Trương Khởi tiến lên, giúp hắn thay bộ xiêm áo khác.
Mới vừa thay xong, đã nghe thấy tiếng Dương Thụ Thành từ bên ngoài truyền đến: "Lang quân, phủ Thứ Sử phái quản gia đến."
Lan Lăng Vương chau mày lại suy nghĩ một hồi, mới nhàn nhạt trả lời: "Để cho hắn đợi đi".
Lúc này, Trương Khởi không hiểu liền hỏi: "Thứ Sử Kinh Châu này, tại sao lại muốn dùng phương pháp tặng nghĩa nữ của mình cho ngươi chứ?", Lan Lăng Vương lắc lắc đầu đáp: "Ta đã sai người đi thu tập tin tức rồi!".
Đến gần tối Lan Lăng Vương mới trở về.
Xa xa nhìn thấy hắn đi vào, Trương Khởi vội vàng gác việc thêu thùa lại, bước đến, ngẩng đầu lên cắn môi hỏi: "Như thế nào rồi? Có tin tức gì không?".
Đưa mắt nhìn Trương Khởi, Lan Lăng Vương nói: "Có chút tin tức". Dừng một lát, hắn mới nói tiếp: "Quốc công Vũ Văn Liên cũng ở Kinh Châu, ta vừa đi không bao lâu, hắn liền vội vàng đến phủ Thứ Sử. Ta mới vừa rồi cố ý tới xem, tên Vũ Văn Liên này chúng ta đã từng gặp qua, chính là tên trung niên mập mạp trong đống tuyết kia. Khi chúng ta vừa tới Kinh Châu, lúc ấy hắn ta còn vén rèm xe nhìn diện mạo của ta và nàng. Vì thế thân phận của hai chúng ta hẳn là từ trong miệng Vũ Văn Liên tiết lộ ra ngoài".
Thuận tay đưa áo lông cho Trương Khởi, Lan Lăng Vương ngồi xuống ghế, vừa thưởng thức rượu ngon, vừa nhìn Trương Khởi vội vàng xông hương sưởi ấm, suy nghĩ một chút, lại nói: "Tên Vũ Văn Liên này đã nhận ra thân phận của ta và nàng, sau đó báo cho Thứ Sử Kinh Châu. Sau đó Thứ Sử Kinh Châu kia mời ta tới cửa, muốn dâng nghĩa nữ của mình cho ta". Hành động này của Thứ Sử Kinh Châu mặc dù khó coi, có điều lại không ngờ lại bị hắn cự tuyệt.
Lan Lăng Vương chau mày lại, ngón giữa gõ "Cộc cộc cộc" lên mặt bàn.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn liền đứng bật dậy.
Nhìn thấy hắn đứng lên, Trương Khởi đang mặt ủ mày chau cũng nhanh chóng ngẩng đầu, hỏi: "Trường Cung, ngươi nghĩ ra rồi?"
Giọng nói của nàng vẫn như thường ngày, mềm nhũn, ngọt ngào, thanh âm kéo thật dài làm cho người nghe mê mẩn tâm hồn....... Nàng cũng là một người quật cường, rời khỏi nước Trần nhiều năm như vậy mặc dù đã sớm học được khẩu âm của nước Chu và nước Tề nhưng khi nói đều đem chất giọng của mảnh đất này tăng thêm vào, vì vậy lúc nào nghe cũng đều cực kỳ mềm mại.
Nghe nàng mở miệng, Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên, hắn thích nghe nàng nói chuyện, trải qua mấy lần sinh tử, cho dù chỉ nghe được giọng nói của nàng thôi, tự đáy lòng đã cảm thấy thực thỏa mãn. Thấy Trương Khởi đang mở to mắt phượng mơ hồ nhìn mình, Lan Lăng Vương mỉm cười nói: " Ừm. Nghĩ ra rồi!". Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve tấm bản đồ trên bàn, nhàn nhạt nói: "Ngươi suy nghĩ mà xem, Vũ Văn Liên này vừa biết được thân phận của ta, với thân phận và địa vị của hắn, lại biết rõ trận chiến giữa người Chu và người Đột Quyết ở thành Vũ Uy". Nghe đến đây, Trương Khởi liền minh bạch, lập tức "A" một tiếng. Lan Lăng Vương tiếp tục nói: "Là một quan viên, vì bề trên mà tính toán cũng là thiết yếu. Nghĩ đến, Vũ Văn Hộ cũng được, Vũ Văn Ung cũng được. Đối với một Tướng quân của địch quốc như ta đây chỉ có hai cách, một là thu phục hai là giết chết!".
