Tiếu Vĩnh Thắng nghe xong lời của Đỗ Long thì cực kỳ tức giận. Gã dẫn cụ bà đến cạnh cửa sổ, núp đầu hô lớn:
- Tao chịu con hàng đó đủ rồi! Cô ta thì ngồi trên núi vàng, còn tao thì ăn không khí! Tao giờ phải trở về lấy lại những thứ tao mất!
Đỗ Long cười lạnh:
- Anh đúng là không chịu thiệt thòi nhỉ. Những lời này sao năm đó anh không nói? Theo tài sản năm đó, cô ấy mới chỉ cầm nhà xưởng và thiết bị giá ba mươi triệu, còn anh lại có tám mươi triệu tiền mặt, cầm tám mươi triệu làm cái gì mà không phát tài được? Anh đã làm cái gì? Mới ba năm, tám mươi triệu đã bị anh tiêu sạch. Năng lực phương diện này của anh cũng mạnh đấy, đồ vô năng, bất lực. Anh nên rõ ràng vợ cũ của anh bây giờ không hề tự làm chủ được. Cho dù anh giết hai cụ anh cũng không lấy được một xu tiền. Tôi khuyên anh lập tức bỏ vũ khí đi tự thú, nếu không chỉ có con đường chết!
Tiếu Vĩnh Thắng vốn đang trong trạng thái trâu điên, mà gã chưa bao giờ biết tự kiểm điểm, luôn luôn đổ trách nhiệm cho kẻ khác. Sau khi nghe xong lời Đỗ Long, Tiếu Vĩnh Thắng vẫn khăng khăng cố chấp, hét lớn:
- Chính là cô ta đã làm bẫy để tao chui vào! Là cô ta đã hại tao luân lạc tới mức này. Cho dù chết tao cũng muốn cả nhà con chó cái kia chôn theo!
Nói đến nước này chứng minh Tiếu Vĩnh Thắng có thể hành hung giết người bất cứ lúc nào. Đỗ Long quay đầu lại hỏi:
- Đặc công đã đến chưa? Tay súng bắn tỉa vào chỗ chưa? Có cơ hội nổ súng luôn, thằng kia điên rồi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đặc công đã vào vị trí, vì chưa nhận được lệnh nên không có hành động gì. Sao chúng ta không bắt sống? Giết Tiếu Vĩnh Thắng thì chúng ta không biết ai đã bắt cóc Lý Thụy Trân nữa rồi.
Đỗ Long xua tay:
- Chúng ta bắt sống Tiếu Vĩnh Thắng kiểu gì? Loại cửa sổ ở biệt thự này có cơ chế phòng trộm, muốn im lặng lẻn vào gần như không thể. Trạng thái tinh thần của Tiếu Vĩnh Thắng rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ra tay giết người. Khách quan mà nói thì tình trạng của Lý Thụy Trân an toàn hơn nhiều. Cho nên ở tình huống tất yếu chỉ có thể giết Tiếu Vĩnh Thắng.
Thạch Siêu Vũ không kìm nổi hỏi:
- Đồn… À không Phó tổ trưởng Đỗ, Lý Thụy Trân bị bắt cóc ba ngày rồi, sao anh lại nói cô ấy an toàn?
Đỗ Long nói:
- Tương đối là an toàn. Bọn cướp do Tiếu Vĩnh Thắng gọi đến. Mà giờ Tiếu Vĩnh Thắng lại mất quyền khống chế đối với bọn họ, vì sao? Đáp án duy nhất là Lý Thụy Trân nghĩ biện pháp thay đổi cục diện. Tuy rằng Lý Thụy Trân vẫn đang trong trạng thái bị bức hiếp nhưng hai gã bắt cóc có lẽ tạm thời sẽ không ra tay với cô. Mà giờ Tiếu Vĩnh Thắng đã mất hết hy vọng, bất cứ lúc nào gã cũng có thể sụp đổ tinh thần mà giết người. Cậu nói xem giữa Lý Thụy Trân và cha mẹ cô ai nguy hiểm hơn?
Đỗ Long giải thích cho Thạch Siêu Vũ, nhìn xung quanh rồi đưa loa cho Thẩm Băng Thanh, nói:
- Tiếp tục nói chuyện với hắn, cố gắng trấn an, đừng chọc giận hắn.
