Tông Lập Phong nói rất đúng, đường lần này đi thôn Mã Câu vô cùng rách nát, ngay cả xe bán tải đã nâng cao sàn xe của Đỗ Long trên đường đi đều va chạm không biết bao nhiêu lần. Cuối cùng một cái hố to chắn ngang đường, xe rõ ràng không qua được rồi.
- Có đường khác có thể đi vòng qua không?
Đỗ Long cau mày hỏi. Lão Tông nói đúng, chính là những con đường rách nát này làm liên lụy bước phát triển kinh tế của các thôn phía dưới xã Mãnh Tú.
Tông Lập Phong cười khổ nói:
- Có, nhưng mà cũng không phải là đường cho xe đi, đường phía trước càng nát hơn. Chúng ta hay là để xe dừng ở đây đi, thôn Mã Câu đã ở không xa rồi.
Bốn người đành phải đem vật dụng cần thiết mang theo trên người hoặc là đựng ở trong ba lô, đi bộ về phía thôn Mã Câu.
Tưởng là gần nhưng thực tế lại xa. Tông Lập Phong nói thôn Mã Câu đã ở không xa rồi, nhưng đi một tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chỉ nhìn thấy bóng dáng của thôn Mã Câu. Tông Lập Phong dẫn Đỗ Long bọn hắn đi chính là đường nhỏ, liên tục không ngừng lên núi xuống núi. Ngay cả Thẩm Băng Thanh người được tính là loại thể lực tốt này cũng có chút chịu không thấu, Tông Lập Phong bọn họ lại là thói quen.
- Đồn trưởng Đỗ, thể lực các cậu không tệ, bình thường thường leo núi sao?
Ngô Thăng Hạo nghỉ ngơi ở giữa đường, lúc uống nước hỏi.
- Coi như cũng được, bình thường cũng không có núi gì có thể leo. Chúng tôi đều rèn luyện ở trong phòng tập thể thao.
Biểu hiện của Đỗ Long trong bốn người là tốt nhất. Lúc những người khác đều lưng đẫm mồ hôi, hắn chỉ là thái dương hơi hơi ra mồ hôi mà thôi.
- Vẫn là địa phương lớn tốt, cái gì cũng có.
Ngô Thăng Hạo hâm mộ nói.
Đỗ Long cười cười, nói:
- Đi phòng tập thể thao một tiếng đồng hồ phải thu năm mươi tệ. Các anh có thể miễn phí leo núi rèn luyện ở nơi này, hơn nữa không khí trong lành, núi tốt sông tốt. Người trong thành phố không biết hâm mộ hơn nhiều.
Tông Lập Phong kiêu ngạo nói:
- Chẳng phải vậy sao. Chỉ nói nước này thôi, trong thành phố một chai nước khoáng thì cần phải hai, ba tệ, trong núi này của chúng ta khắp nơi đều là nước suối miễn phí. Lúc uống càng trong và ngọt hơn so với những thứ được gọi là nước khoáng.
Đỗ Long có vẻ đăm chiêu nói:
- Nếu như có thể đem những nước suối này tiếp vào bình đựng, đưa đi thành phố bán....Đây không phải là một hạng mục làm giàu rất tốt sao?
Tông Lập Phong nói:
- Cũng không phải không có người nghĩ qua. Đã từng có một thương nhân Hồng Công tới xem qua, cuối cùng vẫn là thất vọng mà đi. Trong đó vấn đề lớn nhất vẫn là không có đường. Nếu có thể làm tốt một con đường thông tới bảy thôn hai trại, đồ vật gì trong núi đưa đi thành phố đều là viên bảo bối, có thể không kiếm tiền được sao?
Đỗ Long nói:
- Đúng vậy, có thể làm đường cho tốt thì tốt rồi...Lão Tông, những thôn phía dưới xã Mãnh Tú đều không nghèo, vì sao bọn họ không chịu góp tiền làm một con đường tốt chứ?
Tông Lập Phong nói:
- Lời này lúc Trưởng phòng Cao vừa tới cũng từng hỏi qua. Không có ai không hi vọng trước cửa nhà mình nhiều thêm một con đường cái rộng rãi bằng phẳng. Nhưng nếu ở xã Mạnh Tú làm đường, có rất nhiều vấn đề ở trong này. Làm đường là rất tốn tiền, đặc biệt là lúc không có thôn dân đồng ý tự nguyện ra sức lao động.
- Vì sao? Anh không phải nói không ai không muốn làm con đường đến cửa nhà mình sao?
Thẩm Băng Thanh hỏi.
Tông Lập Phong nói:
- Đúng vậy, mọi người đều muốn làm đường, nhưng trừ phi nghèo đến mức không có cơm ăn. Ai sẽ vì chút công điểm hoặc là tiền lương đi làm cái loại việc mệt chết người đó? Các thôn của xã Mãnh Tú rất hẻo lánh, nhưng bọn họ không thiếu tiền. Đây chính là vấn đề mấu chốt lớn nhất đang tồn tại.
Đỗ Long biết rằng bình thường nông thôn làm đường đều là chính phủ ra một phần tiền vốn, sau đó ở xã, ở thôn đều tự phân bổ cũng tốt góp vốn cũng tốt đem góp đầy đủ tiền làm đường. Quan trọng nhất chính là các thôn có thể ra sức lao động miễn phí, bằng không phí lao động đó thật là bất kỳ người hoặc là chính quyền địa phương nào cũng không có cách nào gánh vác.
- Nhất định sẽ có biện pháp.
Đỗ Long kiên định nói.
