Em muốn chỗ tốt thế nào? Không bằng đêm nay chúng ta nghiệm chứng lại một chút chuyện phát sinh đêm hôm đó nhé?
Khuôn mặt của Bạch Nhạc Tiên đỏ lên, cô thấp giọng trách mắng:
- Lưu manh!
Đỗ Long cũng không chọc ghẹo cô nữa mà thúc giục nói:
- Mau gọi điện thoại đi, chậm e rằng sẽ sinh biến đó.
Bạch Nhạc Tiên gọi điện thoại. Đỗ Long cũng không đi lên lầu để điều tra mà cùng Bạch Nhạc Tiên ở dưới lầu phân tích vụ án.
Không lâu sau đó, người dân thôn Lan gia dẫn Lan Lương Hùng đến. Mạnh Hướng Đông không đoán được việc này sẽ xảy ra nên vừa thấy tình thế không ổn liền muốn xoay người bỏ chạy, nhưng gã lại bị người dân thôn Lan gia vốn đã quen thuộc địa hình ở đây bao vây lại. Lan Lương Hùng nhìn chằm chằm Mạnh Hướng Đông một hồi mới nhận ra được tên em rể này, ông ta tức giận chất vấn Mạnh Hướng Đông vì sao nhiều năm qua không cùng Lan Hiểu Hoa về nhà. Những người dân trong thôn cũng chỉ trích Mạnh Hướng Đông, nói gã tồi tệ quá mức.
Mạnh Hướng Đông ngay từ đầu vẫn trầm mặc không nói khiến cho người dân thôn Lan gia tức giận đòi gã phải nói cho ra lẽ, bằng không sẽ đánh gã. Lúc này, Mạnh Hướng Đông đột nhiên thoát khỏi vòng vây, rất nhanh chạy tới chỗ bọn Đỗ Long đang đứng, đồng thời miệng hô to “cứu mạng”.
Mạnh Hướng Đông chưa chạy được bao xa thì đã bị những người dân đang tức giận của thôn Lan gia ngăn lại. Bọn họ lúc này đã không thèm khách khí nữa, sau khi bắt được Mạnh Hướng Đông thì lập tức cho gã một trận. Camera của gã bị rơi trên mặt đất, sau đó thì bị người dân trong thôn đá tan thành từng mảnh.
Mắt thấy Mạnh Hướng Đông đã bị đánh đủ, lúc này Đỗ Long mới đi tới trước cản lại, nói:
- Tất cả dừng tay! Đánh người là phạm pháp! Các người dừng tay lại cho tôi!
Các thôn dân cũng đã phát tiết được kha khá, lại thấy có cảnh sát ngăn chặn nên bọn họ cuối cùng cũng buông Mạnh Hướng Đông ra. Chỉ có Lan Lương Hùng và mấy người con trai của lão vẫn không chịu buông tha mà nắm lấy Mạnh Hướng Đông, bắt gã phải trả lại em gái (cô cô) lại cho mình.
Mạnh Hướng Đông trơ mắt nhìn camera bị đạp vỡ, gã gào lên nói rằng muốn tố cáo đám người đã đánh gã. Đang lúc gã muốn xoay người để nhặt thẻ nhớ từ camera rớt ra thì bị một người cháu bên ngoại chặn lại. Tiếp đó Đỗ Long đi tới, miệng liện tục nói lời khuyên giải, nhưng hắn lại không chút khách khí dẫm nát cái thẻ nhớ dưới chân. Mạnh Hướng Đông nghe thấy tiếng thẻ nhớ gãy “cách” một cái rất rõ ràng. Lúc chân của Đỗ Long dịch chuyển khỏi chỗ đó thì cái thẻ nhớ đã gãy làm hai, một khối hình chữ nhật màu đen bên trên cũng đã nát vụn.
