Chén canh số 7 - Mười Một
Editor: Bạch Lạc - 19/03/2020
Beta: Lạc Tiếu
Bởi vì Thanh Hoan chủ động tiếp cận, Tưởng Khiêm nhẹ nhàng run rẩy, hắn nhìn chăm chú khuôn mặt của cô gái nhỏ dưới thân. Hắn từng ở trong mộng tưởng tượng vô số lần, bộ dáng của nàng sau mười năm, hiện tại nàng xinh đẹp như trong tưởng tượng của hắn...
A không, so với tưởng tượng của hắn còn lóa mắt hơn.
Thanh Hoan cảm giác được bàn tay Tưởng Khiêm run rẩy vuốt ve khuôn mặt mình. Thật ra, giá trị hảo cảm của Tưởng Khiêm có thể đạt tới 90 thật sự làm nàng có chút bất ngờ.
Thanh Hoan chưa từng nghĩ tới, người từng có giá trị hảo cảm thấp nhất - Tưởng Khiêm, vậy mà ngắn ngủi mười năm lại có thể tăng đến 90. Cho nên, nàng hiếm khi cảm thấy Tưởng Khiêm hơi thuận mắt.
Sự thật là, trong thế giới này, những người đàn ông bên cạnh Thanh Hoan đều là cực phẩm, dĩ nhiên Tưởng Khiêm cũng không ngoại lệ. Hắn có một đôi mắt đa tình, thời điểm đôi mắt ấy nghiêm túc nhìn chăm chú vào ngươi, ngươi sẽ cho rằng bản thân có được toàn thế giới.
"Ngài thích em sao?" Thanh Hoan nghiêng đầu hỏi.
Động tác này... Giống như khi nàng còn nhỏ, có vấn đề gì sẽ nghiêng đầu, y như con mèo nhỏ, mặc kệ có đáp án hay không, nàng vẫn luôn đáng yêu như vậy.
Ánh mắt Tưởng Khiêm trở nên mê ly, hắn không biết rốt cuộc trong lòng mình muốn cái gì. Khi nhận thấy bàn tay Thanh Hoan vuốt ve từ mặt đến ngực của mình, Tưởng Khiêm như bừng tỉnh, đột nhiên từ trên giường bật dậy, bước nhanh ra khỏi phòng, biến mất không thấy đâu.
Thanh Hoan chớp chớp mắt, hơi ngẩn người vì tốc độ tên bắn của tên nhóc này. Tưởng rằng có thể lăn giường một phen, không nghĩ tới nội tâm hắn vẫn còn khá ngây thơ. Thanh Hoan nhún nhún vai, đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người.
Qua vài phút, có người gõ cửa đưa tới một bộ quần áo mới, Thanh Hoan nhìn bộ quần áo của mình trong gương, ừm... Đúng là có hơi diễm tục một chút, vẫn nên thay thì tốt hơn, cũng không biết Tưởng Khiêm chọn bộ đồ gì.
Một cái váy trắng.
Chiếc váy này kiểu dáng đơn giản nhưng cũng thật xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết. Thanh Hoan cảm thấy thú vị, rõ ràng bản thân đã không còn là thiếu nữ sạch sẽ trong trí nhớ của Tưởng Khiêm, hắn lại vẫn cứ đưa cho nàng một cái váy trắng, chẳng lẽ... Hắn vẫn luôn muốn lừa mình dối người hay sao?
"Hoàn cảnh" của nàng ra sao, Tưởng Khiêm đã tra được, hắn hẳn sớm biết rằng nàng không chỉ mất đi ký ức, mà còn không phải tiểu công chúa không nhiễm bụi trần năm xưa, hắn cần gì phải tiếp tục sống trong ảo tưởng?
Tuy nghĩ vậy, nhưng Thanh Hoan vẫn nể tình mặc lên người bộ váy trắng này. Ánh mắt nàng sạch sẽ, khí chất thoát tục, mặc váy trắng vào cũng thực sự có một phen tiên khí. Ít nhất, ở thời điểm Tưởng Khiêm một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, trong mắt hắn cũng tràn đầy kinh diễm.
