Chốc lát, Tô Linh Vân và Lý Diễm Mai đến. Đỗ Long nhìn thấy đi đến chào, Tô Linh Vân cố ý không để ý hắn, chỉ nói chuyện với Lâm Nhã Hân. Đợi sau khi bọn họ vào cục Công thương, Đỗ Long đột nhiên nói:
- Chủ tịch Tô, cô thế này đi vào thì không được, mọi người vừa thấy thì biết cô là con nhà quan quý tộc. Cô muốn làm người bình thường thì phải làm theo tôi nói.
Tô Linh Vân cau mày nói:
- Anh lại muốn thế nào?
Đỗ Long nói:
- Cũng không thế nào, mời cô đeo kính râm của tôi vào, để thư ký cô và Lâm Nhã Hân ở đây chờ, hai người chúng ta đi vào thì được rồi.
Tô Linh Vân nói:
- Tôi muốn dùng thân phận của tiểu Mai xin mở công ty mới, cô ấy không đi làm sao được?
Đỗ Long nói:
- Cô nghe lời tôi thì được rồi, cùng lắm lát nữa tôi sẽ dẫn cô ấy vào. Đi thôi, đừng để người ta chờ sốt ruột.
Tô Linh Vân có chút không hiểu, thấy Đỗ Long bước nhanh tới cửa thang máy, cô dậm chân, nhận lấy tài liệu từ tay của Lý Diễm Mai, bảo cô ở lại chờ, sau đó theo Đỗ Long lên lầu hai.
Hai người lại đi tới trước phòng chứng thực, bên trong vẫn không có một người. Bảo vệ được sắp xếp thấy lại đến là một nam một nữ, y tiến lên từ chối khéo:
- Hôm nay mở cuộc họp học tập, không làm việc, ngày mai hãy đến nhé.
Đỗ Long chỉ vào tấm bản tuyên truyền trên tường nói:
- Trên này không phải viết chiều thứ ba mới học sao?
- Tạm thời đổi thời gian không được à?
Bảo vệ trừng mắt, nói:
- Đi mau, đừng ở đây làm vướng bận.
Tô Linh Vân nhíu mày, cô chưa từng gặp qua chuyện thế này, nhưng cô cũng không có nghĩ nhiều, nói:
- Vậy được thôi, chúng ta mai hãy đến.
Đỗ Long lại lớn tiếng nói:
- Các người làm việc thế nào hả? Cô biết vị tiểu thư này là ai không? Cô ấy là Lý Diễm Mai! Chậm trễ chuyện của cô ấy, các ngươi gánh nổi không hả?
Bảo vệ ngược lại không biết Lý Diễm Mai là ai, y tức giận nói:
- Bảo cậu đi cậu không đi có phải không? Hay là muốn tôi thô lỗ có phải không? Đi mau đi mau! Không được nán lại ở đây!
Tô Linh Vân vốn rất bất mãn với loại giọng điệu này của Đỗ Long. Nhưng nghe hắn nói là tên của Lý Diễm Mai, lại bất giác sửng sốt một chút. Sau đó thì nhìn thấy bảo vệ thô bạo đẩy Đỗ Long một cái, Đỗ Long thuận thế ngã sấp xuống, Tô Linh Vân nhất thời phát hỏa, cô nói:
- Các người sao có thể như vậy! Chúng tôi đi thì được rồi, làm gì mà đánh người chứ !
Bảo vệ giơ nắm đấm lên nói:
- Đánh người thì thế nào, không đi cả cô tôi cũng đánh!
Tô Linh Vân chưa từng bị như vậy, cô chỉ tức giận đến rung người, tính khí bướng bỉnh của cô cũng nổi lên, cô cả giận nói:
- Tôi là không đi, anh đánh người, tôi phải báo cảnh sát!
- Báo cảnh sát!
Bảo vệ vui rồi, y cười lạnh nói:
- Cô báo đi, đợi cảnh sát đến, tôi cùng bọn họ đập cô một trận! Còn không mau cút đi? Thật muốn ăn đòn à?
