Canh Mạnh Bà - Ai Lam
Chén canh số 4
Bốn
Editor: Lạc Tiếu - 10/3/2019
Nguyên Châu quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn ngập khuất nhục, hắn cực kỳ chán ghét loại dối trá này, chán ghét nữ nhân trong ngoài không đồng nhất kia!
Vì sao nữ tử trên đời này không thể giống Tam Hoàng nữ ôn văn nho nhã, quang minh lỗi lạc, làm người kính nể?
Vì sao... Hắn lại bị chỉ hôn cho Đại Hoàng nữ, mà không phải Tam Hoàng nữ?
Thanh Hoan trên cao nhìn xuống đánh giá nam nhân thanh cao này. Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên ""di"" một tiếng: "Hoàng phu, nơi này của ngươi bị đỏ một khối, gần đây hạ nhân hầu hạ không chu toàn, làm cho quần áo ngươi có sâu?"
Nghe vậy, trong lòng Nguyên Châu hoảng hốt! Đó là cái gì? Đó là ấn ký Bùi Thục Nam lưu lại trên người hắn!
Hoảng hốt, hắn cũng không biết nên đáp lại Thanh Hoan ra sao, khóe miệng run run rẩy rẩy, nếu như bị Đại Hoàng nữ phát hiện mình cùng Tam Hoàng nữ dan díu...
Mình chết thì còn thôi, nhưng liên luỵ Tam Hoàng nữ cùng gia tộc, đó chính là dù hắn muôn lần chết cũng không thể thoái thác tội của mình!
Vì thế hắn đứng dậy, nhịn xuống bài xích cùng không cam lòng, mị thái mọc lan tràn, bước tới gần Thanh Hoan: "Điện hạ......"
Vốn tưởng rằng Đại Hoàng nữ bị hắn xua như xua vịt luôn khát cầu hắn bấy lâu nay sẽ động tâm, vì trước giờ nữ nhân này luôn coi hắn như trân bảo, chỉ cần hắn hơi tới gần một chút, nàng sẽ mất hồn mất vía.
Ai ngờ, nàng vậy mà giống thấy quỷ, né lui xa ba thước, còn làm lơ tâm muốn lấy lòng của hắn: "Bổn cung còn có việc phải làm, đêm nay không đi Lạc Hà Uyển. Thiên Hoa, chúng ta đi."
Nàng thật sự muốn ói a~!
Trên người nam nhân này thế nhưng là hương hoa lài! Ọe ọe..
Ngơ ngác mà nhìn Thanh Hoan đi xa, còn nhìn thấy bóng dáng nhắm mắt theo đuôi sau lưng nàng, trong lòng Nguyên Châu có một cỗ tư vị nói không nên lời.
Tuy nói hắn chủ động lấy lòng cũng không phải là xuất phát từ chân tâm, nhưng thân là đệ nhất mỹ nam tử, tôn nghiêm của hắn lại bị Thanh Hoan làm lơ gây xúc phạm.
Một nữ nhân quyền cao chức trọng từng coi ngươi như nam thần, vì ngươi có thể trả giá hết thảy, lắc mình một cái, đối với ngươi sắc mặt không thèm che giấu hinh miệt, lại nhìn như không thấy, cho dù hắn không hề có hảo cảm với Thanh Hoan, nhưng cảm giác chênh lệch kia lại thật lớn.
Đặc biệt, vẻ ngoài của Thanh Hoan cũng không hề thua kém Bùi Thục Nam. Nàng trầm tĩnh uy nghiêm khác với Bùi Thục Nam săn sóc ôn nhu. Dù cho Nguyên Châu vẫn thích nữ nhân dịu dàng kia, nhưng hắn vẫn nhàn nhạt có chút tâm hư vinh.
Hừ! Nguyên Châu từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, xoay người trong vòng vây của đám sai vặt rời đi. Hắn mới không hiếm lạ! Nàng không thích hắn, đúng là hắn cầu còn không được!
Bùi Thiên Hoa đi theo sau Thanh Hoan rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc: "Điện hạ... Ngài, ngài nói chuyện với hoàng phu như vậy, hắn, hắn càng sẽ không thích ngài......" Khi nói những lời này, đồng thời, hắn cũng cảm thấy mãnh liệt đau lòng.
