Chén canh số 7 - Sáu
Editor: Lạc Tiếu - 12/03/2020
Ngoan quá ngoan quá, thật sự rất ngoan!
Ngoan đến nỗi làm người ta cảm thấy đối xử với nàng không tốt một chút cũng là cực hạn tàn nhẫn. Tưởng Trạc thở dài, xoa xoa đầu Thanh Hoan, nói: "Đừng nói chuyện, tí nữa con lại đau bây giờ."
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói không có gì trở ngại, uống thuốc tiêu no là tốt rồi, nhưng tình trạng thân thể của Thanh Hoan không tốt là sự thật, ngày thường vẫn phải chú ý nhiều hơn, đặc biệt cần phải ăn nhiều bữa nhỏ.
Tưởng Cẩn đứng bên cạnh nghe vậy, vừa áy náy lại đau lòng. Nhìn con nhóc nho nhỏ nằm trên chiếc giường lớn kia, trong lòng không biết là cảm giác gì, tựa như chua ngọt đắng cay đều có, lại tựa như không có vị gì.
Thật đúng là Viện Nhi chưa bao giờ có một ngày thoải mái sung sướng. Từ khi còn nhỏ, bởi vì trái tim của cô tương xứng với Uyển Nhi nên được nhận nuôi, nhiều năm trôi qua, tuy rằng mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, nhưng kỳ thật, mỗi loại đồ ăn đưa vào miệng đều đã trải qua kiểm tra dinh dưỡng nghiêm khắc, căn bản không thể lựa chọn.
Lấy máu, lấy tủy sống cũng là chuyện thường ngày, Viện Nhi không thể ra cửa, không thể đi xem thế giới bên ngoài, thậm chí cũng không biết rõ thế giới này ra sao...
Giả sử cô không bị nhận nuôi, cho dù vẫn luôn ở trong cô nhi viện, cũng chắc chắn sẽ khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ, Viện Nhi thông minh như vậy, thành tích học tập nhất định rất tốt, tương lai tiền đồ vô lượng, chờ đợi cô là một cuộc sống tràn đầy ánh mặt trời...
Hết thảy đều do trái tim kia.
Tưởng Cẩn không dám tiếp tục suy nghĩ, bác sĩ đều nói Uyển Nhi sống không quá mười tám tuổi, cơ năng của thân thể ngày càng kém, chỉ có trái tim của Viện Nhi có thể cứu con bé, nhưng mà...
Hắn nhìn về phía thiếu nữ đang mở to đôi mắt ngập nước ngoan ngoãn đang nằm trên giường, Uyển Nhi sống sót, chẳng lẽ Viện Nhi phải chết ở tuổi mười sáu hay sao?
Điều này không công bằng!
Bụng Thanh Hoan đau suốt hai ngày, căn cứ theo lời Mặc Trạch, Tưởng Uyển Nhi rất nhanh sẽ phát bệnh. Cho đến lúc này, ngoại trừ việc đổi tim ra, không còn biện pháp khác có thể cứu cô ta. Mà hiện tại, địa vị của nàng trong lòng Tưởng Trạc còn chưa đủ, bất luận như thế nào, nàng nên ra tay.
Từ "con gái lanh lợi nghe lời" biến thành "tình nhân đa tình mềm mại" làm Thanh Hoan có loại cảm giác hưng phấn khác thường, nếu là nàng trước kia, khẳng định sẽ không làm như vậy.
【 Bởi vì chủ nhân đã hiểu rõ, sống trên đời này cần phải tùy tâm sở dục đó. 】 Mặc Trạch nói, kỳ thật trong lòng nó chửi thầm, chủ nhân là trở nên hư hỏng. Từ tư liệu của nó, trước kia, chủ nhân gặp được loại sự tình này tuyệt đối sẽ không để ý tới nam nhân Tưởng gia, cũng sẽ không lựa chọn cách làm này.
Thanh Hoan hừ một tiếng: "Đến lúc đó ngươi đừng nhìn."
