Sau khi Lưu Tử Huân và Đỗ Long rời khỏi sàn đấu, Đoàn Trung Bằng rất nhanh biến mất trong đám đông. Cảnh sát đến từ tỉnh Thiên Nam đều tỏ ra rất tán tụng Đỗ Long, lắc đầu than thở nhìn Lưu Tử Huân, khiến Lưu Tử Huân tức sùi bọt mép, chỉ muốn tóm lấy kẻ nào đó để quyết đấu, dùng cách đó để chứng minh mình không phải là kẻ kém cỏi, chỉ là Đỗ Long quá mạnh.
Buổi chiều Đỗ Long và Nhạc Băng Phong tới cung thể thao xem thi đấu. Đối thủ của Phó Hồng Tuyết là một tuyển thủ đến từ Chiết Giang, trông có vẻ rất dịu dàng, khi đánh nhau thì hung hãn như hổ, nhưng thực lực của Phó Hồng Tuyết vẫn cao hơn một chút, cuối cùng sau khi kết thúc 5 hiệp, Phó Hồng Tuyết đã giành được chiến thắng.
Mọi người đều tới chúc mừng, nhưng Phó Hồng Tuyết lại tỏ ra tâm trạng nặng nề, đến khi Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đến chúc mừng cô mới hơi lo lắng nói:
- Đỗ sư huynh, khả năng của em vẫn còn kém quá, vừa rồi em xem trận đấu của một tuyến thủ đến từ Hà Nam, cảm thấy mình thua kém cô ấy nhiều.
Đỗ Long an ủi nói:
- Được tham gia đã là một thắng lợi rồi, kết quả không phải là điều quan trọng nhất, vì thế em cũng đừng quá lo lắng, cứ thoải mái tham gia thi đấu, không biết chừng lại phát huy tốt hơn đối phương, cuối cùng lại là người thắng cuộc ấy chứ.
Phó Hồng Tuyết bĩu môi, nói:
- Sư huynh à, nhưng lời này chỉ có thể đánh lừa được trẻ con mà thôi, nhưng em không còn nhỏ nữa, khả năng kém thì là kém, làm gì có chuyện đối phương vì căng thẳng mà để thua cuộc?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này cũng khó nói lắm, trên sàn đấu biến đổi khôn lường, chuyện gì cũng có thể sảy ra, nếu em vội nản chí là coi như xong.
Phó Hồng Tuyết chau mày nghĩ ngợi, bỗng nhanh trí nói:
- Sư huynh à, hay là sư huynh chỉ cho em vài đường xem thế nào? vừa nãy Thẩm Băng Thanh rõ ràng là bị đối phương đánh đến nỗi không còn sức để chống đỡ nữa, sư huynh mới chỉ bảo vài đường đã thắng rồi, sư huynh giúp em nhé...
Đỗ Long cười nói:
- Thôi được để anh thử xem, nhưng không đảm bảo sẽ hiệu nghiệm đâu nhé.
Phó Hồng tuyết hưng phấn hỏi:
- Lúc nào thì sư huynh bắt đầu dạy em?
Đỗ Long nói:
- Dạy cái gì? Em nghĩ học võ ở Hàm Đan à? Bây giờ dạy ngày mai em có thể vận dụng ngay được không? Đợi ngày em thi đấu anh sẽ xem và chỉ cho em vài điểm là được.
Phó Hồng Tuyết nghi ngờ nói:
- Như vậy có được không?
Đỗ Long nói:
- Nếu tin anh thì được mãi mãi, nếu em không tin anh thì thôi.
Phó Hồng Tuyết vội nói:
- Tin đương nhiên là tin rồi, sao em lại không tin chứ? Sư huynh à, cảm ơn anh, sau khi thắng trận sẽ mời anh ăn cơm!
Phó Hồng Tuyết vui mừng khấp khởi bước đi, Nhạc Băng Phong mới nói nhỏ bên tai Đỗ Long:
- Không được đi!
Đỗ Long cười nói:
- Nếu cô ấy mời ở Bắc Kinh anh sẽ dẫn em cùng đi, nếu cô ấy mời ở thành phố Lỗ Tây anh sẽ dẫn Tiên Nhi đi cùng, thế nào?