Thanh Hoan nâng làn váy xoay nhẹ một vòng, ngữ điệu tự nhiên hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp!" Tưởng Khiêm không chút bủn xỉn ca ngợi. Hắn tiến lên cầm tay Thanh Hoan, nói: "Anh đưa em về nhà."
"Về nhà?" Nàng nhíu mày, muốn ném tay Tưởng Khiêm ra nhưng không được. "Về nhà cái gì? Em không có nhà."
"Viện Nhi..."
"Không phải đã nói cho ngài biết là em không phải Viện Nhi sao!" Sắc mặt Thanh Hoan có chút giận dữ. "Em không muốn làm thế thân của người khác!"
Sao em có thể là thế thân của người khác chứ? Tưởng Khiêm trong lòng chua chát.
Sau khi điều tra tư liệu về cô gái này, hắn so với ai khác đều rõ ràng, đây chính là Viện Nhi. Tuy rằng vẻ ngoài có thay đổi, cách nói năng, khí chất cũng không giống nhau, nhưng hắn biết, nàng chính là Viện Nhi.
Mười năm trước mơ mơ hồ hồ xuất hiện, bị bọn buôn người bán đến hội sở, sau lại trở thành mỹ nữ đầu bảng... Không phải Viện Nhi thì là ai?! Không có người nào giống như nàng, cái gì cũng đều không biết, không hiểu, vậy nên mới dễ bị lừa đi.
"Được, không gọi em là Viện Nhi, anh gọi em là Thanh Hoan được chứ?"
Thanh Hoan gật đầu: "Ừm."
"Em nguyện ý... Cùng anh trở về nhà sao?"
"Trở về nhà ngài?" Thanh Hoan không rõ "Em vì cái gì phải về nhà ngài? Em phải trở về hội sở, chờ em ra sân khấu rồi nói, nhưng giá sẽ không thấp đâu nha."
Khó có thể hình dung cảm giác khi nghe thấy lời nói này, Tưởng Khiêm hít vào một hơi thật sâu, hắn thật sự muốn giữ Viện Nhi lại, cũng không mang nàng về nhà, nhưng mà...
Trước đây hắn và Viện Nhi không có cảm tình gì, nếu muốn con bé cùng hắn ở bên nhau, hắn cũng không có biện pháp giúp nàng nhớ lại mọi chuyện. Nhưng ba và anh hai thì khác, Viện Nhi trước kia rất ỷ lại bọn họ, gặp lại bọn họ, con bé... Hẳn là sẽ nhớ lại đúng không?
Tưởng Khiêm không biết vì sao mình lại làm như vậy. Vì cái gì mà một hai muốn Viện Nhi nhớ lại? Hắn không biết.
Có lẽ... Là muốn nhìn một chút nụ cười e lệ sạch sẽ của con bé khi đó. Cô gái phong tao quyến rũ trước mắt này, không phải là Viện Nhi của hắn.
Thanh Hoan phản kháng cũng vô dụng, Tưởng Khiêm nào muốn cùng nàng thương lượng, chỉ là thông báo một tiếng, cho dù nàng không đồng ý, cũng vẫn phải trở về.
Biết được Tưởng Khiêm tìm được Viện Nhi, Tưởng Cẩn giật mình lỡ tay đổ cà phê vào văn kiện quan trọng, nhưng hắn căn bản không có tâm tư đi lau, mà là cầm chìa khóa xe chạy như điên ra khỏi phòng họp.
Còn Tưởng Trạc, lúc nghe tin, cuốn sách trên tay hắn lạch cạch một tiếng rớt xuống mặt bàn, cả người dại ra.
Tìm con bé đã thật lâu, lâu đến mức không thể tin được đây là sự thật.
Đêm khuya, hắn không chỉ một lần nằm mơ, ảo tưởng đến việc sau khi tìm được nha đầu này, nhất định phải giáo huấn nàng một trận, để nàng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, sao lại có thể trốn nhà bỏ đi? Đứa nhỏ này thật không ngoan, phải đánh mông!
