Thạch Chung Đào phẫn nộ quát:
-Người mà cậu cần xin lỗi chính là bản thân cậu! Cậu thật không biết suy nghĩ, bình thường tôi nhắc nhở các câu như nào? Thua tiền người ta tại sao lại không nói cho tôi hay mọi người biết? Tôi chỉ cần tùy ý tìm ra lý do nào đấy thì có thể bắt tên A Cường gì gì đó lại, tại sao cậu lại làm chuyện ngu ngốc này!
Đổng Huân Vĩ che mặt khóc rống lên, Đỗ Long đưa ra một tấm ảnh, hỏi:
-Đổng Huân Vĩ, anh xem, tên A Cường đó có phải là người trong ảnh này không?
Đổng Huân Vĩ ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra người gầy gò trong ảnh kia chính là người đã hại mình, anh ta vội vàng dùng lực gật đầu nói:
-Đúng, chính là anh ta!
Đỗ Long nói:
-Sự việc này cần quay về mấy năm trước một chút. Niếp Hải Cường hồi ấy chỉ mới 13 tuổi, mặc dù cuối cùng không bị giết hại, nhưng tâm hồn nhỏ bé đã khắc sâu bóng ma đó. Niếp Hải Cường vốn là một đứa trẻ thông minh, trải qua truyện đó, y đã bỏ học rồi đi bụi như Thai Mẫn Hằng. Y đã học được kỹ năng ăn trộm của một tên trộm có tiếng. Y cũng có chút tiếng tăm ở thành phố Thụy Bảo, cũng chính là đại ca của Hoàng Hoa Lương...
Mọi người dần dần hiểu ra, vụ án này luẩn quẩn một vòng không ngờ lại trở về nguyên điểm vụ án mười ba năm trước. Bạch Hồng Ân không kìm nổi hỏi:
-Tổ trưởng, nếu Niếp Hải Cường cũng là người bị hại, y cũng từng bảo vệ Hoàng Hoa Lương, tại sao y lại giết Hoàng Hoa Lương, hãm hại Thai Mẫn Hằng?
Đỗ Long nói:
-Tôi có nói là Niếp Hải Cường sát hại Hoàng Hoa Lương sao? Anh cũng động não nhanh đấy, nhưng nếu suy xét cẩn thận, thì sẽ không phát biểu bừa như thế. Chúng ta có thể nghi ngờ Niếp Hải Cường bắt cóc Hoàng Hoa Lương, nhưng Hoàng Hoa Lương chắc chắn không phải là do Niếp Hải Cường giết, chủ mưu chắc chắn cũng không phải là Niếp Hải Cường.
Mọi người đều hồ đồ rồi, Đỗ Long nói:
-Tôi thông qua con đường đặc biệt để tìm hiểu về Niếp Hải Cường. Tuy rằng y ăn trộm và đánh bạc rất giỏi nhưng tiền kiếm được thì nhiều nhưng tiêu cũng nhanh. Y không tích góp được gì, trong khi tài khoản của bố mẹ Thai Mẫn Hằng lại đột nhiên tăng thêm 500 nghìn tệ, số tiền này từ đâu ra mà có? Niếp Hải Cường chắc chắn không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy. Điều này cho thấy sau lưng Niếp Hải Cường còn có một người giật dây, hoặc ít nhất cũng có đồng bọn.
Bây giờ thì mọi người đều phục Đỗ Long sát đất, biết hắn còn nhiều manh mối vẫn chưa nói nên cùng yên lặng nghe hắn phân tích vụ án.
-Vụ án này còn có một nhân vật mấu chốt, đó chính là Tiểu Phi!
Đỗ Long nói:
-Chỉ có Tiểu Phi mới có mối quan hệ mật thiết với Thai Mẫn Hằng, mới có thể có chìa khóa nhà anh ta, mới có thể thực hiện hàng loạt kế hoạch này. Tuy nhiên đều là người bị hại, Tiểu Phi cũng không có tiền, cũng không thể nhẫn tâm sát hại Hoàng Hoa Lương. Tuy nhất thời chúng ta chưa biết chủ mưu là ai, nhưng thông qua Niếp Hải Cường và Tiểu Phi thì điều tra hẳn cũng không khó lắm...
-Tôi đi điều tra!
Thạch Chung Đào hung tợn nói.
