Đỗ Long cho số điện thoại của Lý Tùng Lâm vào danh sách sổ đen, như vậy Lý Tùng Lâm dù gọi đến cũng không thể kết nối được, sau đó điện thoại cố định trong đồn công an lại vang lên, Triệu Huy nhận điện thoại, rất cung kính nói:
- Ngài đợi một chút, sếp Đỗ, là điện thoại gọi tới tìm sếp.
Chuyện này Chung Lâm Hoa và Lý Tùng Lâm đều giống nhau, bọn họ vừa mới nhận được thông báo liền truyền đạt xuống dưới nhưng lại không hề biết Đỗ Long mới là kẻ chủ mưu.
-Vâng, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp với cảnh sát.
Đỗ Long sau khi cúp điện thoại nhìn tất cả mọi người công bố:
-Chẳng bao lâu sẽ có một đội quân tiến vào xã Mãnh Tú thực thi nhiệm vụ, chúng ta phải toàn lực phối hợp đồng thời phải dựa theo nguyên tắc đối với hành động lần này phải tuyệt đối giữ bí mật, được rồi, tất cả mọi người ăn mặc gọn gàng, trang bị phù hợp, phối hợp hành động với dân binh, cấm đi lại ban đêm.
- Đến thật rồi!
Mọi người đều căng thẳng đồng thời lại có phần kích động, có thể tham gia hành động như thế này không phải là chuyện thường xảy ra.
Người của đồn công an ngoại trừ Triệu Huy ở lại, còn lại đều theo Đỗ Long đi tuần. Trên đường gặp người đi đường liền khuyên họ trở về nhà hoặc về lại khách sạn. Dân binh của Ban chỉ huy Quân sự cũng nhanh chóng điều động. Trên đường xã Mãnh Tú nhanh chóng không còn người đi đường. Trên đường tối cảnh sát và dân binh lần lượt đứng hai bên đường, thần sắc nghiêm nghị hoàn toàn yên tĩnh.
Đỗ Long đứng ở cuối con phố dài quan sát tình hình phía Bắc, người đứng bên là Trưởng ban chỉ huy Quân sự xã Mãnh Tú Thôi Thiên Vũ, Thôi Thiên Vũ cũng đang cầm ống nhòm quan sát phương Bắc, lát sau anh ta buông ống nhòm, hỏi:
- Sếp Đỗ, ngày mai có quân đội đến à? Quân đội nào sẽ tới xã Mãnh Tú chấp hành nhiệm vụ? Xã Mãnh Tú có nhiệm vụ gì có thể chấp hành?
Đỗ Long miêu tả sơ lược:
- Hẳn là đi thu súng, phía dưới xã Mãnh Tú có mấy làng tàng trữ súng ống, vũ khí thật sự rất ngang ngược, quân đội không ra mặt đơn vị địa phương chúng ta thật sự không có cách nào.
Sắc mặt Thôi Thiên Vũ lập tức thay đổi, nếu quân đội thực sự là đến thu súng vậy thì thật sự là một chuyện lớn rồi. Sự kiện ba mươi năm trước Thôi Thiên Vũ vẫn còn nhớ như mới ngày hôm qua, lúc ấy xảy ra xung đột bạo lực cảnh sát và dân chúng đều thiệt hại rất lớn, thương vong vô số.
Nhưng Đỗ Long lại rất bình tĩnh, lần này là cuộc mạo hiểm lớn nhất trong cuộc đời hắn, nếu là tiến triển thuận lợi hắn có thể có được một thành tích chưa từng có, nếu sự việc không thành vậy hắn cũng không cần phải ở lại xã Mãnh Tú thêm nữa. Hắn vẫn còn nhiều lựa chọn.
Xã Mãnh Tú trong trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ, mọi người đều trốn ở trong nhà chỉ dám nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Dưới tình hình như vậy, bầu trời phương Bắc tối đen đột nhiên dần xuất hiện những tia sáng, những tia sáng dần trở nên nhiều hơn và sáng hơn tạo thành một đường trong không trung bay hướng về phía xã Manh Tú. Những ánh sáng rực rỡ nhanh chóng đến gần, sau đó mọi người đều nghe thấy từ phía xa truyền đến tiếng gầm rú của những cánh quạt.
- Một, hai, ba, bốn, năm… Mười lăm cái máy bay trực thăng… Toàn bộ là trực thăng vũ trang, chẳng lẽ là Tập đoàn quân (*)?
