Trong điện thoại truyền đến giọng của Hàn Vĩ Quân, y nói: - Đỗ Long, nghe nói cậu phái người đi bắt Hầu Hạp? Còn kiểm tra câu lạc bộ giải trí đĩa bay, chuyện lớn như vậy tại sao không nói trước cho tôi biết? Các cậu nắm giữ chứng cớ gì? Từ trong câu lạc bộ giải trí tìm ra cái gì rồi sao?
Giọng của Hàn Vĩ Quân có vẻ có chút tức giận. Đỗ Long nhướn mày, trong lòng cũng bốc hỏa, hắn nói: - Tôi không phái người bắt Hầu Hạp? Cục trưởng Hàn, ông từ đâu nghe được tin tức nói Hầu Hạp bị bắt?
Hàn Vĩ Quân nói: - Là luật sư của Hầu Hạp, ông ta vất vả tìm tôi nói là các cậu chẳng những bắt Hầu Hạp, mà còn không cho phép anh ta gặp bất cứ ai, cũng không cho anh ta gọi nghe điện thoại. Luật sư của anh ta muốn chúng ta mau chóng giải thích. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các cậu không phải là đang tra tấn bức cung chứ? Hầu Hạp vẫn là người có địa vị xã hội nhất định đấy, các cậu không được làm càn!
Đỗ Long nói: - Cục trưởng Hàn, hôm nay tôi không có sắp xếp bất kỳ hành động gì. Nếu như không phải ông nghe lầm thì khẳng định là có người tự tiện hành động. Tôi sẽ điều tra, nhất định sẽ sớm cho ông một lời giải thích.
Hàn Vĩ Quân nói: - Cậu không biết sao? Được rồi, cậu nhanh chóng làm sáng tỏ cho tôi, trong vòng nửa giờ phải cho tôi câu trả lời!
Đỗ Long sau khi cúp điện thoại cũng không lập tức gọi điện thoại cho bọn Dương Xương Hiền hoặc Triệu Thông Quốc. Qua chừng mười phút điện thoại của Đỗ Long lại vang lên, Đỗ Long thản nhiên nói: - Xin chào, tôi là Đỗ Long...
Trong điện thoại truyền đến giọng của Triệu Thông Quốc, cậu ta hạ giọng nói: - Đại đội trưởng, rất xin lỗi... Chúng tôi không nghe theo sự sai bảo của anh... bây giờ phiền phức rồi. Đại đội phó Dương dẫn chúng tôi đến lục soát câu lạc bộ giải trí đĩa bay, còn bắt cả bọn Hầu Hạp, a Phi...
Đỗ Long ngừng một chút mới dùng sức vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát: - Đây là chuyện gì? Không phải tôi đã dặn dò các cậu rồi sao? Không có mệnh lệnh của tôi tuyệt đối không được đi va chạm với Hầu Hạp và câu lạc bộ giải trí đĩa bay! Các cậu không coi lời tôi nói ra gì sao?
Triệu Thông Quốc ruột gan đều hối hận, cậu ta thấp giọng nói: - Đại đội trưởng, bọn a Phi đột nhiên tới sân bay mua vé máy bay phải rời khỏi. Chúng tôi lo bọn chúng muốn chạy tội, mọi người sau khi thương lượng quyết định tiến hành bắt giữ...
Đỗ Long cười lạnh nói: - Khá cho cái câu mọi người sau khi thương lượng. Tôi là Đại đội trưởng, là lãnh đạo của các cậu. Hành động lớn như vậy lại không có ai thông báo trước cho tôi biết, các cậu tôn trọng tôi như vậy sao? Được rồi, khoản nợ này sau này sẽ tính sổ với các cậu. Các cậu người cũng bắt rồi, câu lạc bộ giải trí cũng lục soát rồi, tìm được cái gì có ích không?
Triệu Thông Quốc nói: -Không có, không có cái gì, toàn bộ câu lạc bộ giải trí rất sạch sẽ, chẳng thu được cái gì. Sau khi đột nhiển thẩm tra, phát hiện bọn a Phi đều có chứng cớ hoặc là nhân chứng ngoại phạm, chúng tôi đã bắt nhầm người rồi.
Đỗ Long hừ một tiếng, nói: - Lúc họp lỗ tai của các cậu nghe đi đâu vậy? Tôi đã lặp đi lặp lại nói rằng bọn Hầu Hạp không liên quan với vụ án, các cậu không nghe, bây giờ thì tốt rồi. Thật sự hoàn toàn lâm vào bị động rồi, các cậu bây giờ vui không?
