Lâm Nhã Hân cười hì hì, ngoan ngoãn nằm úp sấp trên bàn làm việc. Đỗ Long dùng sức vỗ vào cặp mông béo tốt của Lâm Nhã Hân khiến nó cứ phập phồng lên xuống. Đến lúc Lâm Nhã Hân kêu đau, Đỗ Long mới dùng dây cột từ trên cổ Lâm Nhã Hân đến bả vai rồi vòng quanh lưng, quấn bốn năm vòng trên đôi tay trắng như tuyết của cô rồi trói chặt chúng ra sau lưng...
Chỉ trong chớp mắt Lâm Nhã Hân đã biến thành bộ dạng hai tay bị trói sau lưng, tuy rằng khó chịu nhưng cô còn có thể nhịn được. Ngay sau đó Đỗ Long dùng dây thừng trói tách hai chân của của cô ra buộc vào hai bên bàn làm việc. Bây giờ Lâm Nhã Hân cũng chỉ có thể nằm úp trên bàn mà chổng mông và mở rộng chân ra thôi.
Đỗ Long dùng dây làm roi, quất vài cái trên mông của Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân rên rỉ một cách khoa trương nên Đỗ Long cũng không nhịn được nữa, hắn nhanh chóng cởi quần, giơ cao thần khí vốn đã cứng ngắc quất vài cái trên mông Lâm Nhã Hân rồi cọ xát trong khe mông của cô. Lâm Nhã Hân thút thít kêu:
- Mau... Cho em...
Đỗ Long hừ một tiếng, rốt cục đâm vào, Lâm Nhã Hân lập tức phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn...
- A a! ...
Lâm Nhã Hân yêu kiều uốn người kêu to, một nguồn sức mạnh chinh phục đầy sung mãn và mạnh mẽ đang thiêu đốt kịch liệt dưới thân cô, nó sôi trào, quấy vào Lâm Nhã Hân khiến linh hồn cô không ngừng bay bổng...
Tiếng rên rỉ của Lâm Nhã Hân kiều mỵ êm tai như thế, giống như tiếng trời khiến người ta say mê. Đỗ Long thật bị cô hấp dẫn, không biết mệt mỏi xâm nhập vào thân thể cô. Kích thích cường độ cao liên tục khiến đại não Lâm Nhã Hân dần dần tiến vào một loại trạng thái khoảng không, trong tai dường như không nghe được những lời Đỗ Long đang không ngừng nói với cô nữa...
Lúc hồn phách của Lâm Nhã Hân cuối cùng về tới cơ thể, cô mới phát hiện mình đang bị Đỗ Long ôm trong lòng, phía dưới vẫn truyền đến cảm giác kích thích như cũ. Lâm Nhã Hân không cần nhìn cũng biết cái tên vô lại Đỗ Long này còn ở trong cơ thể mình. Cô cảm thấy cả người tê dại vô lực, đầu vẫn còn xoay mòng mòng, lúc cô miễn cưỡng xoay người mới phát hiện mình lại bị buộc chặt tứ chi, căn bản là không thể động đậy được.
Còn Đỗ Long, tên vô lại này đang một tay ôm lấy cô, một tay đang thao tác máy tính, không biết đang làm gì nữa.
- Ô...
Lâm Nhã Hân muốn nói chuyện thì lại phát hiện ra miệng mình đang bị chặn lại. Cô kêu ô ô vài tiếng bảo Đỗ Long lấy khăn mặt ra khỏi miệng mình. Lâm Nhã Hân hỏi:
- Bây giờ mấy giờ rồi? Anh đang xem gì thế?
Đỗ Long cười nói:
- Bây giờ là mười một giờ, còn sớm mà. Đêm nay anh cũng không có ý định trở về, thôi thì chơi với em cả đêm vậy, phía sau không phải có một cái giường lớn sao? Anh đang tìm kiếm trong máy tính, đây là máy của Hầu Hạp phải không? Ông chủ chỗ này thật lợi hại, thậm chí đến cả thứ này còn lấy về được. Anh nghe nói Hầu Hạp còn giấu diếm vài thứ, không biết tên đó có để trong máy tính không nữa.
