Đỗ Long cười nói:
- Tôi sợ cậu sau khi tỉnh lại sợ hãi không giám phẫu thuật, cho nên liền thay cậu quyết định, mời bác sĩ phẫu thuật cho cậu. Ca phẫu thuật rất thành công, cậu sẽ cảm nhận được cái đau bây giờ với cái đau trước kia là hoàn toàn khác nhau.
Khấu Thành Địch ừ một tiếng, cậu nhắm mắt lại từ từ cảm nhận, nói:
- Bây giờ tuy đau nhưng còn có thể chịu được, hơn nữa tôi biết là đau ở đau, vì sao đau, trước đây tôi thậm chí không biết vì sao đau, toàn bộ đầu đau đến mức giống như muốn nổ tung… Cảm ơn cậu… đồn trưởng Đỗ, bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Không cần cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm. Đúng rồi, tiện thể tôi nhờ y tá kiểm tra cho mẹ và bà xã cậu luôn rồi, bệnh của mẹ cậu đã bỏ qua mất thời gian trị liệu tốt nhất, cơ bản không còn hy vọng, nhưng chân của vợ cậu vẫn có khả năng phục hồi chức năng, tôi cũng bảo bác sĩ phẫu thuật cho cô ấy rồi, phẫu thuật cũng rất thành công, đại khái nghỉ ngơi ba tháng đến nửa năm sau là cô ấy có thể tiến hành huấn luyện khôi phục, từ từ thì có thể đi được rồi.
Khấu Thành Địch đã trầm mặc một chút, sau đó cậu đau khổ nói:
- Tôi là tên khốn kiếp, đồn trưởng Đỗ sao anh không dùng súng bắn cho tôi một phát chết đi? Tại sao anh đối tốt với tôi như vậy, anh muốn tôi tiếp tục sống để chịu đựng đau khổ sao?
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
- Tên ngu ngốc này, chuyện cũ đã qua, việc gì cậu phải nhắc tới, tôi chữa khỏi bệnh cho cậu là vì để cho cậu cơ hội bụ đắp cho mẹ và vợ cậu. Bọn bọ một người thì già cả mù lòa, một người thì cho dù có khôi phục được cũng chỉ được một nửa, vẫn còn mười mấy năm cần cậu chăm sóc, nếu cậu chết rồi, bọn họ còn có thể dựa vào ai? Cậu sao có thể nói những lời như vậy, tôi thật đã nhìn nhầm cậu rồi. Nghe tôi nói đây, dưỡng thương cho tốt, sau đó chăm sóc thật tốt cho mẹ và vợ cậu, các cậu đều còn trẻ, lại muốn có con rất dễ dàng. Trước kia cậu làm việc điên rồ là vì trong đầu có đồ vật, bây giờ hết bệnh rồi, cũng đừng phạm sai lầm ngốc nghếch nữa.
Khấu Thành Địch ôm đầu gào khóc đứng lên, kết quả bác sĩ trút giận lên Đỗ Long, Đỗ Long không tranh cãi. Khấu Thành Địch lau nước mắt, nghẹn ngào nói với bác sĩ:
- Bác sĩ, đừng trách đồn trưởng Đỗ, đều tại tôi, tôi là tên khốn kiếp, đồn trưởng Đỗ, anh là người tốt, tất cả tôi sẽ nghe theo anh, sau này tôi sẽ làm người tốt, chăm sóc gia đình, ồ….
Đỗ Long lại nói;
- Làm pháo là một nghề nguy hiểm, cũng không kiếm ra nhiều tiền, đợi xã Mãnh Tú bắt đầu mở rộng phát triển rồi, tôi sẽ bảo nhà đầu tư cho cậu vào dự án, tôi cam đoan cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn so với bây giờ nhiều….
Khấu Thành Địch cảm động chỉ biết không ngừng gật đầu, không ngừng lau nước mắt, cuối cùng Đỗ Long bảo cậu ta dưỡng thương cho tốt, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Đỗ Long từ phòng bệnh Khấu Thành Địch đi ra, Thẩm Băng Thanh giơ ngón tay cái với hắn, Đỗ Long lại lắc đầu, nói;
- Tôi không làm tốt công việc, nếu tôi sớm đến làm việc ở những thôn khác như thôn Sa Câu, tôi nên sớm phát hiện gia cảnh của Khấu Thành Địch, sớm đưa cậu ta đi điều trị, cũng không cần phải mạo hiểm lớn như đêm đó như vậy.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cậu không cần trách mình, cậu đã làm rất tốt, cậu đã làm được việc hai, ba mươi năm qua không ai có thể làm được, cậu còn nói như vậy, những người khác còn không thấy hổ thẹn à?