Thẩm Băng Thanh trợn mắt, là ai chọc giận Tiếu Vĩnh Thắng trước? Giờ lại bắt hắn đến trấn an, thế này là thế nào?
Đỗ Long tìm mấy người đội đặc công, nói:
- Tôi là phó tổ trưởng tổ trọng án Đỗ Long. Vụ này tôi quản, tinh thần tên cướp trong kia rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có khả năng giết người. Chỉ cần có cơ hội các anh giết hắn luôn!
Người phụ trách đội đặc công là đội phó Trịnh Tiến Dân. Anh ta nói:
- Tôi đã phái ba người tìm chỗ cao. Tuy nhiên nghi phạm rất xảo quyệt kéo hết rèm lên, lúc kêu gọi đầu hàng lại núp sau con tim, chúng tôi rất khó cam đoan một phát bắn chết mà không làm thương đến con tin.
Đỗ Long nói:
- Ý của anh là dù toi dẫn hắn đến cửa sổ các anh cũng không có cách nào bắn một phát chết hắn?
Trịnh Tiến Dân lắc đầu nói:
- Rất khó. Tay súng của chúng tôi đụng phải tình huống này rất ít vì hầu hết đều thuộc dạng thiếu kinh nghiệm. Tôi thấy tốt nhất là cố gắng thuyết phục đối phương hoặc nghĩ cách xông vào khống chế nghi phạm vẫn hơn.
Đỗ Long nói:
- Tên cướp hiện thời đang trong trạng thái phát rồ, khó mà bắt hắn bỏ vũ khí đầu hàng được. Mà mạnh mẽ xông vào, ai có thể bảo chứng trong lúc phá cửa sổ tên cướp sẽ không giết con tin luôn?
Điều này không ai dám cam đoan. Trịnh Tiến Dân ngẫm nghĩ rồi nói:
- Muốn nổ súng phải có lệnh của cục trưởng, hơn nữa nếu ngộ thương người vô tội chúng tôi sẽ không gánh vác bất cứ trách nhiệm nào.
Không hề có chủ kiến, không có tí quyết đoán nào, càng không có đảm lược. Cái loại này cũng có thể làm đội phó đội đặc công?
Đỗ Long âm thành khinh bỉ trong lòng, lấy điện thoại cầm tay báo cáo với Lý Tùng Lâm. Sau khi nhận điện Đỗ Long báo cáo tình huống cho Lý Tùng Lâm, đồng thời xin chỉ thị yêu cầu cục trưởng đồng ý cho tay súng bắn tỉa có thể nổ súng xử lý tên cướp bất cứ lúc nào.
Lý Tùng Lâm cân nhắc một lát rồi hỏi:
- Nếu Tiếu Vĩnh Thắng chết cậu còn có biện pháp bình yên cứu Lý Thụy Trân ra không?
Đỗ Long nói:
- Hiện chỉ có Tiếu Vĩnh Thắng biết hai tên bắt cóc kia là ai. Hắn chết thì vụ án sẽ rơi vào vũng bùn. Chẳng qua hiện nay an toàn của Lý Thụy Trân coi như được đảm bảo, mà cha mẹ cô giờ nguy trong sớm tối. Chúng ta không thể vì cứu Lý Thụy Trân mà mặc kệ cha mẹ cô… Cục trưởng, hai tên bắt cóc kia là người thường, chúng sẽ không dễ dàng ra tay. Mà giờ Tiếu Vĩnh Thắng đã điên rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể liều lĩnh giết người. Chúng ta không thể đợi thêm nữa.
Lý Tùng Lâm rốt cục quyết tâm:
- Cậu là chỉ huy hiện trường, cậu cảm thấy nên thế nào thì cứ làm như vậy, tôi sẽ ủng hộ cậu.
Đỗ Long:
- Vâng! Tôi sẽ không phụ sự tín nhiệm của cục trưởng!
Đỗ Long cúp điện thoại, nói với Trịnh Tiến Dân:
- Cục trưởng nói tôi là chỉ huy hiện trường, tôi sẽ toàn quyền phụ trách. Đưa tôi một khẩu súng ngắm. Nếu các anh không chắc chắn thì để tôi bắn.
