Kẻ buôn lậu thuốc phiện đều cần số lượng lớn hiện kim, nếu nói như thế thì số tiền rất lớn, Đỗ Long nói:
- Nếu là lệ thường, tôi cũng không muốn làm mọi người mất hứng. Nhưng chuyện này tôi phải xin ý kiến cục trưởng Lý mới được.
Tông Lập Phong nói:
- Đó là đương nhiên, chỉ cần Đồn trưởng Đỗ không phản đối là tốt rồi.
Xem ra số tiền giữ lại ấy mới là nguồn thu nhập bảo đảm của mọi người, Đỗ Long nghĩ ngợi rồi nói:
- Tôi không thiếu chút tiền như vậy, tôi còn có phần của người đồng sự kia nữa, mấy anh cứ phân đi. Mười người năm mươi ngàn tệ, vừa chẵn số.
Đỗ Long không muốn dính đến số tiền này để tránh ảnh hưởng đến con đường tương lai của mình. Không cần biết bọn người Tông Lập Phong hiểu vấn đề này hay không, mà ngược lại họ rất vui mừng. Chối từ một chút liền nhận phần thưởng của Đỗ Long, đồn trưởng bình thường sẽ được phần nhiều, nhưng Đỗ Long không muốn nên mọi người sẽ được không ít.
Lập tức mọi người đều vui vẻ. Đỗ Long lại hỏi một chút tình hình liên quan đến công việc của mọi người, nhờ đó mà nắm được nhiều thông tin hơn. Sau đó thì hắn tuyên bố tan họp.
Hoàng Thế Thù là người đầu tiên rời đi, mấy người khác cũng lần lượt rời khỏi, Tông Lập Phong nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng Đỗ, có vài lời tôi muốn nói riêng với anh.
Đỗ Long nói:
- Được, vào văn phòng tôi rồi nói.
Hai người tới phòng làm việc của Đỗ Long, Tông Lập Phong khóa trái cửa rồi nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng Đỗ, cá nhân anh bỏ tiền mua xe đạp cho mọi người, rồi mua máy tính, tôi không phản đối nhưng một năm thưởng hai lần thì phải chăng có chút không ổn? Đồn trưởng Đỗ tuổi trẻ tài cao, qua hai năm thì có thể thăng chức rồi, nếu phần thưởng này mọi người nhận rồi đến lúc đó phải chăng có chút cảm giác mất mát. Chuyện này không có lợi cho công tác của Đồn trưởng mới đến.
Đỗ Long cười nói:
- Đề nghị của phó đồn trưởng Tông rất có lý, chuyện này tôi cũng đang suy nghĩ. Nếu như xây dựng một cơ cấu lâu dài thì phần thưởng có thể đủ để quán triệt không? Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ lại, cậu yên tâm.
Tông Lập Phong nói:
- Hy vọng Đồn trưởng Đỗ có thể nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
Đỗ Long nhìn y cười nói:
- Phó đồn trưởng Tông, biểu hiện của anh hôm nay khác với ngày hôm qua, điều này khiến tôi có chút không hiểu…
Tông Lập Phong cười khổ nói:
- Ngày hôm qua tôi đắc tội nhiều rồi, xin sếp Đỗ khoan hồng đại lượng đừng trách tôi. Hôm qua thật tình là tôi hết cách rồi, bị đuổi đến cuống cả lên. Hôm nay nhìn thấy sếp Đỗ nhanh gọn, quyết đoán như thế nên tôi tâm phục khẩu phục rồi. Đương nhiên sẽ phối hợp làm việc với sếp.
Đỗ Long cười nói:
- Thì ra là thế, vậy thì tôi yên tâm. Mà Phó đồn trưởng Tông à, chúng ta xưng hô như vậy thì nghe hơi xa lạ. Chi bằng anh kêu tôi là Đỗ Long, còn tôi gọi anh là lão Tông vậy.
Tông Lập Phong nói:
- Anh kêu tôi sao cũng được, nhưng tôi gọi anh như thế thì không hay lắm. Thôi tôi gọi anh là sếp Đỗ vậy.
Đỗ Long nói:
- Lão Tông, ở xã Mãnh Tú anh là tiền bối, anh không cần khách khí thế. Lão Tông, đối với vụ án của sếp Cao anh có cách nhìn thế nào? Tôi không cần anh phải có chứng cứ, chỉ cần anh nói cho tôi biết những nghi điểm trong lòng anh là được. Không ghi chép gì cả, chỉ có trời biết đất biết anh biết tôi biết mà thôi
Tông Lập Phong chần chừ một chút, nói:
- Tôi hoài nghi có nội gián.