Nghe xong, Thanh Hoan thực sự là có chút cảm thương Bùi Thiên Hoa, nàng cười nói: "Ta cũng không cần hắn thích."
"Hả?"
"Ngươi đã quên sao?" Thanh Hoan hơi hơi mỉm cười. "Hiện giờ chúng ta đánh thắng trận."
Bùi Thiên Hoa chớp chớp mắt, không dám xác định ý tứ theo như lời trong miệng Thanh Hoan là thật hay là do mình tưởng tượng.
Bộ dáng mở to mắt lại không dám tin tưởng của hắn vậy mà rất là đáng yêu, Thanh Hoan khó được nổi lên tâm tư trêu đùa, nàng nhìn hắn ý vị thâm trường cười cười, sau đó xoay người đi mất.
Còn lại Bùi Thiên Hoa đứng ở tại chỗ ngơ ngác chớp mắt, sau đó cả người đều choáng váng.
Một lát sau, hắn mới nhanh chóng đuổi theo bên người Thanh Hoan. Bộ dáng muốn hỏi lại không dám hỏi, muốn biết lại sợ hãi biết. Thanh Hoan dùng khóe mắt dư quang ngắm nhìn hắn, đáy mắt ý cười càng thêm đậm.
Sau một lúc lâu, thấy Bùi Thiên Hoa thật sự là khẩn trương không thôi, lúc này nàng mới thấy đủ, vòng tay kéo hắn vào lòng ngực mình.
Không thể không nói, loại cảm giác này còn khá tốt, trước kia đều là nàng bị người ôm, hiện giờ đổi thành nàng tới ôm người ta, đã vậy người trong lòng ngực còn này còn ngoan muốn mệnh, Thanh Hoan thực thích loại cảm giác này.
"Ngươi cho rằng ta cùng ngươi nói giỡn, hay là thuận miệng thì nói? Nếu ta không phải là xuất phát từ chân tâm, cần gì phải giới thiệu riêng ngươi cho mẫu hoàng?"
"Thuộc hạ, thuộc hạ cho rằng..." Cho rằng điện hạ hối hận, cho nên dùng ban thưởng cùng quan chức đền bù hắn. Cho dù như vậy, trong lòng Bùi Thiên Hoa vẫn cảm thấy đủ, bởi vì điều đó chứng minh, đối với điện hạ mình vẫn là có một chút giá trị tồn tại.
"Cho rằng cái gì?" Thanh Hoan vươn tay nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm đen nhánh lại sạch sẽ trung thành của hắn.
Cùng nam nhân như vậy ở bên nhau, nàng hoàn toàn không cần suy xét mình có nên ngụy trang hay không, bởi vì vô luận như thế nào, hắn đều yêu thích nàng, tôn trọng nàng, kính sợ nàng.
Nàng không cần vì lấy lòng hắn mà vắt hết óc, cũng không cần giày xéo mình, càng không cần vì nam nhân nào đó thay đổi bản thân. Ở thế giới này, nàng có thể tùy ý lựa chọn người mình thích làm bạn cả đời, Thanh Hoan thật tình cảm thấy bộ dáng này cũng rất tốt!
Thế giới này, nữ tử là chủ đạo, nam tử ngược lại rơi xuống hạ phong, bọn họ cần phải dựa vào nữ tử mới có thể sinh hoạt, nữ tử là trời. Tâm nguyện lần này Thanh Hoan cần hoàn thành cũng không quan hệ tới chuyện cướp tâm của nam nhân kia, một lý do là vì nữ quỷ Thu An lòng dạ to rộng, một lý do khác cũng là vì thế giới này tạo cho nàng sự hỗ trợ rất lớn.
Cho nên... Ai nói thế giới như vậy không tốt cơ chứ?
"Ngươi cho rằng ta chỉ là nói suông chứ không làm, hay là trước tuyệt cảnh nên tùy ý hứa dối với ngươi?"
