Do xa cách cũng đã lâu nên Đỗ Long cũng không khiêu khích Đường Lệ Phượng, ăn cơm xong hắn mát-xa cho cô ấy một lúc rồi dạy cho cô ấy cách luyện khí.
Khi hắn đang chỉ bảo, Đường Lệ Phượng cảm thấy tốt lên rất nhanh, cô liền trách móc:
- Đỗ Long, sao trước kia em không dạy chị? Chị còn tưởng rằng đó là tuyệt học gia truyền không thể dạy cái gì chứ?
Đỗ Long ậm ự không biết giải thích thế nào, Đường Lệ Phượng thuộc dạng thông minh, cô nhanh chóng đoán được đôi phần, sắc mặt của cô không khỏi nóng lên quát:
- Cái đồ đàn ông lưu manh kia…
Đường Lệ Phượng đúng là có cảm tình với Đỗ Long nên cô chỉ thầm quyết định sau này không cho Đỗ Long cơ hội nào như thế nữa và cũng không trách móc gì cả, dù sao cô cũng đã học xong khí công, không cần Đỗ Long mát-xa nữa, chuyện trước kia có nhắc lại cũng không phải chuyện tốt gì với mọi người.
- Haha…
Đỗ Long biết hành vi chấm mút của mình đã bị phát hiện, hắn liền vắt óc kiếm cớ, cuối cùng cũng chỉ có thể nói:
- Loại khí công này bắt đầu luyện vào buổi sáng là tốt nhất, nên…
Đường Lệ Phượng sao tin hắn chứ, cô thầm nghĩ tuyệt đối không cho tên quỷ háo sắc thêm cơ hội nào nữa.
Đỗ Long có chút thất vọng rời khỏi nhà của Đường Lệ Phượng, đôi tay vẫn không có gì – Nhà Đường Lệ Phượng không giống như nhà của Mã Quang Minh, khi nào rời đi cũng có thể cho hắn mấy bình rượu – nhưng trong lòng Đỗ Long lại rất mong chờ, Đường Lệ Phượng sớm cũng sẽ đến Bắc Kinh, đến lúc đó … haha…
- Cục trưởng Lý, tôi là Đỗ Long đây, chỗ cũ, tôi mời ông ăn bánh…
Đỗ Long gọi điện thoại cho Lý Tùng Lâm, Lý Tùng Lâm đồng ý. Đỗ Long lại hẹn với Đường Minh Hoa và một số người trong tổ trọng án cùng ra, bạn bè của hắn trong thành phố Thụy Bảo rất nhiều, đến ăn tối cũng phải chia thành mấy bữa.
Sau khi nhận được không ít lời chúc phúc, Đỗ Long suốt đêm quay trở về Lỗ Tây, trước khi từ biệt Lỗ Tây, hắn còn muốn làm gì đó để lưu lại ấn tượng sâu sắc với một số người…
Trở lại hai ngày trước đó, khi Đỗ Long gọi điện thoại cho Phó Hồng Tuyết:
- Hồng Tuyết, mặc kệ anh làm gì với em, chỉ cần là vì tốt cho em, em cũng sẽ không để ý, đúng không?
Phó Hồng Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Đúng vậy, anh muốn làm gì thế? Có thể nói cho em biết không?
Đỗ Long trả lời:
- Anh sắp phải rời xa thành phố Lỗ Tây rồi, anh muốn tiến hành đợt huấn luyện đặc biệt cuối cùng cho em và Tiểu Đình, nội dung cụ thể tạm thời không thể nói cho hai người, đến khi đó thì hai người mới được biết.
- Được rồi… em rất mong đợi….
Sau khi ngắt điện thoại, Phó Hồng Tuyết do dự một lúc, sau khi đợi Âu Dương Đình về nhà, cô ấy cứ phân vân, lưỡng lự, bị Âu Dương Đình phát hiện, rồi dưới sự thúc dục của Âu Dương Đình, cô nói lớn:
- Là Đỗ Long, hôm nay hắn gọi cho em…hắn nói trước khi đi Bắc Kinh sẽ huấn luyện đặc biệt cho bọn mình… chị Đình à, chị nói em phải làm sao?