Trịnh Tiến Dân mở to hai mắt:
- Thế sao được?
Đỗ Long nói:
- Dù sao cũng phải có người nổ súng. Anh cảm thấy tôi không làm được?
Chức đội phó của Trịnh Tiến Dân là dựa vào quan hệ mới có, đảm lượng là thứ không xuất hiện trên người gã, thế nên gã không hề muốn gánh trách nhiệm. Gã ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Đây chính là lời của anh, anh là chỉ huy hiện trường, muốn đặc công chúng tôi phối hợp đưa súng cho anh. Nếu có gì xảy ra cũng đừng trách đặc công chúng tôi.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Nếu một phát là trúng thì sao? Mau đưa súng ra đây, các tay súng của anh có thể rút…
Trịnh Tiến Dân tuy khó chịu nhưng vẫn gọi người cầm khẩu JS762 mm súng bắn tỉa chuyên dụng dành cho cảnh sát do Trung Quốc sản xuất. Súng ngắm cho cảnh sát và cho quân đội khác nhau khá lớn. Đỗ Long cầm súng nghịch một chút, lại hỏi người sử dụng vài đặc tính của súng, trong lòng càng thêm tin tưởng.
Đỗ Long cầm súng quay về chỗ Thẩm Băng Thanh, hỏi:
- Trò chuyện thế nào rồi?
Thẩm Băng Thanh buồn bực:
- Tên kia không để ý tới tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Đối phó với kẻ điên anh phải điên hơn hắn, cũng phải dùng phương pháp điên hơn… Xem tôi đây…
Đỗ Long cầm loa phóng thanh của Thẩm Băng Thanh, lớn tiếng nói:
- Tiếu Vĩnh Thắng, cục công an thành phố Lỗ Tây ba phút trước vừa gửi thông báo cho cục công an thành phố Thụy Bảo một chuyện, bọn họ phát hiện thi thể đồng thời ngân hàng cũng truyền tin tức vợ cũ của anh hôm qua vừa chuyển hơn một trăm triệu đô la Mỹ đến một tài khoản nặc danh ở nước ngoài. Cho dù anh giết hai người đó cũng không lấy được một xu tiền nào nữa rồi!
- Tao chịu con hàng đó đủ rồi! Cô ta thì ngồi trên núi vàng, còn tao thì ăn không khí! Tao giờ phải trở về lấy lại những thứ tao mất!
Đỗ Long cười lạnh:
- Anh đúng là không chịu thiệt thòi nhỉ. Những lời này sao năm đó anh không nói? Theo tài sản năm đó, cô ấy mới chỉ cầm nhà xưởng và thiết bị giá ba mươi triệu, còn anh lại có tám mươi triệu tiền mặt, cầm tám mươi triệu làm cái gì mà không phát tài được? Anh đã làm cái gì? Mới ba năm, tám mươi triệu đã bị anh tiêu sạch. Năng lực phương diện này của anh cũng mạnh đấy, đồ vô năng, bất lực. Anh nên rõ ràng vợ cũ của anh bây giờ không hề tự làm chủ được. Cho dù anh giết hai cụ anh cũng không lấy được một xu tiền. Tôi khuyên anh lập tức bỏ vũ khí đi tự thú, nếu không chỉ có con đường chết!
Tiếu Vĩnh Thắng vốn đang trong trạng thái trâu điên, mà gã chưa bao giờ biết tự kiểm điểm, luôn luôn đổ trách nhiệm cho kẻ khác. Sau khi nghe xong lời Đỗ Long, Tiếu Vĩnh Thắng vẫn khăng khăng cố chấp, hét lớn:
- Chính là cô ta đã làm bẫy để tao chui vào! Là cô ta đã hại tao luân lạc tới mức này. Cho dù chết tao cũng muốn cả nhà con chó cái kia chôn theo!
Nói đến nước này chứng minh Tiếu Vĩnh Thắng có thể hành hung giết người bất cứ lúc nào. Đỗ Long quay đầu lại hỏi:
- Đặc công đã đến chưa? Tay súng bắn tỉa vào chỗ chưa? Có cơ hội nổ súng luôn, thằng kia điên rồi.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đặc công đã vào vị trí, vì chưa nhận được lệnh nên không có hành động gì. Sao chúng ta không bắt sống? Giết Tiếu Vĩnh Thắng thì chúng ta không biết ai đã bắt cóc Lý Thụy Trân nữa rồi.
