Lý Tùng Lâm không nói gì, Đỗ Long tiếp tục:
- Có một số chuyện không phải là không làm được, nhưng nhiều người chính vì quá băn khoăn, tôi có một nhược điểm lớn, đó là nghĩ là làm. Chỉ cần có hy vọng thành công tôi có thể chờ đợi, thậm chí nguyện mạo hiểm hoặc trả một cái giá nhất định. Nên tôi có nhiều cơ hội hơn người khác, nhiều hy vọng thành công hơn, chuyện hôm nay có hơi mạo hiểm nhưng giờ nhìn lại, chút mạo hiểm này rõ ràng rất đáng…
Lý Tùng Lâm thầm nghĩ tên tiểu tử ngươi dám mạo hiểm còn không phải là ỷ có sự ủng hộ của Bí thư đảng ủy công anh tỉnh, Giám đốc sở công an sao? Có quan hệ thân thiết với quân đội, nếu đổi lại là người khác chắc chắn đã không làm được rồi.
Lý Tùng Lâm thở dài nói:
- Cậu thắng rồi, quân đội còn ở xã Mãnh Tú mấy ngày ?
Đỗ Long cười nói:
- Hình như phải ở đây huấn luyện nửa tháng, sau đó tiến hành diễn tập thực chiến một lần, đại khái khoảng hai mươi ngày.
Lý Tùng Lâm gật gật đầu nói:
- Tiếp theo có phải cậu muốn nhân đó giải quyết nốt mấy vấn đề tập kết vũ khí trong thôn không ?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng, nhưng mà không thể tùy tiện, gà đã giết rồi, khỉ cũng dọa rồi, tiếp theo đây tôi định vừa đấm vừa xoa. Tình hình mấy thôn đó tốt hơn thôn Sa Câu một chút, thời gian trước bọn họ đã nộp lên không ít súng ống, nên tôi định dựa vào sự khác biệt của họ mà đối đãi.
Lý Tùng Lâm nói:
- Hay cho cái giết gà dọa khỉ, Đỗ Long ơi là Đỗ Long, tôi thật không biết phải nói thế nào với cậu nữa. Cậu tự tiện hành động, tôi vốn nên bãi chức cậu, nhưng cậu lại lập đại công, giải quyết vấn đề khó khăn lớn của xã Mãnh Tú. Sau này chức năng của đồn cảnh sát ở đây sẽ thực sự được phát huy, nếu cậu ở vị trí của tôi, cậu nói xem phải đối phó thế nào với tên tiểu tử không nghe lời này đây?
Đỗ Long cười hì hì nói:
- Đương nhiên là thưởng phạt đều quan trọng, ân uy dùng cùng lúc có hiệu quả tốt nhất.
Lý Tùng Lâm nói:
- Vậy được, đợi cậu làm xong vụ tập kết súng kia tôi sẽ đề nghị thưởng cho cậu, đồng thời đình chỉ chức vụ của cậu, khoảng ngày mùng mười châu Đức Hồng có lớp học, cậu mau chóng đến đó thu hồi tàn cuộc trước đi.
Đỗ Long không kìm nổi vui mừng đã kính lễ Lý Tùng Lâm, nói:
- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Tùng Lâm thấp giọng nói:
- Tin này cậu đừng truyền ra ngoài, một mình vui vẻ thôi, còn nữa, tiếp đón cẩn thận các đồng chí bộ đội, người ta ta giúp cậu nhiều rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Lý cứ yên tâm, quân đội có quy tắc của quân đội, đợi tôi đặt họ trên đất, bảo họ đi hướng đông họ không dám đi ngược về tây.
Tình hình bộ đội đặc công quả thật có đơn giản hơn một chút, cái khiến bọn họ phục đó là năng lực cá nhân. Trước đây Đỗ Long đã từng dùng tài bắn súng khuất phục bọn họ, hiện giờ quyền cước của hắn cũng đã có tiến bộ lớn, có thể dùng quyền cước đánh cho họ phải nể phục, đó là điều không phải bàn. Chuyện nhỏ chỉ cần kêu lên một tiếng là được rồi.
