Lan Lăng Vương bước về phía chính viện.
Đi đến cửa viện, vẫn không thấy Trương Khởi xuất hiện, hắn trầm giọng hỏi: "Trương cơ đâu?"
Một tỳ nữ đáp: "Cơ còn đang ngủ."
Còn ngủ? Vẫn còn ngủ được sao.
Lan Lăng Vương chuyển mắt, nhìn thấy bóng người đang ngủ giữa rừng đào, vẫy người hầu lui ra sau, hắn bước đến.
Trương Khởi nằm nghiêng trên sập, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mày nhíu lại, môi đỏ hồng còn dính một cánh hoa. Không chỉ là trên môi, mà trên chóp mũi, trên mu bàn tay đều có hoa đào, dưới người nàng cũng có rất nhiều hoa bị đè ép, móng tay đặt trên bụng cũng dính tàn hoa.
Một ngọn gió xuân thổi những cánh hoa trên người nàng bay lên, từng cánh hoa rơi trên mặt đất.
Cảnh đẹp này không sao tả xiết.
Nhưng mỹ nhân đang ngủ, đầu mày vẫn luôn nhíu chặt...
Lan Lăng Vương cúi đầu, nhìn nàng không chớp mắt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn chậm rãi ngồi xuống bên sập. Giơ tay nhặt đi cánh hoa trên chóp mũi nàng, cánh hoa khẽ động đậy theo hô hấp của nàng, Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói: "A Khởi, ta nên làm gì với nàng đây?"
Động tác của hắn khiến Trương Khởi khó chịu, tức thời, nàng vươn tay muốn gạt tay hắn đi.
Tay nàng vừa động, đã bị Lan Lăng Vương nắm giữ.
Bàn tay nhỏ bé, trắng mịn mềm mại, trên mu bàn tay còn nó năm cái xoáy nhỏ, đẹp đến mức lay động lòng người.
Hắn nhéo nhẹ một cái, cảm nhận cái tay nhỏ bé đang được bao phủ trong lòng bàn tay mình.
Động tác của hắn khiến Trương Khởi tỉnh lại. Nàng mở to hai mắt mơ màng, ngơ ngác nhìn hắn. Một lát sau, nàng chớp chớp đôi mi dài, nghiêng đầu muốn ngủ tiếp.
Sao lại mệt mỏi đến mức đó chứ?
Lan Lăng Vương giơ tay ôm nàng vào ngực, những cánh hoa đào đọng lại trên người nàng lã chã rơi xuống theo động tác của hắn.
Trương Khởi lại mở mắt, nàng ngẩng đầu, mơ hồ nhìn hắn một lúc lâu, mê mang gọi: "Trường Cung? Chàng đã trở lại?"
"Ừ."
Lan Lăng Vương cúi đầu, đặt một nụ hôn lên giữa mi tâm nàng, nói khẽ: "Sao lại ngủ say như vậy?"
Trương Khởi thì thào nói: "Ta bị bóng đè, có rất nhiều người dẫn ta đi, có người cởi xiêm y của ta, có người dùng dao lóc thịt ta, có người còn uống máu của ta, chàng chỉ đứng đó, ta dùng sức gọi chàng, nhưng chàng chỉ cười, xoay người ôm nữ nhân khác rời khỏi, ta có gọi chàng thế nào cũng không được..."
Nàng nhắm hai mắt lại, ngón tay vô lực nắm lấy cổ áo của hắn, thì thào nói: "Vừa rồi dường như có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng các nàng lại không đến gọi ta dậy, ta muốn kêu, nhưng kêu thế nào cũng không được, cũng không động đậy được, tự ta không tỉnh lại được."
Lan Lăng Vương hạ mắt, chậm rãi nói: "Nàng nghĩ nhiều rồi... Bất luận thế nào, ta vẫn có thể bảo vệ được nàng."
Lúc này Trương Khởi không có tinh thần để nói chuyện với hắn. Nàng nhìn chung quanh một lúc, hỏi: "Không phải có rất nhiều người đến đây sao? Sao lại không thấy?"
"Các nàng ấy đều đi cả rồi."
"À."
Thấy thần sắc Trương Khởi mệt mỏi, Lan Lăng Vương vòng chặt hai tay, nhẹ giọng nói: "Ngủ thêm một lát đi. Yên tâm, ta ở đây."
Trương Khởi "ừ" một tiếng, mềm yếu dựa vào lòng hắn, lại nhắm chặt hai mắt.
Gió xuân thổi qua, trong ngực truyền đến tiếng hít thở khe khẽ, Lan Lăng Vương cũng nhắm hai mắt lại.
Phía trước bọn họ khoảng năm trượng, một con rắn nhỏ rơi vào cái mạng nhện rộng khoảng nửa thước, con rắn cố gắng giãy dụa, nhưng càng giãy thì lớp tơ nhện mỏng manh kia càng quấn chặt lấy nó...
Tin tức Lan Lăng Vương thu hồi được Hắc Giáp Vệ và tư quân chưa đến một ngày đã truyền đi khắp giới thượng lưu.