Đỗ Long nói:
-Tổ trưởng Thạch, đừng quá xúc động, tạm thời vẫn chưa phải là lúc bắt Niếp Hải Cường về điều tra. Điều tra có lúc có thể nhanh chóng, có lúc cần từ từ, giống như bây giờ...Chúng ta cần nhờ cảnh quan Đông Huân Vĩ giúp một việc. Tên Niếp Hải Cường đó hẳn là vẫn đang đợi tin tức từ anh? Anh có thể gọi điện báo tin cho hắn ta rồi, đương nhiên, trước khi gọi điện anh phải lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh, đừng đề hắn ta nhận ra có điều gì khác thường.
Đổng Huân Vĩ gọi điện cho Niếp Hải Cường theo yêu cầu của Đỗ Long, nói cho hắn ta biết đã làm xong việc. Thai Mẫn Hằng đã nhận tội rồi, muốn gặp Niếp Hải Cường và yêu cầu Niếp Hải Cường trả lại giấy nợ cho anh ta.
Niếp Hải Cường vô cùng cảnh giác, trong điện thoại hắn ta mập mờ nói mấy ngày nữa sẽ liên lạc với Đổng Huân Vĩ và cảnh báo Đổng Huân Vĩ không được chủ động liên lạc với hắn ta, sau đó liền cúp máy.
Thạch Chung Đào cả giận nói:
-Mẹ kiếp, quá kiêu ngạo rồi, tên khốn này, đúng là giúp mọi người tăng thể diện rồi!
Đổng Huân Vĩ bị mắng liền cúi đầu xuống, Đỗ Long khuyên nhủ nói:
-Được rồi, Đổng Huân Vĩ cũng là bất đắc dĩ, hằng ngày anh ta rất nghiêm khắc nên mọi người không ai dám nói chuyện cùng. Việc hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, anh tự xử lý đi. Tất cả mọi người nghe cho kỹ, ai cũng có lúc mắc sai lầm, Đổng Huân Vĩ là một ví dụ, mọi người ghi trong lòng là được rồi, đừng ai nói ra ngoài, mọi người nhớ kỹ chưa?
Bạch Hồng Ẩn cười nói:
-Tiểu nhân hiểu rồi!
Đỗ Long trừng mắt nhìn anh ta nói:
-Tôi lo lắng nhất chính là miệng lưỡi anh, được rồi, Uông Lập Bân, đã bắt đầu nghe lén điện thoại Niếp Hải Cường chưa?
Uông Lập Bân gật đầu nói:
-Đã nghe lén rồi, có điều y nhận điện thoại sau đó lại tắt luôn.
Đỗ Long nói:
-Được rồi, Tổ trưởng Thạch, tiếp tục nghe tôi phân tích vụ án hay phái người đi theo dõi Niếp Hải Cường?
Thạch Chung Đào mặt đen sì đứng lên nói:
-Tôi đi theo dõi Niếp Hải Cường trước, để tránh y nhân cơ hội này chạy mất...Đổng Huân Vĩ, đi thôi!
Đỗ Long nói:
-Chú ý đừng kinh động y...Nếu phát hiện Niếp Hải Cường lẩn trốn hoặc có dấu hiệu nào khả nghi thì hãy bắt y lại. Còn Tiểu Phi, có lẽ anh ta không biết nhiều, không cần lãng phí nhiều thới gian với hắn ta.
Thạch Chung Đào gật đầu, mặt mày xám xịt rời đi. Những người còn lại trong phòng họp đều là người trong tổ trọng án, Đỗ Long nói:
-Chúng ta tiếp tục, nghi vấn cuối cùng của vụ án này chính là...ai là chủ mưu, đối với vấn đề này tôi sớm đã thương lượng với tổ trưởng Đường. Giả sử hãm hại Thai Mẫn Hằng là chủ ý của Niếp Hải Cường , vậy thì sát hại Hoàng Hoa Lương là chủ ý của ai? Anh Đường, vấn đề này anh nói đi.
