Phùng Vĩ Luân ngẩng đầu lên, nói:
- Cha, không liên quan gì đến họ, là con gọi họ đến.
- Mày câm mồm cho tao! Phùng Khải lại vung tay lên nhưng không nhẫn tâm đánh tiếp, ông ấy thở hổn hển vỗ vào đùi mình, sau đó nhìn về phía nhóm người Đỗ Long, khi ông ấy nhìn rõ ai là nhân vật chính, Phùng Khải xoay người cúi đầu chào Đỗ Long, nói:
- Xin lỗi, tôi không biết cách dạy con, thằng nghiệp chướng này thật là coi trời bằng vung, có chỗ nào đắc tội xin hãy tha lỗi cho!
Bọn người Trịnh Minh Kiệt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, Đỗ Long chẳng qua chỉ là gọi điện cho cục trưởng Lý, Phó chủ tịch thành phố Phùng lại đích thân qua đây cúi đầu xin lỗi bọn họ, điều này... thật sự không thể tin nổi. Phải biết trong bảng xếp hạng của Ủy ban nhân dân thành phố thì Phó Chủ tịch thành phố Phùng Khải còn cao hơn cả cục trưởng Lý, dù cho cục trưởng Lý đích thân ra mặt cũng không thể khiến cho Phó chủ tịch thành phố Phùng cúi đầu, trừ phi….
Ngay vào lúc bọn người Trịnh Minh Kiệt không biết làm sao, Đỗ Long lại bước tới nâng Phó chủ tịch thành phố Phùng lên, nói:
- Chủ tịch Phùng ngài làm gì vậy? Chúng tôi nào nhận nổi đại lễ của ngài, hơn nữa người nên xin lỗi cũng không phải là ngài.
Phùng Khải đau lòng nói:
- Bất kể như thế nào, thằng nghiệp chướng này cũng là do tôi nuôi lớn, tôi không dạy nó tốt thật sự hổ thẹn… Đồ khốn kiếp, mày còn không mau đứng lên xin lỗi cảnh sát Đỗ.
Phùng Vĩ Luân vẫn không biết lai lịch của Đỗ Long, nhưng gã lại biết người mà cha mình cũng không dám đắc tôi chắc chắn không phải là người mà gã có thể đắc tội, gã liền đứng lên cúi người nhận lỗi với Đỗ Long:
- Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, xin cảnh sát Đỗ tha lỗi!
Đỗ Long lạnh lùng nói:
- Được rồi, vốn cũng không có chuyện gì, mọi người đều đến để ăn, nhường nhau một chút là được rồi, hà tất phải làm ồn đến nỗi không vui vẻ thế này? Phó Chủ tịch Phùng ngài nói có phải không?
Trong lòng Phùng Khải cực kỳ khó chịu, nhưng khi nghĩ đến lời mà vừa rồi Lý Tùng Lâm nói với ông ta, nhớ lại kết cục không lâu trước đó của Thạch Vũ Hiên, ông ấy cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.
Phùng Khải gật đầu, nói:
- Phải, cảnh sát Đỗ nói rất đúng, đều là lỗi của thằng nghiệp chướng này, xin cảnh sát Đỗ tha thứ, chúng tôi không quấy rầy nhã hứng của cảnh sát Đỗ nữa. Thằng khốn kiếp theo ta về nhà!
Sau khi Phùng Khải kéo Phùng Vĩ Luân với vẻ mặt xám xịt đi, mọi người nhìn Đỗ Long sắc mặt bình tĩnh thì trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Quản lý khách sạn Vĩnh Xương thấy Phó chủ tịch thành phố Phùng cũng đều tháo chạy, trong lòng ông ta cũng trở nên sốt ruột, ông ta vội vàng đến phía trước, cười ngượng ngùng nói với Đỗ Long:
- Cảnh sát Đỗ, cảnh sát Trịnh, bàn bên cạnh vẫn trống, anh xem…
Đỗ Long đang muốn nói không cần, Trịnh Minh Kiệt lại nói:
- Còn hỏi cái gì, mau dọn món ra đi!
Người quản lý đó vội vàng gọi nhân viên phục vụ qua dọn món, Trịnh Minh Kiệt nghĩ ra chủ ý sau này sẽ tìm gã thanh toán, sau khi trừng mắt nhìn gã và ngồi vào chỗ ngồi mới, Trịnh Minh Kiệt truyền gói thuốc lá Hồng Hà cho Đỗ Long đồng thời cung kính mồi lửa lên cho Đỗ Long hút, y cảm kích nói:
- A Long, may mà cậu ra tay tương trợ, nếu không tối nay tôi thê thảm rồi, đại ân của cậu tôi đã nhớ kỹ, sau này chỉ cần cậu mở miệng, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa tôi tuyệt đối không từ!