Hắn từ từ rút bội kiếm ra, dưới ánh sáng lành lạnh trầm trầm nói: "Hơn hai năm qua, ta đã cự tuyệt lung lạc của Vũ Văn Hộ, ở Võ Uy lại từ chối thành ý của Vũ Văn Ung. Chắc bọn họ cũng đều đã hiểu, con đường thu phục này đi không thông rồi. Nếu không thu phục được, chỉ còn dư lại một con đường nữa mà thôi!".
Hắn hừ nhẹ một tiếng, rút bội kiếm ra, lạnh lùng nói: "Đó chính là giết chết ta!".
Hắn nhìn sang Trương Khởi. Giết hắn rồi chẳng những có thể lập công , mà còn có thể có được mỹ nhân tuyệt sắc Trương Khởi ... ... Với địa vị quyền thế của Vũ Văn Liên. Sau khi đoạt được Trương Khởi trong tay mình, cũng hoàn toàn không cần phải hiến tặng cho hoàng đế bù nhìn Vũ Văn Ung. Hắn hoàn toàn có thể độc quyền hưởng dụng. Mà chuyện này nếu có lọt đến tai của đại trủng tể Vũ Văn Hộ, cũng chỉ sẽ cười một tiếng rồi thôi!
Có điều giết hắn cũng không dễ dàng gì, bởi vì bên người hắn không chỉ có 500 tinh binh, mà còn vì đất Kinh Châu này cách nước Tề không xa lắm, chỉ cần bọn họ động thủ lúc đó sẽ dẫn tới giao chiến của hai nước. Phải biết rằng, nước Chu hiện tại vừa đấu một trận sống mái với quân Đột Quyết nên thực lực giảm xuống rất nhiều, nước Tề và nước Trần, rất hi vọng tìm được một cái cớ để bỏ đá xuống giếng. Nhưng bọn họ đã không để ý tới một điều, Lan Lăng Vương dù sao cũng đường đường là Quận Vương, một vị Tướng soái của nước Tề, với thân phận này một khi bị quan viên của nước Chu ám sát, ngay lập tức sẽ dẫn đến phân tranh.
Biện pháp tốt nhất, chính là mềm hoá trước, sau đó lại dùng phương thức thủ đoạn kín đáo, để người khác không cách nào nhận ra mà ám sát hắn. Vì thế việc đưa một mỹ nhân cho hắn, có thể nói là kế sách mềm hoá dễ sử dụng nhất. Cũng bởi vì sự si tình của Lan Lăng Vương đối với Trương Khởi cả thiên hạ đều biết, nên việc trực tiếp tặng mỹ nhân này, hắn tất nhiên sẽ không thu nhận, biện pháp tốt nhất chính là ép buộc hắn tiếp nhận mỹ nhân này. Chỉ cần đón nhận, mặc kệ là ám sát trong hôn yến, hay còn là thông qua tay
Mỹ nhân lấy tính mệnh của hắn, hoặc lúc giao du bình thường giết hắn, đều thần không biết quỷ không hay, vô cùng dễ dàng.
Lan Lăng Vương nói tới đây, liền quay đầu nhìn lại, thấy Trương Khởi đang kinh ngạc nhìn mình.
Hàng mày kiên nghị hơi căng ra, lên tiếng hỏi:” Đang suy nghĩ gì thế?”
“ Ngươi thật thông minh!”. Trương Khởi khẽ nói, nàng thật không ngờ chỉ dựa vào chút ít tin tức vừa thu thập được như thế mà hắn có thể suy đoán ra được nhiều chuyện như vậy.
Cắn môi nhìn hắn, Trương Khởi nhẹ giọng hỏi :” Vậy chúng ta phải làm thế nào?”. Suy nghĩ một lát, nàng lại nói:” Hay là, đường vừa thông suốt chúng ta liền rời khỏi thành Kinh Châu?”
Dưới ánh mắt chờ mong của nàng, Lan Lăng Vương lắc lắc đầu. Hắn tra kiếm vào vỏ, nhàn nhạt mà nói:” Không cần phải lo lắng, tất cả ta sẽ xử trí!”. Dứt lời, liền xoay người lại đi ra ngoài.
Thành Kinh Châu tuyết phủ trắng xóa, mấy ngày này trời quang đến phát sợ. Mà từ ngày quản gia phủ Thứ Sử tới cửa bồi tội, Thứ Sử Kinh Châu lại cố ý hẹn thời gian để gặp mặt nhận lỗi với Lan Lăng Vương , sự kiện kia cũng liền lẳng lặng lắng xuống.