Đỗ Long xua tay:
- Chúng ta bắt sống Tiếu Vĩnh Thắng kiểu gì? Loại cửa sổ ở biệt thự này có cơ chế phòng trộm, muốn im lặng lẻn vào gần như không thể. Trạng thái tinh thần của Tiếu Vĩnh Thắng rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có khả năng ra tay giết người. Khách quan mà nói thì tình trạng của Lý Thụy Trân an toàn hơn nhiều. Cho nên ở tình huống tất yếu chỉ có thể giết Tiếu Vĩnh Thắng.
Thạch Siêu Vũ không kìm nổi hỏi:
- Đồn… À không Phó tổ trưởng Đỗ, Lý Thụy Trân bị bắt cóc ba ngày rồi, sao anh lại nói cô ấy an toàn?
Đỗ Long nói:
- Tương đối là an toàn. Bọn cướp do Tiếu Vĩnh Thắng gọi đến. Mà giờ Tiếu Vĩnh Thắng lại mất quyền khống chế đối với bọn họ, vì sao? Đáp án duy nhất là Lý Thụy Trân nghĩ biện pháp thay đổi cục diện. Tuy rằng Lý Thụy Trân vẫn đang trong trạng thái bị bức hiếp nhưng hai gã bắt cóc có lẽ tạm thời sẽ không ra tay với cô. Mà giờ Tiếu Vĩnh Thắng đã mất hết hy vọng, bất cứ lúc nào gã cũng có thể sụp đổ tinh thần mà giết người. Cậu nói xem giữa Lý Thụy Trân và cha mẹ cô ai nguy hiểm hơn?
Đỗ Long giải thích cho Thạch Siêu Vũ, nhìn xung quanh rồi đưa loa cho Thẩm Băng Thanh, nói:
- Tiếp tục nói chuyện với hắn, cố gắng trấn an, đừng chọc giận hắn.
Thẩm Băng Thanh trợn mắt, là ai chọc giận Tiếu Vĩnh Thắng trước? Giờ lại bắt hắn đến trấn an, thế này là thế nào?
Đỗ Long tìm mấy người đội đặc công, nói:
- Tôi là phó tổ trưởng tổ trọng án Đỗ Long. Vụ này tôi quản, tinh thần tên cướp trong kia rất không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có khả năng giết người. Chỉ cần có cơ hội các anh giết hắn luôn!
Người phụ trách đội đặc công là đội phó Trịnh Tiến Dân. Anh ta nói:
- Tôi đã phái ba người tìm chỗ cao. Tuy nhiên nghi phạm rất xảo quyệt kéo hết rèm lên, lúc kêu gọi đầu hàng lại núp sau con tim, chúng tôi rất khó cam đoan một phát bắn chết mà không làm thương đến con tin.
Đỗ Long nói:
- Ý của anh là dù toi dẫn hắn đến cửa sổ các anh cũng không có cách nào bắn một phát chết hắn?
Trịnh Tiến Dân lắc đầu nói:
- Rất khó. Tay súng của chúng tôi đụng phải tình huống này rất ít vì hầu hết đều thuộc dạng thiếu kinh nghiệm. Tôi thấy tốt nhất là cố gắng thuyết phục đối phương hoặc nghĩ cách xông vào khống chế nghi phạm vẫn hơn.
Đỗ Long nói:
- Tên cướp hiện thời đang trong trạng thái phát rồ, khó mà bắt hắn bỏ vũ khí đầu hàng được. Mà mạnh mẽ xông vào, ai có thể bảo chứng trong lúc phá cửa sổ tên cướp sẽ không giết con tin luôn?
Điều này không ai dám cam đoan. Trịnh Tiến Dân ngẫm nghĩ rồi nói:
- Muốn nổ súng phải có lệnh của cục trưởng, hơn nữa nếu ngộ thương người vô tội chúng tôi sẽ không gánh vác bất cứ trách nhiệm nào.
Không hề có chủ kiến, không có tí quyết đoán nào, càng không có đảm lược. Cái loại này cũng có thể làm đội phó đội đặc công?
