Lúc dùng cơm trưa, Thái phu nhân lại đi ra nhưng Hàn thị lại không lộ diện.
Thẩm Trác nhìn về phía Hàn Cẩm Tranh, Hàn Cẩm Tranh đáp lại hắn bằng ánh mắt mờ mịt.
Tống Trì dường như vẫn chưa phát hiện ra điều gì, vẫn nói chuyện với đám người Thẩm Nhị gia như thường lệ, khi thì đáp lại sự trêu chọc của Thẩm Mục.
Sau khi dùng bữa xong, phu thê hai người ngồi thêm được một lúc đã được mọi người ở Thẩm gia tiễn lên xe ngựa.
Trong nháy mắt rèm xe buông xuống, Ngu Ninh Sơ thở phào nhẹ nhõm.
Tống Trì cười nàng: “Sao vậy, ứng phó trưởng bối mệt lắm à?”
Ngu Ninh Sơ không biết nên hình dung cái loại cảm giác này như thế nào.
Tất cả mọi người ở Thẩm Phủ đều quen thuộc với nàng.
Khi nàng là biểu cô nương thì trong mắt các trưởng bối nàng chỉ là tiểu hài tử.
Nàng không thích nói chuyện các trưởng bối cũng không miễn cưỡng nàng, bọn họ sẽ nói chuyện với nhau Ngu Ninh Sơ chỉ cần ngồi một bên nghe là được, nàng cũng không cảm thấy bị lạnh nhạt.
Mà bây giờ nàng trở thành Đoan Vương Phi, trưởng bối bắt đầu xem nàng như quý nhân, lo lắng nàng bị lạnh nhạt nên tận lực lôi kéo nàng nói chuyện.
Chỉ mới ở một buổi sáng và dùng cơm trưa thôi mà nàng cảm thấy thà rằng nàng ở một mình với Tống Trì còn thoải mái hơn.
Hình như tất cả bộ dáng của nàng Tống Trì đều đã thấy qua mà nàng cũng đã chứng kiến toàn bộ tính cách quân tử và không quân tử của Tống Trì nên trước mặt hắn nàng không cần phải ngụy trang nữa.
“Muội vẫn ổn còn huynh thì sao?” Ngu Ninh Sơ hỏi ngược lại.
Tống Trì cười nói: “Ta cũng không sao.
Chỉ là ta cảm thấy có chút đáng tiếc, hôm nay là ngày nghỉ cuối cùng của ta mà ta lại mất nửa ngày không thể ở cùng một chỗ với tân nương của mình.”
Vừa nói tay hắn lại bắt đầu không thành thật, Ngu Ninh Sơ nghiêng người tránh đi.
Vừa lúc đó xe ngựa cũng bắt đầu xuất phát làm thân thể nàng lắc lư theo.
Tay Tống Trì vươn tới đỡ nàng thì thầm bên tai nàng: “Cẩn thận kẻo ngã xuống bây giờ.”
Ngu Ninh Sơ thật sự là chịu không nổi, giơ tay lên vỗ tay hắn lại bị hắn kéo vào trong ngực, người cũng lập tức phủ xuống.
Hai ngày nay, hai người đã hôn không biết bao nhiêu lần.
Ngay từ đầu, Ngu Ninh Sơ còn thẹn thùng né tránh, về sau mỗi lần hắn hôn Ngu Ninh Sơ liền nhắm mắt lại phối hợp.
Bỏ đi ý niệm chống đối, nàng cũng dần tận hưởng được kh0ái cảm, hai tay chậm rãi vòng lên cổ hắn, động tác còn có chút vụng về như đôi bướm bay lượn trong bụi hoa đôi cánh khẽ chạm vào nhau rồi lại tách ra rồi lại chạm vào cho đến khi không thể tách rời như hình với bóng.
“Ta đột nhiên nhớ tới lúc chúng ta ở Dương Châu, lúc đó ta mới đụng đầu ngón tay của muội đã bị muội tát cho một cái.”