Âu Dương Đình chợt lóe ánh hào quang, cô nói:
- Đây là cơ hội tốt, chúng ta phải tương kế tựu kế xử lý hắn!
Phó Hồng Tuyết phân vân nói:
- Cái đó… không tốt đâu… Đỗ Long đối với chúng là cũng không tệ…
Âu Dương Đình mắt lóe sáng nói:
- Cũng không tệ ư? Em lại có thể cảm thấy hắn không tệ lắm ư? Cô Năm, em bị hắn mê hoặc rồi sao? Hay là em thích chơi trò chơi biến thái của hắn?
Phó Hồng Tuyết mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Em không có… em chỉ là.. em chỉ là cảm thấy hắn cũng không có gì đáng ghét lắm… chị Đình, chị lần trước cũng…
- Đừng nói nữa?
Âu Dương Đình nghiêm nghị nói:
- Lúc ấy chúng ta là phụng mệnh mà làm việc, bây giờ cũng vẫn là phụng mệnh làm việc, chúng ta không thể có cảm giác của mình, chỉ sống vì mệnh lệnh mà thôi, nếu em còn nghĩ những điều không an phận không hợp thời như thế, đừng trách chị không niệm tình chị em, báo cáo tình hình của em với chủ nhân.
Phó Hồng Tuyết gục đầu xuống lẩm bẩm:
- Em biết rồi…
Âu Dương Đình ôm lấy cô nói:
- Chị biết em muốn gì, đàn ông tốt trong cuộc sống còn rất nhiều, không cần phải treo cổ trên một thân cây, huống hồ… lẽ nào chị chăm sóc làm em không thoải mái sao? Giả như em thích, chị cũng có thể tập huấn đặc biệt cho em mỗi ngày mà…
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ, chuyện đó hoàn toàn khác, nhưng điểm nhạy cảm trong cô Âu Dương Đình rõ như lòng bàn tay, cả người Phó Hồng Tuyết mềm lại, thở gấp, cô bị Âu Dương Đình ôm lên giường…
Âu Dương Đình không biết Đỗ Long sẽ làm như thế nào nhưng cô lại làm tốt mọi chuẩn bị, sau khi không nghĩ đến cuộc điện thoại kia, Đỗ Long cũng không còn bóng dáng gì, hôm đó mấy người Âu Dương Đình nghe nói Đỗ Long đã rời thành phố Lỗ Tây, đến Thụy An rồi. Hai người lơ là cảnh giác, không ngờ, đến nữa đêm, khi hai người đang mơ màng ngủ, phòng ngủ bỗng bị phá toang, ngay sau đó mấy người nhảy vọt vào phòng.
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết phản ứng cực nhanh, hai bọn họ bỗng bừng tỉnh, mỗi người trốn ở một bên dười giường cách xa cửa phòng, thế nhưng khi bọn họ vừa mới quơ được dao găm thì hai tiếng súng “bàng bàng” vang lên làm cho họ từ bỏ ý định chống cự, ánh sáng đèn pin chói lóa làm họ không thể mở mắt, một người túm lấy tóc Phó Hồng Tuyết, dùng đầu đèn pin nẩy quay hàm cô lên, một giọng nói trầm trầm:
- Nha đầu thối, xinh đẹp thế này mà dám học người khác nằm vùng à, quay đầu thì cho bọn ngươi vui đủ, trói lại, mang đi!
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình vừa định hét to lên thì lại bị dùng khăn nhét chặt vào miệng, họ bị cướp mất vũ khí, bị đè lên giường khiến vai đau nhức, hai cánh tay bị bắt chéo ra phía sau người, một sợi dây thừng kéo qua quá cổ họ, đan xéo trước ngực họ, dây thừng buộc trước đôi ngực no đủ của họ, quấn chặt hai cánh tay bắt chéo sau người, cuối cùng trói chặt hai tay họ treo lên cổ.