"Thuộc hạ quyết không dám nghĩ điện hạ như vậy!" Bùi Thiên Hoa vội vàng phủ nhận, hắn thuận theo tùy ý để ngón tay Thanh Hoan vuốt ve mềm nhẹ trên mặt hắn, trong mắt lập loè quang mang vui sướng rồi lại không dám tin tưởng.
Điện hạ ôn nhu vuốt ve... Ánh mắt hiền lành...
Đây là chuyện ngay cả hoàng phu cũng chưa từng được có, là hắn, là hắn vẫn luôn si tâm vọng tưởng...
Hôm nay, hôm nay chẳng lẽ sẽ trở thành sự thật sao?!
"Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?" Thanh Hoan cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên đôi môi mềm mại của hắn, trong lòng vậy mà trở nên dịu dàng. "Trước đây là ta sai, coi cục đá như là bảo bối, lại không chú ý tới, thì ra bảo bối thật sự, ta đã sớm có được."
Chân chính bảo bối gì đó...
Bùi Thiên Hoa mặt lửa đỏ một mảnh, hắn không biết lời điện hạ nói rốt cuộc là thiệt tình hay là giả ý, hoặc chỉ là vì bị hoàng phu vắng vẻ cho nên chuyển hướng sang mình tìm kiếm an ủi...
Mặc kệ là lý do nào cũng không sao cả. Chẳng sợ qua hôm nay điện hạ muốn hắn chết, hắn cũng quyết không có một lát chần chờ.
"Điện hạ..." Thanh âm Bùi Thiên Hoa đang run rẩy.
"Qua mấy ngày, ta sẽ nạp ngươi làm sườn hoàng phu, ta biết có chút ủy khuất ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, về sau, người có thể danh chính ngôn thuận cùng ta sóng vai, cũng chỉ có ngươi."
"Thuộc hạ xuất thân đê tiện, mặt mũi lại xấu xí, vô đức vô tài, trăm triệu không có tư cách làm sườn hoàng phu......"
Chỉ là, ngoài miệng nói như vậy, đáy lòng Bùi Thiên Hoa lại vô cùng mà chua xót. Nếu như mình có tài năng cùng dung mạo như hoàng phu, hoặc là cao quý thế gia chống lưng, có phải hôm nay hắn có thể vui sướng đáp ứng điện hạ hay không?
Thật là... Hoàng phu làm người ta đố kỵ quá!
Nhan sắc hơn người, bụng đầy tài hoa, gia thế ngạo nhân... những thứ đó đều là thứ Bùi Thiên Hoa không dám vọng tưởng, mà điều làm hắn ghen ghét chính là, Nguyên Châu có thể quang minh chính đại mà trở thành phu lang của điện hạ!
Có được nhiều như vậy, lại không biết quý trọng điện hạ... Sao trên đời lại có người trong phúc mà không biết hưởng như vậy!
Thanh Hoan liếc mắt một cái đã nhìn ra lòng hắn tràn đầy không tín nhiệm, nói sao đây, đại khái là trước đây tình yêu của Bùi Thu An với Nguyên Châu quá sâu quá điên cuồng, cho nên cũng làm cho Bùi Thiên Hoa bóng ma tâm lý đi.
Hắn không thể tin được điện hạ nói thích hắn, cũng không dám tin tưởng nàng chỉ có mỗi mình hắn, hắn không dám tin lời nàng. Nhưng từ quan hệ chủ tớ mà nói, hắn đối với nàng lại tín nhiệm đến mức thà đào tim đào phổi.
Linh hồn này là cỡ nào thuần tịnh, si tâm, làm người ta tim đập thình thịch!
Nàng kéo Bùi Thiên Hoa đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trấn an nói: "Chớ tự coi nhẹ mình, ở lòng ta, ngươi so với nam nhân kia khá hơn nhiều."
Thật sự mà nói, ngược lại, Thanh Hoan trải qua tang thương nhiều như vậy, tâm này không hề xứng với hắn. Nàng chỉ muốn ở thế giới này nghỉ ngơi vài thập niên, mà ở thời gian dài dòng này, nàng không muốn vượt qua một mình.
