Những nguy cơ trước cửa ủy ban xã đã được giải quyết, cửa lớn cũng đã mở. Lý Tùng Lâm cùng Đỗ Long tiến vào sảnh lớn, vị phó chủ nhiệm phòng kế hoạch hóa gia đình Phùng Hướng Vĩ chạy ra đón, mật thiết chào hỏi họ.
Lý Tùng Lâm chỉ gật đầu với gã, sau đó đi nhanh về phía trước, khuôn mặt y lộ vẻ tươi cười.
Trước văn phòng Ủy ban nhân dân xã đã xuất hiện rất nhiều người, trong đó người dẫn đầu xem ra chỉ là một thanh niên mới ba mươi tuổi. Nhìn thấy dáng vẻ sáng lạn của y, ánh mắt Đỗ Long không khỏi sáng lên. Lãnh đạo trẻ tuổi thường có mục tiêu hơn, hăng hái hơn, thậm chí có người chống lưng. Họ thích dùng những người trẻ tuổi có năng lực, chỉ cần rèn giũa một chút thì sau này tiền đồ rất sáng lạn.
Người đó đúng là Bí thư xã Mãnh Tú – Chung Lâm Hoa, y nhiệt tình bắt tay Lý Tùng Lâm, cười nói:
- Xã Mãnh Tú hoan nghênh Cục trưởng Lý đến thị sát!
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Bí thư Chung, thị sát thì tôi không dám, hôm nay tôi đặc biệt dẫn người đến. Nào, tôi giới thiệu một chút, vị này là Đỗ Long nhậm chức tân đồn trưởng của xã Mãnh Tú. Vừa rồi mọi người cũng thấy biểu hiện của cậu ấy, tôi tin chắc rằng sau này tình hình trị an của xã Mãnh Tú sẽ có nhiều chuyển biến tốt.
Đỗ Long vội vàng tiến lên bắt tay Chung Lâm Hoa, chân thành nói:
- Sau này xin Bí thư Chung chỉ dạy cho!
Chung Lâm Hoa dùng sức bắt tay Đỗ Long, cười nói:
- Sếp Đỗ quả là tuổi trẻ tài cao, sau này chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau rồi, cùng nhau chỉnh đốn trị an của xã Mãnh Tú
Một người dáng thấp bé, thô tục, râu lởm chởm đứng bên cạnh hừ một tiếng, nói:
- Sếp Đỗ thật là uy phong, nhưng người của xã Mãnh Tú không dễ đối phó như thế. Không chừng họ đã như ong vỡ tổ đến thành phố Thụy Bảo cáo trạng rồi! Nếu đã kinh động đến lãnh đạo thành phố thì không biết ai sẽ gánh trách nhiệm đây?
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Đỗ Long, vị này chính là chủ tịch xã Thạch Húc Minh. Chủ tịch Thạch nói đúng, người dân của xã Mãnh Tú rất dũng mãnh, họ không dễ bỏ qua như thế. Mặc dù hôm nay chúng ta theo luật bắt những nghi phạm dùng súng tấn công chính quyền, nhưng chúng ta vẫn không biết rõ chân tướng chuyện người dân bị người khác xúi giục, cho nên chúng tôi nhờ Bí thư Chung cử người đi ngăn cản…
Chung Lâm Hoa nói:
- Không thành vấn đề, đây vốn là công việc của nhóm ổn định dân cư. Phó chủ tịch Đao, anh là tổ trưởng nên việc này giao cho anh, nếu có người đến thành phố gây rối thì tôi sẽ hỏi anh đấy!
Người thanh niên tuổi tác bằng Chung Lâm Hoa nhíu mày nói:
- Được, đích thân tôi sẽ xử lý, tôi cần dùng hai chiếc xe.
Chung Lâm Hoa nói:
- Đi đi, mang theo nhiều người một chút.
Đỗ Long nói:
- Công an chúng tôi cũng cử ra hai người, đợi chút tôi gọi điện thoại sắp xếp.
Chung Lâm Hoa cười nói:
- Đồn trưởng Đỗ quả nhiên sảng khoái. Cục trưởng Lý, khó khăn lắm ngài mới đến đây được một lần, hôm nay lại là ngày sếp Đỗ mới đến nhận công tác, chi bằng chúng ta cùng nhau làm tiệc tẩy trần đi nào. Chúng ta đến nhà ăn, ăn một bữa đi, thấy thế nào?