- Đừng đánh nữa, đều là thân thích, có chuyện gì từ từ nói…
Đỗ Long cười dài, khuyên nhủ mấy người con của Lan Lương Hùng. Nhưng lúc này, khuôn mặt của Mạnh Hướng Đông sớm đã bị đánh cho biến dạng, mắt kính bị vỡ, hai con mắt đen thui như gấu mèo, hai má bầm tím, lợi đang chảy máu, xem ra hai cái răng cửa cũng đều đã bay mất, trên người gã có bị tổn thương gì khác hay không thì bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng tay Mạnh Hướng Đông lúc này phải vịn thắt lưng, xem ra cũng bị thương không nhẹ.
Mạnh Hướng Đông nổi trận lôi đình hét lớn, nói:
- Tao muốn tố cáo bọn mày! Mỗi kẻ tao đều nhớ rõ mặt! Còn mày nữa! Đỗ Long, mày đừng giả vờ làm người tốt, tao biết mày hận không thể để bọn họ đánh chết tao, tao muốn tố cáo mày cố ý hãm hại, tao muốn tố cáo mày thấy chết không cứu! Tao muốn tố cáo mày tới chết!
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Ai đánh ông ta thế? Các người có ai nhìn thấy không? Có ai thấy ông ta bị đánh không?
Người dân chung quanh tất nhiên sẽ không làm chứng giúp Mạnh Hướng Đông, ngược lại bọn họ còn ném đá xuống giếng nói:
- Chúng tôi chả thấy gì cả.
Thậm chí còn có người nói:
- Tôi biết ai đánh hắn đấy, tại hắn dám sờ trứng dái của con lừa bướng bỉnh nhà tôi nên mới bị con lừa đó đá cho!
Mọi người cười ầm cả lên, Mạnh Hướng Đông biết ở đây sẽ không ai ủng hộ gã, vì thế gã oán hận liếc nhìn mắt kính và cái camera đã bị vỡ, rồi xoay người bỏ đi.
Lan Lương Hùng hung hăng nói:
- Nhị Tử, mày bảo anh mày lấy xe máy đi theo hắn, tìm được cô mày thì gọi điện về, tao muốn đích thân đi hỏi cô của mày, vì sao nhiều năm như vậy mà không thèm liên lạc với gia đình. Nếu tất cả đều tại tên súc sinh kia thì tao sẽ tự tay làm thịt nó!
Người dân thôn Lan gia có mấy người liền xung phong nhận việc đi theo. Mặc dù Mạnh Hướng Đông đã chạy mô-tô đi trước. nhưng mắt kính của gã bị bể, cho nên chỉ có thể chạy từ từ. Chỉ trong chốc lát đã có vài chiếc mô-tô nhanh chóng đuổi theo, chắc hẳn không bao lâu sau Mạnh Hướng Đông cũng sẽ bị đuổi kịp.
Lan Lương Hùng gọi mấy người con tới trước mặt Đỗ Long, sau đó nắm tay hắn kích động nói lời cảm ơn, nói rằng ông ta thiếu chút nữa đã không thể gặp lại em gái bị mất tích nhiều năm.
Sau khi những người dân trong thôn rời đi thì cảnh sát nhân dân của đồn công an cũng chạy đến, tiếp đó bọn họ liền thiết lập hàng rào cảnh giới. Lúc này, nhóm hỗ trợ vẫn chưa tới, Đỗ Long hiển nhiên sẽ không có ý định đi thăm dò hiện trường một mình, bởi vì hắn biết rõ, băng ghi hình cũng không ở trên lầu. Cho dù còn rất nhiều chỗ chưa lục soát, Đỗ Long đã sớm sử dụng con mắt có thể xuyên thấu của mình quét qua mọi ngóc ngách nhưng cũng không nhìn thấy bất kỳ một thứ gì có hình dạng giống với băng ghi hình hay thẻ nhớ cả.
Đỗ Long ở trong sân chậm rãi đi tới đi lui, nhìn như đang suy tư về điều gì đó. Trên thực tế, hắn đang ngầm sử dụng con mắt xuyên thấu để quan sát những vật cách một mét bên dưới mặt đất, xem xem có thể có thứ gì bị chộn dưới đất hay không.