Lý Tùng Lâm tìm tới nói vài câu với Hầu Đông Lai, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta, đồng thời cho thấy xã Mãnh Tú là vùng đất nhỏ, chiêu đãi không chu đáo, xin hãy lượng thứ v.v…
Lý Tùng Lâm hài lòng ngồi máy bay quay về, Hầu Đông Lai nói với Đỗ Long:
- Sếp Lý của các cậu thật dông dài, nói toàn lời vô nghĩa, cậu vẫn thoáng hơn chút.
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Lý được coi là tốt rồi đấy, những người làm quan lâu, nói lời vô nghĩa còn nhiều lắm. Giờ việc thu gom làm đến đâu rồi?
Hầu Đông Lai nói:
- Được tám phần rồi, nửa giờ nữa về cơ bản có thể kết thúc công việc được rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Thuận lợi hơn tôi tưởng, xem ra tôi sắp phải chuẩn bị đồ ăn ngon khao anh rồi.
Hầu Đông Lai cười hì hì, chỉ về phía đốt thuốc nổ nói:
- Hố bên kia nhiều lắm, có cần tôi chuẩn bị cho cậu cái nồi to không ?
Quả nhiên Đỗ Long bắt đầu đào hầm nhóm lửa, hắn phải thực hiện lời hứa, làm một bữa ăn ngon cho Hầu Đông Lai. Hành động tịch thu súng sắp kết thúc, ngày càng nhiều chiến sỹ gia nhập vào đội quân đào hố châm lửa. Bọn họ không những tự chuẩn bị bữa sáng cho mình mà còn chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho người dân, nửa đêm kéo người ta ra khỏi nhà, đói cả đêm, cũng nên cho người ta ăn chút gì đó ngon ngon.
Tín hiệu trong thôn truyền tới, lục soát toàn diện đã kết thúc, con số cụ thể đã báo lên trên. Lần này tổng cộng thu được một nghìn ba trăm ba mươi lăm khẩu súng các loại, hơn sáu trăm nghìn viên đạn, hơn năm nghìn kilogam thuốc nổ các loại, còn có hơn mười quả pháo, ống phóng rocket ba bộ, , đạn dược hơn mười viên, lựu đạn khoảng trăm quả, các loại linh kiện súng ống không đếm xuể.
Ngay khi đám người Hầu Đông Lai đang thưởng thức bữa sáng do Đỗ Long chuẩn bị, người dân thôn Sa Câu cũng đang xếp hàng lĩnh cốc tráng men và thìa gốm sứ có in chúc mừng tịch thu súng thành công. Sau đó họ có thể chọn về nhà luôn hoặc đi lấy cháo nóng và bánh quẩy làm bữa sáng.
Có chi bộ thôn, trưởng thôn dẫn đầu, đa số mọi người chọn lấy đồ ăn rồi tính. Cũng có người đập bỏ cốc ngay tại chỗ, nhưng dù sao số đó cũng cực ít.
Đống súng ống, đạn dược ở cửa phía đông thôn kia, rất nhiều người dân thôn Sa Câu nhìn thấy đều một phen kiếp sợ. Còn có vài tấn thuốc nổ đã được gây nổ, nếu hôm đó trong thôn bỗng nhiên phát nổ, vậy thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
Đương nhiên cũng có không ít người có suy nghĩ khác, bọn họ có tiền, có mối, mua súng có gì khó? Cái cũ không đi cái mới không đến, lần sau mua những thứ uy mãnh hơn, dọa chết tên đồn trưởng khốn kiếp đang đắc ý kia.
Đỗ Long đương nhiên biết tâm tư của bọn họ, hắn cũng không quan tâm. Dù sao thông báo mới cũng đã dán đầy thôn Sa Câu rồi, sau lần thu hồi súng lần này, còn có người vi phạm pháp luật, mua bán hoặc tàng trữ hàng cấm như súng ống, đạn dược các loại, sẽ phải xử theo pháp luật.
Khống chế hoàn toàn việc buôn lậu súng ở biên giới rất khó, cần quản lý theo nhiều hướng mới được. Đỗ Long sẽ không ở lại xã Mãnh Tú bao lâu, tiếp theo đây sẽ phải xem năng lực của người kế nhiệm rồi.