Nhạc Băng Phong nói:
- Em không có thời gian đi ăn cơm cô ta, anh dẫn Nhạc Tiên đi đi, cô ấy rất biết ăn nói không giống em, nhất định sẽ khiến cô ta bẽ mặt.
Đỗ Long bật cười, phụ nữ đều là bình dấm, Bạch Nhạc Tiên ghen tuông công khai, còn Nhạc Băng Phong là âm thầm ghen, chuyện ghen tuông này là chuyện bình thường!
Cuộc thi đấu võ toàn quốc đã diễn ra đến ngày thứ ba, đại đa số nhưng người tham gia đều đã hoàn thành nhiệm vụ, có những người ngay hôm đó đã lên đường quay về, đại đa số còn lại đều nán lại Bắc Kinh, đi du lịch, di dạo phố, mua đồ.
Tuy Đỗ Long cũng có cơ hội đi dạo, nhưng hắn dường như không có chút hứng thu nào với Bắc Kinh, vì thế hắn không hề dự định đi dạo, hầu như toàn bộ thời gian rảnh hắn đều ở bên cạnh Nhạc Băng Phong, khiến Nhạc Băng Phong vừa vui lại vừa có vẻ buồn, khoanh khắc ngọt ngào qua đi rất nhanh, chỉ hai ba ngày nữa là Đỗ Long phải quay về tỉnh Thiên Nam rồi...
Ngày thi đấu thứ tư, các cấp bậc đều bước vào vòng bán kết, đối thủ vòng bán kết của Đỗ Long mạnh hơn Lưu Tử Huân một chút, nhưng Đỗ Long vẫn dễ dàng đánh bại đối phương, đối thủ trong trận chung kết của hắn chính là Lưu Kế Khôn.
Thẩm Băng Thanh cũng đã chiến thắng đối thủ lọt vào trận chung kết. Buổi chiều tổ chức trận bán kết nữ, Phó Hồng Tuyết đánh bại đối thủ bước vào trận chung kết. Tỉnh Thiên Nam có ba tuyển thủ, ba cấp khác nhau đều tiến vào trận chung kết, hơn nữa rất có khả năng giành được ngôi vị quán quân, khiến Trì Khánh Bân vốn dĩ không hi vòng giành phần thắng cảm thấy hạnh phúc và đáng để ăn mừng.
So với năm ngoái mà nói đã là xuất sắc rồi, hiện giờ đại điện của tỉnh Thiên Nam đã có một hạng mục đạt giải nhất, một hạng mục đạt giải nhì, hai hạng mục đạt giải ba, nếu như tiếp tục giành được ba giải nhất thì giải đấu võ cảnh sát năm nay đội vô địch là đội của tỉnh Thiên Nam, Trì Khánh Bân là người dẫn đoàn, đây thật sự là thành tích đáng nể.
Trì Khánh Bân vui mừng tới mức quên mất còn một trận chung kết chạy 10000m, đại diện của đội Thiên Nam vẫn còn ba tuyển thủ hạt giống nữa.
Trận đấu bước vào ngày cuối cùng, hôm nay là ngày quyết định chọn ra người đương kim vô địch, ngoài ra còn cuộc đua chạy 10000m, cũng là ngày xuất danh anh hùng.
Thứ tự lên sàn đấu là hạng cân nhẹ thi đấu trước, mức độ khó tăng dần, vì thế Thẩm Băng Thanh lên sàn đấu trước Đỗ Long, đối thủ của y là người đến từ Giang Tây, ngang sức ngang tài.
Nhưng Thẩm Băng Thanh dốc hết sức chứng tỏ thực lực của mình, hai bên đánh tới hiệp thứ hai y đạp ngã đối thủ, dễ dàng dành được ngôi vị quán quân, huy vàng chương hạng cân nặng 70kg.
Ngay sau đó trận chung kết giữa Đỗ Long và Lưu Kế Khôn bắt đầu. Đỗ Long từng giao đấu với Lưu Kế Khôn, biết thực lực của y, vì thế Đỗ Long không chút xem trọng đối thủ, nhưng sau khi bắt đầu chiến đấu hắn mới biết mình đã lầm.
Trong mấy tháng ngắn ngủi Lưu Kế Khôn đã trở nên rất mạnh, Đỗ Long mới luyện sơ qua Lăng Ba Vi Bộ, chưa đạt tới mức độ thuần thục, lúc mới bắt đầu bị Lưu Kế Khôn đánh cho trở tay không kịp, một quyền đánh thẳng vào mặt, khiến Đỗ Long da mặt dày thô cũng bị chao đảo.
