Hai người cứ như ăn trộm dọc theo thang máy đi vào ngầm bãi đỗ xe. Một chiếc xe màu đen Rolls-Royce Phantom lặng yên không một tiếng động dừng trước cửa thang máy. Một gã vệ sĩ trẻ tuổi cao lớn khỏe mạnh, mặc Tây phục đeo kính râm từ ghế lái phụ xuống xe. Kéo một bên cửa xe ra, Đỗ Long đỡ Thẩm Băng Thanh lên xe. Gã vệ sĩ kia sau khi đóng cửa xe, lại đến bên kia mở cửa xe cho Đỗ Long.
Khi gã vệ sĩ kia trở lại trên xe, chiếc xe sang trọng giá trị tiền tỉ này vững vàng khởi bước. Nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe, lái về phía ngoại ô phía Tây thành phố Thụy Bảo. Chạy qua sông Mạnh Mậu, ở bờ sông hoặc là xa một chút phía chân núi, túm năm tụm ba mấy chiếc biệt thự đang xây dựng. Đây đều là các phú hào của thành phố Thụy Bảo tự mua đất xây tạo. Vẫn chưa hình thành quy mô, phong cách biệt thự cũng khác biệt nhiều, cao thấp lập kiến.
Kỷ Quân San đã từngnói cho Đỗ Long rằng ngày mười tám cô kết hôn. Nhưng thực ra ngày kết hôn chính thức là ngày mười lăm. Kỷ Quân San không muốn Đỗ Long tới tham gia hôn lễ của cô. Bất luận là thấy xấu hổ, hay là lo hắn tới quấy rối, tóm lại cô đã nói dối. Nhưng đám hỏi của hai đại gia tộc ở thành phố Thụy Bảo làm sao có thể giấu được người ta? Đến tivi cũng dài dòng bàn luận về hôn lễ thế kỷ của thành phố Thụy Bảo. Đỗ Long căn bản không cần tra, chỉ cần biết hôn lễ cử hành ở đâu, lúc nào. Hắn là người thiếu duy nhất, chẳng qua chỉ là một tấm thiệp mời mà thôi. Điều này căn bản không cần hắn lo lắng, hắn gọi điện thoại cho Vương Hằng Sinh. Vương Hằng Sinh cũng không biết thông qua mối quan hệ nào, đã làm cho hắn một tấm thiệp mời thật sự.
Rolls-Royce chậm rãi theo một dãy xe sang trọng tạo thành đoàn xe, tiến vào tòa biệt thự trang trọng. Mặc dù trong số đó phần đông là dàn xe sang, nhưng chiếc Rolls-Royce Phantom hiếm hoi, điềm đạn vẫn là bắt mắt nhất. Lúc chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước bể phun nước biệt thự, bất luận là chủ nhà hay là khách, đều âm thầm suy đoán rốt cuộc là vị khách quý nào ngồi trên chiếc xe này.
Vệ sĩ ngồi phía trước xuống xe. Trước tiên mở cửa xe cho Đỗ Long, Đỗ Long bước xuống xe. Danh tiếng của Chu Dịch Thăng không bằng Ngọc Quan Âm xinh đẹp loá mắt. Bởi vậy không ai nhận ra ông ta. Chỉ có điều đang suy đoán, lai lịch của người này nhất định là không nhỏ.
