻ hơn những căn nhà mới. Có cái thì do thiết kế, vị trí nên giá cả còn đắt hơn những căn nhà mới, giá đều hơn bảy tám trăm nghìn tệ, căn nhà cả hai người đều vừa ý thì có giá một triệu hai trăm nghìn, thêm phần trang trí thiết kế vào ít nhất cũng phải hai trăm nghìn nữa. Nghe tới cái giá đó Kỷ Quân San thấy hoang mang, nhưng ngược lại Đỗ Long vẫn rất bình tĩnh, không phải là một triệu tư sao? Tuần trước hắn và Lâm Nhã Hân đã kiếm được những một triệu tám mà.
Vấn đề Kỷ Quân San lo lắng là những người rao bán không chấp nhận cho nợ, nhất định phải trả hết tiền nhà, nhưng cô ta lại không có nhiều tiền như thế, nên không quyết mua. Lúc sắp về lại do dự hỏi Đỗ Long:
- Đỗ Long, hay là chúng ta mua nhà ở ngoại thành đi, số tiền tiết kiệm được đủ để anh đi xe mấy chục năm.
Đỗ Long nói:
- Ở ngoại thành không tiện, cứ xem cái đã.
Kỷ Quân San đưa Đỗ Long về nhà, thái độ của bố mẹ cô đã khá hơn nhiều. Hiện giờ Đỗ Long đã lên chức, dù chỉ cao hơn cảnh sát bình thường có một bậc nhưng rất nhiều người cả đời không có cơ hội thăng chức đó. Đỗ Long vẫn còn trẻ, tiền đồ vẫn rất rộng mở, hơn nữa, dạo gần đây hắn hay xuất hiện trên ti vi, hàng xóm đều nói con gái ông bà đã tìm được một người đàn ông tốt, khiến bố mẹ Kỷ Quân San nở mày nở mặt. Quan trọng nhất đó là Kỷ Quân San đã lỡ miệng nói rằng Đỗ Long là con nuôi của Chủ tịch thành phố Mã Quang Minh. Thân phận này còn thực tế hơn cái gọi là nhà giàu mới nổi gì đó, cho nên bố mẹ Kỷ Quân San liền ngầm đồng ý cho hai người qua lại tìm hiểu nhau. Chỉ có điều mẹ Kỷ Quân San vẫn luôn dặn dò con gái rằng, trước khi đăng ký kết hôn thì tuyệt đối không được “vượt rào”.
Lúc ăn cơm bố mẹ Kỷ Quân San hỏi tỉ mỉ chuyện hai người đi xem nhà, nghe nói căn nhà vừa ý giá cao như thế hai người bọn họ quay lại liếc nhìn nhau rồi im lặng không nói, bảy tám trăm nghìn đối với gia đình bình thường quả là một con số lớn, bọn họ cũng không có cách nào.
Ăn tối xong Kỷ Quân San tiễn Đỗ Long về, cô nói nhỏ:
- Bố mẹ nói có thể cho em hai trăm nghìn mua nhà, phần còn lại thì chúng ta phải tự nghĩ cách…
Đỗ Long nói:
- Sự việc vẫn chưa đầu chưa đuôi, em đừng lo, tiền và nhà đều sẽ có, chuyện này cứ để anh lo. Ngày mai còn mấy vụ án cần xử lý, chúng ta chuẩn bị thêm một tuần nữa, tuần sau lại đi xem nhà tiếp nhé.
- Ừm..
Kỷ Quân San nhìn xung quanh không có người đột nhiên ôm rồi hôn Đỗ Long, hắn tham lam hít lấy, chạm vào chiếc lưỡi mềm mại của cô. Một lúc sau Kỷ Quân San mới lặng lẽ lùi ra, cô dịu dàng nhìn Đỗ Long nói:
- Đỗ Long, em yêu anh.
- Anh cũng yêu em…
Đỗ Long chủ động ôm Kỷ Quân San vào lòng, hôn lên đôi môi nhỏ bé của cô, tay phải của hắn vén áo khoác của Kỷ Quân San lên, mơn trớn làn da mịn màng rồi sờ phía trước ngực.
- Không…giờ chưa được..
Kỷ Quân San giữ tay hắn lại, thấp giọng:
- Đợi chúng ta đăng ký kết hôn xong, khi đó em sẽ là của anh, bây giờ... vẫn chưa được…
Kỷ Quân San là cô gái truyền thống, Đỗ Long cũng không muốn bắt cô làm trái với ý nguyện của mình, nên hắn dừng tay rồi nói:
- Hay là ngày mai chúng ta đi đăng ký, vì chuyện này thì án giời án bể gì anh cũng kệ!