Lý Tùng Lâm nói:
- Cũng được, Đỗ Long, đồn công an trước mắt chưa có xe, cậu gọi hai người đến đây cùng đi chung xe với phó chủ tịch Đao.
Đỗ Long gật đầu, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho đồn công an cử người.
Mọi người thấy Đỗ Long lấy ra một chiếc điện thoại đắt tiền, trong lòng ai cũng giật mình. Đồn công an còn chưa có tư cách dùng điện thoại di động, xem ra vị Đồn trưởng Đỗ không thiếu tiền chút nào.
Trừ những người có việc không ở trong xã, thì hầu hết những vị lãnh đạo có tên tuổi đều tập trung ở nhà ăn. Họ nói là vì đến đón Đỗ Long nhưng thật ra là chạy đến vì Lý Tùng Lâm. Mọi người ngồi kín một bàn, Đỗ Long đếm bàn này tổng cộng có mười chỗ ngồi, ngoài hắn và Lý Tùng Lâm thì lãnh đạo xã Mãnh Tú có tám vị.
Tám vị này lần lượt là Bí thư Đảng ủy xã Chung Lâm Hoa, phó Bí thư Từ Chấn Vũ, Chủ tịch xã Thạch Húc Minh, Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã Ngụy Đào Hầu, Phó chủ tịch xã Kỷ Đào, Bí thư kỷ luật Trần Lệ Trân, trưởng ban chỉ huy Quân sự Thôi Thiên Vũ, sở trưởng sở Tài chính Trương Văn Huy.
Tuy rằng đều là lãnh đạo xã Mãnh Tú nhưng Đỗ Long phát hiện bàn này chia làm ba phái. Bí thư Đảng ủy xã Chung Lâm Hoa, Bí thư kỷ luật Trần Lệ Trân, sở trưởng sở Tài chính Trương Văn Huy là một phái. Chủ tịch xã Thạch Húc Minh, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Ngụy Đào Hầu, Phó chủ tịch xã Kỷ Đào là một phái. Phó bí thư Từ Chấn Vũ, Trưởng ban chỉ huy Quân sự Thôi Thiên Vũ hai người này thì lúc này lúc khác, xem như là một phái.
Đầu tiên, Chung Lâm Hoa mời Lý Tùng Lâm một ly, sau đó mọi người cũng lần lượt kính rượu Lý Tùng Lâm. Lý Tùng Lâm biết mỗi lần về quê đều say khướt rồi được chở về, mấy gã này đúng là đều được ngâm trong thùng rượu. Bản thân y thì không sao, nhưng y lại lo cho Đỗ Long, nếu Đỗ Long uống không nổi, mất mặt trên bàn rượu thì sau này không dễ làm việc rồi.
Quả nhiên, sau khi Chung Lâm Hoa uống hết một vòng thì mọi người lại nhắm vào Đỗ Long. Người đầu tiên mời Đỗ Long là Chủ tịch xã Thạch Húc Minh, gã nâng chén lên nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng Đỗ, hôm nay cậu đại phát thần uy đánh những người thôn Nha Tử chạy trối chết, khiến chúng tôi vô cùng khổ thẹn, nhưng không biết tửu lượng của sếp có lợi hại như nấm đấm không đây. Hôm nay mọi người không say không về, tôi xin cạn trước! Chúc cho sếp Đỗ công tác thuận lợi.
Thạch Húc Minh ngửa cổ, một chén rượu trắng bị gã cho hết vào bụng. Mọi người đang nhìn Đỗ Long xem hắn có dám ứng chiến hay không. Có kẻ thì cười trên nỗi đau người khác, có kẻ thì ngồi xem nghêu cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi, có người thì lo lắng cho Đỗ Long.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, cũng nâng chén rượu đứng lên, cười nói với Thạch Húc Minh:
- Chủ tịch Thạch, sau này phải nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn, tôi xin cạn chén này!
Đỗ Long cũng giống như Thạch Húc Minh, ngửa cổ lên uống cạn chén rượu trắng.