Đỗ Long âm thành khinh bỉ trong lòng, lấy điện thoại cầm tay báo cáo với Lý Tùng Lâm. Sau khi nhận điện Đỗ Long báo cáo tình huống cho Lý Tùng Lâm, đồng thời xin chỉ thị yêu cầu cục trưởng đồng ý cho tay súng bắn tỉa có thể nổ súng xử lý tên cướp bất cứ lúc nào.
Lý Tùng Lâm cân nhắc một lát rồi hỏi:
- Nếu Tiếu Vĩnh Thắng chết cậu còn có biện pháp bình yên cứu Lý Thụy Trân ra không?
Đỗ Long nói:
- Hiện chỉ có Tiếu Vĩnh Thắng biết hai tên bắt cóc kia là ai. Hắn chết thì vụ án sẽ rơi vào vũng bùn. Chẳng qua hiện nay an toàn của Lý Thụy Trân coi như được đảm bảo, mà cha mẹ cô giờ nguy trong sớm tối. Chúng ta không thể vì cứu Lý Thụy Trân mà mặc kệ cha mẹ cô… Cục trưởng, hai tên bắt cóc kia là người thường, chúng sẽ không dễ dàng ra tay. Mà giờ Tiếu Vĩnh Thắng đã điên rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể liều lĩnh giết người. Chúng ta không thể đợi thêm nữa.
Lý Tùng Lâm rốt cục quyết tâm:
- Cậu là chỉ huy hiện trường, cậu cảm thấy nên thế nào thì cứ làm như vậy, tôi sẽ ủng hộ cậu.
Đỗ Long:
- Vâng! Tôi sẽ không phụ sự tín nhiệm của cục trưởng!
Đỗ Long cúp điện thoại, nói với Trịnh Tiến Dân:
- Cục trưởng nói tôi là chỉ huy hiện trường, tôi sẽ toàn quyền phụ trách. Đưa tôi một khẩu súng ngắm. Nếu các anh không chắc chắn thì để tôi bắn.
Trịnh Tiến Dân mở to hai mắt:
- Thế sao được?
Đỗ Long nói:
- Dù sao cũng phải có người nổ súng. Anh cảm thấy tôi không làm được?
Chức đội phó của Trịnh Tiến Dân là dựa vào quan hệ mới có, đảm lượng là thứ không xuất hiện trên người gã, thế nên gã không hề muốn gánh trách nhiệm. Gã ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
- Đây chính là lời của anh, anh là chỉ huy hiện trường, muốn đặc công chúng tôi phối hợp đưa súng cho anh. Nếu có gì xảy ra cũng đừng trách đặc công chúng tôi.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Nếu một phát là trúng thì sao? Mau đưa súng ra đây, các tay súng của anh có thể rút…
Trịnh Tiến Dân tuy khó chịu nhưng vẫn gọi người cầm khẩu JS762 mm súng bắn tỉa chuyên dụng dành cho cảnh sát do Trung Quốc sản xuất. Súng ngắm cho cảnh sát và cho quân đội khác nhau khá lớn. Đỗ Long cầm súng nghịch một chút, lại hỏi người sử dụng vài đặc tính của súng, trong lòng càng thêm tin tưởng.
Đỗ Long cầm súng quay về chỗ Thẩm Băng Thanh, hỏi:
- Trò chuyện thế nào rồi?
Thẩm Băng Thanh buồn bực:
- Tên kia không để ý tới tôi.
Đỗ Long cười nói:
- Đối phó với kẻ điên anh phải điên hơn hắn, cũng phải dùng phương pháp điên hơn… Xem tôi đây…
Đỗ Long cầm loa phóng thanh của Thẩm Băng Thanh, lớn tiếng nói:
- Tiếu Vĩnh Thắng, cục công an thành phố Lỗ Tây ba phút trước vừa gửi thông báo cho cục công an thành phố Thụy Bảo một chuyện, bọn họ phát hiện thi thể đồng thời ngân hàng cũng truyền tin tức vợ cũ của anh hôm qua vừa chuyển hơn một trăm triệu đô la Mỹ đến một tài khoản nặc danh ở nước ngoài. Cho dù anh giết hai người đó cũng không lấy được một xu tiền nào nữa rồi!
/1403
|