Cô bé vừa đến Thiên Nam không lâu, giọng nói còn rất nặng. Đỗ Long đoán cô từ Bắc Kinh đến, thảo nào tính cách lại cởi mở như vậy.
Lưu Long Thịnh sợ nhất chính là cô em họ này, cô ấy sẽ không nể mặt gì gã, gã cười khổ nói:
- Được, được, được rồi, anh đổ oan, thật sự là oan uổng, anh mặc dù nóng vội một chút, nhưng nếu không phải thằng nhóc kia phản ứng chậm khoảng một giây, anh cũng không đụng phải nó đâu. Không tin em hỏi Đỗ Long, thằng nhóc đấy chắc chắn đã uống rượu rồi…
Đỗ Long là người hiểu rõ nhất tình hình lúc bấy giờ, Lưu Hiểu Tinh chẳng những uống rượu, mà còn dùng thuốc quá liều, nên rơi vào trạng thái mệt mỏi nhất, vì vậy phản ứng chậm chạm là không tránh khỏi. Nhưng chuyện này hắn không có ý định phơi bày ra, trước ánh mắt hoài nghi của Hàn Mộng Điệp, hắn chỉ biết gật đầu, rồi nói:
- Hai người cứ từ từ nói chuyện, cũng muộn rồi, tôi muốn quay về nghỉ ngơi, sau này có duyên ắt sẽ gặp!
Lưu Thịnh Long nói:
- Được, cậu có việc thì cứ đi đi, có duyên ắt sẽ gặp lại.
Hàn Mộng Điệp lại nói:
- Ai có duyên với anh, anh khoan đi đã, vẫn còn chưa nói xong. Cả ngày đeo kính râm anh không mệt à, tỏ ra ghê gớm cũng không cần phải tỏ ra ở bệnh viện này đâu!
Hàn Mộng Điệp giơ tay ra rất nhanh, bỗng chốc lấy được kính râm của Đỗ Long xuống. Đỗ Long vội vàng nhắm mắt trái lại, rồi dùng tay che mắt, hắn có chút không hài lòng nói:
- Mắt trái của tôi không được tốt lắm, cho nên phải đeo kính râm, sợ sẽ làm cho mấy cô bé như cô sợ, mau trả kính lại cho tôi!
Đỗ Long tức giận trừng mắt phải nhìn Hàn Mộng Điệp, Hàn Mộng Điệp vẫn chưa nhìn rõ mắt trái của hắn ra sao, nhưng thấy khuôn mặt của hắn, cô ngây người ra một lúc rồi vui mừng kêu lên:
- Là anh, Đỗ Long!
- Tên của anh hình như anh Lưu vừa nãy cũng đã giới thiệu rồi thì phải?
Đỗ Long tỏ vẻ không vui nhận lại chiếc kính, nói:
- Còn muốn nói gì thì em mau nói đi, anh đang bận chút việc!
Lưu Long Thịnh cũng cảm thấy lạ vì sao Đỗ Long lại luôn đeo kính râm, nhưng gã cũng rất thông minh nên không hỏi. Thấy em họ gây họa, gã định thay em họ xin lỗi và dạy bảo cô mấy câu, gã trừng mắt nhìn em, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khiến người khác kinh ngạc của cô thì lại cố nuốt mấy câu đó vào bụng.
Bộ dạng hung hăng vênh váo của Hàn Mộng Điệp không còn nữa, cô áy náy nói với Đỗ Long:
- Em xin lỗi, em không biết là anh, em tưởng anh là mấy anh bạn linh tinh của anh họ, muốn giúp anh ấy cho qua chuyện. Xin lỗi, em thật sự xin lỗi, mong anh tha lỗi cho!
Hàn Mộng Điệp vừa nói còn cúi đầu nhận lỗi trước mặt Đỗ Long, hành động này khiến Đỗ Long không hiểu ra sao cả. Lưu Long Thịnh hiểu rõ tính cách của em họ mình lại càng kinh ngạc hơn, trong ký ức của gã, Hàn Mộng Điệp khiêm tốn với người khác như vậy từ bao giờ thế? Cô từ trước tới giờ chưa bao giờ tha cho ai!
