Đỗ Long đi đến nửa đường thì xuống xe, sau đó hắn đi qua hai khu quảng trường rồi mới quay về nhà, về đến nhà hắn lập tức đi tắm rửa thay quần áo, rồi bỏ quần áo vào trong máy giặt ngâm bột giặt, sau đó mới gọi điện thoại cho Triệu Kiệt Luân.
Triệu Kiệt Luân còn chưa biết tin tức, Đỗ Long nói với y:
-Đội trưởng Triệu, thật ngại quá lại phải quấy rầy anh rồi, cái việc mà chúng ta đã nói với nhau anh có nhớ không, mong anh giúp tôi giữ bí mật.
Triệu Kiệt Luân kinh ngạc nói:
-Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?
Đỗ Long hạ giọng nói:
-Tôi vừa nhận được một tin, Triệu Kiếm Hoa bị tai nạn xe cộ rồi.
Triệu Kiếm Luân chỉ ừ một tiếng, rồi hạ giọng nói:
-Người anh em, chuyện này không liên quan gì đến anh đấy chứ?
Đỗ Long nói:
-Làm sao có liên quan đến tôi được. Tôi chỉ là lo gã nghi ngờ linh tinh giận cá chém thớt liên lụy đến tôi, việc này coi như chưa từng xảy ra vậy, tôi cũng sẽ không dính vào nữa.
Triệu Kiệt Luân sảng khoái nói:
-Được, chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết.
Sau khi thuyết phục Triệu Kiệt Luân xong, hắn lại tiếp tục rời nhà, vào đến thành phố rồi hắn mới lấy di động ra, khởi động máy thì thấy di động vang lên, hắn cũng không để ý, di động lại tiếp tục reo thì hắn mới nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là một người đàn ông trung niên, gã trầm giọng nói:
-Anh là ai? Anh vì sao lại làm thế?
Đỗ Long cười lạnh nói:
-Chuyện này ông phải hỏi Triệu Kiếm Hoa, ông là gì của anh ta, có thể đại diện cho anh ta sao?
Đối phương nói:
-Tôi là cha của Triệu Kiếm Hoa, anh muốn gì?
Đỗ Long ngạo nghễ nói:
-Cũng chẳng muốn gì cả, tôi chỉ cần mấy người thả anh em của tôi ra là được rồi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, bằng chứng trong tay tôi cũng sẽ mãi mãi không bị lộ ra, nếu không thì cho dù là ông nội anh ta ra mặt bảo vệ thì tôi e là vẫn không ổn đâu chứ đừng nói chỉ là cha của anh ta.
Đối phương trầm giọng nói
-Làm sao tôi biết được anh có giữ lời hay không? Nếu như sau này anh để lộ những bằng chứng này ra thì sao?
Đỗ Long nói:
-Người hiện giờ phải lo lắng, sợ hãi là chúng tôi, nếu như chúng tôi thực sự muốn những chứng cứ này lộ ra ngoài thì đã làm từ lâu rồi, lộ những việc này ra đối với chúng tôi có lợi gì chứ, nếu việc này lộ ra thì cũng chỉ gây cho các ông một ít phiền toái mà thôi cho nên chắc chắn tôi sẽ không làm vậy đâu, tôi cũng chỉ là muốn một ít tiền thôi, vậy nên các ông cũng đừng ép tôi đến cùng đường.
Đối phương trầm giọng nói:
-Anh biết là tốt rồi, số tiền kia các anh cứ cầm lấy mà dùng, còn mấy tập tài liệu kia thì anh phải trả lại tất cả cho tôi mà nhất định anh không được sao chép lại.
Đỗ Long cười nói:
-Tôi nói với các anh là tôi sẽ không sao chép lại thì các ông sẽ tin sao? Cho nên chúng ta cũng không cần nói nhiều, các ông hãy gửi mật mã của thẻ gửi đến số điện thoại này, số tiền trong thẻ chúng tôi sẽ dùng dần, nếu một ngày nào đấy cái thẻ này mà không còn dùng được hay là cảnh sát đến tìm chúng tôi gây phiền phức thì tôi cam đoan những bằng chứng này sẽ được phát tán khắp nơi.
-Anh dám uy hiếp tôi!
