Khi Thẩm Trác dẫn thị vệ bao vây Phủ Quốc Cữu thì Đan Nhụy đã chết.
Nàng bị Hàn Tông Duyên tức giận công tâm g iết chết.
Vừa rồi, Hàn Tông Duyên vừa giận vừa gấp.
An Vương chết ở chỗ hắn, hắn không biết Hoàng Thượng sẽ phạt hắn như thế nào? Liệu phụ thân có cứu được hắn không? Liệu Cô mẫu có cứu hắn không? Tuy rằng, bình thường Cô mẫu Hoàng Hậu rất cưng chiều hắn nhưng trước cái chết của nhi tử mình liệu Cô mẫu có thể tiếp tục thiên vị hắn nữa không?
Thần trí Hàn Tông Duyên đang rối loạn mà Đan Nhụy còn quỳ gối bên cạnh hắn khóc sướt mướt nói chuyện vớ vẩn.
Vì vội vàng chứng minh với thị vệ An Vương rằng mình không liên quan gì đến việc An Vương bị giết nên Hàn Tông Duyên một cước đá Đan Nhụy bay ra ngoài.
Sau đó, hắn chạy đến trước vách tường lấy bội kiếm trên đó xuống đâm vào bụng Đan Nhụy.
Đan Nhụy phun một ngụm máu tươi, hai tay nắm chặt lưỡi kiếm, đôi mắt rưng rưng nhìn chằm chằm Hàn Tông Duyên giống như đang tự hỏi vì sao Hàn Tông Duyên lại giết nàng, lại giống như mang theo một cảm xúc khác.
Cuối cùng, nàng ngã xuống vũng máu.
Trong khoảng khắc nhắm mắt lại, khóe môi của nàng dường như cong lên.
Tuy nhiên, không ai chú ý đến biểu hiện khác thường của một người sắp chết.
Thị vệ đang canh giữ bên cạnh thi thể của An Vương vội vàng rút đao ra đề phòng Hàn Tông Duyên giết người diệt khẩu.
Hàn Tông Duyên còn chưa biết giải thích thế nào thì những người Hàn gia khác bị tiếng động thu hút chạy đến.
Chờ tới khi rất nhiều người chạy đến, Hàn Tông Duyên mới dần dần tỉnh táo lại.
Lúc này, hắn mới ý thức được mình trúng bẫy của người khác, hơn nữa cái bẫy này không phải cho một mình hắn mà là cả Phủ Quốc Cữu!
Quốc Cữu phu nhân nhìn về phía thị vệ vẫn đang canh giữ bên cạnh An Vương, trong lòng bà hối hận vì phát hiện quá muộn đã để cho thị vệ còn lại chạy đi.
Nếu không bà có thể đem chuyện An Vương chết đổ lên đầu của hai thị vệ này và Đan Nhụy.
Nhưng giờ hắn đã chạy, bây giờ bà có hối hận cũng vô dụng.
Quốc Cữu phu nhân lôi kéo ma ma thân cận rời khỏi phòng, thấp giọng phân phó nói: “Trong phủ có gian tế vào, ngươi nhanh chóng dẫn người đi lục soát, không được bỏ sót gian phòng nào xem thử có bị người ta bỏ vào đồ vật khả nghi nào không.
Một khi phát hiện thì lập tức tiêu hủy, không được lưu lại chứng cứ.”
Cái long bào kia bà có thể nói là do Đan Nhụy kia mang đến nhưng nếu phát hiện thêm nhiều thứ khác thì Phủ Quốc Cữu dù có một trăm cái miệng cũng không thể nói rõ ràng được.
Không đợi Hàn gia tự mình lục soát thì Thẩm Trác đã mang theo mấy trăm thị vệ cưỡi khoái mã tăng tốc chạy tới bao vây Phủ Quốc Cữu đến một con ruồi cũng bay không lọt.
Chính Đức Đế, Hàn Hoàng Hậu và Thái Tử theo sát phía sau.
Khi bọn thị vệ khiêng thi thể An Vương đã cứng ngắc ra ngoài, Hàn Hoàng Hậu choáng váng tại chỗ.
Hai mắt Thái tử đỏ bừng, tuy rằng hắn không hài lòng với đệ đệ háo sắc này nhưng dù sao đó cũng là đệ đệ ruột của hắn!
“Biểu ca!” Thẩm Minh Y là người đến muộn nhất.
Nhìn thấy thi thể máu chảy đầm đìa của An Vương, trong lòng nàng cũng có chút khổ sở nhưng nhiều hơn là sợ hãi.
An vương chết rồi, dù An Vương Phi nàng tôn quý cỡ nào thì cũng chỉ là một quả phụ, ngay cả hài tử cũng không có thì mấy chục năm kế tiếp nàng nên sống như thế nào đây?
“Biểu ca…” Thẩm Minh Y nhào xuống thi thể An Vương khóc rống lên.
Cung nhân bên cạnh cũng quỳ xuống khóc tang cho An Vương.