Nhìn người dân thôn Sa Câu xếp hàng về nhà, bỗng nhiên Đỗ Long hỏi:
- Tần Tuấn, nếu bọn họ tiếp tục phạm pháp, đi buôn lậu, buôn ma túy, súng ống, cậu có biện pháp nào ngăn chặn không?
Tần Tuấn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Cần quản lý nhiều hướng, ngoài việc tăng cường tuần tra nghiêm ngặt, còn cần tăng cường thuyết phục giáo dục, hòa mình vào với quần chúng nhân dân, để một nhóm đóng vai trò dẫn đầu, đưa người dân trở lại con đường làm ăn chân chính…
Xem ra Tần Tuấn thật sự đã suy nghĩ tới vấn đề này, Đỗ Long cười hài lòng:
- Không sai, cậu nói rất chính xác, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đủ, phần tử phạm tội nếu là hồ ly, chúng ta sẽ phải là những con chó săn thông minh hơn chúng. Thu thập tin tình báo rất quan trọng, có lúc cần làm chút biến báo, thí dụ như có hành vi của một vài phần tử phạm tội không có tính chất gây hại cho xã hội hoặc người khác, có thể nghĩ cách thu phục để dùng… Như Đa Ôn Hãn… chính là một ví dụ điển hình…
Trong một đêm quân đội đã khống chế được thôn Sa Câu, không tốn một viên đạn, thông tin thu giữ được trong cả thôn hơn một nghìn khẩu súng, mấy trăm nghìn viên đạn, còn cả vài tấn thuốc nổ nhanh chóng được truyền ra cả xã Mãnh Tú, thôn Bình Đầu, thôn Mã Đề, thôn Nha Tử, mấy thôn gần kề thôn Sa Câu trở nên lo lắng. Bởi quân đội vẫn chưa rời đi, mà đóng trại trong rừng rậm, hàng ngày đều thao luyện, súng pháo đùng đùng.
Đỗ Long thừa thắng xông lên, một lần nữa ra tối hậu thư tới các thôn, yêu cầu bọn họ trước ngày 5 tháng 7 giao nộp toàn bộ súng ống đang tàng trữ, nếu không hậu quả sẽ phải tự gánh chịu.
- Có một số chuyện không phải là không làm được, nhưng nhiều người chính vì quá băn khoăn, tôi có một nhược điểm lớn, đó là nghĩ là làm. Chỉ cần có hy vọng thành công tôi có thể chờ đợi, thậm chí nguyện mạo hiểm hoặc trả một cái giá nhất định. Nên tôi có nhiều cơ hội hơn người khác, nhiều hy vọng thành công hơn, chuyện hôm nay có hơi mạo hiểm nhưng giờ nhìn lại, chút mạo hiểm này rõ ràng rất đáng…
Lý Tùng Lâm thầm nghĩ tên tiểu tử ngươi dám mạo hiểm còn không phải là ỷ có sự ủng hộ của Bí thư đảng ủy công anh tỉnh, Giám đốc sở công an sao? Có quan hệ thân thiết với quân đội, nếu đổi lại là người khác chắc chắn đã không làm được rồi.
Lý Tùng Lâm thở dài nói:
- Cậu thắng rồi, quân đội còn ở xã Mãnh Tú mấy ngày ?
Đỗ Long cười nói:
- Hình như phải ở đây huấn luyện nửa tháng, sau đó tiến hành diễn tập thực chiến một lần, đại khái khoảng hai mươi ngày.
Lý Tùng Lâm gật gật đầu nói:
- Tiếp theo có phải cậu muốn nhân đó giải quyết nốt mấy vấn đề tập kết vũ khí trong thôn không ?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng, nhưng mà không thể tùy tiện, gà đã giết rồi, khỉ cũng dọa rồi, tiếp theo đây tôi định vừa đấm vừa xoa. Tình hình mấy thôn đó tốt hơn thôn Sa Câu một chút, thời gian trước bọn họ đã nộp lên không ít súng ống, nên tôi định dựa vào sự khác biệt của họ mà đối đãi.
Lý Tùng Lâm nói:
- Hay cho cái giết gà dọa khỉ, Đỗ Long ơi là Đỗ Long, tôi thật không biết phải nói thế nào với cậu nữa. Cậu tự tiện hành động, tôi vốn nên bãi chức cậu, nhưng cậu lại lập đại công, giải quyết vấn đề khó khăn lớn của xã Mãnh Tú. Sau này chức năng của đồn cảnh sát ở đây sẽ thực sự được phát huy, nếu cậu ở vị trí của tôi, cậu nói xem phải đối phó thế nào với tên tiểu tử không nghe lời này đây?