Kỷ Quân San thẹn thùng đẩy hắn một cái, giọng gắt lên:
- Anh mơ đi, ít nhất cũng phải mua nhà xong đã, tới lúc đó hãy cầu hôn em, phải cầu hôn thật lãng mạn, thật lãng mạn…Nếu không thì em sẽ không lấy anh đâu.
Sau khi Đỗ Long và Kỷ Quân San lưu luyến không rời, hắn nhận được cuộc điện thoại lạ, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia nói:
- Cảnh sát Đỗ, Lưu Dịch Dương về rồi, anh ta còn hỏi chúng tôi là cảnh sát có tới tìm anh ta không, quả nhiên là có tật giật mình, chúng tôi theo lời dặn dò của cảnh sát Đỗ nên không nói cho anh ta biết.
Đỗ Long nói:
- Tốt lắm, mọi người tiếp tục theo dõi anh ta, tôi tới ngay.
Đỗ Long nhanh chóng tới nhà Lưu Dịch Dương, chỉ thấy hai người bảo vệ đang coi nhà anh ta, hắn đút cho họ bao Hồng Tháp Sơn, nói cảm ơn rồi bước tới ấn chuông cửa nhà Lưu Dịch Dương.
- Tại sao lại là anh?
Lưu Dịch Dương không ngờ Đỗ Long đến nhanh như thế, nhìn thấy hai người bảo vệ sau lưng hắn anh ta lập tức hiểu ra. Hôm qua anh ta thật sự đưa con trai tới nhà ông ngoại để trốn Đỗ Long, không ngờ hôm nay vừa về Đỗ Long đã tới.
Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Ông chủ Lưu, có người tố giác ông có liên quan đến vụ án ngược đãi trẻ em, mời ông phối hợp điều tra, mở cửa cho tôi vào.
- Đúng là nói năng linh tinh, anh không phải là người Mỹ gốc Hoa sao? Tại sao tự nhiên lại thành cảnh sát? Anh không nên nói linh tinh, cẩn thận không tôi tố cáo anh tội phỉ báng, anh có lệnh khám xét không? Không có thì xin mời đi cho.
Lưu Dịch Dương thấy vẻ mặt hai người bảo vệ như hiểu ra vấn đề và thần sắc bỗng trở nên khinh miệt, anh ta thiếu chút nữa tức tới hộc máu. Đỗ Long bị phản pháo, hai người bảo vệ kia nhất định sẽ mang những lời này đi nói khắp nơi, sau này Lưu Dịch Dương thực sự nổi tiếng trong khu chung cư này rồi.
Đỗ Long cười lạnh:
- Lưu Dịch Dương, nếu muốn người ta không biết trừ khi mình không làm, chút thủ đoạn đó của ông không qua mắt được tôi đâu, ông không chịu mở cửa phải không? Chúng ta hãy chờ xem, tôi sẽ trông chừng ông, ông gặp vận xui rồi.
Đỗ Long nói xong thì quay người đi, hai người bảo vệ kia đứng ở của nhà Lưu Dịch Dương nôn, mắng một tiếng cặn bã, một tiếng khốn kiếp rồi đi theo Đỗ Long.
- Cảm ơn hai người đã trợ giúp, Lưu Dịch Dương đúng là khốn kiếp, tiếc là tôi không có chứng cứ, không có cách nào bắt luôn ông ta, tôi là cảnh sát, ngoài cảnh cáo ông ta cũng chẳng làm được gì khác, ôi…
Đỗ Long kể khổ với hai người bảo vệ kia:
- Tôi cũng không có thời gian canh chừng ông ta, nếu hai người rảnh có thể giúp tôi canh chừng ông ta, nếu ông ta có gì bất thường hoặc từ trong nhà vọng ra tiếng trẻ con khóc, xin hãy gọi điện báo ngay cho Hiệp hội bảo vệ trẻ em.
Đỗ Long để lại số điện thoại rồi đi, hai người bảo vệ đó rất để tâm, quả nhiên bọn họ thường xuyên đi quanh nhà Lưu Dịch Dương, tới tận nửa đêm…
Đỗ Long rời đi sau khi dùng xong bữa sáng, Lâm Nhã Hân biết hắn cùng bạn gái đi xem nhà, còn giới thiệu cho hắn một người bạn làm về bất động sản. Đợi Đỗ Long lái xe đi khỏi Lâm Nhã Hân đứng bên cửa sổ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, cô chẳng có lí do gì ngăn cản hắn, chỉ có thể lặng lẽ chúc phúc cho hắn. Lâm Nhã Hân biết rõ, Đỗ Long giống như cái tên của hắn, chính là một con rồng trong nhân gian đang bay lên, cô ta không thể giữ hắn lại được. Nhưng sau chồng cô thì Đỗ Long cũng đã in dấu trong cuộc đời cô. Đây mãi là dấu ấn không thể xóa nhòa.