Hoàng triều Bắc Tề tuy rằng là hoàng triều của tộc Tiên Ti, tuy rằng trong tàng thư cất giữ vô số sách của tam quốc Tần Hán do tiền nhân đúc kết lại, nhưng trải qua chiến hỏa và hỗn loạn kinh niên nên đều đã mất đi, tuy rằng thời đại này vương triều phương Bắc đã xuống dốc, dù là gia đình quyền quý thì cũng có rất nhiều người không biết chữ, không đọc được sách. Nhưng dù sao cũng có không ít người thông minh, bọn họ hiểu rõ, Lan Lăng Vương đã thông qua miệng của sủng cơ để biểu đạt lòng trung thành, hứa rằng sẽ không dựa vào tộc thê, nguyện làm một cô thần, mới khiến Thái Hậu và bệ hạ trả lại quân quyền cho Lan Lăng Vương.
Khi Trịnh Du hiểu rõ đạo lý này, đã là giữa trưa ngày thứ ba. Nàng vừa kiểm tra ngựa của mình xong, chuẩn bị cưỡi ngựa du xuân với đám người Thu công chúa thì đột nhiên nghe được cách kiến giải này, "Bá" một tiếng, roi ngựa rơi xuống đất.
Nàng cúi người một cách khó khăn, cố gắng nhặt roi ngựa lên. Thấy nàng thẳng eo, Lý Ánh đứng bên cạnh thở dài nói: "Trách không được thế nhân đều nói nam nhân tài trí giáp thiên hạ... Nàng ta chỉ là một đứa con riêng, nhưng lại biết được đạo lý bậc này, thực là không thể tưởng tượng được."
Nói tới đây, nàng lại nhìn sang dáng vẻ kinh ngạc, ngơ ngác của Trịnh Du, thấp giọng gọi: "A Du, A Du?"
Kêu liền hai tiếng, Trịnh Du mới thanh tỉnh lại. Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Ánh, thì thào nói: "Ta không tin A Ánh, ta không tin... Nếu theo lời nàng ta, vậy những gia tộc lớn mạnh phải làm sao đây? Nếu những gia tộc này muốn liên hôn thì phải làm sao? Trời ban cho ta thân phận tôn quý, là dùng để phân biệt với dân đen. Nếu trong mắt quân thượng, thân phận này của ta ngược lại kém hơn một kẻ tiện tì, vậy cái đạo tôn ti này còn có ý nghĩa gì?"
Nàng nói năng rất lộn xộn.
Không chỉ mình nàng, mà cả Lý Ánh cũng không thể chấp nhận. Ở cái nơi phân dòng chính thứ, lại còn phân rõ Nam, Bắc này, trong mắt nhóm quý nữ lấy gia tộc để kiêu ngạo, lấy thân phận của mình để làm cao này, tại cái thời đại do thế gia và Quận Vương cùng thống trị thiên hạ này, có rất ít người chịu tin tưởng sự thật này.
Đặc biệt là Trịnh Du, nàng không thể tin được, nếu ngay cả ưu điểm ấy của mình cũng mất đi, vậy nàng còn có thể dùng cái gì để đuổi Trương thị kia đi? Để chứng tỏ sự cao quý, kiêu ngạo của bản thân?
Lý Ánh nhìn sắc mặt trắng bệch của Trịnh Du, môi mấp máy muốn an ủi nàng hai câu, đột nhiên Trịnh Du cười lên, mặt mày lại trở nên kiên định, tự tin, nàng xoay người lên người, khẳng định chắc chắn nói: "A Ánh, Hiếu Quán rồi sẽ hối hận, hôm nay nàng ta có thể giúp huynh ấy đoạt lại binh quyền, vậy còn ngày mai? Vạn nhất trên đường huynh ấy xuất chinh gặp phải tai họa thì sao? Vạn nhất có người làm khó, cố ý trì hoãn quân lương, vạn nhất huynh ấy bị vây hãm, viện binh lại không chịu tới thì sao? Biến hóa rất nhiều, nàng ta chỉ là một tiện thiếp, cũng chỉ có thể giúp huynh ấy được đến đó thôi, không bao lâu nữa Hiếu Quán sẽ hiểu rõ, sẽ hối hận..."
Hai người kẻ trước người sau cưỡi ngựa ra ngoài.
Ngoài cửa, đám người Thu công chúa cũng đang mặc trang phục người Hồ gọn gàng và sang trọng. Nhìn thấy hai nàng bước ra, các nàng cười ha ha rồi cùng vây xung quanh, một đám quý nữ Tiên Ti, đi cùng với mấy cô tử thế gia người Hán mới đại hiển (hiển hách, vinh hiển) vài năm gần đây, mặc trang phục người Hồ, giục ngựa chạy về phố đông.
Phố đông đúng là một con phố phồn hoa. Khắp phố đều ồn ào náo nhiệt, cờ xí của các cửa hàng tung bay, tiếng la hét của nhóm tiểu thương vang khắp đất trời.
Lúc chúng nữ đi qua, mọi người trên đường vội vàng tránh đi, trong khoảng thời gian ngắn, khung cảnh trở nên náo loạn. Thấy cả con phố đều hỗn loạn, Thu công chúa cười khanh khách, nàng vung roi ngựa, kêu lớn: "Nhanh lên, nhanh nữa lên." Giục ngựa, đang khi định đi thẳng đến một con phố bán hàng khác thì đột nhiên một giọng hát nhẹ nhàng mà hư ảo truyền đến: "Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ..." (Gặp được chàng, không gì vui hơn... )
Thu công chúa quát lên một tiếng, kéo ngựa lại, không màng đến ánh mắt vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết của đám người bán hàng rong, chỉ nâng đầu, kinh ngạc lắng nghe.
