Vương Thăng cười vô cảm, nói:
- Cậu có con mắt rất khá, không hổ có xuất thân là cảnh sát hình sự, đôi tay này của tôi đã cầm súng gần mười năm rồi. Nghe nói hôm nay cậu bắn hai mươi chiếc đĩa chỉ với mười chín phát đạn, tài bắn súng khá đấy. Có cơ hội chúng ta thử sức một chút xem sao?
Tuy thoạt nhìn Vương Thăng khá hào phóng, tuy nhiên anh ta vẫn lảng tránh không nhắc tới vấn đề Đỗ Long nêu ra trước đó. Nhưng ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng anh ta đã khiến Đỗ Long biết được đáp án mà hắn muốn.
Vương Thăng và Đàm Duyệt đều là người của một đoàn cảnh vệ đặc biệt thuộc bộ đội cảnh vệ Bắc Kinh. Đoàn cảnh vệ này chỉ có số phiên hiệu, bọn họ chuyên phụ trách bảo vệ thân nhân của lãnh đạo nhà nước, thường là mười người một tổ. Vương Thăng và Đàm Duyệt đều là thành viên tổ 302, trong đó tài bắn súng của Vương Thăng khá lợi hại, còn Đàm Duyệt là cao thủ đánh nhau. Thật ra tên của bọn họ đều là giả, sau khi tham gia đoàn cảnh vệ đặc biệt, tất cả những gì từng là của bọn họ không còn thuộc về họ nữa.
Đỗ Long buông tay ra, cười nói:
- Không thành vấn đề, tôi đang muốn tìm cao thủ thỉnh giáo tài bắn súng một chút đây?
Hai người đều rất mong chờ, nhưng điều này không do họ quyết định. Vận mệnh của Đỗ Long chưa được định đoạt, dù Vương Thăng rất tán dương Đỗ Long, nhưng anh ta không thể quá thân thiết với hắn. Anh ta mở máy, lái xe về phía trước, trong xe bỗng trở nên yên ắng.
Đỗ Long tựa lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Vương Thăng và Đàm Duyệt thỉnh thoảng nhìn hắn qua kính chiếu hậu, thấy dáng vẻ bình tĩnh của người này trong lòng họ đều rất kinh ngạc. Liệu có phải não tên tiểu tử này thiếu mất vài sợi nơ ron thần kinh không, một cảnh ti nhị cấp bé tẹo teo, đột nhiên bị lãnh đạo quốc gia triệu kiến, hơn nữa còn là vì chuyện kia, chẳng lẽ hắn thật sự không lo lắng một chút nào sao?
Đỗ Long thấy chiếc xe chạy theo hướng ngoại ô thành phố, hắn kinh ngạc nói:
- Không phải đi Trung Nam Hải sao?
Đàm Duyệt nói:
- Không đi, hôm nay Chủ tịch Quốc hội Nhạc định gặp mặt cậu xong mới về Trung Nam Hải nghỉ ngơi.
Đỗ Long ờ một tiếng, hắn thấy chiếc xe rẽ ngang rẽ dọc ở trong thành, rẽ đến nỗi Đỗ Long cũng không biết đi tới đâu rồi. Tiếp đó chiếc xe đến một nơi có tên là vườn gấm Thiên Hải, Đàm Duyệt xuống xe, nhìn xung quanh cảnh giác, lúc này mới nói với Đỗ Long:
- Chiều tối nay Chủ tịch Quốc hội Nhạc gặp mặt một số người ở trong này, nên tiện thể gặp cậu ở đây luôn, cậu đi theo tôi.
Đàm Duyệt mặc bộ âu phục màu đen sẫm, đeo cặp kính râm, cả người anh ta lập tức có cảm giác uy nghiêm hơn rất nhiều. Đỗ Long phát hiện trên bộ âu phục của anh ta gắn một chiếc kim băng đầu hổ bằng bạc, thứ này chính là dấu hiệu của tổ chức bọn họ.
Bảo vệ vườn gấm Thiên Hải thấy Đàm Duyệt liền nghiêm nghị cúi chào, sau đó nhìn Đỗ Long - người còn đang mặc trang phục cảnh sát- với chút tò mò. Đàm Duyệt gật gật đầu với bọn họ, đưa Đỗ Long đi vào trong khách sạn. Trong đó còn có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đang liên hoan, Đàm Duyệt tránh khu đại sảnh, đưa Đỗ Long đi vào một biệt viện yên tĩnh sâu trong khách sạn.
