Tâm sự một chút - Lạc
Chào mọi người,
Vậy mà đã một năm rồi, kể từ ngày ta đào hố này.
Viết vài dòng chỉ là muốn cảm ơn! Cảm ơn những người đã luôn ở bên cạnh động viên ta cố lên. Cảm ơn những bạn đã từ những "trang web chuyên re-up truyện không xin phép" đã tìm đến đây, nói với ta rằng đừng nên nản lòng. Và cảm ơn mọi người đã luôn chịu đựng tính ẩm ương hay lèm bèm của ta.
Thật ra, dạo gần đây một Editor A đã hỏi ta rằng, liệu có rời bỏ Wattpad hay không, vì những trang re-up truyện ta lên còn chèn cả tên web đó, ta đã hùng hồn trả lời với nàng ấy là không, cùng với hàng tỷ tỷ lý do.
Nhưng ta biết, nếu như, nếu như tất cả mọi người đều chỉ đọc truyện ở những trang ấy, chỉ bình luận ở những trang ấy, mà không còn ở đây nữa, có lẽ... ta cũng sẽ mất động lực mà bỏ đi (Giống như rất rất nhiều editor khác).
Ta chỉ muốn nói với mọi người là.. Thật ra editor như bọn ta cũng mong manh lắm, ngồi hì hục rất lâu rất lâu, chỉ là muốn một lời động viên chia sẻ, hay chỉ đơn giản là ngồi ngẩn người xem những bình luận về bộ truyện mình đã biên tập mà thôi.
Bọn ta cũng là người, một người bằng xương bằng thịt với một chút thời gian rảnh, muốn mang một chút niềm vui cho những người xa lạ có cùng sở thích, cùng gu truyện.
Bọn ta không có lương, cũng không được lợi ích gì cả.
Xin đừng nặng lời..
Bởi vì, bọn ta cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ bực dọc, cũng.. mất đi rất nhiều nhiệt huyết.
~ Ta chỉ hy vọng, chúng ta sẽ cùng nhau đi được đủ lâu. ♥
Lạc Tiếu
- --
Mục tiêu tiếp theo:
- Từ đầu tới chén canh số sáu mỗi chương trên 200 ♥
- Chén canh số bảy mỗi chương đủ 100 ♥
- --
Chén canh số 7 - Một
Editor: Cục Bơ, Nghê Thường - 24/02/2020
Beta: Lạc Tiếu
Trở về cầu Nại Hà, Thanh Hoan nhìn nam nhân mặc long bào rách nát, cả người tựa như hòa thành nhất thể với tảng đá dưới chân cầu, nói: "Ngươi không cần đợi, nàng sẽ không tới."
Nam nhân nghe xong, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó chầm chậm quay đầu nhìn về phía chủ nhân của thanh âm vừa phát ra. Lúc này, Thanh Hoan mới phát hiện mắt hắn không có tròng trắng, đôi mắt đen như mực vô cùng dọa người. Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt lộ ra sự bi thương vô tận.
"Nàng sẽ không tới." Thanh Hoan lại lặp lại một lần nữa, mặc kệ nam nhân có nghe hay không, nói xong liền xoay người bước lên cầu.
Đôi môi của hắn rung rung một chút, nói một chữ: "Chờ."
Chờ, chờ qua xuân hạ thu đông, chờ qua tuyên cổ Hồng Hoang, chờ đến khi tan thành cát bụi, cũng muốn chờ.
Thanh Hoan quay đầu nhìn hắn một cái, nam nhân kia lại khôi phục tư thế ban đầu, ngồi ở chỗ cũ, đầu hơi rũ xuống. Hắn ở chỗ này đợi bao nhiêu năm không ai biết, có lẽ hắn sẽ tiếp tục chờ đợi, thẳng đến người hắn đang chờ đi tới.
Nồi canh đã cạn, khi hồn phách Duy Dần bị đưa trở về, nước canh liền biến mất. Thanh Hoan vào Mạnh Bà trang, bên trong hoa thơm chim hót, đình đài lâu tạ, đẹp không sao tả xiết.
Nàng ngồi trên xích đu, đem Cát Quang thả ra. Nó trợn tròn mắt đánh giá bốn phía, không rõ chính mình đang ở nơi nào. Thanh Hoan cũng không giải thích, tuy rằng bản thể Cát Quang rất đẹp, nhưng Thanh Hoan vẫn tương đối thích bộ dáng nhỏ nhắn của nó.
【 Chủ nhân, người rời đi như vậy, thật sự không sao? 】
"Không có gì không tốt, nếu như ngươi muốn biết kết cục của bọn họ, tự đi xem là được, không cần nói với ta."
Hệ thống âm thầm líu lưỡi, hiện tại nó muốn gì cũng không thoát khỏi suy nghĩ của chủ nhân, bất quá nó cũng rất tò mò đôi phu thê kia cuối cùng như thế nào.