Chủ nhà Kỷ Lỗi còn có thân gia của y Thôi Kim Quảng đều mang theo điểm nghi hoặc về chiếc Rolls-Royce đang chậm rãi đi tới. Lúc này vệ sĩ lại mở cửa xe bên này ra, Đỗ Long khom người, chân thành vươn tay. Trong đầu xe vươn một bàn tay Thiên Thiên Ngọc đeo gang tay màu trắng, khoác lên tay Đỗ Long. Sau đó một đôi giày xăng-̣đan màu đỏ tươi bó lấy đôi chân ngọc ngà lấp ló dưới chiếc váy dài trắng, giẫm bước lên trên mặt đất. Một vị mỹ nhân xuất hiện, trong chốc lát bốn phía đều trở nên yên tĩnh…
Thẩm Băng Thanh trong bộ váy dài trắng như tuyết, giống như Tuyết trên núi băng. Không một tia tỳ vết nào, ngạo nghễ nở rộ ở nhân gian. Hơi thở thanh xuân ánh mặt trời và vẻ đẹp khiến người hoa mắt mê hoặc của cậu ta, kinh sợ khiến tất cả mọi người đều quên hít thở. Sợi dây chuyền Lục Đế Vương quý báu và chiếc vòng tay hoàn mỹ kia phối hợp với chiếc váy dài tuyết trắng, phô ra dáng người cao gầy của Thẩm Băng. Đồng thời một chút vấn đề nhỏ chỉnh sửa không nhìn thấy, cho dù nữ minh tinh trên thảm đỏ hoa lệ ở Oscar cũng phải ảm đạm thất sắc.
Thẩm Băng Thanh mặt mỉm cười ngạo nghễ, quay đầu lướt nhìn bốn phía. Sau đó mới nắm tay Đỗ Long đi tới chỗ chủ nhân của bữa tiệc.
Kỷ Lỗi và Thôi Kim Quảng mặc dù hai mắt lóa sáng, nhưng vẫn không nhận ra hai người dáng vẻ bất phàm này rốt cuộc là ai. Thế nhưng xung quanh cũng đã có người kinh ngạc hô lên:
- Ngọc Quan Âm! Là Ngọc Quan Âm Thẩm tiểu thư!
Nghe được ba từ Ngọc Quan Âm, Kỷ Lỗi và Thôi Kim Quảng không nén nổi biến đổi sắc mặt. Bởi vì hai nhà đều kinh doanh Phỉ Thúy, khách đã mời tới cũng có rất nhiều đều là người trong ngành. Bọn họ có thể chưa gặp qua Thẩm Băng Thanh, nhưng ba từ Ngọc Quan Âm ngày nay vang danh xa gần. Người trong ngành nếu là chưa từng nghe qua tên cô, vậy thì đúng là trò cười. Cho nên ba từ Ngọc Quan Âm vừa xuất hiện, bốn phía lập tức kinh hô rối rít. Mọi người đều xôn sao, muốn tận mắt chứng kiến dung nhan của Ngọc Quan Âm. Có một số người càng muốn đến gần Ngọc Quan Âm bắt chuyện. Kiếm chút vận khí từ cô, hoặc là trong đầu có ý niệm mời Ngọc Quan Âm hợp tác với mình.
Gã vệ sĩ kia trung thành với cương vị công việc, ngăn cản mọi người. Với sự trợ giúp của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh mới có thể thuận lợi đi tới trước mặt Kỷ Lỗi và Thôi Kim Quảng. Đôi mắt sắc nhọn của Kỷ Lỗi nhìn tấm thiệp vàng nhà mình phát ra trong tay mỹ nữ tuyệt sắc trước mặt, lão ta chợt cảm thấy trên mặt có ánh sáng. Thân thiết bước lên phía trước và nói:
- Thẩm tiểu thư đại giá quang lâm, tôi đây vô cùng vinh hạnh!
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Kỷ gia gia quá khách khí rồi. Đại hôn của em Quân San, tôi sao có thể không tới chúc mừng?
Kỷ Lỗi sửng sốt, lão ta lật tung toàn bộ trong đầu, cũng nghĩ không ra mình có người bạn cũ nào họ Thẩm, có thể sinh ra một Ngọc Quan Âm xinh đẹp tiếng tăm lẫy lừng như vậy.
