Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tiếp tục tìm kiếm trong phòng Tần Phong Hà. Kết quả không ngờ là lại phát hiện ra trong tủ quần áo có hai bộ váy áo bên trên có những vệt màu nâu. Rất có khả năng đó là vết máu đã khô lại. Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh chụp lại hai bộ váy áo này rồi đặt chúng vào túi đựng vật chứng, dự định đem về đưa lên phòng Kỹ thuật Điều tra để kiểm nghiệm.
Ngoài thứ đó ra thì cũng chẳng thu hoạch được gì nữa, lúc Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh chào ra khỏi nhà họ Tần thì Đồng Hiểu Quyên đột nhiên do dự nói:
- Hai chú cảnh sát, tôi muốn trình bày một chuyện. Hôm qua có người cạy cửa nhà chúng tôi, cũng may lúc đó có người từ tầng trên đi xuống khiến tên trộm đó hoảng sợ rồi đi mất. Khu nhà ở của chúng tôi trước nay công tác an ninh khá tốt, liệu có phải tên trộm đó nhằm vào con búp bê đó không? Mấy ngày nay chúng tôi còn nhận được rất nhiều cú điện thoại kỳ lạ, giờ xem ra tất cả đều do người nhà họ Mạnh gọi tới. Bọn họ thật bỉ ổi vô liêm sỉ, hại Tiểu Hà đến nông nỗi đó mà còn không biết hối cải, lại còn dám uy hiếp chúng tôi nữa.
Đỗ Long hỏi:
- Cô à, đối phương đã nói gì trong điện thoại vậy?
Đồng Hiểu Quyên tức giận nói:
- Thì nói mấy câu điên khùng đấy, nói chúng tôi gì nhỉ, đại loại là nếu Tiểu Hà dám kiện Mạnh Hồng Vĩ thì cả nhà chúng tôi sẽ không được chết tử tế gì gì đó.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh liếc nhìn nhau nói:
- Cô yên tâm, chúng cháu sẽ điều tra những chuyện này.
Lúc đi xuống lầu, Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Mạnh Hướng Đông thật sự dám uy hiếp người nhà Tần Phong Hà sao? Thế này thì cũng to gan quá đấy chứ?
Đỗ Long cười nhạt:
- Trước mặt bọn mình mà gã còn dám dọa sẽ kiện tớ, uy hiếp người nhà họ thì có gì kỳ lạ đâu?
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Thế có nên cho người bảo vệ bố mẹ Tần Phong Hà không?
Đỗ Long nói:
- Tìm gặp bảo vệ hỏi xem kẻ cạy cửa nhà họ Tần hôm qua với kẻ tớ nghĩ tới có phải cùng một người hay không đã rồi tính.
Đối với khu dân cư trước nay tình hình an ninh trật tự vẫn luôn rất tốt mà nói thì xảy ra chuyện cạy cửa có thể nói là một chuyện hệ trọng. Bởi thế nên những người làm công tác nghiệp vụ của khu dân cư này không chỉ tiến hành đăng ký tỉ mỉ, mà còn báo án nữa. Dựa vào lời khai của người phát hiện kẻ trộm lúc đó, thì kẻ trộm là một tên đầu đội mũ, thân hình cao lớn, tuổi tác cụ thể chưa xác định được, nhưng tuyệt đối không phải người trẻ tuổi.
- Thân hình cao lớn, đội mũ và đeo kính?
Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:
- Hãy đem đoạn video mà camera quay được trong khoảng thời gian xảy ra vụ việc ngày hôm qua mở lên cho chúng tôi xem một chút.
Một lát sau Đỗ Long đã tìm ra được mục tiêu trong đoạn video quay được:
- Chính là gã! Xin hãy đưa số điện thoại của người cảnh sát tiếp nhận vụ án cho tôi.
Tuy tên trộm đó vẫn chưa đột nhập vào nhà thành công, nhưng vụ án này vẫn do Trung đội 4 đội Cảnh sát hình sự quận Bạch Hoa phụ trách. Đỗ Long trình bày với phía bên kia về thân phận của mình, sau đó liên hệ vụ trộm này với vụ án của Mạnh Hồng Vĩ, phía bên kia cảm thấy tình thế khá nghiêm trọng nên đã bày tỏ sẽ lập tức đi tìm nghi phạm Mạnh Hướng Đông để nói chuyện. Đỗ Long đề nghị bọn họ nghĩ cách giam giữ Mạnh Hướng Đông một ngày để lão già đó nếm chút mùi vị giáo huấn, để lão biết sự lợi hại của chính quyền dân chủ nhân dân.