Duy Trọng nghiệp chướng nặng nề, đám người Trường Xuân Tử tất nhiên sẽ không tha cho hắn, sau khi giết chết, bọn họ lại một lần nữa trấn áp hồn phách của hắn ở hậu sơn, lần này thì hắn có nằm mơ cũng không còn cơ hội để thoát ra nữa.
Tuy Mai Ngạo Dung cũng làm nhiều chuyện sai trái, nhưng Thanh Hoan trước khi đi từng thỉnh cầu Trường Xuân Tử tha cho nàng. Vì vậy, sau khi trải qua thương nghị của các trưởng lão, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, huỷ bỏ tu vi, lấy đi linh căn, trục xuất khỏi sơn môn.
Mai Ngạo Dung xinh đẹp như hoa, lại là thuần âm thân thể, không thiếu tu sĩ lòng mang ý xấu muốn bắt nàng làm lô đỉnh tốt nhất. Đã không có trượng phu cường thế, lại mất đi sự bảo hộ của sư môn, kết cục muốn có bao nhiêu bi thảm thì có bấy nhiêu.
Mai Phi Đồng theo Mai Ngạo Dung cùng nhau rời khỏi Vạn Kiếm Tông. Sau khi xuống núi không lâu, Mai Ngạo Dung bị một ma tu bắt đi, Mai Phi Đồng cũng bởi vậy mà chết trong tay ma tu nọ. Mai Ngạo Dung liên tiếp mất đi trượng phu cùng nhi tử, thân mình lại trở thành lô đỉnh, nội tâm thống khổ, bi ai trong lòng, thật sự không biết phải diễn tả như thế nào.
Mà Duy Dần... Thanh Hoan để lại một yêu cầu, hy vọng hắn có thể sớm ngày bước lên tiên đạo. Duy Dần cũng không ngờ, tình kiếp của mình lại là Thanh Hoan. Bọn họ ở bên nhau thời gian không dài, có thể nói, với tuổi thọ dài đằng đẵng của tu sĩ, khoảnh khắc ngắn ngủi kia thật sự không đáng là bao.
Nhưng nàng giống như một hạt giống mạnh mẽ, ở trong lòng Duy Dần yên lặng mà cắm rễ, làm hắn không thể tự kềm chế. Nàng chưa bao giờ nói yêu hắn, nói đến cùng, đều là do hắn tự mình đa tình mà thôi.
Hắn nỗ lực tu luyện, thu A Uyên làm đồ đệ, ngày độ kiếp phi thăng, đem vị trí Chưởng môn truyền xuống.
Ngàn vạn năm sau, Tiên giới xuất hiện một Duy Dần Tiên Quân, bạch y tung bay, tuấn mỹ ôn hòa, luôn ôn hòa, đối xử tốt với tất cả mọi người, chỉ khi vô tình say rượu, Tiên Quân luôn lẩm bẩm hai chữ Thanh Hoan.
Tỉnh mộng lại quên, khi say mới dám nhớ.
Thanh Hoan ở thôn trang một hồi lâu, nàng cảm thấy đã rất lâu rồi mình không ngủ ngon, vì vậy, nàng để Cát Quang chơi đùa thỏa thích trong trang viên. Sau đó mới chợt nhớ tới "không gian" còn có một con Tiểu Hắc cẩu. Nhờ sự hun đúc của hệ thống, nàng cũng bắt đầu chậm rãi quen với cái tên "không gian" này.
Chẳng phải hệ thống không phải vẫn luôn ai oán rằng nó không có thật thể sao? Phòng ngừa nó tới phiền nàng, Thanh Hoan liền hóa nó thành một tiểu hài nhi, sau đó ném cả ba ra ngoài, còn mình thì lâm vào ngủ say.
Đây là giấc ngủ nhẹ nhàng nhất, yên bình nhất, kể từ khi nàng không còn tồn tại..
Nếu không phải do tiếng chuông gió leng keng leng keng vang lên, Thanh Hoan cũng sẽ không từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Nàng ngáp một cái, rời khỏi phòng. Tuy rằng trên cầu Nại Hà vẫn đen nhánh một mảnh, Mạnh Bà trang lại là cảnh xuân tươi đẹp, hoa thơm chim hót, bốn mùa như xuân.
Vừa nhìn thấy Thanh Hoan bước ra, Cát Quang trước hết liền tung tăn chạy tới, hóa thành tiểu miêu, bay thẳng vào lòng ngực nàng, thân mật cọ liếm, còn không ngừng kêu miêu miêu. Tiểu Hắc cẩu cũng nhịn không được mà cọ cọ bên chân Thanh Hoan, nàng cười nhẹ, nói: "Ta lại quên mất, ngươi vẫn chưa có tên."
Tiểu Hắc cẩu lắc lắc cái đuôi, nước mắt lưng tròng kêu ư ử hai tiếng.