Thôi Thiên Vũ thì thào.
(*)Tập đoàn quân là thuật ngữ chỉ một đại đơn vị cấp chiến dịch – chiến lược trong tổ chức quân đội chính quy tại một số nước có quân đội rất lớn như Liên Xô,Đức Quốc Xã, Anh, Mỹ..., hợp thành từ các quân đoàn hoặc các nhóm sư đoàn hỗn hợp, được sử dụng chủ yếu trong hai cuộc thế chiến.
- Không phải Tập đoàn quân đội mà chỉ là quân đặc chủng mà thôi.
Đỗ Long nói.
Máy bay trực thăng nhanh chóng tiến đến xã Mãnh Tú, những chiếc trực thăng vờn quanh trên bầu trời dần tản ra thành một vòng tròn, một chiếc trực thăng trong số đó thả hai cái thang dây xuống, vài chiến sĩ đầy đủ vũ trang nhanh chóng trượt xuống, trong đó có bốn người nhanh chóng kiểm soát tình hình xung quanh còn một người thì nhanh chóng tiến về phía bọn người Đỗ Long.
Thôi Thiên Vũ cúi chào nói:
- Tôi là Thôi Thiên Vũ Trưởng ban chỉ huy Quân sự xã Mãnh Tú chấp hành mệnh lệnh phối hợp hành động cùng các vị.
Đối phương nhìn y gật gật đầu nói:
- Mục đích của nhiệm vụ lần này là bao vây thôn Sa Câu, đưa cư dân ra khỏi thôn đó sau đó lấy lại vũ khí được giấu kín trong thôn. Các anh nhanh chóng phái người đến thôn Sa Câu làm tốt công việc chuẩn bị tạm thời bố trí ổn thỏa nhân dân trong thôn, bộ binh sẽ đến ngay.
Thôi Thiên Vũ cảm thấy căng thẳng trống ngực liên hồi, thật sự là thu súng sao, anh ta vội đáp:
- Vâng! Tôi đi trước chuẩn bị.
Thôi Thiên Vũ quay đầu đang muốn cùng Đỗ Long thảo luận, lại nghe Đỗ Long cười nói:
-Đại đội trưởng Hầu, đã lâu không gặp, vẫn là các anh uy phong a.
Người tới đúng là Hầu Đông Lai Đại đội trưởng Đại đội 3 Tiểu đoàn 6 Lữ đoàn 108, anh ta cười ha hả ôm chầm Đỗ Long sau đó mới vỗ vai hắn cười nói:
- Hâm mộ à? Hâm mộ rồi thì gia nhập vào Lữ đoàn đặc chủng của chúng tôi, tôi gọi cậu là Lữ đoàn trưởng thay cho vị trí Trung đội trưởng.
Thôi Thiên Vũ trợn mắt nhìn, Đỗ Long là ai, sao có thể kết giao được với Bí thư Thành ủy, ngay cả quan quân của Lữ đoàn đặc chủng cũng quen thân với hắn như vậy, người như hắn sao lại đến vùng hẻo lánh này làm Trưởng đồn công an? Như vậy chẳng phải nhân tài không được trọng dụng rồi sao?
Đỗ Long cười nói:
- Không được rồi, đợi tôi trở thành Cục trưởng Cục Công an, các loại ưu đãi còn nhiều hơn, xem tôi không hâm mộ anh chết đi ấy.
Hầu Đông Lai nói:
- Hâm mộ cái đầu cậu, quân đội đã kéo tới rồi, bây giờ phải trông vào cậu đấy?
Đỗ Long nói:
- Bộ binh mất bao lâu nữa mới có thể tới xã Mãnh Tú?
Hầu Đông Lai nhìn nhìn đồng hồ chiến thuật đa chức năng của mình nói:
- Có lẽ còn khoảng mười phút nữa, con đường của xã xấu quá.
Đỗ Long cười nói:
- Đêm nay làm xong chuyện này mấy ngày sau là có thể khởi công làm đường rồi…hay là chúng ta cứ đợi bộ binh đến rồi cùng nhau hướng tới mục tiêu.
Hầu Đông Lai gật gật đầu hỏi:
- Gần đây đội trưởng của chúng ta thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Cũng được, tôi tìm không ít chuyện cho anh ta làm.
Hầu Đông Lai hừ một tiếng, nói:
- Cũng là đội trưởng của chúng tôi tính tình tốt, đổi lại là tôi thì không thèm để ý đến cậu đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng không ép anh ta, giống như hôm nay tôi cũng không ép anh tới.