Tại sao lại trong vòng một mét? Bởi vì con mắt của Đỗ Long chỉ có thể nhìn xuyên qua bùn đất một khoảng cách như vậy. Nếu như hắn có thể liếc mắt một cái mà nhìn xuyên trái đất thì hắn cũng chả cần phải làm cảnh sát làm gì nữa, trực tiếp đi khai thác mỏ hoặc tùy tiện đào một cái giếng dầu ở ngoài Thái Bình Dương thôi thì cũng đủ muôn đời không lo rồi.
Con mắt hiển nhiên không thể sử dụng quá độ, hiện tại chín loại con ngươi của Đỗ Long cũng như vậy, bình thường thì không sao, hắn chỉ cần nháy mắt mấy cái liền đổi sang trạng thái khác, xem như một dạng nghỉ ngơi. Mặc dù thường xuyên nhìn thấy những thứ kỳ quái, nhưng Đỗ Long cũng tập dần thành thói quen.
Ở thời điểm tra án, Đỗ Long thường ngẫu nhiên sử dụng một loại con ngươi nào đó của mắt trái, nhưng cũng chưa từng có trường hợp nào phải sử dụng kéo dài và lao lực giống như hôm nay. Nhìn xuyên qua một mét bùn đất cũng không dễ dàng như nhìn xuyên qua một bộ quần áo, cho nên không lâu sau Đỗ Long liền phải nghỉ ngơi một lúc, nhưng hắn biểu hiện ra ngoài chỉ là đi qua đi lại ở trong sân mà thôi. Bạch Nhạc Tiên cùng hắn nhắm mắt theo đuôi, ban đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau hai ba lần liền cảm thấy kỳ quái, nói:
- Anh đang tìm gì ở đây à? Sao cứ đi qua đi lại vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, anh đang tìm manh mối, nói không chừng hung thủ để lại dấu chân hoặc vết lốp xe trên mặt đất, cũng có thể là vết máu hay gì gì đó chẳng hạn. Bọn Thẩm Băng Thanh từng tìm qua một lần, nhưng dù sao thì hiện giờ anh cũng không có việc gì để làm, vậy nên mới ra đây tìm lại lần nữa.
- Không có việc gì làm? Sao anh không lên lầu? Cấp dưới của anh hiện giờ vẫn còn đang loay hoay chưa xuống kia kìa.
Bạch Nhạc Tiên nói.
Đỗ Long cười nhạt một tiếng, không trả lời, thật ra hắn đã biết trên đường không có manh mối gì hữu dụng, hắn hà tất phải đi tra xét làm gì?
Lúc Đỗ Long còn chưa tìm được gì thì có mấy chiếc xe cảnh sát ầm ầm chạy tới, nhóm hỗ trợ sau cùng cũng tới rồi. Dưới sự hướng dẫn của Đỗ Long, bọn họ nhanh chóng chạy tới hiện trường, tiếp nhận công việc lu bù còn lại.
Đỗ Long đưa giấy chứng nhận điều tra của nhóm hỗ trợ cho vài viên cảnh sát của đồn công an cũng như trưởng thôn của thôn Lan gia xem. Trưởng thôn sau khi xem qua các loại giấy chứng nhận thì coi như đã làm theo đúng trình tự, bọn họ điều tra là hoàn toàn hợp pháp, chứng cớ thu được cũng hoàn mỹ không tỳ vết, không ai có thể ngang ngược chỉ trích được nữa.
Mọi người bận bịu đến hơn bốn giờ chiều, cả căn nhà cùng khoảng sân nhỏ đều được tra xét cẩn thận, giống như Đỗ Long đã từng nói, ngay cả ổ chuột hay những bãi phân cũng đều không bỏ qua, đáng tiếc là manh mối hữu dụng vẫn do Đỗ Long tìm thấy trước bọn họ. Lúc gần năm giờ chiều, Đỗ Long cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc công việc, căn nhà bị bỏ hoang này cũng được niêm phong lại, tất cả đều trở về với sự tĩnh lặng. Người dân trong thôn Lan gia bắt đầu bàn tán, bọn họ đối với căn nhà ma này cũng có những lý giải mới, tiếp đó ban quản lý thôn cũng bắt đầu này sinh ý định thu hồi lại mảnh đất này, đương nhiên mấy thứ này đối với Đỗ Long chả có quan hệ gì.