Đỗ Long nhoẻn miệng cười, hắn nhìn đồng hồ, nói:
- Đã đến lúc, chúng ta phải đi tham gia cuộc họp báo rồi, đi thôi.
Hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, đi đến cục công an, bãi đỗ xe phía sau tòa nhà cục công an đã bày đặt từng dãy súng chỉnh tề. Trải qua mấy ngày phân loại sửa sang lại, súng ống thu được đêm hôm đó đã được sắp xếp rõ ràng lại, bây giờ là lúc nên thu lại.
Bên cạnh bãi đỗ xe bày xong chỗ của chủ tịch, phóng viên mời riêng cũng đã dựng máy ảnh lên, chỉ chờ lãnh đạo vào vị trí, sau đó là cuộc họp báo có thể bắt đầu rồi.
- Cục trưởng, tôi đã đến.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Lý Tùng Lâm nói:
Lý Tùng Lâm đang đợi Đỗ Long, y nói:
- Ừ, thời gian vừa vặn, cậu chờ ở dưới một lát, chúng tôi sẽ xuống đó ngay.
Lãnh đạo cục công an vào vị trí, cuộc họp báo bắt đầu. Điều khiến tất cả các phóng viên tham dự hội nghị cảm thấy rất ngạc nhiên là trên chỗ ngồi của lãnh đạo, ngoại trừ cục trưởng cục công an, phó cục trưởng và các lãnh đạo khác, ngồi bên cạnh rõ ràng là một cảnh sát hết sức trẻ tuổi, xem ra chẳng qua chỉ là cảnh ti cấp ba, chẳng lẽ số súng ống lớn này thu thập được,có liên quan đến vị cảnh sát trẻ tuổi này?
Khứu giác của phóng viên vô cùng mẫn cảm, khi bọn họ chụp ảnh lãnh đạo cục thì nhắm ngay máy ảnh về phía Đỗ Long. Quả nhiên, Lý Tùng Lâm đầy nhiệt tình giới thiệu với mọi người về chiến công thu hoạch số lượng lớn súng lần này của đại công thần cảnh sát Đỗ Long, để Đỗ Long đứng lên giảng giải sơ qua về hành động lúc thu súng, đèn flash sáng thành một mảng, Đỗ Long lần đầu tiên trở thành nhân vật chính.
Đỗ Long nói rất đơn giản, đầu tiên hắn giới thiệu một chút về tình hình súng ống tràn lan ở xã Mãnh Tú, sau đó nói cho mọi người, số lượng lớn súng ống thu được trước mắt này đều là từ một thôn đoạt được, mặt khác còn có vài tấn thuốc nổ…
Đỗ Long nói với các phóng viên càng nhiệt tình, bọn họ càng dồn dập đặt câu hỏi, còn một số vấn đề vô cùng nan giải, Lý Tùng Lâm lo lắng nhìn Đỗ Long ứng phó không được, nhưng biểu hiện của Đỗ Long lại khiến cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa. Biểu hiện của hắn không giống như một người mới lần đầu tiên tham gia họp báo, hắn giống như một người trường kỳ đối mặt với phát ngôn viên phóng viên tin tức, đối mặt với câu hỏi khó, hắn có thể trả lời thì trả lời, không thể trả lời thì làm giảm nhẹ hoặc chuyển chủ đề, dù sao là không để các phóng viên làm khó.
Sau khi hỏi qua hơn mười vấn đề, Lý Tùng Lâm chen vào, bảo thời gian hỏi đáp với phóng viên của cuộc họp báo kết thúc. Các phóng viên đành phải trở ra, ngược lại mời các lãnh đạo ở lại chụp ảnh lưu niệm bên cạnh đám súng ống thu được, đương nhiên không thể thiếu Đỗ Long.
Đỗ Long một bên tạo dáng chụp ảnh cho các phóng viên, một bên giới thiệu với phóng viên về lai lịch và đặc tính của đống súng ống, các phóng viên vỗ tay rào rào tỏ vẻ thán phục hắn.