Phía bên kia nhanh chóng nhận lời, bọn họ cũng đã tìm thấy nghi phạm trong đoạn video. Chỉ là bọn họ không hề biết thân phận của Mạnh Hướng Đông, bây giờ đã biết rồi thì đương nhiên sẽ không khách khí với gã.
Thẩm Băng Thanh nghi ngờ hỏi:
- Mạnh Hướng Đông chưa cạy được cửa để vào nhà, cũng không có chứng cớ thì sao có thể chứng minh chuyện này là do gã làm. Thế nên Trung đội 4 cùng lắm cũng chỉ có thể giam giữ gã được 24 giờ. Như thế sẽ chọc giận đến Mạnh Hướng Đông, cậu sắp xếp như vậy có khi nào lại thu được kết quả hoàn toàn ngược lại không?
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Thì tớ muốn chọc giận gã đấy, một người đang tức giận thì thường sẽ phạm sai lầm. Không phải Mạnh Hướng Đông muốn đấu với tớ sao? Vậy thì tớ phải cho gã một bài học, để lần sau đừng có cứng đầu như thế nữa. Đôi khi học cách từ bỏ sẽ tốt hơn.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh lại tới trại tạm giam số hai một lần nữa, Tần Phong Hà nghe nói đồ đã được tìm thấy liền đi ra gặp hai người họ. Đỗ Long áp sát điện thoại vào tai cô rồi mở đoạn video kia cho cô xem. Chỉ một lát sau, sắc mặt Tần Phong Hà trắng bệch, toàn thân run rẩy, cô nói trong đau đớn:
- Đừng tiếp tục thả nữa, chính là nó....tên ma quỷ đó.
Đỗ Long nói:
- Gã không phải ma quỷ, chẳng qua cũng chỉ là một tên súc sinh thôi. Nếu như năm đó cô dũng cảm tới sở Cảnh sát báo án thì có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện đáng sợ về sau như thế này.
Tần Phong Hà lắc đầu nói:
- Cưỡng hiếp không bị xử tội tử hình, vài năm sau gã sẽ trở lại tìm tôi. Trừ khi gã chết đi thì cơn ác mộng của tôi mới vĩnh viễn kết thúc...Cảnh sát Đỗ, anh tìm được thứ này ở chỗ nào vậy? Có khi nào Mạnh Hồng Vĩ có bản sao khác không?
Đỗ Long nói:
- Có lẽ là không. Thứ đồ này đối với cô, với cả Mạnh Hồng Vĩ mà nói đều có ý nghĩa đặc biệt. Thực ra thì nó vẫn luôn ở ngay bên cạnh cô. Còn nhớ con búp bê gã tặng cô không? Thứ đồ này được đặt trong chính bụng con búp bê đó.
Người Tần Phong Hà khẽ run lên, nếu Đỗ Long không kịp thời đỡ thì có lẽ cô đã ngã cắm đầu xuống đất. Tần Phong Hà cười đau khổ nói:
- Cảnh sát Đỗ, xin anh để tâm đến bố mẹ tôi, có người đã uy hiếp đòi làm hại họ không chỉ một lần...
- Tôi đã cho người bảo vệ họ rồi, về điều này thì cô cứ yên tâm.
Đỗ Long nói.
Bốn giờ chiều, Đỗ Long đang trên đường đi làm thì bỗng điện thoại của hắn và điện thoại của Thẩm Băng Thanh gần như reo lên cùng một lúc. Điện thoại của Đỗ Long là Bạch Nhạc Tiên gọi tới, cô hỏi Đỗ Long hôm nay có đi làm không. Nếu hắn không đi làm thì cô cũng định trốn việc. Nghe nói hắn đang trên đường, cô liền tỏ ý sẽ lập tức tới đi cùng hắn.
“Lại còn đi cùng nữa? Có phải hành động bí mật gì đâu cơ chứ...” Đỗ Long thầm càu nhàu, hắn chỉ nói hai ba câu cho xong chuyện, nhưng quay lại vẫn thấy Thẩm Băng Thanh còn đang cố hết sức nói thật nhỏ. Hắn cười ha ha nói:
- Sao vậy? Có bạn gái rồi hả?
Thẩm Băng Thanh ra hiệu cho hắn trật tự rồi tiếp tục bịt loa nói:
- Đều do cô hại hết, cô quên rồi sao hả Mã Ngọc Đường?
