Rất nhanh két sắt đã bị vét sạch. Đổng Kì Cương đóng két lại, lấy từ trong chạn bát ra một cái bát lớn rồi đặt trên mặt đất. Y xem quyển bút ký làm việc của mình một lúc, rồi quyết định rút bật lửa ra, châm lửa đốt đi.
“Rầm…”, một âm thanh vang lên từ trên đỉnh đầu, Đổng Kỳ Cương kinh hãi ngẩng lên, chỉ thấy từ tủ âm tường có hai người bịt mặt chui ra. Bọn họ từ trên giáng xuống mà đánh Đổng Kỳ Cương, Đổng Kỳ Cương phản ứng cũng rất mau lẹ, bật dậy cầm dao chống trả. Nhưng Đỗ Long so với y còn nhanh lơn, tiện tay quơ lấy cái thớt gỗ bên cạnh giá dao, phang lên mặt Đổng Kỳ Cương.
“Tưng...”
Đổng Kỳ Cương tựa như cái bóng chày bị chày côn đánh trúng thẳng mặt, đầu y bị đẩy ngược về phía sau, cơ thể theo đà quán tính lao về phía trước. Kết quả là cả người y bay lên trời, sau đó nặng nề rớt xuống lăn trên mặt đất.
- Đã con mẹ nó luôn!
Đỗ Long vui vẻ cười nói. Gần đây có nhiều chuyện khó thở, phải nhẫn nhịn. Nay được đem cái thớt gỗ mà táng thẳng vào mặt người đường đường là Thành ủy ủy viên thường vụ, Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, đến nỗi ngã sóng xoài trên mặt đất, ngất lịm không biết sống chết thế nào, cảm giác của hắn như trút được cục tức, thư thái vô cùng.
Hạ Hồng Quân ngồi xổm xuống đưa tay sờ lên cổ Đổng Kỳ Cương một lúc, lại vạch mắt y ra xem, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Anh xuống tay nặng quá, nếu mà đánh y chết thì phiền lắm.
Đỗ Long cười ha hả nói;
- Tôi đã niệm tình mà nhẹ tay, huống chi y có bị đánh chết cũng không tra đến chúng ta. Y lại còn định thiêu hủy bản nhật ký, có thể là vì thấy không ổn nên muốn thoát thân. Chúng ta nhanh chóng chụp lại quyển nhật ký này, sau đó ngụy trang thành vụ trộm đột nhập, phỏng chừng y có dám báo án không?
Hạ Hồng Quân không nói nhảm, gã nhanh chóng lấy máy ảnh ra, chụp lần lượt từng tờ từng tờ của quyển nhật ký và sổ tiết kiệm, hộ chiếu và những đồ vật khác. Đỗ Long thì cầm lấy cái túi da của Đổng Kỳ Cương đưa ra phòng ngủ, gom tất cả tiền mặt và đồ đạc, trong đó có cả một cái bật lửa zlippo bằng bạc khắc hình mười hai con giáp cực tinh xảo và xa xỉ, cho vào túi.
Hạ Hồng Quân vừa chụp ảnh vừa nhìn Đỗ Long cầm hai túi lớn quay trở lại, gã không khỏi tán dương:
- Xem ra anh cũng có năng khiếu làm kẻ trộm đấy, hay là đổi nghề đi!
Đỗ Long nghiêm trang nói:
- Tôi là cảnh sát, cũng là kẻ trộm hiệp sĩ, tôi muốn thay trời hành đạo lấy của nhà giàu chia cho người nghèo!
Hạ Hồng Quân nhịn không được cười mà nói:
- Anh còn là kẻ trộm hiệp nghĩa cơ đấy, nhìn bộ dạng tiểu tặc của anh kìa...
- Anh thì khác à?
Đỗ Long bất mãn nói rồi nhìn Hạ Hồng Quân, vừa vặn lúc Hạ Hồng Quân cũng nhìn lại. Đỗ Long phát hiện ra hai người tuy rằng cùng đội mũ màu đen che mặt, mặc quần áo thể thao màu đen giống nhau. Nếu Đỗ Long là tiểu tặc, vậy Hạ Hồng Quân kia mới chính là tên trộm chuyên nghiệp...