Mặc dù Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình có ý định phản kháng nhưng không còn cơ hội, bị chỉa súng vào, hơn nữa cơ thể ngọc ngà của họ lại bị hai gã đè mạnh trên giường, đảm bảo bọn họ có bản lĩnh lớn thế nào cũng không cách nào giãy ra được, không dễ phản kháng, thậm chí còn bị trói chặt, bị miếng vải đen chụp lên đầu, tiếp đó họ bị nhét vào một cái rương nhỏ hẹp.
Bọn họ nhanh chóng mang theo hai chiếc rương rời khỏi căn phòng, mặc dù tiếng bịch vang to lên nhưng cũng không thể khiến ai để ý, mọi người còn tưởng rằng ai đó đóng cửa hơi mạnh, không ai biết được hai cô gái đẹp đang bị nhóm người không rõ lai lịch bắt đi.
Khi chiếc khăn trên đầu Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình được hạ xuống, họ phát hiện đang ở trong một căn phòng tối, tình hình trong phòng lúc này làm hai người kinh sợ, vì họ nhìn thấy trước mắt không xa có một người con gái đang bị trói xâu trên không trung, cô ấy bị dây thừng bắt chéo hai tay sau lưng, toàn thân giống như cái bánh chưng, cô bị dây thừng xâu trên không trung, miệng còn bị nhét một quả bóng, nước dãi nhỏ ra không ngừng.
Mặt người con gái đeo một cái mặt nạ, dáng người hoàn mỹ, nhưng hiện lên toàn vết roi quật, trên nụ hoa trước ngực còn đeo hai cái chuông nhỏ, chậm rãi xoay tròn trong không trung,
Ở nơi đây khác xa so với những gì mà Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình tưởng tượng, cái này không giống như Đỗ Long đang chơi trò chơi với các cô, ở đây là một cái động ma, trong lòng Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cực kỳ hoang mang…
Khi hắn đang chỉ bảo, Đường Lệ Phượng cảm thấy tốt lên rất nhanh, cô liền trách móc:
- Đỗ Long, sao trước kia em không dạy chị? Chị còn tưởng rằng đó là tuyệt học gia truyền không thể dạy cái gì chứ?
Đỗ Long ậm ự không biết giải thích thế nào, Đường Lệ Phượng thuộc dạng thông minh, cô nhanh chóng đoán được đôi phần, sắc mặt của cô không khỏi nóng lên quát:
- Cái đồ đàn ông lưu manh kia…
Đường Lệ Phượng đúng là có cảm tình với Đỗ Long nên cô chỉ thầm quyết định sau này không cho Đỗ Long cơ hội nào như thế nữa và cũng không trách móc gì cả, dù sao cô cũng đã học xong khí công, không cần Đỗ Long mát-xa nữa, chuyện trước kia có nhắc lại cũng không phải chuyện tốt gì với mọi người.
- Haha…
Đỗ Long biết hành vi chấm mút của mình đã bị phát hiện, hắn liền vắt óc kiếm cớ, cuối cùng cũng chỉ có thể nói:
- Loại khí công này bắt đầu luyện vào buổi sáng là tốt nhất, nên…
Đường Lệ Phượng sao tin hắn chứ, cô thầm nghĩ tuyệt đối không cho tên quỷ háo sắc thêm cơ hội nào nữa.
Đỗ Long có chút thất vọng rời khỏi nhà của Đường Lệ Phượng, đôi tay vẫn không có gì – Nhà Đường Lệ Phượng không giống như nhà của Mã Quang Minh, khi nào rời đi cũng có thể cho hắn mấy bình rượu – nhưng trong lòng Đỗ Long lại rất mong chờ, Đường Lệ Phượng sớm cũng sẽ đến Bắc Kinh, đến lúc đó … haha…
- Cục trưởng Lý, tôi là Đỗ Long đây, chỗ cũ, tôi mời ông ăn bánh…
Đỗ Long gọi điện thoại cho Lý Tùng Lâm, Lý Tùng Lâm đồng ý. Đỗ Long lại hẹn với Đường Minh Hoa và một số người trong tổ trọng án cùng ra, bạn bè của hắn trong thành phố Thụy Bảo rất nhiều, đến ăn tối cũng phải chia thành mấy bữa.
