Đỗ Long vừa mới đi thì điện thoại trên bàn Hoàng Kiệt Hào vang lên. Hoàng Kiệt Hào cầm lấy máy nghe và thuận miệng nói:
- Tôi là Hoàng Kiệt Hào…
- Tôi biết cậu là ai.
Tiếng nói trong điện thoại vang lên không chút khách khí, Hoàng Kiệt Hào sửng sốt, giọng nói này có chút quen thuộc. Người trong điện thoại nói tiếp:
- Tôi là Lục Hồng Quảng, cấp trên có nhiệm vụ khẩn cấp, cần Đỗ Long đi hỗ trợ, sẽ mất khoảng vài ngày. Mấy ngày này, cậu hãy chấm công đầy đủ cho Đỗ Long nhé.
- À?
Hoàng Kiệt Hào ngẩn người, buột miệng nói:
- Vâng, Phó Cục trưởng Lục, Đỗ Long vừa mới đi, có cần tôi gọi điện báo cho cậu ta biết không?
Hồng Quảng nói:
- Không cần, hắn đã biết rồi, bây giờ đang vội đến tòa nhà Thành ủy. Chuyện này cậu phải giữ bí mật, không thể để người khác biết, nếu không tôi sẽ hỏi tội cậu.
Hoàng Kiệt Hào không hiểu chuyện gì, nhưng mà vẫn nói:
- Vâng, tôi xin nghe theo lệnh của Phó cục trưởng.
Lục Hồng Quảng cúp máy luôn, Hoàng Kiệt Hào gác điện thoại mà vẫn còn buồn bực. Rốt cuộc là chuyện gì, là nhiệm vụ khẩn cấp gì mà phải điều một cảnh sát nhỏ bé vậy? Lại là Phó cục trưởng đích thân gọi điện đến thông báo, tên Đỗ Long này quả là có khả năng quá nhỉ.
Đỗ Long đi đến tòa nhà Thành ủy nhanh như chớp, Cảnh vệ giữ cửa đã được thông báo, xét qua giấy chứng nhận cảnh sát của Đỗ Long rồi cho hắn đi vào. Đây là lần đầu Đỗ Long đến tòa nhà Thành ủy, nhưng khi vừa đi vào đã lập tức có cảm giác bầu không khí ở đây không bình thường.
Nơi này có một luồng không khí nặng nề bao trùm, người và xe ra vào rất nhanh, giống như đã xảy ra một việc gì rất lớn.
Đỗ Long chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa quan sát. Có một người nhìn có vẻ lớn tuổi hơn hắn, vẫy tay với hắn nói:
- Đỗ Long, cậu là Đỗ Long phải không?
Đỗ Long gật đầu, đi thêm vài bước đến bên người đó rồi dừng lại, nói:
- Tôi chính là Đỗ Long, anh là…
Người này chính là Lư Thuận Vũ, thư ký mới của Mã Quang Minh. Lư Thuận Vũ nói:
- Là do Chủ tịch Mã bảo tôi tới đón cậu, đi theo tôi.
Lư Thuận Vũ bước nhanh về phía trước, thỉnh thoảng tò mò quay đầu lại liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, vô cùng hiếu kỳ về hắn. Thực tế những người đi lại ở đây đều hiếu kỳ về Đỗ Long, người đầu tiên lái mô tô đi thẳng vào tòa nhà Thành ủy.
Đỗ Long rất nhanh nhìn thấy Mã Quang Minh, thấy mấy chiếc Audi A6L2.0T bóng loáng đỗ đằng trước tòa nhà 5 tầng. Mã Quang Minh đang đứng nói chuyện cùng mấy người quen ở bậc thang nhô ra của tòa nhà.
Lư Thuận Vũ nói với Đỗ Long:
- Cậu đem xe đỗ ở đằng kia, sau đó chờ một chút, Chủ tịch Mã đang nói chuyện cùng với Bí thư Vương và các Ủy viên thường vụ khác, khi nào chuẩn bị đi, thì tôi sẽ gọi cậu.
Đỗ Long nghe theo sự sắp xếp của Lư Thuận Vũ, đỗ xe xong, liền đứng im ở một chỗ chờ.