Một nụ hôn chấm dứt, Tống Trì nắm lấy tay nàng dán lên mặt mình, tựa như đang hồi tưởng cái gì đó.
Ngu Ninh Sơ rũ mắt xuống: “Đó cũng là huynh đáng đời.”
Tống Trì cười: “Đúng, đều do ta đáng đời.
Cho nên muội đánh cũng được mắng cũng được, tất cả đều do ta cam tâm tình nguyện.”
Ngu Ninh Sơ liếc hắn một cái, cắn cắn môi hỏi: “Huynh…huynh khi dễ người thành thục như thế, huynh thật sự không theo đám người An Vương đi địa phương đó sao?”
Người nàng quen biết có hạn, Tống Trì chỉ cần nghĩ một chút là biết tin tức này là do muội muội ruột tiết lộ cho nàng.
Tháng chạp năm ngoái, hắn đã tự mình đến cửa tìm nàng thanh minh.
“An Vương không sắc không vui còn ta chỉ là đàm binh trên giấy.
Nếu muốn tiếp cận với bọn họ ta phải biết ăn nói một chút nhưng ta thề với trời, ngoại trừ muội ta chưa từng chạm qua nữ nhân khác.”
Ngu Ninh Sơ trong lòng đã tin nhưng không muốn biểu hiện ra ngoài để cho hắn đắc ý.
Tống Trì liền tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói về biểu hiện của hắn trong đêm động phòng đó dạy nàng phân biệt.
Ngu Ninh Sơ bịt lỗ tai cự tuyệt không muốn nghe.
Rèm xe rũ xuống ngăn trở hết thảy bên ngoài, đôi tân nhân ôm nhau khoé mắt đuôi mày đều nhuộm đầy tình ý nóng rực.
Hai người trở lại Vương Phủ vào giờ nghỉ trưa, Tống Tương cũng chưa từng đến tìm hai người, Tống Trì liền dắt Ngu Ninh Sơ đi hậu viện.
Lúc này, Vi Vũ và Hạnh Hoa đang ngồi dựa vào ghế trong sân chợp mắt.
Nửa canh giờ “nghỉ ngơi” chấm dứt, hai gò má Ngu Ninh Sơ đỏ ửng nằm sấp trên người Tống Trì, trên hàng mi dài còn đọng giọt nước mắt chảy ra khi bị bắt nạt.
Mái tóc đen nhánh của nàng từ đầu vai như ngọc trượt xuống, Tống Trì dùng ngón tay từng chút từng chút chải lại tóc cho nàng.
Nhìn khuôn mặt vừa xinh đẹp vừa đáng thương của nàng, Tống Trì bỗng nhiên hỏi: “Có phải Đại phu nhân tìm nàng cầu tình không?”
Ngay từ khi Chính Đức Đế hạ lệnh xử trảm Hàn Quốc Cữu, Hầu phu nhân Hàn Thị bị rơi đài, người hầu trong phủ đều gọi bà là Đại phu nhân.
Quý nữ nhà huân quý có thể kết thân tốt hơn nhà bình thường nhưng một khi nương gia ngã xuống thì toàn bộ những hậu thuẫn của nàng cũng mất theo dẫn tới địa vị của nàng ở nhà trượng phu cũng dần mất đi.
Ngu Ninh Sơ kinh ngạc ngẩng đầu: “Làm sao huynh biết?”
Đuôi mắt nàng vẫn đỏ đôi môi sáng bóng, Tống Trì điểm môi nàng nói: “Mắt bà ta nhìn nàng như diều hâu nhìn thấy thỏ tất nhiên có điều cầu nàng nhưng không dám lấy thế đè người nên chỉ có thể cầu xin nàng.”
Ngu Ninh Sơ âm thầm cảm thán, hắn quả nhiên là người của Cẩm Y Vệ, không gì có thể thoát khỏi hắn mắt của hắn.