Mặc Trạch bị nghẹn một chút, nhỏ giọng nói 【 Người ta cũng muốn học tập một chút mà...】
"Muốn học tập chuyện phòng the, ta hiện tại liền có thể biến ngươi thành người lớn, sau đó ngươi đi trên đường tùy tiện tìm một nữ nhân không phải là được rồi sao? Mấy hôm trước ngươi mới vừa cùng ta phổ cập cái danh từ "gái đứng đường" gì đó, mới đây đã quên rồi?"
【 Hu hu hu, chủ nhân người thật hư hỏng, người thật sự hư hỏng rồi! 】
Thanh Hoan không để ý tới Mặc Trạch, nàng ngồi ở trên giường, ánh mắt giảo hoạt chợt lóe mà qua.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng tới sinh nhật mười sáu tuổi của Viện Nhi, không biết là vì đền bù hay là nguyên do gì khác, hoặc cũng có thể vẫn muốn dùng nàng như một tấm mộc, Tưởng Trạc tổ chức cho nàng một buổi sinh nhật vô cùng long trọng.
Hắn mời rất nhiều nhân vật có uy tín danh dự trong giới thượng lưu, người được Tưởng gia mời đều vui mừng khôn xiết, nếu có thể nhờ cơ hội này đi gần với người nhà họ Tưởng, vậy thì không thể tốt hơn!
Vì vậy, phụ nữ thì trang điểm xinh đẹp như hoa, còn đàn ông thì ăn mặc bảnh bao đường hoàng, nhân vật chính của buổi tiệc là Thanh Hoan ngược lại bị xem nhẹ hoàn toàn.
Qua hai năm, Thanh Hoan lại một lần nữa mặc vào chiếc váy công chúa làm cả người nàng đều không thoải mái này.
So với thân thể như cọng giá trước đây, hiện tại, dù nàng vẫn nhỏ xinh đáng yêu, nhưng mỹ mạo xuất chúng, khuôn mặt còn bầu bĩnh trẻ con, cho dù cả chiếc váy toàn là nơ bướm, nàng vẫn có thể mặc đến xinh đẹp.
Thời điểm Thanh Hoan từ trên cầu thang xoắn ốc chậm rãi đi xuống, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng cùng kinh diễm nhìn nàng, nàng thật sự y như một cô công chúa!
Cao quý, mỹ lệ, làm người ta chỉ muốn quỳ trước mặt nàng hôn lên tay nhỏ, từ đây tuyên thệ nguyện trung thành, vì nàng trả giá sinh mệnh cùng linh hồn của mình!
Thanh Hoan căn bản không dùng đến kỹ năng [Vương Bá chi khí] do Mặc Trạch chuẩn bị, dù sao những thế giới trước nàng cũng đã từng làm Quý phi, Hoàng hậu lẫn Hoàng đế, khí thế dĩ nhiên phải có.
Đôi mắt Tưởng Trạc lóe ra kinh diễm, cô gái nhỏ thật sự trưởng thành, giống như hoa Thược Dược, đẹp đến kiều diễm ướt át. Hắn bước về phía nàng, vươn đôi tay đã mang bao tay màu trắng, vô cùng thân sĩ hỏi: "Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi ta có vinh hạnh giới thiệu con cho mọi người sao?"
Hôm nay hắn mặc áo măng tô màu đen, phụ trợ cho dáng người cao ráo anh tuấn, đôi chân dài thẳng tắp được che bởi quần tây vừa người, nơ cùng nút tay áo là do Thanh Hoan tự mình giúp hắn chọn lựa.
"Đương nhiên có thể, tiên sinh anh tuấn." Thanh Hoan xinh đẹp cười.
Vì vậy, Tưởng Trạc cao giọng giới thiệu nàng cho tất cả khách mời đêm nay.
—— Báu vật của Tưởng gia, hòn ngọc quý trên tay hắn, Tưởng Viện Nhi.
Đúng vậy, nàng hiện tại có họ, họ "Tưởng".
Thanh Hoan trước sau duy trì nụ cười mỉm ưu nhã khéo léo, người từng nhìn thấy nàng làm nũng ngốc nghếch như Tưởng Cẩn cùng Tưởng Khiêm cũng không dám tin, đây thật sự là bé con ngày thường nũng nịu, chạm một cái vỡ tan kia sao!