Đường Minh Hoa cười nói:
-Hôm nay Tổ trưởng Đỗ điều tra ra nhiều manh mối như vậy thật khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Hôm nay mọi người cũng bận rộn cả ngày rồi, cũng điều tra được ít manh mối phụ rồi. Tuy rằng tính cách Hoàng Thiệu Liễu khá mạnh mẽ nhưng cũng khá cởi mở, thẳng thắn, không có khái niệm tôi sống anh chết. Đều là do người phụ nữ tên Địch Xuân Liên, ngay từ đầu tôi và Tổ trưởng Đỗ đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hôm nay trọng điểm mà chúng tôi điều tra cũng là cô ta, qua một ngày điều tra chúng tôi phát hiện không ít việc kì quái. Theo điều tra, Địch Xuân Liên và Trịnh Tú Vinh sớm đã quen nhau, nhưng hai người lại nói dối hai người quen nhau là do con trai hai người là bạn bè. Trịnh Tú Vinh nói quan hệ giữa cô và Địch Xuân Liên bình thường, nhưng căn cứ theo điều tra, hai người đều là thành viên câu lạc bộ thể hình. Mỗi chiều thứ hai bọn họ đều tập thể hình và uống cà phê cùng nhau. Theo miêu tả của nhân viên câu lạc bộ, chủ đề mà họ nói đều liên quan đến vấn đề chăm sóc trẻ con. Tính hai bà mẹ kế này kể ra cũng tốt, theo phân tích của tôi và Tổ trưởng Đỗ, quá nuông chiều con cái cũng không phải là cách tốt.
Đường Minh Hoa ngừng một chút, nói:
-Trong quá trình điều tra, chúng ta có được thu hoạch ngoài ý muốn, Tạ Phong Mục, manh mối này là do cậu phát hiện, cậu nói đi.
Tạ Phong Mục nhanh nhẹn nói:
-Trong quá trình điều tra, tôi phát hiện quan hệ giữa Địch Xuân Liên và người hướng dẫn trong câu lạc bộ khá mờ ám. Chúng tôi đã tiện thể điều tra bản ghi chép trong điện thoại Địch Xuân Liên, phát hiện hai người này qua lại khá thân thiết. Chỉ cần Hoàng Thiệu Liễu không có ở nhà hai người họ sẽ liên lạc với nhau bằng điện thoại, cũng có tin đồn rằng hai người sớm đã yêu thương vụng trộm rồi.
Đường Minh Hoa nói:
-Một người mẹ kế không chung thành thì làm sao mà tốt với một đứa trẻ được chứ? Vì thế điểm đáng ngờ của Địch Xuân Liên rất lớn, hiện nay, cô ta chính là nghi phạm số một của chúng ta.
-Người mà cậu cần xin lỗi chính là bản thân cậu! Cậu thật không biết suy nghĩ, bình thường tôi nhắc nhở các câu như nào? Thua tiền người ta tại sao lại không nói cho tôi hay mọi người biết? Tôi chỉ cần tùy ý tìm ra lý do nào đấy thì có thể bắt tên A Cường gì gì đó lại, tại sao cậu lại làm chuyện ngu ngốc này!
Đổng Huân Vĩ che mặt khóc rống lên, Đỗ Long đưa ra một tấm ảnh, hỏi:
-Đổng Huân Vĩ, anh xem, tên A Cường đó có phải là người trong ảnh này không?
Đổng Huân Vĩ ngẩng đầu lên nhìn, nhận ra người gầy gò trong ảnh kia chính là người đã hại mình, anh ta vội vàng dùng lực gật đầu nói:
-Đúng, chính là anh ta!
Đỗ Long nói:
-Sự việc này cần quay về mấy năm trước một chút. Niếp Hải Cường hồi ấy chỉ mới 13 tuổi, mặc dù cuối cùng không bị giết hại, nhưng tâm hồn nhỏ bé đã khắc sâu bóng ma đó. Niếp Hải Cường vốn là một đứa trẻ thông minh, trải qua truyện đó, y đã bỏ học rồi đi bụi như Thai Mẫn Hằng. Y đã học được kỹ năng ăn trộm của một tên trộm có tiếng. Y cũng có chút tiếng tăm ở thành phố Thụy Bảo, cũng chính là đại ca của Hoàng Hoa Lương...
Mọi người dần dần hiểu ra, vụ án này luẩn quẩn một vòng không ngờ lại trở về nguyên điểm vụ án mười ba năm trước. Bạch Hồng Ân không kìm nổi hỏi:
-Tổ trưởng, nếu Niếp Hải Cường cũng là người bị hại, y cũng từng bảo vệ Hoàng Hoa Lương, tại sao y lại giết Hoàng Hoa Lương, hãm hại Thai Mẫn Hằng?