Sau khi nghe xong, nàng cười lạnh quay đầu, nói với Trịnh Du đang im lặng đi theo: "A Du, Hiếu Quán lại chạy tới phố Hồng rồi."
Thấy nàng lớn tiếng nhắc tới Lan Lăng Vương với mình như vậy, khiến cho người qua đường đều nhìn mình, Trịnh Du mất hứng cúi đầu. Thu công chúa không để ý tới thần sắc kỳ quái của nàng, lại nói với nàng: "Hắn quả thật là một người phong lưu."
Nói tới đây, nàng nghĩ ra một chủ ý, vội giục ngực đến gần Trịnh Du, đắc ý nói với nàng ấy: "A Du, ta đã nghĩ được một cách để đối phó với tiện phụ này rồi."
Đón nhận ánh mắt của Trịnh Du, tròng mắt của Thu công chúa đảo quanh, "Hiến Quán ham mê tiện phụ này, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hắn mới nếm thử nữ sắc... Sao không để hắn nhấm nháp chuyện trăng gió với nữ tử này nhiều vào? Đến lúc hắn nghiện rồi, sẽ phát hiện tiện phụ này cũng chả có gì."
Nàng vừa nói xong, Lý Ánh ở bên cạnh đã khẽ gọi, nói: "Đây quả là một ý kiến hay."
Thu công chúa càng đắc ý, thấy Trịnh Du không hé răng, nàng cười hì hì nói: "A Du, từ trước đến nay ngươi đều mềm lòng, việc này ngươi cứ mặc kệ, để ta làm."
Nói tới đây, thấy Trịnh Du không ngăn cản, Thu công chúa ngẩng cằm, vung roi ngựa, quát: "Giá..."
Lúc chúng nữ xông qua phố đông, đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên ở chỗ phố tây, một đội kỹ tử (ca vũ) đang vây quanh người nào đó, nhẹ nhàng nhảy múa.
Hai bên đường cạnh hồng lâu truyền đến tiếng đàn, tiếng đàn trong trẻo xa xưa, phong cách cổ xưa mà triền miên, theo tiếng đàn này, chúng vũ nữ nhảy múa theo nhịp, vây quanh người nọ, khi gần khi xa, tiếng đàn phiêu đãng, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp.
Bốn phương tám hướng đều có người đi về phía này, đột nhiên Trịnh Du đề nghị: "Chúng ta cũng tới xem đi."
Thu công chúa thích nhất là náo nhiệt, nghe vậy thì vội vàng hưởng ứng: "Được, chúng ta cũng tới xem."
Chúng quý nữ cười ha ha, giục ngựa vây xung quanh.
Bị vây giữa những vũ nữ kia không phải là một người, mà là hai. Lan Lăng Vương mặc trang phục người Hồ, đang lẳng lặng dựa vào bên ngựa, mà mỹ nhân được hắn ôm vào trong ngực được che nửa mặt, tóc dài như gấm, xõa xuống ngang hông, bóng lưng thướt tha, uyển chuyển, tư thái khuynh thành, không phải Trương Khởi thì là ai?
Lại nói, quý nữ của toàn Nghiệp thành, người thích Trương Khởi không nhiều lắm. Không chỉ vì xuất thân của nàng ta khiến cho người ta chán ghét, mà còn vì so với nhóm quý nữ Tiên Ti cao lớn tráng kiện, có thể dùng từ lỗ mãng để hình dung thì Trương Khởi đến từ vùng sông nước phương Nam này, vừa đơn thuần vừa yếu đuối, như kết tinh toàn bộ nét đẹp trong trời đất, quả thật là khác rất xa.
Như hiện tại, chỉ một bóng lưng của nàng, đã lộ hết phong thái uyển chuyển.
Đột nhiên nhìn thấy Lan Lăng Vương, Trịnh Du dịu dàng cười một tiếng, nàng không hề ác cảm mà giục ngựa tiến lên, gọi nhỏ: "Trường Cung."
Lan Lăng Vương quay đầu lại.
Thấy Trịnh Du, hắn ôn hòa gật đầu, rồi lại tiếp tục lắng nghe tiếng đàn từ hai bên lầu các truyền đến và ngắm nhìn những mỹ nhân đang vây múa quanh mình.
Chỉ chốc lát, tiếng đàn dần ngừng lại.
Ngay khi chúng vũ nữ khẽ cúi chào Lan Lăng Vương rồi lui về phía sau, bên trái hồng lâu, một mỹ nhân bước ra.
Mỹ nhân này nhẹ nhàng ngoảnh đầu nhìn lại, nhìn về phía người nào đó đứng giữa đường, nàng khẽ gật đầu.
Mỹ nhân này giống với Trương Khởi, cũng là vẻ đẹp điển hình của người Giang Nam, thanh tú mềm mại, có vẻ đẹp tinh tế, linh động. Nàng đứng ở hồng lâu, sau khi được trang điểm tỉ mỉ, dựa vào dáng người có thể nhìn ra được một phần tao nhã và quý khí mờ nhạt.
Đôi mắt nàng đảo quanh một hồi, yên lặng nhìn về phía Trương Khởi, đột nhiên cúi chào nàng ta, nói với giọng thanh thúy: "Thiếp là Lang Gia Vương thị... Đã sớm nghe nói Nghiệp Thành có một Ngô Quận Trương thị, hôm nay nhìn thấy, thiếp như gặp được tỷ muội ngày xưa, trong lòng vui mừng khôn xiết."