- Nội gián?
Đỗ Long nhướng mày nói:
- Sao anh lại nói thế?
Tông Lập Phong nói:
- Đồn trưởng Cao cũng biết chuyện mình làm rất nguy hiểm cho nên mỗi lần tuần tra ông ấy đều không cố định thời gian và đường đi, rời khỏi thôn cũng không dễ dàng để lộ dấu tích. Với kinh nghiệm của ông ấy thì người khác rất khó theo dấu của ông ấy trên núi, tổ chuyên án của thành phố được cử đến cũng có cách nhìn giống tôi. Nhóm người Đồn trưởng Cao bị mai phục, trong lúc loạn như thế thì bị bắn chết, hơn nữa trên người còn có vết dao chém, đơn thuần là muốn thị uy với chúng ta. Muốn mai phục thành công một người hành tung bất định trên núi, cách duy nhất là phải biết được lộ trình của ông ấy, hơn nữa người này còn là một người nào đó trong đồn.
- Người nào đó?
Đỗ Long nghi ngờ nói.
Tông Lập Phong gật đầu, nói:
- Đồn trưởng Cao là người rất cẩn thận. Trước khi tuần tra ông ấy không bao giờ nói cho người khác biết, trước khi xuất phát mới âm thầm nói cho một người biết lộ trình của mình và khi nào ông ấy về, để tránh khi có việc thì không ai tìm được ông ấy. Người này thì không cố định hơn nữa còn phải giữ bí mật, đấy là để phòng không bị mai phục dọc đường. Có thể nói là sếp Cao đã cố gắng hết sức bảo vệ sự an toàn của mình rồi, thế mà không ngờ vẫn trúng độc thủ. Cho nên tôi nghĩ là tên nội gián biết lộ trình đó đã bán đứng ông ấy, nếu không thì hung thủ không thể nào mai phục giết được sếp Cao.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Hoài nghi của anh thật sự rất có khả năng. Vậy anh nghĩ người nào có khả năng bán đứng sếp Cao nhất?
Đây là một vấn đề rất nhạy cảm, Tông Lập Phong nói:
- Chuyện này tôi không dám nói lung tung. Trong mắt người khác thì tôi là kẻ hiềm nghi lớn nhất, bởi vì sếp Cao thích nói hành tung của ông ấy cho tôi nhất.
Đỗ Long cười nói:
- Nếu không tin anh, tôi sẽ không nói với anh những chuyện này. Lão Tông, để phá án nhanh tôi cần sự giúp đỡ của anh! Anh cứ việc nói, nếu nói sai cũng chẳng sao.
Tông Lập Phong do dự một chút, y nói:
- Được rồi, cảm ơn sự tín nhiệm của sếp Đỗ. Tôi nghi ngờ Ngô Thăng Hạo, nghe nói gần đây nhà gã xảy ra chuyện, cần một số tiền lớn. Thời gian trước, gã suốt ngày mặt nhăn mày nhó chạy khắp nơi mượn tiền. Nhưng bây giờ thì chẳng nghe nói gì, cho nên tôi nghi ngờ gã nhận đồng tiền mờ ám, song tôi lại không có chứng cứ.
Đỗ Long có vẻ đăm chiêu nói:
- Tôi còn nghĩ anh nghi chỉ đạo viên Hoàng. Anh ta không giống nội gián sao ?
Tông Lập Phong mặt lộ vẻ cười lạnh, nói:
- Làm nội gián cũng phải có bản lĩnh, chứ cái kiểu hèn nhát như gã thì sếp Cao làm sao nói cho gã biết chuyện quan trọng như thế? Cho nên căn bản tôi không có hoài nghi gã.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng nghĩ như thế… Tên Ngô Thăng Hạo này nhà ở đâu? Nhà gã làm sao lại cần tiền?
Tông Lập Phong nói:
- Nghe nói hình như là mẹ của gã bị bệnh, xem ra bệnh cần không ít tiền.
Đỗ Long hỏi:
- Anh có điều tra qua chưa?
Tông Lập Phong cười khổ nói:
- Ngô Thăng Hạo nhà ở thành phố Thương Linh, sau khi xảy ra chuyện thì ở xã bận rối tinh rối mù. Sau đó là đến Tết, tôi chẳng có thời gian đi điều tra, tôi cũng không biết người ở thành phố được cử đến có điều tra hay chưa.
Đỗ Long nói:
- Hình như thành phố cũng không hiểu tình hình này, chuyện này tôi sẽ tìm cách điều tra rõ ràng. Ngô Thăng Hạo bây giờ đang ở thôn Hiết Mã đúng không? Bao giờ thì gã trở về?
