Trong căn phòng tối đen như mực chỉ có tiếng ngáy rất nhỏ, đột nhiên tiếng cửa vang lên ken két đã bị người mở ra, ánh đèn yếu ớt trên hành lang xuyên vào trong, chiếu lên người của một y tá thân mặc áo trắng….
Y tá nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phía giường bệnh. Đỗ Long đang nằm ngủ say trên giường bệnh, y tá khẽ vén tấm chăn mỏng. Đỗ Long quả nhiên đã ngủ rất say, y tá kia do dự một lúc, cuối cùng vẫn thò tay tháo dây thắt lưng của Đỗ Long, kéo khóa của chiếc quần dài. Động tác của cô thuần thục hơn nhiều so với Bạch Nhạc Tiên, không lâu sau đã cởi bỏ chiếc quần lót của Đỗ Long xuống.
Động tác của y tá giống như đúc với Bạch Nhạc Tiên ngày ấy. Cô bò lên giường, quỳ bên cạnh Đỗ Long, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy thứ mềm mại của Đỗ Long, di chuyển rất chậm rãi…
Trong chốc lát vật kia đã trở nên to hơn, cứng hơn. Y tá kia cúi đầu ngửi một chút, dường như cảm thấy không tốt lắm. Cô khẽ hừ một tiếng, do dự một lát rồi vẫn tiếp tục cúi đầu, ngậm chặt cái tên xấu xa không được vệ sinh sạch sẽ kia, nhẹ nhàng nuốt vào nhả ra.
Đỗ Long đã tỉnh từ lúc cô tiến vào, quan sát động tác của cô, hắn không quấy rầy cô, tiếp tục giả vờ ngủ. Chỉ thấy thân hình màu trắng kia sau khi dùng chiếc miệng nhỏ nhắn của cô vệ sinh sạch sẽ cho Đỗ Long cũng đã bị nó thu hút tới mức to hẳn ra. Cô ngồi thẳng người lên, vén chiếc váy y tá của mình lên, trực tiếp ngồi xổm trên người Đỗ Long, dùng tay nắm chắc mục tiêu. Trong chốc lát đã thuần thục đem tên xấu xa của Đỗ Long tiến vào vườn hoa bí mật của cô.
- Động tác của Quân San tại sao lại thuần thục như vậy chứ?
Trong lòng Đỗ Long dâng lên tia nghi ngờ. Thần khí sau khi tiến vào nơi ấm áp, mềm mại kia đã mang tới cảm giác vô cùng khác với thường ngày. Đỗ Long hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn cô y tá áo trắng đang không ngừng vận động xoay mông ngồi trên người của hắn.
Tuy phòng bệnh rất tối, nhưng Đỗ Long vẫn nhìn rất rõ ràng, hắn thấy người đang ngồi trên người hắn không phải là người yêu hắn Kỷ Quân San, mà là Trương Hiểu Lan từng là bạn thân của cô!
Sau khi Trương Hiểu Lan đi theo Lâm Khai Thái, Kỷ Quân San liền đối xử với cô không như trước nữa. Không bao lâu sau Trương Hiểu Lan thăng chức thành cấp trên của Kỷ Quân San, điều này khiến Kỷ Quân San rất tức giận. Chắc chắn Trương Hiểu Lan sau khi dùng đặc quyền tách Kỷ Quân San ra liền chạy tới phòng bệnh. Đỗ Long một lòng muốn chơi trò chơi y tá ca đêm với Kỷ Quân San, nhưng không ngờ lại không phải là cô. Hiện giờ việc đã tới nước này, Đỗ Long cũng không hề hô to một tiếng đẩy Trương Hiểu Lan xuống đất. Làm những việc này người đàn ông sẽ không chịu thiệt thòi, nhưng vấn đề là làm thế nào để đem cái âm mưu này biến mất vô hình…
Đây tuyệt đối là âm mưu nhằm vào chính mình. Đỗ Long vô cùng khẳng định điều này, nếu không Trương Hiểu Lan sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy tới quyến rũ mình, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Muốn dùng hành động này để ly gián quan hệ giữa Đỗ Long và Kỷ Quân San? Đỗ Long cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy. Xâu chuỗi các sự việc xảy ra đêm nay, sau lưng Trương Hiểu Lan lập tức xuất hiện bóng lưng của Lâm Khai Thái, mà sau lưng Lâm Khai Thái lại xuất hiện bóng của Đổng Xương Cường…
Dù nói thế nào Trương Hiểu Lan đã từng là người phụ nữ của Lâm Khai Thái, cho dù y chơi chán rồi, nhưng y cũng sẽ không suy xét việc xúi giục người phụ nữ của mình đi quyến rũ người đàn ông khác, trừ phi y có mục đích không thể nói cho ai biết. Lâm Khai Thái hẳn là vẫn chưa có quyết đoán lớn như vậy. Vì ly gián tình cảm giữa Đỗ Long và Kỷ Quân San mà hi sinh lớn như vậy, hơn nữa nhược điểm của y nằm trong tay mình. Vì thế nhất định là có người ép Lâm Khai Thái làm như vậy, người này không ai khác chính là Đổng Xương Cường.