Cuối cùng, trước mặt chồng chất như núi hơn sáu trăm nghìn viên đạn, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh sóng vai chụp ảnh lưu niệm, ở trong màn ảnh, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tươi cười rạng rỡ giống như chim quyên …
Sau cuộc họp báo, bên trong cục công an lại triển khai một hội nghị biểu dương, Đỗ Long đại diện đồn công an xã Mãnh Tú được cục công an thành phố khen ngợi, cục công an thành phố Thụy Bảo còn muốn thỉnh công của đại biểu đồn công an xã Mãnh Tú với cấp trên.
- Đỗ Long, hy vọng cậu không ngừng cố gắng, trên cương vị mới làm nên thành tích lớn hơn nữa.
Lúc Phó cục trưởng Thạch Khắc Phong vỗ vai Đỗ Long trao vật kỷ niệm, y nói lời thành khẩn, ý tứ sâu xa.
Đỗ Long biết rằng Thạch Khắc Phong còn đang hoài nghi mình, hắn bất động thanh sắc nói:
- Cảm ơn sự ủng hộ của cục trưởng Thạch, cho dù ở vị trí nào, tôi đều cẩn trọng làm tốt mọi công việc.
Thạch Khắc Phong liếc mắt nhìn Đỗ Long thật sâu một cái, tuy rằng Đường Lệ Phượng đã nói rõ với y rằng Đỗ Long tuyệt đối không phải là người bịt mặt kia, nhưng y vẫn rất hoài nghi. Vì làm một cảnh sát, y tin vào trực giác của mình, Đỗ Long sẽ nhanh chóng được điều về thành phố Thụy Bảo công tác, đó chính là ở dưới tay của y, đến lúc đó từ từ thu thập tiểu tử này cũng chưa muộn.
Bị lãnh đạo nhìn chằm chằm vào mặt thật sự không phải là tin tức tốt, tuy nhiên Đỗ Long cũng không quá để ý, người bịt mặt sẽ không xuất hiện nữa, bản thân hắn làm việc ngay thẳng, không sợ lãnh đạo gây khó dễ.
- Tôi sợ cậu sau khi tỉnh lại sợ hãi không giám phẫu thuật, cho nên liền thay cậu quyết định, mời bác sĩ phẫu thuật cho cậu. Ca phẫu thuật rất thành công, cậu sẽ cảm nhận được cái đau bây giờ với cái đau trước kia là hoàn toàn khác nhau.
Khấu Thành Địch ừ một tiếng, cậu nhắm mắt lại từ từ cảm nhận, nói:
- Bây giờ tuy đau nhưng còn có thể chịu được, hơn nữa tôi biết là đau ở đau, vì sao đau, trước đây tôi thậm chí không biết vì sao đau, toàn bộ đầu đau đến mức giống như muốn nổ tung… Cảm ơn cậu… đồn trưởng Đỗ, bây giờ tôi cảm thấy dễ chịu hơn rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Không cần cảm ơn tôi, đây là việc tôi nên làm. Đúng rồi, tiện thể tôi nhờ y tá kiểm tra cho mẹ và bà xã cậu luôn rồi, bệnh của mẹ cậu đã bỏ qua mất thời gian trị liệu tốt nhất, cơ bản không còn hy vọng, nhưng chân của vợ cậu vẫn có khả năng phục hồi chức năng, tôi cũng bảo bác sĩ phẫu thuật cho cô ấy rồi, phẫu thuật cũng rất thành công, đại khái nghỉ ngơi ba tháng đến nửa năm sau là cô ấy có thể tiến hành huấn luyện khôi phục, từ từ thì có thể đi được rồi.
Khấu Thành Địch đã trầm mặc một chút, sau đó cậu đau khổ nói:
- Tôi là tên khốn kiếp, đồn trưởng Đỗ sao anh không dùng súng bắn cho tôi một phát chết đi? Tại sao anh đối tốt với tôi như vậy, anh muốn tôi tiếp tục sống để chịu đựng đau khổ sao?