Đỗ Long cười hì hì nói:
- Đương nhiên là thưởng phạt đều quan trọng, ân uy dùng cùng lúc có hiệu quả tốt nhất.
Lý Tùng Lâm nói:
- Vậy được, đợi cậu làm xong vụ tập kết súng kia tôi sẽ đề nghị thưởng cho cậu, đồng thời đình chỉ chức vụ của cậu, khoảng ngày mùng mười châu Đức Hồng có lớp học, cậu mau chóng đến đó thu hồi tàn cuộc trước đi.
Đỗ Long không kìm nổi vui mừng đã kính lễ Lý Tùng Lâm, nói:
- Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.
Lý Tùng Lâm thấp giọng nói:
- Tin này cậu đừng truyền ra ngoài, một mình vui vẻ thôi, còn nữa, tiếp đón cẩn thận các đồng chí bộ đội, người ta ta giúp cậu nhiều rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Lý cứ yên tâm, quân đội có quy tắc của quân đội, đợi tôi đặt họ trên đất, bảo họ đi hướng đông họ không dám đi ngược về tây.
Tình hình bộ đội đặc công quả thật có đơn giản hơn một chút, cái khiến bọn họ phục đó là năng lực cá nhân. Trước đây Đỗ Long đã từng dùng tài bắn súng khuất phục bọn họ, hiện giờ quyền cước của hắn cũng đã có tiến bộ lớn, có thể dùng quyền cước đánh cho họ phải nể phục, đó là điều không phải bàn. Chuyện nhỏ chỉ cần kêu lên một tiếng là được rồi.
Lý Tùng Lâm tìm tới nói vài câu với Hầu Đông Lai, cảm ơn sự giúp đỡ của anh ta, đồng thời cho thấy xã Mãnh Tú là vùng đất nhỏ, chiêu đãi không chu đáo, xin hãy lượng thứ v.v…
Lý Tùng Lâm hài lòng ngồi máy bay quay về, Hầu Đông Lai nói với Đỗ Long:
- Sếp Lý của các cậu thật dông dài, nói toàn lời vô nghĩa, cậu vẫn thoáng hơn chút.
Đỗ Long cười nói:
- Sếp Lý được coi là tốt rồi đấy, những người làm quan lâu, nói lời vô nghĩa còn nhiều lắm. Giờ việc thu gom làm đến đâu rồi?
Hầu Đông Lai nói:
- Được tám phần rồi, nửa giờ nữa về cơ bản có thể kết thúc công việc được rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Thuận lợi hơn tôi tưởng, xem ra tôi sắp phải chuẩn bị đồ ăn ngon khao anh rồi.
Hầu Đông Lai cười hì hì, chỉ về phía đốt thuốc nổ nói:
- Hố bên kia nhiều lắm, có cần tôi chuẩn bị cho cậu cái nồi to không ?
Quả nhiên Đỗ Long bắt đầu đào hầm nhóm lửa, hắn phải thực hiện lời hứa, làm một bữa ăn ngon cho Hầu Đông Lai. Hành động tịch thu súng sắp kết thúc, ngày càng nhiều chiến sỹ gia nhập vào đội quân đào hố châm lửa. Bọn họ không những tự chuẩn bị bữa sáng cho mình mà còn chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho người dân, nửa đêm kéo người ta ra khỏi nhà, đói cả đêm, cũng nên cho người ta ăn chút gì đó ngon ngon.
Tín hiệu trong thôn truyền tới, lục soát toàn diện đã kết thúc, con số cụ thể đã báo lên trên. Lần này tổng cộng thu được một nghìn ba trăm ba mươi lăm khẩu súng các loại, hơn sáu trăm nghìn viên đạn, hơn năm nghìn kilogam thuốc nổ các loại, còn có hơn mười quả pháo, ống phóng rocket ba bộ, , đạn dược hơn mười viên, lựu đạn khoảng trăm quả, các loại linh kiện súng ống không đếm xuể.