-Uy hiếp hay không thì cũng thế thôi, chúng tôi đã có được những chứng cứ này rồi, các ông tuyệt đối không thoát được đâu. Được rồi, đúng sáng mai các ông phải thả người anh em kia của tôi ra, bằng không tôi cũng không dám đảm bảo sẽ phát sinh ra chuyện gì, Đoàn Kết Xã chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt đâu.
Nói xong Đỗ Long liền cúp điện thoại, rút cả pin và sim ra, sim thì bẻ gãy vứt đi còn điện thoại thì hắn suy nghĩ một chút liền cất vào túi áo.
Bị tắt điện thoại Triệu Chí Kiệt tức giận đến thổ huyết, y trầm mặt xoay người, chỉ thấy Triệu Kiếm Hoa đáng thương ngồi trên giường bệnh nhìn gã, Triệu Chí Kiệt cả giận nói:
-Thật không có tiền đồ, gây ra phiền phức như vậy! Giờ thì hay rồi, nhược điểm bị người ta bắt được rồi! Đã sớm nói anh phải kiềm chế một chút, anh lại đi tham lam một chút lợi nhỏ này, chút tiền cỏn con này thì đánh giá gì? Ông nội anh đã dọn sẵn cho anh đường quan sáng lạn như vậy mà anh lại cố tình bêu xấu cái gia đình này, có lúc tôi thật sự muốn đánh chết tên vô dụng như anh!
Vẻ mặt Triệu Kiếm Hoa rất đau khổ nói:
-Cha, con cũng không muốn như vậy, ai mà biết được bọn chúng giảo hoạt như vậy, hơn nữa lúc đó con còn uống rượu say…Giờ thì phải làm sao đây?
Triệu Chí Kiệt hừ một tiếng nói:
-Chẳng có cách nào cả, giờ chỉ còn cách là giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì cả, Đoàn kết Xã… Hừ, cái loại xã hội đen này không thể tùy ý để bọn chúng gây hại xã hội.
-Đúng thế, đúng thế…
Triệu Kiếm Hoa liên tục gật đầu, sau đó nói:
-Cha, chẳng lẽ chúng ta tha cho họ dễ như vậy?
Triệu Chí Kiệt hừ một tiếng nói:
- Anh sợ cái gì, bọn chúng cũng không chạy thoát được đâu, trong khoảng thời gian này anh biết điều cho tôi, không được lại tiếp tục gây thêm rắc rối gì nữa.
Triệu Kiếm Hoa miệng thì vâng vâng dạ dạ, trong lòng thì âm thầm kêu khổ, gã bị trộm đi không chỉ một chút chi phiếu và mấy tập văn kiện, mà còn có cả một cái điện thoại di động, một cái thẻ nhớ và một cái USB, dữ liệu bên trong cũng rất nguy hiểm.
Cuộc nói chuyện của Đỗ Long và Triệu Chí Kiệt chỉ là kế hoãn binh, hắn căn bản cũng không có ý định lấy ra dùng, hắn định hai ngày nữa hắn sẽ bỏ mấy tấm chi phiếu với cả mấy tập văn kiện cho vào một chiếc phong bì gửi đến Ủy ban kỉ luật.
Sáng sớm hôm sau, Vương Hiểu Đông liền được thả ra, Đỗ Long cũng không chú ý đến chuyện này, chính là Cổ Nguyệt Hồ sau khi biết được tin tức thì gọi ngay cho Đỗ Long báo cho hắn biết, hắn vẫn lên lớp như thường, về đến nhà thì hắn lại gặp một vị khách không mời.
-Cha.
Đỗ Long ngạc nhiên khi thấy cha hắn đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách:
-Cha, sao cha lại đến đây? Cha tự nhiên không báo trước đến đây thật làm con sợ chết.
Đỗ Khang kinh ngạc nói:
-Con đi học chưa đến nửa năm liền trở nên ngốc nghếch rồi? Một chút cảnh giác cũng không có?
Đỗ Long cười hả hả, nói:
-Con nói đùa với cha thôi, hôm nay ngọn gió nào đưa cha đến đây vậy?
Đỗ Khang nói:
-Cha vẫn luôn để ý đến con, ta thấy con cũng thật biết gây phiền phức đấy, gây cho bản thân và người khác không biết bao nhiêu phiền toái, con còn chưa thấy chán à.
Đỗ Long cười khổ nói:
-Cha, sao cha lại nói vậy, con đã làm gì sai rồi.