Có thể thấy được, nữ nhân thật là tràn ngập tính dẻo, nam nhân ngàn vạn lần không thể địch lại.
Ánh mắt hâm mộ ghen ghét của chúng nữ làm Thanh Hoan thấy muốn cười, những người này nếu như biết cái giá để trở thành "báu vật" của Tưởng gia là gì, không biết các cô còn có thể hâm mộ hay không. Dù sao thì cho dù có tiền, có thế, lại xinh đẹp đi chăng nữa, không có mạng cũng chẳng có ích lợi gì.
Ngay lúc Tưởng Cẩn chuẩn bị mời Thanh Hoan nhảy điệu nhảy mở màn, một người thanh niên cao lớn không biết xuất hiện từ đâu, quỳ một gối xuống đất, nắm lấy tay nhỏ của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, thanh âm tà khí hỏi: "Viện Nhi tiểu thư, không biết ta có vinh hạnh nhảy cùng cô một điệu hay không?"
Thanh Hoan nghiêng đầu chớp chớp mắt, động tác này làm nàng có vẻ vô cùng đáng yêu, nàng đánh giá thanh niên trước mặt. Dù cho đã từng gặp qua vô số mỹ nam, Thanh Hoan vẫn cảm thấy kinh diễm trước dung mạo của hắn.
Mày kiếm mắt sáng, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch, vai rộng vững chắc, dáng người hoàn mỹ đến mức không nói nên lời. Người đứng đây hễ là nam đều mặc lễ phục, chỉ có hắn riêng một ngọn cờ, mặc áo sơmi màu đen, cổ tay áo còn xắn lên, nhìn qua vô cùng có hương vị.
Một thanh niên tràn ngập tính đàn ông, lại lộ ra một cỗ xấu xa bất chính.
Đáy mắt của hắn lộ ra vẻ hứng thú vô cùng rõ ràng, không có bất luận ý đồ gì, thuần túy chỉ là thích gương mặt nàng. Hiếm có người đàn ông nào chỉ đơn thuần hảo cảm với nàng như vậy, Thanh Hoan cười.
【 Chủ nhân, người này là đối thủ lớn nhất của Tưởng gia, Quan Toại, không giống như Tưởng gia chỉ làm thương nghiệp, Quan Toại duỗi tay rất xa, dù là hắc bạch lưỡng đạo cũng phải nể mặt hắn ba phần. 】
Đối thủ lớn nhất của Tưởng gia cũng tới đây... Đám người Tưởng Trạc thật sự coi nàng là châu báu Tưởng gia sao? Điều này cũng quá tàn nhẫn...
Cho dù qua mặt được người khác, nhưng không nhất định có thể qua mặt được Quan Toại, lỡ như Quan Toại muốn giết chết nàng, bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Chân mày Tưởng Trạc cau lại, trong lòng rất không cho là đúng. Vật nhỏ rất sợ người lạ, tuy rằng biểu hiện của nàng đáng giá thưởng thức, nhưng không thay đổi được việc nàng chỉ là một con thỏ con dễ dàng bị chấn kinh. Tính xâm lược trên người Quan Toại mạnh như vậy, con bé khẳng định sẽ không để ý đến hắn ta.
Nhưng sự tình lại khác với dự kiến, Thanh Hoan không chỉ không sợ hãi né tránh, ngược lại còn ngọt ngào cười, đặt đôi tay đeo bao tay ren của mình vào lòng bàn tay Quan Toại.
Quan Toại cười trầm thấp, càng thêm thưởng thức cô bé này, bàn tay to thân mật ôm eo Thanh Hoan, dẫn nàng vào sàn nhảy.
Động tác phối hợp của cả hai quả thực là thiên y vô phùng, nếu không phải biết trước đây bọn họ chưa từng gặp qua, thật sự nhìn không ra.
Thanh Hoan tin tưởng duyên phận, mà Quan Toại tuy rằng thoạt nhìn không dễ chọc, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy hợp ý mình.