Cô tử lưu lạc thanh lâu đã lâu này lại dùng giọng điệu thân thiết như vậy để đón tiếp Trương Khởi, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, mọi người vừa cười trộm vừa chỉ trỏ.
Dường như còn có người cười to nói: "Cô tử tới từ phía Nam, ở phương Bắc ta còn cao quý cái nỗi gì chứ? Bất quá cũng chỉ là kỹ nữ mà thôi."
"Đúng vậy đó."
"Chỉ là một đứa kỹ nữ, cũng dám cao ngạo như thế, còn nói muốn làm chính thê của Quận Vương?"
Tiếng cười càng lúc càng lớn, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng càng ngày càng vang. Trong khoảng thời gian ngắn, những thứ Trương Khởi vất vả tạo dựng, đều bị tẩy sạch bằng hết.
Chỉ một kỹ nữ nho nhỏ cũng dám châm chích A Khởi nhà mình như vậy?
Lan Lăng Vương nhăn mày, đang chuẩn bị hạ lệnh, Trương Khởi đã ngẩng đầu lên, cánh tay đang áp sát vào người của nàng kéo nhẹ tay Lan Lăng Vương.
Mái tóc của nàng chưa từng buộc lên, theo động tác ngẩng đầu của nàng, mái tóc dài trút xuống, che khuất nữa bên má, chỉ lộ ra dung nhan như ngọc của nửa bên còn lại.
Nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía hồng lâu, đợi đến khi tiếng ồn ào bốn phía dần ngừng lại, nàng mới khẽ gật đầu, giọng nói vừa mềm vừa du dương: "Trách không được cô tử tự tôn mình là quý nữ (nữ nhi nhà quyền quý), lại làm một kỹ nữ, thì ra đã sớm quên hết hổ thẹn và tự trọng."
Lời này vừa vang vọng vừa du dương, truyền đi rất xa, sau khi khiến cho kỹ nữ này trắng mặt, Trương Khởi tiếp tục nói: "Sau này, bốn chữ Lang Gia Vương thị, thỉnh A Nô (nô là nô tì, tôi tớ) đừng nhắc tới nữa... Ngàn năm thanh quý, trăm đại tôn hoa (tôn quý và tinh hoa), ngươi không xứng."
Nói năng vô cùng khí phách.
Sau khi nói xong câu đó, đôi mắt Trương Khởi sáng như sao, cười như không cười đảo qua tất cả mọi người, lúc nhìn thấy Trịnh Du thì hơi dừng lại một chút. Lập tức, nàng lộ ra nụ cười như thông suốt tất cả, quay đầu, khẽ cúi đầu với Lan Lăng Vương, nói: "Quận Vương, kêu thuộc hạ của chàng bắn chết phụ nhân này đi. Tuy rằng máu của nàng ta đã dơ bẩn, nhưng cũng không thể để nàng ta tiếp tục làm cho hoen ố, đúng không?"
Vừa cười vừa nói, như thể sinh tử chỉ là chuyện bình thường.
Sắc mặt của cô nương hồng lâu kia trắng bệch, nàng kinh hoàng nhìn Trương Khởi, khẽ kêu lên: "Ngươi, ngươi dựa vào cái gì?" Mới nói tới đây, nàng đã lập tức tỉnh táo lại, khóc nói: "Đều sống không dễ dàng gì, Trương thị ngươi sao có thể vô tình như thế, ngươi đừng quên, hiện giờ ngươi cũng chỉ là một mảnh lục bình, chẳng qua được đặt bên cạnh Lan Lăng Vương, ngươi kiêu ngạo như thế, cẩn thận đến lúc bị hắn bỏ rơi, cũng sẽ có người đối xử như thế với ngươi."
"Yên tâm." Trương Khởi khẽ cúi người với nàng ta, lẳng lặng nói: "Nếu có một ngày như thế, A Khởi sẽ tự tay kết thúc chính mình, tuyệt không để đến mức ô nhục tổ tông." Ngươi đã được người kia sai bảo đi nhục mạ ta, cũng đừng trách ta bắt ngươi đi lập uy. Nàng khẽ cúi chào hồng kỹ kia, nét mặt bình tĩnh lộ ra vẻ thương xót, đây xem như là đưa tiễn nàng ta. Trương Khởi liếc mắt một cái, Lan Lăng Vương gật đầu, theo động tác của hắn, một kỹ sĩ sau lưng hắn giương cung cài tên, ngay khi hồng kỹ kia hét lên một tiếng, vội vàng xông về lầu các thì "cạch", hàn tên xé dgió lao đi, bắn thẳng vào tim nàng ta, khiến cho tiếng thét chói tai của nàng ta im bặt, khiến cho thân hình nàng ta lay động một lúc rồi bổ nhào xuống đất. Một trận mưa gió mạnh mẽ như thế, hồng kỹ này bị người giết chết ngay bên đường, nhưng mọi người chỉ kinh sợ, không ai phát ra tiếng thét, càng không xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn. Trong lúc này, mười dặm đường phố, quả nhiên là yên tĩnh tột cùng.
Đi đến cửa viện, vẫn không thấy Trương Khởi xuất hiện, hắn trầm giọng hỏi: "Trương cơ đâu?"
Một tỳ nữ đáp: "Cơ còn đang ngủ."
Còn ngủ? Vẫn còn ngủ được sao.