Đỗ Long nói:
-Tôi có nói là Niếp Hải Cường sát hại Hoàng Hoa Lương sao? Anh cũng động não nhanh đấy, nhưng nếu suy xét cẩn thận, thì sẽ không phát biểu bừa như thế. Chúng ta có thể nghi ngờ Niếp Hải Cường bắt cóc Hoàng Hoa Lương, nhưng Hoàng Hoa Lương chắc chắn không phải là do Niếp Hải Cường giết, chủ mưu chắc chắn cũng không phải là Niếp Hải Cường.
Mọi người đều hồ đồ rồi, Đỗ Long nói:
-Tôi thông qua con đường đặc biệt để tìm hiểu về Niếp Hải Cường. Tuy rằng y ăn trộm và đánh bạc rất giỏi nhưng tiền kiếm được thì nhiều nhưng tiêu cũng nhanh. Y không tích góp được gì, trong khi tài khoản của bố mẹ Thai Mẫn Hằng lại đột nhiên tăng thêm 500 nghìn tệ, số tiền này từ đâu ra mà có? Niếp Hải Cường chắc chắn không thể bỏ ra số tiền lớn như vậy. Điều này cho thấy sau lưng Niếp Hải Cường còn có một người giật dây, hoặc ít nhất cũng có đồng bọn.
Bây giờ thì mọi người đều phục Đỗ Long sát đất, biết hắn còn nhiều manh mối vẫn chưa nói nên cùng yên lặng nghe hắn phân tích vụ án.
-Vụ án này còn có một nhân vật mấu chốt, đó chính là Tiểu Phi!
Đỗ Long nói:
-Chỉ có Tiểu Phi mới có mối quan hệ mật thiết với Thai Mẫn Hằng, mới có thể có chìa khóa nhà anh ta, mới có thể thực hiện hàng loạt kế hoạch này. Tuy nhiên đều là người bị hại, Tiểu Phi cũng không có tiền, cũng không thể nhẫn tâm sát hại Hoàng Hoa Lương. Tuy nhất thời chúng ta chưa biết chủ mưu là ai, nhưng thông qua Niếp Hải Cường và Tiểu Phi thì điều tra hẳn cũng không khó lắm...
-Tôi đi điều tra!
Thạch Chung Đào hung tợn nói.
Đỗ Long nói:
-Tổ trưởng Thạch, đừng quá xúc động, tạm thời vẫn chưa phải là lúc bắt Niếp Hải Cường về điều tra. Điều tra có lúc có thể nhanh chóng, có lúc cần từ từ, giống như bây giờ...Chúng ta cần nhờ cảnh quan Đông Huân Vĩ giúp một việc. Tên Niếp Hải Cường đó hẳn là vẫn đang đợi tin tức từ anh? Anh có thể gọi điện báo tin cho hắn ta rồi, đương nhiên, trước khi gọi điện anh phải lau khô nước mắt, lấy lại bình tĩnh, đừng đề hắn ta nhận ra có điều gì khác thường.
Đổng Huân Vĩ gọi điện cho Niếp Hải Cường theo yêu cầu của Đỗ Long, nói cho hắn ta biết đã làm xong việc. Thai Mẫn Hằng đã nhận tội rồi, muốn gặp Niếp Hải Cường và yêu cầu Niếp Hải Cường trả lại giấy nợ cho anh ta.
Niếp Hải Cường vô cùng cảnh giác, trong điện thoại hắn ta mập mờ nói mấy ngày nữa sẽ liên lạc với Đổng Huân Vĩ và cảnh báo Đổng Huân Vĩ không được chủ động liên lạc với hắn ta, sau đó liền cúp máy.
Thạch Chung Đào cả giận nói:
-Mẹ kiếp, quá kiêu ngạo rồi, tên khốn này, đúng là giúp mọi người tăng thể diện rồi!
Đổng Huân Vĩ bị mắng liền cúi đầu xuống, Đỗ Long khuyên nhủ nói:
-Được rồi, Đổng Huân Vĩ cũng là bất đắc dĩ, hằng ngày anh ta rất nghiêm khắc nên mọi người không ai dám nói chuyện cùng. Việc hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa, anh tự xử lý đi. Tất cả mọi người nghe cho kỹ, ai cũng có lúc mắc sai lầm, Đổng Huân Vĩ là một ví dụ, mọi người ghi trong lòng là được rồi, đừng ai nói ra ngoài, mọi người nhớ kỹ chưa?
Bạch Hồng Ẩn cười nói:
-Tiểu nhân hiểu rồi!
Đỗ Long trừng mắt nhìn anh ta nói:
-Tôi lo lắng nhất chính là miệng lưỡi anh, được rồi, Uông Lập Bân, đã bắt đầu nghe lén điện thoại Niếp Hải Cường chưa?