Đỗ Khang nói:
-Không phải là sai mà phải nói là thật sự là sai quá thể rồi, con đã đắc tội với nhà họ Hà rồi, nên kết giao thân thiết với nhà họ Nhạc nhưng con với Nhạc Băng Phong quan hệ cũng không gần gũi, đối với Hoa Nghĩa Cường thì lại không ngừng trốn tránh, vậy mà lại kết giao huynh đệ với tên trộm cướp hạ lưu, tiện thể lại đắc tội với mấy người có thế lực trong thành, cái tên nhóc con này, con thật sự muốn làm gì vậy?
Đỗ Long cười khổ nói:
-Cha thật đúng là hiểu con… Con thật sự là không định gây ra phiền phức gì, chính là phiền phức cứ tới tìm con, muốn làm chuyện gì cũng không thành công, cha nghĩ con muốn thế à?
Đỗ Khang đứng lên, nói:
-Đi, cha dẫn con đến một nơi.
Đỗ Long không hiểu chuyện gì chỉ đi theo Đỗ Khang về đến sân trường đại học chính trị pháp luật, Đỗ Khang đưa hắn tới một căn nhà nhỏ hẻo lánh, nói với hắn:
-Chỗ này như thế nào hả?
Đỗ Long nói:
-Cái gì như thế nào?
Đỗ Khang nói:
-Cha thấy con thật sự ngu ngốc rồi, Cục an ninh quốc gia cũng quan tâm đến những việc này, cha rất vất vả mới thuyết phục được sếp cho cha đến giúp con, thế nào? Có nắm chắc không?
Đỗ Long mừng rỡ nói:
-Có thật không cha? Thật tốt quá, Cục An ninh Quốc Gia định đầu tư bao nhiêu?
Đỗ Khang nói:
-Mười triệu, còn lại thì con phải tự tìm cách thôi.
Đỗ Long nói:
- Nói như vậy con có thể kêu gọi thêm tài trợ?
Đỗ Khang gật gật đầu nói:
-Được, nhưng sau khi thành công thì tất cả số liệu đều phải do Cục An ninh Quốc gia công bố.
Đỗ Long cười nói:
-Được, căn nhà này là cho chúng ta dùng phải không cha?
Đỗ Khang nói:
-Làm tốt nhé, đừng thua trong tay đám người đó.
Triệu Kiệt Luân còn chưa biết tin tức, Đỗ Long nói với y:
-Đội trưởng Triệu, thật ngại quá lại phải quấy rầy anh rồi, cái việc mà chúng ta đã nói với nhau anh có nhớ không, mong anh giúp tôi giữ bí mật.
Triệu Kiệt Luân kinh ngạc nói:
-Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?
Đỗ Long hạ giọng nói:
-Tôi vừa nhận được một tin, Triệu Kiếm Hoa bị tai nạn xe cộ rồi.
Triệu Kiếm Luân chỉ ừ một tiếng, rồi hạ giọng nói:
-Người anh em, chuyện này không liên quan gì đến anh đấy chứ?
Đỗ Long nói:
-Làm sao có liên quan đến tôi được. Tôi chỉ là lo gã nghi ngờ linh tinh giận cá chém thớt liên lụy đến tôi, việc này coi như chưa từng xảy ra vậy, tôi cũng sẽ không dính vào nữa.
Triệu Kiệt Luân sảng khoái nói:
-Được, chuyện này tôi sẽ không nói cho ai biết.
Sau khi thuyết phục Triệu Kiệt Luân xong, hắn lại tiếp tục rời nhà, vào đến thành phố rồi hắn mới lấy di động ra, khởi động máy thì thấy di động vang lên, hắn cũng không để ý, di động lại tiếp tục reo thì hắn mới nhận điện thoại.
Đầu bên kia điện thoại là một người đàn ông trung niên, gã trầm giọng nói:
-Anh là ai? Anh vì sao lại làm thế?
Đỗ Long cười lạnh nói:
-Chuyện này ông phải hỏi Triệu Kiếm Hoa, ông là gì của anh ta, có thể đại diện cho anh ta sao?
Đối phương nói:
-Tôi là cha của Triệu Kiếm Hoa, anh muốn gì?
Đỗ Long ngạo nghễ nói:
-Cũng chẳng muốn gì cả, tôi chỉ cần mấy người thả anh em của tôi ra là được rồi, tôi sẽ không truy cứu chuyện này nữa, bằng chứng trong tay tôi cũng sẽ mãi mãi không bị lộ ra, nếu không thì cho dù là ông nội anh ta ra mặt bảo vệ thì tôi e là vẫn không ổn đâu chứ đừng nói chỉ là cha của anh ta.