Bởi vì sự khác biệt của thế giới này, Thanh Hoan không dự định lập tức chết đi, ngược lại, nàng muốn lưu lại, tiếp tục học tập. Nếu đã như vậy, nàng cũng không muốn mình một người lẻ loi. Nhưng nàng lại không có chút hảo cảm với nam nhân Tưởng gia, dĩ nhiên không muốn bọn họ bên cạnh mình, Quan Toại thoạt hình là một ứng cử viên sáng giá.
Nếu, hắn không có ý đồ khác, chỉ đơn thuần thích nàng.
Tuy rằng không cách nào yêu thương đối phương, nhưng nàng có thể trả giá vài thập niên trung thành cùng làm bạn, hơn nữa làm đối phương cho rằng nàng rất yêu bọn họ, đây là cực hạn của nàng. Người không có tâm, kỳ thật không cần yêu.
"Lần đầu tiên nhìn thấy người mỹ lệ như Viện Nhi."
Nghe xem, ngay cả thanh âm đều rất êm tai. Đại não Thanh Hoan bởi vì giọng nói của Quan Toại mà hơi hơi ngẩn ra một chút. Người thanh niên này... Thật là cực phẩm nam nhân! Nàng ngẩng đầu, cười ngọt ngào với hắn: "Anh cũng rất đẹp."
Ngón tay Quan Toại cào nhẹ lên vòng eo mẫn cảm của nàng, Thanh Hoan sợ nhột tránh né, hắn thâm ý nhìn bốn phía: "Soái hơn ba em cùng anh trai không?"
Thanh Hoan cười: "Hì hì."
Chỉ cười, lại không trả lời. Cũng may Quan Toại chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không phải khăng khăng muốn có được đáp án. Bàn tay to vòng một tay có thể ôm hết eo thon, vóc dáng của nàng thật nhỏ xinh, đầu mới cao tới ngực hắn.
Cô gái nho nhỏ như vậy... Lại tản ra hơi thở vô cùng ngọt ngào, làm người mê muội.
"Em biết không? Em không phải con nhà họ Tưởng, mà là cô nhi bọn họ nhận nuôi. Mà mục đích của bọn họ..." Nói, hắn cúi đầu, đưa miệng sát tai nàng, hình thành hình ảnh cực kỳ thân mật. "Là để đổi tim cho "châu báu" thật sự."
Giọng nói của hắn khi nói những lời này lỗi lạc khí phách, đúng là thật tình muốn nhắc nhở nàng, không muốn thấy một cô bé ngọt ngào bị đám người Tưởng gia đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Còn về lý do vì sao hắn phải làm như vậy... Một thiếu nữ có đôi mắt thần thái sáng láng như vậy, hắn thật sự không nghĩ nàng bị tổn thương.
"Em biết." Thanh Hoan cũng học bộ dáng của Quan Toại, nói nhỏ vào tai hắn. "Nhưng mà bọn họ canh giữ quá nghiêm khắc, em lại trốn không thoát."
"Cần anh hỗ trợ sao?"
"Vậy thì không tốt lắm." Thanh Hoan ý tứ nói.
Quan Toại phát ra tiếng cười trầm thấp: "Phục vụ cho công chúa mỹ lệ, là vinh hạnh của kỵ sĩ."
Thanh Hoan bắt lấy cổ áo sơmi của hắn, kiêu ngạo nói: "Vậy hãy giải cứu ta đi, kỵ sĩ đại nhân."
Hết một khúc nhạc, Thanh Hoan bị Tưởng Cẩn sắc mặt cực kỳ khó coi lôi đi, trước khi đi, nàng liếc nhìn Quan Toại một cái, cho hắn một nụ cười sáng lạn.
Mà nụ cười sáng lạn này lại làm cho các nam nhân của Tưởng gia cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
Editor: Lạc Tiếu - 12/03/2020
Ngoan quá ngoan quá, thật sự rất ngoan!