Hệ thống bụ bẫm cũng tranh thủ ôm lấy một chân khác của nàng không buông: "Chủ nhân chủ nhân, người cũng chưa cho ta một cái tên đâu đó!" Nói xong, nó liền chớp chớp đôi mắt ngập nước to tròn nhìn Thanh Hoan, như thể nếu không có tên nó sẽ không buông tha cho nàng.
Thanh Hoan cười khẽ, cong lưng bế hệ thống, hình dáng tiểu hài tử thật sự đáng yêu vô cùng, nàng vốn thích hài tử cùng tiểu động vật, dĩ nhiên sẽ không bài xích sự thân cận của nó: "Nghe đồn Đông Phương có loại thượng cổ thần thú, tên gọi Bạch Trạch, sinh ở Đông Hải, có thể nói tiếng người, hiểu việc quỷ thần, tinh thông vạn vật chi ngôn, ta cảm thấy rất giống ngươi.""
""Nhưng ngươi rõ ràng không phải là thú, vậy... Bạch Trạch sinh ra trong ánh sáng, ngươi lại muốn theo ta sống ở nơi này. Ngày sau, gọi ngươi Mặc Trạch, được chứ?"
Tiểu hệ thống liền vươn cánh tay mũm mĩm ôm cổ Thanh Hoan, cẩn thận suy xét một chút: "Dạ. Vậy cũng được. Chủ nhân lấy tên cho ta cũng thật hay!"
Thanh Hoan buông hắn ra, đi về hướng đại môn, ba tiểu yêu quái liền nối đuôi theo sau nàng. Cát Quang cùng Tiểu Hắc cẩu động tác nhanh nhẹn, nhưng Mặc Trạch lại là một oa oa mập tròn, chân ngắn tay nhỏ, người nộn nộn thịt, muốn chạy nhanh cũng không được, làm nó gấp muốn chết.
Nháy mắt khi Thanh Hoan rời khỏi đại môn, Mạnh Bà trang biến mất không thấy, nàng nhìn về phía trước, tính tò mò lại nổi lên.
Trước đây đã từng gặp rất nhiều người, tuy rằng bọn họ ăn mặc không giống nhau, nhưng nàng cũng không vì vậy mà cảm thấy kỳ lạ. Thanh Hoan khổ tu mấy ngàn triệu năm, dĩ nhiên cũng biết thế giới vô biên vô tận, việc lạ gì cũng có, những gì nàng chứng kiến chỉ là một góc băng sơn. Nhưng dù nàng sức tưởng tượng phong phú đến mấy, cũng không thật sự trải qua những thế giới đó, có nhiều thứ chỉ dựa vào tưởng tượng thì không thể nghĩ ra được.
Tỷ như nói về thiếu nữ đang đứng trước trà quán, nàng thoạt nhìn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc mềm mại hơi xoăn ở ngọn như một cô công chúa. Quần áo trên người nàng rất kỳ quái, lộ ra đôi bàn tay tinh tế cùng đôi chân thon dài, chẳng qua lúc này quần áo nàng bị lây nhiễm vết máu cùng đất cát.
【 Ồ, vậy mà không phải đến từ cổ đại sao? 】 Mặc Trạch cũng rất kỳ quái.
"Cổ đại là cái gì?" Thanh Hoan thì thầm hỏi.
【 Ách.. Chủ nhân, trước kia người ở trong thế giới của nữ quỷ Chu Thải, có một cô hồn xưng là đến từ ba ngàn năm sau, người còn nhớ rõ không? 】
Mặc Trạch sau khi cùng Sổ Sinh Tử hòa hợp thành một thể, nó cũng biết được những chuyện lúc trước của nàng, rất nhiều điều Thanh Hoan nghĩ không ra, nhưng nó sẽ không quên.
"... Ngươi biết thế giới ba ngàn năm sau sao?" Thanh Hoan ngạc nhiên. "Sao không nói với ta?"
Mặc Trạch cũng thực ủy khuất: "Bởi vì chủ nhân chưa hỏi! Trên thực tế, người ta chính là đến từ thế giới ba ngàn năm sau, chủ nhân người vẫn luôn không hỏi, ta còn tưởng chủ nhân đều hiểu rõ!"
"..."
"Có phải tôi đã chết rồi hay không?" Thiếu nữ khẽ hỏi.
Thanh Hoan hơi mỉm cười, biểu tình ôn nhu, "Thực xin lỗi, đúng vậy."
"Vậy... Ngài chính là thiên sứ sao?" Thiếu nữ hỏi, sau đó lại lập tức phủ nhận. "Không, thiên sứ không phải như thế, thiên sứ phải có cánh cùng quầng sáng, ngài thì không. Nhưng lại xinh đẹp như thiên sứ."