Bí thư Thành ủy Vương Thư Vĩ dặn dò Mã Quang Minh vài câu, nghiêm túc, thành khẩn nói với Mã Quang Minh:
- Quang Minh à, chuyện này mà xử lý có chút không thỏa đáng thì hậu sự về sau sẽ khó lường. Tôi rất tin tưởng năng lực của ông, ông nhất định sẽ giải quyêt tốt chuyện này.
Vẻ mặt Mã Quang Minh nghiêm trọng nói:
- Bí thư cứ yên tâm, tôi nhất định dốc hết sức xử lý việc này thật tốt.
Vương Thư Vĩ gật đầu, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, đi sớm về sớm, đi đi.
Vương Thư Vĩ và Bí thư, cùng các Ủy viên thường vụ lần lượt bắt tay chào, sau đó liền chui đầu vào chiếc xe Audi. Lư Thuận Vũ lên tiếng với Đỗ Long, Đỗ Long vội vàng chạy nhanh tới. Lư Thuận Vũ ra hiệu cho Đỗ Long lên xe của Mã Quang Minh ngồi, sau đó hắn quay sang bên khác, lên cùng một chiếc xe, chỉ có điều là ngồi ở vị trí lái phụ.
Trong số các Ủy viên thường vụ Thành ủy còn có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Bí thư Đảng ủy Công an cùng hành động với Mã Quang Minh, nhưng mà bọn họ cũng không lên xe lập tức, mà cùng các Ủy viên thường vụ và lãnh đạo thành phố khác, trơ mắt ra nhìn Đỗ Long thân mặc đồng phục cảnh sát, mang kính râm lên xe của Mã Chủ tịch.
- Hắn chính là Đỗ Long? Rất nhiều người đoán thầm trong lòng, sau đó đứa mắt nhìn đội xe Audi đang dần dần rời khỏi.
- Chú Mã, có chuyện gì xẩy ra vậy? Hình như là rất nghiêm trọng.
- Đỗ Long vừa lên xe đã hỏi.
Mã Quang Minh ừ một tiếng, nói:
- Đúng là xảy ra chuyện lớn rồi, từ từ trên đường đi sẽ nói với cháu. Để ta giới thiệu một chút, đây là thư ký của ta Lư Thuận Vũ, lái xe Vương Chí Cường.
Thư ký và lái xe là những thủ hạ mà lãnh đạo tin tưởng nhất, tuy nhiên có vết xe đổ của Trương Hành ở phía trước, không biết thư ký mới này như thế nào. Đỗ Long nhiệt tình lên tiếng chào hỏi hai người. Hai người kia cũng biết Đỗ Long là quân mới xuất hiện, có địa vị trong lòng Mã chủ tịch không kém so với bọn họ, nhất là Lư Thuận Vũ, bởi vì mới đi theo chủ tịch Mã, nên nói chuyện với Đỗ Long với thái độ khiêm nhường.
Hai chiếc xe mô tô cảnh sát chuyên dụng đi trước mở đường, 6 chiếc Audi bám theo rời khỏi đường Vành đai 3 phía bắc của Thành phố. Dọc đường lại có thêm vài chiếc xe ra nhập đoàn xe, sắp đến quốc lộ 108, đột nhiên Đỗ Long nhìn thấy một bộ mặt rất quen thuộc, hắn vội vàng hạ cửa kính xe xuống, xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không.
Chỉ thấy người nọ mặc bộ quần áo phản quang của Cảnh sát giao thông, đứng ở làn đường phân cách giữa đường, đang đứng nghiêm cúi chào đoàn xe của chính phủ đi qua.
Đoàn xe tiến vào giao lộ thị đi chậm lại một chút, đúng lúc xe của chủ tịch Mã đi qua mặt người đó, Đỗ Long đột nhiên thò đầu ra gọi lớn người cảnh sát giao thông kia:
- Phùng Vi Ngũ, sao anh lại chạy đến đây làm cảnh sát giao thông à.
Người đứng đó làm nhiệm vụ chính là Phùng Vi Ngũ cũng là người của đồn công an Lệ Viên. Khi khắp nơi không có ai đồng ý tiếp nhận Phùng Vĩ Ngũ, thì Phó chục tịch thường trực thành phố Phùng Kiến Văn tự tay phê chuẩn, đưa Phùng Vi Ngũ tới đội giao thông quận Bạch Hoa, mà còn là ngoại ô thành phố. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, liền nhận được mệnh lệnh, tới đây duy trì giao thông, để đoàn xe của lãnh đạo đi qua thuận lợi. Thật không ngờ, Đỗ Long lại xuất hiện trong xe của lãnh đạo Thành phố.
