Đỗ Long không nói chuyện Kỷ Quân San bị điều đến châu Đức Hồng cho bất kỳ ai, hắn cũng không ngờ Kỷ Quân San không đòi hỏi chính quyền được đến một chỗ có điều kiện tốt ở châu Đức Hồng, mà lại đến thành phố biên thùy Thụy Bảo này. Trong tình huống này, được gặp lại Kỷ Quân San, trong lòng hắn vừa vui vừa cảm thấy hơi bất an.
Không đợi hắn hiểu rõ cảm giác bất an kia từ đâu tới, Kỷ Quân San đã từ khoa cấp cứu chạy ra.
Kỷ Quân San nhìn vẻ mặt mệt mỏi, toàn thân dơ bẩn và vết máu loang lổ của Đỗ Long, trên mặt tràn đầy vui bất ngờ nhưng lại có chút bận tâm hỏi:
-Đỗ Long, sao anh lại ở chỗ này? Anh làm sao lại... Anh không bị thương chứ?
Lời nói của Kỷ Quân San như đột nhiên hiểu ra khiến cho Đỗ Long chợt thông suốt. Cuối cùng hắn đã hiểu vì sao Hạ Hồng Quân luôn không chịu nghiêm túc tìm một người bạn gái, cuối cùng đã hiểu ra vì sao chính bố mình luôn xuất quỷ nhập thần, một năm về nhà được một lần cũng rất khó...
Đỗ Long cố nén xúc động, mặt cứng nhắc như một tòa điêu khắc bằng đá, đối mặt với sự vui sướng kích động của Kỷ Quân San, Đỗ Long thản nhiên nói:
-Yên tâm, tôi còn chưa chết, tôi cũng không phải vì cô mà đến. Hôm nay ông trời đúng là mắt mù rồi, không ở để cho tôi gặp cô... Thật là đáng tiêc... Tôi sẽ không trở lại quấy rầy cô nữa, tạm biệt...
Niềm vui đong đầy trên khuôn mặt Kỷ Quân San nháy mắt trở nên ảm đạm. Đỗ Long cứng rắn xoay người rời đi. Kỷ Quân San há miệng, giơ tay lên, nhưng không thể phát ra thanh âm gì, sau khi lắc lắc người mấy cái, cuối cùng ngã sấp xuống.
-Đỗ Long!
Kỷ Quân San nhìn Đỗ Long lên xe, kêu một tiếng xé ruột xé gan.
Đỗ Long quay đầu lại, nhưng không nhìn qua Kỷ Quân San đang ngã trên mặt đất, quát lên với Thẩm Băng Thanh đang đứng ngẩn người nhìn:
-Lên xe!
Thẩm Băng Thanh theo cửa khác lên xe, Đỗ Long nhanh chóng lái ô tô rời khỏi cửa khoa cấp cứu. Một y tá đồng nghiệp của Kỷ Quân San bước nhanh đến bên cạnh cô, giúp cô đứng dậy và thốt lên:
-Y tá trưởng, y tá trưởng, chị làm sao vậy?
Kỷ Quân San trào ra dòng nước mắt, lòng đau như cắt làm cho cô thấy như cả thế giới sụp đổ. Chiếc xe bán tải quen thuộc kia đang dần đi khuất khỏi tầm mắt của cô, Kỷ Quân San như nghe một tiếng tách giòn tan, cô như nghe được tiếng trái tim mình vỡ nát...
-Sao vậy?
Thẩm Băng Thanh cần thận hỏi. Sự nghiêm túc của Đỗ Long hôm nay trước đây chưa từng gặp bao giờ, khiến Thẩm Băng Thanh có chút sợ hãi.
Đỗ Long chợt dừng xe sát bên đường, lấy từ trong ngực ra một bao thuốc Hồng Tháp Sơn, châm một điếu hút.
Thẩm Băng Thanh nói:
-Nếu buồn như vậy, vì sao lúc nãy làm tổn thương cô ấy... Cô ấy thật sự rất đau lòng...
Đỗ Long nhả một làn khói thuốc, đau khổ nói:
-Thà đau một chốc còn hơn mãi đau, tôi đột nhiên hiểu thông suốt mọi việc. Nếu như tôi vẫn còn lui tới với cô ấy, sẽ làm tổn thương cô ấy, mà tôi, không muốn cô ấy phải chịu bất kỳ đau khổ nào...
Thẩm Băng Thanh nhướn mày, rất nhanh liền hiểu ra, gã nói:
-Anh là sợ kẻ buôn ma túy làm hại đến cô ấy?
Đỗ Long gắng sức gật gật đầu, nói:
-Tôi không sợ những người kia, nhưng tôi không có thời gian chăm sóc Quân San. Nếu cô ấy bị những kẻ buôn ma túy làm hại, tôi sẽ ân hận suốt đời.
Thẩm Băng Thanh nói:
-Ngốc thế, tuy vậy cũng không cần phải dùng cách mạnh mẽ như vậy đối với cô ấy à? Anh hoàn toàn có thể dùng một chút cách hòa hoãn giảng hòa với cô ấy. Anh rõ ràng là có chút hơi giận dỗi bên trong, cô ấy đã làm anh tổn thương một lần, anh cũng phải làm cô ấy tổn thương lại ác hơn một chút sao?
Đỗ Long hít một ngụm khói thật sâu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có lẽ Thẩm Băng Thanh nói đúng, hắn là hơi tùy hứng, tuy nhiên... Thôi, không nghĩ đến cô ấy nữa.