Sau khi xác định chủ mưu, Đỗ Long bắt đầu suy đoán đối phương rốt cuộc muốn làm gì, trên đời này tuyệt đối không có bữa ăn nào miễn phí. Đổng Xương Cường có thể làm cho Lâm Khai thái trả một cái giá lớn như vậy, nhất định sẽ đưa y một số điều kiện bảo đảm. Không bao lâu sau Đỗ Long đã đoán ra rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì. Hắn vểnh tai thận trọng lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng hít thở của hai người bên ngoài cửa.
Đỗ Long khẳng định hai người kia nhất định sẽ xông tới bất cứ lúc nào, trong tay cầm máy ảnh hoặc máy quay camera, sau đó báo sáng mai sẽ gièm pha ngôi sao cảnh sát Đỗ Long. Những kẻ này thật ra một kế không thành lại bày kế khác!
Trong lòng Đỗ Long đã có kế hoạch, hắn đột nhiên tỉnh lại, cười ha hả nói:
- Quân San, em cuối cùng đã tới rồi…
Trương Hiểu Lan hừ nhẹ một tiếng, xem như đã trả lời câu hỏi của Đỗ Long. Hai tay Đỗ Long dừng lại trên bắp đùi của Trương Hiểu Lan, cô mặc đồng phục bên trên, bên dưới quả nhiên trống không, chẳng trách nhanh lẹ, dễ dàng như vậy đã ăn vụng của Đỗ Long rồi.
Sau khi sờ soạng vài cái, Đỗ Long đột nhiên dựng thẳng người, ôm Trương Hiểu Lan vào trong lòng, cơ thể hai người tiếp tục cọ xát nhau, Đỗ Long ghé sát tai Trương Hiểu Lam khẽ nói:
- Anh muốn đêm nay cùng em chơi trò chơi một lần nữa …
Trương Hiểu Lan không rõ ngụ ý của Đỗ Long, đành phải vâng một tiếng. Cũng may Đỗ Long là người chủ động, cô chỉ việc phối hợp theo là được. Đỗ Long ôm cô tới sau cửa phòng bệnh, ở đó có đặt một chiếc tủ inox nhỏ, bày một số dụng cụ thường dùng bên trên.
Đỗ Long vỗ mông Trương Hiểu Lan nói:
- Xoay người lại, trèo lên trên tủ. Anh thích làm việc em từ phía sau!
Trong lòng Trương Hiểu Lan vật lộn một lúc, việc này khác hoàn toàn so với kế hoạch. Đỗ Long thấy cô do dự, hắn dùng sức đâm mấy cái rồi nói:
- Thế nào? Không phải em rất thích sao?
Trương Hiểu Lan bị hắn làm cho mơ màng, cái tên kia của Đỗ Long mang lại cho cô cảm giác mãnh liệt hơn nhiều so với Lâm Khai Thái. Cô ngoan ngoãn bò lên trên tủ, Đỗ Long từ phía sau dũng mãnh đâm vào. Sau một trận đánh thẳng dũng mãnh, hắn đắc ý nói:
- Em biết không? Bộ dạng hiện giờ của em rất giống một con chó cái…
Trương Hiểu Lan cảm thấy thứ kia của Đỗ Long to hơn nhiều so với Lâm Khai Thái, lực tấn công và sức bền bỉ của Lâm Khai Thái cũng không thể so sánh với Đỗ Long được. Rất nhanh cô đã không thể tự chủ được mình, sau khi nghe được những lời Đỗ Long nói, cô vừa xấu hổ lại vừa có sự kích thích trước nay chưa từng có, cô không kìm nổi hưng phấn mà kêu to lên. Cô sớm đã quên đây thật ra là ám hiệu liên hệ với hai người bên ngoài kia.