Hạ Hồng Quân rất nhanh chụp hết nhật ký và những đồ đạc khác, sau đó lại chụp hai tấm đặc tả Đổng Kỳ Cương, lại dùng xì dầu viết lên bốn chữ “CẤM BÁO CẢNH SÁT” lên sàn bếp, chơi đủ rồi bọn họ mới đem đồ đạc tẩu thoát.
Bọn Đỗ Long đi rồi, chừng 10 phút sau Đổng Kỳ Cương mới mơ hồ tỉnh dậy. Khi y nhớ lại chuyện đã xảy ra, lập tức sợ hãi vô cùng. Lại nhìn thấy dòng chữ trên mặt đất cùng quyển nhật ký, đăng ký bất động sản, chi phiếu, còn tiền mặt thì bị lấy hết sạch.
- Cũng tốt... chỉ là hai tên kẻ trộm...
Đổng Kỳ Cương nhìn thấy những giấy tờ quan trọng không mất đi, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng châm lửa đốt quyển nhật ký đi, sau đó nhặt những giấy tờ còn lại lên. Rồi y về phòng, phát hiện mất nhiều đồ đạc quý giá, Đổng Kỳ Cương không nhịn được, buông lời chửi:
- Bọn trộm chết tiệt! Dám lấy tiền của ông, cẩn thận ra đường xe cán chết, ăn no mà bội thực... Mẹ nó! Sao lại trùng hợp thế, gặp đúng hai tên đạo tặc này.
Không ngoài phỏng đoán của Đỗ Long, Đổng Kỳ Cương không báo cảnh sát thật. Thậm chí y còn không nghi ngờ gì “Hai tên đạo tặc” có mục đích gì khác. Y tự cho là đen đủi, cuối cùng đến phòng khám tư xem xét vết thương.
Đỗ Long ngồi trên xe, xem lại những tấm ảnh chụp quyển nhật ký của Đổng Kỳ Cương, chỉ thấy nhật ký ghi lại những sự việc, đều không hiểu gì cả. Ngẫm nghĩ từ từ, Đỗ Long cũng phát hiện ra vài điều. Hóa ra nhật ký ghi lại những lần nhận hối lộ của Đổng Kỳ Cương, chẳng qua y dùng mật danh để ghi tên các địa phương, chỉ cần làm rõ những mật danh này, ắt sẽ hiểu hết nội dung quyển nhật kí.
Đỗ Long thấy rốt cục cũng có chứng cớ, hắn vui mừng vội vã gọi điện thoại cho Mã Quang Minh, cho ông ta biết tin tức tốt lành này. Mã Quang Minh còn chưa đi nghỉ, thấy số lạ gọi đến, lại nghe giọng Đỗ Long, ông ta nghi ngờ hỏi:
- Đỗ Long? Anh không nghỉ ngơi à? Như thế nào mà lại ở trong xe?
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã, trong tay cháu đã có bằng chứng Trưởng ban tuyên giáo Đổng Kỳ Cương nhận hối lộ rồi.
Mã Quang Minh trong nháy mắt tinh thần phấn chấn hẳn lên, hỏi:
- Chứng cứ gì? Bây giờ cậu đang ở đâu?
Đỗ Long nói:
- Ảnh chụp bản ghi nhận hối lộ của Đổng Kỳ Cương, còn có một số ảnh chi phiếu, hộ chiếu, bất động sản của y. Cháu xem qua nhật ký, bên trong dính đến rất nhiều người, tính sơ ra, Đổng Kỳ Cương cũng nhận hối hộ ngàn vạn trở lên. Có những chứng cớ này, y chết chắc rồi.
Mã Quang Minh nhanh chóng tỉnh táo lại, ông nói:
- Là ảnh chụp kỹ thuật số sao? Tôi cho cậu địa chỉ hòm thư, gửi tôi xem ngay có được không? Mà bệnh tình của cậu còn chưa khỏi, sao lại tùy tiện ra ngoài thế?
Đỗ Long cười nói:
- Cháu đã bị bọn khốn khiếp kia hại đến mức này, nghĩ đến việc bọn họ còn ngồi trong phòng làm việc hưởng sự đãi ngộ của lãnh đạo, cháu làm sao ngủ được? Chú yên tâm, sức khỏe cháu rất tốt, vận động nhẹ nhàng thế ảnh hưởng gì được cháu. Chú cho cháu địa chỉ hòm thư, cháu gửi ảnh qua ngay.