Lý Tùng Lâm thấy Đỗ Long uống sảng khoái như thế thì trong lòng thầm gật đầu. Nhưng mặt Đỗ Long đột nhiên đỏ ửng, Lý Tùng Lâm trong lòng lập tức kêu thôi hỏng rồi.
Bọn người Thạch Húc Minh thấy mặt Đỗ Long đỏ ửng thì trong lòng mừng thầm. Phó chủ tịch xã Kỷ Đào lập tức nâng chén lên cười nói:
- Đồn trưởng Đỗ quả nhiên hào sảng, tôi cũng uống với sếp một chén, hoan nghênh sếp đến xã Mãnh Tú công tác!
Đỗ Long cười tủm tỉm nói:
- Chủ tịch Kỷ, mấy ông muốn thay phiên nhau mời rượu làm tôi say, chính quyền mấy ông không thể ức hiếp công an chúng tôi như vậy được.
Kỷ Đào sửng sốt, đang muốn chế giễu Đỗ Long không dám uống, đột nhiên nghe Bí thư kỷ luật Trần Lệ Trân cười nói:
- Cậu Đỗ nói đúng, chúng ta không thể ức hiếp người như thế được. Cậu Đỗ, cậu đừng để ý họ, mấy tên quỷ rượu này muốn nhân cơ hội chuốc say người khác, say là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến sức khỏe thì không tốt.
Đỗ Long cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Trần ủng hộ công an chúng tôi. Tuy nhiên Bí thư Trần hiểu sai ý tôi rồi, không phải tôi không nể mặt Chủ tịch, chẳng qua tửu lượng tôi không cao, nếu cứ lần lượt uống như thế thì tôi chưa uống hết một vòng đã gục ngay trên bàn rồi. Như vậy chẳng phải làm mọi người mất hứng sao? Chi bằng các vị cử ra một người có tửu lượng giống tôi, cùng tôi uống vài ly, có lòng là được rồi.
Lời nói của Đỗ Long khiến mọi người sửng sốt, chưa từng thấy kiểu trốn rượu như hắn. Hắn như thế là đang trốn tránh hay đang khiêu chiến đây?
Lý Tùng Lâm chỉ gật đầu với gã, sau đó đi nhanh về phía trước, khuôn mặt y lộ vẻ tươi cười.
Trước văn phòng Ủy ban nhân dân xã đã xuất hiện rất nhiều người, trong đó người dẫn đầu xem ra chỉ là một thanh niên mới ba mươi tuổi. Nhìn thấy dáng vẻ sáng lạn của y, ánh mắt Đỗ Long không khỏi sáng lên. Lãnh đạo trẻ tuổi thường có mục tiêu hơn, hăng hái hơn, thậm chí có người chống lưng. Họ thích dùng những người trẻ tuổi có năng lực, chỉ cần rèn giũa một chút thì sau này tiền đồ rất sáng lạn.
Người đó đúng là Bí thư xã Mãnh Tú – Chung Lâm Hoa, y nhiệt tình bắt tay Lý Tùng Lâm, cười nói:
- Xã Mãnh Tú hoan nghênh Cục trưởng Lý đến thị sát!
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Bí thư Chung, thị sát thì tôi không dám, hôm nay tôi đặc biệt dẫn người đến. Nào, tôi giới thiệu một chút, vị này là Đỗ Long nhậm chức tân đồn trưởng của xã Mãnh Tú. Vừa rồi mọi người cũng thấy biểu hiện của cậu ấy, tôi tin chắc rằng sau này tình hình trị an của xã Mãnh Tú sẽ có nhiều chuyển biến tốt.
Đỗ Long vội vàng tiến lên bắt tay Chung Lâm Hoa, chân thành nói:
- Sau này xin Bí thư Chung chỉ dạy cho!
Chung Lâm Hoa dùng sức bắt tay Đỗ Long, cười nói:
- Sếp Đỗ quả là tuổi trẻ tài cao, sau này chúng ta phải chiếu cố lẫn nhau rồi, cùng nhau chỉnh đốn trị an của xã Mãnh Tú
Một người dáng thấp bé, thô tục, râu lởm chởm đứng bên cạnh hừ một tiếng, nói:
- Sếp Đỗ thật là uy phong, nhưng người của xã Mãnh Tú không dễ đối phó như thế. Không chừng họ đã như ong vỡ tổ đến thành phố Thụy Bảo cáo trạng rồi! Nếu đã kinh động đến lãnh đạo thành phố thì không biết ai sẽ gánh trách nhiệm đây?