Ngày qua ngày tìm kiếm không có kết quả, lòng Tưởng Trạc chậm rãi trở nên lãnh đạm. Đánh mắng con bé? Hắn luyến tiếc, thôi, không đánh nữa, chỉ cần con bé có thể về nhà, thế nào cũng không sao cả.
Trời đất bao la, Viện Nhi, con ở đâu? Có biết hay không ba vẫn luôn tìm con?
Cô gái ngọt ngào, đáng yêu, tri kỷ... Giờ phút này đang ở nơi nào?
Thời gian trôi đi, Tưởng Trạc thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý, Viện Nhi sớm đã không còn trên đời này nữa. Vậy mà thời điểm hắn tiếp thu hiện thực này, lại nhận được điện thoại của con trai, nói là người tìm được rồi!
Tưởng Trạc kích động đến mức tay phát run lên, sớm ngồi trong phòng khách chờ Tưởng Khiêm đưa người về. Nửa giờ sau, Tưởng Cẩn cũng thở hồng hộc trở lại, Tưởng Trạc nhìn con trai lớn mồ hôi đầy đầu, trong lòng biết rõ nó là vì cái gì.
Thời điểm con bé rời đi, bọn họ cũng lo lắng, nhưng cũng không như bây giờ. Thời gian làm bọn họ hiểu rõ tình cảm của mình, cũng làm cho bọn họ biết được, thiếu nữ kia có bao nhiêu quan trọng.
Nàng... Không phải người nhà họ Tưởng, thật là tốt quá.
Chờ dù Viện Nhi không phải đại tiểu thư Tưởng gia danh chính ngôn thuận, cũng là trân bảo hàng thật giá thật của bọn hắn, là trân bảo mà đám đàn ông nhà họ Tưởng nâng niu trong lòng bàn tay, không thể vứt bỏ.
Tưởng Trạc Tưởng Cẩn đang mong đợi, Tưởng Khiêm sẽ đưa người thiếu nữ trong tưởng tượng của bọn họ về nhà.
Nàng thật đẹp!
Ngũ quan kiều diễm tinh xảo, môi nhỏ không son mà đỏ, mày đẹp mắt hạnh, môi son má đào, gương mặt hồng hào, mái tóc dài đen nhánh nhu thuận rũ xuống vai, bộ váy trắng mặc trên người khiến nàng như thiên sứ rơi vào thế gian!
"Viện Nhi!" Tưởng Trạc kích động bước tới gần, muốn ôm Thanh Hoan vào lòng, Tưởng Cẩn cũng mở mắt trông mong.
Nhưng Thanh Hoan lại linh hoạt trốn ra phía sau lưng Tưởng Khiêm, một tay kéo lấy vạt áo sơmi của hắn, mắt to đầy vẻ đề phòng nhìn về phía Tưởng Trạc.
Ánh mắt của nàng đại khái có ý là: Tên bệnh tâm thần này ở đâu chui ra?!
Trong trí nhớ của Tưởng Trạc, Viện Nhi ôn nhu, e lệ, đáng yêu, hiểu chuyện, nhưng trước nay không hề phòng bị hắn. Nàng đối với bất kỳ kẻ nào cũng không dám thân cận, nhưng không bao giờ có ngăn cách với hắn.
Nhưng hiện tại...
Vì sao hắn lại cảm thấy ánh mắt của nàng xa lạ như vậy?!
"Đã quên lời anh nói rồi sao, Thanh Hoan? Đó là ba, em luôn gọi ông ấy là ba ba." Tưởng Khiêm cầm tay Thanh Hoan, kéo nàng ra phía trước, "Ngoan, đừng sợ."
"Em mới không sợ đâu." Thanh Hoan rất ngạo kiều. "Anh cho rằng em chưa hiểu việc đời, nhìn người xa lạ liền sẽ sợ hãi sao?" Nàng bất quá là bởi vì ánh mắt kích động của đối phương, cho nên mới làm ra phản ứng thích hợp mà thôi.
