Đỗ Long đi đến bên giường, hắn khẽ cười nói:
- Hai người đều là nhân vật nguy hiểm, tôi lo lắng sau này mình sẽ không được hưởng phúc hưởng lợi nữa....Cho nên phải đề phòng một chút...
Cơ Dã Diệu Tử nói:
- Chúng tôi tay không tấc sắt. Anh lợi hại như vậy, sao có thể sợ chúng tôi được chứ? Hay là...Anh muốn chơi đặc biệt một chút? Khó trách lúc nãy anh không cho Mèo rừng trói chúng tôi lại...
Đỗ Long cười xấu xa nói:
- Dù sao thì trói lại sẽ an toàn hơn một chút. Không phải sao? Tôi không muốn bởi vì lo lắng mà không tận tình hưởng thụ được.
Trong lòng Cơ Dã Diệu Tử nhanh chóng cân nhắc một chút, sau đó cô sảng khoái nói:
- Được rồi, anh trói đi, trói tôi là được rồi đúng không? Nếu trói Phương Tử lại nữa thì khả năng phục vụ anh của nó sẽ giảm đi đấy.
Dây thừng mà Đỗ Long nhặt lên vốn dĩ là dây thừng để trói Lương Kiến Vinh. Cơ Dã Diệu Tử quay lưng lại ngồi quỳ trên giường, bộ dáng ngoan ngoãn đó khiến dục hỏa của Đỗ Long tăng vọt. Tuy nhiên Đỗ Long vẫn nhớ trên người cô vẫn còn cất giấu hung khí. Nếu bản thân hơi lơi lỏng một chút thôi, hai mẹ con này sẽ không hạ thủ lưu tình với mình đâu.
Đỗ Long không chút do dự cầm lấy một đầu sợi dây, đem giây thừng vòng qua cổ Cơ Dã Diệu Tử. Sau đó đưa giây thừng lần lượt luồn qua nách ra đằng sau, rồi quấn hai vòng trên cẳng tay, lần lượt buộc hai đầu dây ở hai cẳng tay lại với nhau. Sau đó lại kéo hai đầu dây thừng ra phía giữa lưng, rồi lại vòng lên cổ, kéo đầu dây từ sau lưng về phía trước thành thong lọng ở cổ. Cơ Dã Diệu Tử hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, trong lòng cũng bắt đầu thấy có cảm giác không ổn.
Đỗ Long lại tiếp tục luồn dây thừng qua cổ lần lượt trói ở hai cẳng tay, khiến hai cẳng tay cọ sát vào nhau phía sau lưng. Lại lần nữa thả thòng lọng phía sau cổ, nhấc hai cẳng tay lên phía trên. Sau đó buộc chặt hai đầu dây thừng ở hai cổ tay, cuối cùng đưa dây thừng trở lại phía sau cổ và kết nút ở đó.
Cơ Dã Diệu Tử bị Đỗ Long trói thành hình dáng chắp tay bái Quan Âm. Hai tay để cao ở phía sau, căn bản là không với được nút buộc. Sau khi buộc như này, Cơ Dã Diệu Tử biết rằng trừ phi xuất hiện kỳ tích, bằng không thì không có cách nào để cởi trói.
- Không ngờ cảnh sát Đỗ lại hiểu rõ thuật trói của nước chúng tôi như thế.
Cơ Dã Diệu Tử quay đầu cười quyến rũ nói:
- Bây giờ...Hẳn là cảnh sát Đỗ yên tâm rồi chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Thuật trói mà tôi dùng là của Hoa Hạ chính tông, không hề liền quan đến Nhật Bản các cô. Còn theo cách chơi biến thái của người Nhật thì cách trói không phải như thế này.
Đỗ Long đẩy một cái, Cơ Dã Diệu Tử lập tức ngã xuống giường. Điền Trung Phương Tử có chút sợ hãi co rúm lại ở góc giường. Đỗ Long nhất thời cũng không đếm xỉa tới ả. Hắn bắt được hai chân Điền Trung Phương Tử, nắm trong tay đắn đo một chút, hứng thú sờ soạng dọc theo chân Điền Trung Phương Tử đi lên.
Khi tay hắn đến biên giới vùng cỏ thơm, Cơ Dã Diệu Tử lập tức phát ra tiếng thở dốc.