……Như đã nói trong thiên hạ có nam nhân nào mà không thích mỹ nhân? Nếu không phải là Lan Lăng Vương si tình truyền khắp thiên hạ, Thứ Sử Kinh Châu muốn dâng một nghĩa nữ cho hắn, còn phải dùng đến loại thủ đoạn này. Về tình về lý, Lan Lăng Vương cũng không vì chuyện nhỏ này mà ghi hận với hắn ta.
Trước tiên phải xóa bỏ hết nghi ngờ, Lan Lăng Vương cùng với Thứ Sử Lương Hiển và Vũ Văn Liên cũng vẫn lui tới thường xuyên.
Trừ việc thường lui tới với hai người kia, mấy ngày nay, Trương Khởi còn nghe được một cái tên của người Trần, đó chính là Tĩnh An Hầu Trần Liệt. Tĩnh An Hầu cũng không biết gặp qua Lan Lăng Vương lúc nào, mà dạo này lại liên tiếp tới cửa cầu kiến, tuy bị cự tuyệt nhiều lần, nhưng lại không tức giận chút nào.
Vào một ngày đẹp trời, nhìn bên ngoài tuyết đã tan gần hết, Vũ Văn Liên mang theo bốn hộ về nhìn sang Lan Lăng Vương, vung roi chỉ vào hướng phía trước, cười nói :” Những ngày vừa rồi thật buồn chán, nhìn tuyết trên núi cũng đã tan không ít, hai vị, không bằng chúng ta vào núi đi săn, thế nào?”
Mùa đông săn thú, đúng là thú vui của Quý tộc Tề, Chu, vì vậy Văn Vũ Liên vừa nói ra, Lương Hiển vừa vuốt râu dài vừa nói :” Đây cũng là ý kiến hay, những ngày mùa đông qua nặng nề, khiến cho ta thực buồn bực đến tận xương”.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương, mỉm cười nói:” Quận Vương thấy thế nào?”
Lan Lăng Vương thân là võ tướng, đối với chuyện này tất nhiên sẽ không từ chôi. Hắn khẽ mỉm cười, không chút để ý lên tiếng :” Được!”.
Lời này vừa nói ra, khóe môi của Vũ Văn Liên cũng từ từ kéo ra một điểm xoáy.
Ba người họ đều là người quyền cao chức trọng, tùy tùng vô số, quyết định vừa ra, liền lập tức thu xếp. Không bao lâu, mười mấy con chó săn, cùng gần một tram hộ vệ tay lăm lăm mũi tên đứng ở phía sau ba người.
“ Lên đường!”, gia chủ Lương Hiển quát nhẹ một tiếng, mọi người vội vàng dắt chó săn xông vào trong núi.
Trong rừng, những tán cây trải rộng um tùm, khắp nơi tuyết đắp thành từng đống, vì thế không thích hợp để cỡi ngựa. Đi tới dưới chân núi, Lan Lăng Vương nhảy xuống lưng ngựa, rồi cho hai hộ vệ ở lại tại chỗ trông chừng, hắn mang theo hai hộ vệ khác xông vào bên trong, đi theo sau là Lương Hiển và Vũ Văn Liên.
Ngọn núi trước mắt này, xem ra không lớn, nhưng cũng là núi sâu rừng rậm, trong tiếng bước chân dồn dập, cùng với xua đuổi chó săn của đám hộ vệ, càng ngày càng nhanh càng lên càng nhanh. Trong ánh mắt, bóng dáng của bọn họ liền biến mất trong rừng rậm.
Không bao lâu, trong rừng truyền đến tiếng chó sủa. Lại nghe thấy Vũ Văn Liên kêu lên :” Hay rồi, đã xuất hiện con mồi!”. Dứt lời, hắn ta vội vàng chui vào lùm cây.
Lương Hiển thấy thế cười lên ha hả,cũng đuổi theo phía sau.
Khác với bọn họ,võ tướng như Lan Lăng Vương , vẫn lộ vẻ xem thường, nhìn thấy con mồi, hắn ở phía sau không nhanh không chậm đi tới.
Đuổi theo mấy trăm bước, Lương Hiển quay đầu lại nhìn sang Lan Lăng Vương đang lững thững đi ở phía sau, khóe môi hé ra nụ cười lạnh.
Lập tức, hai vị quan viên quyền cao chức trọng vẫn sống an nhàn sung sướng nhiều năm ở Đại Chu, bắt đầu thối lui vào góc bên kia. Vừa lui, Lương Hiển vừa nhỏ giọng nói:” Người đã dẫn tới đây, thời cơ thích hợp liền động thủ đi.”