Đỗ Long tức khắc im miệng lại, sau đó nhìn Thẩm Băng Thanh bằng ánh mắt thương hại. Mã Ngọc Đường là một tiểu khắc tinh, Thẩm Băng Thanh bị cô ta quấn lấy thì chỉ có cầu trời khấn phật thôi.
Khó khăn lắm Thẩm Băng Thanh mới cúp điện thoại xuống. Anh ta lái xe bằng một tay suốt khiến Đỗ Long không khỏi nơm nớp lo sợ, hắn đề nghị:
- Trong tay cậu giờ cũng có chút tiền rồi còn gì? Sao vẫn còn dùng cái loại điện thoại mà lẽ ra nó phải được đào thải từ mấy năm trước rồi thế? Ít nhất thì cậu cũng phải kiếm cái tai nghe bluetooth hoặc tai nghe dây thường chứ? Không nghe điện thoại trong lúc lái xe thế này là nguy hiểm lắm đấy. Tiểu ma nữ kia nói gì với cậu đấy?
Thẩm Băng Thanh cười đau khổ nói:
- Cô ta hẹn tớ ngày mai lên thư viện thành phố học. Nói cái gì mà bất kể làm công việc gì đi nữa thì cũng không được từ bỏ việc tiếp tục học tập. Nếu không thì sẽ bị xã hội đào thải gì đó, thực ra chẳng phải chỉ muốn gặp mặt một cái sao?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Chúc mừng, cảm giác được người ta theo đuổi lại không tồi chứ? Có bà quản gia nhỏ như thế này là tớ rất xem trọng tương lai của cậu đấy.
- Nhưng tớ không thích cô ta. Nếu không phải cậu bảo tớ giữ liên lạc với cô ta, khích lệ cô ta chịu khó học hành...Thì tớ đã nói thẳng với cô ta từ lâu rồi.
Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ nói.
Đỗ Long vỗ vỗ bả vai anh ta an ủi:
- Được rồi, phiền phức do tớ gây ra thì tớ sẽ nghĩ cách giải quyết giúp cậu. Cậu nhận lời mai đi thư viện với cô ta chưa?
Thẩm Băng Thanh gật đầu bất lực, Đỗ Long nói:
- Thế thì đi đi, ít nhất thì cũng phải gắng qua học kỳ này thôi...Amen...
Ngoài thứ đó ra thì cũng chẳng thu hoạch được gì nữa, lúc Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh chào ra khỏi nhà họ Tần thì Đồng Hiểu Quyên đột nhiên do dự nói:
- Hai chú cảnh sát, tôi muốn trình bày một chuyện. Hôm qua có người cạy cửa nhà chúng tôi, cũng may lúc đó có người từ tầng trên đi xuống khiến tên trộm đó hoảng sợ rồi đi mất. Khu nhà ở của chúng tôi trước nay công tác an ninh khá tốt, liệu có phải tên trộm đó nhằm vào con búp bê đó không? Mấy ngày nay chúng tôi còn nhận được rất nhiều cú điện thoại kỳ lạ, giờ xem ra tất cả đều do người nhà họ Mạnh gọi tới. Bọn họ thật bỉ ổi vô liêm sỉ, hại Tiểu Hà đến nông nỗi đó mà còn không biết hối cải, lại còn dám uy hiếp chúng tôi nữa.
Đỗ Long hỏi:
- Cô à, đối phương đã nói gì trong điện thoại vậy?
Đồng Hiểu Quyên tức giận nói:
- Thì nói mấy câu điên khùng đấy, nói chúng tôi gì nhỉ, đại loại là nếu Tiểu Hà dám kiện Mạnh Hồng Vĩ thì cả nhà chúng tôi sẽ không được chết tử tế gì gì đó.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh liếc nhìn nhau nói:
- Cô yên tâm, chúng cháu sẽ điều tra những chuyện này.
Lúc đi xuống lầu, Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Mạnh Hướng Đông thật sự dám uy hiếp người nhà Tần Phong Hà sao? Thế này thì cũng to gan quá đấy chứ?
Đỗ Long cười nhạt:
- Trước mặt bọn mình mà gã còn dám dọa sẽ kiện tớ, uy hiếp người nhà họ thì có gì kỳ lạ đâu?
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Thế có nên cho người bảo vệ bố mẹ Tần Phong Hà không?