Hầu Đông Lai cứng họng, yn và Hồng Quân đơn giản là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Đỗ Long sắp xếp cho Tần Tuấn và Ban chỉ huy Quân sự cùng tới thôn Sa Cầu, hắn và Hầu Đông Lai đấu miệng sau đó liền nhìn thấy một ánh sáng tạo thành hàng dài nhanh chóng lái tới, thỉnh thoảng ánh sáng đó lại hắt lên trên, Đỗ Long biết rằng nguyên nhân bởi vì đường sóc.
Đầu tiên lái vào xã Mãnh Tú là mấy chiếc xe thiết giáp, xe trinh sát, một loạt các xe quân sự. Những xe quân đội này không dừng lại xã Mãnh Tú, trực tiếp theo sau các máy bay trực thăng tiếp tục phi nước đại vượt qua xã Manh Tú thẳng hướng thôn Sa Cầu.
Bạch Trung Hành hiện nay đang ở trong khách sạn ở xã Mãnh Tú, qua cửa sổ khách sạn gã nhìn thấy sự hùng tráng và uy vũ của đại quân chạy qua, quân đội thật sự đã đến đây, đầu óc gã dần trở nên trống rỗng…
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Sa Câu, người nghe được tin tức này ý nghĩ đầu tiên là không thể tin được, sau đó thì giống như con kiến nằm trong chảo nóng, vô cùng lo lắng.
- Quân đội đã tới! làm sao bây giờ?
Tin tức sau khi truyền ra, thôn Sa Câu rơi vào bối cảnh hỗn loạn, dân chúng bất chấp là đêm khuya bọn họ đều chạy đi thong báo, sau đó hỏi đến cùng một vấn đề, hầu hết mọi người dần tập trung ở dưới một gốc cây đa lớn trong thôn, luôn miệng mỗi người một ý kiến đưa ra thảo luận.
- Chúng ta liều mạng!
Một thanh niên nhiệt huyết giơ súng bắn lên trời đồng thời hét lớn, lập tức ăn một cái bạt tai cùng tiếng hét lớn của cha y:
-Mày không muốn sống cũng đừng liên lụy mọi người!
- Ngài đợi một chút, sếp Đỗ, là điện thoại gọi tới tìm sếp.
Chuyện này Chung Lâm Hoa và Lý Tùng Lâm đều giống nhau, bọn họ vừa mới nhận được thông báo liền truyền đạt xuống dưới nhưng lại không hề biết Đỗ Long mới là kẻ chủ mưu.
-Vâng, chúng tôi sẽ hết sức phối hợp với cảnh sát.
Đỗ Long sau khi cúp điện thoại nhìn tất cả mọi người công bố:
-Chẳng bao lâu sẽ có một đội quân tiến vào xã Mãnh Tú thực thi nhiệm vụ, chúng ta phải toàn lực phối hợp đồng thời phải dựa theo nguyên tắc đối với hành động lần này phải tuyệt đối giữ bí mật, được rồi, tất cả mọi người ăn mặc gọn gàng, trang bị phù hợp, phối hợp hành động với dân binh, cấm đi lại ban đêm.
- Đến thật rồi!
Mọi người đều căng thẳng đồng thời lại có phần kích động, có thể tham gia hành động như thế này không phải là chuyện thường xảy ra.
Người của đồn công an ngoại trừ Triệu Huy ở lại, còn lại đều theo Đỗ Long đi tuần. Trên đường gặp người đi đường liền khuyên họ trở về nhà hoặc về lại khách sạn. Dân binh của Ban chỉ huy Quân sự cũng nhanh chóng điều động. Trên đường xã Mãnh Tú nhanh chóng không còn người đi đường. Trên đường tối cảnh sát và dân binh lần lượt đứng hai bên đường, thần sắc nghiêm nghị hoàn toàn yên tĩnh.
Đỗ Long đứng ở cuối con phố dài quan sát tình hình phía Bắc, người đứng bên là Trưởng ban chỉ huy Quân sự xã Mãnh Tú Thôi Thiên Vũ, Thôi Thiên Vũ cũng đang cầm ống nhòm quan sát phương Bắc, lát sau anh ta buông ống nhòm, hỏi:
- Sếp Đỗ, ngày mai có quân đội đến à? Quân đội nào sẽ tới xã Mãnh Tú chấp hành nhiệm vụ? Xã Mãnh Tú có nhiệm vụ gì có thể chấp hành?