Vũ Văn Liên hạ thấp giọng cười ha hả, phóng túng nói “ Lương huynh mặc dù động thủ dưới trời đông tuyết lở nhưng mà ta vừa nghĩ tới phụ nhân Trương thị khuynh sắc khuynh thành kia, tâm ý liền nhộn nhạo!”
Lương Hiển cười ha hảm nói :” Nói hay lắm.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bóng dáng của Lan Lăng Vương đã sớm không nhìn thấy, mà hai người, càng thêm sải bước vào một khe núi tránh gió đã sớm chuẩn bị từ trước.
Đúng lúc này, một tên hộ vệ vội vàng chạy tới, hắn vội vàng thi lễ, rồi lớn tiếng nói :” Bẩm Quốc Công, phía trước xuất hiện một tiểu đội sáu người”. Hắn mới nói đến đây, thì cách đó không xa, truyền tới khẩu âm la hét của nước Tề, một người đang kêu lên :” Các người đi nhầm phương hướng rồi, Quận Vương ở chỗ này!”.
Lương Hiển cũng nghe thấy tiếng người Tề, sắc mặt trầm xuống, Vũ Văn Liên liền hừ nói : “ Là tới tìm Lan Lăng Vương hay sao ?”. Ánh mắt hắn ta âm u, ra lệnh :” Đều giết hết!”. Hắn ta nhìn sang Vũ Văn Liên, tay phải chém xuống phía dưới, trầm giọng nói :” Lương huynh, muốn thăng quan phát tài cần phải mạo hiểm, cơ hội như vậy, sợ là sau này sẽ không có đâu!”.
Lời này vừa nói ra này, Lương Hiển không do dự nữa, hắn quay đầu, ra lệnh :” Mau chóng hành động, giết hết những người kia!”.
“ Vâng”.
Hộ vệ kia nhận lệnh xong, liền vội vàng đi vào trong rừng cây. Sau khi hắn ta đi vào không lâu, tiếng cung tên rời nỏ xé gió lập tức truyền đến. Kèm theo tiếng cung nỏ là nhiều tiếng kêu thảm thiết!
Người của Lương Hiển làm việc thật lưu loát. Vũ Văn Liên khen ngợi một tiếng, cùng với Lương Hiển xông vào trong rừng cây.
Phía trước trên sườn núi, mấy thi thể máu chảy dầm dề nhiễm đỏ cả cùng tuyết trắng. Nhìn thấy bọn họ đến gần, mười hộ vệ cầm cung tên liền tiến tới.
Lương Hiển là người cẩn thận, hắn sải bước đi ra phía sau núi.
Mới vừa đi lên, ánh mắt ngưng tụ lại, chỉ thấy trên sơn đạo quanh co một dặm phía trước, mười bóng người màu đen đang chạy tứ tán.
Không được, chẳng lẽ nào đã đánh rắn động cỏ?
Lương Hiển cả kinh, vừa vặn lúc này, một thi thể dưới chân hắn ta cất tiếng rên rỉ.
Lương Hiển vội vàng cúi đầu.
Vừa cui cầu, hắn liền nhìn thấy một tên hán tử đã bị trúng tên nhưng chưa chết hẳn, mà hán tử kia hiển nhiên cũng nhận ra hắn, miệng phun ra một búng máu tươi, giọng căm hận nói :” Lương Thứ Sử! Hầu Gia nhà ta đã mạo phạm ngươi lúc nào chứ? Ngươi giết ngài ấy, không sợ dẫn tới giao tranh hai nước Trần, Chu sao ?”
Sắc mặt Lương hiển lúc này đã trắng nhợt, khẩn cấp hỏi : “ Hầu Gia? Hầu Gia nào ? các ngươi là người nước Trần ?”.
Hán tử kia khạc máu ra, cười ha ha nói: “ Không tệ, chúng ta chính là người nước Trần. Chủ nhân nhà ta chính là Tinh An Hầu! Ngài ấy phụng mệnh bệ hạ đi sứ Chu, bị gió tuyết ngăn cản nên mới ngụ lại Kinh Châu. Vốn là hôm nay chỉ muốn tới đây đi săn, lại bị các người độc ác bắn chết! Hãy chờ xem, người của chúng ta đã chạy thoát, bọn họ sẽ đem đầu đuôi chuyện này truyền cho Ngô Hoàng.”