Lâm Nhã Hân dựa vào vai Đỗ Long thở gấp, nhỏ nhẹ nói:
- Hệ thống máy này mới trang bị lại, ổ cứng đều bị format cả, làm sao còn tìm được thứ gì chứ...
Đỗ Long cười nói:
- Dù sao cũng không có việc gì, nên đi lòng vòng trên mạng thôi. Em có muốn xem video không? Anh đều lưu trên mạng cả rồi, chỉ cần download là có thể xem ngay.
Lâm Nhã Hân nói:
- Hay là thôi đi, nơi này dù sao cũng không phải trong nhà. Anh Long, em muốn đi tiểu...
Đỗ Long cởi trói cho Lâm Nhã Hân, cho cô đi tolet rồi tắm rửa một cái, lúc trở về Đỗ Long trói chặt lấy cô rồi ôm vào trong lòng xem cả đống thứ đã down về. Lâm Nhã Hân thấy bộng dạng thèm thuồng của hắn đối với mấy mỹ nữ trong đó, không nhịn nổi ghen tuông nói:
- Anh nhìn anh kìa, ăn trong bát nhìn trong nồi... Không cho tụi em kinh doanh mại dâm ma túy, thế mà anh lại tải mấy thứ này vào máy rồi ngồi xem trong phòng làm việc của em...
Đỗ Long cười nói:
- Anh vừa không kinh doanh, vừa không truyền bá thứ này, chỉ là coi thôi, như vậy cũng không tính là trái pháp luật được. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi mà...
Đang nói thì di động của Đỗ Long đột nhiên vang lên. Hắn mở di động, phát hiện là Triệu Thông Quốc gọi tới. Đỗ Long có chút buồn bực nghe điện thoại, hỏi:
- Này, Triệu Thông Quốc, có chuyện gì không?
Triệu Thông Quốc nói:
- Đại đội trưởng, lại xảy ra một vụ án phá xe cướp đồ trên đường Đoàn Kết gần chùa Bồ Đề. Anh mau đến đây xem đi.
Đỗ Long rất rõ ràng ý nghĩa của việc lại xảy ra vụ án phá xe cướp đồ là như thế nào, hắn mắng một tiếng, nói:
- Vậy tôi sẽ đến đó. Các cậu khống chế hiện trường trước đi, không cần kinh động quá nhiều người, tôi lập tức tới ngay.
Đỗ Long vừa buông điện thoại thì Lâm Nhã Hân thở dài tiếc nuối, rất thông cảm nói:
- Anh đi đi, em chờ anh.
Đỗ Long chớp chớp mắt rồi ngắm cái tủ quần áo to bằng gỗ lim cạnh tường, hắn nói:
- Anh giấu em vào trong cái tủ này được không? Anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở lại.
Lâm Nhã Hân sợ hãi liếc nhìn cái tủ một cái, có chút bận tâm, lại có chút chờ mong...
Chỉ chốc lát Đỗ Long đã trói chặt tứ chi Lâm Nhã Hân, che mắt bịt miệng cô rồi bỏ vào tủ quần áo, vắt sợi dây thừng lên thanh sắt dùng để treo quần áo mà treo Lâm Nhã Hân lên.
Vừa mới treo lên thì thanh sắt bỗng nhiên kêu két một tiếng rồi nghiêng xuống. Lâm Nhã Hân kinh hãi ô một tiếng, còn tưởng rằng thanh treo đã bị hỏng rồi, lại không nghĩ tới tấm ván gỗ phía sau tủ bỗng dưng tách ra hai bên, lộ ra một cái hốc sâu chừng một mét vuông.
Đỗ Long và Lâm Nhã Hân đều giật mình kinh hãi, chỉ thấy trong cái hốc ấy có một cây đèn nhỏ tự động sáng lên. Dưới sự chiếc sáng của ngọn đèn màu vỏ quýt ấy, từng cọc từng cọc tiền mặt một trăm tệ, còn có những cục vàng thỏi chói sáng, ngọc bích xanh mượt đập vào mắt.