Uông Lập Bân gật đầu nói:
-Đã nghe lén rồi, có điều y nhận điện thoại sau đó lại tắt luôn.
Đỗ Long nói:
-Được rồi, Tổ trưởng Thạch, tiếp tục nghe tôi phân tích vụ án hay phái người đi theo dõi Niếp Hải Cường?
Thạch Chung Đào mặt đen sì đứng lên nói:
-Tôi đi theo dõi Niếp Hải Cường trước, để tránh y nhân cơ hội này chạy mất...Đổng Huân Vĩ, đi thôi!
Đỗ Long nói:
-Chú ý đừng kinh động y...Nếu phát hiện Niếp Hải Cường lẩn trốn hoặc có dấu hiệu nào khả nghi thì hãy bắt y lại. Còn Tiểu Phi, có lẽ anh ta không biết nhiều, không cần lãng phí nhiều thới gian với hắn ta.
Thạch Chung Đào gật đầu, mặt mày xám xịt rời đi. Những người còn lại trong phòng họp đều là người trong tổ trọng án, Đỗ Long nói:
-Chúng ta tiếp tục, nghi vấn cuối cùng của vụ án này chính là...ai là chủ mưu, đối với vấn đề này tôi sớm đã thương lượng với tổ trưởng Đường. Giả sử hãm hại Thai Mẫn Hằng là chủ ý của Niếp Hải Cường , vậy thì sát hại Hoàng Hoa Lương là chủ ý của ai? Anh Đường, vấn đề này anh nói đi.
Đường Minh Hoa cười nói:
-Hôm nay Tổ trưởng Đỗ điều tra ra nhiều manh mối như vậy thật khiến tôi cảm thấy hổ thẹn. Hôm nay mọi người cũng bận rộn cả ngày rồi, cũng điều tra được ít manh mối phụ rồi. Tuy rằng tính cách Hoàng Thiệu Liễu khá mạnh mẽ nhưng cũng khá cởi mở, thẳng thắn, không có khái niệm tôi sống anh chết. Đều là do người phụ nữ tên Địch Xuân Liên, ngay từ đầu tôi và Tổ trưởng Đỗ đã cảm thấy có gì đó không đúng. Hôm nay trọng điểm mà chúng tôi điều tra cũng là cô ta, qua một ngày điều tra chúng tôi phát hiện không ít việc kì quái. Theo điều tra, Địch Xuân Liên và Trịnh Tú Vinh sớm đã quen nhau, nhưng hai người lại nói dối hai người quen nhau là do con trai hai người là bạn bè. Trịnh Tú Vinh nói quan hệ giữa cô và Địch Xuân Liên bình thường, nhưng căn cứ theo điều tra, hai người đều là thành viên câu lạc bộ thể hình. Mỗi chiều thứ hai bọn họ đều tập thể hình và uống cà phê cùng nhau. Theo miêu tả của nhân viên câu lạc bộ, chủ đề mà họ nói đều liên quan đến vấn đề chăm sóc trẻ con. Tính hai bà mẹ kế này kể ra cũng tốt, theo phân tích của tôi và Tổ trưởng Đỗ, quá nuông chiều con cái cũng không phải là cách tốt.
Đường Minh Hoa ngừng một chút, nói:
-Trong quá trình điều tra, chúng ta có được thu hoạch ngoài ý muốn, Tạ Phong Mục, manh mối này là do cậu phát hiện, cậu nói đi.
Tạ Phong Mục nhanh nhẹn nói:
-Trong quá trình điều tra, tôi phát hiện quan hệ giữa Địch Xuân Liên và người hướng dẫn trong câu lạc bộ khá mờ ám. Chúng tôi đã tiện thể điều tra bản ghi chép trong điện thoại Địch Xuân Liên, phát hiện hai người này qua lại khá thân thiết. Chỉ cần Hoàng Thiệu Liễu không có ở nhà hai người họ sẽ liên lạc với nhau bằng điện thoại, cũng có tin đồn rằng hai người sớm đã yêu thương vụng trộm rồi.
Đường Minh Hoa nói:
-Một người mẹ kế không chung thành thì làm sao mà tốt với một đứa trẻ được chứ? Vì thế điểm đáng ngờ của Địch Xuân Liên rất lớn, hiện nay, cô ta chính là nghi phạm số một của chúng ta.
/1403
|