Mới vừa thay xong, đã nghe thấy tiếng Dương Thụ Thành từ bên ngoài truyền đến: "Lang quân, phủ Thứ Sử phái quản gia đến."
Lan Lăng Vương chau mày lại suy nghĩ một hồi, mới nhàn nhạt trả lời: "Để cho hắn đợi đi".
Lúc này, Trương Khởi không hiểu liền hỏi: "Thứ Sử Kinh Châu này, tại sao lại muốn dùng phương pháp tặng nghĩa nữ của mình cho ngươi chứ?", Lan Lăng Vương lắc lắc đầu đáp: "Ta đã sai người đi thu tập tin tức rồi!".
Đến gần tối Lan Lăng Vương mới trở về.
Xa xa nhìn thấy hắn đi vào, Trương Khởi vội vàng gác việc thêu thùa lại, bước đến, ngẩng đầu lên cắn môi hỏi: "Như thế nào rồi? Có tin tức gì không?".
Đưa mắt nhìn Trương Khởi, Lan Lăng Vương nói: "Có chút tin tức". Dừng một lát, hắn mới nói tiếp: "Quốc công Vũ Văn Liên cũng ở Kinh Châu, ta vừa đi không bao lâu, hắn liền vội vàng đến phủ Thứ Sử. Ta mới vừa rồi cố ý tới xem, tên Vũ Văn Liên này chúng ta đã từng gặp qua, chính là tên trung niên mập mạp trong đống tuyết kia. Khi chúng ta vừa tới Kinh Châu, lúc ấy hắn ta còn vén rèm xe nhìn diện mạo của ta và nàng. Vì thế thân phận của hai chúng ta hẳn là từ trong miệng Vũ Văn Liên tiết lộ ra ngoài".
Thuận tay đưa áo lông cho Trương Khởi, Lan Lăng Vương ngồi xuống ghế, vừa thưởng thức rượu ngon, vừa nhìn Trương Khởi vội vàng xông hương sưởi ấm, suy nghĩ một chút, lại nói: "Tên Vũ Văn Liên này đã nhận ra thân phận của ta và nàng, sau đó báo cho Thứ Sử Kinh Châu. Sau đó Thứ Sử Kinh Châu kia mời ta tới cửa, muốn dâng nghĩa nữ của mình cho ta". Hành động này của Thứ Sử Kinh Châu mặc dù khó coi, có điều lại không ngờ lại bị hắn cự tuyệt.
Lan Lăng Vương chau mày lại, ngón giữa gõ "Cộc cộc cộc" lên mặt bàn.
Cũng không biết qua bao lâu, hắn liền đứng bật dậy.
Nhìn thấy hắn đứng lên, Trương Khởi đang mặt ủ mày chau cũng nhanh chóng ngẩng đầu, hỏi: "Trường Cung, ngươi nghĩ ra rồi?"
Giọng nói của nàng vẫn như thường ngày, mềm nhũn, ngọt ngào, thanh âm kéo thật dài làm cho người nghe mê mẩn tâm hồn....... Nàng cũng là một người quật cường, rời khỏi nước Trần nhiều năm như vậy mặc dù đã sớm học được khẩu âm của nước Chu và nước Tề nhưng khi nói đều đem chất giọng của mảnh đất này tăng thêm vào, vì vậy lúc nào nghe cũng đều cực kỳ mềm mại.
Nghe nàng mở miệng, Lan Lăng Vương ngẩng đầu lên, hắn thích nghe nàng nói chuyện, trải qua mấy lần sinh tử, cho dù chỉ nghe được giọng nói của nàng thôi, tự đáy lòng đã cảm thấy thực thỏa mãn. Thấy Trương Khởi đang mở to mắt phượng mơ hồ nhìn mình, Lan Lăng Vương mỉm cười nói: " Ừm. Nghĩ ra rồi!". Ngón tay thon dài của hắn vuốt ve tấm bản đồ trên bàn, nhàn nhạt nói: "Ngươi suy nghĩ mà xem, Vũ Văn Liên này vừa biết được thân phận của ta, với thân phận và địa vị của hắn, lại biết rõ trận chiến giữa người Chu và người Đột Quyết ở thành Vũ Uy". Nghe đến đây, Trương Khởi liền minh bạch, lập tức "A" một tiếng. Lan Lăng Vương tiếp tục nói: "Là một quan viên, vì bề trên mà tính toán cũng là thiết yếu. Nghĩ đến, Vũ Văn Hộ cũng được, Vũ Văn Ung cũng được. Đối với một Tướng quân của địch quốc như ta đây chỉ có hai cách, một là thu phục hai là giết chết!".