Ngay sau đó Đỗ Long cảm nhận được sự lợi hại của y, bị y tấn công một cái mà tay tê dại đi, tên này trở nên mạnh như thế này từ lúc nào nhỉ?
Lưu Kế Không mạnh mẽ không khiến Đỗ Long đau đầu, ngược lại khiến hắn lấy lại tinh thần, hắn vận công làm lưu thông máu tại phần bị đánh trúng, cảm giác nhức mỏi nhanh chóng biến mất, hắn giương hai tay tung chưởng, đánh Lưu kế Khôn mấy quyền, tay chỉ hơi rung, nhưng khiến Lưu Kế Khôn thất thủ lùi về phía sau, lắc khủy tay mà không để lại dấu vết.
Trong lòng Đỗ Long chợt nhận ra, không biết Lưu Kế Khôn học khí công từ khi nào, nhưng công phu của y không thể sánh được với mình, trong lúc giao đấu bị đánh lén một cú, vì thế Đỗ Long nhân lúc Lưu Kế Khôn đang bị nhức mỏi cánh tay, lập tức phản kích.
Mỗi lần Lưu Kế Khôn tiếp chạm vào cú đấm của Đỗ Long thì y đều bị tê dại một trận, y càng đánh càng sợ, dường như mấy tháng trước y và Đỗ Long giao đấu khoảng cách không quá lớn như bây giờ, không ngờ mình luyện võ công bấy lâu tự cẩm thấy mình rất mạnh vậy mà vẫn bị Đỗ Long đánh cho không ngẩng đầu lên được.
Sau khi bị Đỗ Long tấn công mạnh như vũ bão thì đối với Lưu Kế Khôn, ngoài cách phòng thủ ra không còn cách gì khác. Hiệp thứ nhất cứ thay phiên nhau tấn công như vậy nửa sân sau kết thúc.
- Sư huynh cố lên!
Phó Hồng Tuyết nói:
- Đánh cho y về với tổ tiên đi!
Đỗ Long gật gật đầu, ánh mắt nhìn Lưu Kế Khôn, hắn không muốn đánh bại Lưu Kế Khôn nhanh như vậy, không thể lãng phí một đối thủ tài năng như vậy được.
Buổi chiều Đỗ Long và Nhạc Băng Phong tới cung thể thao xem thi đấu. Đối thủ của Phó Hồng Tuyết là một tuyển thủ đến từ Chiết Giang, trông có vẻ rất dịu dàng, khi đánh nhau thì hung hãn như hổ, nhưng thực lực của Phó Hồng Tuyết vẫn cao hơn một chút, cuối cùng sau khi kết thúc 5 hiệp, Phó Hồng Tuyết đã giành được chiến thắng.
Mọi người đều tới chúc mừng, nhưng Phó Hồng Tuyết lại tỏ ra tâm trạng nặng nề, đến khi Đỗ Long và Nhạc Băng Phong đến chúc mừng cô mới hơi lo lắng nói:
- Đỗ sư huynh, khả năng của em vẫn còn kém quá, vừa rồi em xem trận đấu của một tuyến thủ đến từ Hà Nam, cảm thấy mình thua kém cô ấy nhiều.
Đỗ Long an ủi nói:
- Được tham gia đã là một thắng lợi rồi, kết quả không phải là điều quan trọng nhất, vì thế em cũng đừng quá lo lắng, cứ thoải mái tham gia thi đấu, không biết chừng lại phát huy tốt hơn đối phương, cuối cùng lại là người thắng cuộc ấy chứ.
Phó Hồng Tuyết bĩu môi, nói:
- Sư huynh à, nhưng lời này chỉ có thể đánh lừa được trẻ con mà thôi, nhưng em không còn nhỏ nữa, khả năng kém thì là kém, làm gì có chuyện đối phương vì căng thẳng mà để thua cuộc?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này cũng khó nói lắm, trên sàn đấu biến đổi khôn lường, chuyện gì cũng có thể sảy ra, nếu em vội nản chí là coi như xong.