Tô Linh Vân tức giận móc di động ra bấm 110, bảo vệ giận dữ giật điện thoại của cô ném xuống đất, đồng thời giẫm lên mấy cái. Cái di động mới tinh lập tức trở thành phế thải, Tô Linh Vân tức giận cả nói cũng nói không ra tiếng. Lúc nhìn thấy cánh tay bẩn thỉu của y sắp đẩy vào vai cô, trong phòng làm việc có người lớn tiếng quát:
- Dừng tay!
Bảo vệ dừng tay lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặt đồ tây trong đại sảnh chạy ra, bảo vệ lập tức hiếp người cáo trạng trước:
- Trưởng phòng, là bọn họ khiêu khích trước, tôi không nhịn được mới ra tay.
Trưởng phòng đó sa sầm mặt, hung hăng đánh bảo vệ một tát tai. Sau đó mới xoay về phía Tô Linh Vân, trên mặt cũng trở nên vô cùng hòa nhã, y nói:
- Thật xin lỗi, kinh hãi tới hai vị rồi, tất cả tổn thất của hai vị chúng tôi sẽ theo giá bồi thường. Đây là cô Lý phải không? Cô muốn làm thủ tục gì ? Để tôi làm giúp cô nhé.
Đỗ Long lúc này mới từ trên đất bò dậy, hắn khinh thường nói:
- Các người buổi chiều không phải họp hội sao? Sao lại có thể làm việc rồi à?
Trưởng phòng đó nịnh nọt cười nói:
- Buổi chiều chúng tôi là phải họp học tập, nhưng cô Lý đại giá quang lâm, chúng tôi nhất định phải mở con đường màu xanh… cô Lý… cô Lý…
Tô Linh Vân xanh mặt, xoay người bỏ đi, mặc cho trưởng phòng đó gọi thế nào cũng không quay lại. Cô trở lại dưới lầu, lạnh lùng nhìn Lý Diễm Mai, nói:
- Là ai tiết lộ tin tức chúng ta muốn đến làm thủ tục? Là cô hay là người khác?
Lý Diễm Mai thấy chuyện bại lộ, cũng không dám che dấu, cô cuối đầu thấp giọng nói:
- Là phó quản lý Vương, ông ấy muốn tôi thông báo chi tiết lịch làm việc của cô với ông ấy. Ông ấy nói đây là ý của… ba cô…
Tô Linh Vân lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, cô theo tôi ba năm rồi, chính là hồi báo ba năm rồi phải không? Bắt đầu từ bây giờ, cô không còn là người của tập đoàn Linh Phong nữa, chúc cô may mắn.
Nói xong Tô Linh Vân xoay người liền đi, Lý Diễm Mai cả người mềm nhũn, cô quỳ lên đất nhìn bóng lưng của Tô Linh Vân, bi thương gọi:
- Chủ tịch Tô… tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi…
Tô Linh Vân không quay đầu lại, Đỗ Long vỗ vỗ vai Lý Diễm Mai, an ủi:
- Chủ tịch Tô chỉ là tức giận nhất thời, qua một lúc thì không sao nữa, tôi sẽ khuyên cô ấy.
Lý Diễm Mai hất vai một cái, tức giận nói:
- Còn không phải anh hại tôi à! Không cần anh giả vờ thông cảm!
Đỗ Long bật cười to, kéo tay Lâm Nhã Hân đi ra ngoài, hắn nói:
- Thời buổi này, làm người tốt thật là khó…
Xe của Tô Linh Vân là một chiếc Rolls-Royce màu đen, cô ngồi phía sau trầm mặc không nói. Đỗ Long thành thật không khách khí ngồi bên cạnh chỗ cầm lái. Lâm Nhã Hân, ngồi bên cạnh Tô Linh Vân, Lâm Nhã Hân an ủi nói:
- Tiểu Vân, Hoa Hạ chính là quan hệ xã hội, ảnh hưởng của ba cô quá lớn, cô thoát không khỏi. Cô nghĩ thoáng một chút đi, kỳ thật cô đã làm rất tốt.