Hắn từ từ rút bội kiếm ra, dưới ánh sáng lành lạnh trầm trầm nói: "Hơn hai năm qua, ta đã cự tuyệt lung lạc của Vũ Văn Hộ, ở Võ Uy lại từ chối thành ý của Vũ Văn Ung. Chắc bọn họ cũng đều đã hiểu, con đường thu phục này đi không thông rồi. Nếu không thu phục được, chỉ còn dư lại một con đường nữa mà thôi!".
Hắn hừ nhẹ một tiếng, rút bội kiếm ra, lạnh lùng nói: "Đó chính là giết chết ta!".
Hắn nhìn sang Trương Khởi. Giết hắn rồi chẳng những có thể lập công , mà còn có thể có được mỹ nhân tuyệt sắc Trương Khởi ... ... Với địa vị quyền thế của Vũ Văn Liên. Sau khi đoạt được Trương Khởi trong tay mình, cũng hoàn toàn không cần phải hiến tặng cho hoàng đế bù nhìn Vũ Văn Ung. Hắn hoàn toàn có thể độc quyền hưởng dụng. Mà chuyện này nếu có lọt đến tai của đại trủng tể Vũ Văn Hộ, cũng chỉ sẽ cười một tiếng rồi thôi!
Có điều giết hắn cũng không dễ dàng gì, bởi vì bên người hắn không chỉ có 500 tinh binh, mà còn vì đất Kinh Châu này cách nước Tề không xa lắm, chỉ cần bọn họ động thủ lúc đó sẽ dẫn tới giao chiến của hai nước. Phải biết rằng, nước Chu hiện tại vừa đấu một trận sống mái với quân Đột Quyết nên thực lực giảm xuống rất nhiều, nước Tề và nước Trần, rất hi vọng tìm được một cái cớ để bỏ đá xuống giếng. Nhưng bọn họ đã không để ý tới một điều, Lan Lăng Vương dù sao cũng đường đường là Quận Vương, một vị Tướng soái của nước Tề, với thân phận này một khi bị quan viên của nước Chu ám sát, ngay lập tức sẽ dẫn đến phân tranh.
Biện pháp tốt nhất, chính là mềm hoá trước, sau đó lại dùng phương thức thủ đoạn kín đáo, để người khác không cách nào nhận ra mà ám sát hắn. Vì thế việc đưa một mỹ nhân cho hắn, có thể nói là kế sách mềm hoá dễ sử dụng nhất. Cũng bởi vì sự si tình của Lan Lăng Vương đối với Trương Khởi cả thiên hạ đều biết, nên việc trực tiếp tặng mỹ nhân này, hắn tất nhiên sẽ không thu nhận, biện pháp tốt nhất chính là ép buộc hắn tiếp nhận mỹ nhân này. Chỉ cần đón nhận, mặc kệ là ám sát trong hôn yến, hay còn là thông qua tay
Mỹ nhân lấy tính mệnh của hắn, hoặc lúc giao du bình thường giết hắn, đều thần không biết quỷ không hay, vô cùng dễ dàng.
Lan Lăng Vương nói tới đây, liền quay đầu nhìn lại, thấy Trương Khởi đang kinh ngạc nhìn mình.
Hàng mày kiên nghị hơi căng ra, lên tiếng hỏi:” Đang suy nghĩ gì thế?”
“ Ngươi thật thông minh!”. Trương Khởi khẽ nói, nàng thật không ngờ chỉ dựa vào chút ít tin tức vừa thu thập được như thế mà hắn có thể suy đoán ra được nhiều chuyện như vậy.
Cắn môi nhìn hắn, Trương Khởi nhẹ giọng hỏi :” Vậy chúng ta phải làm thế nào?”. Suy nghĩ một lát, nàng lại nói:” Hay là, đường vừa thông suốt chúng ta liền rời khỏi thành Kinh Châu?”
Dưới ánh mắt chờ mong của nàng, Lan Lăng Vương lắc lắc đầu. Hắn tra kiếm vào vỏ, nhàn nhạt mà nói:” Không cần phải lo lắng, tất cả ta sẽ xử trí!”. Dứt lời, liền xoay người lại đi ra ngoài.
Thành Kinh Châu tuyết phủ trắng xóa, mấy ngày này trời quang đến phát sợ. Mà từ ngày quản gia phủ Thứ Sử tới cửa bồi tội, Thứ Sử Kinh Châu lại cố ý hẹn thời gian để gặp mặt nhận lỗi với Lan Lăng Vương , sự kiện kia cũng liền lẳng lặng lắng xuống.