Biệt viện này đậm chất lâm viên Giang Nam, đình đài lầu các và núi giả, bể nước… đan xen đầy hấp dẫn. Thông qua cây cầu nhỏ cửu khúc, Đàm Duyệt dẫn Đỗ Long đi tới trước một cánh cửa lớn đóng kín.
- Cốc, cốc, cốc…
Đàm Duyệt gõ ba cái, sau đó nói:
- Tôi là Đàm Duyệt, Đỗ Long đã được đưa đến.
Cửa chính mở ra từ bên trong với một tiếng C-K-Í-T..T...T, một người đàn ông bình thường ăn mặc giống Đàm Duyệt nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Giao cậu ta cho tôi, nhận được thông báo hoặc sau một giờ nữa hãy quay lại đón cậu ta.
Đỗ Long phát hiện trên ngực người đàn ông kia có một chiếc kim băng đầu sư tử màu vàng, xem ra những người này có cấp bậc cao hơn bọn Đàm Duyệt. Chắc là hộ vệ Trung Nam Hải chuyên bảo vệ các lãnh đạo quốc gia trong truyền thuyết rồi, đương nhiên, đây cũng không phải là tên gọi thật của bọn họ.
Người kia tuổi cũng chừng ba mươi, anh ta nói với Đỗ Long:
- Cậu đi theo tôi.
Sau đó đưa Đỗ Long đi vào một phòng khách cổ kính, hai người vệ sĩ Trung Nam Hải khác kiểm tra an toàn cho Đỗ Long. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, người vệ sĩ vừa rồi mới đi vào thông báo, lát sau cha Nhạc Băng Phong, phó chủ tịch quốc hội, chủ tịch công đoàn nước Trung Hoa - Nhạc Nhật Tân, xuất hiện trước mặt Đỗ Long.
Đỗ Long vội vàng cúi chào ông ta, và nói:
- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, chào ngài, tôi chính là Đỗ Long, rất vinh hạnh được gặp ngài.
Nhạc Nhật Tân khoảng sáu mươi tuổi, dáng người không quá cao, hơi gầy, nhưng tinh thần rất tốt. Mái tóc đen tuyền đoán chừng là đã từng nhuộm qua, khiến ông ta thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, ông ta mỉm cười gật gật đầu với Đỗ Long nói:
- Đỗ Long, cậu không cần câu nệ, ngồi xuống đi. Mấy người các cậu cũng thật là, khách đã đến lâu như vậy rồi mà sao không châm trà? Đỗ Long, hôm nay đang ăn tiệc ăn mừng, lại phải vội vàng tới gặp ta, hẳn là chưa ăn no nhỉ? Các cậu vào nhà bếp làm chút bánh ngọt, hoa quả tươi ra đây.
Hai gã vệ sĩ nhận lệnh đi ra ngoài, còn người đưa Đỗ Long vào thì đứng chắp tay sau lưng ở bên cạnh Nhạc Nhật Tân.
Đỗ Long đợi Nhạc Nhật Tân ngồi xuống hắn mới ngồi, hơn nữa lưng còn thẳng tắp, mông chỉ ngồi vào nửa chiếc sô pha. Bộ dạng nghiêm chỉnh của hắn khiến Nhạc Nhật Tân nhìn thấy cười nhạt một tiếng, nói:
- Đỗ Long, nghe nói chiều nay cậu đã giành giải nhất với thành tích xuất sắc ở đại hội thi đấu võ thuật cảnh sát toàn quốc. Thật sự là không tồi.
Đỗ Long cúi mặt đáp:
- Cảm ơn lãnh đạo khích lệ, tôi sẽ không ngừng cố gắng giành nhiều vinh dự hơn nữa về cho ngành công an tỉnh Thiên Nam.
Nhạc Nhật Tân cười nói:
- Ồ? Nghe nói cậu còn dự thi hai môn nữa, có tự tin giành thứ hạng không?
Đỗ Long lớn tiếng đáp:
- Có ạ! Mục tiêu của tôi là giải quán quân!
Nhạc Nhật Tân cười nói:
- Chí khí thật không nhỏ, nhưng nếu không giành được thì phải làm sao đây?
Đỗ Long kiên định nói:
- Đấy là điều không thể, tôi tin tưởng thực lực của mình.
Nhạc Nhật Tân nhìn người thanh niên trước mắt, cảm thấy hắn hơi kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn thì dường như hắn không kiêu ngạo một cách mù quáng. Hơn nữa hôm nay hắn mới giành giải nhất trong cuộc thi tài toàn quốc với thành tích vô cùng xuất sắc...