Lan Lăng Vương chuyển mắt, nhìn thấy bóng người đang ngủ giữa rừng đào, vẫy người hầu lui ra sau, hắn bước đến.
Trương Khởi nằm nghiêng trên sập, khuôn mặt tinh xảo tuyệt mỹ, mày nhíu lại, môi đỏ hồng còn dính một cánh hoa. Không chỉ là trên môi, mà trên chóp mũi, trên mu bàn tay đều có hoa đào, dưới người nàng cũng có rất nhiều hoa bị đè ép, móng tay đặt trên bụng cũng dính tàn hoa.
Một ngọn gió xuân thổi những cánh hoa trên người nàng bay lên, từng cánh hoa rơi trên mặt đất.
Cảnh đẹp này không sao tả xiết.
Nhưng mỹ nhân đang ngủ, đầu mày vẫn luôn nhíu chặt...
Lan Lăng Vương cúi đầu, nhìn nàng không chớp mắt.
Cũng không biết trải qua bao lâu, hắn chậm rãi ngồi xuống bên sập. Giơ tay nhặt đi cánh hoa trên chóp mũi nàng, cánh hoa khẽ động đậy theo hô hấp của nàng, Lan Lăng Vương nhỏ giọng nói: "A Khởi, ta nên làm gì với nàng đây?"
Động tác của hắn khiến Trương Khởi khó chịu, tức thời, nàng vươn tay muốn gạt tay hắn đi.
Tay nàng vừa động, đã bị Lan Lăng Vương nắm giữ.
Bàn tay nhỏ bé, trắng mịn mềm mại, trên mu bàn tay còn nó năm cái xoáy nhỏ, đẹp đến mức lay động lòng người.
Hắn nhéo nhẹ một cái, cảm nhận cái tay nhỏ bé đang được bao phủ trong lòng bàn tay mình.
Động tác của hắn khiến Trương Khởi tỉnh lại. Nàng mở to hai mắt mơ màng, ngơ ngác nhìn hắn. Một lát sau, nàng chớp chớp đôi mi dài, nghiêng đầu muốn ngủ tiếp.
Sao lại mệt mỏi đến mức đó chứ?
Lan Lăng Vương giơ tay ôm nàng vào ngực, những cánh hoa đào đọng lại trên người nàng lã chã rơi xuống theo động tác của hắn.
Trương Khởi lại mở mắt, nàng ngẩng đầu, mơ hồ nhìn hắn một lúc lâu, mê mang gọi: "Trường Cung? Chàng đã trở lại?"
"Ừ."
Lan Lăng Vương cúi đầu, đặt một nụ hôn lên giữa mi tâm nàng, nói khẽ: "Sao lại ngủ say như vậy?"
Trương Khởi thì thào nói: "Ta bị bóng đè, có rất nhiều người dẫn ta đi, có người cởi xiêm y của ta, có người dùng dao lóc thịt ta, có người còn uống máu của ta, chàng chỉ đứng đó, ta dùng sức gọi chàng, nhưng chàng chỉ cười, xoay người ôm nữ nhân khác rời khỏi, ta có gọi chàng thế nào cũng không được..."
Nàng nhắm hai mắt lại, ngón tay vô lực nắm lấy cổ áo của hắn, thì thào nói: "Vừa rồi dường như có rất nhiều người đang nói chuyện, nhưng các nàng lại không đến gọi ta dậy, ta muốn kêu, nhưng kêu thế nào cũng không được, cũng không động đậy được, tự ta không tỉnh lại được."
Lan Lăng Vương hạ mắt, chậm rãi nói: "Nàng nghĩ nhiều rồi... Bất luận thế nào, ta vẫn có thể bảo vệ được nàng."
Lúc này Trương Khởi không có tinh thần để nói chuyện với hắn. Nàng nhìn chung quanh một lúc, hỏi: "Không phải có rất nhiều người đến đây sao? Sao lại không thấy?"
"Các nàng ấy đều đi cả rồi."
"À."
Thấy thần sắc Trương Khởi mệt mỏi, Lan Lăng Vương vòng chặt hai tay, nhẹ giọng nói: "Ngủ thêm một lát đi. Yên tâm, ta ở đây."
Trương Khởi "ừ" một tiếng, mềm yếu dựa vào lòng hắn, lại nhắm chặt hai mắt.
Gió xuân thổi qua, trong ngực truyền đến tiếng hít thở khe khẽ, Lan Lăng Vương cũng nhắm hai mắt lại.
Phía trước bọn họ khoảng năm trượng, một con rắn nhỏ rơi vào cái mạng nhện rộng khoảng nửa thước, con rắn cố gắng giãy dụa, nhưng càng giãy thì lớp tơ nhện mỏng manh kia càng quấn chặt lấy nó...
Tin tức Lan Lăng Vương thu hồi được Hắc Giáp Vệ và tư quân chưa đến một ngày đã truyền đi khắp giới thượng lưu.
Hoàng triều Bắc Tề tuy rằng là hoàng triều của tộc Tiên Ti, tuy rằng trong tàng thư cất giữ vô số sách của tam quốc Tần Hán do tiền nhân đúc kết lại, nhưng trải qua chiến hỏa và hỗn loạn kinh niên nên đều đã mất đi, tuy rằng thời đại này vương triều phương Bắc đã xuống dốc, dù là gia đình quyền quý thì cũng có rất nhiều người không biết chữ, không đọc được sách. Nhưng dù sao cũng có không ít người thông minh, bọn họ hiểu rõ, Lan Lăng Vương đã thông qua miệng của sủng cơ để biểu đạt lòng trung thành, hứa rằng sẽ không dựa vào tộc thê, nguyện làm một cô thần, mới khiến Thái Hậu và bệ hạ trả lại quân quyền cho Lan Lăng Vương.