Đỗ Long nói:
-Đợi tí nữa đem người và hàng giao cho Cục trưởng Lý rồi, chúng ta sẽ đi mua đồ dùng, anh muốn mua gì? Trước tiên liệt kê ra tờ giấy đi.
Thẩm Băng Thanh nói:
-Tủ quần áo, bàn máy tính, ghế dựa... Còn cần gì nữa?
Đỗ Long nói:
-Tôi muốn mua hai cái bàn học lớn một chút, đặt giữa phòng, một tấm bản đồ châu Đức Hồng chi tiết, một khối thủy tinh lớn, một tá bút trắng, một ít quyển sách hoặc đĩa về địa lý phong thổ châu Đức Hồng. Chúng ta phải nhanh chóng làm quen với địa phương này.
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu, ghi lại như lời Đỗ Long. Bọn họ không phải đợi lâu, tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, ba chiếc xe cảnh sát dừng bên cạnh xe Đỗ Long.
Lý Tùng Lâm xuống xe, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh đã xuống xe chờ từ trước, tiến lên chào hỏi. Lý Tùng Lâm thấy hai người đầy mình vết máu bẩn, hài lòng gật gật đầu:
-Đỗ Long, quả nhiên tôi không nhìn nhầm người, các cậu đánh trận rất đẹp. Người đâu? Hàng đâu?
Đỗ Long mở cửa thùng sau xe, kéo ba tên vận chuyển hàng ra, rồi nhấc túi chứa đồ vật tới trước mặt Lý Tùng Lâm, nói:
-Các thứ đồ vật đều ở đây, còn có hai tên chống cự bị bắn tổn thương, đang được cấp cứu ở bệnh viện.
Lý Tùng Lâm mở túi ra, đầu tiên nhìn thấy hai thanh súng trường AK47 đã bị tháo các linh kiện ra, sau đó là lựu đạn, thuốc phiện...
Những viên cảnh sát Lý Tùng Lâm mang đến nhanh chóng kiểm kê, chụp ảnh những thứ kia, cũng đem ba tên kia lên xe cảnh sát. Lý Tùng Lâm nhìn đến chiếc AK47 đã hết sạch băng đạn, líu lưỡi nói:
-Xem ra đánh nhau rất kịch liệt. Đỗ Long các cậu không ai bị thương gì chứ? Các cậu dùng cách nào mà dùng súng lục chế ngự được súng trường của bọn buôn lậu mà không bị thương tổn vậy?
Đỗ Long cười nói:
-Đều là công lao của Phó đồn Tông. Anh ấy nhận được tin tức lập tức đưa chúng tôi đi tìm được đường đi của bọn buôn lậu, sau đó lại tìm được nơi mai phục, đánh bọn chúng trở tay không kịp. Chiến đấu quả thật rất kịch liệt, cũng may chúng tôi chuẩn bị đầy đủ nên không bị thương, nhưng có lẽ hai tên buôn lậu bị thương kia có thể sẽ bị tàn tật. Cục trưởng Lý, chúng tôi có bị phiền toái gì không?
Lý Tùng Lâm nói:
-Phiền toái? Phiền toái gì? Các cậu lập công lớn, buôn lậu thuốc phiện này đánh chết vài tên cũng không coi là nhiều.
Đỗ Long trên mặt lộ ra tươi cười, nói:
-Cục trưởng Lý, đây chính là ngài nói nhé. Về sau nếu tôi trong quá trình bắt giữ bọn buôn lậu, tôi có đánh chết người, lúc đó ngài cũng đừng trách tôi nhé.
Lý Tùng Lâm vỗ vỗ bờ vai hắn, cười nói:
-Tiểu Đỗ à, cậu cũng không thể lấy lông gà làm tên, tùy tiện chém giết được, bắt sống vẫn là tốt nhất.
Đỗ Long nói:
-Cục trưởng Lý, giao những người và đồ vật này cho ngài, chúng tôi còn muốn đi mua ít đồ dùng mang về.
Lý Tùng Lâm cười nói:
-Đi đi, ra bệnh viện rẽ phải, đi thẳng khoảng 2-3 km sẽ có một siêu thị dụng cụ gia đình. Sau mấy ngày báo cáo lên cấp trên, tôi sẽ báo công các cậu.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh lái xe theo hướng Lý Tùng Lâm chỉ, rất nhanh đã tìm được siêu thị kia và mua hàng trong đó.
Hai người đều có chút tích góp, nên cũng không cần để ý đến giá cả, chỉ cần ưng ý là mua, rất nhanh đã mua đủ đồ. Bởi vì nhiều đồ, thùng sau xe bán tải không chứa đủ, Đỗ Long liền liên hệ một chiếc xe ba bánh của cửa hàng, bảo họ sáng mai đi cùng xe bán tải đưa về xã Mãnh Tú.
-Bây giờ đi đâu?
Thẩm Băng Thanh hỏi:
-Đói không? Đi ăn chút gì đó đi, mà nói trước, không được mượn rượu giải sầu đâu.
Đỗ Long cười khổ nói:
-Anh đúng là anh em tốt... Yên tâm, tôi không suy sụp tinh thần đến thế đâu. Lúc này là tôi chủ động xuất kích, nên bị thương không nặng đâu. Châu Đức Hồng hẳn là nơi có không ít thú vị. Đi. Chúng ta ăn no rồi phải đi chơi một buổi chiều, không phải lo, tôi đãi.
/1403
|