Nghe xong lời này, Tưởng Trạc quả thực không thể tin được mình đã nghe thấy gì. Hắn chấp nhất vươn tay ra trước mặt Thanh Hoan: "Viện Nhi, nghe lời, đến đây với ba."
Thanh Hoan mắt trợn trắng nhìn đối phương "Chú già à, chú nhận sai người rồi, tôi không có ba."
Tưởng Trạc nhìn về phía Tưởng Khiêm. Tưởng Khiêm giải thích: "Viện Nhi cái gì cũng không nhớ rõ, em ấy... Hiện tại tên là Thanh Hoan."
Đây là chuyện gì xảy ra? Tưởng Cẩn cũng đứng lên, đi đến trước mặt Thanh Hoan, ôn nhu hỏi: "Viện Nhi, em thật sự không quen biết chúng ta sao? Anh là anh hai, trước kia em rất thích anh hai, chẳng lẽ em đã quên rồi sao?"
"Tôi đã nói tôi không có người nhà." Thanh Hoan lui hai bước, lấy ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tưởng Cẩn. "Đừng nghĩ cùng tôi lôi kéo làm quen, nếu như không có tiền, tôi sẽ không quan tâm anh đâu."
Nói xong nàng quay đầu nhìn Tưởng Khiêm. "Nè nè, anh đừng quên thỏa thuận vừa rồi đã đáp ứng, nhưng sao anh không có nói người nhà anh kỳ quái như vậy?!" Sớm biết vậy nàng sẽ không đồng ý.
Nhìn thái độ Viện Nhi, sự chấn động của Tưởng Trạc và Tưởng Cẩn cũng có thể hiểu được, nhưng từ đầu tới cuối cả hai cha con đều không hề hoài nghi rằng đây là giả mạo!
Cũng giống như Tưởng Khiêm, ánh mắt đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thanh Hoan liền nhận ra, thiếu nữ này chính là Viện Nhi của bọn họ. Nhưng nhận ra là một chuyện, con bé rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, mới biến thành như bây giờ?!
Trở thành một con người hoàn toàn khác so với trước kia! Nếu không phải cặp mắt kia, nếu không phải cái loại cảm giác kỳ diệu này, bọn họ sẽ không tin tưởng đây là Viện Nhi của bọn họ!
"Là mười năm, không phải mười ngày, cũng không phải mười tháng, em ấy thay đổi không phải là chuyện bình thường sao?" Tưởng Khiêm nhàn nhạt nói, cầm tệp tài liệu trong tay đưa qua, quay đầu lại nói với Thanh Hoan: "Em nhất định là mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước được không?"
Thanh Hoan đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tưởng Trạc trừng mắt nhìn tệp tài liệu trong tay đến xuất thần, hắn dường như biết bên trong có tin tức quan trọng, nhưng lại không muốn mở ra xem. Hắn cảm thấy nếu như mở ra, sẽ mất đi cái gì đó. Tư liệu trong đó, có lẽ hắn căn bản không thể chịu đựng nổi.
Tưởng Cẩn liếc mắt nhìn cha cùng em trai một cái, đoạt lấy tệp tài liệu, mở ra nhìn. Xem càng nhiều, vẻ mặt của hắn càng đáng sợ. Cuối cùng, hắn hung hăng ném văn kiện trên mặt đất: "Con muốn làm thịt bọn chúng!"
Có thể làm Tưởng Cẩn vốn có tính ôn hòa ẩn nhẫn phải bộc phát tức giận, đủ biết nội dung bên trong có bao nhiêu bất kham.
- --
Lạc: Còn hai chương nữa hoàn chén canh số Bảy, nhưng yêu cầu để mở chén canh tiếp theo vẫn chưa hoàn thành. Nội dung chi tiết của yêu cầu mọi người hãy xem lại ở [Chén canh 07 - Một] nhé ヾ(๑>∇<๑)ノ゙
Editor: Bạch Lạc - 19/03/2020
Beta: Lạc Tiếu
Bởi vì Thanh Hoan chủ động tiếp cận, Tưởng Khiêm nhẹ nhàng run rẩy, hắn nhìn chăm chú khuôn mặt của cô gái nhỏ dưới thân. Hắn từng ở trong mộng tưởng tượng vô số lần, bộ dáng của nàng sau mười năm, hiện tại nàng xinh đẹp như trong tưởng tượng của hắn...