Sau khi Đỗ Long và Kỷ Quân San gặp nhau liền lấy ra danh sách đã chuẩn bị từ trước để đi xem nhà. Hiện nay khu chung cư mới ở trung tâm thành phố không nhiều, gần phòng công an quận Bạch Hoa và bệnh viện Nhân Dân số một lại càng ít. Nhưng còn có rất nhiều khu chung cư cũ do những người đầu cơ mua vài năm rồi, họ cũng không tu sửa và cũng không dọn vào ở. Vì thế khi hai người xem ba khu chung cư mới không thấy hài lòng, thì những căn nhà hơi cũ này lại trở thành mục tiêu của bọn họ.
Cả ngày đi xem cũng có vài căn nhà vừa ý, nhưng giá lại không rẻ hơn những căn nhà mới. Có cái thì do thiết kế, vị trí nên giá cả còn đắt hơn những căn nhà mới, giá đều hơn bảy tám trăm nghìn tệ, căn nhà cả hai người đều vừa ý thì có giá một triệu hai trăm nghìn, thêm phần trang trí thiết kế vào ít nhất cũng phải hai trăm nghìn nữa. Nghe tới cái giá đó Kỷ Quân San thấy hoang mang, nhưng ngược lại Đỗ Long vẫn rất bình tĩnh, không phải là một triệu tư sao? Tuần trước hắn và Lâm Nhã Hân đã kiếm được những một triệu tám mà.
Vấn đề Kỷ Quân San lo lắng là những người rao bán không chấp nhận cho nợ, nhất định phải trả hết tiền nhà, nhưng cô ta lại không có nhiều tiền như thế, nên không quyết mua. Lúc sắp về lại do dự hỏi Đỗ Long:
- Đỗ Long, hay là chúng ta mua nhà ở ngoại thành đi, số tiền tiết kiệm được đủ để anh đi xe mấy chục năm.
Đỗ Long nói:
- Ở ngoại thành không tiện, cứ xem cái đã.
Kỷ Quân San đưa Đỗ Long về nhà, thái độ của bố mẹ cô đã khá hơn nhiều. Hiện giờ Đỗ Long đã lên chức, dù chỉ cao hơn cảnh sát bình thường có một bậc nhưng rất nhiều người cả đời không có cơ hội thăng chức đó. Đỗ Long vẫn còn trẻ, tiền đồ vẫn rất rộng mở, hơn nữa, dạo gần đây hắn hay xuất hiện trên ti vi, hàng xóm đều nói con gái ông bà đã tìm được một người đàn ông tốt, khiến bố mẹ Kỷ Quân San nở mày nở mặt. Quan trọng nhất đó là Kỷ Quân San đã lỡ miệng nói rằng Đỗ Long là con nuôi của Chủ tịch thành phố Mã Quang Minh. Thân phận này còn thực tế hơn cái gọi là nhà giàu mới nổi gì đó, cho nên bố mẹ Kỷ Quân San liền ngầm đồng ý cho hai người qua lại tìm hiểu nhau. Chỉ có điều mẹ Kỷ Quân San vẫn luôn dặn dò con gái rằng, trước khi đăng ký kết hôn thì tuyệt đối không được “vượt rào”.
Lúc ăn cơm bố mẹ Kỷ Quân San hỏi tỉ mỉ chuyện hai người đi xem nhà, nghe nói căn nhà vừa ý giá cao như thế hai người bọn họ quay lại liếc nhìn nhau rồi im lặng không nói, bảy tám trăm nghìn đối với gia đình bình thường quả là một con số lớn, bọn họ cũng không có cách nào.
Ăn tối xong Kỷ Quân San tiễn Đỗ Long về, cô nói nhỏ:
- Bố mẹ nói có thể cho em hai trăm nghìn mua nhà, phần còn lại thì chúng ta phải tự nghĩ cách…
Đỗ Long nói:
- Sự việc vẫn chưa đầu chưa đuôi, em đừng lo, tiền và nhà đều sẽ có, chuyện này cứ để anh lo. Ngày mai còn mấy vụ án cần xử lý, chúng ta chuẩn bị thêm một tuần nữa, tuần sau lại đi xem nhà tiếp nhé.
- Ừm..
Kỷ Quân San nhìn xung quanh không có người đột nhiên ôm rồi hôn Đỗ Long, hắn tham lam hít lấy, chạm vào chiếc lưỡi mềm mại của cô. Một lúc sau Kỷ Quân San mới lặng lẽ lùi ra, cô dịu dàng nhìn Đỗ Long nói:
- Đỗ Long, em yêu anh.
- Anh cũng yêu em…
Đỗ Long chủ động ôm Kỷ Quân San vào lòng, hôn lên đôi môi nhỏ bé của cô, tay phải của hắn vén áo khoác của Kỷ Quân San lên, mơn trớn làn da mịn màng rồi sờ phía trước ngực.
