Cảnh Xuân Như Mộc

Chương 32 - Chương 31

/46


[Khi yêu thì lời ngon tiếng ngọt nhưng vẫn tốt hơn so với kim cương trân quý, chỉ có người sau khi kết hôn mới hiểu, sự xa xỉ duy nhất chỉ là sự tin tưởng giữa hai vợ chồng.]

Màu trắng là màu mãi không thay đổi của bệnh viện, giống như mùi thuốc khử trùng cũng là đặc trưng của bệnh viện.

Nhan Giác nắm chặt tay ngồi trên ghế ngoài phòng phẫu thuật, nhìn lên đèn đỏ trước cửa phòng. Từ lúc cô cùng Lệ Tranh đến đây, nó đã sáng suốt ba tiếng đồng hồ, nghe mọi người nói ông ngoại được đẩy vào đó cũng đã bốn tiếng rồi.

Cô không biết làm thế nào Lệ Tranh biết được ông ngoại bị tụ máu não phải nằm viện, lúc này đây cô cảm thấy thực biết ơn Lệ Tranh.

Luôn nói, khi mất đi một thứ gì đó, con người mới biết quý trọng. Bây giờ, giữa ranh giới sống chết, lần đầu tiên cô có cảm giác sợ hãi, nếu như ông ngoại ra đi. Trước đó cô chưa bao giờ biết rằng khuôn mặt đầy nếp nhăn ấy, đôi lông mày lúc nào cũng nhướn lên khi nói chuyện của ông lại khắc sâu như vậy trong lòng mình.

Cũng là....

Ông ngoại đã từng giành lấy việc của ba, kiệu cô trên vai, sau đó thở hổn hển nói, “Công chúa nhà chúng ta đã lớn rồi, ông ngoại kiệu không nổi nữa rồi.”

Ông ngoại đã từng lạnh lùng lớn tiếng nói với mẹ “Hoặc là rời xa người đàn ông đó rồi quay về nhà, cô vẫn là con gái tôi, hoặc là cô đi theo người đàn ông đó từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì.”

Ông ngoại đã từng lôi kéo tay cô, rơi nước mắt “Niếp Niếp, ông muốn tốt cho mọi người, tại sao mẹ con lại không hiểu được tấm lòng của ông chứ?”

Nhưng khi tất cả mọi chuyện được trải trên chiếc ga giường màu xanh lam*, đẩy vào trong phòng phẫu thuật, thì lúc đó Nhan Giác mới biết, những điều đó đáng quý dường nào, cô suýt nữa đã mất đi ông.

*Ý nói khi ông ngoại của Nhan Giác bị đưa vào phòng phẫu thuật.

Nửa tiếng sau, cậu hai cùng cậu út lần lượt chạy tới. Cậu hai thì đang gọi điện thoại nói về việc kinh doanh, cậu út cũng gọi điện thoại nhưng lại cùng đám oanh oanh yến yến của cậu nói chuyện tình cảm. Còn mợ cô và mấy đứa em họ không hiểu chuyện cũng không biết nói gì.

Nhan Giác rên một tiếng, cúi đầu, đây chính là tình thân, còn không bằng việc kinh doanh, cũng không bằng phụ nữ.

Lệ Tranh không biết trở lại từ nơi nào, ngồi bên cạnh, nắm tay cô, “Anh đã hỏi Bác sĩ, mức độ tụ máu não nhẹ nên có thể hồi phục, yên tâm đi.”

Nhan Giác cười khổ một tiếng, bị nhẹ sao? Ông ngoại từng tuổi này rồi, như vậy vẫn coi là nhẹ sao? Cô cúi đầu, không dám nghĩ tiếp.

Hai tiếng sau, bầu không khí trầm lắng rốt cuộc cũng kết thúc, đèn đỏ rốt cuộc cũng tắt, thiếu đi ánh sáng màu đỏ từ đèn, hành lang trở nên ảm đạm, thiếu sức sống, giống như sắc mặt của Bộc Giá Tường.