A không, so với tưởng tượng của hắn còn lóa mắt hơn.
Thanh Hoan cảm giác được bàn tay Tưởng Khiêm run rẩy vuốt ve khuôn mặt mình. Thật ra, giá trị hảo cảm của Tưởng Khiêm có thể đạt tới 90 thật sự làm nàng có chút bất ngờ.
Thanh Hoan chưa từng nghĩ tới, người từng có giá trị hảo cảm thấp nhất - Tưởng Khiêm, vậy mà ngắn ngủi mười năm lại có thể tăng đến 90. Cho nên, nàng hiếm khi cảm thấy Tưởng Khiêm hơi thuận mắt.
Sự thật là, trong thế giới này, những người đàn ông bên cạnh Thanh Hoan đều là cực phẩm, dĩ nhiên Tưởng Khiêm cũng không ngoại lệ. Hắn có một đôi mắt đa tình, thời điểm đôi mắt ấy nghiêm túc nhìn chăm chú vào ngươi, ngươi sẽ cho rằng bản thân có được toàn thế giới.
"Ngài thích em sao?" Thanh Hoan nghiêng đầu hỏi.
Động tác này... Giống như khi nàng còn nhỏ, có vấn đề gì sẽ nghiêng đầu, y như con mèo nhỏ, mặc kệ có đáp án hay không, nàng vẫn luôn đáng yêu như vậy.
Ánh mắt Tưởng Khiêm trở nên mê ly, hắn không biết rốt cuộc trong lòng mình muốn cái gì. Khi nhận thấy bàn tay Thanh Hoan vuốt ve từ mặt đến ngực của mình, Tưởng Khiêm như bừng tỉnh, đột nhiên từ trên giường bật dậy, bước nhanh ra khỏi phòng, biến mất không thấy đâu.
Thanh Hoan chớp chớp mắt, hơi ngẩn người vì tốc độ tên bắn của tên nhóc này. Tưởng rằng có thể lăn giường một phen, không nghĩ tới nội tâm hắn vẫn còn khá ngây thơ. Thanh Hoan nhún nhún vai, đứng dậy, sửa sang lại quần áo trên người.
Qua vài phút, có người gõ cửa đưa tới một bộ quần áo mới, Thanh Hoan nhìn bộ quần áo của mình trong gương, ừm... Đúng là có hơi diễm tục một chút, vẫn nên thay thì tốt hơn, cũng không biết Tưởng Khiêm chọn bộ đồ gì.
Một cái váy trắng.
Chiếc váy này kiểu dáng đơn giản nhưng cũng thật xinh đẹp, một vẻ đẹp thuần khiết. Thanh Hoan cảm thấy thú vị, rõ ràng bản thân đã không còn là thiếu nữ sạch sẽ trong trí nhớ của Tưởng Khiêm, hắn lại vẫn cứ đưa cho nàng một cái váy trắng, chẳng lẽ... Hắn vẫn luôn muốn lừa mình dối người hay sao?
"Hoàn cảnh" của nàng ra sao, Tưởng Khiêm đã tra được, hắn hẳn sớm biết rằng nàng không chỉ mất đi ký ức, mà còn không phải tiểu công chúa không nhiễm bụi trần năm xưa, hắn cần gì phải tiếp tục sống trong ảo tưởng?
Tuy nghĩ vậy, nhưng Thanh Hoan vẫn nể tình mặc lên người bộ váy trắng này. Ánh mắt nàng sạch sẽ, khí chất thoát tục, mặc váy trắng vào cũng thực sự có một phen tiên khí. Ít nhất, ở thời điểm Tưởng Khiêm một lần nữa xuất hiện trước mặt nàng, trong mắt hắn cũng tràn đầy kinh diễm.