Đỗ Long bây giờ trong mắt Lưu Long Thịnh mới là người không chịu bỏ qua, hắn ừ một tiếng, sau đó nói:
- Em còn ít tuổi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến người khác một chút. Được rồi, anh tha thứ cho em, không có việc gì nữa chứ? Anh thật sự phải đi đây.
Hàn Mộng Điệp ngoan ngoãn đáp lại, sau đó tiễn Đỗ Long ra ngoài. Lúc cô quay lại phòng bệnh, không ngờ thái độ ấy vẫn không thay đổi tí nào, yên lặng. Lưu Long Thịnh cuối cùng không chịu được nữa nói:
- Em trước kia có quen với cậu ta à? Chẳng lẽ cậu ta đã từng cứu em sao? Bằng không tiểu công chúa của chúng ta làm sao lại nghe lời như vậy?
Hàn Mộng Điệp lườm gã một cái, phản ứng lại ngay tức khắc:
- Em nói đại công tử Lưu, xin anh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng người quân tử, em chẳng qua là ngưỡng mộ tinh thần không biết sợ, đấu tranh quên mình bắt cướp đến nỗi bị thương nặng của anh ấy! Anh ấy là tấm gương cảnh sát trong cục cảnh sát thành phố Ngọc Minh, anh ấy ngày đầu tiên đi làm đã dũng cảm bắt cướp, bị thương hôn mê gần một tuần trong bênh viện. Nghe nói mắt của anh ấy bị ảnh hưởng, xem ra đến nay vẫn chưa khôi phục, nếu không anh ấy không phải mang kính râm suốt như vậy, ôi thật là đáng thương.
- Em vừa tới thành phố Ngọc Minh làm sao em biết được cậu ấy là ai… Em thấy cậu ấy đáng thương sao? Người anh hùng chân chính không cần người khác thương hại, nếu không phải em giật mắt kính cậu ta, tâm tình của cậu ấy vẫn tốt đấy.
Hàn Mộng Điệp hối hận nói:
- Em đâu có biết là anh ấy, còn cho rằng là mấy người bạn của anh. Đều tại anh, Đỗ Long sau khi vào đội hình sự phá được rất nhiều các vụ án, có rất nhiều bạn trai bạn gái trong lớp chúng em hâm mộ anh ấy!
Lưu Long Thịnh cười nói:
- Trước mặt anh còn có một fan hâm mộ nữa, mấy đứa học sinh bọn em không biết có chịu học tập không, chỉ biết hâm mộ hết cái này đến cái nọ. Có cần anh gọi cậu ấy quay lại không, để cho em xin chữ ký?
Hàn Mộng Điệp hừ một tiếng, móc chiếc điện thoại xinh xắn đáng yêu ra, ấn số gọi, miệng nói to:
- Cậu à, anh họ không sao, anh ấy đang nói chuyện rất thân mật với một cô gái rất xinh đẹp, gọi anh ấy nghe điện thoại ạ? Ô, anh họ…
Mặt Lưu Long Thịnh đột nhiên nhăn nhó, rón rén nhận điện thoại nói:
- Bố, là con…
Lúc Lưu Long Thịnh bị cha của gã mắng cho một trận không dám lên tiếng, Đỗ Long trong lòng vui sướng rời khỏi bệnh viện. Phó cục trưởng chưa quên hắn ta, còn bảo Tống Quốc phái người đưa Đỗ Long về nhà.
Đỗ Long vừa mở cửa thì thấy cửa phòng của Thẩm Băng Thanh mở toang, bình thường cậu ấy lúc nào cũng đóng cửa. Đỗ Long trong lòng hơi lo lắng, hắn đóng cửa chính lại rồi đi thẳng vào bên trong phòng, thấy đồ đạc của Thẩm Băng Thanh vẫn còn, nhưng người thì không thấy bóng dáng đâu.