Triệu Thông Quốc bị mắng cho không nhấc nổi đầu, cậu ta cười khổ nói: - Đại đội trưởng, sai đã sai rồi, tôi nguyện gánh mọi trách nhiệm. Sau sự việc anh xử lý tôi như thế nào cũng được, bây giờ anh vẫn là khẩn trương tới đâu thu dọn tàn cục đi.
Đỗ Long nói: - Cậu gánh nổi sao? Hừ, Dương Xương Hiền đâu? Gọi anh ta lại đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta!
Không lâu điện thoại liền chuyển đến tay Dương Xương Hiền. Dương Xương Hiền gắng gượng gọi một tiếng Đại đội trưởng, sau đó liền bị Đỗ Long mắng cho lút mặt lút mũi. Dương Xương Hiề biết mình đuối lý, anh ta không dám tranh luận. Tuy nhiên bị một tên tiểu tử ít tuổi hơn mình mắng mỏ, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Tôi lập tức trở về đại đội, các anh hãy lập tức thả người. Nếu quay về đại đội còn thấy bọn Hầu Hạp vẫn ở đó, tôi sẽ cắt chức các anh!
Sau khi Đỗ Long rống xong lập tức cúp điện thoại. Chỉ nghe giọng Bạch Nhạc Tiên hỏi: - Làm sao vậy? Lại phải về làm việc sao?
Đỗ Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên mặc đồ ngủ đang vịn khung cửa đứng ở đó. Bộ dạng ** như tuyết trắng còn ngái ngủ thật là khiến người ta thèm nhỏ dãi. Chỉ có điều bây giờ Đỗ Long không có thời gian đẩy cô ngã xuống. Đỗ Long đi lại ôm lấy cô, hôn một cái lên trán cô, dịu dàng nói: - Xin lỗi đã làm em tỉnh giấc. Đại đội có chút việc phải đi xử lý một chút. Em không cần chờ anh, nghỉ ngơi đi.
Dương Xương Hiền xanh mặt trả di động lại cho Triệu Thông Quốc, nói: - Thả tất cả ra đi.
Bắt người thì dễ thả người thì khó. Hầu Hạp nhận được chỉ điểm của Hồ Thông Viễn, ỷ lại ở Đại đội trị an không chịu đi. Gã ta còn kêu to muốn gặp lãnh đạo Cục công an, phải kiện đội trị an tra tấn bức cung và vân vân. Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của tên khốn kiếp này, Triệu Thông Quốc điên tiết, cậu ta quơ lấy côn điện một phát chọc vào cánh tay Hầu Hạp. C-K-Í-T..T...T một tiếng, hồ quang nhảy lên trên da Hầu Hạp. Hầu Hạp tức thì run rẩy ngã xuống, đầu lưỡi chết lặng không thốt ra lời.
Triệu Thông Quốc giận dữ hét lên về phía gã ta: - Nhìn rõ một chút, bố mày tên là Triệu Thông Quốc, là bố mày dí điện chơi với mày, mày có gan thì kiện tao đi!
Nói xong, Triệu Thông Quốc lại chọc một cái vào dưới bụng gã. Hầu Hạp lúc này bị điện giật đến mức toàn thân đều cong lại như một con tôm lớn.
Mọi người thấy côn điện không ngừng lóe hỏa hoa trên người Hầu Hạp. Bọn họ lo Hầu Hạp bị điện giật chết hoặc bị giật tàn phế, vội vàng kéo Triệu Thông Quốc ra. Triệu Thông Quốc vẫn hét mắng: - Mày cái đồ chó hoang không chịu cút đi có phải không? Được, nhốt riêng gã ta lại cho tôi, bố mày phải cùng gã chơi trò bịt mắt bắt dê!
Nghe những lời này, đàn em của Hầu Hạp vội vàng đỡ Hầu Hạp đi ra ngoài, không dám dừng lại nửa giây.
Triệu Thông Quốc đuổi theo ra ngoài, mắng: - Đồ xã hội đen chó hoang lúc nào cũng dám uy hiếp cảnh sát. Đồ chó hoang mày cứ chờ đấy, sớm muộn gì bố mày cũng tống mày vào nhà lao. Bố mày mỗi ngày đều tìm mày giáo huấn, xem mày còn dám túm cùng bố mày không!
Hầu Hạp ra đến bên ngoài mới dám nói: - Hoa Hạ là xã hội pháp trị, tao phải kiện chúng mày nghiêm hình bức cung!
Triệu Thông Quốc cầm côn điện đuổi tới, hù dọa Hầu Hạp sợ tới mức vội vàng lên xe, thúc giục đàn em của gã nổ máy xe ô tô chạy thoát như bay.