Ngoan đến nỗi làm người ta cảm thấy đối xử với nàng không tốt một chút cũng là cực hạn tàn nhẫn. Tưởng Trạc thở dài, xoa xoa đầu Thanh Hoan, nói: "Đừng nói chuyện, tí nữa con lại đau bây giờ."
Sau khi bác sĩ kiểm tra xong, nói không có gì trở ngại, uống thuốc tiêu no là tốt rồi, nhưng tình trạng thân thể của Thanh Hoan không tốt là sự thật, ngày thường vẫn phải chú ý nhiều hơn, đặc biệt cần phải ăn nhiều bữa nhỏ.
Tưởng Cẩn đứng bên cạnh nghe vậy, vừa áy náy lại đau lòng. Nhìn con nhóc nho nhỏ nằm trên chiếc giường lớn kia, trong lòng không biết là cảm giác gì, tựa như chua ngọt đắng cay đều có, lại tựa như không có vị gì.
Thật đúng là Viện Nhi chưa bao giờ có một ngày thoải mái sung sướng. Từ khi còn nhỏ, bởi vì trái tim của cô tương xứng với Uyển Nhi nên được nhận nuôi, nhiều năm trôi qua, tuy rằng mỗi ngày ăn ngon mặc đẹp, nhưng kỳ thật, mỗi loại đồ ăn đưa vào miệng đều đã trải qua kiểm tra dinh dưỡng nghiêm khắc, căn bản không thể lựa chọn.
Lấy máu, lấy tủy sống cũng là chuyện thường ngày, Viện Nhi không thể ra cửa, không thể đi xem thế giới bên ngoài, thậm chí cũng không biết rõ thế giới này ra sao...
Giả sử cô không bị nhận nuôi, cho dù vẫn luôn ở trong cô nhi viện, cũng chắc chắn sẽ khỏe mạnh, vui vui vẻ vẻ, Viện Nhi thông minh như vậy, thành tích học tập nhất định rất tốt, tương lai tiền đồ vô lượng, chờ đợi cô là một cuộc sống tràn đầy ánh mặt trời...
Hết thảy đều do trái tim kia.
Tưởng Cẩn không dám tiếp tục suy nghĩ, bác sĩ đều nói Uyển Nhi sống không quá mười tám tuổi, cơ năng của thân thể ngày càng kém, chỉ có trái tim của Viện Nhi có thể cứu con bé, nhưng mà...
Hắn nhìn về phía thiếu nữ đang mở to đôi mắt ngập nước ngoan ngoãn đang nằm trên giường, Uyển Nhi sống sót, chẳng lẽ Viện Nhi phải chết ở tuổi mười sáu hay sao?
Điều này không công bằng!
Bụng Thanh Hoan đau suốt hai ngày, căn cứ theo lời Mặc Trạch, Tưởng Uyển Nhi rất nhanh sẽ phát bệnh. Cho đến lúc này, ngoại trừ việc đổi tim ra, không còn biện pháp khác có thể cứu cô ta. Mà hiện tại, địa vị của nàng trong lòng Tưởng Trạc còn chưa đủ, bất luận như thế nào, nàng nên ra tay.
Từ "con gái lanh lợi nghe lời" biến thành "tình nhân đa tình mềm mại" làm Thanh Hoan có loại cảm giác hưng phấn khác thường, nếu là nàng trước kia, khẳng định sẽ không làm như vậy.
【 Bởi vì chủ nhân đã hiểu rõ, sống trên đời này cần phải tùy tâm sở dục đó. 】 Mặc Trạch nói, kỳ thật trong lòng nó chửi thầm, chủ nhân là trở nên hư hỏng. Từ tư liệu của nó, trước kia, chủ nhân gặp được loại sự tình này tuyệt đối sẽ không để ý tới nam nhân Tưởng gia, cũng sẽ không lựa chọn cách làm này.
Thanh Hoan hừ một tiếng: "Đến lúc đó ngươi đừng nhìn."
Mặc Trạch bị nghẹn một chút, nhỏ giọng nói 【 Người ta cũng muốn học tập một chút mà...】
"Muốn học tập chuyện phòng the, ta hiện tại liền có thể biến ngươi thành người lớn, sau đó ngươi đi trên đường tùy tiện tìm một nữ nhân không phải là được rồi sao? Mấy hôm trước ngươi mới vừa cùng ta phổ cập cái danh từ "gái đứng đường" gì đó, mới đây đã quên rồi?"