Tông Lập Phong nói:
- Theo như kế hoạch thì là ba ngày nữa.
Đỗ Long nói:
- Ừ, ba ngày sau chúng ta nên trở lại, lúc đó tôi sẽ một mình nói chuyện với gã.
Tông Lập Phong nói:
- Sếp Đỗ, mấy tên bên ngoài xử lý thế nào? Chẳng lẽ cứ nhốt chúng như thế?
Đỗ Long cười nói:
- Nhốt hai ba ngày rồi tính, tôi không tin chúng ta còn gấp hơn người khác. Anh tìm một người bàn giao lại một chút, đợi chúng ta đi rồi nếu có người đến kêu thả người thì họ chỉ cần làm khó một chút rồi thả người.
Tông Lập Phong trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Sếp Đỗ quả nhiên cao minh.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Nếu tôi thật sự cao mình thì tôi đã sớm tống hết chúng vào tù.
Tông Lập Phong nói:
- Việc đó thì có liên quan gì đến cao minh hay không. Tôi tin rằng nếu sếp Đỗ ngồi vào chức của cục trưởng Lý bây giờ thì sẽ có cách trừng trị mấy tên tội phạm đó.
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Khó đấy… Anh đừng tâng bốc tôi, cho dù là tôi ngồi vào ghế Giám đốc sở Công an tỉnh… thì gặp những tình huống thế này cũng phải bị trói tay trói chân đấy. Nếu không có sự ủng hộ của luật pháp, muốn thay đổi phong tục địa phương thì quả thật rất khó…
Tông Lập Phong cười lạnh nói:
- Phong tục cái con khỉ, mấy thôn đó giàu nứt vách, bọn họ căn bản là không lấy được vợ nên mới bỏ tiền ra mua vợ. Còn không phải là ham người ta vừa đẹp lại vừa là sinh viên sao? Chuyện như thế này ở xã Mãnh Tú không chỉ có một đâu. Mua người về lại đối xử không tốt, làm cho tàn phế hay làm cho chết đều có. Nếu như vì căm hận mà xử lý chúng thì chưa chắc có thể xử lý triệt để, đáng tiếc…
- Nếu là lệ thường, tôi cũng không muốn làm mọi người mất hứng. Nhưng chuyện này tôi phải xin ý kiến cục trưởng Lý mới được.
Tông Lập Phong nói:
- Đó là đương nhiên, chỉ cần Đồn trưởng Đỗ không phản đối là tốt rồi.
Xem ra số tiền giữ lại ấy mới là nguồn thu nhập bảo đảm của mọi người, Đỗ Long nghĩ ngợi rồi nói:
- Tôi không thiếu chút tiền như vậy, tôi còn có phần của người đồng sự kia nữa, mấy anh cứ phân đi. Mười người năm mươi ngàn tệ, vừa chẵn số.
Đỗ Long không muốn dính đến số tiền này để tránh ảnh hưởng đến con đường tương lai của mình. Không cần biết bọn người Tông Lập Phong hiểu vấn đề này hay không, mà ngược lại họ rất vui mừng. Chối từ một chút liền nhận phần thưởng của Đỗ Long, đồn trưởng bình thường sẽ được phần nhiều, nhưng Đỗ Long không muốn nên mọi người sẽ được không ít.
Lập tức mọi người đều vui vẻ. Đỗ Long lại hỏi một chút tình hình liên quan đến công việc của mọi người, nhờ đó mà nắm được nhiều thông tin hơn. Sau đó thì hắn tuyên bố tan họp.
Hoàng Thế Thù là người đầu tiên rời đi, mấy người khác cũng lần lượt rời khỏi, Tông Lập Phong nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng Đỗ, có vài lời tôi muốn nói riêng với anh.
Đỗ Long nói:
- Được, vào văn phòng tôi rồi nói.
Hai người tới phòng làm việc của Đỗ Long, Tông Lập Phong khóa trái cửa rồi nói với Đỗ Long:
- Đồn trưởng Đỗ, cá nhân anh bỏ tiền mua xe đạp cho mọi người, rồi mua máy tính, tôi không phản đối nhưng một năm thưởng hai lần thì phải chăng có chút không ổn? Đồn trưởng Đỗ tuổi trẻ tài cao, qua hai năm thì có thể thăng chức rồi, nếu phần thưởng này mọi người nhận rồi đến lúc đó phải chăng có chút cảm giác mất mát. Chuyện này không có lợi cho công tác của Đồn trưởng mới đến.