Lý Tùng Lâm cười nói:
- Đỗ Long, vị này chính là chủ tịch xã Thạch Húc Minh. Chủ tịch Thạch nói đúng, người dân của xã Mãnh Tú rất dũng mãnh, họ không dễ bỏ qua như thế. Mặc dù hôm nay chúng ta theo luật bắt những nghi phạm dùng súng tấn công chính quyền, nhưng chúng ta vẫn không biết rõ chân tướng chuyện người dân bị người khác xúi giục, cho nên chúng tôi nhờ Bí thư Chung cử người đi ngăn cản…
Chung Lâm Hoa nói:
- Không thành vấn đề, đây vốn là công việc của nhóm ổn định dân cư. Phó chủ tịch Đao, anh là tổ trưởng nên việc này giao cho anh, nếu có người đến thành phố gây rối thì tôi sẽ hỏi anh đấy!
Người thanh niên tuổi tác bằng Chung Lâm Hoa nhíu mày nói:
- Được, đích thân tôi sẽ xử lý, tôi cần dùng hai chiếc xe.
Chung Lâm Hoa nói:
- Đi đi, mang theo nhiều người một chút.
Đỗ Long nói:
- Công an chúng tôi cũng cử ra hai người, đợi chút tôi gọi điện thoại sắp xếp.
Chung Lâm Hoa cười nói:
- Đồn trưởng Đỗ quả nhiên sảng khoái. Cục trưởng Lý, khó khăn lắm ngài mới đến đây được một lần, hôm nay lại là ngày sếp Đỗ mới đến nhận công tác, chi bằng chúng ta cùng nhau làm tiệc tẩy trần đi nào. Chúng ta đến nhà ăn, ăn một bữa đi, thấy thế nào?
Lý Tùng Lâm nói:
- Cũng được, Đỗ Long, đồn công an trước mắt chưa có xe, cậu gọi hai người đến đây cùng đi chung xe với phó chủ tịch Đao.
Đỗ Long gật đầu, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho đồn công an cử người.
Mọi người thấy Đỗ Long lấy ra một chiếc điện thoại đắt tiền, trong lòng ai cũng giật mình. Đồn công an còn chưa có tư cách dùng điện thoại di động, xem ra vị Đồn trưởng Đỗ không thiếu tiền chút nào.
Trừ những người có việc không ở trong xã, thì hầu hết những vị lãnh đạo có tên tuổi đều tập trung ở nhà ăn. Họ nói là vì đến đón Đỗ Long nhưng thật ra là chạy đến vì Lý Tùng Lâm. Mọi người ngồi kín một bàn, Đỗ Long đếm bàn này tổng cộng có mười chỗ ngồi, ngoài hắn và Lý Tùng Lâm thì lãnh đạo xã Mãnh Tú có tám vị.
Tám vị này lần lượt là Bí thư Đảng ủy xã Chung Lâm Hoa, phó Bí thư Từ Chấn Vũ, Chủ tịch xã Thạch Húc Minh, Chủ tịch Hội đồng nhân dân xã Ngụy Đào Hầu, Phó chủ tịch xã Kỷ Đào, Bí thư kỷ luật Trần Lệ Trân, trưởng ban chỉ huy Quân sự Thôi Thiên Vũ, sở trưởng sở Tài chính Trương Văn Huy.
Tuy rằng đều là lãnh đạo xã Mãnh Tú nhưng Đỗ Long phát hiện bàn này chia làm ba phái. Bí thư Đảng ủy xã Chung Lâm Hoa, Bí thư kỷ luật Trần Lệ Trân, sở trưởng sở Tài chính Trương Văn Huy là một phái. Chủ tịch xã Thạch Húc Minh, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Ngụy Đào Hầu, Phó chủ tịch xã Kỷ Đào là một phái. Phó bí thư Từ Chấn Vũ, Trưởng ban chỉ huy Quân sự Thôi Thiên Vũ hai người này thì lúc này lúc khác, xem như là một phái.