Cánh, quầng sáng, thiên sứ... "Ta có thể hỏi đây là cái giống loài gì không?" Thanh Hoan mặc niệm hỏi Mặc Trạch.
Mặc Trạch cười hắc hắc, lộ ra bộ dáng chột dạ, lúc xa lúc gần nói 【Chủ nhân, ta cảm thấy có thể là bởi vì người mạnh lên, cho nên mới mở ra được cánh cổng thế giới hiện đại. Nói không chừng, theo lịch duyệt càng ngày phong phú, chúng ta có thể nắm giữ được ba ngàn thế giới trong tay đó! 】 cũng chính là cái gọi là Sáng Thế Thần!
Thanh Hoan không hiểu tại sao Mặc Trạch lại hưng phấn, nàng chỉ nhìn về phía thiếu nữ, hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Cũng không biết vì cái gì, nhìn ánh mắt ôn nhu của nàng, thiếu nữ liền không tự chủ được mà nói ra hết thảy...
Thiếu nữ này tên Viện Nhi, không có họ, không có hộ khẩu, không có chứng minh nhân dân, chỉ có hai bàn tay trắng.
Bởi vì cô được nam nhân đứng đầu Tưởng gia lựa chọn kỹ càng từ cô nhi viện đem về nhà, đối ngoại tuyên bố là Tưởng gia tiểu thư.
Nhưng thực tế, cô là tấm mộc của Tưởng gia tiểu thư chân chính, cũng là người hiến tim phù hợp nhất với Đại tiểu thư - cô công chúa bị bệnh tim bẩm sinh của nhà họ Tưởng.
Các nam nhân Tưởng gia nuôi nhốt cô như sủng vật, không cho đọc sách, không cho đi học, thậm chí còn không cho phép tiếp xúc với ai ngoài họ. Nhưng khi ở bên ngoài, bọn họ lại vô cùng hào phóng đem cô ra trưng bày cho thế nhân xem, giống như đang nói: Các ngươi xem, tiểu thư Tưởng gia của chúng ta là trân quý nhất trên đời, cô ấy là hết thảy của chúng ta, vì cô ấy mà mặc kệ hết thảy lợi ích!
Viện Nhi tuy rằng không biết sự thật, nhưng cũng không ngu ngốc, cô đã từng thực sự ỷ lại vào nam nhân được gọi là ""cha"" kia. Nhưng trên thực tế, niềm hạnh phúc của cô cũng chỉ là biểu hiện giả dối của Tưởng gia để mê hoặc người ngoài. Trong lòng bọn hắn, cô bất quá chỉ là một bông hoa ven đường, một sủng vật, tựa như gia súc, nuôi lớn sau đó giết lấy thịt.
Khi Viện Nhi biết được chân tướng từ người "cha" luôn miệng nói yêu thương mình, cô không phản kháng cũng không cự tuyệt, mà là bình tĩnh dịu ngoan đáp ứng ý nguyện muốn cô dâng hiến trái tim của bọn họ, sau đó thừa dịp bọn họ không chú ý chạy thoát ra ngoài.
Lại không nghĩ rằng bên ngoài lại là một địa ngục khác.
Viện Nhi chỉ là một đứa trẻ mới mười bốn tuổi, cái gì cũng không biết, chỉ biết được một chút chữ nghĩa. Vì sợ cô sinh ra lòng phản kháng, người họ Tưởng chỉ dạy dỗ cô cầm kỳ thi họa, xem sách cũng là sách về nữ giới, muốn chế tạo cô thành một nô lệ hoàn mỹ nhất từ trong ra ngoài.
Viện Nhi sau khi ra ngoài thì trốn trong lỗ thủng dưới chân cầu vượt liên tục sáu ngày, đến ngày thứ bảy đã đói muốn ngất, liền mạo hiểm chạy ra ngoài vào ban đêm, muốn tìm chút gì đó để ăn.
Thật không ngờ số phận vẫn trêu đùa. Cô gặp phải một tên cặn bã, hắn ta tầm bốn mươi năm mươi tuổi, cả người đầy mùi hôi thúi, đó là hỗn hợp của khói thuốc, mùi đã lâu không tắm cùng mùi rượu. Viện Nhi cứ như vậy mà bị cưỡng gian rồi giết chết.
Sau đó người nhà họ Tưởng tìm được cô, điều đầu tiên họ muốn làm, không phải cứu cô, mà là đến lấy đi trái tim của Viện nhi để thay vào người Tưởng tiểu thư chân chính.
Thật sự... Viện Nhi từng gọi nam nhân kia một tiếng ""cha"", cũng thật sự kính mến hai ca ca vô cùng "Yêu thương" cô, nhưng ai mà ngờ được tới kết quả như này đâu?
Từ đầu tới đuôi, cô chỉ là... một loại gia súc.
Chào mọi người,
Vậy mà đã một năm rồi, kể từ ngày ta đào hố này.