Trong tiếng khóc than, Thẩm Trác đã áp giải toàn bộ người Hàn gia đến trước mặt Chính Đức Đế.
Hàn Quốc Cữu cũng bị trói lại đưa đến đây.
Nhìn thấy Hàn Tông Duyên, Hàn Quốc Cữu lớn tiếng chửi bới: “Nghịch tử, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”
Hắn vốn đang thẩm vấn hai tử sĩ kia trong đại lao Cẩm Y Vệ thì Thẩm Trác đột nhiên dẫn người xông vào, không nói một lời nào đã trói hắn lại! Hàn Quốc Cữu nắm giữ triều chính mười mấy năm, khi nào chịu loại sỉ nhục này nhưng Thẩm Trác phụng mệnh bắt người nên Hàn Quốc Cữu không dám phản kháng.
Đám người trung thành với hắn trong Cẩm Y Vệ cũng không dám lên tiếng.
Dọc đường đi cũng không có ai nói cho hắn biết chuyện gì xảy ra.
Cho đến khi hắn bị dẫn trở về phủ, nhìn thấy thi thể An Vương, Hàn Quốc Cữu như trúng một tiễn xuyên tim ngây người tại chỗ.
Hàn Tông Duyên còn đang cùng mẫu thân thương lượng đối sách thì thấy phụ thân bị Chính Đức Đế áp giải đến, hắn lập tức quỳ xuống khóc lóc kể lể nói: “Mấy ngày trước, con thu được một mỹ nhân.
Vương gia cũng rất thích nàng nên thường đến chỗ con làm khách.
Con cũng không ngờ mỹ nhân kia lại có ý đồ xấu, nàng ta thừa dịp con không có ở đây mà gi ết chết Vương gia! Hoàng Thượng minh giám, thần cùng Vương gia tình như tay chân sao có thể hại hắn được.
Nhất định là có người ở phía sau bố cục muốn vu hãm Hàn gia chúng ta!”
Chính Đức Đế cười lạnh, cầm long bào nhuộm máu ném lên người hắn: “Các ngươi mặc vào cho hắn xem thử có vừa không!”
Bọn thị vệ lập tức đem long bào kia mặc lên người Hàn Tông Duyên, chiếc áo lỏng lẻo không hợp với dáng người hắn.
Hàn Tông Duyên mừng rỡ, Hàn Quốc cũng mừng rỡ.
Đúng lúc này, Chính Đức Đế đánh giá bộ long bào kia rồi đột nhiên lại nói: “Thử nó cho Quốc Cữu xem sao.”
Hàn Quốc Cữu lúc còn trẻ cũng là một thiếu niên cao to tuấn tú.
Sau khi lên nắm quyền, thân hình hắn mới dần dần phát tướng, so với Hàn Tông Duyên thì mập hơn hai vòng.
Lúc long bào được khoác lên người Hàn Quốc Cữu quả thật giống như tú nương làm riêng theo yêu cầu cho hắn, chỗ cần rộng thì rộng, chỗ cần hẹp thì hẹp.
Hàn Quốc Cữu bị ép mặc long bào chỉ cảm thấy toàn thân như mọc gai nhọn, hắn gào khóc kêu oan: “Hoàng thượng, cái này vừa nhìn là biết có người muốn hãm hại thần! Thần luôn trung thành và tận tâm với Hoàng Thượng.
Nếu quả thật thần có lòng mưu phản thì làm sao có thể đem thứ trọng yếu như vậy giao cho Tông Duyên, làm sao Tông Duyên lại có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra cho một ca cơ mới thu vào xem? Hoàng thượng ngài suy nghĩ thật kỹ, chuyện này không hợp tình hợp lý chút nào.
Chắc chắn có người ở sau giở trò!”
Chính Đức Đế nhìn về phía thi thể Đan Nhụy, lúc này Đan Nhụy vẫn như cũ quần áo không đủ che thân thể, lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, khuôn mặt tuyệt thế khinh thành.
Chính Đức Đế cũng là người ham mê hưởng lạc.
Vì muốn làm cho mỹ nhân vui vẻ, ông cũng từng làm không ít chuyện hoang đường.
Hàn Tông Duyên lại là người không có tiền đồ, văn võ đều không dùng được, nói không chừng ngày nào đó hắn khí huyết dâng trào vì muốn dỗ mỹ nhân mà trộm long bào của Hàn Quốc Cữu để khoe khoang kết quả chưa kịp đem cất đã bị nhi tử của ông vô tình phát hiện!
“Lục soát cho Trẫm! Cho dù phải đào ba thước đất, Trẫm không tin không tìm ra thứ gì khác!”
Thẩm Trác vừa định dẫn người đi lục soát, Thái tử liếc hắn một cái nói với Chính Đức đế: “Phụ Hoàng, Thẩm thống lĩnh dù sao cũng là tử tế của Hàn gia, việc này vẫn là tránh hiềm nghi thì tốt hơn.”