Lời nói của Đỗ Long khiến cho Phùng Vi Ngũ người tự cho là mình hơn không còn mặt mũi nào nữa, mặt của y đỏ lên, nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của Đỗ Long, cặp mắt của y không khỏi hiện lên ánh mắt thù hằn.
Đỗ Long quay cửa kính xe xong, Mã Quang Minh mới nhỏ giọng nói:
- Đỗ Long, không phải cháu muốn biết chúng ta đi đâu sao? Hiện tại ta có thể nói cho cháu biết, chúng ta đang đi đến huyện Võ Khê cứu hỏa đấy.
- Huyện Võ Khê?
Đỗ Long nghi ngờ hỏi:
- Huyện Võ Khê đã xẩy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là… tai nạn mỏ.
Mã Quang Minh lắc đầu nói:
- Không phải là tai nạn mỏ, tuy nhiên cũng liên quan đến mỏ than. Khoảng 5 giờ chiều thứ 6 tuần trước, một nhân viên mỏ than của mỏ than Quốc doanh Thiết Lĩnh huyện Võ Khê có nghe thấy âm thanh vang lên, lúc đầu còn tưởng là hầm bị sập, nhưng sau mới phát hiện có người đào mạch khoáng thông sang đầu bên kia. Người đào mạch khoáng đó là một công ty mỏ than tư nhân tên là Hắc Kim. Công nhân hai bên lập tức xảy ra mâu thuẫn, 6 giờ đêm đó tình hình bắt đầu chuyển biến xấu, một nhóm người xông vào mỏ than Thiết Linh gặp ai là đánh, đập phá thiết bị. Phải đến nửa giờ sau cảnh sát mới đến được hiện trường, bọn đánh người đã chạy trốn rồi. Công nhân mỏ than Thiết Lĩnh có đến 6 người bị thương nặng, hơn 30 người bị thương nhẹ, xe, công cụ khai thác than, vận chuyển than đá đều bị hỏng, tổn thất đến hơn 30 triệu nhân dân tệ.
- Tôi là Hoàng Kiệt Hào…
- Tôi biết cậu là ai.
Tiếng nói trong điện thoại vang lên không chút khách khí, Hoàng Kiệt Hào sửng sốt, giọng nói này có chút quen thuộc. Người trong điện thoại nói tiếp:
- Tôi là Lục Hồng Quảng, cấp trên có nhiệm vụ khẩn cấp, cần Đỗ Long đi hỗ trợ, sẽ mất khoảng vài ngày. Mấy ngày này, cậu hãy chấm công đầy đủ cho Đỗ Long nhé.
- À?
Hoàng Kiệt Hào ngẩn người, buột miệng nói:
- Vâng, Phó Cục trưởng Lục, Đỗ Long vừa mới đi, có cần tôi gọi điện báo cho cậu ta biết không?
Hồng Quảng nói:
- Không cần, hắn đã biết rồi, bây giờ đang vội đến tòa nhà Thành ủy. Chuyện này cậu phải giữ bí mật, không thể để người khác biết, nếu không tôi sẽ hỏi tội cậu.
Hoàng Kiệt Hào không hiểu chuyện gì, nhưng mà vẫn nói:
- Vâng, tôi xin nghe theo lệnh của Phó cục trưởng.
Lục Hồng Quảng cúp máy luôn, Hoàng Kiệt Hào gác điện thoại mà vẫn còn buồn bực. Rốt cuộc là chuyện gì, là nhiệm vụ khẩn cấp gì mà phải điều một cảnh sát nhỏ bé vậy? Lại là Phó cục trưởng đích thân gọi điện đến thông báo, tên Đỗ Long này quả là có khả năng quá nhỉ.
Đỗ Long đi đến tòa nhà Thành ủy nhanh như chớp, Cảnh vệ giữ cửa đã được thông báo, xét qua giấy chứng nhận cảnh sát của Đỗ Long rồi cho hắn đi vào. Đây là lần đầu Đỗ Long đến tòa nhà Thành ủy, nhưng khi vừa đi vào đã lập tức có cảm giác bầu không khí ở đây không bình thường.
Nơi này có một luồng không khí nặng nề bao trùm, người và xe ra vào rất nhanh, giống như đã xảy ra một việc gì rất lớn.