Không có ai thích hợp làm bạn nàng hơn Bùi Thiên Hoa. Hắn trung thành, dũng cảm, kiên cường, tình cảm đối với nàng không có chút tạp chất nào... Tuy rằng tim này là của Bùi Thu An, nhưng Thanh Hoan cảm giác được nó đang nhảy lên.
"Nhưng mà... Hoàng phu..." Bùi Thiên Hoa vẫn cứ thực lo lắng.
"Điện hạ, nếu là bởi vì hoàng phu, ngài mới nói với thuộc hạ... nói với thuộc hạ như vậy, còn thỉnh điện hạ thu hồi. Nếu hoàng phu biết, không những sẽ không vì những gì điện hạ làm mà cảm động, ngược lại sẽ càng, càng......"
Hắn nói không được nữa. Bởi vì ở trong lòng hắn, điện hạ giống như thiên nhân, vô cùng hoàn mỹ, hoàng phu dựa vào cái gì xem thường điện hạ?!
"Càng chán ghét ta?" Thanh Hoan giúp hắn nói ra, "Thì tính sao?"
Bộ dáng nàng vân đạm phong khinh. "Ta cũng không thích một nam tử thông đồng với địch bán nước, mưu sát thân phu lại cùng người ngoài tư thông."
"......" Bùi Thiên Hoa trợn mắt há hốc mồm, hắn đã bị câu nói sau kia làm chấn động không lời nào để nói.
Vì thế Thanh Hoan đem sự tình từ từ kể ra.
Từ chuyện Nguyên Châu khuynh tâm với Bùi Thục Nam, đến hai người thông đồng thành gian phu dâm phụ, lại kể Nguyên Châu âm thầm hạ độc dược mạn tính vào đồ ăn của Bùi Thu An, đánh cắp trận đồ... Một năm một mười toàn bộ nói ra.
Thẳng đến khi làm cho Bùi Thiên Hoa tức giận nổi gân xanh đầy trán, từ trên ghế đứng lên đang định nhảy ra ngoài, bị Thanh Hoan tay mắt lanh lẹ một phen giữ chặt: "Ngươi làm cái gì?"
"Đi giết Nguyên Châu!" Hừ, cái danh xưng "Hoàng phu" hắn cũng không gọi, bởi vì Nguyên Châu không đáng!
"Người như vậy, căn bản không xứng ở bên cạnh điện hạ! Nếu lại tiếp tục sẽ rất nguy hiểm, thuộc hạ giết chết hắn, ngày sau tự nhiên sẽ không có người uy hiếp điện hạ!"
Trách không được! Trách không được điện hạ anh minh thần võ suýt nữa thua tại biên cương! Nếu không có Nguyên Châu đánh cắp trận đồ, điện hạ sao có thể bị thương?! Nghĩ đến đây, Bùi Thiên Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thanh Hoan không biết nên khóc hay cười: "Ngươi giết hắn, ta sao có thể công đạo với đám người Nguyên gia? Huống chi, hắn chết rồi, chẳng lẽ Bùi Thục Nam sẽ không tìm một người khác làm nội ứng sao?"
Nói xong, giọng nói của nàng thêm ôn nhu, nhưng lại không cho phép kháng cự lôi kéo Nguyên Châu ngồi xuống. "Để cho hắn lăn lộn đi, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ thành toàn cho hắn phần si tâm kia."
Bùi Thiên Hoa nhìn đôi mắt hiện vẻ hung ác nham hiểm của Thanh Hoan, trong lòng lại tràn ngập vui sướng. Thật tốt quá! Điện hạ vẫn chưa bị Nguyên Châu mê hoặc! "Nhưng mà... Quá nguy hiểm!"
"Yên tâm đi." Thanh Hoan ý cười sâu. "Nguyên Châu gì đó, căn bản là không quan trọng, ngươi vẫn là ngẫm lại cho tốt, ngày ta và ngươi thành hôn, ngươi nên trang điểm như thế nào đi!"
Chén canh số 4
Bốn
Editor: Lạc Tiếu - 10/3/2019
Nguyên Châu quỳ trên mặt đất, trong lòng tràn ngập khuất nhục, hắn cực kỳ chán ghét loại dối trá này, chán ghét nữ nhân trong ngoài không đồng nhất kia!