【 Hu hu hu, chủ nhân người thật hư hỏng, người thật sự hư hỏng rồi! 】
Thanh Hoan không để ý tới Mặc Trạch, nàng ngồi ở trên giường, ánh mắt giảo hoạt chợt lóe mà qua.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng cũng tới sinh nhật mười sáu tuổi của Viện Nhi, không biết là vì đền bù hay là nguyên do gì khác, hoặc cũng có thể vẫn muốn dùng nàng như một tấm mộc, Tưởng Trạc tổ chức cho nàng một buổi sinh nhật vô cùng long trọng.
Hắn mời rất nhiều nhân vật có uy tín danh dự trong giới thượng lưu, người được Tưởng gia mời đều vui mừng khôn xiết, nếu có thể nhờ cơ hội này đi gần với người nhà họ Tưởng, vậy thì không thể tốt hơn!
Vì vậy, phụ nữ thì trang điểm xinh đẹp như hoa, còn đàn ông thì ăn mặc bảnh bao đường hoàng, nhân vật chính của buổi tiệc là Thanh Hoan ngược lại bị xem nhẹ hoàn toàn.
Qua hai năm, Thanh Hoan lại một lần nữa mặc vào chiếc váy công chúa làm cả người nàng đều không thoải mái này.
So với thân thể như cọng giá trước đây, hiện tại, dù nàng vẫn nhỏ xinh đáng yêu, nhưng mỹ mạo xuất chúng, khuôn mặt còn bầu bĩnh trẻ con, cho dù cả chiếc váy toàn là nơ bướm, nàng vẫn có thể mặc đến xinh đẹp.
Thời điểm Thanh Hoan từ trên cầu thang xoắn ốc chậm rãi đi xuống, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nóng bỏng cùng kinh diễm nhìn nàng, nàng thật sự y như một cô công chúa!
Cao quý, mỹ lệ, làm người ta chỉ muốn quỳ trước mặt nàng hôn lên tay nhỏ, từ đây tuyên thệ nguyện trung thành, vì nàng trả giá sinh mệnh cùng linh hồn của mình!
Thanh Hoan căn bản không dùng đến kỹ năng [Vương Bá chi khí] do Mặc Trạch chuẩn bị, dù sao những thế giới trước nàng cũng đã từng làm Quý phi, Hoàng hậu lẫn Hoàng đế, khí thế dĩ nhiên phải có.
Đôi mắt Tưởng Trạc lóe ra kinh diễm, cô gái nhỏ thật sự trưởng thành, giống như hoa Thược Dược, đẹp đến kiều diễm ướt át. Hắn bước về phía nàng, vươn đôi tay đã mang bao tay màu trắng, vô cùng thân sĩ hỏi: "Tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi ta có vinh hạnh giới thiệu con cho mọi người sao?"
Hôm nay hắn mặc áo măng tô màu đen, phụ trợ cho dáng người cao ráo anh tuấn, đôi chân dài thẳng tắp được che bởi quần tây vừa người, nơ cùng nút tay áo là do Thanh Hoan tự mình giúp hắn chọn lựa.
"Đương nhiên có thể, tiên sinh anh tuấn." Thanh Hoan xinh đẹp cười.
Vì vậy, Tưởng Trạc cao giọng giới thiệu nàng cho tất cả khách mời đêm nay.
—— Báu vật của Tưởng gia, hòn ngọc quý trên tay hắn, Tưởng Viện Nhi.
Đúng vậy, nàng hiện tại có họ, họ "Tưởng".
Thanh Hoan trước sau duy trì nụ cười mỉm ưu nhã khéo léo, người từng nhìn thấy nàng làm nũng ngốc nghếch như Tưởng Cẩn cùng Tưởng Khiêm cũng không dám tin, đây thật sự là bé con ngày thường nũng nịu, chạm một cái vỡ tan kia sao!