Trước đây Nhạc Nhật Tân đã từng xem qua tư liệu về Đỗ Long, cũng hiểu rõ người thanh niên trước mặt rất có năng lực, nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ.
Quan niệm về môn đăng hộ đối của Nhạc Nhật Tân tuy rằng không quá mạnh, nhưng vì nghĩ cho tương lai của con gái, ông ta nhất định phải chọn cho con gái một chàng rể đủ tốt. Hắn chỉ đáp ứng được một hai điều kiện trong số đó, vẫn còn kém xa lắm.
Trà đã bưng lên, Nhạc Nhật Tân thoáng ra hiệu, hai gã vệ sĩ đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Nhạc Nhật Tân và Đỗ Long.
Nhạc Nhật Tân dùng nắp chén chậm rãi gạt gạt những lá trà nổi lên, nhẹ giọng hỏi:
- Tối hôm qua cậu và Băng Phong đi đâu vậy? Làm gì? Đừng gạt ta, hãy nói thật.
Đỗ Long thấy rùng mình, hắn đáp:
- Tôi dùng tên người khác thuê một chiếc xe, cả đêm chúng tôi đều ở trên xe.
Nhạc Nhật Tân vẫn nhẹ giọng hỏi:
- Rất thông minh, đáng tiếc chẳng có tác dụng gì trên con đường đang đi. Hai đứa ở trên xe cả đêm làm những gì rồi?
Đỗ Long không thích kiểu bức cung này, trong lòng ông ta biết rõ mình đã làm gì con gái ông cả đêm qua, vậy thì đã sao chứ? Miệng hắn lại nói:
- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, vấn đề này tôi có thể không trả lời được không?
Nhạc Nhật Tân đập bàn một cái, nói với giọng không phải giận mà uy quyền:
- Nếu đã dám làm, vì sao không dám nói? Đỗ Long, đầu năm xảy ra chuyện đó, ta không trách cậu. Nhưng cậu đã đã có bạn gái rồi, còn đùa giỡn Băng Phong làm gì? Với bản tính lăng nhăng của cậu, ta tuyệt đối không cho phép cậu và Băng Phong yêu nhau.
- Cậu có con mắt rất khá, không hổ có xuất thân là cảnh sát hình sự, đôi tay này của tôi đã cầm súng gần mười năm rồi. Nghe nói hôm nay cậu bắn hai mươi chiếc đĩa chỉ với mười chín phát đạn, tài bắn súng khá đấy. Có cơ hội chúng ta thử sức một chút xem sao?
Tuy thoạt nhìn Vương Thăng khá hào phóng, tuy nhiên anh ta vẫn lảng tránh không nhắc tới vấn đề Đỗ Long nêu ra trước đó. Nhưng ý nghĩ chợt lóe lên trong lòng anh ta đã khiến Đỗ Long biết được đáp án mà hắn muốn.
Vương Thăng và Đàm Duyệt đều là người của một đoàn cảnh vệ đặc biệt thuộc bộ đội cảnh vệ Bắc Kinh. Đoàn cảnh vệ này chỉ có số phiên hiệu, bọn họ chuyên phụ trách bảo vệ thân nhân của lãnh đạo nhà nước, thường là mười người một tổ. Vương Thăng và Đàm Duyệt đều là thành viên tổ 302, trong đó tài bắn súng của Vương Thăng khá lợi hại, còn Đàm Duyệt là cao thủ đánh nhau. Thật ra tên của bọn họ đều là giả, sau khi tham gia đoàn cảnh vệ đặc biệt, tất cả những gì từng là của bọn họ không còn thuộc về họ nữa.
Đỗ Long buông tay ra, cười nói:
- Không thành vấn đề, tôi đang muốn tìm cao thủ thỉnh giáo tài bắn súng một chút đây?
Hai người đều rất mong chờ, nhưng điều này không do họ quyết định. Vận mệnh của Đỗ Long chưa được định đoạt, dù Vương Thăng rất tán dương Đỗ Long, nhưng anh ta không thể quá thân thiết với hắn. Anh ta mở máy, lái xe về phía trước, trong xe bỗng trở nên yên ắng.
Đỗ Long tựa lên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, Vương Thăng và Đàm Duyệt thỉnh thoảng nhìn hắn qua kính chiếu hậu, thấy dáng vẻ bình tĩnh của người này trong lòng họ đều rất kinh ngạc. Liệu có phải não tên tiểu tử này thiếu mất vài sợi nơ ron thần kinh không, một cảnh ti nhị cấp bé tẹo teo, đột nhiên bị lãnh đạo quốc gia triệu kiến, hơn nữa còn là vì chuyện kia, chẳng lẽ hắn thật sự không lo lắng một chút nào sao?