Khi Trịnh Du hiểu rõ đạo lý này, đã là giữa trưa ngày thứ ba. Nàng vừa kiểm tra ngựa của mình xong, chuẩn bị cưỡi ngựa du xuân với đám người Thu công chúa thì đột nhiên nghe được cách kiến giải này, "Bá" một tiếng, roi ngựa rơi xuống đất.
Nàng cúi người một cách khó khăn, cố gắng nhặt roi ngựa lên. Thấy nàng thẳng eo, Lý Ánh đứng bên cạnh thở dài nói: "Trách không được thế nhân đều nói nam nhân tài trí giáp thiên hạ... Nàng ta chỉ là một đứa con riêng, nhưng lại biết được đạo lý bậc này, thực là không thể tưởng tượng được."
Nói tới đây, nàng lại nhìn sang dáng vẻ kinh ngạc, ngơ ngác của Trịnh Du, thấp giọng gọi: "A Du, A Du?"
Kêu liền hai tiếng, Trịnh Du mới thanh tỉnh lại. Nàng quay đầu nhìn về phía Lý Ánh, thì thào nói: "Ta không tin A Ánh, ta không tin... Nếu theo lời nàng ta, vậy những gia tộc lớn mạnh phải làm sao đây? Nếu những gia tộc này muốn liên hôn thì phải làm sao? Trời ban cho ta thân phận tôn quý, là dùng để phân biệt với dân đen. Nếu trong mắt quân thượng, thân phận này của ta ngược lại kém hơn một kẻ tiện tì, vậy cái đạo tôn ti này còn có ý nghĩa gì?"
Nàng nói năng rất lộn xộn.
Không chỉ mình nàng, mà cả Lý Ánh cũng không thể chấp nhận. Ở cái nơi phân dòng chính thứ, lại còn phân rõ Nam, Bắc này, trong mắt nhóm quý nữ lấy gia tộc để kiêu ngạo, lấy thân phận của mình để làm cao này, tại cái thời đại do thế gia và Quận Vương cùng thống trị thiên hạ này, có rất ít người chịu tin tưởng sự thật này.
Đặc biệt là Trịnh Du, nàng không thể tin được, nếu ngay cả ưu điểm ấy của mình cũng mất đi, vậy nàng còn có thể dùng cái gì để đuổi Trương thị kia đi? Để chứng tỏ sự cao quý, kiêu ngạo của bản thân?
Lý Ánh nhìn sắc mặt trắng bệch của Trịnh Du, môi mấp máy muốn an ủi nàng hai câu, đột nhiên Trịnh Du cười lên, mặt mày lại trở nên kiên định, tự tin, nàng xoay người lên người, khẳng định chắc chắn nói: "A Ánh, Hiếu Quán rồi sẽ hối hận, hôm nay nàng ta có thể giúp huynh ấy đoạt lại binh quyền, vậy còn ngày mai? Vạn nhất trên đường huynh ấy xuất chinh gặp phải tai họa thì sao? Vạn nhất có người làm khó, cố ý trì hoãn quân lương, vạn nhất huynh ấy bị vây hãm, viện binh lại không chịu tới thì sao? Biến hóa rất nhiều, nàng ta chỉ là một tiện thiếp, cũng chỉ có thể giúp huynh ấy được đến đó thôi, không bao lâu nữa Hiếu Quán sẽ hiểu rõ, sẽ hối hận..."
Hai người kẻ trước người sau cưỡi ngựa ra ngoài.
Ngoài cửa, đám người Thu công chúa cũng đang mặc trang phục người Hồ gọn gàng và sang trọng. Nhìn thấy hai nàng bước ra, các nàng cười ha ha rồi cùng vây xung quanh, một đám quý nữ Tiên Ti, đi cùng với mấy cô tử thế gia người Hán mới đại hiển (hiển hách, vinh hiển) vài năm gần đây, mặc trang phục người Hồ, giục ngựa chạy về phố đông.
Phố đông đúng là một con phố phồn hoa. Khắp phố đều ồn ào náo nhiệt, cờ xí của các cửa hàng tung bay, tiếng la hét của nhóm tiểu thương vang khắp đất trời.
Lúc chúng nữ đi qua, mọi người trên đường vội vàng tránh đi, trong khoảng thời gian ngắn, khung cảnh trở nên náo loạn. Thấy cả con phố đều hỗn loạn, Thu công chúa cười khanh khách, nàng vung roi ngựa, kêu lớn: "Nhanh lên, nhanh nữa lên." Giục ngựa, đang khi định đi thẳng đến một con phố bán hàng khác thì đột nhiên một giọng hát nhẹ nhàng mà hư ảo truyền đến: "Ký kiến quân tử, vân hồ bất hỉ..." (Gặp được chàng, không gì vui hơn... )
Thu công chúa quát lên một tiếng, kéo ngựa lại, không màng đến ánh mắt vui mừng khi tìm được đường sống trong chỗ chết của đám người bán hàng rong, chỉ nâng đầu, kinh ngạc lắng nghe.