Chỉ chốc lát ảnh chụp đã hiện ra trên máy tính của Mã Quang Minh. Ông lần lượt nhìn kỹ từng tấm ảnh, qua hướng dẫn của Đỗ Long, ông nhanh chóng hiểu ra, thậm chí còn hiểu rõ hơn Đỗ Long, vì Đỗ Long làm sao tiếp xúc nhiều với các cấp lãnh đạo bằng ông được. Rất nhiều thứ ông đã hiểu rõ, thậm chí vừa liếc qua đã hiểu ngay.
Người Đổng Kỳ Cương nhận hối lộ, phân nửa là những kẻ quyền to, như là nghe đồn thổi, y nghe được những tin tức tiêu cực ở các đơn vị, hạt hoặc xí nghiệp trực thuộc thành phố Ngọc Minh, hay là các cá nhân có khuyết điểm gì, y liền ép xuống. Sau đó báo cho đương sự biết, rồi y theo tin này ra giá, nếu không đưa hối lộ đúng ý Đổng Kỳ Cương, y sẽ tiếp tục cho đăng báo. Dựa theo số tiền hối lộ, y thậm chí tiến hành những trình tự khác nhau, đến lúc nào nhận được vừa ý thì y sẽ cho mọi chuyện trôi qua như gió nhẹ.
Cứ như vậy, mấy năm ngắn ngủi trên cương vị Trưởng ban tuyên giáo, Đỗ Long tính ra y đã tích lũy hơn 10 triệu, nhưng Mã Quang Minh cho rằng còn hơn thế rất nhiều.
Mã Quang Minh sau khi nhanh chóng xem hết mấy trăm tấm ảnh kia thì nói chuyện hơn một giờ. Ông hơi tiếc, bởi vì ghi chép trong bản nhật ký đủ để định tội Đổng Kỳ Cương, nhưng lại không ảnh hưởng tới những người khác. Đây chỉ là vấn đề cá nhân của Đổng Kì Cương, không thể quét một lưới hết cả bọn đối thủ.
“Rầm…”, một âm thanh vang lên từ trên đỉnh đầu, Đổng Kỳ Cương kinh hãi ngẩng lên, chỉ thấy từ tủ âm tường có hai người bịt mặt chui ra. Bọn họ từ trên giáng xuống mà đánh Đổng Kỳ Cương, Đổng Kỳ Cương phản ứng cũng rất mau lẹ, bật dậy cầm dao chống trả. Nhưng Đỗ Long so với y còn nhanh lơn, tiện tay quơ lấy cái thớt gỗ bên cạnh giá dao, phang lên mặt Đổng Kỳ Cương.
“Tưng...”
Đổng Kỳ Cương tựa như cái bóng chày bị chày côn đánh trúng thẳng mặt, đầu y bị đẩy ngược về phía sau, cơ thể theo đà quán tính lao về phía trước. Kết quả là cả người y bay lên trời, sau đó nặng nề rớt xuống lăn trên mặt đất.
- Đã con mẹ nó luôn!
Đỗ Long vui vẻ cười nói. Gần đây có nhiều chuyện khó thở, phải nhẫn nhịn. Nay được đem cái thớt gỗ mà táng thẳng vào mặt người đường đường là Thành ủy ủy viên thường vụ, Trưởng ban tuyên giáo tỉnh ủy, đến nỗi ngã sóng xoài trên mặt đất, ngất lịm không biết sống chết thế nào, cảm giác của hắn như trút được cục tức, thư thái vô cùng.
Hạ Hồng Quân ngồi xổm xuống đưa tay sờ lên cổ Đổng Kỳ Cương một lúc, lại vạch mắt y ra xem, thở phào nhẹ nhõm nói:
- Anh xuống tay nặng quá, nếu mà đánh y chết thì phiền lắm.
Đỗ Long cười ha hả nói;
- Tôi đã niệm tình mà nhẹ tay, huống chi y có bị đánh chết cũng không tra đến chúng ta. Y lại còn định thiêu hủy bản nhật ký, có thể là vì thấy không ổn nên muốn thoát thân. Chúng ta nhanh chóng chụp lại quyển nhật ký này, sau đó ngụy trang thành vụ trộm đột nhập, phỏng chừng y có dám báo án không?