Đỗ Long chậm rãi đi về phía trước, vừa đi vừa quan sát. Có một người nhìn có vẻ lớn tuổi hơn hắn, vẫy tay với hắn nói:
- Đỗ Long, cậu là Đỗ Long phải không?
Đỗ Long gật đầu, đi thêm vài bước đến bên người đó rồi dừng lại, nói:
- Tôi chính là Đỗ Long, anh là…
Người này chính là Lư Thuận Vũ, thư ký mới của Mã Quang Minh. Lư Thuận Vũ nói:
- Là do Chủ tịch Mã bảo tôi tới đón cậu, đi theo tôi.
Lư Thuận Vũ bước nhanh về phía trước, thỉnh thoảng tò mò quay đầu lại liếc mắt nhìn Đỗ Long một cái, vô cùng hiếu kỳ về hắn. Thực tế những người đi lại ở đây đều hiếu kỳ về Đỗ Long, người đầu tiên lái mô tô đi thẳng vào tòa nhà Thành ủy.
Đỗ Long rất nhanh nhìn thấy Mã Quang Minh, thấy mấy chiếc Audi A6L2.0T bóng loáng đỗ đằng trước tòa nhà 5 tầng. Mã Quang Minh đang đứng nói chuyện cùng mấy người quen ở bậc thang nhô ra của tòa nhà.
Lư Thuận Vũ nói với Đỗ Long:
- Cậu đem xe đỗ ở đằng kia, sau đó chờ một chút, Chủ tịch Mã đang nói chuyện cùng với Bí thư Vương và các Ủy viên thường vụ khác, khi nào chuẩn bị đi, thì tôi sẽ gọi cậu.
Đỗ Long nghe theo sự sắp xếp của Lư Thuận Vũ, đỗ xe xong, liền đứng im ở một chỗ chờ.
Bí thư Thành ủy Vương Thư Vĩ dặn dò Mã Quang Minh vài câu, nghiêm túc, thành khẩn nói với Mã Quang Minh:
- Quang Minh à, chuyện này mà xử lý có chút không thỏa đáng thì hậu sự về sau sẽ khó lường. Tôi rất tin tưởng năng lực của ông, ông nhất định sẽ giải quyêt tốt chuyện này.
Vẻ mặt Mã Quang Minh nghiêm trọng nói:
- Bí thư cứ yên tâm, tôi nhất định dốc hết sức xử lý việc này thật tốt.
Vương Thư Vĩ gật đầu, nói:
- Việc này không nên chậm trễ, đi sớm về sớm, đi đi.
Vương Thư Vĩ và Bí thư, cùng các Ủy viên thường vụ lần lượt bắt tay chào, sau đó liền chui đầu vào chiếc xe Audi. Lư Thuận Vũ lên tiếng với Đỗ Long, Đỗ Long vội vàng chạy nhanh tới. Lư Thuận Vũ ra hiệu cho Đỗ Long lên xe của Mã Quang Minh ngồi, sau đó hắn quay sang bên khác, lên cùng một chiếc xe, chỉ có điều là ngồi ở vị trí lái phụ.
Trong số các Ủy viên thường vụ Thành ủy còn có Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật và Bí thư Đảng ủy Công an cùng hành động với Mã Quang Minh, nhưng mà bọn họ cũng không lên xe lập tức, mà cùng các Ủy viên thường vụ và lãnh đạo thành phố khác, trơ mắt ra nhìn Đỗ Long thân mặc đồng phục cảnh sát, mang kính râm lên xe của Mã Chủ tịch.
- Hắn chính là Đỗ Long? Rất nhiều người đoán thầm trong lòng, sau đó đứa mắt nhìn đội xe Audi đang dần dần rời khỏi.
- Chú Mã, có chuyện gì xẩy ra vậy? Hình như là rất nghiêm trọng.
- Đỗ Long vừa lên xe đã hỏi.
Mã Quang Minh ừ một tiếng, nói:
- Đúng là xảy ra chuyện lớn rồi, từ từ trên đường đi sẽ nói với cháu. Để ta giới thiệu một chút, đây là thư ký của ta Lư Thuận Vũ, lái xe Vương Chí Cường.