Thôi Kim Quảng cũng rất ngạc nhiên hướng về Thẩm Băng Thanh biểu thị hoan nghênh. Đỗ Long bên cạnh dường như bị mọi người thẳng thừng bỏ rơi. Cho tới khi Thẩm Băng Thanh giới thiệu nói rằng Đỗ Long là vị hôn phu của mình, lúc ấy mọi người mới chú ý một chút tới Đỗ Long.
- Hai người cuối cùng cũng đã tới rồi. Tôi nói lão Kỷ này, cháu gái nuôi của tôi lần đầu tới gặp mặt, lẽ nào ông một chút ý lợi cũng chưa chuẩn bị sao?
Giọng của lão Vương từ sau lưng Kỷ Lỗi truyền đến. Kỷ Lỗi lúc này mới chợt hiểu, lão ta cười nói:
- Có có có, cháu gái tốt. Kỷ gia gia của cháu không có nhiều tiền bằng ông nội nuôi của cháu. Chút ít lợi không thể hiện được sự tôn kính, cháu đừng ghét bỏ ông nhé.
Kỷ Lỗi lôi ra hai phong bao đỏ thẩm khác nhau đưa cho Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long. Hai người cười nói tiếng cám ơn, sau đó Thẩm Băng Thanh nói:
- Kỷ gia gia, ông cùng ông nội nuôi từ từ nói chuyện, cháu vào gặp em Quân San. Cháu và anh Thăng có chuẩn bị một món quà nhỏ muốn tự tay tặng cho em ấy.
Kỷ Lỗi không nghi ngờ gì, liền kêu đứa cháu trẻ tuổi dẫn hai người bọn họ đi đến phía sau. Có một số vị khách muốn theo Ngọc Quan Âm chào hỏi đôi lời, nhưng lại bị Kỷ Lỗi và Thôi Kim Quảng vội vàng ngăn lại nói:
- Chư vị, Ngọc Quan Âm Thẩm tiểu thư đến hậu viện, chư vị muốn cùng Thẩm tiểu thư phiếm vài ba câu..., chi bằng đợi đến vũ hội của hôn lế rồi hãy nói.
Vi- la này là sản nghiệp Thôi gia. Nghi thức nghênh đón tân nương cũng đã hoàn thành. Tân nương hiện giờ đang nghỉ ngơi trong tân phòng. Nghe nói các anh chị em họ và khách của nhà mình hào hứng tới, nhưng đối với cái tên Ngọc Quan Âm thì chưa bao giờ nghe đến. Nhưng nghe được ba chữ Thẩm Băng Thanh, trong lòng cô khẽ động. Vốn không định gặp, nhưng nhìn thần sắc của mọi người, cái gì mà lai lịch của Quan Âm dường như rất danh tiếng. Đến cha mẹ mình và còn có cả bố mẹ chồng tương lai cũng chạy tới rồi. Lời từ chối bên miệng của Kỷ Quân San lập tức không dám nói ra.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tay nắm tay đi vào biệt thự, bước trên thảm đỏ, đi lên tầng hai. Sau đó dọc theo lối đi nhỏ, đi tới cửa phòng tân nương. Khách bình thường trước giờ tân nương bái đường đều không thể gặp tân nương. Nhưng Ngọc Quan Âm đột nhiên đến thăm, chẳng những người của Kỷ gia phấn chấn hăng hái. Ngay cả người của Thôi gia cũng may mắn có vinh hạnh. Càng đánh thức cái ý niệm kết giao, buổi lễ nhỏ này vô tình liền bị mọi người bỏ rơi.
Kỷ Quân San vô cùng căng thẳng. Cô không biết Thẩm Băng Thanh làm sao lại biến thành Ngọc Quan Âm. Cô cũng không biết Đỗ Long có lẫn vào bên trong khách khứa hay không. Cô nhớ rõ Đỗ Long từng nói sẽ cho cô một bất ngờ. Trái tim của Kỷ Quân San liền nhảy lên thình thịch.