Viết vài dòng chỉ là muốn cảm ơn! Cảm ơn những người đã luôn ở bên cạnh động viên ta cố lên. Cảm ơn những bạn đã từ những "trang web chuyên re-up truyện không xin phép" đã tìm đến đây, nói với ta rằng đừng nên nản lòng. Và cảm ơn mọi người đã luôn chịu đựng tính ẩm ương hay lèm bèm của ta.
Thật ra, dạo gần đây một Editor A đã hỏi ta rằng, liệu có rời bỏ Wattpad hay không, vì những trang re-up truyện ta lên còn chèn cả tên web đó, ta đã hùng hồn trả lời với nàng ấy là không, cùng với hàng tỷ tỷ lý do.
Nhưng ta biết, nếu như, nếu như tất cả mọi người đều chỉ đọc truyện ở những trang ấy, chỉ bình luận ở những trang ấy, mà không còn ở đây nữa, có lẽ... ta cũng sẽ mất động lực mà bỏ đi (Giống như rất rất nhiều editor khác).
Ta chỉ muốn nói với mọi người là.. Thật ra editor như bọn ta cũng mong manh lắm, ngồi hì hục rất lâu rất lâu, chỉ là muốn một lời động viên chia sẻ, hay chỉ đơn giản là ngồi ngẩn người xem những bình luận về bộ truyện mình đã biên tập mà thôi.
Bọn ta cũng là người, một người bằng xương bằng thịt với một chút thời gian rảnh, muốn mang một chút niềm vui cho những người xa lạ có cùng sở thích, cùng gu truyện.
Bọn ta không có lương, cũng không được lợi ích gì cả.
Xin đừng nặng lời..
Bởi vì, bọn ta cũng sẽ đau lòng, cũng sẽ bực dọc, cũng.. mất đi rất nhiều nhiệt huyết.
~ Ta chỉ hy vọng, chúng ta sẽ cùng nhau đi được đủ lâu. ♥
Lạc Tiếu
- --
Mục tiêu tiếp theo:
- Từ đầu tới chén canh số sáu mỗi chương trên 200 ♥
- Chén canh số bảy mỗi chương đủ 100 ♥
- --
Chén canh số 7 - Một
Editor: Cục Bơ, Nghê Thường - 24/02/2020
Beta: Lạc Tiếu
Trở về cầu Nại Hà, Thanh Hoan nhìn nam nhân mặc long bào rách nát, cả người tựa như hòa thành nhất thể với tảng đá dưới chân cầu, nói: "Ngươi không cần đợi, nàng sẽ không tới."
Nam nhân nghe xong, thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó chầm chậm quay đầu nhìn về phía chủ nhân của thanh âm vừa phát ra. Lúc này, Thanh Hoan mới phát hiện mắt hắn không có tròng trắng, đôi mắt đen như mực vô cùng dọa người. Hắn nhìn nàng, trong đôi mắt lộ ra sự bi thương vô tận.
"Nàng sẽ không tới." Thanh Hoan lại lặp lại một lần nữa, mặc kệ nam nhân có nghe hay không, nói xong liền xoay người bước lên cầu.
Đôi môi của hắn rung rung một chút, nói một chữ: "Chờ."
Chờ, chờ qua xuân hạ thu đông, chờ qua tuyên cổ Hồng Hoang, chờ đến khi tan thành cát bụi, cũng muốn chờ.
Thanh Hoan quay đầu nhìn hắn một cái, nam nhân kia lại khôi phục tư thế ban đầu, ngồi ở chỗ cũ, đầu hơi rũ xuống. Hắn ở chỗ này đợi bao nhiêu năm không ai biết, có lẽ hắn sẽ tiếp tục chờ đợi, thẳng đến người hắn đang chờ đi tới.
Nồi canh đã cạn, khi hồn phách Duy Dần bị đưa trở về, nước canh liền biến mất. Thanh Hoan vào Mạnh Bà trang, bên trong hoa thơm chim hót, đình đài lâu tạ, đẹp không sao tả xiết.
Nàng ngồi trên xích đu, đem Cát Quang thả ra. Nó trợn tròn mắt đánh giá bốn phía, không rõ chính mình đang ở nơi nào. Thanh Hoan cũng không giải thích, tuy rằng bản thể Cát Quang rất đẹp, nhưng Thanh Hoan vẫn tương đối thích bộ dáng nhỏ nhắn của nó.
【 Chủ nhân, người rời đi như vậy, thật sự không sao? 】
"Không có gì không tốt, nếu như ngươi muốn biết kết cục của bọn họ, tự đi xem là được, không cần nói với ta."
Hệ thống âm thầm líu lưỡi, hiện tại nó muốn gì cũng không thoát khỏi suy nghĩ của chủ nhân, bất quá nó cũng rất tò mò đôi phu thê kia cuối cùng như thế nào.