Vì sao nữ tử trên đời này không thể giống Tam Hoàng nữ ôn văn nho nhã, quang minh lỗi lạc, làm người kính nể?
Vì sao... Hắn lại bị chỉ hôn cho Đại Hoàng nữ, mà không phải Tam Hoàng nữ?
Thanh Hoan trên cao nhìn xuống đánh giá nam nhân thanh cao này. Sau một lúc lâu, nàng đột nhiên ""di"" một tiếng: "Hoàng phu, nơi này của ngươi bị đỏ một khối, gần đây hạ nhân hầu hạ không chu toàn, làm cho quần áo ngươi có sâu?"
Nghe vậy, trong lòng Nguyên Châu hoảng hốt! Đó là cái gì? Đó là ấn ký Bùi Thục Nam lưu lại trên người hắn!
Hoảng hốt, hắn cũng không biết nên đáp lại Thanh Hoan ra sao, khóe miệng run run rẩy rẩy, nếu như bị Đại Hoàng nữ phát hiện mình cùng Tam Hoàng nữ dan díu...
Mình chết thì còn thôi, nhưng liên luỵ Tam Hoàng nữ cùng gia tộc, đó chính là dù hắn muôn lần chết cũng không thể thoái thác tội của mình!
Vì thế hắn đứng dậy, nhịn xuống bài xích cùng không cam lòng, mị thái mọc lan tràn, bước tới gần Thanh Hoan: "Điện hạ......"
Vốn tưởng rằng Đại Hoàng nữ bị hắn xua như xua vịt luôn khát cầu hắn bấy lâu nay sẽ động tâm, vì trước giờ nữ nhân này luôn coi hắn như trân bảo, chỉ cần hắn hơi tới gần một chút, nàng sẽ mất hồn mất vía.
Ai ngờ, nàng vậy mà giống thấy quỷ, né lui xa ba thước, còn làm lơ tâm muốn lấy lòng của hắn: "Bổn cung còn có việc phải làm, đêm nay không đi Lạc Hà Uyển. Thiên Hoa, chúng ta đi."
Nàng thật sự muốn ói a~!
Trên người nam nhân này thế nhưng là hương hoa lài! Ọe ọe..
Ngơ ngác mà nhìn Thanh Hoan đi xa, còn nhìn thấy bóng dáng nhắm mắt theo đuôi sau lưng nàng, trong lòng Nguyên Châu có một cỗ tư vị nói không nên lời.
Tuy nói hắn chủ động lấy lòng cũng không phải là xuất phát từ chân tâm, nhưng thân là đệ nhất mỹ nam tử, tôn nghiêm của hắn lại bị Thanh Hoan làm lơ gây xúc phạm.
Một nữ nhân quyền cao chức trọng từng coi ngươi như nam thần, vì ngươi có thể trả giá hết thảy, lắc mình một cái, đối với ngươi sắc mặt không thèm che giấu hinh miệt, lại nhìn như không thấy, cho dù hắn không hề có hảo cảm với Thanh Hoan, nhưng cảm giác chênh lệch kia lại thật lớn.
Đặc biệt, vẻ ngoài của Thanh Hoan cũng không hề thua kém Bùi Thục Nam. Nàng trầm tĩnh uy nghiêm khác với Bùi Thục Nam săn sóc ôn nhu. Dù cho Nguyên Châu vẫn thích nữ nhân dịu dàng kia, nhưng hắn vẫn nhàn nhạt có chút tâm hư vinh.
Hừ! Nguyên Châu từ trong lỗ mũi hừ một tiếng, xoay người trong vòng vây của đám sai vặt rời đi. Hắn mới không hiếm lạ! Nàng không thích hắn, đúng là hắn cầu còn không được!
Bùi Thiên Hoa đi theo sau Thanh Hoan rốt cuộc nhịn không được nghi hoặc: "Điện hạ... Ngài, ngài nói chuyện với hoàng phu như vậy, hắn, hắn càng sẽ không thích ngài......" Khi nói những lời này, đồng thời, hắn cũng cảm thấy mãnh liệt đau lòng.