Đỗ Long nói:
- Tìm gặp bảo vệ hỏi xem kẻ cạy cửa nhà họ Tần hôm qua với kẻ tớ nghĩ tới có phải cùng một người hay không đã rồi tính.
Đối với khu dân cư trước nay tình hình an ninh trật tự vẫn luôn rất tốt mà nói thì xảy ra chuyện cạy cửa có thể nói là một chuyện hệ trọng. Bởi thế nên những người làm công tác nghiệp vụ của khu dân cư này không chỉ tiến hành đăng ký tỉ mỉ, mà còn báo án nữa. Dựa vào lời khai của người phát hiện kẻ trộm lúc đó, thì kẻ trộm là một tên đầu đội mũ, thân hình cao lớn, tuổi tác cụ thể chưa xác định được, nhưng tuyệt đối không phải người trẻ tuổi.
- Thân hình cao lớn, đội mũ và đeo kính?
Đỗ Long khẽ mỉm cười nói:
- Hãy đem đoạn video mà camera quay được trong khoảng thời gian xảy ra vụ việc ngày hôm qua mở lên cho chúng tôi xem một chút.
Một lát sau Đỗ Long đã tìm ra được mục tiêu trong đoạn video quay được:
- Chính là gã! Xin hãy đưa số điện thoại của người cảnh sát tiếp nhận vụ án cho tôi.
Tuy tên trộm đó vẫn chưa đột nhập vào nhà thành công, nhưng vụ án này vẫn do Trung đội 4 đội Cảnh sát hình sự quận Bạch Hoa phụ trách. Đỗ Long trình bày với phía bên kia về thân phận của mình, sau đó liên hệ vụ trộm này với vụ án của Mạnh Hồng Vĩ, phía bên kia cảm thấy tình thế khá nghiêm trọng nên đã bày tỏ sẽ lập tức đi tìm nghi phạm Mạnh Hướng Đông để nói chuyện. Đỗ Long đề nghị bọn họ nghĩ cách giam giữ Mạnh Hướng Đông một ngày để lão già đó nếm chút mùi vị giáo huấn, để lão biết sự lợi hại của chính quyền dân chủ nhân dân.
Phía bên kia nhanh chóng nhận lời, bọn họ cũng đã tìm thấy nghi phạm trong đoạn video. Chỉ là bọn họ không hề biết thân phận của Mạnh Hướng Đông, bây giờ đã biết rồi thì đương nhiên sẽ không khách khí với gã.
Thẩm Băng Thanh nghi ngờ hỏi:
- Mạnh Hướng Đông chưa cạy được cửa để vào nhà, cũng không có chứng cớ thì sao có thể chứng minh chuyện này là do gã làm. Thế nên Trung đội 4 cùng lắm cũng chỉ có thể giam giữ gã được 24 giờ. Như thế sẽ chọc giận đến Mạnh Hướng Đông, cậu sắp xếp như vậy có khi nào lại thu được kết quả hoàn toàn ngược lại không?
Đỗ Long mỉm cười nói:
- Thì tớ muốn chọc giận gã đấy, một người đang tức giận thì thường sẽ phạm sai lầm. Không phải Mạnh Hướng Đông muốn đấu với tớ sao? Vậy thì tớ phải cho gã một bài học, để lần sau đừng có cứng đầu như thế nữa. Đôi khi học cách từ bỏ sẽ tốt hơn.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh lại tới trại tạm giam số hai một lần nữa, Tần Phong Hà nghe nói đồ đã được tìm thấy liền đi ra gặp hai người họ. Đỗ Long áp sát điện thoại vào tai cô rồi mở đoạn video kia cho cô xem. Chỉ một lát sau, sắc mặt Tần Phong Hà trắng bệch, toàn thân run rẩy, cô nói trong đau đớn:
- Đừng tiếp tục thả nữa, chính là nó....tên ma quỷ đó.
Đỗ Long nói:
- Gã không phải ma quỷ, chẳng qua cũng chỉ là một tên súc sinh thôi. Nếu như năm đó cô dũng cảm tới sở Cảnh sát báo án thì có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện đáng sợ về sau như thế này.
Tần Phong Hà lắc đầu nói:
- Cưỡng hiếp không bị xử tội tử hình, vài năm sau gã sẽ trở lại tìm tôi. Trừ khi gã chết đi thì cơn ác mộng của tôi mới vĩnh viễn kết thúc...Cảnh sát Đỗ, anh tìm được thứ này ở chỗ nào vậy? Có khi nào Mạnh Hồng Vĩ có bản sao khác không?