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
- Tên ngu ngốc này, chuyện cũ đã qua, việc gì cậu phải nhắc tới, tôi chữa khỏi bệnh cho cậu là vì để cho cậu cơ hội bụ đắp cho mẹ và vợ cậu. Bọn bọ một người thì già cả mù lòa, một người thì cho dù có khôi phục được cũng chỉ được một nửa, vẫn còn mười mấy năm cần cậu chăm sóc, nếu cậu chết rồi, bọn họ còn có thể dựa vào ai? Cậu sao có thể nói những lời như vậy, tôi thật đã nhìn nhầm cậu rồi. Nghe tôi nói đây, dưỡng thương cho tốt, sau đó chăm sóc thật tốt cho mẹ và vợ cậu, các cậu đều còn trẻ, lại muốn có con rất dễ dàng. Trước kia cậu làm việc điên rồ là vì trong đầu có đồ vật, bây giờ hết bệnh rồi, cũng đừng phạm sai lầm ngốc nghếch nữa.
Khấu Thành Địch ôm đầu gào khóc đứng lên, kết quả bác sĩ trút giận lên Đỗ Long, Đỗ Long không tranh cãi. Khấu Thành Địch lau nước mắt, nghẹn ngào nói với bác sĩ:
- Bác sĩ, đừng trách đồn trưởng Đỗ, đều tại tôi, tôi là tên khốn kiếp, đồn trưởng Đỗ, anh là người tốt, tất cả tôi sẽ nghe theo anh, sau này tôi sẽ làm người tốt, chăm sóc gia đình, ồ….
Đỗ Long lại nói;
- Làm pháo là một nghề nguy hiểm, cũng không kiếm ra nhiều tiền, đợi xã Mãnh Tú bắt đầu mở rộng phát triển rồi, tôi sẽ bảo nhà đầu tư cho cậu vào dự án, tôi cam đoan cuộc sống của cậu sẽ tốt hơn so với bây giờ nhiều….
Khấu Thành Địch cảm động chỉ biết không ngừng gật đầu, không ngừng lau nước mắt, cuối cùng Đỗ Long bảo cậu ta dưỡng thương cho tốt, sau đó rời khỏi phòng bệnh.
Đỗ Long từ phòng bệnh Khấu Thành Địch đi ra, Thẩm Băng Thanh giơ ngón tay cái với hắn, Đỗ Long lại lắc đầu, nói;
- Tôi không làm tốt công việc, nếu tôi sớm đến làm việc ở những thôn khác như thôn Sa Câu, tôi nên sớm phát hiện gia cảnh của Khấu Thành Địch, sớm đưa cậu ta đi điều trị, cũng không cần phải mạo hiểm lớn như đêm đó như vậy.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Cậu không cần trách mình, cậu đã làm rất tốt, cậu đã làm được việc hai, ba mươi năm qua không ai có thể làm được, cậu còn nói như vậy, những người khác còn không thấy hổ thẹn à?
Đỗ Long nhoẻn miệng cười, hắn nhìn đồng hồ, nói:
- Đã đến lúc, chúng ta phải đi tham gia cuộc họp báo rồi, đi thôi.
Hai người cùng nhau rời khỏi bệnh viện, đi đến cục công an, bãi đỗ xe phía sau tòa nhà cục công an đã bày đặt từng dãy súng chỉnh tề. Trải qua mấy ngày phân loại sửa sang lại, súng ống thu được đêm hôm đó đã được sắp xếp rõ ràng lại, bây giờ là lúc nên thu lại.
Bên cạnh bãi đỗ xe bày xong chỗ của chủ tịch, phóng viên mời riêng cũng đã dựng máy ảnh lên, chỉ chờ lãnh đạo vào vị trí, sau đó là cuộc họp báo có thể bắt đầu rồi.
- Cục trưởng, tôi đã đến.
Đỗ Long gọi điện thoại cho Lý Tùng Lâm nói:
Lý Tùng Lâm đang đợi Đỗ Long, y nói:
- Ừ, thời gian vừa vặn, cậu chờ ở dưới một lát, chúng tôi sẽ xuống đó ngay.
Lãnh đạo cục công an vào vị trí, cuộc họp báo bắt đầu. Điều khiến tất cả các phóng viên tham dự hội nghị cảm thấy rất ngạc nhiên là trên chỗ ngồi của lãnh đạo, ngoại trừ cục trưởng cục công an, phó cục trưởng và các lãnh đạo khác, ngồi bên cạnh rõ ràng là một cảnh sát hết sức trẻ tuổi, xem ra chẳng qua chỉ là cảnh ti cấp ba, chẳng lẽ số súng ống lớn này thu thập được,có liên quan đến vị cảnh sát trẻ tuổi này?