Nghe xong, Thanh Hoan thực sự là có chút cảm thương Bùi Thiên Hoa, nàng cười nói: "Ta cũng không cần hắn thích."
"Hả?"
"Ngươi đã quên sao?" Thanh Hoan hơi hơi mỉm cười. "Hiện giờ chúng ta đánh thắng trận."
Bùi Thiên Hoa chớp chớp mắt, không dám xác định ý tứ theo như lời trong miệng Thanh Hoan là thật hay là do mình tưởng tượng.
Bộ dáng mở to mắt lại không dám tin tưởng của hắn vậy mà rất là đáng yêu, Thanh Hoan khó được nổi lên tâm tư trêu đùa, nàng nhìn hắn ý vị thâm trường cười cười, sau đó xoay người đi mất.
Còn lại Bùi Thiên Hoa đứng ở tại chỗ ngơ ngác chớp mắt, sau đó cả người đều choáng váng.
Một lát sau, hắn mới nhanh chóng đuổi theo bên người Thanh Hoan. Bộ dáng muốn hỏi lại không dám hỏi, muốn biết lại sợ hãi biết. Thanh Hoan dùng khóe mắt dư quang ngắm nhìn hắn, đáy mắt ý cười càng thêm đậm.
Sau một lúc lâu, thấy Bùi Thiên Hoa thật sự là khẩn trương không thôi, lúc này nàng mới thấy đủ, vòng tay kéo hắn vào lòng ngực mình.
Không thể không nói, loại cảm giác này còn khá tốt, trước kia đều là nàng bị người ôm, hiện giờ đổi thành nàng tới ôm người ta, đã vậy người trong lòng ngực còn này còn ngoan muốn mệnh, Thanh Hoan thực thích loại cảm giác này.
"Ngươi cho rằng ta cùng ngươi nói giỡn, hay là thuận miệng thì nói? Nếu ta không phải là xuất phát từ chân tâm, cần gì phải giới thiệu riêng ngươi cho mẫu hoàng?"
"Thuộc hạ, thuộc hạ cho rằng..." Cho rằng điện hạ hối hận, cho nên dùng ban thưởng cùng quan chức đền bù hắn. Cho dù như vậy, trong lòng Bùi Thiên Hoa vẫn cảm thấy đủ, bởi vì điều đó chứng minh, đối với điện hạ mình vẫn là có một chút giá trị tồn tại.
"Cho rằng cái gì?" Thanh Hoan vươn tay nâng cằm hắn lên, nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm đen nhánh lại sạch sẽ trung thành của hắn.
Cùng nam nhân như vậy ở bên nhau, nàng hoàn toàn không cần suy xét mình có nên ngụy trang hay không, bởi vì vô luận như thế nào, hắn đều yêu thích nàng, tôn trọng nàng, kính sợ nàng.
Nàng không cần vì lấy lòng hắn mà vắt hết óc, cũng không cần giày xéo mình, càng không cần vì nam nhân nào đó thay đổi bản thân. Ở thế giới này, nàng có thể tùy ý lựa chọn người mình thích làm bạn cả đời, Thanh Hoan thật tình cảm thấy bộ dáng này cũng rất tốt!
Thế giới này, nữ tử là chủ đạo, nam tử ngược lại rơi xuống hạ phong, bọn họ cần phải dựa vào nữ tử mới có thể sinh hoạt, nữ tử là trời. Tâm nguyện lần này Thanh Hoan cần hoàn thành cũng không quan hệ tới chuyện cướp tâm của nam nhân kia, một lý do là vì nữ quỷ Thu An lòng dạ to rộng, một lý do khác cũng là vì thế giới này tạo cho nàng sự hỗ trợ rất lớn.
Cho nên... Ai nói thế giới như vậy không tốt cơ chứ?
"Ngươi cho rằng ta chỉ là nói suông chứ không làm, hay là trước tuyệt cảnh nên tùy ý hứa dối với ngươi?"