Một mẩu giấy nhắn trên bàn, là những nét chữ xinh đẹp của Thẩm Băng Thanh:
- Đỗ Long, tôi đi đây, không phải mất công tìm tôi, quên tôi đi, tôi không xứng đáng hợp tác với cậu, càng không xứng là anh em tốt của cậu. Có lẽ tôi không nên có mặt trên thế giới này, đã đến lúc kết thúc tất cả mọi sai lầm rồi…
Trên tờ giấy còn thẫm một giọt nước mắt, giọt nước mắt này khiến Đỗ Long nhớ tới một vụ án tự sát hắn từng điều tra. Trong lòng hắn đột nhiên lo lắng vô cùng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Băng Thanh, nhưng chỉ nghe thấy một giọng nói rất ngọt của nhân viên nữ tổng đài:
- Thuê bao quý khách gọi hiện đã tắt máy…
Điện thoại tắt thì không có cách nào có thể theo dõi được, Đỗ Long đến lúc này vô cùng nôn nóng, đang không biết làm sao thì điện thoại đột nhiên vang lên. Là một số lạ gọi đến, hắn nhận điện thoại, là một giọng nói vừa xa lạ vừa thân thuộc giận dữ hét lên:
- Đỗ Long! Cậu rốt cục đã làm gì Thẩm Băng Thanh! Cậu ấy nếu xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ giết cậu!
Đỗ Long gượng cười nói:
- Là anh, em của anh đã nói gì với anh? Cậu ấy để lại giấy nhắn cho tôi, không biết cậu ấy đi đâu, tôi đang muốn tìm cậu ta đây.
Thẩm Ngọc Khiệt cả giận nói:
- Nó không nói cái gì cả, cậu rốt cục đã làm gì nó! Thằng khốn này, có phải cậu ức hiếp nó không hả!
Đỗ Long nói:
- Chuyện của tôi và cậu ấy để sau hãy nói, bây giờ điều quan trọng nhất là phải tìm cậu ấy về! Cậu ấy không nói gì sao? Thẩm Ngọc Khiết, anh bình tĩnh một chút, chúng ta đều là cảnh sát hình sự, Băng Thanh không để lại manh mối gì sao, anh nghĩ lại một chút đi!
Thẩm Ngọc Khiết thở phì phì, nói:
- Nó nửa đêm gọi điện tới, nói mấy câu rất bình thường, không để lộ ra tin tức gì, mà chỉ nói nhưng câu đại loại như xin lỗi tôi, mong tôi tha thứ, sau đó cúp máy luôn, gọi lại thì không được nữa.
Đỗ Long nói:
- Vậy anh có đoán ra cậu ấy có thể đi đâu không? Cậu ấy ở Ngọc Minh nhiều năm như vậy, cũng phải có chỗ nào đặc biệt một chút chứ?
Lưu Long Thịnh sợ nhất chính là cô em họ này, cô ấy sẽ không nể mặt gì gã, gã cười khổ nói:
- Được, được, được rồi, anh đổ oan, thật sự là oan uổng, anh mặc dù nóng vội một chút, nhưng nếu không phải thằng nhóc kia phản ứng chậm khoảng một giây, anh cũng không đụng phải nó đâu. Không tin em hỏi Đỗ Long, thằng nhóc đấy chắc chắn đã uống rượu rồi…
Đỗ Long là người hiểu rõ nhất tình hình lúc bấy giờ, Lưu Hiểu Tinh chẳng những uống rượu, mà còn dùng thuốc quá liều, nên rơi vào trạng thái mệt mỏi nhất, vì vậy phản ứng chậm chạm là không tránh khỏi. Nhưng chuyện này hắn không có ý định phơi bày ra, trước ánh mắt hoài nghi của Hàn Mộng Điệp, hắn chỉ biết gật đầu, rồi nói:
- Hai người cứ từ từ nói chuyện, cũng muộn rồi, tôi muốn quay về nghỉ ngơi, sau này có duyên ắt sẽ gặp!
Lưu Thịnh Long nói:
- Được, cậu có việc thì cứ đi đi, có duyên ắt sẽ gặp lại.
Hàn Mộng Điệp lại nói:
- Ai có duyên với anh, anh khoan đi đã, vẫn còn chưa nói xong. Cả ngày đeo kính râm anh không mệt à, tỏ ra ghê gớm cũng không cần phải tỏ ra ở bệnh viện này đâu!
Hàn Mộng Điệp giơ tay ra rất nhanh, bỗng chốc lấy được kính râm của Đỗ Long xuống. Đỗ Long vội vàng nhắm mắt trái lại, rồi dùng tay che mắt, hắn có chút không hài lòng nói:
- Mắt trái của tôi không được tốt lắm, cho nên phải đeo kính râm, sợ sẽ làm cho mấy cô bé như cô sợ, mau trả kính lại cho tôi!