Đỗ Long vỗ mông Cơ Dã Diệu Tử, cặp mông đầy đặn lập tức phập phồng đung đưa. Cơ Dã Diệu Tử kêu lên một tiếng, Đỗ Long cười nói:
- Tôi không phải chồng cô, cô không cần giả vờ kêu đau để dụ dỗ tôi. Chồng cô hơn năm mươi tuổi rồi đúng không? Lão quỷ đó bao lâu thì chơi cô một lần? Lão ta có thể thỏa mãn cơ thể đầy khát khao này của cô sao?
Cơ Dã Diệu Tử vẫn trung thành với chồng mình, lời nói của Đỗ Long khiến trong lòng cô dâng lên chút xấu hổ. Tuy nhiên cô lập tức hiểu được đây là kế công kích của Đỗ Long, cô lập tức dứt bỏ sự áy náy với chồng, năn nỉ nói:
- Đừng nhắc đến lão ta có được không? Bây giờ tôi là của anh, anh hãy chơi tôi đi!
Đỗ Long thấy lời nói của mình không có hiệu quả, hắn tùy tay sờ mông Cơ Dã Diệu Tử. Ẩn sau mông lộ ra cánh hoa cúc, hắn nói:
- Cô chắc là không mắc bệnh truyền nhiễm chứ? Tôi rất cẩn thận đấy, một đời danh tiếng không thể lưu lại trên người cô được.
Cơ Dã Diệu Tử vừa thẹn vừa phẫn nộ nói:
- Không nên nói những lời nhục nhã này nữa. Đời này tôi chỉ có một người đàn ông. Nếu không vì cứu hai mẹ con thì dù anh có giết tôi, tôi cũng không để anh động đến một đầu ngón tay của tôi đâu!
Mặc dù những lời này của Cơ Dã Diệu Tử có chút giận dữ, tuy nhiên cũng không phải là có ý gì xấu. Dựa vào thân phận của chồng cô, thì cô cũng không có bao nhiêu cơ hội hầu hạ những người đàn ông khác.
Ngón trỏ Đỗ Long dọc theo rãnh mông Cơ Dã Diệu Tử đi xuống. Khi lướt qua đóa hoa cúc thì nhẹ nhàng ấn một chút, ánh mắt nhìn Điền Trung Phương Tử, nói:
- Con gái cô thực sự là vẫn còn trinh sao? Ở Nhật Bản thì chuyện này thực sự là hiếm thấy đúng không?
Mông của Cơ Dã Diệu Tử theo phản xạ thu nhỏ lại. Đóa hoa cúc kia thu nhỏ lại như củ lạc, cô ta thở hổn hển nói:
- Bình thường nó đều dẫn theo vệ sĩ. Ai dám trêu trọc con gái của lão đại nhóm Sơn Khẩu chứ?
Đỗ Long thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói:
- Nói cũng đúng, lão quỷ kia có con gái chắc chắn là phải coi như bảo bối. Con rể cũng phải chọn người tốt nhất, người bình thường sao có thể tùy ý có được?
Đỗ Long thu hồi tay trên người Cơ Dã Diệu Tử, đặt trước mũi hít hà, nói:
- Đây là mùi dầu ô liu sao, xem ra cô rất chú ý vệ sinh cá nhân...Tuy rằng chồng cô nửa năm không động vào cô rồi, nhưng mỗi ngày cô vẫn vệ sinh chỗ này sạch sẽ...Ngay cả đến nơi này cũng không quên...Hay là cô sớm đã biết sẽ gặp được tôi, hơn nữa còn biết tôi thích nhất là đi cửa sau sao?
Cơ Dã Diệu Tử cả kinh, cô cũng không bài xích đi cửa sau. Tuy nhiên...Bây giờ không thích hợp, bởi vì...Cơ hội duy nhất để cô và con gái sinh tồn chính là thứ giấu ở chỗ nụ hoa cúc nhỏ. Nếu bị Đỗ Long phát hiện ra, thì thật sự sẽ không ổn. Cho dù không bị hắn phát hiện, thì thứ thô ráp to như ngón tay mà bị đẩy sâu vào trong sâu thì chắc chắn cũng không phải là chuyện đùa.