Dương Xương Hiền lúc này mới đi ra, anh ta nghiêm mặt nói với Triệu Thông Quốc: - Triệu Thông Quốc, cậu đang làm gì vậy? Cậu sao có thể tùy tiện đánh người? Cậu muốn bị mất chức sao? Mau thu côn lại, vào bên trong ngồi cho tôi!
Triệu Thông Quốc mặc dù bị mắng, nhưng cậu ta không một chút hối hận. Cậu ta xoay người bước đi vào Đại đội trị an, các đồng sự ở bên cạnh đều âm thầm giơ ngón tay cái lên về phía cậu ta.
Không bao lâu Đỗ Long đã đến, hắn vừa đi vừa nói với Dương Xương Hiền đang nghênh đón: - Triệu tập tất cả những người tham ra hành động lại đây, họp!
Trong phòng họp nhỏ nhiều người tụ tập lại với nhau. Đại đa số đều tự mình xách ghế tới ngồi, tất cả mọi người thấp thỏm cúi đầu xuống. Đỗ Long mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua một vòng, sau đó nói: - Đại đội phó Dương, đây là chuyện gì vậy? Ai có thể nói cho tôi nghe chi tiết một chút quá trình sự việc không?
Dương Xương Hiền chỉ đành nói một lượt quá trình phát sinh sự việc, ngay cả chuyện Triệu Thông Quốc dùng côn điện xua đuổi Hầu Hạp đều nói ra hết.
Triệu Thông Quốc bây giờ đã tỉnh táo lại, cậu ta ý thức được sự kích động của mình, cậu ta có chút hối hận cúi đầu xuống. Sau khi Dương Xương Hiền nói xong, trong phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng, đều sợ đụng vào họng súng.
Đỗ Long liếc nhìn Triệu Thông Quốc một cái, nói: - Tốt lắm, các anh hôm nay cuối cùng cũng có người làm đúng một việc. Chúng ta là cảnh sát, cho dù liều cái mạng này, chúng ta cũng không thể đánh mất thể diện của cảnh sát. Khiến cho phần tử phạm tội kiêu ngạo như thế, Triệu Thông Quốc cậu làm tốt lắm!
- A! Triệu Thông Quốc ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngạc nhiên. Tất cả mọi người trong phòng họp cũng đều phát ra tiếng kinh ngạc...
Giọng của Hàn Vĩ Quân có vẻ có chút tức giận. Đỗ Long nhướn mày, trong lòng cũng bốc hỏa, hắn nói: - Tôi không phái người bắt Hầu Hạp? Cục trưởng Hàn, ông từ đâu nghe được tin tức nói Hầu Hạp bị bắt?
Hàn Vĩ Quân nói: - Là luật sư của Hầu Hạp, ông ta vất vả tìm tôi nói là các cậu chẳng những bắt Hầu Hạp, mà còn không cho phép anh ta gặp bất cứ ai, cũng không cho anh ta gọi nghe điện thoại. Luật sư của anh ta muốn chúng ta mau chóng giải thích. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Các cậu không phải là đang tra tấn bức cung chứ? Hầu Hạp vẫn là người có địa vị xã hội nhất định đấy, các cậu không được làm càn!
Đỗ Long nói: - Cục trưởng Hàn, hôm nay tôi không có sắp xếp bất kỳ hành động gì. Nếu như không phải ông nghe lầm thì khẳng định là có người tự tiện hành động. Tôi sẽ điều tra, nhất định sẽ sớm cho ông một lời giải thích.
Hàn Vĩ Quân nói: - Cậu không biết sao? Được rồi, cậu nhanh chóng làm sáng tỏ cho tôi, trong vòng nửa giờ phải cho tôi câu trả lời!
Đỗ Long sau khi cúp điện thoại cũng không lập tức gọi điện thoại cho bọn Dương Xương Hiền hoặc Triệu Thông Quốc. Qua chừng mười phút điện thoại của Đỗ Long lại vang lên, Đỗ Long thản nhiên nói: - Xin chào, tôi là Đỗ Long...
Trong điện thoại truyền đến giọng của Triệu Thông Quốc, cậu ta hạ giọng nói: - Đại đội trưởng, rất xin lỗi... Chúng tôi không nghe theo sự sai bảo của anh... bây giờ phiền phức rồi. Đại đội phó Dương dẫn chúng tôi đến lục soát câu lạc bộ giải trí đĩa bay, còn bắt cả bọn Hầu Hạp, a Phi...