Đỗ Long thấy chiếc xe chạy theo hướng ngoại ô thành phố, hắn kinh ngạc nói:
- Không phải đi Trung Nam Hải sao?
Đàm Duyệt nói:
- Không đi, hôm nay Chủ tịch Quốc hội Nhạc định gặp mặt cậu xong mới về Trung Nam Hải nghỉ ngơi.
Đỗ Long ờ một tiếng, hắn thấy chiếc xe rẽ ngang rẽ dọc ở trong thành, rẽ đến nỗi Đỗ Long cũng không biết đi tới đâu rồi. Tiếp đó chiếc xe đến một nơi có tên là vườn gấm Thiên Hải, Đàm Duyệt xuống xe, nhìn xung quanh cảnh giác, lúc này mới nói với Đỗ Long:
- Chiều tối nay Chủ tịch Quốc hội Nhạc gặp mặt một số người ở trong này, nên tiện thể gặp cậu ở đây luôn, cậu đi theo tôi.
Đàm Duyệt mặc bộ âu phục màu đen sẫm, đeo cặp kính râm, cả người anh ta lập tức có cảm giác uy nghiêm hơn rất nhiều. Đỗ Long phát hiện trên bộ âu phục của anh ta gắn một chiếc kim băng đầu hổ bằng bạc, thứ này chính là dấu hiệu của tổ chức bọn họ.
Bảo vệ vườn gấm Thiên Hải thấy Đàm Duyệt liền nghiêm nghị cúi chào, sau đó nhìn Đỗ Long - người còn đang mặc trang phục cảnh sát- với chút tò mò. Đàm Duyệt gật gật đầu với bọn họ, đưa Đỗ Long đi vào trong khách sạn. Trong đó còn có rất nhiều người ăn mặc sang trọng đang liên hoan, Đàm Duyệt tránh khu đại sảnh, đưa Đỗ Long đi vào một biệt viện yên tĩnh sâu trong khách sạn.
Biệt viện này đậm chất lâm viên Giang Nam, đình đài lầu các và núi giả, bể nước… đan xen đầy hấp dẫn. Thông qua cây cầu nhỏ cửu khúc, Đàm Duyệt dẫn Đỗ Long đi tới trước một cánh cửa lớn đóng kín.
- Cốc, cốc, cốc…
Đàm Duyệt gõ ba cái, sau đó nói:
- Tôi là Đàm Duyệt, Đỗ Long đã được đưa đến.
Cửa chính mở ra từ bên trong với một tiếng C-K-Í-T..T...T, một người đàn ông bình thường ăn mặc giống Đàm Duyệt nhìn Đỗ Long một cái, nói:
- Giao cậu ta cho tôi, nhận được thông báo hoặc sau một giờ nữa hãy quay lại đón cậu ta.
Đỗ Long phát hiện trên ngực người đàn ông kia có một chiếc kim băng đầu sư tử màu vàng, xem ra những người này có cấp bậc cao hơn bọn Đàm Duyệt. Chắc là hộ vệ Trung Nam Hải chuyên bảo vệ các lãnh đạo quốc gia trong truyền thuyết rồi, đương nhiên, đây cũng không phải là tên gọi thật của bọn họ.
Người kia tuổi cũng chừng ba mươi, anh ta nói với Đỗ Long:
- Cậu đi theo tôi.
Sau đó đưa Đỗ Long đi vào một phòng khách cổ kính, hai người vệ sĩ Trung Nam Hải khác kiểm tra an toàn cho Đỗ Long. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì, người vệ sĩ vừa rồi mới đi vào thông báo, lát sau cha Nhạc Băng Phong, phó chủ tịch quốc hội, chủ tịch công đoàn nước Trung Hoa - Nhạc Nhật Tân, xuất hiện trước mặt Đỗ Long.
Đỗ Long vội vàng cúi chào ông ta, và nói:
- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, chào ngài, tôi chính là Đỗ Long, rất vinh hạnh được gặp ngài.