Cơ Dã Diệu Tử cảm thấy Đỗ Long nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa của mình, vài lần nhẹ nhàng kìm chế ý đồ xâm nhập. Trong lòng Cơ Dã Diệu Tử khẩn trương, cảm giác cũng dần trở lên nhạy bén, cô cắn răng nói:
- Đừng...Cảnh sát Đỗ. Có thể... Đừng chơi nơi đó trước...Phía sau của tôi khá nhạy cảm, nếu như sớm ẩm ướt hết thì anh nhất định sẽ không hài lòng. Phía trước của tôi cũng rất tốt, anh đi vào một lần sẽ biết, cam đoan sẽ không thua kém gì phía sau đâu.
Đỗ Long chỉ muốn trêu trọc cô, do đó cũng không nhất định là ngay từ lúc bắt đầu phải chơi từ phía sau. Hai tay của hắn nắm lấy cặp mông đầy đặn của Cơ Dã Diệu Tử, nói:
- Được, tôi phải thử xem phía trước của cô tốt như thế nào, nhấc mông lên!
Mông Cơ Dã Diệu Tử bị Đỗ Long ôm lấy. Cơ Dã Diệu Tử biết rằng Đỗ Long muốn xực cô từ phía sau, nên cô chỉ có thể quỳ gối rồi nhấc mông lên. Đỗ Long sờ phía dưới cô, thấy chỗ đó còn chưa đủ trơn, dùng sức vỗ mấy cái, Đỗ Long hướng về phía Điền Trung Phương Tử vẫy một cái, nói:
- Còn ngơ ngẩn cái gì? Mau tới đây dùng miệng thổi cho tôi!
Điền Trung Phương Tử do dự, dưới sự thúc giục của Cơ Dã Diệu Tử ả mới lề mề đi tới trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long kéo tay ả, ấn trước mặt mình nói:
- Giết người cũng không chớp mặt một cái, thổi kèn cho tôi cũng không được lề mề. Các cô không muốn sống thì cứ việc nói thẳng.
Vẻ mặt Điền Trung Phương Tử ủy khuất quỳ trước mặt Đỗ Long, chậm rãi cúi người. Một tay cầm lấy, chậm rãi mang bảo bối của Đỗ Long đến trước mặt. Nhẹ nhàng âu yếm, khẽ liếm, nước mắt lại không kìm nổi mà rơi xuống.
- Hai người đều là nhân vật nguy hiểm, tôi lo lắng sau này mình sẽ không được hưởng phúc hưởng lợi nữa....Cho nên phải đề phòng một chút...
Cơ Dã Diệu Tử nói:
- Chúng tôi tay không tấc sắt. Anh lợi hại như vậy, sao có thể sợ chúng tôi được chứ? Hay là...Anh muốn chơi đặc biệt một chút? Khó trách lúc nãy anh không cho Mèo rừng trói chúng tôi lại...
Đỗ Long cười xấu xa nói:
- Dù sao thì trói lại sẽ an toàn hơn một chút. Không phải sao? Tôi không muốn bởi vì lo lắng mà không tận tình hưởng thụ được.
Trong lòng Cơ Dã Diệu Tử nhanh chóng cân nhắc một chút, sau đó cô sảng khoái nói:
- Được rồi, anh trói đi, trói tôi là được rồi đúng không? Nếu trói Phương Tử lại nữa thì khả năng phục vụ anh của nó sẽ giảm đi đấy.
Dây thừng mà Đỗ Long nhặt lên vốn dĩ là dây thừng để trói Lương Kiến Vinh. Cơ Dã Diệu Tử quay lưng lại ngồi quỳ trên giường, bộ dáng ngoan ngoãn đó khiến dục hỏa của Đỗ Long tăng vọt. Tuy nhiên Đỗ Long vẫn nhớ trên người cô vẫn còn cất giấu hung khí. Nếu bản thân hơi lơi lỏng một chút thôi, hai mẹ con này sẽ không hạ thủ lưu tình với mình đâu.
Đỗ Long không chút do dự cầm lấy một đầu sợi dây, đem giây thừng vòng qua cổ Cơ Dã Diệu Tử. Sau đó đưa giây thừng lần lượt luồn qua nách ra đằng sau, rồi quấn hai vòng trên cẳng tay, lần lượt buộc hai đầu dây ở hai cẳng tay lại với nhau. Sau đó lại kéo hai đầu dây thừng ra phía giữa lưng, rồi lại vòng lên cổ, kéo đầu dây từ sau lưng về phía trước thành thong lọng ở cổ. Cơ Dã Diệu Tử hừ nhẹ một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ thống khổ, trong lòng cũng bắt đầu thấy có cảm giác không ổn.