"Thuộc hạ quyết không dám nghĩ điện hạ như vậy!" Bùi Thiên Hoa vội vàng phủ nhận, hắn thuận theo tùy ý để ngón tay Thanh Hoan vuốt ve mềm nhẹ trên mặt hắn, trong mắt lập loè quang mang vui sướng rồi lại không dám tin tưởng.
Điện hạ ôn nhu vuốt ve... Ánh mắt hiền lành...
Đây là chuyện ngay cả hoàng phu cũng chưa từng được có, là hắn, là hắn vẫn luôn si tâm vọng tưởng...
Hôm nay, hôm nay chẳng lẽ sẽ trở thành sự thật sao?!
"Thuộc hạ, thuộc hạ chỉ là......"
"Chỉ là cái gì?" Thanh Hoan cười khẽ, cúi đầu hôn nhẹ một cái lên đôi môi mềm mại của hắn, trong lòng vậy mà trở nên dịu dàng. "Trước đây là ta sai, coi cục đá như là bảo bối, lại không chú ý tới, thì ra bảo bối thật sự, ta đã sớm có được."
Chân chính bảo bối gì đó...
Bùi Thiên Hoa mặt lửa đỏ một mảnh, hắn không biết lời điện hạ nói rốt cuộc là thiệt tình hay là giả ý, hoặc chỉ là vì bị hoàng phu vắng vẻ cho nên chuyển hướng sang mình tìm kiếm an ủi...
Mặc kệ là lý do nào cũng không sao cả. Chẳng sợ qua hôm nay điện hạ muốn hắn chết, hắn cũng quyết không có một lát chần chờ.
"Điện hạ..." Thanh âm Bùi Thiên Hoa đang run rẩy.
"Qua mấy ngày, ta sẽ nạp ngươi làm sườn hoàng phu, ta biết có chút ủy khuất ngươi, nhưng ngươi phải tin tưởng ta, về sau, người có thể danh chính ngôn thuận cùng ta sóng vai, cũng chỉ có ngươi."
"Thuộc hạ xuất thân đê tiện, mặt mũi lại xấu xí, vô đức vô tài, trăm triệu không có tư cách làm sườn hoàng phu......"
Chỉ là, ngoài miệng nói như vậy, đáy lòng Bùi Thiên Hoa lại vô cùng mà chua xót. Nếu như mình có tài năng cùng dung mạo như hoàng phu, hoặc là cao quý thế gia chống lưng, có phải hôm nay hắn có thể vui sướng đáp ứng điện hạ hay không?
Thật là... Hoàng phu làm người ta đố kỵ quá!
Nhan sắc hơn người, bụng đầy tài hoa, gia thế ngạo nhân... những thứ đó đều là thứ Bùi Thiên Hoa không dám vọng tưởng, mà điều làm hắn ghen ghét chính là, Nguyên Châu có thể quang minh chính đại mà trở thành phu lang của điện hạ!
Có được nhiều như vậy, lại không biết quý trọng điện hạ... Sao trên đời lại có người trong phúc mà không biết hưởng như vậy!
Thanh Hoan liếc mắt một cái đã nhìn ra lòng hắn tràn đầy không tín nhiệm, nói sao đây, đại khái là trước đây tình yêu của Bùi Thu An với Nguyên Châu quá sâu quá điên cuồng, cho nên cũng làm cho Bùi Thiên Hoa bóng ma tâm lý đi.
Hắn không thể tin được điện hạ nói thích hắn, cũng không dám tin tưởng nàng chỉ có mỗi mình hắn, hắn không dám tin lời nàng. Nhưng từ quan hệ chủ tớ mà nói, hắn đối với nàng lại tín nhiệm đến mức thà đào tim đào phổi.
Linh hồn này là cỡ nào thuần tịnh, si tâm, làm người ta tim đập thình thịch!
Nàng kéo Bùi Thiên Hoa đến bên cạnh bàn ngồi xuống, trấn an nói: "Chớ tự coi nhẹ mình, ở lòng ta, ngươi so với nam nhân kia khá hơn nhiều."
Thật sự mà nói, ngược lại, Thanh Hoan trải qua tang thương nhiều như vậy, tâm này không hề xứng với hắn. Nàng chỉ muốn ở thế giới này nghỉ ngơi vài thập niên, mà ở thời gian dài dòng này, nàng không muốn vượt qua một mình.