Đỗ Long miêu tả sơ lược:
- Hẳn là đi thu súng, phía dưới xã Mãnh Tú có mấy làng tàng trữ súng ống, vũ khí thật sự rất ngang ngược, quân đội không ra mặt đơn vị địa phương chúng ta thật sự không có cách nào.
Sắc mặt Thôi Thiên Vũ lập tức thay đổi, nếu quân đội thực sự là đến thu súng vậy thì thật sự là một chuyện lớn rồi. Sự kiện ba mươi năm trước Thôi Thiên Vũ vẫn còn nhớ như mới ngày hôm qua, lúc ấy xảy ra xung đột bạo lực cảnh sát và dân chúng đều thiệt hại rất lớn, thương vong vô số.
Nhưng Đỗ Long lại rất bình tĩnh, lần này là cuộc mạo hiểm lớn nhất trong cuộc đời hắn, nếu là tiến triển thuận lợi hắn có thể có được một thành tích chưa từng có, nếu sự việc không thành vậy hắn cũng không cần phải ở lại xã Mãnh Tú thêm nữa. Hắn vẫn còn nhiều lựa chọn.
Xã Mãnh Tú trong trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ, mọi người đều trốn ở trong nhà chỉ dám nhìn ra ngoài qua cửa sổ. Dưới tình hình như vậy, bầu trời phương Bắc tối đen đột nhiên dần xuất hiện những tia sáng, những tia sáng dần trở nên nhiều hơn và sáng hơn tạo thành một đường trong không trung bay hướng về phía xã Manh Tú. Những ánh sáng rực rỡ nhanh chóng đến gần, sau đó mọi người đều nghe thấy từ phía xa truyền đến tiếng gầm rú của những cánh quạt.
- Một, hai, ba, bốn, năm… Mười lăm cái máy bay trực thăng… Toàn bộ là trực thăng vũ trang, chẳng lẽ là Tập đoàn quân (*)?
Thôi Thiên Vũ thì thào.
(*)Tập đoàn quân là thuật ngữ chỉ một đại đơn vị cấp chiến dịch – chiến lược trong tổ chức quân đội chính quy tại một số nước có quân đội rất lớn như Liên Xô,Đức Quốc Xã, Anh, Mỹ..., hợp thành từ các quân đoàn hoặc các nhóm sư đoàn hỗn hợp, được sử dụng chủ yếu trong hai cuộc thế chiến.
- Không phải Tập đoàn quân đội mà chỉ là quân đặc chủng mà thôi.
Đỗ Long nói.
Máy bay trực thăng nhanh chóng tiến đến xã Mãnh Tú, những chiếc trực thăng vờn quanh trên bầu trời dần tản ra thành một vòng tròn, một chiếc trực thăng trong số đó thả hai cái thang dây xuống, vài chiến sĩ đầy đủ vũ trang nhanh chóng trượt xuống, trong đó có bốn người nhanh chóng kiểm soát tình hình xung quanh còn một người thì nhanh chóng tiến về phía bọn người Đỗ Long.
Thôi Thiên Vũ cúi chào nói:
- Tôi là Thôi Thiên Vũ Trưởng ban chỉ huy Quân sự xã Mãnh Tú chấp hành mệnh lệnh phối hợp hành động cùng các vị.
Đối phương nhìn y gật gật đầu nói:
- Mục đích của nhiệm vụ lần này là bao vây thôn Sa Câu, đưa cư dân ra khỏi thôn đó sau đó lấy lại vũ khí được giấu kín trong thôn. Các anh nhanh chóng phái người đến thôn Sa Câu làm tốt công việc chuẩn bị tạm thời bố trí ổn thỏa nhân dân trong thôn, bộ binh sẽ đến ngay.
Thôi Thiên Vũ cảm thấy căng thẳng trống ngực liên hồi, thật sự là thu súng sao, anh ta vội đáp:
- Vâng! Tôi đi trước chuẩn bị.
Thôi Thiên Vũ quay đầu đang muốn cùng Đỗ Long thảo luận, lại nghe Đỗ Long cười nói:
-Đại đội trưởng Hầu, đã lâu không gặp, vẫn là các anh uy phong a.