Tay cầm cửa nhẹ nhàng xoay chuyển, ánh sáng lọt vào, hai người đàn ông kia xông thẳng vào trong phòng, đập mạnh một hồi lên giường bệnh. Bọn họ chuẩn bị đúng là đầy đủ, quả nhiên mang theo cả đèn chuyên dụng. Đợi khi bọn họ phát hiện trên giường bệnh không có một bóng người, Đỗ Long đã trần trụi phía dưới, xuất hiện ngay sau lưng bọn họ. Không để bọn họ kịp phản ứng, hai tay Đỗ Long đã nắm cổ hai bọn chúng, dùng sức đập mạnh đầu vào nhau, hai người kia không kịp kêu lên đã ngã xuống đất.
Chiếc đèn rơi bịch một cái vỡ toang, trong phòng bệnh tiếp tục tối đen. Đỗ Long nắm lấy chiếc máy ảnh đang rơi tự do, thuận tay đóng cửa lại rồi khóa trái luôn. Hắn bật đèn trong phòng bệnh lên, quát Trương Hiểu Lan vẫn đang bò trên bàn:
- Trương Hiểu Lan!
Trương Hiểu Lan ngỡ ngàng quay đầu lại, ánh đèn flash lóe sáng lên, Đỗ Long đã chụp bức hình đặc tả toàn thân của Trương Hiểu Lan.
Dưới sự kích thích của ánh đèn flash, Trương Hiểu Lan hiểu ra tình hình, cô kêu lên một tiếng, hai tay vội vàng che phía dưới lại. Đỗ Long lại tiếp tục chụp hai bức hình nữa rồi mới buông máy ảnh xuống, thấp giọng quát hỏi:
- Đến khi nào Quân San mới có thể quay về?
Trương Hiểu Lan nhìn hai người nằm trên mặt đất, biết rõ kế hoạch đã bị thất bại, cô do dự một lát cuối cùng đáp:
- Khoảng nửa giờ nữa. Đỗ Long, tôi bị ép, anh tha cho tôi đi.
Y tá nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi về phía giường bệnh. Đỗ Long đang nằm ngủ say trên giường bệnh, y tá khẽ vén tấm chăn mỏng. Đỗ Long quả nhiên đã ngủ rất say, y tá kia do dự một lúc, cuối cùng vẫn thò tay tháo dây thắt lưng của Đỗ Long, kéo khóa của chiếc quần dài. Động tác của cô thuần thục hơn nhiều so với Bạch Nhạc Tiên, không lâu sau đã cởi bỏ chiếc quần lót của Đỗ Long xuống.
Động tác của y tá giống như đúc với Bạch Nhạc Tiên ngày ấy. Cô bò lên giường, quỳ bên cạnh Đỗ Long, đưa tay nhẹ nhàng cầm lấy thứ mềm mại của Đỗ Long, di chuyển rất chậm rãi…
Trong chốc lát vật kia đã trở nên to hơn, cứng hơn. Y tá kia cúi đầu ngửi một chút, dường như cảm thấy không tốt lắm. Cô khẽ hừ một tiếng, do dự một lát rồi vẫn tiếp tục cúi đầu, ngậm chặt cái tên xấu xa không được vệ sinh sạch sẽ kia, nhẹ nhàng nuốt vào nhả ra.
Đỗ Long đã tỉnh từ lúc cô tiến vào, quan sát động tác của cô, hắn không quấy rầy cô, tiếp tục giả vờ ngủ. Chỉ thấy thân hình màu trắng kia sau khi dùng chiếc miệng nhỏ nhắn của cô vệ sinh sạch sẽ cho Đỗ Long cũng đã bị nó thu hút tới mức to hẳn ra. Cô ngồi thẳng người lên, vén chiếc váy y tá của mình lên, trực tiếp ngồi xổm trên người Đỗ Long, dùng tay nắm chắc mục tiêu. Trong chốc lát đã thuần thục đem tên xấu xa của Đỗ Long tiến vào vườn hoa bí mật của cô.
- Động tác của Quân San tại sao lại thuần thục như vậy chứ?