Thanh Hoan nâng làn váy xoay nhẹ một vòng, ngữ điệu tự nhiên hỏi: "Đẹp không?"
"Đẹp!" Tưởng Khiêm không chút bủn xỉn ca ngợi. Hắn tiến lên cầm tay Thanh Hoan, nói: "Anh đưa em về nhà."
"Về nhà?" Nàng nhíu mày, muốn ném tay Tưởng Khiêm ra nhưng không được. "Về nhà cái gì? Em không có nhà."
"Viện Nhi..."
"Không phải đã nói cho ngài biết là em không phải Viện Nhi sao!" Sắc mặt Thanh Hoan có chút giận dữ. "Em không muốn làm thế thân của người khác!"
Sao em có thể là thế thân của người khác chứ? Tưởng Khiêm trong lòng chua chát.
Sau khi điều tra tư liệu về cô gái này, hắn so với ai khác đều rõ ràng, đây chính là Viện Nhi. Tuy rằng vẻ ngoài có thay đổi, cách nói năng, khí chất cũng không giống nhau, nhưng hắn biết, nàng chính là Viện Nhi.
Mười năm trước mơ mơ hồ hồ xuất hiện, bị bọn buôn người bán đến hội sở, sau lại trở thành mỹ nữ đầu bảng... Không phải Viện Nhi thì là ai?! Không có người nào giống như nàng, cái gì cũng đều không biết, không hiểu, vậy nên mới dễ bị lừa đi.
"Được, không gọi em là Viện Nhi, anh gọi em là Thanh Hoan được chứ?"
Thanh Hoan gật đầu: "Ừm."
"Em nguyện ý... Cùng anh trở về nhà sao?"
"Trở về nhà ngài?" Thanh Hoan không rõ "Em vì cái gì phải về nhà ngài? Em phải trở về hội sở, chờ em ra sân khấu rồi nói, nhưng giá sẽ không thấp đâu nha."
Khó có thể hình dung cảm giác khi nghe thấy lời nói này, Tưởng Khiêm hít vào một hơi thật sâu, hắn thật sự muốn giữ Viện Nhi lại, cũng không mang nàng về nhà, nhưng mà...
Trước đây hắn và Viện Nhi không có cảm tình gì, nếu muốn con bé cùng hắn ở bên nhau, hắn cũng không có biện pháp giúp nàng nhớ lại mọi chuyện. Nhưng ba và anh hai thì khác, Viện Nhi trước kia rất ỷ lại bọn họ, gặp lại bọn họ, con bé... Hẳn là sẽ nhớ lại đúng không?
Tưởng Khiêm không biết vì sao mình lại làm như vậy. Vì cái gì mà một hai muốn Viện Nhi nhớ lại? Hắn không biết.
Có lẽ... Là muốn nhìn một chút nụ cười e lệ sạch sẽ của con bé khi đó. Cô gái phong tao quyến rũ trước mắt này, không phải là Viện Nhi của hắn.
Thanh Hoan phản kháng cũng vô dụng, Tưởng Khiêm nào muốn cùng nàng thương lượng, chỉ là thông báo một tiếng, cho dù nàng không đồng ý, cũng vẫn phải trở về.
Biết được Tưởng Khiêm tìm được Viện Nhi, Tưởng Cẩn giật mình lỡ tay đổ cà phê vào văn kiện quan trọng, nhưng hắn căn bản không có tâm tư đi lau, mà là cầm chìa khóa xe chạy như điên ra khỏi phòng họp.
Còn Tưởng Trạc, lúc nghe tin, cuốn sách trên tay hắn lạch cạch một tiếng rớt xuống mặt bàn, cả người dại ra.
Tìm con bé đã thật lâu, lâu đến mức không thể tin được đây là sự thật.
Đêm khuya, hắn không chỉ một lần nằm mơ, ảo tưởng đến việc sau khi tìm được nha đầu này, nhất định phải giáo huấn nàng một trận, để nàng biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm, sao lại có thể trốn nhà bỏ đi? Đứa nhỏ này thật không ngoan, phải đánh mông!