Khuôn mặt của Bạch Nhạc Tiên đỏ lên, cô thấp giọng trách mắng:
- Lưu manh!
Đỗ Long cũng không chọc ghẹo cô nữa mà thúc giục nói:
- Mau gọi điện thoại đi, chậm e rằng sẽ sinh biến đó.
Bạch Nhạc Tiên gọi điện thoại. Đỗ Long cũng không đi lên lầu để điều tra mà cùng Bạch Nhạc Tiên ở dưới lầu phân tích vụ án.
Không lâu sau đó, người dân thôn Lan gia dẫn Lan Lương Hùng đến. Mạnh Hướng Đông không đoán được việc này sẽ xảy ra nên vừa thấy tình thế không ổn liền muốn xoay người bỏ chạy, nhưng gã lại bị người dân thôn Lan gia vốn đã quen thuộc địa hình ở đây bao vây lại. Lan Lương Hùng nhìn chằm chằm Mạnh Hướng Đông một hồi mới nhận ra được tên em rể này, ông ta tức giận chất vấn Mạnh Hướng Đông vì sao nhiều năm qua không cùng Lan Hiểu Hoa về nhà. Những người dân trong thôn cũng chỉ trích Mạnh Hướng Đông, nói gã tồi tệ quá mức.
Mạnh Hướng Đông ngay từ đầu vẫn trầm mặc không nói khiến cho người dân thôn Lan gia tức giận đòi gã phải nói cho ra lẽ, bằng không sẽ đánh gã. Lúc này, Mạnh Hướng Đông đột nhiên thoát khỏi vòng vây, rất nhanh chạy tới chỗ bọn Đỗ Long đang đứng, đồng thời miệng hô to “cứu mạng”.
Mạnh Hướng Đông chưa chạy được bao xa thì đã bị những người dân đang tức giận của thôn Lan gia ngăn lại. Bọn họ lúc này đã không thèm khách khí nữa, sau khi bắt được Mạnh Hướng Đông thì lập tức cho gã một trận. Camera của gã bị rơi trên mặt đất, sau đó thì bị người dân trong thôn đá tan thành từng mảnh.
Mắt thấy Mạnh Hướng Đông đã bị đánh đủ, lúc này Đỗ Long mới đi tới trước cản lại, nói:
- Tất cả dừng tay! Đánh người là phạm pháp! Các người dừng tay lại cho tôi!
Các thôn dân cũng đã phát tiết được kha khá, lại thấy có cảnh sát ngăn chặn nên bọn họ cuối cùng cũng buông Mạnh Hướng Đông ra. Chỉ có Lan Lương Hùng và mấy người con trai của lão vẫn không chịu buông tha mà nắm lấy Mạnh Hướng Đông, bắt gã phải trả lại em gái (cô cô) lại cho mình.
Mạnh Hướng Đông trơ mắt nhìn camera bị đạp vỡ, gã gào lên nói rằng muốn tố cáo đám người đã đánh gã. Đang lúc gã muốn xoay người để nhặt thẻ nhớ từ camera rớt ra thì bị một người cháu bên ngoại chặn lại. Tiếp đó Đỗ Long đi tới, miệng liện tục nói lời khuyên giải, nhưng hắn lại không chút khách khí dẫm nát cái thẻ nhớ dưới chân. Mạnh Hướng Đông nghe thấy tiếng thẻ nhớ gãy “cách” một cái rất rõ ràng. Lúc chân của Đỗ Long dịch chuyển khỏi chỗ đó thì cái thẻ nhớ đã gãy làm hai, một khối hình chữ nhật màu đen bên trên cũng đã nát vụn.
- Đừng đánh nữa, đều là thân thích, có chuyện gì từ từ nói…
Đỗ Long cười dài, khuyên nhủ mấy người con của Lan Lương Hùng. Nhưng lúc này, khuôn mặt của Mạnh Hướng Đông sớm đã bị đánh cho biến dạng, mắt kính bị vỡ, hai con mắt đen thui như gấu mèo, hai má bầm tím, lợi đang chảy máu, xem ra hai cái răng cửa cũng đều đã bay mất, trên người gã có bị tổn thương gì khác hay không thì bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng tay Mạnh Hướng Đông lúc này phải vịn thắt lưng, xem ra cũng bị thương không nhẹ.