Đúng lúc này, cô nghe có người reo hò ở ngoài cửa. Sau đó cung kính nói:
- Thẩm tiểu thư, Chu tiên sinh, tiểu thư nhà tôi đang ở bên trong, mời hai vị...
Khi gã vệ sĩ kia trở lại trên xe, chiếc xe sang trọng giá trị tiền tỉ này vững vàng khởi bước. Nhanh chóng rời khỏi bãi đỗ xe, lái về phía ngoại ô phía Tây thành phố Thụy Bảo. Chạy qua sông Mạnh Mậu, ở bờ sông hoặc là xa một chút phía chân núi, túm năm tụm ba mấy chiếc biệt thự đang xây dựng. Đây đều là các phú hào của thành phố Thụy Bảo tự mua đất xây tạo. Vẫn chưa hình thành quy mô, phong cách biệt thự cũng khác biệt nhiều, cao thấp lập kiến.
Kỷ Quân San đã từngnói cho Đỗ Long rằng ngày mười tám cô kết hôn. Nhưng thực ra ngày kết hôn chính thức là ngày mười lăm. Kỷ Quân San không muốn Đỗ Long tới tham gia hôn lễ của cô. Bất luận là thấy xấu hổ, hay là lo hắn tới quấy rối, tóm lại cô đã nói dối. Nhưng đám hỏi của hai đại gia tộc ở thành phố Thụy Bảo làm sao có thể giấu được người ta? Đến tivi cũng dài dòng bàn luận về hôn lễ thế kỷ của thành phố Thụy Bảo. Đỗ Long căn bản không cần tra, chỉ cần biết hôn lễ cử hành ở đâu, lúc nào. Hắn là người thiếu duy nhất, chẳng qua chỉ là một tấm thiệp mời mà thôi. Điều này căn bản không cần hắn lo lắng, hắn gọi điện thoại cho Vương Hằng Sinh. Vương Hằng Sinh cũng không biết thông qua mối quan hệ nào, đã làm cho hắn một tấm thiệp mời thật sự.
Rolls-Royce chậm rãi theo một dãy xe sang trọng tạo thành đoàn xe, tiến vào tòa biệt thự trang trọng. Mặc dù trong số đó phần đông là dàn xe sang, nhưng chiếc Rolls-Royce Phantom hiếm hoi, điềm đạn vẫn là bắt mắt nhất. Lúc chiếc Rolls-Royce chậm rãi dừng ở trước bể phun nước biệt thự, bất luận là chủ nhà hay là khách, đều âm thầm suy đoán rốt cuộc là vị khách quý nào ngồi trên chiếc xe này.
Vệ sĩ ngồi phía trước xuống xe. Trước tiên mở cửa xe cho Đỗ Long, Đỗ Long bước xuống xe. Danh tiếng của Chu Dịch Thăng không bằng Ngọc Quan Âm xinh đẹp loá mắt. Bởi vậy không ai nhận ra ông ta. Chỉ có điều đang suy đoán, lai lịch của người này nhất định là không nhỏ.
Chủ nhà Kỷ Lỗi còn có thân gia của y Thôi Kim Quảng đều mang theo điểm nghi hoặc về chiếc Rolls-Royce đang chậm rãi đi tới. Lúc này vệ sĩ lại mở cửa xe bên này ra, Đỗ Long khom người, chân thành vươn tay. Trong đầu xe vươn một bàn tay Thiên Thiên Ngọc đeo gang tay màu trắng, khoác lên tay Đỗ Long. Sau đó một đôi giày xăng-̣đan màu đỏ tươi bó lấy đôi chân ngọc ngà lấp ló dưới chiếc váy dài trắng, giẫm bước lên trên mặt đất. Một vị mỹ nhân xuất hiện, trong chốc lát bốn phía đều trở nên yên tĩnh…
Thẩm Băng Thanh trong bộ váy dài trắng như tuyết, giống như Tuyết trên núi băng. Không một tia tỳ vết nào, ngạo nghễ nở rộ ở nhân gian. Hơi thở thanh xuân ánh mặt trời và vẻ đẹp khiến người hoa mắt mê hoặc của cậu ta, kinh sợ khiến tất cả mọi người đều quên hít thở. Sợi dây chuyền Lục Đế Vương quý báu và chiếc vòng tay hoàn mỹ kia phối hợp với chiếc váy dài tuyết trắng, phô ra dáng người cao gầy của Thẩm Băng. Đồng thời một chút vấn đề nhỏ chỉnh sửa không nhìn thấy, cho dù nữ minh tinh trên thảm đỏ hoa lệ ở Oscar cũng phải ảm đạm thất sắc.