Đỗ Long cười nói:
- Sao lại khoa trương như thế, anh là anh của chúng tôi mà, huynh đệ gặp nạn, sao tôi có thể không giúp chứ? Những lời khách khí này không cần phải nói, nào, mọi người kính anh Kiệt một ly để an ủi anh Kiệt nào!
Mọi người cùng nhau nâng ly, tới tấp tỏ ý xin lỗi với Trịnh Minh Kiệt, Trịnh Minh Kiệt biết trong tình huống này bọn họ cũng không có cách nào, mọi người sau khi cạn ly thì bầu không khí gượng gạo dịu xuống.
Lúc này Ngô Kiên hỏi:
- A Long, cậu thật lợi hại, ngay cả Phó chủ tịch Phùng cũng phải xin lỗi cậu, A Long, trong nhà cậu có phải có người làm chức cao?
Tất cả đều nhìn Đỗ Long một cách thân thiết, Đỗ Long cười nói:
- Nếu có, sao lại bị đưa đến xã Mãnh Tú đó? Còn về phần có ai đó…. miễn cưỡng xem là có mấy người, nhưng những người này đều không quan trọng, quan trọng là tôi thích chăm chỉ. Thời gian trước ở thành phố Thụy Bảo có một vụ án, một thiếu niên hư hỏng bắt cóc rồi hiếp dâm một cô gái, cuối cùng dẫn đến việc cô gái ấy nhảy xuống sông tự tử, vụ án này không ai dám đứng ra phụ trách, kết quả bị tôi gặp được…
- Là vụ án Kim thiếu gia đúng không?
Tiếu Khắc Hùng cướp lời hỏi.
Đỗ Long gật đầu, Tiếu Khắc Hùng hít mạnh vào một hơi, nói:
- Thảo nào…Kim thiếu gia là cháu trai của Bí thư Thành ủy Đường, sau khi anh đưa gã vào tù, Phó chủ tịch Phùng dù có lợi hại hơn cũng không thể so với Bí thư Đường , khó trách…
Mọi người một lần nữa nhìn Đỗ Long với ánh mắt ngưỡng mộ, Đỗ Long gượng cười, nói:
- Mọi người tưởng luôn đắc tội với lãnh đạo vui lắm hả? May mà tôi còn có chút năng lực, Cục trưởng Lý rất hợp ý với tôi, nếu không tôi còn không biết dựa vào chỗ nào.
Trịnh Minh Kiệt nói:
- Cho dù thế nào cậu đã trừ đi một mối hại vô cùng lớn cho lão bách tính! Mọi người cùng nhau kính A Long một ly nào!
Sau khi Đỗ Long uống rượu mới thở dài nói:
- Trừ hại cho dân không dễ dàng như thế đâu, mượn Phùng Vĩ Luân để nói, cho dù kể lại không khớp, trước khi gã dám dơ nanh vuốt ra trươc thầy giáo, ít nhất cũng có mấy bạn học nữ đã bị hại? Nếu không khi tuyên án sao lại định tôi là hiếp dâm trẻ vị thành niên? Đổi lại là người bình thường e là ít nhất cũng sẽ bị tuyên án chung thân, tên này mới ngồi tù mấy năm mà đã ra rồi, nhìn dáng vẻ của gã, chỗ nào giống đã hối cải rồi, loại người này sớm muộn cũng sẽ nguy hại cho xã hội. viên cảnh sát bắt gã lúc đó chắc chắn hối hận, sớm biết thì đã phế đi một chân của tên này.
Mọi người im lặng, Tiếu Khắc Hùng thở dài:
- Chuyện này tôi biết, anh cảnh sát lúc đầu kiên trì muốn bắt Phùng Vĩ Luân mà hoàn toàn không ngại làm lớn chuyện kia đã bị điều đi đến xã Nạp Ban của huyện Ngân Giang làm một người công an bình thường.
Đỗ Long lắc đầu, cười nói:
- Thôi bỏ đi, không nói đến chủ đề làm mọi người khó chịu nữa, đợi đến lúc chúng ta làm chức lớn, nhất định không thể để chuyện như thế này xuất hiện trong tay chúng ta nữa, nào, cạn ly vì viên cảnh sát xui xẻo đó.
Trong khi ăn uống linh đình, Trịnh Minh Kiệt một lần nữa tới lượt làm vai phụ, nhưng lần này y can tâm tình nguyện, mọi người không ngừng tìm tòi lai lịch của Đỗ Long. Đỗ Long bất đắc dĩ đã tiết lộ một chút một vài công tích lớn lao khi ở thành phố Ngọc Minh, đã làm cho những người đang ngồi không ngừng thán phục.