Đỗ Long cười nói:
- Đề nghị của phó đồn trưởng Tông rất có lý, chuyện này tôi cũng đang suy nghĩ. Nếu như xây dựng một cơ cấu lâu dài thì phần thưởng có thể đủ để quán triệt không? Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ lại, cậu yên tâm.
Tông Lập Phong nói:
- Hy vọng Đồn trưởng Đỗ có thể nghĩ ra cách vẹn cả đôi đường.
Đỗ Long nhìn y cười nói:
- Phó đồn trưởng Tông, biểu hiện của anh hôm nay khác với ngày hôm qua, điều này khiến tôi có chút không hiểu…
Tông Lập Phong cười khổ nói:
- Ngày hôm qua tôi đắc tội nhiều rồi, xin sếp Đỗ khoan hồng đại lượng đừng trách tôi. Hôm qua thật tình là tôi hết cách rồi, bị đuổi đến cuống cả lên. Hôm nay nhìn thấy sếp Đỗ nhanh gọn, quyết đoán như thế nên tôi tâm phục khẩu phục rồi. Đương nhiên sẽ phối hợp làm việc với sếp.
Đỗ Long cười nói:
- Thì ra là thế, vậy thì tôi yên tâm. Mà Phó đồn trưởng Tông à, chúng ta xưng hô như vậy thì nghe hơi xa lạ. Chi bằng anh kêu tôi là Đỗ Long, còn tôi gọi anh là lão Tông vậy.
Tông Lập Phong nói:
- Anh kêu tôi sao cũng được, nhưng tôi gọi anh như thế thì không hay lắm. Thôi tôi gọi anh là sếp Đỗ vậy.
Đỗ Long nói:
- Lão Tông, ở xã Mãnh Tú anh là tiền bối, anh không cần khách khí thế. Lão Tông, đối với vụ án của sếp Cao anh có cách nhìn thế nào? Tôi không cần anh phải có chứng cứ, chỉ cần anh nói cho tôi biết những nghi điểm trong lòng anh là được. Không ghi chép gì cả, chỉ có trời biết đất biết anh biết tôi biết mà thôi
Tông Lập Phong chần chừ một chút, nói:
- Tôi hoài nghi có nội gián.
- Nội gián?
Đỗ Long nhướng mày nói:
- Sao anh lại nói thế?
Tông Lập Phong nói:
- Đồn trưởng Cao cũng biết chuyện mình làm rất nguy hiểm cho nên mỗi lần tuần tra ông ấy đều không cố định thời gian và đường đi, rời khỏi thôn cũng không dễ dàng để lộ dấu tích. Với kinh nghiệm của ông ấy thì người khác rất khó theo dấu của ông ấy trên núi, tổ chuyên án của thành phố được cử đến cũng có cách nhìn giống tôi. Nhóm người Đồn trưởng Cao bị mai phục, trong lúc loạn như thế thì bị bắn chết, hơn nữa trên người còn có vết dao chém, đơn thuần là muốn thị uy với chúng ta. Muốn mai phục thành công một người hành tung bất định trên núi, cách duy nhất là phải biết được lộ trình của ông ấy, hơn nữa người này còn là một người nào đó trong đồn.
- Người nào đó?
Đỗ Long nghi ngờ nói.
Tông Lập Phong gật đầu, nói:
- Đồn trưởng Cao là người rất cẩn thận. Trước khi tuần tra ông ấy không bao giờ nói cho người khác biết, trước khi xuất phát mới âm thầm nói cho một người biết lộ trình của mình và khi nào ông ấy về, để tránh khi có việc thì không ai tìm được ông ấy. Người này thì không cố định hơn nữa còn phải giữ bí mật, đấy là để phòng không bị mai phục dọc đường. Có thể nói là sếp Cao đã cố gắng hết sức bảo vệ sự an toàn của mình rồi, thế mà không ngờ vẫn trúng độc thủ. Cho nên tôi nghĩ là tên nội gián biết lộ trình đó đã bán đứng ông ấy, nếu không thì hung thủ không thể nào mai phục giết được sếp Cao.
Đỗ Long gật đầu, nói:
- Hoài nghi của anh thật sự rất có khả năng. Vậy anh nghĩ người nào có khả năng bán đứng sếp Cao nhất?
Đây là một vấn đề rất nhạy cảm, Tông Lập Phong nói:
- Chuyện này tôi không dám nói lung tung. Trong mắt người khác thì tôi là kẻ hiềm nghi lớn nhất, bởi vì sếp Cao thích nói hành tung của ông ấy cho tôi nhất.