Người tới đúng là Hầu Đông Lai Đại đội trưởng Đại đội 3 Tiểu đoàn 6 Lữ đoàn 108, anh ta cười ha hả ôm chầm Đỗ Long sau đó mới vỗ vai hắn cười nói:
- Hâm mộ à? Hâm mộ rồi thì gia nhập vào Lữ đoàn đặc chủng của chúng tôi, tôi gọi cậu là Lữ đoàn trưởng thay cho vị trí Trung đội trưởng.
Thôi Thiên Vũ trợn mắt nhìn, Đỗ Long là ai, sao có thể kết giao được với Bí thư Thành ủy, ngay cả quan quân của Lữ đoàn đặc chủng cũng quen thân với hắn như vậy, người như hắn sao lại đến vùng hẻo lánh này làm Trưởng đồn công an? Như vậy chẳng phải nhân tài không được trọng dụng rồi sao?
Đỗ Long cười nói:
- Không được rồi, đợi tôi trở thành Cục trưởng Cục Công an, các loại ưu đãi còn nhiều hơn, xem tôi không hâm mộ anh chết đi ấy.
Hầu Đông Lai nói:
- Hâm mộ cái đầu cậu, quân đội đã kéo tới rồi, bây giờ phải trông vào cậu đấy?
Đỗ Long nói:
- Bộ binh mất bao lâu nữa mới có thể tới xã Mãnh Tú?
Hầu Đông Lai nhìn nhìn đồng hồ chiến thuật đa chức năng của mình nói:
- Có lẽ còn khoảng mười phút nữa, con đường của xã xấu quá.
Đỗ Long cười nói:
- Đêm nay làm xong chuyện này mấy ngày sau là có thể khởi công làm đường rồi…hay là chúng ta cứ đợi bộ binh đến rồi cùng nhau hướng tới mục tiêu.
Hầu Đông Lai gật gật đầu hỏi:
- Gần đây đội trưởng của chúng ta thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Cũng được, tôi tìm không ít chuyện cho anh ta làm.
Hầu Đông Lai hừ một tiếng, nói:
- Cũng là đội trưởng của chúng tôi tính tình tốt, đổi lại là tôi thì không thèm để ý đến cậu đâu.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cũng không ép anh ta, giống như hôm nay tôi cũng không ép anh tới.
Hầu Đông Lai cứng họng, yn và Hồng Quân đơn giản là chó chê mèo lắm lông mà thôi.
Đỗ Long sắp xếp cho Tần Tuấn và Ban chỉ huy Quân sự cùng tới thôn Sa Cầu, hắn và Hầu Đông Lai đấu miệng sau đó liền nhìn thấy một ánh sáng tạo thành hàng dài nhanh chóng lái tới, thỉnh thoảng ánh sáng đó lại hắt lên trên, Đỗ Long biết rằng nguyên nhân bởi vì đường sóc.
Đầu tiên lái vào xã Mãnh Tú là mấy chiếc xe thiết giáp, xe trinh sát, một loạt các xe quân sự. Những xe quân đội này không dừng lại xã Mãnh Tú, trực tiếp theo sau các máy bay trực thăng tiếp tục phi nước đại vượt qua xã Manh Tú thẳng hướng thôn Sa Cầu.
Bạch Trung Hành hiện nay đang ở trong khách sạn ở xã Mãnh Tú, qua cửa sổ khách sạn gã nhìn thấy sự hùng tráng và uy vũ của đại quân chạy qua, quân đội thật sự đã đến đây, đầu óc gã dần trở nên trống rỗng…
Tin tức nhanh chóng truyền khắp Sa Câu, người nghe được tin tức này ý nghĩ đầu tiên là không thể tin được, sau đó thì giống như con kiến nằm trong chảo nóng, vô cùng lo lắng.
- Quân đội đã tới! làm sao bây giờ?
Tin tức sau khi truyền ra, thôn Sa Câu rơi vào bối cảnh hỗn loạn, dân chúng bất chấp là đêm khuya bọn họ đều chạy đi thong báo, sau đó hỏi đến cùng một vấn đề, hầu hết mọi người dần tập trung ở dưới một gốc cây đa lớn trong thôn, luôn miệng mỗi người một ý kiến đưa ra thảo luận.
- Chúng ta liều mạng!
Một thanh niên nhiệt huyết giơ súng bắn lên trời đồng thời hét lớn, lập tức ăn một cái bạt tai cùng tiếng hét lớn của cha y:
-Mày không muốn sống cũng đừng liên lụy mọi người!
/1403
|