Sau khi nghe xong, nàng cười lạnh quay đầu, nói với Trịnh Du đang im lặng đi theo: "A Du, Hiếu Quán lại chạy tới phố Hồng rồi."
Thấy nàng lớn tiếng nhắc tới Lan Lăng Vương với mình như vậy, khiến cho người qua đường đều nhìn mình, Trịnh Du mất hứng cúi đầu. Thu công chúa không để ý tới thần sắc kỳ quái của nàng, lại nói với nàng: "Hắn quả thật là một người phong lưu."
Nói tới đây, nàng nghĩ ra một chủ ý, vội giục ngực đến gần Trịnh Du, đắc ý nói với nàng ấy: "A Du, ta đã nghĩ được một cách để đối phó với tiện phụ này rồi."
Đón nhận ánh mắt của Trịnh Du, tròng mắt của Thu công chúa đảo quanh, "Hiến Quán ham mê tiện phụ này, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do hắn mới nếm thử nữ sắc... Sao không để hắn nhấm nháp chuyện trăng gió với nữ tử này nhiều vào? Đến lúc hắn nghiện rồi, sẽ phát hiện tiện phụ này cũng chả có gì."
Nàng vừa nói xong, Lý Ánh ở bên cạnh đã khẽ gọi, nói: "Đây quả là một ý kiến hay."
Thu công chúa càng đắc ý, thấy Trịnh Du không hé răng, nàng cười hì hì nói: "A Du, từ trước đến nay ngươi đều mềm lòng, việc này ngươi cứ mặc kệ, để ta làm."
Nói tới đây, thấy Trịnh Du không ngăn cản, Thu công chúa ngẩng cằm, vung roi ngựa, quát: "Giá..."
Lúc chúng nữ xông qua phố đông, đồng thời nghiêng đầu nhìn lại, quả nhiên ở chỗ phố tây, một đội kỹ tử (ca vũ) đang vây quanh người nào đó, nhẹ nhàng nhảy múa.
Hai bên đường cạnh hồng lâu truyền đến tiếng đàn, tiếng đàn trong trẻo xa xưa, phong cách cổ xưa mà triền miên, theo tiếng đàn này, chúng vũ nữ nhảy múa theo nhịp, vây quanh người nọ, khi gần khi xa, tiếng đàn phiêu đãng, kỹ thuật nhảy tuyệt đẹp.
Bốn phương tám hướng đều có người đi về phía này, đột nhiên Trịnh Du đề nghị: "Chúng ta cũng tới xem đi."
Thu công chúa thích nhất là náo nhiệt, nghe vậy thì vội vàng hưởng ứng: "Được, chúng ta cũng tới xem."
Chúng quý nữ cười ha ha, giục ngựa vây xung quanh.
Bị vây giữa những vũ nữ kia không phải là một người, mà là hai. Lan Lăng Vương mặc trang phục người Hồ, đang lẳng lặng dựa vào bên ngựa, mà mỹ nhân được hắn ôm vào trong ngực được che nửa mặt, tóc dài như gấm, xõa xuống ngang hông, bóng lưng thướt tha, uyển chuyển, tư thái khuynh thành, không phải Trương Khởi thì là ai?
Lại nói, quý nữ của toàn Nghiệp thành, người thích Trương Khởi không nhiều lắm. Không chỉ vì xuất thân của nàng ta khiến cho người ta chán ghét, mà còn vì so với nhóm quý nữ Tiên Ti cao lớn tráng kiện, có thể dùng từ lỗ mãng để hình dung thì Trương Khởi đến từ vùng sông nước phương Nam này, vừa đơn thuần vừa yếu đuối, như kết tinh toàn bộ nét đẹp trong trời đất, quả thật là khác rất xa.
Như hiện tại, chỉ một bóng lưng của nàng, đã lộ hết phong thái uyển chuyển.
Đột nhiên nhìn thấy Lan Lăng Vương, Trịnh Du dịu dàng cười một tiếng, nàng không hề ác cảm mà giục ngựa tiến lên, gọi nhỏ: "Trường Cung."
Lan Lăng Vương quay đầu lại.
Thấy Trịnh Du, hắn ôn hòa gật đầu, rồi lại tiếp tục lắng nghe tiếng đàn từ hai bên lầu các truyền đến và ngắm nhìn những mỹ nhân đang vây múa quanh mình.
Chỉ chốc lát, tiếng đàn dần ngừng lại.
Ngay khi chúng vũ nữ khẽ cúi chào Lan Lăng Vương rồi lui về phía sau, bên trái hồng lâu, một mỹ nhân bước ra.
Mỹ nhân này nhẹ nhàng ngoảnh đầu nhìn lại, nhìn về phía người nào đó đứng giữa đường, nàng khẽ gật đầu.
Mỹ nhân này giống với Trương Khởi, cũng là vẻ đẹp điển hình của người Giang Nam, thanh tú mềm mại, có vẻ đẹp tinh tế, linh động. Nàng đứng ở hồng lâu, sau khi được trang điểm tỉ mỉ, dựa vào dáng người có thể nhìn ra được một phần tao nhã và quý khí mờ nhạt.
Đôi mắt nàng đảo quanh một hồi, yên lặng nhìn về phía Trương Khởi, đột nhiên cúi chào nàng ta, nói với giọng thanh thúy: "Thiếp là Lang Gia Vương thị... Đã sớm nghe nói Nghiệp Thành có một Ngô Quận Trương thị, hôm nay nhìn thấy, thiếp như gặp được tỷ muội ngày xưa, trong lòng vui mừng khôn xiết."