Duy Trọng nghiệp chướng nặng nề, đám người Trường Xuân Tử tất nhiên sẽ không tha cho hắn, sau khi giết chết, bọn họ lại một lần nữa trấn áp hồn phách của hắn ở hậu sơn, lần này thì hắn có nằm mơ cũng không còn cơ hội để thoát ra nữa.
Tuy Mai Ngạo Dung cũng làm nhiều chuyện sai trái, nhưng Thanh Hoan trước khi đi từng thỉnh cầu Trường Xuân Tử tha cho nàng. Vì vậy, sau khi trải qua thương nghị của các trưởng lão, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, huỷ bỏ tu vi, lấy đi linh căn, trục xuất khỏi sơn môn.
Mai Ngạo Dung xinh đẹp như hoa, lại là thuần âm thân thể, không thiếu tu sĩ lòng mang ý xấu muốn bắt nàng làm lô đỉnh tốt nhất. Đã không có trượng phu cường thế, lại mất đi sự bảo hộ của sư môn, kết cục muốn có bao nhiêu bi thảm thì có bấy nhiêu.
Mai Phi Đồng theo Mai Ngạo Dung cùng nhau rời khỏi Vạn Kiếm Tông. Sau khi xuống núi không lâu, Mai Ngạo Dung bị một ma tu bắt đi, Mai Phi Đồng cũng bởi vậy mà chết trong tay ma tu nọ. Mai Ngạo Dung liên tiếp mất đi trượng phu cùng nhi tử, thân mình lại trở thành lô đỉnh, nội tâm thống khổ, bi ai trong lòng, thật sự không biết phải diễn tả như thế nào.
Mà Duy Dần... Thanh Hoan để lại một yêu cầu, hy vọng hắn có thể sớm ngày bước lên tiên đạo. Duy Dần cũng không ngờ, tình kiếp của mình lại là Thanh Hoan. Bọn họ ở bên nhau thời gian không dài, có thể nói, với tuổi thọ dài đằng đẵng của tu sĩ, khoảnh khắc ngắn ngủi kia thật sự không đáng là bao.
Nhưng nàng giống như một hạt giống mạnh mẽ, ở trong lòng Duy Dần yên lặng mà cắm rễ, làm hắn không thể tự kềm chế. Nàng chưa bao giờ nói yêu hắn, nói đến cùng, đều là do hắn tự mình đa tình mà thôi.
Hắn nỗ lực tu luyện, thu A Uyên làm đồ đệ, ngày độ kiếp phi thăng, đem vị trí Chưởng môn truyền xuống.
Ngàn vạn năm sau, Tiên giới xuất hiện một Duy Dần Tiên Quân, bạch y tung bay, tuấn mỹ ôn hòa, luôn ôn hòa, đối xử tốt với tất cả mọi người, chỉ khi vô tình say rượu, Tiên Quân luôn lẩm bẩm hai chữ Thanh Hoan.
Tỉnh mộng lại quên, khi say mới dám nhớ.
Thanh Hoan ở thôn trang một hồi lâu, nàng cảm thấy đã rất lâu rồi mình không ngủ ngon, vì vậy, nàng để Cát Quang chơi đùa thỏa thích trong trang viên. Sau đó mới chợt nhớ tới "không gian" còn có một con Tiểu Hắc cẩu. Nhờ sự hun đúc của hệ thống, nàng cũng bắt đầu chậm rãi quen với cái tên "không gian" này.
Chẳng phải hệ thống không phải vẫn luôn ai oán rằng nó không có thật thể sao? Phòng ngừa nó tới phiền nàng, Thanh Hoan liền hóa nó thành một tiểu hài nhi, sau đó ném cả ba ra ngoài, còn mình thì lâm vào ngủ say.
Đây là giấc ngủ nhẹ nhàng nhất, yên bình nhất, kể từ khi nàng không còn tồn tại..
Nếu không phải do tiếng chuông gió leng keng leng keng vang lên, Thanh Hoan cũng sẽ không từ trong giấc ngủ tỉnh lại. Nàng ngáp một cái, rời khỏi phòng. Tuy rằng trên cầu Nại Hà vẫn đen nhánh một mảnh, Mạnh Bà trang lại là cảnh xuân tươi đẹp, hoa thơm chim hót, bốn mùa như xuân.
Vừa nhìn thấy Thanh Hoan bước ra, Cát Quang trước hết liền tung tăn chạy tới, hóa thành tiểu miêu, bay thẳng vào lòng ngực nàng, thân mật cọ liếm, còn không ngừng kêu miêu miêu. Tiểu Hắc cẩu cũng nhịn không được mà cọ cọ bên chân Thanh Hoan, nàng cười nhẹ, nói: "Ta lại quên mất, ngươi vẫn chưa có tên."
Tiểu Hắc cẩu lắc lắc cái đuôi, nước mắt lưng tròng kêu ư ử hai tiếng.