Nhạc Nhật Tân khoảng sáu mươi tuổi, dáng người không quá cao, hơi gầy, nhưng tinh thần rất tốt. Mái tóc đen tuyền đoán chừng là đã từng nhuộm qua, khiến ông ta thoạt nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều, ông ta mỉm cười gật gật đầu với Đỗ Long nói:
- Đỗ Long, cậu không cần câu nệ, ngồi xuống đi. Mấy người các cậu cũng thật là, khách đã đến lâu như vậy rồi mà sao không châm trà? Đỗ Long, hôm nay đang ăn tiệc ăn mừng, lại phải vội vàng tới gặp ta, hẳn là chưa ăn no nhỉ? Các cậu vào nhà bếp làm chút bánh ngọt, hoa quả tươi ra đây.
Hai gã vệ sĩ nhận lệnh đi ra ngoài, còn người đưa Đỗ Long vào thì đứng chắp tay sau lưng ở bên cạnh Nhạc Nhật Tân.
Đỗ Long đợi Nhạc Nhật Tân ngồi xuống hắn mới ngồi, hơn nữa lưng còn thẳng tắp, mông chỉ ngồi vào nửa chiếc sô pha. Bộ dạng nghiêm chỉnh của hắn khiến Nhạc Nhật Tân nhìn thấy cười nhạt một tiếng, nói:
- Đỗ Long, nghe nói chiều nay cậu đã giành giải nhất với thành tích xuất sắc ở đại hội thi đấu võ thuật cảnh sát toàn quốc. Thật sự là không tồi.
Đỗ Long cúi mặt đáp:
- Cảm ơn lãnh đạo khích lệ, tôi sẽ không ngừng cố gắng giành nhiều vinh dự hơn nữa về cho ngành công an tỉnh Thiên Nam.
Nhạc Nhật Tân cười nói:
- Ồ? Nghe nói cậu còn dự thi hai môn nữa, có tự tin giành thứ hạng không?
Đỗ Long lớn tiếng đáp:
- Có ạ! Mục tiêu của tôi là giải quán quân!
Nhạc Nhật Tân cười nói:
- Chí khí thật không nhỏ, nhưng nếu không giành được thì phải làm sao đây?
Đỗ Long kiên định nói:
- Đấy là điều không thể, tôi tin tưởng thực lực của mình.
Nhạc Nhật Tân nhìn người thanh niên trước mắt, cảm thấy hắn hơi kiêu ngạo, ngông cuồng, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn thì dường như hắn không kiêu ngạo một cách mù quáng. Hơn nữa hôm nay hắn mới giành giải nhất trong cuộc thi tài toàn quốc với thành tích vô cùng xuất sắc...
Trước đây Nhạc Nhật Tân đã từng xem qua tư liệu về Đỗ Long, cũng hiểu rõ người thanh niên trước mặt rất có năng lực, nhưng chỉ thế thôi thì chưa đủ.
Quan niệm về môn đăng hộ đối của Nhạc Nhật Tân tuy rằng không quá mạnh, nhưng vì nghĩ cho tương lai của con gái, ông ta nhất định phải chọn cho con gái một chàng rể đủ tốt. Hắn chỉ đáp ứng được một hai điều kiện trong số đó, vẫn còn kém xa lắm.
Trà đã bưng lên, Nhạc Nhật Tân thoáng ra hiệu, hai gã vệ sĩ đều lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Nhạc Nhật Tân và Đỗ Long.
Nhạc Nhật Tân dùng nắp chén chậm rãi gạt gạt những lá trà nổi lên, nhẹ giọng hỏi:
- Tối hôm qua cậu và Băng Phong đi đâu vậy? Làm gì? Đừng gạt ta, hãy nói thật.
Đỗ Long thấy rùng mình, hắn đáp:
- Tôi dùng tên người khác thuê một chiếc xe, cả đêm chúng tôi đều ở trên xe.
Nhạc Nhật Tân vẫn nhẹ giọng hỏi:
- Rất thông minh, đáng tiếc chẳng có tác dụng gì trên con đường đang đi. Hai đứa ở trên xe cả đêm làm những gì rồi?
Đỗ Long không thích kiểu bức cung này, trong lòng ông ta biết rõ mình đã làm gì con gái ông cả đêm qua, vậy thì đã sao chứ? Miệng hắn lại nói:
- Chủ tịch Quốc hội Nhạc, vấn đề này tôi có thể không trả lời được không?
Nhạc Nhật Tân đập bàn một cái, nói với giọng không phải giận mà uy quyền:
- Nếu đã dám làm, vì sao không dám nói? Đỗ Long, đầu năm xảy ra chuyện đó, ta không trách cậu. Nhưng cậu đã đã có bạn gái rồi, còn đùa giỡn Băng Phong làm gì? Với bản tính lăng nhăng của cậu, ta tuyệt đối không cho phép cậu và Băng Phong yêu nhau.
/1403
|