Sau khi nhận được không ít lời chúc phúc, Đỗ Long suốt đêm quay trở về Lỗ Tây, trước khi từ biệt Lỗ Tây, hắn còn muốn làm gì đó để lưu lại ấn tượng sâu sắc với một số người…
Trở lại hai ngày trước đó, khi Đỗ Long gọi điện thoại cho Phó Hồng Tuyết:
- Hồng Tuyết, mặc kệ anh làm gì với em, chỉ cần là vì tốt cho em, em cũng sẽ không để ý, đúng không?
Phó Hồng Tuyết ngạc nhiên hỏi:
- Đúng vậy, anh muốn làm gì thế? Có thể nói cho em biết không?
Đỗ Long trả lời:
- Anh sắp phải rời xa thành phố Lỗ Tây rồi, anh muốn tiến hành đợt huấn luyện đặc biệt cuối cùng cho em và Tiểu Đình, nội dung cụ thể tạm thời không thể nói cho hai người, đến khi đó thì hai người mới được biết.
- Được rồi… em rất mong đợi….
Sau khi ngắt điện thoại, Phó Hồng Tuyết do dự một lúc, sau khi đợi Âu Dương Đình về nhà, cô ấy cứ phân vân, lưỡng lự, bị Âu Dương Đình phát hiện, rồi dưới sự thúc dục của Âu Dương Đình, cô nói lớn:
- Là Đỗ Long, hôm nay hắn gọi cho em…hắn nói trước khi đi Bắc Kinh sẽ huấn luyện đặc biệt cho bọn mình… chị Đình à, chị nói em phải làm sao?
Âu Dương Đình chợt lóe ánh hào quang, cô nói:
- Đây là cơ hội tốt, chúng ta phải tương kế tựu kế xử lý hắn!
Phó Hồng Tuyết phân vân nói:
- Cái đó… không tốt đâu… Đỗ Long đối với chúng là cũng không tệ…
Âu Dương Đình mắt lóe sáng nói:
- Cũng không tệ ư? Em lại có thể cảm thấy hắn không tệ lắm ư? Cô Năm, em bị hắn mê hoặc rồi sao? Hay là em thích chơi trò chơi biến thái của hắn?
Phó Hồng Tuyết mân mê cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Em không có… em chỉ là.. em chỉ là cảm thấy hắn cũng không có gì đáng ghét lắm… chị Đình, chị lần trước cũng…
- Đừng nói nữa?
Âu Dương Đình nghiêm nghị nói:
- Lúc ấy chúng ta là phụng mệnh mà làm việc, bây giờ cũng vẫn là phụng mệnh làm việc, chúng ta không thể có cảm giác của mình, chỉ sống vì mệnh lệnh mà thôi, nếu em còn nghĩ những điều không an phận không hợp thời như thế, đừng trách chị không niệm tình chị em, báo cáo tình hình của em với chủ nhân.