- Không…giờ chưa được..
Kỷ Quân San giữ tay hắn lại, thấp giọng:
- Đợi chúng ta đăng ký kết hôn xong, khi đó em sẽ là của anh, bây giờ... vẫn chưa được…
Kỷ Quân San là cô gái truyền thống, Đỗ Long cũng không muốn bắt cô làm trái với ý nguyện của mình, nên hắn dừng tay rồi nói:
- Hay là ngày mai chúng ta đi đăng ký, vì chuyện này thì án giời án bể gì anh cũng kệ!
Kỷ Quân San thẹn thùng đẩy hắn một cái, giọng gắt lên:
- Anh mơ đi, ít nhất cũng phải mua nhà xong đã, tới lúc đó hãy cầu hôn em, phải cầu hôn thật lãng mạn, thật lãng mạn…Nếu không thì em sẽ không lấy anh đâu.
Sau khi Đỗ Long và Kỷ Quân San lưu luyến không rời, hắn nhận được cuộc điện thoại lạ, chỉ nghe thấy đầu dây bên kia nói:
- Cảnh sát Đỗ, Lưu Dịch Dương về rồi, anh ta còn hỏi chúng tôi là cảnh sát có tới tìm anh ta không, quả nhiên là có tật giật mình, chúng tôi theo lời dặn dò của cảnh sát Đỗ nên không nói cho anh ta biết.
Đỗ Long nói:
- Tốt lắm, mọi người tiếp tục theo dõi anh ta, tôi tới ngay.
Đỗ Long nhanh chóng tới nhà Lưu Dịch Dương, chỉ thấy hai người bảo vệ đang coi nhà anh ta, hắn đút cho họ bao Hồng Tháp Sơn, nói cảm ơn rồi bước tới ấn chuông cửa nhà Lưu Dịch Dương.
- Tại sao lại là anh?
Lưu Dịch Dương không ngờ Đỗ Long đến nhanh như thế, nhìn thấy hai người bảo vệ sau lưng hắn anh ta lập tức hiểu ra. Hôm qua anh ta thật sự đưa con trai tới nhà ông ngoại để trốn Đỗ Long, không ngờ hôm nay vừa về Đỗ Long đã tới.
Đỗ Long hừ một tiếng, nói:
- Ông chủ Lưu, có người tố giác ông có liên quan đến vụ án ngược đãi trẻ em, mời ông phối hợp điều tra, mở cửa cho tôi vào.
- Đúng là nói năng linh tinh, anh không phải là người Mỹ gốc Hoa sao? Tại sao tự nhiên lại thành cảnh sát? Anh không nên nói linh tinh, cẩn thận không tôi tố cáo anh tội phỉ báng, anh có lệnh khám xét không? Không có thì xin mời đi cho.
Lưu Dịch Dương thấy vẻ mặt hai người bảo vệ như hiểu ra vấn đề và thần sắc bỗng trở nên khinh miệt, anh ta thiếu chút nữa tức tới hộc máu. Đỗ Long bị phản pháo, hai người bảo vệ kia nhất định sẽ mang những lời này đi nói khắp nơi, sau này Lưu Dịch Dương thực sự nổi tiếng trong khu chung cư này rồi.
Đỗ Long cười lạnh:
- Lưu Dịch Dương, nếu muốn người ta không biết trừ khi mình không làm, chút thủ đoạn đó của ông không qua mắt được tôi đâu, ông không chịu mở cửa phải không? Chúng ta hãy chờ xem, tôi sẽ trông chừng ông, ông gặp vận xui rồi.
Đỗ Long nói xong thì quay người đi, hai người bảo vệ kia đứng ở của nhà Lưu Dịch Dương nôn, mắng một tiếng cặn bã, một tiếng khốn kiếp rồi đi theo Đỗ Long.
- Cảm ơn hai người đã trợ giúp, Lưu Dịch Dương đúng là khốn kiếp, tiếc là tôi không có chứng cứ, không có cách nào bắt luôn ông ta, tôi là cảnh sát, ngoài cảnh cáo ông ta cũng chẳng làm được gì khác, ôi…
Đỗ Long kể khổ với hai người bảo vệ kia:
- Tôi cũng không có thời gian canh chừng ông ta, nếu hai người rảnh có thể giúp tôi canh chừng ông ta, nếu ông ta có gì bất thường hoặc từ trong nhà vọng ra tiếng trẻ con khóc, xin hãy gọi điện báo ngay cho Hiệp hội bảo vệ trẻ em.
Đỗ Long để lại số điện thoại rồi đi, hai người bảo vệ đó rất để tâm, quả nhiên bọn họ thường xuyên đi quanh nhà Lưu Dịch Dương, tới tận nửa đêm…
/1403
|