- Vụ án sát thủ tình nhân liên hoàn đó tôi cũng nghe qua rồi, không ngờ lại là A Long điều tra phá án, thật lợi hại!
Trịnh Minh Kiệt kinh ngạc thở dài ra.
Dương Đa Quân là lão tam xếp theo tuổi tác vội vàng lấy điện thoại ra lên mạng tìm tòi, rất nhanh đã tìm ra bài báo vụ án sát thủ tình nhân liên hoàn ở thành phố Ngọc Minh, bức hình chụp Đỗ Long rất rõ hiện ngay trước mắt, đây đúng là không khoác lác!
- A Long, cậu ở xã Mãnh Tú lâu như thế, thật là không biết trọng dụng nhân tài!
Lão ngũ Hoàng Hoa Lương nói với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Ở đâu mà chẳng phải làm việc như nhau? Thu được một lô lớn súng ống, đối với sự yên ổn của xã hội mà nói, chuyện này lớn hơn nhiều so với vụ án giết người đơn thuần.
- A Long nói rất đúng, chỗ nào cũng đều là làm cách mạng, ôi, xem ra mấy anh em chúng đúng là hổ thẹn rồi…
Trịnh Minh Kiệt thở dài.
Đỗ Long cười nói:
- Đôi khi nên bình thường một chút mới tốt, tôi đi làm chưa tới một năm, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người rồi, ôi…
Khi Đỗ Long thở dài trong quán rượu, Phùng Khải đã dẫn Phùng Vĩ Luân về nhà, mặt của Phùng Vĩ Luân đã sưng phồng lên, khi mẹ của Phùng Vĩ Luân vừa khóc vừa thoa thuốc cho gã, Phùng Khải liên tục chửi:
- Thằng đần này, ta dặn mày bao nhiêu lần rồi, mày còn làm hỏng việc của ta, mày tưởng cha mày là ai chứ? Có thể một tay che trời cho mày à? Nếu thật như thế, mày đã không phải ngồi tù mấy năm rồi!
- Cha, không liên quan gì đến họ, là con gọi họ đến.
- Mày câm mồm cho tao! Phùng Khải lại vung tay lên nhưng không nhẫn tâm đánh tiếp, ông ấy thở hổn hển vỗ vào đùi mình, sau đó nhìn về phía nhóm người Đỗ Long, khi ông ấy nhìn rõ ai là nhân vật chính, Phùng Khải xoay người cúi đầu chào Đỗ Long, nói:
- Xin lỗi, tôi không biết cách dạy con, thằng nghiệp chướng này thật là coi trời bằng vung, có chỗ nào đắc tội xin hãy tha lỗi cho!
Bọn người Trịnh Minh Kiệt kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, Đỗ Long chẳng qua chỉ là gọi điện cho cục trưởng Lý, Phó chủ tịch thành phố Phùng lại đích thân qua đây cúi đầu xin lỗi bọn họ, điều này... thật sự không thể tin nổi. Phải biết trong bảng xếp hạng của Ủy ban nhân dân thành phố thì Phó Chủ tịch thành phố Phùng Khải còn cao hơn cả cục trưởng Lý, dù cho cục trưởng Lý đích thân ra mặt cũng không thể khiến cho Phó chủ tịch thành phố Phùng cúi đầu, trừ phi….
Ngay vào lúc bọn người Trịnh Minh Kiệt không biết làm sao, Đỗ Long lại bước tới nâng Phó chủ tịch thành phố Phùng lên, nói:
- Chủ tịch Phùng ngài làm gì vậy? Chúng tôi nào nhận nổi đại lễ của ngài, hơn nữa người nên xin lỗi cũng không phải là ngài.
Phùng Khải đau lòng nói:
- Bất kể như thế nào, thằng nghiệp chướng này cũng là do tôi nuôi lớn, tôi không dạy nó tốt thật sự hổ thẹn… Đồ khốn kiếp, mày còn không mau đứng lên xin lỗi cảnh sát Đỗ.
Phùng Vĩ Luân vẫn không biết lai lịch của Đỗ Long, nhưng gã lại biết người mà cha mình cũng không dám đắc tôi chắc chắn không phải là người mà gã có thể đắc tội, gã liền đứng lên cúi người nhận lỗi với Đỗ Long:
- Xin lỗi, đều là lỗi của tôi, xin cảnh sát Đỗ tha lỗi!