- Ha hả, không ngờ mấy thứ của Hầu Hạp lại giấu ở chỗ này.
Đỗ Long cười phá lên, cái này thật cũng là dự mưu của hắn, vừa rồi lúc Lâm Nhã Hân còn mê man, hắn đã sớm điều tra tỉ mỉ chỗ làm việc kiêm luôn nghỉ ngơi của Hầu Hạp và đã phát hiện ra cái hốc này rồi.
- Wow...
Lâm Nhã Hân vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, không biết Đỗ Long sẽ xử lý mấy thứ này như thế nào đây.
- Chúng ta nếu có thể tự mình thành lập một quỹ cứu trợ thì tốt rồi...
Ánh mắt Đỗ Long lóe lên, nói:
- Những cọc tiền này hay là cho đi quyên góp hết đi, vàng thỏi và châu báu thì em tự xử lý sạch sẽ, đừng cho người khác biết có một cái hốc ẩn giấu chỗ này đấy. Nếu em không cẩn thận bị người ta biết thì lập tức thề thốt không nhận có lấy thứ gì trong đó cả. Vậy nên mỗi lần dùng này cái hốc này phải chú ý không cần để lại dấu vân tay và mồ hôi...
Lâm Nhã Hân cảm thấy nhẹ lòng một chút, tuy nhiên nghĩ đến việc phải quyên góp nhiều tiền như vậy, trong lòng của cô vẫn có chút luyến tiếc, huống chi còn phải nặc danh nữa...
- Đừng có tiếc, đây chính là việc tích đức đấy.
Đỗ Long cũng biết Lâm Nhã Hân đang nghĩ gì, hắn nhéo một phát cái vào mông của Lâm Nhã Hân, nói:
- Em mà không nghe lời thì anh sẽ nhốt em vào cái hốc này đó, nhốt vài ngày luôn đấy...Được rồi, em cứ ở đây với đống vàng bạc châu báu này đi, anh đi trước đây...
Đỗ Long đóng tủ kỹ rồi khóa trái cửa, nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ giải trí, tiến về phía hiện trường vụ án ...
Chỉ trong chớp mắt Lâm Nhã Hân đã biến thành bộ dạng hai tay bị trói sau lưng, tuy rằng khó chịu nhưng cô còn có thể nhịn được. Ngay sau đó Đỗ Long dùng dây thừng trói tách hai chân của của cô ra buộc vào hai bên bàn làm việc. Bây giờ Lâm Nhã Hân cũng chỉ có thể nằm úp trên bàn mà chổng mông và mở rộng chân ra thôi.
Đỗ Long dùng dây làm roi, quất vài cái trên mông của Lâm Nhã Hân. Lâm Nhã Hân rên rỉ một cách khoa trương nên Đỗ Long cũng không nhịn được nữa, hắn nhanh chóng cởi quần, giơ cao thần khí vốn đã cứng ngắc quất vài cái trên mông Lâm Nhã Hân rồi cọ xát trong khe mông của cô. Lâm Nhã Hân thút thít kêu:
- Mau... Cho em...
Đỗ Long hừ một tiếng, rốt cục đâm vào, Lâm Nhã Hân lập tức phát ra một tiếng rên rỉ thỏa mãn...
- A a! ...
Lâm Nhã Hân yêu kiều uốn người kêu to, một nguồn sức mạnh chinh phục đầy sung mãn và mạnh mẽ đang thiêu đốt kịch liệt dưới thân cô, nó sôi trào, quấy vào Lâm Nhã Hân khiến linh hồn cô không ngừng bay bổng...
Tiếng rên rỉ của Lâm Nhã Hân kiều mỵ êm tai như thế, giống như tiếng trời khiến người ta say mê. Đỗ Long thật bị cô hấp dẫn, không biết mệt mỏi xâm nhập vào thân thể cô. Kích thích cường độ cao liên tục khiến đại não Lâm Nhã Hân dần dần tiến vào một loại trạng thái khoảng không, trong tai dường như không nghe được những lời Đỗ Long đang không ngừng nói với cô nữa...