Thẩm Băng Thanh mặt mỉm cười ngạo nghễ, quay đầu lướt nhìn bốn phía. Sau đó mới nắm tay Đỗ Long đi tới chỗ chủ nhân của bữa tiệc.
Kỷ Lỗi và Thôi Kim Quảng mặc dù hai mắt lóa sáng, nhưng vẫn không nhận ra hai người dáng vẻ bất phàm này rốt cuộc là ai. Thế nhưng xung quanh cũng đã có người kinh ngạc hô lên:
- Ngọc Quan Âm! Là Ngọc Quan Âm Thẩm tiểu thư!
Nghe được ba từ Ngọc Quan Âm, Kỷ Lỗi và Thôi Kim Quảng không nén nổi biến đổi sắc mặt. Bởi vì hai nhà đều kinh doanh Phỉ Thúy, khách đã mời tới cũng có rất nhiều đều là người trong ngành. Bọn họ có thể chưa gặp qua Thẩm Băng Thanh, nhưng ba từ Ngọc Quan Âm ngày nay vang danh xa gần. Người trong ngành nếu là chưa từng nghe qua tên cô, vậy thì đúng là trò cười. Cho nên ba từ Ngọc Quan Âm vừa xuất hiện, bốn phía lập tức kinh hô rối rít. Mọi người đều xôn sao, muốn tận mắt chứng kiến dung nhan của Ngọc Quan Âm. Có một số người càng muốn đến gần Ngọc Quan Âm bắt chuyện. Kiếm chút vận khí từ cô, hoặc là trong đầu có ý niệm mời Ngọc Quan Âm hợp tác với mình.
Gã vệ sĩ kia trung thành với cương vị công việc, ngăn cản mọi người. Với sự trợ giúp của Đỗ Long, Thẩm Băng Thanh mới có thể thuận lợi đi tới trước mặt Kỷ Lỗi và Thôi Kim Quảng. Đôi mắt sắc nhọn của Kỷ Lỗi nhìn tấm thiệp vàng nhà mình phát ra trong tay mỹ nữ tuyệt sắc trước mặt, lão ta chợt cảm thấy trên mặt có ánh sáng. Thân thiết bước lên phía trước và nói:
- Thẩm tiểu thư đại giá quang lâm, tôi đây vô cùng vinh hạnh!
Thẩm Băng Thanh cười nói:
- Kỷ gia gia quá khách khí rồi. Đại hôn của em Quân San, tôi sao có thể không tới chúc mừng?
Kỷ Lỗi sửng sốt, lão ta lật tung toàn bộ trong đầu, cũng nghĩ không ra mình có người bạn cũ nào họ Thẩm, có thể sinh ra một Ngọc Quan Âm xinh đẹp tiếng tăm lẫy lừng như vậy.
Thôi Kim Quảng cũng rất ngạc nhiên hướng về Thẩm Băng Thanh biểu thị hoan nghênh. Đỗ Long bên cạnh dường như bị mọi người thẳng thừng bỏ rơi. Cho tới khi Thẩm Băng Thanh giới thiệu nói rằng Đỗ Long là vị hôn phu của mình, lúc ấy mọi người mới chú ý một chút tới Đỗ Long.