Đỗ Long nói:
- Có lẽ là không. Thứ đồ này đối với cô, với cả Mạnh Hồng Vĩ mà nói đều có ý nghĩa đặc biệt. Thực ra thì nó vẫn luôn ở ngay bên cạnh cô. Còn nhớ con búp bê gã tặng cô không? Thứ đồ này được đặt trong chính bụng con búp bê đó.
Người Tần Phong Hà khẽ run lên, nếu Đỗ Long không kịp thời đỡ thì có lẽ cô đã ngã cắm đầu xuống đất. Tần Phong Hà cười đau khổ nói:
- Cảnh sát Đỗ, xin anh để tâm đến bố mẹ tôi, có người đã uy hiếp đòi làm hại họ không chỉ một lần...
- Tôi đã cho người bảo vệ họ rồi, về điều này thì cô cứ yên tâm.
Đỗ Long nói.
Bốn giờ chiều, Đỗ Long đang trên đường đi làm thì bỗng điện thoại của hắn và điện thoại của Thẩm Băng Thanh gần như reo lên cùng một lúc. Điện thoại của Đỗ Long là Bạch Nhạc Tiên gọi tới, cô hỏi Đỗ Long hôm nay có đi làm không. Nếu hắn không đi làm thì cô cũng định trốn việc. Nghe nói hắn đang trên đường, cô liền tỏ ý sẽ lập tức tới đi cùng hắn.
“Lại còn đi cùng nữa? Có phải hành động bí mật gì đâu cơ chứ...” Đỗ Long thầm càu nhàu, hắn chỉ nói hai ba câu cho xong chuyện, nhưng quay lại vẫn thấy Thẩm Băng Thanh còn đang cố hết sức nói thật nhỏ. Hắn cười ha ha nói:
- Sao vậy? Có bạn gái rồi hả?
Thẩm Băng Thanh ra hiệu cho hắn trật tự rồi tiếp tục bịt loa nói:
- Đều do cô hại hết, cô quên rồi sao hả Mã Ngọc Đường?
Đỗ Long tức khắc im miệng lại, sau đó nhìn Thẩm Băng Thanh bằng ánh mắt thương hại. Mã Ngọc Đường là một tiểu khắc tinh, Thẩm Băng Thanh bị cô ta quấn lấy thì chỉ có cầu trời khấn phật thôi.
Khó khăn lắm Thẩm Băng Thanh mới cúp điện thoại xuống. Anh ta lái xe bằng một tay suốt khiến Đỗ Long không khỏi nơm nớp lo sợ, hắn đề nghị:
- Trong tay cậu giờ cũng có chút tiền rồi còn gì? Sao vẫn còn dùng cái loại điện thoại mà lẽ ra nó phải được đào thải từ mấy năm trước rồi thế? Ít nhất thì cậu cũng phải kiếm cái tai nghe bluetooth hoặc tai nghe dây thường chứ? Không nghe điện thoại trong lúc lái xe thế này là nguy hiểm lắm đấy. Tiểu ma nữ kia nói gì với cậu đấy?
Thẩm Băng Thanh cười đau khổ nói:
- Cô ta hẹn tớ ngày mai lên thư viện thành phố học. Nói cái gì mà bất kể làm công việc gì đi nữa thì cũng không được từ bỏ việc tiếp tục học tập. Nếu không thì sẽ bị xã hội đào thải gì đó, thực ra chẳng phải chỉ muốn gặp mặt một cái sao?
Đỗ Long cười ha hả nói:
- Chúc mừng, cảm giác được người ta theo đuổi lại không tồi chứ? Có bà quản gia nhỏ như thế này là tớ rất xem trọng tương lai của cậu đấy.
- Nhưng tớ không thích cô ta. Nếu không phải cậu bảo tớ giữ liên lạc với cô ta, khích lệ cô ta chịu khó học hành...Thì tớ đã nói thẳng với cô ta từ lâu rồi.
Thẩm Băng Thanh bất đắc dĩ nói.
Đỗ Long vỗ vỗ bả vai anh ta an ủi:
- Được rồi, phiền phức do tớ gây ra thì tớ sẽ nghĩ cách giải quyết giúp cậu. Cậu nhận lời mai đi thư viện với cô ta chưa?
Thẩm Băng Thanh gật đầu bất lực, Đỗ Long nói:
- Thế thì đi đi, ít nhất thì cũng phải gắng qua học kỳ này thôi...Amen...
/1403
|