Phó Hồng Tuyết gục đầu xuống lẩm bẩm:
- Em biết rồi…
Âu Dương Đình ôm lấy cô nói:
- Chị biết em muốn gì, đàn ông tốt trong cuộc sống còn rất nhiều, không cần phải treo cổ trên một thân cây, huống hồ… lẽ nào chị chăm sóc làm em không thoải mái sao? Giả như em thích, chị cũng có thể tập huấn đặc biệt cho em mỗi ngày mà…
Phó Hồng Tuyết thầm nghĩ, chuyện đó hoàn toàn khác, nhưng điểm nhạy cảm trong cô Âu Dương Đình rõ như lòng bàn tay, cả người Phó Hồng Tuyết mềm lại, thở gấp, cô bị Âu Dương Đình ôm lên giường…
Âu Dương Đình không biết Đỗ Long sẽ làm như thế nào nhưng cô lại làm tốt mọi chuẩn bị, sau khi không nghĩ đến cuộc điện thoại kia, Đỗ Long cũng không còn bóng dáng gì, hôm đó mấy người Âu Dương Đình nghe nói Đỗ Long đã rời thành phố Lỗ Tây, đến Thụy An rồi. Hai người lơ là cảnh giác, không ngờ, đến nữa đêm, khi hai người đang mơ màng ngủ, phòng ngủ bỗng bị phá toang, ngay sau đó mấy người nhảy vọt vào phòng.
Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết phản ứng cực nhanh, hai bọn họ bỗng bừng tỉnh, mỗi người trốn ở một bên dười giường cách xa cửa phòng, thế nhưng khi bọn họ vừa mới quơ được dao găm thì hai tiếng súng “bàng bàng” vang lên làm cho họ từ bỏ ý định chống cự, ánh sáng đèn pin chói lóa làm họ không thể mở mắt, một người túm lấy tóc Phó Hồng Tuyết, dùng đầu đèn pin nẩy quay hàm cô lên, một giọng nói trầm trầm:
- Nha đầu thối, xinh đẹp thế này mà dám học người khác nằm vùng à, quay đầu thì cho bọn ngươi vui đủ, trói lại, mang đi!
Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình vừa định hét to lên thì lại bị dùng khăn nhét chặt vào miệng, họ bị cướp mất vũ khí, bị đè lên giường khiến vai đau nhức, hai cánh tay bị bắt chéo ra phía sau người, một sợi dây thừng kéo qua quá cổ họ, đan xéo trước ngực họ, dây thừng buộc trước đôi ngực no đủ của họ, quấn chặt hai cánh tay bắt chéo sau người, cuối cùng trói chặt hai tay họ treo lên cổ.
Mặc dù Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình có ý định phản kháng nhưng không còn cơ hội, bị chỉa súng vào, hơn nữa cơ thể ngọc ngà của họ lại bị hai gã đè mạnh trên giường, đảm bảo bọn họ có bản lĩnh lớn thế nào cũng không cách nào giãy ra được, không dễ phản kháng, thậm chí còn bị trói chặt, bị miếng vải đen chụp lên đầu, tiếp đó họ bị nhét vào một cái rương nhỏ hẹp.
Bọn họ nhanh chóng mang theo hai chiếc rương rời khỏi căn phòng, mặc dù tiếng bịch vang to lên nhưng cũng không thể khiến ai để ý, mọi người còn tưởng rằng ai đó đóng cửa hơi mạnh, không ai biết được hai cô gái đẹp đang bị nhóm người không rõ lai lịch bắt đi.
Khi chiếc khăn trên đầu Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình được hạ xuống, họ phát hiện đang ở trong một căn phòng tối, tình hình trong phòng lúc này làm hai người kinh sợ, vì họ nhìn thấy trước mắt không xa có một người con gái đang bị trói xâu trên không trung, cô ấy bị dây thừng bắt chéo hai tay sau lưng, toàn thân giống như cái bánh chưng, cô bị dây thừng xâu trên không trung, miệng còn bị nhét một quả bóng, nước dãi nhỏ ra không ngừng.
Mặt người con gái đeo một cái mặt nạ, dáng người hoàn mỹ, nhưng hiện lên toàn vết roi quật, trên nụ hoa trước ngực còn đeo hai cái chuông nhỏ, chậm rãi xoay tròn trong không trung,
Ở nơi đây khác xa so với những gì mà Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình tưởng tượng, cái này không giống như Đỗ Long đang chơi trò chơi với các cô, ở đây là một cái động ma, trong lòng Phó Hồng Tuyết và Âu Dương Đình cực kỳ hoang mang…
/1403
|