Phó Hồng Tuyết chau mày nghĩ ngợi, bỗng nhanh trí nói:
- Sư huynh à, hay là sư huynh chỉ cho em vài đường xem thế nào? vừa nãy Thẩm Băng Thanh rõ ràng là bị đối phương đánh đến nỗi không còn sức để chống đỡ nữa, sư huynh mới chỉ bảo vài đường đã thắng rồi, sư huynh giúp em nhé...
Đỗ Long cười nói:
- Thôi được để anh thử xem, nhưng không đảm bảo sẽ hiệu nghiệm đâu nhé.
Phó Hồng tuyết hưng phấn hỏi:
- Lúc nào thì sư huynh bắt đầu dạy em?
Đỗ Long nói:
- Dạy cái gì? Em nghĩ học võ ở Hàm Đan à? Bây giờ dạy ngày mai em có thể vận dụng ngay được không? Đợi ngày em thi đấu anh sẽ xem và chỉ cho em vài điểm là được.
Phó Hồng Tuyết nghi ngờ nói:
- Như vậy có được không?
Đỗ Long nói:
- Nếu tin anh thì được mãi mãi, nếu em không tin anh thì thôi.
Phó Hồng Tuyết vội nói:
- Tin đương nhiên là tin rồi, sao em lại không tin chứ? Sư huynh à, cảm ơn anh, sau khi thắng trận sẽ mời anh ăn cơm!
Phó Hồng Tuyết vui mừng khấp khởi bước đi, Nhạc Băng Phong mới nói nhỏ bên tai Đỗ Long:
- Không được đi!
Đỗ Long cười nói:
- Nếu cô ấy mời ở Bắc Kinh anh sẽ dẫn em cùng đi, nếu cô ấy mời ở thành phố Lỗ Tây anh sẽ dẫn Tiên Nhi đi cùng, thế nào?
Nhạc Băng Phong nói:
- Em không có thời gian đi ăn cơm cô ta, anh dẫn Nhạc Tiên đi đi, cô ấy rất biết ăn nói không giống em, nhất định sẽ khiến cô ta bẽ mặt.
Đỗ Long bật cười, phụ nữ đều là bình dấm, Bạch Nhạc Tiên ghen tuông công khai, còn Nhạc Băng Phong là âm thầm ghen, chuyện ghen tuông này là chuyện bình thường!
Cuộc thi đấu võ toàn quốc đã diễn ra đến ngày thứ ba, đại đa số nhưng người tham gia đều đã hoàn thành nhiệm vụ, có những người ngay hôm đó đã lên đường quay về, đại đa số còn lại đều nán lại Bắc Kinh, đi du lịch, di dạo phố, mua đồ.
Tuy Đỗ Long cũng có cơ hội đi dạo, nhưng hắn dường như không có chút hứng thu nào với Bắc Kinh, vì thế hắn không hề dự định đi dạo, hầu như toàn bộ thời gian rảnh hắn đều ở bên cạnh Nhạc Băng Phong, khiến Nhạc Băng Phong vừa vui lại vừa có vẻ buồn, khoanh khắc ngọt ngào qua đi rất nhanh, chỉ hai ba ngày nữa là Đỗ Long phải quay về tỉnh Thiên Nam rồi...
Ngày thi đấu thứ tư, các cấp bậc đều bước vào vòng bán kết, đối thủ vòng bán kết của Đỗ Long mạnh hơn Lưu Tử Huân một chút, nhưng Đỗ Long vẫn dễ dàng đánh bại đối phương, đối thủ trong trận chung kết của hắn chính là Lưu Kế Khôn.
Thẩm Băng Thanh cũng đã chiến thắng đối thủ lọt vào trận chung kết. Buổi chiều tổ chức trận bán kết nữ, Phó Hồng Tuyết đánh bại đối thủ bước vào trận chung kết. Tỉnh Thiên Nam có ba tuyển thủ, ba cấp khác nhau đều tiến vào trận chung kết, hơn nữa rất có khả năng giành được ngôi vị quán quân, khiến Trì Khánh Bân vốn dĩ không hi vòng giành phần thắng cảm thấy hạnh phúc và đáng để ăn mừng.