Đỗ Long tức giận trừng mắt phải nhìn Hàn Mộng Điệp, Hàn Mộng Điệp vẫn chưa nhìn rõ mắt trái của hắn ra sao, nhưng thấy khuôn mặt của hắn, cô ngây người ra một lúc rồi vui mừng kêu lên:
- Là anh, Đỗ Long!
- Tên của anh hình như anh Lưu vừa nãy cũng đã giới thiệu rồi thì phải?
Đỗ Long tỏ vẻ không vui nhận lại chiếc kính, nói:
- Còn muốn nói gì thì em mau nói đi, anh đang bận chút việc!
Lưu Long Thịnh cũng cảm thấy lạ vì sao Đỗ Long lại luôn đeo kính râm, nhưng gã cũng rất thông minh nên không hỏi. Thấy em họ gây họa, gã định thay em họ xin lỗi và dạy bảo cô mấy câu, gã trừng mắt nhìn em, nhưng nhìn thấy vẻ mặt khiến người khác kinh ngạc của cô thì lại cố nuốt mấy câu đó vào bụng.
Bộ dạng hung hăng vênh váo của Hàn Mộng Điệp không còn nữa, cô áy náy nói với Đỗ Long:
- Em xin lỗi, em không biết là anh, em tưởng anh là mấy anh bạn linh tinh của anh họ, muốn giúp anh ấy cho qua chuyện. Xin lỗi, em thật sự xin lỗi, mong anh tha lỗi cho!
Hàn Mộng Điệp vừa nói còn cúi đầu nhận lỗi trước mặt Đỗ Long, hành động này khiến Đỗ Long không hiểu ra sao cả. Lưu Long Thịnh hiểu rõ tính cách của em họ mình lại càng kinh ngạc hơn, trong ký ức của gã, Hàn Mộng Điệp khiêm tốn với người khác như vậy từ bao giờ thế? Cô từ trước tới giờ chưa bao giờ tha cho ai!
Đỗ Long bây giờ trong mắt Lưu Long Thịnh mới là người không chịu bỏ qua, hắn ừ một tiếng, sau đó nói:
- Em còn ít tuổi, làm việc gì cũng phải suy nghĩ đến người khác một chút. Được rồi, anh tha thứ cho em, không có việc gì nữa chứ? Anh thật sự phải đi đây.
Hàn Mộng Điệp ngoan ngoãn đáp lại, sau đó tiễn Đỗ Long ra ngoài. Lúc cô quay lại phòng bệnh, không ngờ thái độ ấy vẫn không thay đổi tí nào, yên lặng. Lưu Long Thịnh cuối cùng không chịu được nữa nói:
- Em trước kia có quen với cậu ta à? Chẳng lẽ cậu ta đã từng cứu em sao? Bằng không tiểu công chúa của chúng ta làm sao lại nghe lời như vậy?
Hàn Mộng Điệp lườm gã một cái, phản ứng lại ngay tức khắc:
- Em nói đại công tử Lưu, xin anh đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng người quân tử, em chẳng qua là ngưỡng mộ tinh thần không biết sợ, đấu tranh quên mình bắt cướp đến nỗi bị thương nặng của anh ấy! Anh ấy là tấm gương cảnh sát trong cục cảnh sát thành phố Ngọc Minh, anh ấy ngày đầu tiên đi làm đã dũng cảm bắt cướp, bị thương hôn mê gần một tuần trong bênh viện. Nghe nói mắt của anh ấy bị ảnh hưởng, xem ra đến nay vẫn chưa khôi phục, nếu không anh ấy không phải mang kính râm suốt như vậy, ôi thật là đáng thương.
- Em vừa tới thành phố Ngọc Minh làm sao em biết được cậu ấy là ai… Em thấy cậu ấy đáng thương sao? Người anh hùng chân chính không cần người khác thương hại, nếu không phải em giật mắt kính cậu ta, tâm tình của cậu ấy vẫn tốt đấy.
Hàn Mộng Điệp hối hận nói:
- Em đâu có biết là anh ấy, còn cho rằng là mấy người bạn của anh. Đều tại anh, Đỗ Long sau khi vào đội hình sự phá được rất nhiều các vụ án, có rất nhiều bạn trai bạn gái trong lớp chúng em hâm mộ anh ấy!