Nàng liền đem lời khẩn cầu của Hàn thị nói cho Tống Trì: “Đây là việc bất khả thi, muội không đáp ứng.”
Tống Trì ừ một tiếng: “Muội không đáp ứng là đúng.
Hoàng Thượng cũng không phải bồ tát, Người trả lại trong sạch cho nhạc mẫu là vì thẹn với bà.
Thẩm Minh Y đối với ông chỉ là người ngoài, Người vì sao phải phá lệ khai ân cho nàng ta? Hơn nữa nếu Người thả Thẩm Minh Y về nhà cũng không hợp tình hợp lý chắn chắn sẽ khiến Ngự Sử và quần thần dị nghị.
Đại phu nhân biết được điều đó, bà không dám cầu ta, không dám cầu Cô mẫu mà chỉ dám xem muội như quả hồng mềm tùy ý nắn b óp.
Nếu muội mềm lòng thổi gió bên tai ta, ta đáp ứng với muội thì mẫu nữ nàng sẽ được lợi.
Còn nếu ta vì chuyện đó mà trách cứ muội thì mẫu nữ nàng cũng không có hại gì.”
Lúc Ngu Ninh Sơ cự tuyệt Hàn thị cũng không nghĩ nhiều, sau đó nàng lại nhìn thấy Nhị phu nhân Tống thị Ngu Ninh Sơ mới hiểu được vì sao Đại phu nhân lại khẩn cầu nàng.
Suy cho cùng, Hàn thị cùng Thái phu nhân giống nhau, cho tới bây giờ bọn họ đều khinh thường nàng.
Cho dù, nàng làm Vương Phi thì ở trong mắt họ nàng vẫn là tiểu cô nương đến từ nông thôn.
Tuy nàng đến từ nông thôn nhưng nàng cũng không phải kẻ ngốc, mặc người nắn b óp.
Trong lòng không thoải mái, nàng bất giác mím môi lại.
Tống Trì thấy vậy, đột nhiên nhấc người nàng lên trên.
Ngu Ninh Sơ kinh hô một tiếng, theo bản năng chống khuỷu tay ở hai bên đầu hắn, cúi đầu nhìn hắn.
Tống Trì hôn lên cằm nàng cười nói: “Nhưng mà Đại phu nhân cũng rất thông minh, biết nhờ muội cầu ta.
Ngoại trừ việc này ra, nếu là việc khác chỉ cần muội thổi gió bên tai ta, ta nhất định sẽ đáp ứng muội.”
Ngu Ninh Sơ bất giác nhìn về phía lỗ tai hắn.
Nàng chưa từng thổi gió bên tai hắn nhưng Tống Trì thì ngược lại, hắn thường xuyên hôn tai nàng, rất ngứa.
Hiện tại, Ngu Ninh Sơ không nàng yêu cầu gì đối với hắn nhưng nàng lại có chút tò mò.
Hai người liếc nhau, Ngu Ninh Sơ cúi đầu nhẹ nhàng thổi một hơi vào tai hắn.
Cổ họng Tống Trì khẽ động, bàn tay to đè lên lưng nàng nói: “Nàng muốn cầu cái gì?”
Ngu Ninh Sơ đã phát hiện ra nguy hiểm khi thổi gió bên tai nam nhân, đứng lên muốn chạy ra khỏi trướng nhưng tay nàng mới đụng phải trướng thì người liền bị hắn đẩy xuống chăn.
Màn lụa trơn bóng trượt khỏi tay nàng, ở một bên nhẹ nhàng lắc lư che lấp thân ảnh nam nữ chập chùng trong trướng.
Ngày hôm sau, cuối cùng Tống Trì cũng đi làm lại.
Nghĩ đến chuyện cả ngày không cần đối mặt với hắn, không cần lo thắt lưng bị đau, cũng không cần ở trong phòng quá lâu bị Tống Tương đoán được cái gì tâm tình Ngu Ninh Sơ liền tốt lên.