Hệ thống bụ bẫm cũng tranh thủ ôm lấy một chân khác của nàng không buông: "Chủ nhân chủ nhân, người cũng chưa cho ta một cái tên đâu đó!" Nói xong, nó liền chớp chớp đôi mắt ngập nước to tròn nhìn Thanh Hoan, như thể nếu không có tên nó sẽ không buông tha cho nàng.
Thanh Hoan cười khẽ, cong lưng bế hệ thống, hình dáng tiểu hài tử thật sự đáng yêu vô cùng, nàng vốn thích hài tử cùng tiểu động vật, dĩ nhiên sẽ không bài xích sự thân cận của nó: "Nghe đồn Đông Phương có loại thượng cổ thần thú, tên gọi Bạch Trạch, sinh ở Đông Hải, có thể nói tiếng người, hiểu việc quỷ thần, tinh thông vạn vật chi ngôn, ta cảm thấy rất giống ngươi.""
""Nhưng ngươi rõ ràng không phải là thú, vậy... Bạch Trạch sinh ra trong ánh sáng, ngươi lại muốn theo ta sống ở nơi này. Ngày sau, gọi ngươi Mặc Trạch, được chứ?"
Tiểu hệ thống liền vươn cánh tay mũm mĩm ôm cổ Thanh Hoan, cẩn thận suy xét một chút: "Dạ. Vậy cũng được. Chủ nhân lấy tên cho ta cũng thật hay!"
Thanh Hoan buông hắn ra, đi về hướng đại môn, ba tiểu yêu quái liền nối đuôi theo sau nàng. Cát Quang cùng Tiểu Hắc cẩu động tác nhanh nhẹn, nhưng Mặc Trạch lại là một oa oa mập tròn, chân ngắn tay nhỏ, người nộn nộn thịt, muốn chạy nhanh cũng không được, làm nó gấp muốn chết.
Nháy mắt khi Thanh Hoan rời khỏi đại môn, Mạnh Bà trang biến mất không thấy, nàng nhìn về phía trước, tính tò mò lại nổi lên.
Trước đây đã từng gặp rất nhiều người, tuy rằng bọn họ ăn mặc không giống nhau, nhưng nàng cũng không vì vậy mà cảm thấy kỳ lạ. Thanh Hoan khổ tu mấy ngàn triệu năm, dĩ nhiên cũng biết thế giới vô biên vô tận, việc lạ gì cũng có, những gì nàng chứng kiến chỉ là một góc băng sơn. Nhưng dù nàng sức tưởng tượng phong phú đến mấy, cũng không thật sự trải qua những thế giới đó, có nhiều thứ chỉ dựa vào tưởng tượng thì không thể nghĩ ra được.
Tỷ như nói về thiếu nữ đang đứng trước trà quán, nàng thoạt nhìn chỉ có mười bốn mười lăm tuổi, mái tóc mềm mại hơi xoăn ở ngọn như một cô công chúa. Quần áo trên người nàng rất kỳ quái, lộ ra đôi bàn tay tinh tế cùng đôi chân thon dài, chẳng qua lúc này quần áo nàng bị lây nhiễm vết máu cùng đất cát.
【 Ồ, vậy mà không phải đến từ cổ đại sao? 】 Mặc Trạch cũng rất kỳ quái.
"Cổ đại là cái gì?" Thanh Hoan thì thầm hỏi.
【 Ách.. Chủ nhân, trước kia người ở trong thế giới của nữ quỷ Chu Thải, có một cô hồn xưng là đến từ ba ngàn năm sau, người còn nhớ rõ không? 】
Mặc Trạch sau khi cùng Sổ Sinh Tử hòa hợp thành một thể, nó cũng biết được những chuyện lúc trước của nàng, rất nhiều điều Thanh Hoan nghĩ không ra, nhưng nó sẽ không quên.
"... Ngươi biết thế giới ba ngàn năm sau sao?" Thanh Hoan ngạc nhiên. "Sao không nói với ta?"
Mặc Trạch cũng thực ủy khuất: "Bởi vì chủ nhân chưa hỏi! Trên thực tế, người ta chính là đến từ thế giới ba ngàn năm sau, chủ nhân người vẫn luôn không hỏi, ta còn tưởng chủ nhân đều hiểu rõ!"
"..."
"Có phải tôi đã chết rồi hay không?" Thiếu nữ khẽ hỏi.
Thanh Hoan hơi mỉm cười, biểu tình ôn nhu, "Thực xin lỗi, đúng vậy."
"Vậy... Ngài chính là thiên sứ sao?" Thiếu nữ hỏi, sau đó lại lập tức phủ nhận. "Không, thiên sứ không phải như thế, thiên sứ phải có cánh cùng quầng sáng, ngài thì không. Nhưng lại xinh đẹp như thiên sứ."