Lưu Long Thịnh cười nói:
- Trước mặt anh còn có một fan hâm mộ nữa, mấy đứa học sinh bọn em không biết có chịu học tập không, chỉ biết hâm mộ hết cái này đến cái nọ. Có cần anh gọi cậu ấy quay lại không, để cho em xin chữ ký?
Hàn Mộng Điệp hừ một tiếng, móc chiếc điện thoại xinh xắn đáng yêu ra, ấn số gọi, miệng nói to:
- Cậu à, anh họ không sao, anh ấy đang nói chuyện rất thân mật với một cô gái rất xinh đẹp, gọi anh ấy nghe điện thoại ạ? Ô, anh họ…
Mặt Lưu Long Thịnh đột nhiên nhăn nhó, rón rén nhận điện thoại nói:
- Bố, là con…
Lúc Lưu Long Thịnh bị cha của gã mắng cho một trận không dám lên tiếng, Đỗ Long trong lòng vui sướng rời khỏi bệnh viện. Phó cục trưởng chưa quên hắn ta, còn bảo Tống Quốc phái người đưa Đỗ Long về nhà.
Đỗ Long vừa mở cửa thì thấy cửa phòng của Thẩm Băng Thanh mở toang, bình thường cậu ấy lúc nào cũng đóng cửa. Đỗ Long trong lòng hơi lo lắng, hắn đóng cửa chính lại rồi đi thẳng vào bên trong phòng, thấy đồ đạc của Thẩm Băng Thanh vẫn còn, nhưng người thì không thấy bóng dáng đâu.
Một mẩu giấy nhắn trên bàn, là những nét chữ xinh đẹp của Thẩm Băng Thanh:
- Đỗ Long, tôi đi đây, không phải mất công tìm tôi, quên tôi đi, tôi không xứng đáng hợp tác với cậu, càng không xứng là anh em tốt của cậu. Có lẽ tôi không nên có mặt trên thế giới này, đã đến lúc kết thúc tất cả mọi sai lầm rồi…
Trên tờ giấy còn thẫm một giọt nước mắt, giọt nước mắt này khiến Đỗ Long nhớ tới một vụ án tự sát hắn từng điều tra. Trong lòng hắn đột nhiên lo lắng vô cùng, vội vàng lấy điện thoại ra gọi điện cho Thẩm Băng Thanh, nhưng chỉ nghe thấy một giọng nói rất ngọt của nhân viên nữ tổng đài:
- Thuê bao quý khách gọi hiện đã tắt máy…
Điện thoại tắt thì không có cách nào có thể theo dõi được, Đỗ Long đến lúc này vô cùng nôn nóng, đang không biết làm sao thì điện thoại đột nhiên vang lên. Là một số lạ gọi đến, hắn nhận điện thoại, là một giọng nói vừa xa lạ vừa thân thuộc giận dữ hét lên:
- Đỗ Long! Cậu rốt cục đã làm gì Thẩm Băng Thanh! Cậu ấy nếu xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ giết cậu!
Đỗ Long gượng cười nói:
- Là anh, em của anh đã nói gì với anh? Cậu ấy để lại giấy nhắn cho tôi, không biết cậu ấy đi đâu, tôi đang muốn tìm cậu ta đây.
Thẩm Ngọc Khiệt cả giận nói:
- Nó không nói cái gì cả, cậu rốt cục đã làm gì nó! Thằng khốn này, có phải cậu ức hiếp nó không hả!
Đỗ Long nói:
- Chuyện của tôi và cậu ấy để sau hãy nói, bây giờ điều quan trọng nhất là phải tìm cậu ấy về! Cậu ấy không nói gì sao? Thẩm Ngọc Khiết, anh bình tĩnh một chút, chúng ta đều là cảnh sát hình sự, Băng Thanh không để lại manh mối gì sao, anh nghĩ lại một chút đi!
Thẩm Ngọc Khiết thở phì phì, nói:
- Nó nửa đêm gọi điện tới, nói mấy câu rất bình thường, không để lộ ra tin tức gì, mà chỉ nói nhưng câu đại loại như xin lỗi tôi, mong tôi tha thứ, sau đó cúp máy luôn, gọi lại thì không được nữa.
Đỗ Long nói:
- Vậy anh có đoán ra cậu ấy có thể đi đâu không? Cậu ấy ở Ngọc Minh nhiều năm như vậy, cũng phải có chỗ nào đặc biệt một chút chứ?
/1403
|