Đỗ Long lạnh lùng nói:
- Được rồi, vốn cũng không có chuyện gì, mọi người đều đến để ăn, nhường nhau một chút là được rồi, hà tất phải làm ồn đến nỗi không vui vẻ thế này? Phó Chủ tịch Phùng ngài nói có phải không?
Trong lòng Phùng Khải cực kỳ khó chịu, nhưng khi nghĩ đến lời mà vừa rồi Lý Tùng Lâm nói với ông ta, nhớ lại kết cục không lâu trước đó của Thạch Vũ Hiên, ông ấy cũng chỉ có thể tạm thời kiềm chế.
Phùng Khải gật đầu, nói:
- Phải, cảnh sát Đỗ nói rất đúng, đều là lỗi của thằng nghiệp chướng này, xin cảnh sát Đỗ tha thứ, chúng tôi không quấy rầy nhã hứng của cảnh sát Đỗ nữa. Thằng khốn kiếp theo ta về nhà!
Sau khi Phùng Khải kéo Phùng Vĩ Luân với vẻ mặt xám xịt đi, mọi người nhìn Đỗ Long sắc mặt bình tĩnh thì trong lòng cảm thấy rất ngưỡng mộ.
Quản lý khách sạn Vĩnh Xương thấy Phó chủ tịch thành phố Phùng cũng đều tháo chạy, trong lòng ông ta cũng trở nên sốt ruột, ông ta vội vàng đến phía trước, cười ngượng ngùng nói với Đỗ Long:
- Cảnh sát Đỗ, cảnh sát Trịnh, bàn bên cạnh vẫn trống, anh xem…
Đỗ Long đang muốn nói không cần, Trịnh Minh Kiệt lại nói:
- Còn hỏi cái gì, mau dọn món ra đi!
Người quản lý đó vội vàng gọi nhân viên phục vụ qua dọn món, Trịnh Minh Kiệt nghĩ ra chủ ý sau này sẽ tìm gã thanh toán, sau khi trừng mắt nhìn gã và ngồi vào chỗ ngồi mới, Trịnh Minh Kiệt truyền gói thuốc lá Hồng Hà cho Đỗ Long đồng thời cung kính mồi lửa lên cho Đỗ Long hút, y cảm kích nói:
- A Long, may mà cậu ra tay tương trợ, nếu không tối nay tôi thê thảm rồi, đại ân của cậu tôi đã nhớ kỹ, sau này chỉ cần cậu mở miệng, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa tôi tuyệt đối không từ!
Đỗ Long cười nói:
- Sao lại khoa trương như thế, anh là anh của chúng tôi mà, huynh đệ gặp nạn, sao tôi có thể không giúp chứ? Những lời khách khí này không cần phải nói, nào, mọi người kính anh Kiệt một ly để an ủi anh Kiệt nào!
Mọi người cùng nhau nâng ly, tới tấp tỏ ý xin lỗi với Trịnh Minh Kiệt, Trịnh Minh Kiệt biết trong tình huống này bọn họ cũng không có cách nào, mọi người sau khi cạn ly thì bầu không khí gượng gạo dịu xuống.
Lúc này Ngô Kiên hỏi:
- A Long, cậu thật lợi hại, ngay cả Phó chủ tịch Phùng cũng phải xin lỗi cậu, A Long, trong nhà cậu có phải có người làm chức cao?
Tất cả đều nhìn Đỗ Long một cách thân thiết, Đỗ Long cười nói:
- Nếu có, sao lại bị đưa đến xã Mãnh Tú đó? Còn về phần có ai đó…. miễn cưỡng xem là có mấy người, nhưng những người này đều không quan trọng, quan trọng là tôi thích chăm chỉ. Thời gian trước ở thành phố Thụy Bảo có một vụ án, một thiếu niên hư hỏng bắt cóc rồi hiếp dâm một cô gái, cuối cùng dẫn đến việc cô gái ấy nhảy xuống sông tự tử, vụ án này không ai dám đứng ra phụ trách, kết quả bị tôi gặp được…
- Là vụ án Kim thiếu gia đúng không?
Tiếu Khắc Hùng cướp lời hỏi.
Đỗ Long gật đầu, Tiếu Khắc Hùng hít mạnh vào một hơi, nói:
- Thảo nào…Kim thiếu gia là cháu trai của Bí thư Thành ủy Đường, sau khi anh đưa gã vào tù, Phó chủ tịch Phùng dù có lợi hại hơn cũng không thể so với Bí thư Đường , khó trách…
Mọi người một lần nữa nhìn Đỗ Long với ánh mắt ngưỡng mộ, Đỗ Long gượng cười, nói:
- Mọi người tưởng luôn đắc tội với lãnh đạo vui lắm hả? May mà tôi còn có chút năng lực, Cục trưởng Lý rất hợp ý với tôi, nếu không tôi còn không biết dựa vào chỗ nào.