So với năm ngoái mà nói đã là xuất sắc rồi, hiện giờ đại điện của tỉnh Thiên Nam đã có một hạng mục đạt giải nhất, một hạng mục đạt giải nhì, hai hạng mục đạt giải ba, nếu như tiếp tục giành được ba giải nhất thì giải đấu võ cảnh sát năm nay đội vô địch là đội của tỉnh Thiên Nam, Trì Khánh Bân là người dẫn đoàn, đây thật sự là thành tích đáng nể.
Trì Khánh Bân vui mừng tới mức quên mất còn một trận chung kết chạy 10000m, đại diện của đội Thiên Nam vẫn còn ba tuyển thủ hạt giống nữa.
Trận đấu bước vào ngày cuối cùng, hôm nay là ngày quyết định chọn ra người đương kim vô địch, ngoài ra còn cuộc đua chạy 10000m, cũng là ngày xuất danh anh hùng.
Thứ tự lên sàn đấu là hạng cân nhẹ thi đấu trước, mức độ khó tăng dần, vì thế Thẩm Băng Thanh lên sàn đấu trước Đỗ Long, đối thủ của y là người đến từ Giang Tây, ngang sức ngang tài.
Nhưng Thẩm Băng Thanh dốc hết sức chứng tỏ thực lực của mình, hai bên đánh tới hiệp thứ hai y đạp ngã đối thủ, dễ dàng dành được ngôi vị quán quân, huy vàng chương hạng cân nặng 70kg.
Ngay sau đó trận chung kết giữa Đỗ Long và Lưu Kế Khôn bắt đầu. Đỗ Long từng giao đấu với Lưu Kế Khôn, biết thực lực của y, vì thế Đỗ Long không chút xem trọng đối thủ, nhưng sau khi bắt đầu chiến đấu hắn mới biết mình đã lầm.
Trong mấy tháng ngắn ngủi Lưu Kế Khôn đã trở nên rất mạnh, Đỗ Long mới luyện sơ qua Lăng Ba Vi Bộ, chưa đạt tới mức độ thuần thục, lúc mới bắt đầu bị Lưu Kế Khôn đánh cho trở tay không kịp, một quyền đánh thẳng vào mặt, khiến Đỗ Long da mặt dày thô cũng bị chao đảo.
Ngay sau đó Đỗ Long cảm nhận được sự lợi hại của y, bị y tấn công một cái mà tay tê dại đi, tên này trở nên mạnh như thế này từ lúc nào nhỉ?
Lưu Kế Không mạnh mẽ không khiến Đỗ Long đau đầu, ngược lại khiến hắn lấy lại tinh thần, hắn vận công làm lưu thông máu tại phần bị đánh trúng, cảm giác nhức mỏi nhanh chóng biến mất, hắn giương hai tay tung chưởng, đánh Lưu kế Khôn mấy quyền, tay chỉ hơi rung, nhưng khiến Lưu Kế Khôn thất thủ lùi về phía sau, lắc khủy tay mà không để lại dấu vết.
Trong lòng Đỗ Long chợt nhận ra, không biết Lưu Kế Khôn học khí công từ khi nào, nhưng công phu của y không thể sánh được với mình, trong lúc giao đấu bị đánh lén một cú, vì thế Đỗ Long nhân lúc Lưu Kế Khôn đang bị nhức mỏi cánh tay, lập tức phản kích.
Mỗi lần Lưu Kế Khôn tiếp chạm vào cú đấm của Đỗ Long thì y đều bị tê dại một trận, y càng đánh càng sợ, dường như mấy tháng trước y và Đỗ Long giao đấu khoảng cách không quá lớn như bây giờ, không ngờ mình luyện võ công bấy lâu tự cẩm thấy mình rất mạnh vậy mà vẫn bị Đỗ Long đánh cho không ngẩng đầu lên được.
Sau khi bị Đỗ Long tấn công mạnh như vũ bão thì đối với Lưu Kế Khôn, ngoài cách phòng thủ ra không còn cách gì khác. Hiệp thứ nhất cứ thay phiên nhau tấn công như vậy nửa sân sau kết thúc.
- Sư huynh cố lên!
Phó Hồng Tuyết nói:
- Đánh cho y về với tổ tiên đi!
Đỗ Long gật gật đầu, ánh mắt nhìn Lưu Kế Khôn, hắn không muốn đánh bại Lưu Kế Khôn nhanh như vậy, không thể lãng phí một đối thủ tài năng như vậy được.
/1403
|