Mạnh Hướng Đông nổi trận lôi đình hét lớn, nói:
- Tao muốn tố cáo bọn mày! Mỗi kẻ tao đều nhớ rõ mặt! Còn mày nữa! Đỗ Long, mày đừng giả vờ làm người tốt, tao biết mày hận không thể để bọn họ đánh chết tao, tao muốn tố cáo mày cố ý hãm hại, tao muốn tố cáo mày thấy chết không cứu! Tao muốn tố cáo mày tới chết!
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Ai đánh ông ta thế? Các người có ai nhìn thấy không? Có ai thấy ông ta bị đánh không?
Người dân chung quanh tất nhiên sẽ không làm chứng giúp Mạnh Hướng Đông, ngược lại bọn họ còn ném đá xuống giếng nói:
- Chúng tôi chả thấy gì cả.
Thậm chí còn có người nói:
- Tôi biết ai đánh hắn đấy, tại hắn dám sờ trứng dái của con lừa bướng bỉnh nhà tôi nên mới bị con lừa đó đá cho!
Mọi người cười ầm cả lên, Mạnh Hướng Đông biết ở đây sẽ không ai ủng hộ gã, vì thế gã oán hận liếc nhìn mắt kính và cái camera đã bị vỡ, rồi xoay người bỏ đi.
Lan Lương Hùng hung hăng nói:
- Nhị Tử, mày bảo anh mày lấy xe máy đi theo hắn, tìm được cô mày thì gọi điện về, tao muốn đích thân đi hỏi cô của mày, vì sao nhiều năm như vậy mà không thèm liên lạc với gia đình. Nếu tất cả đều tại tên súc sinh kia thì tao sẽ tự tay làm thịt nó!
Người dân thôn Lan gia có mấy người liền xung phong nhận việc đi theo. Mặc dù Mạnh Hướng Đông đã chạy mô-tô đi trước. nhưng mắt kính của gã bị bể, cho nên chỉ có thể chạy từ từ. Chỉ trong chốc lát đã có vài chiếc mô-tô nhanh chóng đuổi theo, chắc hẳn không bao lâu sau Mạnh Hướng Đông cũng sẽ bị đuổi kịp.
Lan Lương Hùng gọi mấy người con tới trước mặt Đỗ Long, sau đó nắm tay hắn kích động nói lời cảm ơn, nói rằng ông ta thiếu chút nữa đã không thể gặp lại em gái bị mất tích nhiều năm.
Sau khi những người dân trong thôn rời đi thì cảnh sát nhân dân của đồn công an cũng chạy đến, tiếp đó bọn họ liền thiết lập hàng rào cảnh giới. Lúc này, nhóm hỗ trợ vẫn chưa tới, Đỗ Long hiển nhiên sẽ không có ý định đi thăm dò hiện trường một mình, bởi vì hắn biết rõ, băng ghi hình cũng không ở trên lầu. Cho dù còn rất nhiều chỗ chưa lục soát, Đỗ Long đã sớm sử dụng con mắt có thể xuyên thấu của mình quét qua mọi ngóc ngách nhưng cũng không nhìn thấy bất kỳ một thứ gì có hình dạng giống với băng ghi hình hay thẻ nhớ cả.
Đỗ Long ở trong sân chậm rãi đi tới đi lui, nhìn như đang suy tư về điều gì đó. Trên thực tế, hắn đang ngầm sử dụng con mắt xuyên thấu để quan sát những vật cách một mét bên dưới mặt đất, xem xem có thể có thứ gì bị chộn dưới đất hay không.
Tại sao lại trong vòng một mét? Bởi vì con mắt của Đỗ Long chỉ có thể nhìn xuyên qua bùn đất một khoảng cách như vậy. Nếu như hắn có thể liếc mắt một cái mà nhìn xuyên trái đất thì hắn cũng chả cần phải làm cảnh sát làm gì nữa, trực tiếp đi khai thác mỏ hoặc tùy tiện đào một cái giếng dầu ở ngoài Thái Bình Dương thôi thì cũng đủ muôn đời không lo rồi.