Không có ai thích hợp làm bạn nàng hơn Bùi Thiên Hoa. Hắn trung thành, dũng cảm, kiên cường, tình cảm đối với nàng không có chút tạp chất nào... Tuy rằng tim này là của Bùi Thu An, nhưng Thanh Hoan cảm giác được nó đang nhảy lên.
"Nhưng mà... Hoàng phu..." Bùi Thiên Hoa vẫn cứ thực lo lắng.
"Điện hạ, nếu là bởi vì hoàng phu, ngài mới nói với thuộc hạ... nói với thuộc hạ như vậy, còn thỉnh điện hạ thu hồi. Nếu hoàng phu biết, không những sẽ không vì những gì điện hạ làm mà cảm động, ngược lại sẽ càng, càng......"
Hắn nói không được nữa. Bởi vì ở trong lòng hắn, điện hạ giống như thiên nhân, vô cùng hoàn mỹ, hoàng phu dựa vào cái gì xem thường điện hạ?!
"Càng chán ghét ta?" Thanh Hoan giúp hắn nói ra, "Thì tính sao?"
Bộ dáng nàng vân đạm phong khinh. "Ta cũng không thích một nam tử thông đồng với địch bán nước, mưu sát thân phu lại cùng người ngoài tư thông."
"......" Bùi Thiên Hoa trợn mắt há hốc mồm, hắn đã bị câu nói sau kia làm chấn động không lời nào để nói.
Vì thế Thanh Hoan đem sự tình từ từ kể ra.
Từ chuyện Nguyên Châu khuynh tâm với Bùi Thục Nam, đến hai người thông đồng thành gian phu dâm phụ, lại kể Nguyên Châu âm thầm hạ độc dược mạn tính vào đồ ăn của Bùi Thu An, đánh cắp trận đồ... Một năm một mười toàn bộ nói ra.
Thẳng đến khi làm cho Bùi Thiên Hoa tức giận nổi gân xanh đầy trán, từ trên ghế đứng lên đang định nhảy ra ngoài, bị Thanh Hoan tay mắt lanh lẹ một phen giữ chặt: "Ngươi làm cái gì?"
"Đi giết Nguyên Châu!" Hừ, cái danh xưng "Hoàng phu" hắn cũng không gọi, bởi vì Nguyên Châu không đáng!
"Người như vậy, căn bản không xứng ở bên cạnh điện hạ! Nếu lại tiếp tục sẽ rất nguy hiểm, thuộc hạ giết chết hắn, ngày sau tự nhiên sẽ không có người uy hiếp điện hạ!"
Trách không được! Trách không được điện hạ anh minh thần võ suýt nữa thua tại biên cương! Nếu không có Nguyên Châu đánh cắp trận đồ, điện hạ sao có thể bị thương?! Nghĩ đến đây, Bùi Thiên Hoa hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Thanh Hoan không biết nên khóc hay cười: "Ngươi giết hắn, ta sao có thể công đạo với đám người Nguyên gia? Huống chi, hắn chết rồi, chẳng lẽ Bùi Thục Nam sẽ không tìm một người khác làm nội ứng sao?"
Nói xong, giọng nói của nàng thêm ôn nhu, nhưng lại không cho phép kháng cự lôi kéo Nguyên Châu ngồi xuống. "Để cho hắn lăn lộn đi, sớm muộn gì có một ngày, ta sẽ thành toàn cho hắn phần si tâm kia."
Bùi Thiên Hoa nhìn đôi mắt hiện vẻ hung ác nham hiểm của Thanh Hoan, trong lòng lại tràn ngập vui sướng. Thật tốt quá! Điện hạ vẫn chưa bị Nguyên Châu mê hoặc! "Nhưng mà... Quá nguy hiểm!"
"Yên tâm đi." Thanh Hoan ý cười sâu. "Nguyên Châu gì đó, căn bản là không quan trọng, ngươi vẫn là ngẫm lại cho tốt, ngày ta và ngươi thành hôn, ngươi nên trang điểm như thế nào đi!"
/91
|