Đỗ Long ngừng một chút mới dùng sức vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát: - Đây là chuyện gì? Không phải tôi đã dặn dò các cậu rồi sao? Không có mệnh lệnh của tôi tuyệt đối không được đi va chạm với Hầu Hạp và câu lạc bộ giải trí đĩa bay! Các cậu không coi lời tôi nói ra gì sao?
Triệu Thông Quốc ruột gan đều hối hận, cậu ta thấp giọng nói: - Đại đội trưởng, bọn a Phi đột nhiên tới sân bay mua vé máy bay phải rời khỏi. Chúng tôi lo bọn chúng muốn chạy tội, mọi người sau khi thương lượng quyết định tiến hành bắt giữ...
Đỗ Long cười lạnh nói: - Khá cho cái câu mọi người sau khi thương lượng. Tôi là Đại đội trưởng, là lãnh đạo của các cậu. Hành động lớn như vậy lại không có ai thông báo trước cho tôi biết, các cậu tôn trọng tôi như vậy sao? Được rồi, khoản nợ này sau này sẽ tính sổ với các cậu. Các cậu người cũng bắt rồi, câu lạc bộ giải trí cũng lục soát rồi, tìm được cái gì có ích không?
Triệu Thông Quốc nói: -Không có, không có cái gì, toàn bộ câu lạc bộ giải trí rất sạch sẽ, chẳng thu được cái gì. Sau khi đột nhiển thẩm tra, phát hiện bọn a Phi đều có chứng cớ hoặc là nhân chứng ngoại phạm, chúng tôi đã bắt nhầm người rồi.
Đỗ Long hừ một tiếng, nói: - Lúc họp lỗ tai của các cậu nghe đi đâu vậy? Tôi đã lặp đi lặp lại nói rằng bọn Hầu Hạp không liên quan với vụ án, các cậu không nghe, bây giờ thì tốt rồi. Thật sự hoàn toàn lâm vào bị động rồi, các cậu bây giờ vui không?
Triệu Thông Quốc bị mắng cho không nhấc nổi đầu, cậu ta cười khổ nói: - Đại đội trưởng, sai đã sai rồi, tôi nguyện gánh mọi trách nhiệm. Sau sự việc anh xử lý tôi như thế nào cũng được, bây giờ anh vẫn là khẩn trương tới đâu thu dọn tàn cục đi.
Đỗ Long nói: - Cậu gánh nổi sao? Hừ, Dương Xương Hiền đâu? Gọi anh ta lại đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta!
Không lâu điện thoại liền chuyển đến tay Dương Xương Hiền. Dương Xương Hiền gắng gượng gọi một tiếng Đại đội trưởng, sau đó liền bị Đỗ Long mắng cho lút mặt lút mũi. Dương Xương Hiề biết mình đuối lý, anh ta không dám tranh luận. Tuy nhiên bị một tên tiểu tử ít tuổi hơn mình mắng mỏ, trong lòng vô cùng khó chịu.
- Tôi lập tức trở về đại đội, các anh hãy lập tức thả người. Nếu quay về đại đội còn thấy bọn Hầu Hạp vẫn ở đó, tôi sẽ cắt chức các anh!
Sau khi Đỗ Long rống xong lập tức cúp điện thoại. Chỉ nghe giọng Bạch Nhạc Tiên hỏi: - Làm sao vậy? Lại phải về làm việc sao?
Đỗ Long quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Nhạc Tiên mặc đồ ngủ đang vịn khung cửa đứng ở đó. Bộ dạng ** như tuyết trắng còn ngái ngủ thật là khiến người ta thèm nhỏ dãi. Chỉ có điều bây giờ Đỗ Long không có thời gian đẩy cô ngã xuống. Đỗ Long đi lại ôm lấy cô, hôn một cái lên trán cô, dịu dàng nói: - Xin lỗi đã làm em tỉnh giấc. Đại đội có chút việc phải đi xử lý một chút. Em không cần chờ anh, nghỉ ngơi đi.
Dương Xương Hiền xanh mặt trả di động lại cho Triệu Thông Quốc, nói: - Thả tất cả ra đi.
Bắt người thì dễ thả người thì khó. Hầu Hạp nhận được chỉ điểm của Hồ Thông Viễn, ỷ lại ở Đại đội trị an không chịu đi. Gã ta còn kêu to muốn gặp lãnh đạo Cục công an, phải kiện đội trị an tra tấn bức cung và vân vân. Nhìn thấy bộ dạng kiêu ngạo của tên khốn kiếp này, Triệu Thông Quốc điên tiết, cậu ta quơ lấy côn điện một phát chọc vào cánh tay Hầu Hạp. C-K-Í-T..T...T một tiếng, hồ quang nhảy lên trên da Hầu Hạp. Hầu Hạp tức thì run rẩy ngã xuống, đầu lưỡi chết lặng không thốt ra lời.