Ngay khi đám người Hầu Đông Lai đang thưởng thức bữa sáng do Đỗ Long chuẩn bị, người dân thôn Sa Câu cũng đang xếp hàng lĩnh cốc tráng men và thìa gốm sứ có in chúc mừng tịch thu súng thành công. Sau đó họ có thể chọn về nhà luôn hoặc đi lấy cháo nóng và bánh quẩy làm bữa sáng.
Có chi bộ thôn, trưởng thôn dẫn đầu, đa số mọi người chọn lấy đồ ăn rồi tính. Cũng có người đập bỏ cốc ngay tại chỗ, nhưng dù sao số đó cũng cực ít.
Đống súng ống, đạn dược ở cửa phía đông thôn kia, rất nhiều người dân thôn Sa Câu nhìn thấy đều một phen kiếp sợ. Còn có vài tấn thuốc nổ đã được gây nổ, nếu hôm đó trong thôn bỗng nhiên phát nổ, vậy thì hậu quả sẽ không tưởng tượng được.
Đương nhiên cũng có không ít người có suy nghĩ khác, bọn họ có tiền, có mối, mua súng có gì khó? Cái cũ không đi cái mới không đến, lần sau mua những thứ uy mãnh hơn, dọa chết tên đồn trưởng khốn kiếp đang đắc ý kia.
Đỗ Long đương nhiên biết tâm tư của bọn họ, hắn cũng không quan tâm. Dù sao thông báo mới cũng đã dán đầy thôn Sa Câu rồi, sau lần thu hồi súng lần này, còn có người vi phạm pháp luật, mua bán hoặc tàng trữ hàng cấm như súng ống, đạn dược các loại, sẽ phải xử theo pháp luật.
Khống chế hoàn toàn việc buôn lậu súng ở biên giới rất khó, cần quản lý theo nhiều hướng mới được. Đỗ Long sẽ không ở lại xã Mãnh Tú bao lâu, tiếp theo đây sẽ phải xem năng lực của người kế nhiệm rồi.
Nhìn người dân thôn Sa Câu xếp hàng về nhà, bỗng nhiên Đỗ Long hỏi:
- Tần Tuấn, nếu bọn họ tiếp tục phạm pháp, đi buôn lậu, buôn ma túy, súng ống, cậu có biện pháp nào ngăn chặn không?
Tần Tuấn ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
- Cần quản lý nhiều hướng, ngoài việc tăng cường tuần tra nghiêm ngặt, còn cần tăng cường thuyết phục giáo dục, hòa mình vào với quần chúng nhân dân, để một nhóm đóng vai trò dẫn đầu, đưa người dân trở lại con đường làm ăn chân chính…
Xem ra Tần Tuấn thật sự đã suy nghĩ tới vấn đề này, Đỗ Long cười hài lòng:
- Không sai, cậu nói rất chính xác, nhưng vẫn chưa hoàn toàn đủ, phần tử phạm tội nếu là hồ ly, chúng ta sẽ phải là những con chó săn thông minh hơn chúng. Thu thập tin tình báo rất quan trọng, có lúc cần làm chút biến báo, thí dụ như có hành vi của một vài phần tử phạm tội không có tính chất gây hại cho xã hội hoặc người khác, có thể nghĩ cách thu phục để dùng… Như Đa Ôn Hãn… chính là một ví dụ điển hình…
Trong một đêm quân đội đã khống chế được thôn Sa Câu, không tốn một viên đạn, thông tin thu giữ được trong cả thôn hơn một nghìn khẩu súng, mấy trăm nghìn viên đạn, còn cả vài tấn thuốc nổ nhanh chóng được truyền ra cả xã Mãnh Tú, thôn Bình Đầu, thôn Mã Đề, thôn Nha Tử, mấy thôn gần kề thôn Sa Câu trở nên lo lắng. Bởi quân đội vẫn chưa rời đi, mà đóng trại trong rừng rậm, hàng ngày đều thao luyện, súng pháo đùng đùng.
Đỗ Long thừa thắng xông lên, một lần nữa ra tối hậu thư tới các thôn, yêu cầu bọn họ trước ngày 5 tháng 7 giao nộp toàn bộ súng ống đang tàng trữ, nếu không hậu quả sẽ phải tự gánh chịu.
/1403
|