Cô tử lưu lạc thanh lâu đã lâu này lại dùng giọng điệu thân thiết như vậy để đón tiếp Trương Khởi, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng ồn ào nổi lên bốn phía, mọi người vừa cười trộm vừa chỉ trỏ.
Dường như còn có người cười to nói: "Cô tử tới từ phía Nam, ở phương Bắc ta còn cao quý cái nỗi gì chứ? Bất quá cũng chỉ là kỹ nữ mà thôi."
"Đúng vậy đó."
"Chỉ là một đứa kỹ nữ, cũng dám cao ngạo như thế, còn nói muốn làm chính thê của Quận Vương?"
Tiếng cười càng lúc càng lớn, tiếng ồn ào náo nhiệt cũng càng ngày càng vang. Trong khoảng thời gian ngắn, những thứ Trương Khởi vất vả tạo dựng, đều bị tẩy sạch bằng hết.
Chỉ một kỹ nữ nho nhỏ cũng dám châm chích A Khởi nhà mình như vậy?
Lan Lăng Vương nhăn mày, đang chuẩn bị hạ lệnh, Trương Khởi đã ngẩng đầu lên, cánh tay đang áp sát vào người của nàng kéo nhẹ tay Lan Lăng Vương.
Mái tóc của nàng chưa từng buộc lên, theo động tác ngẩng đầu của nàng, mái tóc dài trút xuống, che khuất nữa bên má, chỉ lộ ra dung nhan như ngọc của nửa bên còn lại.
Nàng lẳng lặng đưa mắt nhìn về phía hồng lâu, đợi đến khi tiếng ồn ào bốn phía dần ngừng lại, nàng mới khẽ gật đầu, giọng nói vừa mềm vừa du dương: "Trách không được cô tử tự tôn mình là quý nữ (nữ nhi nhà quyền quý), lại làm một kỹ nữ, thì ra đã sớm quên hết hổ thẹn và tự trọng."
Lời này vừa vang vọng vừa du dương, truyền đi rất xa, sau khi khiến cho kỹ nữ này trắng mặt, Trương Khởi tiếp tục nói: "Sau này, bốn chữ Lang Gia Vương thị, thỉnh A Nô (nô là nô tì, tôi tớ) đừng nhắc tới nữa... Ngàn năm thanh quý, trăm đại tôn hoa (tôn quý và tinh hoa), ngươi không xứng."
Nói năng vô cùng khí phách.
Sau khi nói xong câu đó, đôi mắt Trương Khởi sáng như sao, cười như không cười đảo qua tất cả mọi người, lúc nhìn thấy Trịnh Du thì hơi dừng lại một chút. Lập tức, nàng lộ ra nụ cười như thông suốt tất cả, quay đầu, khẽ cúi đầu với Lan Lăng Vương, nói: "Quận Vương, kêu thuộc hạ của chàng bắn chết phụ nhân này đi. Tuy rằng máu của nàng ta đã dơ bẩn, nhưng cũng không thể để nàng ta tiếp tục làm cho hoen ố, đúng không?"
Vừa cười vừa nói, như thể sinh tử chỉ là chuyện bình thường.
Sắc mặt của cô nương hồng lâu kia trắng bệch, nàng kinh hoàng nhìn Trương Khởi, khẽ kêu lên: "Ngươi, ngươi dựa vào cái gì?" Mới nói tới đây, nàng đã lập tức tỉnh táo lại, khóc nói: "Đều sống không dễ dàng gì, Trương thị ngươi sao có thể vô tình như thế, ngươi đừng quên, hiện giờ ngươi cũng chỉ là một mảnh lục bình, chẳng qua được đặt bên cạnh Lan Lăng Vương, ngươi kiêu ngạo như thế, cẩn thận đến lúc bị hắn bỏ rơi, cũng sẽ có người đối xử như thế với ngươi."
"Yên tâm." Trương Khởi khẽ cúi người với nàng ta, lẳng lặng nói: "Nếu có một ngày như thế, A Khởi sẽ tự tay kết thúc chính mình, tuyệt không để đến mức ô nhục tổ tông." Ngươi đã được người kia sai bảo đi nhục mạ ta, cũng đừng trách ta bắt ngươi đi lập uy. Nàng khẽ cúi chào hồng kỹ kia, nét mặt bình tĩnh lộ ra vẻ thương xót, đây xem như là đưa tiễn nàng ta. Trương Khởi liếc mắt một cái, Lan Lăng Vương gật đầu, theo động tác của hắn, một kỹ sĩ sau lưng hắn giương cung cài tên, ngay khi hồng kỹ kia hét lên một tiếng, vội vàng xông về lầu các thì "cạch", hàn tên xé dgió lao đi, bắn thẳng vào tim nàng ta, khiến cho tiếng thét chói tai của nàng ta im bặt, khiến cho thân hình nàng ta lay động một lúc rồi bổ nhào xuống đất. Một trận mưa gió mạnh mẽ như thế, hồng kỹ này bị người giết chết ngay bên đường, nhưng mọi người chỉ kinh sợ, không ai phát ra tiếng thét, càng không xuất hiện cảnh tượng hỗn loạn. Trong lúc này, mười dặm đường phố, quả nhiên là yên tĩnh tột cùng.
/243
|