- Hai người cuối cùng cũng đã tới rồi. Tôi nói lão Kỷ này, cháu gái nuôi của tôi lần đầu tới gặp mặt, lẽ nào ông một chút ý lợi cũng chưa chuẩn bị sao?
Giọng của lão Vương từ sau lưng Kỷ Lỗi truyền đến. Kỷ Lỗi lúc này mới chợt hiểu, lão ta cười nói:
- Có có có, cháu gái tốt. Kỷ gia gia của cháu không có nhiều tiền bằng ông nội nuôi của cháu. Chút ít lợi không thể hiện được sự tôn kính, cháu đừng ghét bỏ ông nhé.
Kỷ Lỗi lôi ra hai phong bao đỏ thẩm khác nhau đưa cho Thẩm Băng Thanh và Đỗ Long. Hai người cười nói tiếng cám ơn, sau đó Thẩm Băng Thanh nói:
- Kỷ gia gia, ông cùng ông nội nuôi từ từ nói chuyện, cháu vào gặp em Quân San. Cháu và anh Thăng có chuẩn bị một món quà nhỏ muốn tự tay tặng cho em ấy.
Kỷ Lỗi không nghi ngờ gì, liền kêu đứa cháu trẻ tuổi dẫn hai người bọn họ đi đến phía sau. Có một số vị khách muốn theo Ngọc Quan Âm chào hỏi đôi lời, nhưng lại bị Kỷ Lỗi và Thôi Kim Quảng vội vàng ngăn lại nói:
- Chư vị, Ngọc Quan Âm Thẩm tiểu thư đến hậu viện, chư vị muốn cùng Thẩm tiểu thư phiếm vài ba câu..., chi bằng đợi đến vũ hội của hôn lế rồi hãy nói.
Vi- la này là sản nghiệp Thôi gia. Nghi thức nghênh đón tân nương cũng đã hoàn thành. Tân nương hiện giờ đang nghỉ ngơi trong tân phòng. Nghe nói các anh chị em họ và khách của nhà mình hào hứng tới, nhưng đối với cái tên Ngọc Quan Âm thì chưa bao giờ nghe đến. Nhưng nghe được ba chữ Thẩm Băng Thanh, trong lòng cô khẽ động. Vốn không định gặp, nhưng nhìn thần sắc của mọi người, cái gì mà lai lịch của Quan Âm dường như rất danh tiếng. Đến cha mẹ mình và còn có cả bố mẹ chồng tương lai cũng chạy tới rồi. Lời từ chối bên miệng của Kỷ Quân San lập tức không dám nói ra.
Đỗ Long và Thẩm Băng Thanh tay nắm tay đi vào biệt thự, bước trên thảm đỏ, đi lên tầng hai. Sau đó dọc theo lối đi nhỏ, đi tới cửa phòng tân nương. Khách bình thường trước giờ tân nương bái đường đều không thể gặp tân nương. Nhưng Ngọc Quan Âm đột nhiên đến thăm, chẳng những người của Kỷ gia phấn chấn hăng hái. Ngay cả người của Thôi gia cũng may mắn có vinh hạnh. Càng đánh thức cái ý niệm kết giao, buổi lễ nhỏ này vô tình liền bị mọi người bỏ rơi.
Kỷ Quân San vô cùng căng thẳng. Cô không biết Thẩm Băng Thanh làm sao lại biến thành Ngọc Quan Âm. Cô cũng không biết Đỗ Long có lẫn vào bên trong khách khứa hay không. Cô nhớ rõ Đỗ Long từng nói sẽ cho cô một bất ngờ. Trái tim của Kỷ Quân San liền nhảy lên thình thịch.
Đúng lúc này, cô nghe có người reo hò ở ngoài cửa. Sau đó cung kính nói:
- Thẩm tiểu thư, Chu tiên sinh, tiểu thư nhà tôi đang ở bên trong, mời hai vị...
/1403
|