Trong lòng Đỗ Long dâng lên tia nghi ngờ. Thần khí sau khi tiến vào nơi ấm áp, mềm mại kia đã mang tới cảm giác vô cùng khác với thường ngày. Đỗ Long hơi căng thẳng, ngẩng đầu nhìn cô y tá áo trắng đang không ngừng vận động xoay mông ngồi trên người của hắn.
Tuy phòng bệnh rất tối, nhưng Đỗ Long vẫn nhìn rất rõ ràng, hắn thấy người đang ngồi trên người hắn không phải là người yêu hắn Kỷ Quân San, mà là Trương Hiểu Lan từng là bạn thân của cô!
Sau khi Trương Hiểu Lan đi theo Lâm Khai Thái, Kỷ Quân San liền đối xử với cô không như trước nữa. Không bao lâu sau Trương Hiểu Lan thăng chức thành cấp trên của Kỷ Quân San, điều này khiến Kỷ Quân San rất tức giận. Chắc chắn Trương Hiểu Lan sau khi dùng đặc quyền tách Kỷ Quân San ra liền chạy tới phòng bệnh. Đỗ Long một lòng muốn chơi trò chơi y tá ca đêm với Kỷ Quân San, nhưng không ngờ lại không phải là cô. Hiện giờ việc đã tới nước này, Đỗ Long cũng không hề hô to một tiếng đẩy Trương Hiểu Lan xuống đất. Làm những việc này người đàn ông sẽ không chịu thiệt thòi, nhưng vấn đề là làm thế nào để đem cái âm mưu này biến mất vô hình…
Đây tuyệt đối là âm mưu nhằm vào chính mình. Đỗ Long vô cùng khẳng định điều này, nếu không Trương Hiểu Lan sẽ không vô duyên vô cớ mà chạy tới quyến rũ mình, rốt cuộc cô ta muốn làm gì? Muốn dùng hành động này để ly gián quan hệ giữa Đỗ Long và Kỷ Quân San? Đỗ Long cảm thấy việc này không hề đơn giản như vậy. Xâu chuỗi các sự việc xảy ra đêm nay, sau lưng Trương Hiểu Lan lập tức xuất hiện bóng lưng của Lâm Khai Thái, mà sau lưng Lâm Khai Thái lại xuất hiện bóng của Đổng Xương Cường…
Dù nói thế nào Trương Hiểu Lan đã từng là người phụ nữ của Lâm Khai Thái, cho dù y chơi chán rồi, nhưng y cũng sẽ không suy xét việc xúi giục người phụ nữ của mình đi quyến rũ người đàn ông khác, trừ phi y có mục đích không thể nói cho ai biết. Lâm Khai Thái hẳn là vẫn chưa có quyết đoán lớn như vậy. Vì ly gián tình cảm giữa Đỗ Long và Kỷ Quân San mà hi sinh lớn như vậy, hơn nữa nhược điểm của y nằm trong tay mình. Vì thế nhất định là có người ép Lâm Khai Thái làm như vậy, người này không ai khác chính là Đổng Xương Cường.
Sau khi xác định chủ mưu, Đỗ Long bắt đầu suy đoán đối phương rốt cuộc muốn làm gì, trên đời này tuyệt đối không có bữa ăn nào miễn phí. Đổng Xương Cường có thể làm cho Lâm Khai thái trả một cái giá lớn như vậy, nhất định sẽ đưa y một số điều kiện bảo đảm. Không bao lâu sau Đỗ Long đã đoán ra rốt cuộc đối phương muốn làm cái gì. Hắn vểnh tai thận trọng lắng nghe, quả nhiên nghe thấy tiếng hít thở của hai người bên ngoài cửa.
Đỗ Long khẳng định hai người kia nhất định sẽ xông tới bất cứ lúc nào, trong tay cầm máy ảnh hoặc máy quay camera, sau đó báo sáng mai sẽ gièm pha ngôi sao cảnh sát Đỗ Long. Những kẻ này thật ra một kế không thành lại bày kế khác!
Trong lòng Đỗ Long đã có kế hoạch, hắn đột nhiên tỉnh lại, cười ha hả nói:
- Quân San, em cuối cùng đã tới rồi…
Trương Hiểu Lan hừ nhẹ một tiếng, xem như đã trả lời câu hỏi của Đỗ Long. Hai tay Đỗ Long dừng lại trên bắp đùi của Trương Hiểu Lan, cô mặc đồng phục bên trên, bên dưới quả nhiên trống không, chẳng trách nhanh lẹ, dễ dàng như vậy đã ăn vụng của Đỗ Long rồi.