Tô Linh Vân ảm đạm lắc đầu, nói:
- Chu tiên sinh, anh thắng rồi, chấp nhận thua cuộc, anh muốn tôi làm gì?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi chỉ là đùa với cô mà thôi, đánh cuộc gì chứ đừng nhắc tới nữa. Tôi chỉ hy vọng Chủ tịch Tô âm thầm đi xem thử khoáng mạch mà chúng tôi nói trước, sau đó hãy quyết định.
Tô Linh Vân kinh ngạc nói:
- Chỉ như vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Phải, muốn Chủ tịch Tô đầu tư vào nhiều như vậy, nhất định phải để Chủ tịch Tô xem rõ tình hình trước rồi hãy nói.
Tô Linh Vân trầm mặc một lát, cô nói:
- Được rồi, tôi cũng rất tin tưởng hai người. Nhưng nếu là hợp tác, vậy thì tôi trước tiên đánh giá giá trị khoáng mạch, và lợi ích cuối cùng nó có thể sinh ra. Còn cần đầu tư bao nhiêu gì đó, lúc này mới cùng các người từ từ bàn bạc điều khoản hiệp nghị hợp tác....
Đỗ Long cười nói...:
- Không thành vấn đề, Chủ tịch Tô lúc nào có thời gian đi điều tra mạch khoáng, tôi cũng có thể theo hầu tới cùng....
Tô Linh Vân nói:
- Tuần sau nhé, tôi bớt thời gian rảnh thì đến, có thể còn dẫn theo một hai nhà địa chất, có lẽ không thành vấn đề chứ...?
Đỗ Long cười nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, Chủ tịch Tô muốn dẫn ai đều được, duy nhất Triệu Ngọc Hoa thì miễn đi....
Tô Linh Vân nhuếch miệng cười, tâm tình tựa hồ thoải mái một chút, cô nói:
- Tôi rất lâu không có để ý tới anh ta… Đúng rồi, Chu tiên sinh giao thiệp rộng, người có thực lực không ít, sao Chu tiên sinh muốn họp tác với tôi chứ...?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này… nói ra thì dài…, trước tiên tôi tin nhân phẩm của Chủ tịch Tô và thực lực của tập đoàn Linh Phong. Người mà tôi quen biết rất ít có ai thoãn mãn hai điều này. Ngoài ra… còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là lúc tôi phát hiện khoáng mạch này…
- Chủ tịch Tô, cô thế này đi vào thì không được, mọi người vừa thấy thì biết cô là con nhà quan quý tộc. Cô muốn làm người bình thường thì phải làm theo tôi nói.
Tô Linh Vân cau mày nói:
- Anh lại muốn thế nào?
Đỗ Long nói:
- Cũng không thế nào, mời cô đeo kính râm của tôi vào, để thư ký cô và Lâm Nhã Hân ở đây chờ, hai người chúng ta đi vào thì được rồi.
Tô Linh Vân nói:
- Tôi muốn dùng thân phận của tiểu Mai xin mở công ty mới, cô ấy không đi làm sao được?
Đỗ Long nói:
- Cô nghe lời tôi thì được rồi, cùng lắm lát nữa tôi sẽ dẫn cô ấy vào. Đi thôi, đừng để người ta chờ sốt ruột.
Tô Linh Vân có chút không hiểu, thấy Đỗ Long bước nhanh tới cửa thang máy, cô dậm chân, nhận lấy tài liệu từ tay của Lý Diễm Mai, bảo cô ở lại chờ, sau đó theo Đỗ Long lên lầu hai.
Hai người lại đi tới trước phòng chứng thực, bên trong vẫn không có một người. Bảo vệ được sắp xếp thấy lại đến là một nam một nữ, y tiến lên từ chối khéo:
- Hôm nay mở cuộc họp học tập, không làm việc, ngày mai hãy đến nhé.
Đỗ Long chỉ vào tấm bản tuyên truyền trên tường nói:
- Trên này không phải viết chiều thứ ba mới học sao?
- Tạm thời đổi thời gian không được à?
Bảo vệ trừng mắt, nói:
- Đi mau, đừng ở đây làm vướng bận.
Tô Linh Vân nhíu mày, cô chưa từng gặp qua chuyện thế này, nhưng cô cũng không có nghĩ nhiều, nói:
- Vậy được thôi, chúng ta mai hãy đến.