Khứu giác của phóng viên vô cùng mẫn cảm, khi bọn họ chụp ảnh lãnh đạo cục thì nhắm ngay máy ảnh về phía Đỗ Long. Quả nhiên, Lý Tùng Lâm đầy nhiệt tình giới thiệu với mọi người về chiến công thu hoạch số lượng lớn súng lần này của đại công thần cảnh sát Đỗ Long, để Đỗ Long đứng lên giảng giải sơ qua về hành động lúc thu súng, đèn flash sáng thành một mảng, Đỗ Long lần đầu tiên trở thành nhân vật chính.
Đỗ Long nói rất đơn giản, đầu tiên hắn giới thiệu một chút về tình hình súng ống tràn lan ở xã Mãnh Tú, sau đó nói cho mọi người, số lượng lớn súng ống thu được trước mắt này đều là từ một thôn đoạt được, mặt khác còn có vài tấn thuốc nổ…
Đỗ Long nói với các phóng viên càng nhiệt tình, bọn họ càng dồn dập đặt câu hỏi, còn một số vấn đề vô cùng nan giải, Lý Tùng Lâm lo lắng nhìn Đỗ Long ứng phó không được, nhưng biểu hiện của Đỗ Long lại khiến cho mọi người nhìn với cặp mắt khác xưa. Biểu hiện của hắn không giống như một người mới lần đầu tiên tham gia họp báo, hắn giống như một người trường kỳ đối mặt với phát ngôn viên phóng viên tin tức, đối mặt với câu hỏi khó, hắn có thể trả lời thì trả lời, không thể trả lời thì làm giảm nhẹ hoặc chuyển chủ đề, dù sao là không để các phóng viên làm khó.
Sau khi hỏi qua hơn mười vấn đề, Lý Tùng Lâm chen vào, bảo thời gian hỏi đáp với phóng viên của cuộc họp báo kết thúc. Các phóng viên đành phải trở ra, ngược lại mời các lãnh đạo ở lại chụp ảnh lưu niệm bên cạnh đám súng ống thu được, đương nhiên không thể thiếu Đỗ Long.
Đỗ Long một bên tạo dáng chụp ảnh cho các phóng viên, một bên giới thiệu với phóng viên về lai lịch và đặc tính của đống súng ống, các phóng viên vỗ tay rào rào tỏ vẻ thán phục hắn.
Cuối cùng, trước mặt chồng chất như núi hơn sáu trăm nghìn viên đạn, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh sóng vai chụp ảnh lưu niệm, ở trong màn ảnh, Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tươi cười rạng rỡ giống như chim quyên …
Sau cuộc họp báo, bên trong cục công an lại triển khai một hội nghị biểu dương, Đỗ Long đại diện đồn công an xã Mãnh Tú được cục công an thành phố khen ngợi, cục công an thành phố Thụy Bảo còn muốn thỉnh công của đại biểu đồn công an xã Mãnh Tú với cấp trên.
- Đỗ Long, hy vọng cậu không ngừng cố gắng, trên cương vị mới làm nên thành tích lớn hơn nữa.
Lúc Phó cục trưởng Thạch Khắc Phong vỗ vai Đỗ Long trao vật kỷ niệm, y nói lời thành khẩn, ý tứ sâu xa.
Đỗ Long biết rằng Thạch Khắc Phong còn đang hoài nghi mình, hắn bất động thanh sắc nói:
- Cảm ơn sự ủng hộ của cục trưởng Thạch, cho dù ở vị trí nào, tôi đều cẩn trọng làm tốt mọi công việc.
Thạch Khắc Phong liếc mắt nhìn Đỗ Long thật sâu một cái, tuy rằng Đường Lệ Phượng đã nói rõ với y rằng Đỗ Long tuyệt đối không phải là người bịt mặt kia, nhưng y vẫn rất hoài nghi. Vì làm một cảnh sát, y tin vào trực giác của mình, Đỗ Long sẽ nhanh chóng được điều về thành phố Thụy Bảo công tác, đó chính là ở dưới tay của y, đến lúc đó từ từ thu thập tiểu tử này cũng chưa muộn.
Bị lãnh đạo nhìn chằm chằm vào mặt thật sự không phải là tin tức tốt, tuy nhiên Đỗ Long cũng không quá để ý, người bịt mặt sẽ không xuất hiện nữa, bản thân hắn làm việc ngay thẳng, không sợ lãnh đạo gây khó dễ.
/1403
|