Sau khi sờ soạng vài cái, Đỗ Long đột nhiên dựng thẳng người, ôm Trương Hiểu Lan vào trong lòng, cơ thể hai người tiếp tục cọ xát nhau, Đỗ Long ghé sát tai Trương Hiểu Lam khẽ nói:
- Anh muốn đêm nay cùng em chơi trò chơi một lần nữa …
Trương Hiểu Lan không rõ ngụ ý của Đỗ Long, đành phải vâng một tiếng. Cũng may Đỗ Long là người chủ động, cô chỉ việc phối hợp theo là được. Đỗ Long ôm cô tới sau cửa phòng bệnh, ở đó có đặt một chiếc tủ inox nhỏ, bày một số dụng cụ thường dùng bên trên.
Đỗ Long vỗ mông Trương Hiểu Lan nói:
- Xoay người lại, trèo lên trên tủ. Anh thích làm việc em từ phía sau!
Trong lòng Trương Hiểu Lan vật lộn một lúc, việc này khác hoàn toàn so với kế hoạch. Đỗ Long thấy cô do dự, hắn dùng sức đâm mấy cái rồi nói:
- Thế nào? Không phải em rất thích sao?
Trương Hiểu Lan bị hắn làm cho mơ màng, cái tên kia của Đỗ Long mang lại cho cô cảm giác mãnh liệt hơn nhiều so với Lâm Khai Thái. Cô ngoan ngoãn bò lên trên tủ, Đỗ Long từ phía sau dũng mãnh đâm vào. Sau một trận đánh thẳng dũng mãnh, hắn đắc ý nói:
- Em biết không? Bộ dạng hiện giờ của em rất giống một con chó cái…
Trương Hiểu Lan cảm thấy thứ kia của Đỗ Long to hơn nhiều so với Lâm Khai Thái, lực tấn công và sức bền bỉ của Lâm Khai Thái cũng không thể so sánh với Đỗ Long được. Rất nhanh cô đã không thể tự chủ được mình, sau khi nghe được những lời Đỗ Long nói, cô vừa xấu hổ lại vừa có sự kích thích trước nay chưa từng có, cô không kìm nổi hưng phấn mà kêu to lên. Cô sớm đã quên đây thật ra là ám hiệu liên hệ với hai người bên ngoài kia.
Tay cầm cửa nhẹ nhàng xoay chuyển, ánh sáng lọt vào, hai người đàn ông kia xông thẳng vào trong phòng, đập mạnh một hồi lên giường bệnh. Bọn họ chuẩn bị đúng là đầy đủ, quả nhiên mang theo cả đèn chuyên dụng. Đợi khi bọn họ phát hiện trên giường bệnh không có một bóng người, Đỗ Long đã trần trụi phía dưới, xuất hiện ngay sau lưng bọn họ. Không để bọn họ kịp phản ứng, hai tay Đỗ Long đã nắm cổ hai bọn chúng, dùng sức đập mạnh đầu vào nhau, hai người kia không kịp kêu lên đã ngã xuống đất.
Chiếc đèn rơi bịch một cái vỡ toang, trong phòng bệnh tiếp tục tối đen. Đỗ Long nắm lấy chiếc máy ảnh đang rơi tự do, thuận tay đóng cửa lại rồi khóa trái luôn. Hắn bật đèn trong phòng bệnh lên, quát Trương Hiểu Lan vẫn đang bò trên bàn:
- Trương Hiểu Lan!
Trương Hiểu Lan ngỡ ngàng quay đầu lại, ánh đèn flash lóe sáng lên, Đỗ Long đã chụp bức hình đặc tả toàn thân của Trương Hiểu Lan.
Dưới sự kích thích của ánh đèn flash, Trương Hiểu Lan hiểu ra tình hình, cô kêu lên một tiếng, hai tay vội vàng che phía dưới lại. Đỗ Long lại tiếp tục chụp hai bức hình nữa rồi mới buông máy ảnh xuống, thấp giọng quát hỏi:
- Đến khi nào Quân San mới có thể quay về?
Trương Hiểu Lan nhìn hai người nằm trên mặt đất, biết rõ kế hoạch đã bị thất bại, cô do dự một lát cuối cùng đáp:
- Khoảng nửa giờ nữa. Đỗ Long, tôi bị ép, anh tha cho tôi đi.
/1403
|