……Như đã nói trong thiên hạ có nam nhân nào mà không thích mỹ nhân? Nếu không phải là Lan Lăng Vương si tình truyền khắp thiên hạ, Thứ Sử Kinh Châu muốn dâng một nghĩa nữ cho hắn, còn phải dùng đến loại thủ đoạn này. Về tình về lý, Lan Lăng Vương cũng không vì chuyện nhỏ này mà ghi hận với hắn ta.
Trước tiên phải xóa bỏ hết nghi ngờ, Lan Lăng Vương cùng với Thứ Sử Lương Hiển và Vũ Văn Liên cũng vẫn lui tới thường xuyên.
Trừ việc thường lui tới với hai người kia, mấy ngày nay, Trương Khởi còn nghe được một cái tên của người Trần, đó chính là Tĩnh An Hầu Trần Liệt. Tĩnh An Hầu cũng không biết gặp qua Lan Lăng Vương lúc nào, mà dạo này lại liên tiếp tới cửa cầu kiến, tuy bị cự tuyệt nhiều lần, nhưng lại không tức giận chút nào.
Vào một ngày đẹp trời, nhìn bên ngoài tuyết đã tan gần hết, Vũ Văn Liên mang theo bốn hộ về nhìn sang Lan Lăng Vương, vung roi chỉ vào hướng phía trước, cười nói :” Những ngày vừa rồi thật buồn chán, nhìn tuyết trên núi cũng đã tan không ít, hai vị, không bằng chúng ta vào núi đi săn, thế nào?”
Mùa đông săn thú, đúng là thú vui của Quý tộc Tề, Chu, vì vậy Văn Vũ Liên vừa nói ra, Lương Hiển vừa vuốt râu dài vừa nói :” Đây cũng là ý kiến hay, những ngày mùa đông qua nặng nề, khiến cho ta thực buồn bực đến tận xương”.
Hắn ta quay đầu nhìn về phía Lan Lăng Vương, mỉm cười nói:” Quận Vương thấy thế nào?”
Lan Lăng Vương thân là võ tướng, đối với chuyện này tất nhiên sẽ không từ chôi. Hắn khẽ mỉm cười, không chút để ý lên tiếng :” Được!”.
Lời này vừa nói ra, khóe môi của Vũ Văn Liên cũng từ từ kéo ra một điểm xoáy.
Ba người họ đều là người quyền cao chức trọng, tùy tùng vô số, quyết định vừa ra, liền lập tức thu xếp. Không bao lâu, mười mấy con chó săn, cùng gần một tram hộ vệ tay lăm lăm mũi tên đứng ở phía sau ba người.
“ Lên đường!”, gia chủ Lương Hiển quát nhẹ một tiếng, mọi người vội vàng dắt chó săn xông vào trong núi.
Trong rừng, những tán cây trải rộng um tùm, khắp nơi tuyết đắp thành từng đống, vì thế không thích hợp để cỡi ngựa. Đi tới dưới chân núi, Lan Lăng Vương nhảy xuống lưng ngựa, rồi cho hai hộ vệ ở lại tại chỗ trông chừng, hắn mang theo hai hộ vệ khác xông vào bên trong, đi theo sau là Lương Hiển và Vũ Văn Liên.
Ngọn núi trước mắt này, xem ra không lớn, nhưng cũng là núi sâu rừng rậm, trong tiếng bước chân dồn dập, cùng với xua đuổi chó săn của đám hộ vệ, càng ngày càng nhanh càng lên càng nhanh. Trong ánh mắt, bóng dáng của bọn họ liền biến mất trong rừng rậm.
Không bao lâu, trong rừng truyền đến tiếng chó sủa. Lại nghe thấy Vũ Văn Liên kêu lên :” Hay rồi, đã xuất hiện con mồi!”. Dứt lời, hắn ta vội vàng chui vào lùm cây.
Lương Hiển thấy thế cười lên ha hả,cũng đuổi theo phía sau.
Khác với bọn họ,võ tướng như Lan Lăng Vương , vẫn lộ vẻ xem thường, nhìn thấy con mồi, hắn ở phía sau không nhanh không chậm đi tới.
Đuổi theo mấy trăm bước, Lương Hiển quay đầu lại nhìn sang Lan Lăng Vương đang lững thững đi ở phía sau, khóe môi hé ra nụ cười lạnh.
Lập tức, hai vị quan viên quyền cao chức trọng vẫn sống an nhàn sung sướng nhiều năm ở Đại Chu, bắt đầu thối lui vào góc bên kia. Vừa lui, Lương Hiển vừa nhỏ giọng nói:” Người đã dẫn tới đây, thời cơ thích hợp liền động thủ đi.”