Lúc hồn phách của Lâm Nhã Hân cuối cùng về tới cơ thể, cô mới phát hiện mình đang bị Đỗ Long ôm trong lòng, phía dưới vẫn truyền đến cảm giác kích thích như cũ. Lâm Nhã Hân không cần nhìn cũng biết cái tên vô lại Đỗ Long này còn ở trong cơ thể mình. Cô cảm thấy cả người tê dại vô lực, đầu vẫn còn xoay mòng mòng, lúc cô miễn cưỡng xoay người mới phát hiện mình lại bị buộc chặt tứ chi, căn bản là không thể động đậy được.
Còn Đỗ Long, tên vô lại này đang một tay ôm lấy cô, một tay đang thao tác máy tính, không biết đang làm gì nữa.
- Ô...
Lâm Nhã Hân muốn nói chuyện thì lại phát hiện ra miệng mình đang bị chặn lại. Cô kêu ô ô vài tiếng bảo Đỗ Long lấy khăn mặt ra khỏi miệng mình. Lâm Nhã Hân hỏi:
- Bây giờ mấy giờ rồi? Anh đang xem gì thế?
Đỗ Long cười nói:
- Bây giờ là mười một giờ, còn sớm mà. Đêm nay anh cũng không có ý định trở về, thôi thì chơi với em cả đêm vậy, phía sau không phải có một cái giường lớn sao? Anh đang tìm kiếm trong máy tính, đây là máy của Hầu Hạp phải không? Ông chủ chỗ này thật lợi hại, thậm chí đến cả thứ này còn lấy về được. Anh nghe nói Hầu Hạp còn giấu diếm vài thứ, không biết tên đó có để trong máy tính không nữa.
Lâm Nhã Hân dựa vào vai Đỗ Long thở gấp, nhỏ nhẹ nói:
- Hệ thống máy này mới trang bị lại, ổ cứng đều bị format cả, làm sao còn tìm được thứ gì chứ...
Đỗ Long cười nói:
- Dù sao cũng không có việc gì, nên đi lòng vòng trên mạng thôi. Em có muốn xem video không? Anh đều lưu trên mạng cả rồi, chỉ cần download là có thể xem ngay.
Lâm Nhã Hân nói:
- Hay là thôi đi, nơi này dù sao cũng không phải trong nhà. Anh Long, em muốn đi tiểu...
Đỗ Long cởi trói cho Lâm Nhã Hân, cho cô đi tolet rồi tắm rửa một cái, lúc trở về Đỗ Long trói chặt lấy cô rồi ôm vào trong lòng xem cả đống thứ đã down về. Lâm Nhã Hân thấy bộng dạng thèm thuồng của hắn đối với mấy mỹ nữ trong đó, không nhịn nổi ghen tuông nói:
- Anh nhìn anh kìa, ăn trong bát nhìn trong nồi... Không cho tụi em kinh doanh mại dâm ma túy, thế mà anh lại tải mấy thứ này vào máy rồi ngồi xem trong phòng làm việc của em...
Đỗ Long cười nói:
- Anh vừa không kinh doanh, vừa không truyền bá thứ này, chỉ là coi thôi, như vậy cũng không tính là trái pháp luật được. Chúng ta đều là người trưởng thành rồi mà...
Đang nói thì di động của Đỗ Long đột nhiên vang lên. Hắn mở di động, phát hiện là Triệu Thông Quốc gọi tới. Đỗ Long có chút buồn bực nghe điện thoại, hỏi:
- Này, Triệu Thông Quốc, có chuyện gì không?
Triệu Thông Quốc nói:
- Đại đội trưởng, lại xảy ra một vụ án phá xe cướp đồ trên đường Đoàn Kết gần chùa Bồ Đề. Anh mau đến đây xem đi.