Hạ Hồng Quân không nói nhảm, gã nhanh chóng lấy máy ảnh ra, chụp lần lượt từng tờ từng tờ của quyển nhật ký và sổ tiết kiệm, hộ chiếu và những đồ vật khác. Đỗ Long thì cầm lấy cái túi da của Đổng Kỳ Cương đưa ra phòng ngủ, gom tất cả tiền mặt và đồ đạc, trong đó có cả một cái bật lửa zlippo bằng bạc khắc hình mười hai con giáp cực tinh xảo và xa xỉ, cho vào túi.
Hạ Hồng Quân vừa chụp ảnh vừa nhìn Đỗ Long cầm hai túi lớn quay trở lại, gã không khỏi tán dương:
- Xem ra anh cũng có năng khiếu làm kẻ trộm đấy, hay là đổi nghề đi!
Đỗ Long nghiêm trang nói:
- Tôi là cảnh sát, cũng là kẻ trộm hiệp sĩ, tôi muốn thay trời hành đạo lấy của nhà giàu chia cho người nghèo!
Hạ Hồng Quân nhịn không được cười mà nói:
- Anh còn là kẻ trộm hiệp nghĩa cơ đấy, nhìn bộ dạng tiểu tặc của anh kìa...
- Anh thì khác à?
Đỗ Long bất mãn nói rồi nhìn Hạ Hồng Quân, vừa vặn lúc Hạ Hồng Quân cũng nhìn lại. Đỗ Long phát hiện ra hai người tuy rằng cùng đội mũ màu đen che mặt, mặc quần áo thể thao màu đen giống nhau. Nếu Đỗ Long là tiểu tặc, vậy Hạ Hồng Quân kia mới chính là tên trộm chuyên nghiệp...
Hạ Hồng Quân rất nhanh chụp hết nhật ký và những đồ đạc khác, sau đó lại chụp hai tấm đặc tả Đổng Kỳ Cương, lại dùng xì dầu viết lên bốn chữ “CẤM BÁO CẢNH SÁT” lên sàn bếp, chơi đủ rồi bọn họ mới đem đồ đạc tẩu thoát.
Bọn Đỗ Long đi rồi, chừng 10 phút sau Đổng Kỳ Cương mới mơ hồ tỉnh dậy. Khi y nhớ lại chuyện đã xảy ra, lập tức sợ hãi vô cùng. Lại nhìn thấy dòng chữ trên mặt đất cùng quyển nhật ký, đăng ký bất động sản, chi phiếu, còn tiền mặt thì bị lấy hết sạch.
- Cũng tốt... chỉ là hai tên kẻ trộm...
Đổng Kỳ Cương nhìn thấy những giấy tờ quan trọng không mất đi, thở phào nhẹ nhõm, vội vàng châm lửa đốt quyển nhật ký đi, sau đó nhặt những giấy tờ còn lại lên. Rồi y về phòng, phát hiện mất nhiều đồ đạc quý giá, Đổng Kỳ Cương không nhịn được, buông lời chửi:
- Bọn trộm chết tiệt! Dám lấy tiền của ông, cẩn thận ra đường xe cán chết, ăn no mà bội thực... Mẹ nó! Sao lại trùng hợp thế, gặp đúng hai tên đạo tặc này.
Không ngoài phỏng đoán của Đỗ Long, Đổng Kỳ Cương không báo cảnh sát thật. Thậm chí y còn không nghi ngờ gì “Hai tên đạo tặc” có mục đích gì khác. Y tự cho là đen đủi, cuối cùng đến phòng khám tư xem xét vết thương.
Đỗ Long ngồi trên xe, xem lại những tấm ảnh chụp quyển nhật ký của Đổng Kỳ Cương, chỉ thấy nhật ký ghi lại những sự việc, đều không hiểu gì cả. Ngẫm nghĩ từ từ, Đỗ Long cũng phát hiện ra vài điều. Hóa ra nhật ký ghi lại những lần nhận hối lộ của Đổng Kỳ Cương, chẳng qua y dùng mật danh để ghi tên các địa phương, chỉ cần làm rõ những mật danh này, ắt sẽ hiểu hết nội dung quyển nhật kí.