Có thể thấy được, nữ nhân thật là tràn ngập tính dẻo, nam nhân ngàn vạn lần không thể địch lại.
Ánh mắt hâm mộ ghen ghét của chúng nữ làm Thanh Hoan thấy muốn cười, những người này nếu như biết cái giá để trở thành "báu vật" của Tưởng gia là gì, không biết các cô còn có thể hâm mộ hay không. Dù sao thì cho dù có tiền, có thế, lại xinh đẹp đi chăng nữa, không có mạng cũng chẳng có ích lợi gì.
Ngay lúc Tưởng Cẩn chuẩn bị mời Thanh Hoan nhảy điệu nhảy mở màn, một người thanh niên cao lớn không biết xuất hiện từ đâu, quỳ một gối xuống đất, nắm lấy tay nhỏ của nàng nhẹ nhàng hôn một cái, thanh âm tà khí hỏi: "Viện Nhi tiểu thư, không biết ta có vinh hạnh nhảy cùng cô một điệu hay không?"
Thanh Hoan nghiêng đầu chớp chớp mắt, động tác này làm nàng có vẻ vô cùng đáng yêu, nàng đánh giá thanh niên trước mặt. Dù cho đã từng gặp qua vô số mỹ nam, Thanh Hoan vẫn cảm thấy kinh diễm trước dung mạo của hắn.
Mày kiếm mắt sáng, sóng mũi cao thẳng, đôi môi mỏng khẽ nhếch, vai rộng vững chắc, dáng người hoàn mỹ đến mức không nói nên lời. Người đứng đây hễ là nam đều mặc lễ phục, chỉ có hắn riêng một ngọn cờ, mặc áo sơmi màu đen, cổ tay áo còn xắn lên, nhìn qua vô cùng có hương vị.
Một thanh niên tràn ngập tính đàn ông, lại lộ ra một cỗ xấu xa bất chính.
Đáy mắt của hắn lộ ra vẻ hứng thú vô cùng rõ ràng, không có bất luận ý đồ gì, thuần túy chỉ là thích gương mặt nàng. Hiếm có người đàn ông nào chỉ đơn thuần hảo cảm với nàng như vậy, Thanh Hoan cười.
【 Chủ nhân, người này là đối thủ lớn nhất của Tưởng gia, Quan Toại, không giống như Tưởng gia chỉ làm thương nghiệp, Quan Toại duỗi tay rất xa, dù là hắc bạch lưỡng đạo cũng phải nể mặt hắn ba phần. 】
Đối thủ lớn nhất của Tưởng gia cũng tới đây... Đám người Tưởng Trạc thật sự coi nàng là châu báu Tưởng gia sao? Điều này cũng quá tàn nhẫn...
Cho dù qua mặt được người khác, nhưng không nhất định có thể qua mặt được Quan Toại, lỡ như Quan Toại muốn giết chết nàng, bọn họ cũng không thể ngăn cản.
Chân mày Tưởng Trạc cau lại, trong lòng rất không cho là đúng. Vật nhỏ rất sợ người lạ, tuy rằng biểu hiện của nàng đáng giá thưởng thức, nhưng không thay đổi được việc nàng chỉ là một con thỏ con dễ dàng bị chấn kinh. Tính xâm lược trên người Quan Toại mạnh như vậy, con bé khẳng định sẽ không để ý đến hắn ta.
Nhưng sự tình lại khác với dự kiến, Thanh Hoan không chỉ không sợ hãi né tránh, ngược lại còn ngọt ngào cười, đặt đôi tay đeo bao tay ren của mình vào lòng bàn tay Quan Toại.
Quan Toại cười trầm thấp, càng thêm thưởng thức cô bé này, bàn tay to thân mật ôm eo Thanh Hoan, dẫn nàng vào sàn nhảy.
Động tác phối hợp của cả hai quả thực là thiên y vô phùng, nếu không phải biết trước đây bọn họ chưa từng gặp qua, thật sự nhìn không ra.