Đỗ Long rất rõ ràng ý nghĩa của việc lại xảy ra vụ án phá xe cướp đồ là như thế nào, hắn mắng một tiếng, nói:
- Vậy tôi sẽ đến đó. Các cậu khống chế hiện trường trước đi, không cần kinh động quá nhiều người, tôi lập tức tới ngay.
Đỗ Long vừa buông điện thoại thì Lâm Nhã Hân thở dài tiếc nuối, rất thông cảm nói:
- Anh đi đi, em chờ anh.
Đỗ Long chớp chớp mắt rồi ngắm cái tủ quần áo to bằng gỗ lim cạnh tường, hắn nói:
- Anh giấu em vào trong cái tủ này được không? Anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở lại.
Lâm Nhã Hân sợ hãi liếc nhìn cái tủ một cái, có chút bận tâm, lại có chút chờ mong...
Chỉ chốc lát Đỗ Long đã trói chặt tứ chi Lâm Nhã Hân, che mắt bịt miệng cô rồi bỏ vào tủ quần áo, vắt sợi dây thừng lên thanh sắt dùng để treo quần áo mà treo Lâm Nhã Hân lên.
Vừa mới treo lên thì thanh sắt bỗng nhiên kêu két một tiếng rồi nghiêng xuống. Lâm Nhã Hân kinh hãi ô một tiếng, còn tưởng rằng thanh treo đã bị hỏng rồi, lại không nghĩ tới tấm ván gỗ phía sau tủ bỗng dưng tách ra hai bên, lộ ra một cái hốc sâu chừng một mét vuông.
Đỗ Long và Lâm Nhã Hân đều giật mình kinh hãi, chỉ thấy trong cái hốc ấy có một cây đèn nhỏ tự động sáng lên. Dưới sự chiếc sáng của ngọn đèn màu vỏ quýt ấy, từng cọc từng cọc tiền mặt một trăm tệ, còn có những cục vàng thỏi chói sáng, ngọc bích xanh mượt đập vào mắt.
- Ha hả, không ngờ mấy thứ của Hầu Hạp lại giấu ở chỗ này.
Đỗ Long cười phá lên, cái này thật cũng là dự mưu của hắn, vừa rồi lúc Lâm Nhã Hân còn mê man, hắn đã sớm điều tra tỉ mỉ chỗ làm việc kiêm luôn nghỉ ngơi của Hầu Hạp và đã phát hiện ra cái hốc này rồi.
- Wow...
Lâm Nhã Hân vừa kinh ngạc vừa hưng phấn, không biết Đỗ Long sẽ xử lý mấy thứ này như thế nào đây.
- Chúng ta nếu có thể tự mình thành lập một quỹ cứu trợ thì tốt rồi...
Ánh mắt Đỗ Long lóe lên, nói:
- Những cọc tiền này hay là cho đi quyên góp hết đi, vàng thỏi và châu báu thì em tự xử lý sạch sẽ, đừng cho người khác biết có một cái hốc ẩn giấu chỗ này đấy. Nếu em không cẩn thận bị người ta biết thì lập tức thề thốt không nhận có lấy thứ gì trong đó cả. Vậy nên mỗi lần dùng này cái hốc này phải chú ý không cần để lại dấu vân tay và mồ hôi...
Lâm Nhã Hân cảm thấy nhẹ lòng một chút, tuy nhiên nghĩ đến việc phải quyên góp nhiều tiền như vậy, trong lòng của cô vẫn có chút luyến tiếc, huống chi còn phải nặc danh nữa...
- Đừng có tiếc, đây chính là việc tích đức đấy.
Đỗ Long cũng biết Lâm Nhã Hân đang nghĩ gì, hắn nhéo một phát cái vào mông của Lâm Nhã Hân, nói:
- Em mà không nghe lời thì anh sẽ nhốt em vào cái hốc này đó, nhốt vài ngày luôn đấy...Được rồi, em cứ ở đây với đống vàng bạc châu báu này đi, anh đi trước đây...
Đỗ Long đóng tủ kỹ rồi khóa trái cửa, nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ giải trí, tiến về phía hiện trường vụ án ...
/1403
|