Triệu Thông Quốc giận dữ hét lên về phía gã ta: - Nhìn rõ một chút, bố mày tên là Triệu Thông Quốc, là bố mày dí điện chơi với mày, mày có gan thì kiện tao đi!
Nói xong, Triệu Thông Quốc lại chọc một cái vào dưới bụng gã. Hầu Hạp lúc này bị điện giật đến mức toàn thân đều cong lại như một con tôm lớn.
Mọi người thấy côn điện không ngừng lóe hỏa hoa trên người Hầu Hạp. Bọn họ lo Hầu Hạp bị điện giật chết hoặc bị giật tàn phế, vội vàng kéo Triệu Thông Quốc ra. Triệu Thông Quốc vẫn hét mắng: - Mày cái đồ chó hoang không chịu cút đi có phải không? Được, nhốt riêng gã ta lại cho tôi, bố mày phải cùng gã chơi trò bịt mắt bắt dê!
Nghe những lời này, đàn em của Hầu Hạp vội vàng đỡ Hầu Hạp đi ra ngoài, không dám dừng lại nửa giây.
Triệu Thông Quốc đuổi theo ra ngoài, mắng: - Đồ xã hội đen chó hoang lúc nào cũng dám uy hiếp cảnh sát. Đồ chó hoang mày cứ chờ đấy, sớm muộn gì bố mày cũng tống mày vào nhà lao. Bố mày mỗi ngày đều tìm mày giáo huấn, xem mày còn dám túm cùng bố mày không!
Hầu Hạp ra đến bên ngoài mới dám nói: - Hoa Hạ là xã hội pháp trị, tao phải kiện chúng mày nghiêm hình bức cung!
Triệu Thông Quốc cầm côn điện đuổi tới, hù dọa Hầu Hạp sợ tới mức vội vàng lên xe, thúc giục đàn em của gã nổ máy xe ô tô chạy thoát như bay.
Dương Xương Hiền lúc này mới đi ra, anh ta nghiêm mặt nói với Triệu Thông Quốc: - Triệu Thông Quốc, cậu đang làm gì vậy? Cậu sao có thể tùy tiện đánh người? Cậu muốn bị mất chức sao? Mau thu côn lại, vào bên trong ngồi cho tôi!
Triệu Thông Quốc mặc dù bị mắng, nhưng cậu ta không một chút hối hận. Cậu ta xoay người bước đi vào Đại đội trị an, các đồng sự ở bên cạnh đều âm thầm giơ ngón tay cái lên về phía cậu ta.
Không bao lâu Đỗ Long đã đến, hắn vừa đi vừa nói với Dương Xương Hiền đang nghênh đón: - Triệu tập tất cả những người tham ra hành động lại đây, họp!
Trong phòng họp nhỏ nhiều người tụ tập lại với nhau. Đại đa số đều tự mình xách ghế tới ngồi, tất cả mọi người thấp thỏm cúi đầu xuống. Đỗ Long mặt lạnh lùng, ánh mắt đảo qua một vòng, sau đó nói: - Đại đội phó Dương, đây là chuyện gì vậy? Ai có thể nói cho tôi nghe chi tiết một chút quá trình sự việc không?
Dương Xương Hiền chỉ đành nói một lượt quá trình phát sinh sự việc, ngay cả chuyện Triệu Thông Quốc dùng côn điện xua đuổi Hầu Hạp đều nói ra hết.
Triệu Thông Quốc bây giờ đã tỉnh táo lại, cậu ta ý thức được sự kích động của mình, cậu ta có chút hối hận cúi đầu xuống. Sau khi Dương Xương Hiền nói xong, trong phòng hội nghị hoàn toàn yên tĩnh, không người nào dám lên tiếng, đều sợ đụng vào họng súng.
Đỗ Long liếc nhìn Triệu Thông Quốc một cái, nói: - Tốt lắm, các anh hôm nay cuối cùng cũng có người làm đúng một việc. Chúng ta là cảnh sát, cho dù liều cái mạng này, chúng ta cũng không thể đánh mất thể diện của cảnh sát. Khiến cho phần tử phạm tội kiêu ngạo như thế, Triệu Thông Quốc cậu làm tốt lắm!
- A! Triệu Thông Quốc ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngạc nhiên. Tất cả mọi người trong phòng họp cũng đều phát ra tiếng kinh ngạc...
/1403
|