Đối phương trầm giọng nói
-Làm sao tôi biết được anh có giữ lời hay không? Nếu như sau này anh để lộ những bằng chứng này ra thì sao?
Đỗ Long nói:
-Người hiện giờ phải lo lắng, sợ hãi là chúng tôi, nếu như chúng tôi thực sự muốn những chứng cứ này lộ ra ngoài thì đã làm từ lâu rồi, lộ những việc này ra đối với chúng tôi có lợi gì chứ, nếu việc này lộ ra thì cũng chỉ gây cho các ông một ít phiền toái mà thôi cho nên chắc chắn tôi sẽ không làm vậy đâu, tôi cũng chỉ là muốn một ít tiền thôi, vậy nên các ông cũng đừng ép tôi đến cùng đường.
Đối phương trầm giọng nói:
-Anh biết là tốt rồi, số tiền kia các anh cứ cầm lấy mà dùng, còn mấy tập tài liệu kia thì anh phải trả lại tất cả cho tôi mà nhất định anh không được sao chép lại.
Đỗ Long cười nói:
-Tôi nói với các anh là tôi sẽ không sao chép lại thì các ông sẽ tin sao? Cho nên chúng ta cũng không cần nói nhiều, các ông hãy gửi mật mã của thẻ gửi đến số điện thoại này, số tiền trong thẻ chúng tôi sẽ dùng dần, nếu một ngày nào đấy cái thẻ này mà không còn dùng được hay là cảnh sát đến tìm chúng tôi gây phiền phức thì tôi cam đoan những bằng chứng này sẽ được phát tán khắp nơi.
-Anh dám uy hiếp tôi!
-Uy hiếp hay không thì cũng thế thôi, chúng tôi đã có được những chứng cứ này rồi, các ông tuyệt đối không thoát được đâu. Được rồi, đúng sáng mai các ông phải thả người anh em kia của tôi ra, bằng không tôi cũng không dám đảm bảo sẽ phát sinh ra chuyện gì, Đoàn Kết Xã chúng tôi cũng không phải dễ bắt nạt đâu.
Nói xong Đỗ Long liền cúp điện thoại, rút cả pin và sim ra, sim thì bẻ gãy vứt đi còn điện thoại thì hắn suy nghĩ một chút liền cất vào túi áo.
Bị tắt điện thoại Triệu Chí Kiệt tức giận đến thổ huyết, y trầm mặt xoay người, chỉ thấy Triệu Kiếm Hoa đáng thương ngồi trên giường bệnh nhìn gã, Triệu Chí Kiệt cả giận nói:
-Thật không có tiền đồ, gây ra phiền phức như vậy! Giờ thì hay rồi, nhược điểm bị người ta bắt được rồi! Đã sớm nói anh phải kiềm chế một chút, anh lại đi tham lam một chút lợi nhỏ này, chút tiền cỏn con này thì đánh giá gì? Ông nội anh đã dọn sẵn cho anh đường quan sáng lạn như vậy mà anh lại cố tình bêu xấu cái gia đình này, có lúc tôi thật sự muốn đánh chết tên vô dụng như anh!
Vẻ mặt Triệu Kiếm Hoa rất đau khổ nói:
-Cha, con cũng không muốn như vậy, ai mà biết được bọn chúng giảo hoạt như vậy, hơn nữa lúc đó con còn uống rượu say…Giờ thì phải làm sao đây?
Triệu Chí Kiệt hừ một tiếng nói:
-Chẳng có cách nào cả, giờ chỉ còn cách là giả vờ chưa từng xảy ra chuyện gì cả, Đoàn kết Xã… Hừ, cái loại xã hội đen này không thể tùy ý để bọn chúng gây hại xã hội.
-Đúng thế, đúng thế…
Triệu Kiếm Hoa liên tục gật đầu, sau đó nói:
-Cha, chẳng lẽ chúng ta tha cho họ dễ như vậy?
Triệu Chí Kiệt hừ một tiếng nói:
- Anh sợ cái gì, bọn chúng cũng không chạy thoát được đâu, trong khoảng thời gian này anh biết điều cho tôi, không được lại tiếp tục gây thêm rắc rối gì nữa.