Đầu tiên, Chung Lâm Hoa mời Lý Tùng Lâm một ly, sau đó mọi người cũng lần lượt kính rượu Lý Tùng Lâm. Lý Tùng Lâm biết mỗi lần về quê đều say khướt rồi được chở về, mấy gã này đúng là đều được ngâm trong thùng rượu. Bản thân y thì không sao, nhưng y lại lo cho Đỗ Long, nếu Đỗ Long uống không nổi, mất mặt trên bàn rượu thì sau này không dễ làm việc rồi.
Quả nhiên, sau khi Chung Lâm Hoa uống hết một vòng thì mọi người lại nhắm vào Đỗ Long. Người đầu tiên mời Đỗ Long là Chủ tịch xã Thạch Húc Minh, gã nâng chén lên nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng Đỗ, hôm nay cậu đại phát thần uy đánh những người thôn Nha Tử chạy trối chết, khiến chúng tôi vô cùng khổ thẹn, nhưng không biết tửu lượng của sếp có lợi hại như nấm đấm không đây. Hôm nay mọi người không say không về, tôi xin cạn trước! Chúc cho sếp Đỗ công tác thuận lợi.
Thạch Húc Minh ngửa cổ, một chén rượu trắng bị gã cho hết vào bụng. Mọi người đang nhìn Đỗ Long xem hắn có dám ứng chiến hay không. Có kẻ thì cười trên nỗi đau người khác, có kẻ thì ngồi xem nghêu cò tranh nhau, làm ngư ông đắc lợi, có người thì lo lắng cho Đỗ Long.
Đỗ Long khẽ mỉm cười, cũng nâng chén rượu đứng lên, cười nói với Thạch Húc Minh:
- Chủ tịch Thạch, sau này phải nhờ ngài chiếu cố nhiều hơn, tôi xin cạn chén này!
Đỗ Long cũng giống như Thạch Húc Minh, ngửa cổ lên uống cạn chén rượu trắng.
Lý Tùng Lâm thấy Đỗ Long uống sảng khoái như thế thì trong lòng thầm gật đầu. Nhưng mặt Đỗ Long đột nhiên đỏ ửng, Lý Tùng Lâm trong lòng lập tức kêu thôi hỏng rồi.
Bọn người Thạch Húc Minh thấy mặt Đỗ Long đỏ ửng thì trong lòng mừng thầm. Phó chủ tịch xã Kỷ Đào lập tức nâng chén lên cười nói:
- Đồn trưởng Đỗ quả nhiên hào sảng, tôi cũng uống với sếp một chén, hoan nghênh sếp đến xã Mãnh Tú công tác!
Đỗ Long cười tủm tỉm nói:
- Chủ tịch Kỷ, mấy ông muốn thay phiên nhau mời rượu làm tôi say, chính quyền mấy ông không thể ức hiếp công an chúng tôi như vậy được.
Kỷ Đào sửng sốt, đang muốn chế giễu Đỗ Long không dám uống, đột nhiên nghe Bí thư kỷ luật Trần Lệ Trân cười nói:
- Cậu Đỗ nói đúng, chúng ta không thể ức hiếp người như thế được. Cậu Đỗ, cậu đừng để ý họ, mấy tên quỷ rượu này muốn nhân cơ hội chuốc say người khác, say là chuyện nhỏ, ảnh hưởng đến sức khỏe thì không tốt.
Đỗ Long cười nói:
- Cảm ơn Bí thư Trần ủng hộ công an chúng tôi. Tuy nhiên Bí thư Trần hiểu sai ý tôi rồi, không phải tôi không nể mặt Chủ tịch, chẳng qua tửu lượng tôi không cao, nếu cứ lần lượt uống như thế thì tôi chưa uống hết một vòng đã gục ngay trên bàn rồi. Như vậy chẳng phải làm mọi người mất hứng sao? Chi bằng các vị cử ra một người có tửu lượng giống tôi, cùng tôi uống vài ly, có lòng là được rồi.
Lời nói của Đỗ Long khiến mọi người sửng sốt, chưa từng thấy kiểu trốn rượu như hắn. Hắn như thế là đang trốn tránh hay đang khiêu chiến đây?
/1403
|