Thư ký và lái xe là những thủ hạ mà lãnh đạo tin tưởng nhất, tuy nhiên có vết xe đổ của Trương Hành ở phía trước, không biết thư ký mới này như thế nào. Đỗ Long nhiệt tình lên tiếng chào hỏi hai người. Hai người kia cũng biết Đỗ Long là quân mới xuất hiện, có địa vị trong lòng Mã chủ tịch không kém so với bọn họ, nhất là Lư Thuận Vũ, bởi vì mới đi theo chủ tịch Mã, nên nói chuyện với Đỗ Long với thái độ khiêm nhường.
Hai chiếc xe mô tô cảnh sát chuyên dụng đi trước mở đường, 6 chiếc Audi bám theo rời khỏi đường Vành đai 3 phía bắc của Thành phố. Dọc đường lại có thêm vài chiếc xe ra nhập đoàn xe, sắp đến quốc lộ 108, đột nhiên Đỗ Long nhìn thấy một bộ mặt rất quen thuộc, hắn vội vàng hạ cửa kính xe xuống, xác nhận xem mình có nhìn nhầm hay không.
Chỉ thấy người nọ mặc bộ quần áo phản quang của Cảnh sát giao thông, đứng ở làn đường phân cách giữa đường, đang đứng nghiêm cúi chào đoàn xe của chính phủ đi qua.
Đoàn xe tiến vào giao lộ thị đi chậm lại một chút, đúng lúc xe của chủ tịch Mã đi qua mặt người đó, Đỗ Long đột nhiên thò đầu ra gọi lớn người cảnh sát giao thông kia:
- Phùng Vi Ngũ, sao anh lại chạy đến đây làm cảnh sát giao thông à.
Người đứng đó làm nhiệm vụ chính là Phùng Vi Ngũ cũng là người của đồn công an Lệ Viên. Khi khắp nơi không có ai đồng ý tiếp nhận Phùng Vĩ Ngũ, thì Phó chục tịch thường trực thành phố Phùng Kiến Văn tự tay phê chuẩn, đưa Phùng Vi Ngũ tới đội giao thông quận Bạch Hoa, mà còn là ngoại ô thành phố. Hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, liền nhận được mệnh lệnh, tới đây duy trì giao thông, để đoàn xe của lãnh đạo đi qua thuận lợi. Thật không ngờ, Đỗ Long lại xuất hiện trong xe của lãnh đạo Thành phố.
Lời nói của Đỗ Long khiến cho Phùng Vi Ngũ người tự cho là mình hơn không còn mặt mũi nào nữa, mặt của y đỏ lên, nhìn thấy vẻ mặt dương dương tự đắc của Đỗ Long, cặp mắt của y không khỏi hiện lên ánh mắt thù hằn.
Đỗ Long quay cửa kính xe xong, Mã Quang Minh mới nhỏ giọng nói:
- Đỗ Long, không phải cháu muốn biết chúng ta đi đâu sao? Hiện tại ta có thể nói cho cháu biết, chúng ta đang đi đến huyện Võ Khê cứu hỏa đấy.
- Huyện Võ Khê?
Đỗ Long nghi ngờ hỏi:
- Huyện Võ Khê đã xẩy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là… tai nạn mỏ.
Mã Quang Minh lắc đầu nói:
- Không phải là tai nạn mỏ, tuy nhiên cũng liên quan đến mỏ than. Khoảng 5 giờ chiều thứ 6 tuần trước, một nhân viên mỏ than của mỏ than Quốc doanh Thiết Lĩnh huyện Võ Khê có nghe thấy âm thanh vang lên, lúc đầu còn tưởng là hầm bị sập, nhưng sau mới phát hiện có người đào mạch khoáng thông sang đầu bên kia. Người đào mạch khoáng đó là một công ty mỏ than tư nhân tên là Hắc Kim. Công nhân hai bên lập tức xảy ra mâu thuẫn, 6 giờ đêm đó tình hình bắt đầu chuyển biến xấu, một nhóm người xông vào mỏ than Thiết Linh gặp ai là đánh, đập phá thiết bị. Phải đến nửa giờ sau cảnh sát mới đến được hiện trường, bọn đánh người đã chạy trốn rồi. Công nhân mỏ than Thiết Lĩnh có đến 6 người bị thương nặng, hơn 30 người bị thương nhẹ, xe, công cụ khai thác than, vận chuyển than đá đều bị hỏng, tổn thất đến hơn 30 triệu nhân dân tệ.
/1403
|