Vũ Văn Liên hạ thấp giọng cười ha hả, phóng túng nói “ Lương huynh mặc dù động thủ dưới trời đông tuyết lở nhưng mà ta vừa nghĩ tới phụ nhân Trương thị khuynh sắc khuynh thành kia, tâm ý liền nhộn nhạo!”
Lương Hiển cười ha hảm nói :” Nói hay lắm.”
Trong lúc bọn họ nói chuyện, bóng dáng của Lan Lăng Vương đã sớm không nhìn thấy, mà hai người, càng thêm sải bước vào một khe núi tránh gió đã sớm chuẩn bị từ trước.
Đúng lúc này, một tên hộ vệ vội vàng chạy tới, hắn vội vàng thi lễ, rồi lớn tiếng nói :” Bẩm Quốc Công, phía trước xuất hiện một tiểu đội sáu người”. Hắn mới nói đến đây, thì cách đó không xa, truyền tới khẩu âm la hét của nước Tề, một người đang kêu lên :” Các người đi nhầm phương hướng rồi, Quận Vương ở chỗ này!”.
Lương Hiển cũng nghe thấy tiếng người Tề, sắc mặt trầm xuống, Vũ Văn Liên liền hừ nói : “ Là tới tìm Lan Lăng Vương hay sao ?”. Ánh mắt hắn ta âm u, ra lệnh :” Đều giết hết!”. Hắn ta nhìn sang Vũ Văn Liên, tay phải chém xuống phía dưới, trầm giọng nói :” Lương huynh, muốn thăng quan phát tài cần phải mạo hiểm, cơ hội như vậy, sợ là sau này sẽ không có đâu!”.
Lời này vừa nói ra này, Lương Hiển không do dự nữa, hắn quay đầu, ra lệnh :” Mau chóng hành động, giết hết những người kia!”.
“ Vâng”.
Hộ vệ kia nhận lệnh xong, liền vội vàng đi vào trong rừng cây. Sau khi hắn ta đi vào không lâu, tiếng cung tên rời nỏ xé gió lập tức truyền đến. Kèm theo tiếng cung nỏ là nhiều tiếng kêu thảm thiết!
Người của Lương Hiển làm việc thật lưu loát. Vũ Văn Liên khen ngợi một tiếng, cùng với Lương Hiển xông vào trong rừng cây.
Phía trước trên sườn núi, mấy thi thể máu chảy dầm dề nhiễm đỏ cả cùng tuyết trắng. Nhìn thấy bọn họ đến gần, mười hộ vệ cầm cung tên liền tiến tới.
Lương Hiển là người cẩn thận, hắn sải bước đi ra phía sau núi.
Mới vừa đi lên, ánh mắt ngưng tụ lại, chỉ thấy trên sơn đạo quanh co một dặm phía trước, mười bóng người màu đen đang chạy tứ tán.
Không được, chẳng lẽ nào đã đánh rắn động cỏ?
Lương Hiển cả kinh, vừa vặn lúc này, một thi thể dưới chân hắn ta cất tiếng rên rỉ.
Lương Hiển vội vàng cúi đầu.
Vừa cui cầu, hắn liền nhìn thấy một tên hán tử đã bị trúng tên nhưng chưa chết hẳn, mà hán tử kia hiển nhiên cũng nhận ra hắn, miệng phun ra một búng máu tươi, giọng căm hận nói :” Lương Thứ Sử! Hầu Gia nhà ta đã mạo phạm ngươi lúc nào chứ? Ngươi giết ngài ấy, không sợ dẫn tới giao tranh hai nước Trần, Chu sao ?”
Sắc mặt Lương hiển lúc này đã trắng nhợt, khẩn cấp hỏi : “ Hầu Gia? Hầu Gia nào ? các ngươi là người nước Trần ?”.
Hán tử kia khạc máu ra, cười ha ha nói: “ Không tệ, chúng ta chính là người nước Trần. Chủ nhân nhà ta chính là Tinh An Hầu! Ngài ấy phụng mệnh bệ hạ đi sứ Chu, bị gió tuyết ngăn cản nên mới ngụ lại Kinh Châu. Vốn là hôm nay chỉ muốn tới đây đi săn, lại bị các người độc ác bắn chết! Hãy chờ xem, người của chúng ta đã chạy thoát, bọn họ sẽ đem đầu đuôi chuyện này truyền cho Ngô Hoàng.”
/243
|