Đỗ Long lại tiếp tục luồn dây thừng qua cổ lần lượt trói ở hai cẳng tay, khiến hai cẳng tay cọ sát vào nhau phía sau lưng. Lại lần nữa thả thòng lọng phía sau cổ, nhấc hai cẳng tay lên phía trên. Sau đó buộc chặt hai đầu dây thừng ở hai cổ tay, cuối cùng đưa dây thừng trở lại phía sau cổ và kết nút ở đó.
Cơ Dã Diệu Tử bị Đỗ Long trói thành hình dáng chắp tay bái Quan Âm. Hai tay để cao ở phía sau, căn bản là không với được nút buộc. Sau khi buộc như này, Cơ Dã Diệu Tử biết rằng trừ phi xuất hiện kỳ tích, bằng không thì không có cách nào để cởi trói.
- Không ngờ cảnh sát Đỗ lại hiểu rõ thuật trói của nước chúng tôi như thế.
Cơ Dã Diệu Tử quay đầu cười quyến rũ nói:
- Bây giờ...Hẳn là cảnh sát Đỗ yên tâm rồi chứ?
Đỗ Long cười nói:
- Thuật trói mà tôi dùng là của Hoa Hạ chính tông, không hề liền quan đến Nhật Bản các cô. Còn theo cách chơi biến thái của người Nhật thì cách trói không phải như thế này.
Đỗ Long đẩy một cái, Cơ Dã Diệu Tử lập tức ngã xuống giường. Điền Trung Phương Tử có chút sợ hãi co rúm lại ở góc giường. Đỗ Long nhất thời cũng không đếm xỉa tới ả. Hắn bắt được hai chân Điền Trung Phương Tử, nắm trong tay đắn đo một chút, hứng thú sờ soạng dọc theo chân Điền Trung Phương Tử đi lên.
Khi tay hắn đến biên giới vùng cỏ thơm, Cơ Dã Diệu Tử lập tức phát ra tiếng thở dốc.
Đỗ Long vỗ mông Cơ Dã Diệu Tử, cặp mông đầy đặn lập tức phập phồng đung đưa. Cơ Dã Diệu Tử kêu lên một tiếng, Đỗ Long cười nói:
- Tôi không phải chồng cô, cô không cần giả vờ kêu đau để dụ dỗ tôi. Chồng cô hơn năm mươi tuổi rồi đúng không? Lão quỷ đó bao lâu thì chơi cô một lần? Lão ta có thể thỏa mãn cơ thể đầy khát khao này của cô sao?
Cơ Dã Diệu Tử vẫn trung thành với chồng mình, lời nói của Đỗ Long khiến trong lòng cô dâng lên chút xấu hổ. Tuy nhiên cô lập tức hiểu được đây là kế công kích của Đỗ Long, cô lập tức dứt bỏ sự áy náy với chồng, năn nỉ nói:
- Đừng nhắc đến lão ta có được không? Bây giờ tôi là của anh, anh hãy chơi tôi đi!
Đỗ Long thấy lời nói của mình không có hiệu quả, hắn tùy tay sờ mông Cơ Dã Diệu Tử. Ẩn sau mông lộ ra cánh hoa cúc, hắn nói:
- Cô chắc là không mắc bệnh truyền nhiễm chứ? Tôi rất cẩn thận đấy, một đời danh tiếng không thể lưu lại trên người cô được.
Cơ Dã Diệu Tử vừa thẹn vừa phẫn nộ nói:
- Không nên nói những lời nhục nhã này nữa. Đời này tôi chỉ có một người đàn ông. Nếu không vì cứu hai mẹ con thì dù anh có giết tôi, tôi cũng không để anh động đến một đầu ngón tay của tôi đâu!
Mặc dù những lời này của Cơ Dã Diệu Tử có chút giận dữ, tuy nhiên cũng không phải là có ý gì xấu. Dựa vào thân phận của chồng cô, thì cô cũng không có bao nhiêu cơ hội hầu hạ những người đàn ông khác.
Ngón trỏ Đỗ Long dọc theo rãnh mông Cơ Dã Diệu Tử đi xuống. Khi lướt qua đóa hoa cúc thì nhẹ nhàng ấn một chút, ánh mắt nhìn Điền Trung Phương Tử, nói:
- Con gái cô thực sự là vẫn còn trinh sao? Ở Nhật Bản thì chuyện này thực sự là hiếm thấy đúng không?