Tống Tương cùng nàng dùng điểm tâm liền nhìn manh mối kỳ quái nói: “Ca ca ra ngoài làm việc, sao muội cảm thấy hình như tẩu rất cao hứng thì phải?”
Ngu Ninh Sơ thiếu chút nữa bị sặc cháo trong miệng, ho khụ khụ.
Nàng lấy khăn tay che miệng nhỏ giọng giải thích: “Ta vẫn luôn có chút sợ huynh ấy, ở cùng huynh ấy ta vẫn luôn không được tự nhiên.”
Tống Tương hồi tưởng lại biểu hiện hai ngày trước của Ngu Ninh Sơ khi ở trước mặt ca ca liền phát hiện đại tẩu quả thật có chút trốn tránh ca ca nàng.
Có lẽ đại tẩu mới gả tới cần thời gian thích ứng.
“Mấy ngày nay tẩu không luyện thương rồi, lát nữa chúng ta cùng nhau luyện đi?” Tống Tương đề nghị.
Ngu Ninh Sơ vui vẻ đáp ứng.
Hai cô tẩu luyện thương một lát rồi tiếp tục đi xem bản thảo mới viết của Tống Tương, một buổi sáng thoải mái thấm thoắt trôi qua.
Sau khi nghỉ trưa xong, Tống Tương sai người chuẩn bị xe ngựa dẫn Ngu Ninh Sơ đến Phủ Công Chúa của nàng dạo chơi.
Đoan Vương Phủ, An Vương Phủ đều ở phía đông Hoàng Thành, bên này đã không còn chỗ trống nên Chiêu Nguyên Đế chọn một phủ đệ của quan lại bỏ hoang ở phía tây Hoàng Thành ban cho Tống Tương làm Phủ Công Chúa.
Tháng Chạp năm ngoái ban thưởng đến đầu năm nay tiến hành khởi công xây dựng lại.
Nửa năm trôi qua, Phủ công chúa đã khoác lên mình một diện mạo hoàn toàn mới, chỉ còn một số công đoạn như lát gạch nền sơn tường… chắc chắn sẽ hoàn thành trước Tết Trùng Dương.
Xe ngựa dừng trước phủ Công Chúa, cô tẩu hai người lần lượt xuống xe, theo sau hai người là hai nha hoàn Hạnh Hoa và San Hô.
Đây là lần đầu tiên Ngu Ninh Sơ đến đây còn Tống Tương thì đã tới vài lần nhưng trước kia khắp nơi còn lộn xộn, nàng cũng ngại mời tỷ muội tốt tới tham quan.
Hai người đi dạo một vòng từ sân đến hoa viên cho đến khi mặt trời đã nghiêng về phía tây.
Bốn chủ tớ bắt đầu trở về, Tống Tương nắm tay Ngu Ninh Sơ nói đùa: “Không bằng tháng sau muội liền chuyển đến đây ở để khỏi quấy rầy tẩu và ca câ ân ái.”
Ngu Ninh Sơ đỏ mặt nói: “Muội nói bậy bạ gì đó.
Lúc trước, muội muốn ta nể tình tình cảm của chúng ta mà gả cho Điện Hạ.
Giờ ta vừa mới gả tới, muội đã muốn dọn đi là sao? Ta không cho muội đi, chờ muội tìm được phò mã rồi chuyển tới đây cũng không muộn.”
Tống Tương hậm hựt nói: “Phò Mã của muội còn không biết ở nơi nào.”
Vừa dứt lời, tiền viện Phủ Công Chúa bên kia truyền đến một tiếng hét đầy kinh hãi: “Chó hoang từ đâu tới, ngươi còn không mau đuổi nó ra ngoài!”
Có chó hoang?
Hạnh Hoa và Vi Vũ lập tức một người đứng trước một người đứng sau chủ tử cảnh giác nhìn xung quanh.
Không bao lâu sau, một thân ảnh mặt quan phục màu xanh chật vật xuyên qua cổng vòm chạy về phía này.