Triệu Kiếm Hoa miệng thì vâng vâng dạ dạ, trong lòng thì âm thầm kêu khổ, gã bị trộm đi không chỉ một chút chi phiếu và mấy tập văn kiện, mà còn có cả một cái điện thoại di động, một cái thẻ nhớ và một cái USB, dữ liệu bên trong cũng rất nguy hiểm.
Cuộc nói chuyện của Đỗ Long và Triệu Chí Kiệt chỉ là kế hoãn binh, hắn căn bản cũng không có ý định lấy ra dùng, hắn định hai ngày nữa hắn sẽ bỏ mấy tấm chi phiếu với cả mấy tập văn kiện cho vào một chiếc phong bì gửi đến Ủy ban kỉ luật.
Sáng sớm hôm sau, Vương Hiểu Đông liền được thả ra, Đỗ Long cũng không chú ý đến chuyện này, chính là Cổ Nguyệt Hồ sau khi biết được tin tức thì gọi ngay cho Đỗ Long báo cho hắn biết, hắn vẫn lên lớp như thường, về đến nhà thì hắn lại gặp một vị khách không mời.
-Cha.
Đỗ Long ngạc nhiên khi thấy cha hắn đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách:
-Cha, sao cha lại đến đây? Cha tự nhiên không báo trước đến đây thật làm con sợ chết.
Đỗ Khang kinh ngạc nói:
-Con đi học chưa đến nửa năm liền trở nên ngốc nghếch rồi? Một chút cảnh giác cũng không có?
Đỗ Long cười hả hả, nói:
-Con nói đùa với cha thôi, hôm nay ngọn gió nào đưa cha đến đây vậy?
Đỗ Khang nói:
-Cha vẫn luôn để ý đến con, ta thấy con cũng thật biết gây phiền phức đấy, gây cho bản thân và người khác không biết bao nhiêu phiền toái, con còn chưa thấy chán à.
Đỗ Long cười khổ nói:
-Cha, sao cha lại nói vậy, con đã làm gì sai rồi.
Đỗ Khang nói:
-Không phải là sai mà phải nói là thật sự là sai quá thể rồi, con đã đắc tội với nhà họ Hà rồi, nên kết giao thân thiết với nhà họ Nhạc nhưng con với Nhạc Băng Phong quan hệ cũng không gần gũi, đối với Hoa Nghĩa Cường thì lại không ngừng trốn tránh, vậy mà lại kết giao huynh đệ với tên trộm cướp hạ lưu, tiện thể lại đắc tội với mấy người có thế lực trong thành, cái tên nhóc con này, con thật sự muốn làm gì vậy?
Đỗ Long cười khổ nói:
-Cha thật đúng là hiểu con… Con thật sự là không định gây ra phiền phức gì, chính là phiền phức cứ tới tìm con, muốn làm chuyện gì cũng không thành công, cha nghĩ con muốn thế à?
Đỗ Khang đứng lên, nói:
-Đi, cha dẫn con đến một nơi.
Đỗ Long không hiểu chuyện gì chỉ đi theo Đỗ Khang về đến sân trường đại học chính trị pháp luật, Đỗ Khang đưa hắn tới một căn nhà nhỏ hẻo lánh, nói với hắn:
-Chỗ này như thế nào hả?
Đỗ Long nói:
-Cái gì như thế nào?
Đỗ Khang nói:
-Cha thấy con thật sự ngu ngốc rồi, Cục an ninh quốc gia cũng quan tâm đến những việc này, cha rất vất vả mới thuyết phục được sếp cho cha đến giúp con, thế nào? Có nắm chắc không?
Đỗ Long mừng rỡ nói:
-Có thật không cha? Thật tốt quá, Cục An ninh Quốc Gia định đầu tư bao nhiêu?
Đỗ Khang nói:
-Mười triệu, còn lại thì con phải tự tìm cách thôi.
Đỗ Long nói:
- Nói như vậy con có thể kêu gọi thêm tài trợ?
Đỗ Khang gật gật đầu nói:
-Được, nhưng sau khi thành công thì tất cả số liệu đều phải do Cục An ninh Quốc gia công bố.
Đỗ Long cười nói:
-Được, căn nhà này là cho chúng ta dùng phải không cha?
Đỗ Khang nói:
-Làm tốt nhé, đừng thua trong tay đám người đó.
/1403
|