Đỗ Long lại lớn tiếng nói:
- Các người làm việc thế nào hả? Cô biết vị tiểu thư này là ai không? Cô ấy là Lý Diễm Mai! Chậm trễ chuyện của cô ấy, các ngươi gánh nổi không hả?
Bảo vệ ngược lại không biết Lý Diễm Mai là ai, y tức giận nói:
- Bảo cậu đi cậu không đi có phải không? Hay là muốn tôi thô lỗ có phải không? Đi mau đi mau! Không được nán lại ở đây!
Tô Linh Vân vốn rất bất mãn với loại giọng điệu này của Đỗ Long. Nhưng nghe hắn nói là tên của Lý Diễm Mai, lại bất giác sửng sốt một chút. Sau đó thì nhìn thấy bảo vệ thô bạo đẩy Đỗ Long một cái, Đỗ Long thuận thế ngã sấp xuống, Tô Linh Vân nhất thời phát hỏa, cô nói:
- Các người sao có thể như vậy! Chúng tôi đi thì được rồi, làm gì mà đánh người chứ !
Bảo vệ giơ nắm đấm lên nói:
- Đánh người thì thế nào, không đi cả cô tôi cũng đánh!
Tô Linh Vân chưa từng bị như vậy, cô chỉ tức giận đến rung người, tính khí bướng bỉnh của cô cũng nổi lên, cô cả giận nói:
- Tôi là không đi, anh đánh người, tôi phải báo cảnh sát!
- Báo cảnh sát!
Bảo vệ vui rồi, y cười lạnh nói:
- Cô báo đi, đợi cảnh sát đến, tôi cùng bọn họ đập cô một trận! Còn không mau cút đi? Thật muốn ăn đòn à?
Tô Linh Vân tức giận móc di động ra bấm 110, bảo vệ giận dữ giật điện thoại của cô ném xuống đất, đồng thời giẫm lên mấy cái. Cái di động mới tinh lập tức trở thành phế thải, Tô Linh Vân tức giận cả nói cũng nói không ra tiếng. Lúc nhìn thấy cánh tay bẩn thỉu của y sắp đẩy vào vai cô, trong phòng làm việc có người lớn tiếng quát:
- Dừng tay!
Bảo vệ dừng tay lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên mặt đồ tây trong đại sảnh chạy ra, bảo vệ lập tức hiếp người cáo trạng trước:
- Trưởng phòng, là bọn họ khiêu khích trước, tôi không nhịn được mới ra tay.
Trưởng phòng đó sa sầm mặt, hung hăng đánh bảo vệ một tát tai. Sau đó mới xoay về phía Tô Linh Vân, trên mặt cũng trở nên vô cùng hòa nhã, y nói:
- Thật xin lỗi, kinh hãi tới hai vị rồi, tất cả tổn thất của hai vị chúng tôi sẽ theo giá bồi thường. Đây là cô Lý phải không? Cô muốn làm thủ tục gì ? Để tôi làm giúp cô nhé.
Đỗ Long lúc này mới từ trên đất bò dậy, hắn khinh thường nói:
- Các người buổi chiều không phải họp hội sao? Sao lại có thể làm việc rồi à?
Trưởng phòng đó nịnh nọt cười nói:
- Buổi chiều chúng tôi là phải họp học tập, nhưng cô Lý đại giá quang lâm, chúng tôi nhất định phải mở con đường màu xanh… cô Lý… cô Lý…
Tô Linh Vân xanh mặt, xoay người bỏ đi, mặc cho trưởng phòng đó gọi thế nào cũng không quay lại. Cô trở lại dưới lầu, lạnh lùng nhìn Lý Diễm Mai, nói:
- Là ai tiết lộ tin tức chúng ta muốn đến làm thủ tục? Là cô hay là người khác?
Lý Diễm Mai thấy chuyện bại lộ, cũng không dám che dấu, cô cuối đầu thấp giọng nói:
- Là phó quản lý Vương, ông ấy muốn tôi thông báo chi tiết lịch làm việc của cô với ông ấy. Ông ấy nói đây là ý của… ba cô…
Tô Linh Vân lạnh lùng nói:
- Tốt lắm, cô theo tôi ba năm rồi, chính là hồi báo ba năm rồi phải không? Bắt đầu từ bây giờ, cô không còn là người của tập đoàn Linh Phong nữa, chúc cô may mắn.