Phía sau hắn là một con chó lông đen không lớn không nhỏ, gầy trơ xương, lông bẩn thỉu, vừa nhìn đã biết đó là chó hoang không thể nghi ngờ.
Quan viên áo xanh một tay vịn mũ, một tay xách vạt áo chật vật chạy.
Nhìn thấy bốn chủ tớ Ngu Ninh Sơ, quan viên áo xanh tựa hồ đoán được thân phận của các nàng không dám dẫn chó chạy tới mà rẽ ngay ở ngã ba bên trái vừa chạy vừa la hét bảo thị vệ nhanh chóng bảo vệ Công Chúa.
Công Chúa còn chưa dọn vào, trong phủ mỗi ngày đều có thợ thủ công ra ra vào vào.
Thị vệ cũng không nhiều, chỉ có mấy thị vệ được an bài ở cổng vào, đến giờ vẫn chưa nghe được động tĩnh bên này.
Mắt thấy chó hoang kia sắp đuổi kịp quan viên áo xanh, Tống Tương lắc đầu liếc nhìn đống ván gỗ dài phía trước liền bảo Ngu Ninh Sơ ở chỗ này chờ một chút còn nàng chạy tới rút ra một tấm ván gỗ nhanh chân đuổi theo một người một chó kia.
Ngu Ninh Sơ lo lắng mang theo bọn nha hoàn đuổi theo.
Tống Tương không hổ đã luyện qua công phu, nàng chạy rất nhanh.
Nhìn thấy quan viên áo xanh vấp ngã xuống đất mà con chó kia còn muốn nhào tới, Tống Tương lập tức hét lớn một tiếng!
Chó hoang không nhận ra nàng có phải Công Chúa hay không nhưng nó nhận ra tấm ván gỗ trong tay nàng kêu gâu gâu hai tiếng liền quay đầu bỏ chạy.
Tống Tương bỏ ván gỗ trong tay xuống vừa vỗ vỗ lòng bàn tay vừa nhìn về phía người nam nhân đang bị hoảng sợ không nhẹ ngồi trên mặt đất, giọng điệu khó nén coi thường: “Ngươi không sao chứ?”
Người nọ bộ dạng không tệ, chỉ là sắc mặt tái nhợt thấy Công Chúa hỏi vội vàng quỳ thẳng dập đầu nói: “Công Bộ Doanh Thiện Lại Ti Từ Giản bái kiến Công Chúa.
Hạ quan quản giáo không nghiêm để chó hoang tự tiện xông vào Phủ làm Công Chúa kinh hách, kính xin Công Chúa thứ tội.”
Tống Tương buồn cười nói: “Ta bị kinh hách? Ta không sợ.”
Từ Giản cúi đầu, Tống Tương không nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt hắn chỉ thấy vành tai trắng nõn của hắn đỏ lên từng chút một.
Tống Tương thu hồi tầm mắt, nhìn lướt qua hoa viên của mình vô cùng hài lòng nói: “Hoa viên xây dựng không tệ, ta sẽ không phạt ngươi nhưng các ngươi phải canh phòng cẩn thận.
Nếu lần sau ta đến lại có mèo hoang chạy loạn thì đừng trách ta không khách khí.”
“Hạ quan không dám, hạ quan nhất định tăng cường đề phòng, thỉnh Công Chúa yên tâm.”
Tống Tương gật gật đầu, một lần nữa trở lại bên người Ngu Ninh Sơ tiếp tục trở về.
Đến khi không còn nghe thấy tiếng bước chân, Từ Giản mới lau mồ hôi ngẩng đầu nhìn xung quanh xác định không có con chó hoang kia mới nhìn về phía bóng lưng Công Chúa và Vương Phi rời đi.
Bốn chủ tớ đã đi rất xa.
Từ Giản vẫn có chút lo lắng, đi theo phía sau cho đến khi quý nhân lên xe ngựa cũng không gặp lại con chó hoang kia thì Từ Giản mới dám thở phào nhẹ nhõm.
------oOo------
/130
|