Tông Lập Phong cười nói:
- Đồn trưởng Đỗ, làm hay không làm đường đều không liên quan tới chúng ta. Lời nói này của cậu không giống như là Đồn trưởng đồn công an, mà giống như là Chủ tịch xã hoặc là Bí thư Đảng ủy xã...
Đỗ Long cười nói:
- Cho dù ở vị trí nào, làm quan một lần thì phải tạo phúc một phương. Nếu như nhân dân có thể từ trong chính đạo làm giàu phát tài, bọn họ sẽ không cần đói ăn vụng túng làm càn. Tôi Đồn trưởng đồn công an này há không phải có thể thoải mái nhiều rồi sao?
Lời nói của Đỗ Long khiến cho mọi người rơi vào suy nghĩ. Rất lâu sau, Tông Lập Phong mới than nhẹ một tiếng, nói:
- Khó a...
Đường đi thôn Mã Câu đối với rất nhiều người mà nói cũng khó như lên trời vậy, nhưng Đỗ Long bọn hắn vẫn khắc phục được khó khăn này. Trước khi trời tối thuận lợi tới cái thôn nằm sâu trong núi lớn này.
Thôn dân của thôn Mã Câu cũng không có nhiều thiện cảm đối với cảnh sát. Đỗ Long bọn hắn trên đường đi vào thôn, các thôn dân đều thờ ơ lạnh nhạt. Chỉ có mấy đứa trẻ chạy lên trước, hướng về phía Tông Lập Phong đòi kẹo, sau đó tươi cười chạy đi...
Tông Lập Phong cười khổ nói:
- Xem, cho dù cảnh sát hay là người của chính quyền vào thôn, các thôn dân đều như vậy. Thôn càng hẻo lánh thái độ thù địch với chính quyền càng lớn, dưới tình huống này làm sao có thể khai triển công việc bình trường chứ?
Đỗ Long gật gật đầu, trong lúc nhất thời cũng không có biện pháp gì hay. Mọi người dưới ánh mắt nhìn chăm chăm mang chút thái độ thù địch của thôn dân đi về phía Công sở thôn. Cán bộ trong thôn cũng không thể giống như thôn dân bình thường đối đãi với Đỗ Long bọn hắn như vậy chứ?
Trong một cái sân Đỗ Long bọn hắn vừa mới đi qua đột nhiên vang lên một tiếng thét kinh hãi, sau đó âm thanh kia bắt đầu rít lên. Thôn dân lân cận nghe thấy tiếng thét liền vội vàng đi tới, Đỗ Long bọn hắn cũng dừng lại. Tông Lập Phong vểnh tai lên nghe một lúc, nói:
- Hình như có một tiểu quỷ hôn mê rồi, mẹ nó không biết xảy ra chuyện gì.
Một lát sau, một người phụ nữ ôm theo một đứa nhỏ khoảng chừng hai, ba tuổi từ trong sân chạy ra. Cô ta hoảng hốt hét lớn, có người chỉ chỉ về phía Đỗ Long bọn hắn. Người phụ nữ kia tựa như nhìn thấy cứu tinh chạy đến trước mặt Tông Lập Phong, lo lắng nói:
- Phó đồn Tông, các anh lái xe tới đúng không? Mau đưa con trai tôi đi bệnh viện, nó không biết vì sao đột nhiên bất tỉnh.
Tông Lập Phong nhìn đứa bé kia hô hấp đoạn tuyệt, thân thể không ngừng run rẩy, mắt bắt đầu trắng dã, xem ra sắp không được nữa rồi. Y nói:
- Đường không thông, xe của chúng tôi dừng ở khe núi bên kia. Vừa mới đi hai tiếng đồng hồ mới tới đây, trong thôn không có thầy thuốc sao?
Người phụ nữ kia hai mắt đăm đăm sầu thảm nói:
- Xong rồi...xong rồi....Đình Quý...con trai của tôi....
Thôn dân bên cạnh cũng bó tay không có biện pháp, có người nói:
- Đúng lúc bà thầy thuốc vào thành phố, vậy phải làm sao đây?
Đỗ Long ở một bên nhìn thấy rất rõ ràng, hắn hét lớn một tiếng nói:
- Mọi người đừng ồn ào, tôi hiểu một chút y thuật. Cô à, có thể để tôi thử xem được không?
Cô kia giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, cô ta vội vàng bắt lấy tay Đỗ Long, nói:
- Đồng chí, cứu... cứu con trai của tôi, cầu xin anh, cứu cứu Đình Quý của tôi...
Đỗ Long cởi trang phục cảnh sát rải trên mặt đất, sau đó tiếp nhận đứa bé kia, đem nó đặt ngay ngắn trên quần áo. Hắn nhanh chóng cởi quần áo mặc trên người đứa bé ra, ấn vài cái vào các bộ vị như ở ngực, yết hầu của đứa bé kia, bình tĩnh nói:
- Đứa trẻ không có việc gì, chỉ là bị đồ vật gì đó làm cho nghẹt thở.
Cô kia bỗng nhiên tỉnh ngộ nói:
- Đúng! Đình Quý vừa nãy còn đang chơi viên đá xinh đẹp mà cha nó từ trong núi mang về cho nó. Nhất định là nuốt vào bị nghẹn thở rồi. Thầy thuốc...Đồng chí, xin anh cứu cứu nó!
Đỗ Long gật gật đầu, nói:
- Đầu tiên nói rõ trước, lúc thi triển thuật cấp cứu có thể sẽ làm bị thương đứa bé. Cô phải đồng ý điểm này trước, tôi mới có thể tiếp tục làm cấp cứu.
Cô kia vội nói:
- Đồng chí, đứa trẻ sắp không được nữa rồi, chỉ cần có thể cứu nó lại được, bị thương tôi cũng nhận.
/1403
|