Ngày qua ngày tìm kiếm không có kết quả, lòng Tưởng Trạc chậm rãi trở nên lãnh đạm. Đánh mắng con bé? Hắn luyến tiếc, thôi, không đánh nữa, chỉ cần con bé có thể về nhà, thế nào cũng không sao cả.
Trời đất bao la, Viện Nhi, con ở đâu? Có biết hay không ba vẫn luôn tìm con?
Cô gái ngọt ngào, đáng yêu, tri kỷ... Giờ phút này đang ở nơi nào?
Thời gian trôi đi, Tưởng Trạc thậm chí đã chuẩn bị tốt tâm lý, Viện Nhi sớm đã không còn trên đời này nữa. Vậy mà thời điểm hắn tiếp thu hiện thực này, lại nhận được điện thoại của con trai, nói là người tìm được rồi!
Tưởng Trạc kích động đến mức tay phát run lên, sớm ngồi trong phòng khách chờ Tưởng Khiêm đưa người về. Nửa giờ sau, Tưởng Cẩn cũng thở hồng hộc trở lại, Tưởng Trạc nhìn con trai lớn mồ hôi đầy đầu, trong lòng biết rõ nó là vì cái gì.
Thời điểm con bé rời đi, bọn họ cũng lo lắng, nhưng cũng không như bây giờ. Thời gian làm bọn họ hiểu rõ tình cảm của mình, cũng làm cho bọn họ biết được, thiếu nữ kia có bao nhiêu quan trọng.
Nàng... Không phải người nhà họ Tưởng, thật là tốt quá.
Chờ dù Viện Nhi không phải đại tiểu thư Tưởng gia danh chính ngôn thuận, cũng là trân bảo hàng thật giá thật của bọn hắn, là trân bảo mà đám đàn ông nhà họ Tưởng nâng niu trong lòng bàn tay, không thể vứt bỏ.
Tưởng Trạc Tưởng Cẩn đang mong đợi, Tưởng Khiêm sẽ đưa người thiếu nữ trong tưởng tượng của bọn họ về nhà.
Nàng thật đẹp!
Ngũ quan kiều diễm tinh xảo, môi nhỏ không son mà đỏ, mày đẹp mắt hạnh, môi son má đào, gương mặt hồng hào, mái tóc dài đen nhánh nhu thuận rũ xuống vai, bộ váy trắng mặc trên người khiến nàng như thiên sứ rơi vào thế gian!
"Viện Nhi!" Tưởng Trạc kích động bước tới gần, muốn ôm Thanh Hoan vào lòng, Tưởng Cẩn cũng mở mắt trông mong.
Nhưng Thanh Hoan lại linh hoạt trốn ra phía sau lưng Tưởng Khiêm, một tay kéo lấy vạt áo sơmi của hắn, mắt to đầy vẻ đề phòng nhìn về phía Tưởng Trạc.
Ánh mắt của nàng đại khái có ý là: Tên bệnh tâm thần này ở đâu chui ra?!
Trong trí nhớ của Tưởng Trạc, Viện Nhi ôn nhu, e lệ, đáng yêu, hiểu chuyện, nhưng trước nay không hề phòng bị hắn. Nàng đối với bất kỳ kẻ nào cũng không dám thân cận, nhưng không bao giờ có ngăn cách với hắn.
Nhưng hiện tại...
Vì sao hắn lại cảm thấy ánh mắt của nàng xa lạ như vậy?!
"Đã quên lời anh nói rồi sao, Thanh Hoan? Đó là ba, em luôn gọi ông ấy là ba ba." Tưởng Khiêm cầm tay Thanh Hoan, kéo nàng ra phía trước, "Ngoan, đừng sợ."
"Em mới không sợ đâu." Thanh Hoan rất ngạo kiều. "Anh cho rằng em chưa hiểu việc đời, nhìn người xa lạ liền sẽ sợ hãi sao?" Nàng bất quá là bởi vì ánh mắt kích động của đối phương, cho nên mới làm ra phản ứng thích hợp mà thôi.