Nói xong Tô Linh Vân xoay người liền đi, Lý Diễm Mai cả người mềm nhũn, cô quỳ lên đất nhìn bóng lưng của Tô Linh Vân, bi thương gọi:
- Chủ tịch Tô… tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi…
Tô Linh Vân không quay đầu lại, Đỗ Long vỗ vỗ vai Lý Diễm Mai, an ủi:
- Chủ tịch Tô chỉ là tức giận nhất thời, qua một lúc thì không sao nữa, tôi sẽ khuyên cô ấy.
Lý Diễm Mai hất vai một cái, tức giận nói:
- Còn không phải anh hại tôi à! Không cần anh giả vờ thông cảm!
Đỗ Long bật cười to, kéo tay Lâm Nhã Hân đi ra ngoài, hắn nói:
- Thời buổi này, làm người tốt thật là khó…
Xe của Tô Linh Vân là một chiếc Rolls-Royce màu đen, cô ngồi phía sau trầm mặc không nói. Đỗ Long thành thật không khách khí ngồi bên cạnh chỗ cầm lái. Lâm Nhã Hân, ngồi bên cạnh Tô Linh Vân, Lâm Nhã Hân an ủi nói:
- Tiểu Vân, Hoa Hạ chính là quan hệ xã hội, ảnh hưởng của ba cô quá lớn, cô thoát không khỏi. Cô nghĩ thoáng một chút đi, kỳ thật cô đã làm rất tốt.
Tô Linh Vân ảm đạm lắc đầu, nói:
- Chu tiên sinh, anh thắng rồi, chấp nhận thua cuộc, anh muốn tôi làm gì?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi chỉ là đùa với cô mà thôi, đánh cuộc gì chứ đừng nhắc tới nữa. Tôi chỉ hy vọng Chủ tịch Tô âm thầm đi xem thử khoáng mạch mà chúng tôi nói trước, sau đó hãy quyết định.
Tô Linh Vân kinh ngạc nói:
- Chỉ như vậy?
Đỗ Long cười nói:
- Phải, muốn Chủ tịch Tô đầu tư vào nhiều như vậy, nhất định phải để Chủ tịch Tô xem rõ tình hình trước rồi hãy nói.
Tô Linh Vân trầm mặc một lát, cô nói:
- Được rồi, tôi cũng rất tin tưởng hai người. Nhưng nếu là hợp tác, vậy thì tôi trước tiên đánh giá giá trị khoáng mạch, và lợi ích cuối cùng nó có thể sinh ra. Còn cần đầu tư bao nhiêu gì đó, lúc này mới cùng các người từ từ bàn bạc điều khoản hiệp nghị hợp tác....
Đỗ Long cười nói...:
- Không thành vấn đề, Chủ tịch Tô lúc nào có thời gian đi điều tra mạch khoáng, tôi cũng có thể theo hầu tới cùng....
Tô Linh Vân nói:
- Tuần sau nhé, tôi bớt thời gian rảnh thì đến, có thể còn dẫn theo một hai nhà địa chất, có lẽ không thành vấn đề chứ...?
Đỗ Long cười nói:
- Đương nhiên không thành vấn đề, Chủ tịch Tô muốn dẫn ai đều được, duy nhất Triệu Ngọc Hoa thì miễn đi....
Tô Linh Vân nhuếch miệng cười, tâm tình tựa hồ thoải mái một chút, cô nói:
- Tôi rất lâu không có để ý tới anh ta… Đúng rồi, Chu tiên sinh giao thiệp rộng, người có thực lực không ít, sao Chu tiên sinh muốn họp tác với tôi chứ...?
Đỗ Long cười nói:
- Cái này… nói ra thì dài…, trước tiên tôi tin nhân phẩm của Chủ tịch Tô và thực lực của tập đoàn Linh Phong. Người mà tôi quen biết rất ít có ai thoãn mãn hai điều này. Ngoài ra… còn có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là lúc tôi phát hiện khoáng mạch này…
/1403
|