Cánh, quầng sáng, thiên sứ... "Ta có thể hỏi đây là cái giống loài gì không?" Thanh Hoan mặc niệm hỏi Mặc Trạch.
Mặc Trạch cười hắc hắc, lộ ra bộ dáng chột dạ, lúc xa lúc gần nói 【Chủ nhân, ta cảm thấy có thể là bởi vì người mạnh lên, cho nên mới mở ra được cánh cổng thế giới hiện đại. Nói không chừng, theo lịch duyệt càng ngày phong phú, chúng ta có thể nắm giữ được ba ngàn thế giới trong tay đó! 】 cũng chính là cái gọi là Sáng Thế Thần!
Thanh Hoan không hiểu tại sao Mặc Trạch lại hưng phấn, nàng chỉ nhìn về phía thiếu nữ, hỏi: "Ngươi bị làm sao vậy, đã xảy ra chuyện gì?"
Cũng không biết vì cái gì, nhìn ánh mắt ôn nhu của nàng, thiếu nữ liền không tự chủ được mà nói ra hết thảy...
Thiếu nữ này tên Viện Nhi, không có họ, không có hộ khẩu, không có chứng minh nhân dân, chỉ có hai bàn tay trắng.
Bởi vì cô được nam nhân đứng đầu Tưởng gia lựa chọn kỹ càng từ cô nhi viện đem về nhà, đối ngoại tuyên bố là Tưởng gia tiểu thư.
Nhưng thực tế, cô là tấm mộc của Tưởng gia tiểu thư chân chính, cũng là người hiến tim phù hợp nhất với Đại tiểu thư - cô công chúa bị bệnh tim bẩm sinh của nhà họ Tưởng.
Các nam nhân Tưởng gia nuôi nhốt cô như sủng vật, không cho đọc sách, không cho đi học, thậm chí còn không cho phép tiếp xúc với ai ngoài họ. Nhưng khi ở bên ngoài, bọn họ lại vô cùng hào phóng đem cô ra trưng bày cho thế nhân xem, giống như đang nói: Các ngươi xem, tiểu thư Tưởng gia của chúng ta là trân quý nhất trên đời, cô ấy là hết thảy của chúng ta, vì cô ấy mà mặc kệ hết thảy lợi ích!
Viện Nhi tuy rằng không biết sự thật, nhưng cũng không ngu ngốc, cô đã từng thực sự ỷ lại vào nam nhân được gọi là ""cha"" kia. Nhưng trên thực tế, niềm hạnh phúc của cô cũng chỉ là biểu hiện giả dối của Tưởng gia để mê hoặc người ngoài. Trong lòng bọn hắn, cô bất quá chỉ là một bông hoa ven đường, một sủng vật, tựa như gia súc, nuôi lớn sau đó giết lấy thịt.
Khi Viện Nhi biết được chân tướng từ người "cha" luôn miệng nói yêu thương mình, cô không phản kháng cũng không cự tuyệt, mà là bình tĩnh dịu ngoan đáp ứng ý nguyện muốn cô dâng hiến trái tim của bọn họ, sau đó thừa dịp bọn họ không chú ý chạy thoát ra ngoài.
Lại không nghĩ rằng bên ngoài lại là một địa ngục khác.
Viện Nhi chỉ là một đứa trẻ mới mười bốn tuổi, cái gì cũng không biết, chỉ biết được một chút chữ nghĩa. Vì sợ cô sinh ra lòng phản kháng, người họ Tưởng chỉ dạy dỗ cô cầm kỳ thi họa, xem sách cũng là sách về nữ giới, muốn chế tạo cô thành một nô lệ hoàn mỹ nhất từ trong ra ngoài.
Viện Nhi sau khi ra ngoài thì trốn trong lỗ thủng dưới chân cầu vượt liên tục sáu ngày, đến ngày thứ bảy đã đói muốn ngất, liền mạo hiểm chạy ra ngoài vào ban đêm, muốn tìm chút gì đó để ăn.
Thật không ngờ số phận vẫn trêu đùa. Cô gặp phải một tên cặn bã, hắn ta tầm bốn mươi năm mươi tuổi, cả người đầy mùi hôi thúi, đó là hỗn hợp của khói thuốc, mùi đã lâu không tắm cùng mùi rượu. Viện Nhi cứ như vậy mà bị cưỡng gian rồi giết chết.
Sau đó người nhà họ Tưởng tìm được cô, điều đầu tiên họ muốn làm, không phải cứu cô, mà là đến lấy đi trái tim của Viện nhi để thay vào người Tưởng tiểu thư chân chính.
Thật sự... Viện Nhi từng gọi nam nhân kia một tiếng ""cha"", cũng thật sự kính mến hai ca ca vô cùng "Yêu thương" cô, nhưng ai mà ngờ được tới kết quả như này đâu?
Từ đầu tới đuôi, cô chỉ là... một loại gia súc.
/91
|