Nghe xong lời này, Tưởng Trạc quả thực không thể tin được mình đã nghe thấy gì. Hắn chấp nhất vươn tay ra trước mặt Thanh Hoan: "Viện Nhi, nghe lời, đến đây với ba."
Thanh Hoan mắt trợn trắng nhìn đối phương "Chú già à, chú nhận sai người rồi, tôi không có ba."
Tưởng Trạc nhìn về phía Tưởng Khiêm. Tưởng Khiêm giải thích: "Viện Nhi cái gì cũng không nhớ rõ, em ấy... Hiện tại tên là Thanh Hoan."
Đây là chuyện gì xảy ra? Tưởng Cẩn cũng đứng lên, đi đến trước mặt Thanh Hoan, ôn nhu hỏi: "Viện Nhi, em thật sự không quen biết chúng ta sao? Anh là anh hai, trước kia em rất thích anh hai, chẳng lẽ em đã quên rồi sao?"
"Tôi đã nói tôi không có người nhà." Thanh Hoan lui hai bước, lấy ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tưởng Cẩn. "Đừng nghĩ cùng tôi lôi kéo làm quen, nếu như không có tiền, tôi sẽ không quan tâm anh đâu."
Nói xong nàng quay đầu nhìn Tưởng Khiêm. "Nè nè, anh đừng quên thỏa thuận vừa rồi đã đáp ứng, nhưng sao anh không có nói người nhà anh kỳ quái như vậy?!" Sớm biết vậy nàng sẽ không đồng ý.
Nhìn thái độ Viện Nhi, sự chấn động của Tưởng Trạc và Tưởng Cẩn cũng có thể hiểu được, nhưng từ đầu tới cuối cả hai cha con đều không hề hoài nghi rằng đây là giả mạo!
Cũng giống như Tưởng Khiêm, ánh mắt đầu tiên bọn họ nhìn thấy Thanh Hoan liền nhận ra, thiếu nữ này chính là Viện Nhi của bọn họ. Nhưng nhận ra là một chuyện, con bé rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, mới biến thành như bây giờ?!
Trở thành một con người hoàn toàn khác so với trước kia! Nếu không phải cặp mắt kia, nếu không phải cái loại cảm giác kỳ diệu này, bọn họ sẽ không tin tưởng đây là Viện Nhi của bọn họ!
"Là mười năm, không phải mười ngày, cũng không phải mười tháng, em ấy thay đổi không phải là chuyện bình thường sao?" Tưởng Khiêm nhàn nhạt nói, cầm tệp tài liệu trong tay đưa qua, quay đầu lại nói với Thanh Hoan: "Em nhất định là mệt mỏi rồi, về phòng nghỉ ngơi trước được không?"
Thanh Hoan đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
Tưởng Trạc trừng mắt nhìn tệp tài liệu trong tay đến xuất thần, hắn dường như biết bên trong có tin tức quan trọng, nhưng lại không muốn mở ra xem. Hắn cảm thấy nếu như mở ra, sẽ mất đi cái gì đó. Tư liệu trong đó, có lẽ hắn căn bản không thể chịu đựng nổi.
Tưởng Cẩn liếc mắt nhìn cha cùng em trai một cái, đoạt lấy tệp tài liệu, mở ra nhìn. Xem càng nhiều, vẻ mặt của hắn càng đáng sợ. Cuối cùng, hắn hung hăng ném văn kiện trên mặt đất: "Con muốn làm thịt bọn chúng!"
Có thể làm Tưởng Cẩn vốn có tính ôn hòa ẩn nhẫn phải bộc phát tức giận, đủ biết nội dung bên trong có bao nhiêu bất kham.
- --
Lạc: Còn hai chương nữa hoàn chén canh số Bảy, nhưng yêu cầu để mở chén canh tiếp theo vẫn chưa hoàn thành. Nội dung chi tiết của yêu cầu mọi người hãy xem lại ở [Chén canh 07 - Một] nhé ヾ(๑>∇<๑)ノ゙
/91
|