Con mắt hiển nhiên không thể sử dụng quá độ, hiện tại chín loại con ngươi của Đỗ Long cũng như vậy, bình thường thì không sao, hắn chỉ cần nháy mắt mấy cái liền đổi sang trạng thái khác, xem như một dạng nghỉ ngơi. Mặc dù thường xuyên nhìn thấy những thứ kỳ quái, nhưng Đỗ Long cũng tập dần thành thói quen.
Ở thời điểm tra án, Đỗ Long thường ngẫu nhiên sử dụng một loại con ngươi nào đó của mắt trái, nhưng cũng chưa từng có trường hợp nào phải sử dụng kéo dài và lao lực giống như hôm nay. Nhìn xuyên qua một mét bùn đất cũng không dễ dàng như nhìn xuyên qua một bộ quần áo, cho nên không lâu sau Đỗ Long liền phải nghỉ ngơi một lúc, nhưng hắn biểu hiện ra ngoài chỉ là đi qua đi lại ở trong sân mà thôi. Bạch Nhạc Tiên cùng hắn nhắm mắt theo đuôi, ban đầu còn chưa cảm thấy gì, nhưng sau hai ba lần liền cảm thấy kỳ quái, nói:
- Anh đang tìm gì ở đây à? Sao cứ đi qua đi lại vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy, anh đang tìm manh mối, nói không chừng hung thủ để lại dấu chân hoặc vết lốp xe trên mặt đất, cũng có thể là vết máu hay gì gì đó chẳng hạn. Bọn Thẩm Băng Thanh từng tìm qua một lần, nhưng dù sao thì hiện giờ anh cũng không có việc gì để làm, vậy nên mới ra đây tìm lại lần nữa.
- Không có việc gì làm? Sao anh không lên lầu? Cấp dưới của anh hiện giờ vẫn còn đang loay hoay chưa xuống kia kìa.
Bạch Nhạc Tiên nói.
Đỗ Long cười nhạt một tiếng, không trả lời, thật ra hắn đã biết trên đường không có manh mối gì hữu dụng, hắn hà tất phải đi tra xét làm gì?
Lúc Đỗ Long còn chưa tìm được gì thì có mấy chiếc xe cảnh sát ầm ầm chạy tới, nhóm hỗ trợ sau cùng cũng tới rồi. Dưới sự hướng dẫn của Đỗ Long, bọn họ nhanh chóng chạy tới hiện trường, tiếp nhận công việc lu bù còn lại.
Đỗ Long đưa giấy chứng nhận điều tra của nhóm hỗ trợ cho vài viên cảnh sát của đồn công an cũng như trưởng thôn của thôn Lan gia xem. Trưởng thôn sau khi xem qua các loại giấy chứng nhận thì coi như đã làm theo đúng trình tự, bọn họ điều tra là hoàn toàn hợp pháp, chứng cớ thu được cũng hoàn mỹ không tỳ vết, không ai có thể ngang ngược chỉ trích được nữa.
Mọi người bận bịu đến hơn bốn giờ chiều, cả căn nhà cùng khoảng sân nhỏ đều được tra xét cẩn thận, giống như Đỗ Long đã từng nói, ngay cả ổ chuột hay những bãi phân cũng đều không bỏ qua, đáng tiếc là manh mối hữu dụng vẫn do Đỗ Long tìm thấy trước bọn họ. Lúc gần năm giờ chiều, Đỗ Long cuối cùng cũng tuyên bố kết thúc công việc, căn nhà bị bỏ hoang này cũng được niêm phong lại, tất cả đều trở về với sự tĩnh lặng. Người dân trong thôn Lan gia bắt đầu bàn tán, bọn họ đối với căn nhà ma này cũng có những lý giải mới, tiếp đó ban quản lý thôn cũng bắt đầu này sinh ý định thu hồi lại mảnh đất này, đương nhiên mấy thứ này đối với Đỗ Long chả có quan hệ gì.
/1403
|