Đỗ Long thấy rốt cục cũng có chứng cớ, hắn vui mừng vội vã gọi điện thoại cho Mã Quang Minh, cho ông ta biết tin tức tốt lành này. Mã Quang Minh còn chưa đi nghỉ, thấy số lạ gọi đến, lại nghe giọng Đỗ Long, ông ta nghi ngờ hỏi:
- Đỗ Long? Anh không nghỉ ngơi à? Như thế nào mà lại ở trong xe?
Đỗ Long cười nói:
- Chú Mã, trong tay cháu đã có bằng chứng Trưởng ban tuyên giáo Đổng Kỳ Cương nhận hối lộ rồi.
Mã Quang Minh trong nháy mắt tinh thần phấn chấn hẳn lên, hỏi:
- Chứng cứ gì? Bây giờ cậu đang ở đâu?
Đỗ Long nói:
- Ảnh chụp bản ghi nhận hối lộ của Đổng Kỳ Cương, còn có một số ảnh chi phiếu, hộ chiếu, bất động sản của y. Cháu xem qua nhật ký, bên trong dính đến rất nhiều người, tính sơ ra, Đổng Kỳ Cương cũng nhận hối hộ ngàn vạn trở lên. Có những chứng cớ này, y chết chắc rồi.
Mã Quang Minh nhanh chóng tỉnh táo lại, ông nói:
- Là ảnh chụp kỹ thuật số sao? Tôi cho cậu địa chỉ hòm thư, gửi tôi xem ngay có được không? Mà bệnh tình của cậu còn chưa khỏi, sao lại tùy tiện ra ngoài thế?
Đỗ Long cười nói:
- Cháu đã bị bọn khốn khiếp kia hại đến mức này, nghĩ đến việc bọn họ còn ngồi trong phòng làm việc hưởng sự đãi ngộ của lãnh đạo, cháu làm sao ngủ được? Chú yên tâm, sức khỏe cháu rất tốt, vận động nhẹ nhàng thế ảnh hưởng gì được cháu. Chú cho cháu địa chỉ hòm thư, cháu gửi ảnh qua ngay.
Chỉ chốc lát ảnh chụp đã hiện ra trên máy tính của Mã Quang Minh. Ông lần lượt nhìn kỹ từng tấm ảnh, qua hướng dẫn của Đỗ Long, ông nhanh chóng hiểu ra, thậm chí còn hiểu rõ hơn Đỗ Long, vì Đỗ Long làm sao tiếp xúc nhiều với các cấp lãnh đạo bằng ông được. Rất nhiều thứ ông đã hiểu rõ, thậm chí vừa liếc qua đã hiểu ngay.
Người Đổng Kỳ Cương nhận hối lộ, phân nửa là những kẻ quyền to, như là nghe đồn thổi, y nghe được những tin tức tiêu cực ở các đơn vị, hạt hoặc xí nghiệp trực thuộc thành phố Ngọc Minh, hay là các cá nhân có khuyết điểm gì, y liền ép xuống. Sau đó báo cho đương sự biết, rồi y theo tin này ra giá, nếu không đưa hối lộ đúng ý Đổng Kỳ Cương, y sẽ tiếp tục cho đăng báo. Dựa theo số tiền hối lộ, y thậm chí tiến hành những trình tự khác nhau, đến lúc nào nhận được vừa ý thì y sẽ cho mọi chuyện trôi qua như gió nhẹ.
Cứ như vậy, mấy năm ngắn ngủi trên cương vị Trưởng ban tuyên giáo, Đỗ Long tính ra y đã tích lũy hơn 10 triệu, nhưng Mã Quang Minh cho rằng còn hơn thế rất nhiều.
Mã Quang Minh sau khi nhanh chóng xem hết mấy trăm tấm ảnh kia thì nói chuyện hơn một giờ. Ông hơi tiếc, bởi vì ghi chép trong bản nhật ký đủ để định tội Đổng Kỳ Cương, nhưng lại không ảnh hưởng tới những người khác. Đây chỉ là vấn đề cá nhân của Đổng Kì Cương, không thể quét một lưới hết cả bọn đối thủ.
/1403
|