Trịnh Minh Kiệt nói:
- Cho dù thế nào cậu đã trừ đi một mối hại vô cùng lớn cho lão bách tính! Mọi người cùng nhau kính A Long một ly nào!
Sau khi Đỗ Long uống rượu mới thở dài nói:
- Trừ hại cho dân không dễ dàng như thế đâu, mượn Phùng Vĩ Luân để nói, cho dù kể lại không khớp, trước khi gã dám dơ nanh vuốt ra trươc thầy giáo, ít nhất cũng có mấy bạn học nữ đã bị hại? Nếu không khi tuyên án sao lại định tôi là hiếp dâm trẻ vị thành niên? Đổi lại là người bình thường e là ít nhất cũng sẽ bị tuyên án chung thân, tên này mới ngồi tù mấy năm mà đã ra rồi, nhìn dáng vẻ của gã, chỗ nào giống đã hối cải rồi, loại người này sớm muộn cũng sẽ nguy hại cho xã hội. viên cảnh sát bắt gã lúc đó chắc chắn hối hận, sớm biết thì đã phế đi một chân của tên này.
Mọi người im lặng, Tiếu Khắc Hùng thở dài:
- Chuyện này tôi biết, anh cảnh sát lúc đầu kiên trì muốn bắt Phùng Vĩ Luân mà hoàn toàn không ngại làm lớn chuyện kia đã bị điều đi đến xã Nạp Ban của huyện Ngân Giang làm một người công an bình thường.
Đỗ Long lắc đầu, cười nói:
- Thôi bỏ đi, không nói đến chủ đề làm mọi người khó chịu nữa, đợi đến lúc chúng ta làm chức lớn, nhất định không thể để chuyện như thế này xuất hiện trong tay chúng ta nữa, nào, cạn ly vì viên cảnh sát xui xẻo đó.
Trong khi ăn uống linh đình, Trịnh Minh Kiệt một lần nữa tới lượt làm vai phụ, nhưng lần này y can tâm tình nguyện, mọi người không ngừng tìm tòi lai lịch của Đỗ Long. Đỗ Long bất đắc dĩ đã tiết lộ một chút một vài công tích lớn lao khi ở thành phố Ngọc Minh, đã làm cho những người đang ngồi không ngừng thán phục.
- Vụ án sát thủ tình nhân liên hoàn đó tôi cũng nghe qua rồi, không ngờ lại là A Long điều tra phá án, thật lợi hại!
Trịnh Minh Kiệt kinh ngạc thở dài ra.
Dương Đa Quân là lão tam xếp theo tuổi tác vội vàng lấy điện thoại ra lên mạng tìm tòi, rất nhanh đã tìm ra bài báo vụ án sát thủ tình nhân liên hoàn ở thành phố Ngọc Minh, bức hình chụp Đỗ Long rất rõ hiện ngay trước mắt, đây đúng là không khoác lác!
- A Long, cậu ở xã Mãnh Tú lâu như thế, thật là không biết trọng dụng nhân tài!
Lão ngũ Hoàng Hoa Lương nói với Đỗ Long.
Đỗ Long cười nói:
- Ở đâu mà chẳng phải làm việc như nhau? Thu được một lô lớn súng ống, đối với sự yên ổn của xã hội mà nói, chuyện này lớn hơn nhiều so với vụ án giết người đơn thuần.
- A Long nói rất đúng, chỗ nào cũng đều là làm cách mạng, ôi, xem ra mấy anh em chúng đúng là hổ thẹn rồi…
Trịnh Minh Kiệt thở dài.
Đỗ Long cười nói:
- Đôi khi nên bình thường một chút mới tốt, tôi đi làm chưa tới một năm, không biết đã đắc tội với bao nhiêu người rồi, ôi…
Khi Đỗ Long thở dài trong quán rượu, Phùng Khải đã dẫn Phùng Vĩ Luân về nhà, mặt của Phùng Vĩ Luân đã sưng phồng lên, khi mẹ của Phùng Vĩ Luân vừa khóc vừa thoa thuốc cho gã, Phùng Khải liên tục chửi:
- Thằng đần này, ta dặn mày bao nhiêu lần rồi, mày còn làm hỏng việc của ta, mày tưởng cha mày là ai chứ? Có thể một tay che trời cho mày à? Nếu thật như thế, mày đã không phải ngồi tù mấy năm rồi!
/1403
|