Thanh Hoan tin tưởng duyên phận, mà Quan Toại tuy rằng thoạt nhìn không dễ chọc, nhưng ánh mắt đầu tiên nhìn thấy hắn, nàng liền cảm thấy hợp ý mình.
Bởi vì sự khác biệt của thế giới này, Thanh Hoan không dự định lập tức chết đi, ngược lại, nàng muốn lưu lại, tiếp tục học tập. Nếu đã như vậy, nàng cũng không muốn mình một người lẻ loi. Nhưng nàng lại không có chút hảo cảm với nam nhân Tưởng gia, dĩ nhiên không muốn bọn họ bên cạnh mình, Quan Toại thoạt hình là một ứng cử viên sáng giá.
Nếu, hắn không có ý đồ khác, chỉ đơn thuần thích nàng.
Tuy rằng không cách nào yêu thương đối phương, nhưng nàng có thể trả giá vài thập niên trung thành cùng làm bạn, hơn nữa làm đối phương cho rằng nàng rất yêu bọn họ, đây là cực hạn của nàng. Người không có tâm, kỳ thật không cần yêu.
"Lần đầu tiên nhìn thấy người mỹ lệ như Viện Nhi."
Nghe xem, ngay cả thanh âm đều rất êm tai. Đại não Thanh Hoan bởi vì giọng nói của Quan Toại mà hơi hơi ngẩn ra một chút. Người thanh niên này... Thật là cực phẩm nam nhân! Nàng ngẩng đầu, cười ngọt ngào với hắn: "Anh cũng rất đẹp."
Ngón tay Quan Toại cào nhẹ lên vòng eo mẫn cảm của nàng, Thanh Hoan sợ nhột tránh né, hắn thâm ý nhìn bốn phía: "Soái hơn ba em cùng anh trai không?"
Thanh Hoan cười: "Hì hì."
Chỉ cười, lại không trả lời. Cũng may Quan Toại chỉ là thuận miệng hỏi, cũng không phải khăng khăng muốn có được đáp án. Bàn tay to vòng một tay có thể ôm hết eo thon, vóc dáng của nàng thật nhỏ xinh, đầu mới cao tới ngực hắn.
Cô gái nho nhỏ như vậy... Lại tản ra hơi thở vô cùng ngọt ngào, làm người mê muội.
"Em biết không? Em không phải con nhà họ Tưởng, mà là cô nhi bọn họ nhận nuôi. Mà mục đích của bọn họ..." Nói, hắn cúi đầu, đưa miệng sát tai nàng, hình thành hình ảnh cực kỳ thân mật. "Là để đổi tim cho "châu báu" thật sự."
Giọng nói của hắn khi nói những lời này lỗi lạc khí phách, đúng là thật tình muốn nhắc nhở nàng, không muốn thấy một cô bé ngọt ngào bị đám người Tưởng gia đùa bỡn trong lòng bàn tay.
Còn về lý do vì sao hắn phải làm như vậy... Một thiếu nữ có đôi mắt thần thái sáng láng như vậy, hắn thật sự không nghĩ nàng bị tổn thương.
"Em biết." Thanh Hoan cũng học bộ dáng của Quan Toại, nói nhỏ vào tai hắn. "Nhưng mà bọn họ canh giữ quá nghiêm khắc, em lại trốn không thoát."
"Cần anh hỗ trợ sao?"
"Vậy thì không tốt lắm." Thanh Hoan ý tứ nói.
Quan Toại phát ra tiếng cười trầm thấp: "Phục vụ cho công chúa mỹ lệ, là vinh hạnh của kỵ sĩ."
Thanh Hoan bắt lấy cổ áo sơmi của hắn, kiêu ngạo nói: "Vậy hãy giải cứu ta đi, kỵ sĩ đại nhân."
Hết một khúc nhạc, Thanh Hoan bị Tưởng Cẩn sắc mặt cực kỳ khó coi lôi đi, trước khi đi, nàng liếc nhìn Quan Toại một cái, cho hắn một nụ cười sáng lạn.
Mà nụ cười sáng lạn này lại làm cho các nam nhân của Tưởng gia cảm thấy vô cùng phẫn nộ.
/91
|