Đỗ Long cười nói:
- Nếu không tin anh, tôi sẽ không nói với anh những chuyện này. Lão Tông, để phá án nhanh tôi cần sự giúp đỡ của anh! Anh cứ việc nói, nếu nói sai cũng chẳng sao.
Tông Lập Phong do dự một chút, y nói:
- Được rồi, cảm ơn sự tín nhiệm của sếp Đỗ. Tôi nghi ngờ Ngô Thăng Hạo, nghe nói gần đây nhà gã xảy ra chuyện, cần một số tiền lớn. Thời gian trước, gã suốt ngày mặt nhăn mày nhó chạy khắp nơi mượn tiền. Nhưng bây giờ thì chẳng nghe nói gì, cho nên tôi nghi ngờ gã nhận đồng tiền mờ ám, song tôi lại không có chứng cứ.
Đỗ Long có vẻ đăm chiêu nói:
- Tôi còn nghĩ anh nghi chỉ đạo viên Hoàng. Anh ta không giống nội gián sao ?
Tông Lập Phong mặt lộ vẻ cười lạnh, nói:
- Làm nội gián cũng phải có bản lĩnh, chứ cái kiểu hèn nhát như gã thì sếp Cao làm sao nói cho gã biết chuyện quan trọng như thế? Cho nên căn bản tôi không có hoài nghi gã.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng nghĩ như thế… Tên Ngô Thăng Hạo này nhà ở đâu? Nhà gã làm sao lại cần tiền?
Tông Lập Phong nói:
- Nghe nói hình như là mẹ của gã bị bệnh, xem ra bệnh cần không ít tiền.
Đỗ Long hỏi:
- Anh có điều tra qua chưa?
Tông Lập Phong cười khổ nói:
- Ngô Thăng Hạo nhà ở thành phố Thương Linh, sau khi xảy ra chuyện thì ở xã bận rối tinh rối mù. Sau đó là đến Tết, tôi chẳng có thời gian đi điều tra, tôi cũng không biết người ở thành phố được cử đến có điều tra hay chưa.
Đỗ Long nói:
- Hình như thành phố cũng không hiểu tình hình này, chuyện này tôi sẽ tìm cách điều tra rõ ràng. Ngô Thăng Hạo bây giờ đang ở thôn Hiết Mã đúng không? Bao giờ thì gã trở về?
Tông Lập Phong nói:
- Theo như kế hoạch thì là ba ngày nữa.
Đỗ Long nói:
- Ừ, ba ngày sau chúng ta nên trở lại, lúc đó tôi sẽ một mình nói chuyện với gã.
Tông Lập Phong nói:
- Sếp Đỗ, mấy tên bên ngoài xử lý thế nào? Chẳng lẽ cứ nhốt chúng như thế?
Đỗ Long cười nói:
- Nhốt hai ba ngày rồi tính, tôi không tin chúng ta còn gấp hơn người khác. Anh tìm một người bàn giao lại một chút, đợi chúng ta đi rồi nếu có người đến kêu thả người thì họ chỉ cần làm khó một chút rồi thả người.
Tông Lập Phong trên mặt lộ ra vẻ tươi cười, nói:
- Sếp Đỗ quả nhiên cao minh.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Nếu tôi thật sự cao mình thì tôi đã sớm tống hết chúng vào tù.
Tông Lập Phong nói:
- Việc đó thì có liên quan gì đến cao minh hay không. Tôi tin rằng nếu sếp Đỗ ngồi vào chức của cục trưởng Lý bây giờ thì sẽ có cách trừng trị mấy tên tội phạm đó.
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Khó đấy… Anh đừng tâng bốc tôi, cho dù là tôi ngồi vào ghế Giám đốc sở Công an tỉnh… thì gặp những tình huống thế này cũng phải bị trói tay trói chân đấy. Nếu không có sự ủng hộ của luật pháp, muốn thay đổi phong tục địa phương thì quả thật rất khó…
Tông Lập Phong cười lạnh nói:
- Phong tục cái con khỉ, mấy thôn đó giàu nứt vách, bọn họ căn bản là không lấy được vợ nên mới bỏ tiền ra mua vợ. Còn không phải là ham người ta vừa đẹp lại vừa là sinh viên sao? Chuyện như thế này ở xã Mãnh Tú không chỉ có một đâu. Mua người về lại đối xử không tốt, làm cho tàn phế hay làm cho chết đều có. Nếu như vì căm hận mà xử lý chúng thì chưa chắc có thể xử lý triệt để, đáng tiếc…
/1403
|