“Ông ngoại.....” Nhan Giác là người đầu tiên chạy đến bên giường của Bộc Giá Tường, ngăn bác sĩ lại, “Bác sĩ, ông ngoại tôi như thế nào rồi?”

“Phẫu thuật căn bản là thành công, chỉ là, lần này bệnh nhân xuất huyết rất nhiều, sau phẫu thuật còn cầm phải quan sát một khoảng thời gian, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, ngày mai bệnh nhân sẽ tỉnh lại.” Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, khuôn mặt bác sĩ còn trẻ, không biết có phải do thói quen hay không chân mày hơi nhíu lại, “Thay đổi khí hậu, hay nổi giận, làm việc nặng, những điều đó đều là nguyên nhân dẫn đến tụ máu não, lần này, ông cụ cũng rất nguy hiểm. Sau khi hồi phục, vấn đề bảo vệ sức khỏe, gia đình nên chú ý nhiều hơn!”

Ông ngoại được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, ngoài cửa, Nhan Giác nhìn cậu hai cùng cậu út đang tranh chấp, cậu hai thì chỉ trích cậu út suốt ngày chơi đùa phụ nữ khiến cho ông ngoại tức giận, cậu út lại nói cậu hai không làm tốt việc kinh doanh khiến ông ngoại lo lắng. Nét mặt Nhan Giác không chút thay đổi nhìn hai người con trai của ông ngoại, ngoại trừ cười lạnh thì không còn biểu cảm nào khác.

“Tối nay cháu ở lại chăm sóc ông ngoại, cậu hai và cậu út nếu hai người có chuyện thì nhanh về đi.” Ngay cả thời gian cho bọn họ nói cũng không có, Nhan Giác trực tiếp xoay người đi vào phòng bệnh. Có thể thấy, sau khi qua khỏi cơn nguy hiểm, hai người cũng không đi vào nhìn ông ngoại một cái. Ánh trăng sáng khiến cho mắt cô sáng hơn, mắt cô sáng hơn càng cho cô thấy rõ lòng người ra sao.

Cả buổi tối Lệ Tranh đều tỏ vẻ thần bí, trước sau ra ra vào vào, cuối cùng Nhan Giác mới biết anh mang laptop đến bệnh viện.

“Lệ Tranh, anh về nhà ngủ đi, điều kiện ở bệnh viện không tốt để anh nghỉ ngơi.” Nói đến cơ thể, gần một tuần qua, Lệ Tranh suốt ngày ho khan, giống như lúc này đây. Lệ Tranh ngồi trên ghế salon ở phòng chăm sóc đặc biệt, chiếc laptop ASUS được để trên đầu gối, tay che miệng ho khan. “Không có việc gì, buổi tối khi ngủ em thường xuyên đạp chăn ra, mấy ngày hôm nay trời trở lạnh rồi.”

Người đàn ông này thật là, rõ ràng anh ấy mới là người có sức khỏe không tốt, nhưng lúc nào cũng muốn sắp xếp cho cô những điều tốt nhất. Nhan Giác nhìn người đàn ông của mình, một lúc sau hít hít mũi, quay đầu lại lấy khăn lông lau tay cho ông ngoại, “Vậy thuốc em đưa cho anh buổi sáng anh có mang tới không?”

Lệ Tranh không trả lời, trực tiếp thấy thuốc từ trong túi áo, lắc lư, sau đó mỉm cười với cô, “Em xem, anh nào dám quên.”

Giữa hai người yêu nhau chính là như vậy, chỉ cần một hành động nhỏ cũng có thể khiến cho đối phương cảm động, không cần nói thêm, chỉ bởi vì bạn ở trong tim người kia. Đương nhiên trong lòng Nhan Giác không chỉ có một mình Lệ Tranh (mà còn




/46

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status