Mông của Cơ Dã Diệu Tử theo phản xạ thu nhỏ lại. Đóa hoa cúc kia thu nhỏ lại như củ lạc, cô ta thở hổn hển nói:
- Bình thường nó đều dẫn theo vệ sĩ. Ai dám trêu trọc con gái của lão đại nhóm Sơn Khẩu chứ?
Đỗ Long thu hồi ánh mắt, mỉm cười nói:
- Nói cũng đúng, lão quỷ kia có con gái chắc chắn là phải coi như bảo bối. Con rể cũng phải chọn người tốt nhất, người bình thường sao có thể tùy ý có được?
Đỗ Long thu hồi tay trên người Cơ Dã Diệu Tử, đặt trước mũi hít hà, nói:
- Đây là mùi dầu ô liu sao, xem ra cô rất chú ý vệ sinh cá nhân...Tuy rằng chồng cô nửa năm không động vào cô rồi, nhưng mỗi ngày cô vẫn vệ sinh chỗ này sạch sẽ...Ngay cả đến nơi này cũng không quên...Hay là cô sớm đã biết sẽ gặp được tôi, hơn nữa còn biết tôi thích nhất là đi cửa sau sao?
Cơ Dã Diệu Tử cả kinh, cô cũng không bài xích đi cửa sau. Tuy nhiên...Bây giờ không thích hợp, bởi vì...Cơ hội duy nhất để cô và con gái sinh tồn chính là thứ giấu ở chỗ nụ hoa cúc nhỏ. Nếu bị Đỗ Long phát hiện ra, thì thật sự sẽ không ổn. Cho dù không bị hắn phát hiện, thì thứ thô ráp to như ngón tay mà bị đẩy sâu vào trong sâu thì chắc chắn cũng không phải là chuyện đùa.
Cơ Dã Diệu Tử cảm thấy Đỗ Long nhẹ nhàng vuốt ve cánh hoa của mình, vài lần nhẹ nhàng kìm chế ý đồ xâm nhập. Trong lòng Cơ Dã Diệu Tử khẩn trương, cảm giác cũng dần trở lên nhạy bén, cô cắn răng nói:
- Đừng...Cảnh sát Đỗ. Có thể... Đừng chơi nơi đó trước...Phía sau của tôi khá nhạy cảm, nếu như sớm ẩm ướt hết thì anh nhất định sẽ không hài lòng. Phía trước của tôi cũng rất tốt, anh đi vào một lần sẽ biết, cam đoan sẽ không thua kém gì phía sau đâu.
Đỗ Long chỉ muốn trêu trọc cô, do đó cũng không nhất định là ngay từ lúc bắt đầu phải chơi từ phía sau. Hai tay của hắn nắm lấy cặp mông đầy đặn của Cơ Dã Diệu Tử, nói:
- Được, tôi phải thử xem phía trước của cô tốt như thế nào, nhấc mông lên!
Mông Cơ Dã Diệu Tử bị Đỗ Long ôm lấy. Cơ Dã Diệu Tử biết rằng Đỗ Long muốn xực cô từ phía sau, nên cô chỉ có thể quỳ gối rồi nhấc mông lên. Đỗ Long sờ phía dưới cô, thấy chỗ đó còn chưa đủ trơn, dùng sức vỗ mấy cái, Đỗ Long hướng về phía Điền Trung Phương Tử vẫy một cái, nói:
- Còn ngơ ngẩn cái gì? Mau tới đây dùng miệng thổi cho tôi!
Điền Trung Phương Tử do dự, dưới sự thúc giục của Cơ Dã Diệu Tử ả mới lề mề đi tới trước mặt Đỗ Long. Đỗ Long kéo tay ả, ấn trước mặt mình nói:
- Giết người cũng không chớp mặt một cái, thổi kèn cho tôi cũng không được lề mề. Các cô không muốn sống thì cứ việc nói thẳng.
Vẻ mặt Điền Trung Phương Tử ủy khuất quỳ trước mặt Đỗ Long, chậm rãi cúi người. Một tay cầm lấy, chậm rãi mang bảo bối của Đỗ Long đến trước mặt. Nhẹ nhàng âu yếm, khẽ liếm, nước mắt lại không kìm nổi mà rơi xuống.
/1403
|