Thẩm Trác nhăn mày quỳ một gối xuống đất, hướng Chính Đức Đế nói: “Hoàng thượng, thần là tử tế của Hàn gia không sai nhưng muội muội của thần lại là thê tử của An Vương.
Hơn nữa, cả nhà thần đều là thần tử trung thành của Hoàng thượng nếu như Quốc Cữu quả thật có ý đồ mưu phản, thần tuyệt đối sẽ không bao che, thần nguyện vì Hoàng Thượng diệt trừ gian thần.”
Chính Đức Đế vẫn luôn tin tưởng lòng trung thành của Bình Tây Hầu Phủ, Thẩm Trác cũng không thân cận với Hàn Quốc Cữu.
Nhưng để đề phòng vạn nhất, Chính Đức Đế vẫn giữ Thẩm Trác lại bên người để Thái Tử tự mình dẫn người đi lục soát.
Thái tử rất phấn khích.
Bình thường, hắn rất ít có cơ hội tự mình điều tra án.
Bây giờ, sinh tử của cả Phủ Quốc Cữu đều nằm trong tay hắn, trong lòng Thái tử chỉ cảm thấy vô cùng hưng phấn nhưng ngoài mặt không thể hiện gì.
Về phần Hàn Quốc Cữu, tuy rằng đó là cữu cữu của hắn nhưng cữu cữu lại muốn cướp đoạt ngôi vị Hoàng Đế từ trong tay phụ tử bọn họ, cữu cữu đã bất nhân thì đừng trách hắn bất nghĩa!
Phụ hoàng chỉ có hai nhi tử, đệ đệ chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, địa vị Thái Tử của hắn rất vững chắc.
Hắn tuyệt đối không cho phép một ngoại thần đến cướp đồ của hắn.
Thái tử đã cho người tập trung lục soát từ trong ra ngoài viện của Hàn Quốc Cữu hết một lượt nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Hắn tiếp tục cho binh lính đào xới ba tấc đất ở xung quanh lên để tìm tiếp.
Ngay trước sân viện của Hàn Quốc Cữu có một bồn hoa, bên trong là loại hoa mẫu đơn mà Hàn Quốc Cữu yêu thích nhất.
Vào cuối tháng ba, một số mẫu đơn đã ra nụ.
Nếu hai tuần kế tiếp thời tiết tốt thì chắc chắn chúng sẽ nở toàn bộ.
Thái Tử đi tới trước bồn hoa này bỗng nhiên nhớ tới lời mẫu hậu đã từng nói qua.
Bà nói cữu cữu yêu hoa mẫu đơn như mạng, vẫn luôn tự mình chăm sóc mẫu đơn trong viện không cho phép người khác đụng vào.
Thái Tử vẫy vẫy tay với hai thị vệ để cho bọn họ đào bên này trước.
Thị vệ cầm xẻng đi tới bồn chứa đầy hoa mẫu đơn xanh biếc bắt đầu đào.
Đột nhiên, lúc cái xẻng đào xuống tạo ra một tiếng “Tranh” rõ ràng, đó là tiếng xẻng đập vào v@t cứng gì đó.
Thái Tử giẫm lên đụn đất mới được đào lên đi tới gần nhìn thấy thị vệ lấy ra một cái hộp vàng một thước vuông từ dưới hố mang lên.
Chiếc hộp được mở ra, bên trong là ngọc tỷ được bao bọc bởi gấm Minh Hoàng.
Điểm khác biệt duy nhất so với ngọc tỷ của Hoàng Đế Chính Đức chính là chữ khắc trên đó đã được thay bằng những ký tự mới.
“Điện hạ mời xem, thứ này được tìm thấy trong phòng Quốc Cữu phu nhân!”
Lúc Thái tử đang quan sát ngọc tỷ trong tay thì có một thị vệ cầm một quyển thánh chỉ bằng gấm Minh Hoàng vội vàng chạy tới.
Thái tử tiếp nhận mở ra phát hiện đây là một thánh chỉ truyền ngôi.
Nội dung bên trong bắt chước theo giọng điệu của Chính Đức Đế kể lại ông vì đi săn bắn gặp phải thích khách bị trọng thương không thể trị khỏi.
Chính Đức Đế không tin tưởng tài trị quốc của Thái Tử nên khi biết mình không qua khỏi đã quyết định truyền ngôi cho trọng thần Hàn Quốc Cữu.
Nhìn mực trên thánh chỉ, hẳn là được viết gần đây.
Nếu Chính Đức Đế thật sự bị sát hại ở Hương Sơn và mang về trong cung điều trị, lấy thân phận Hàn Quốc Cữu thì việc mang ngụy chiếu chỉ này cộng thêm ngọc tỷ kia vào cung là chuyện dễ như trở bàn tay.
Thái Tử mang theo hai bằng chứng còn cứng hơn sắt này đến trình cho Chính Đức Đế xem.
Chính Đức Đế xem xong ngụy chiếu thư liền cười lạnh.
Chẳng trách, hắn đã ra lệnh phong tỏa Hương Sơn từ trước đó nửa tháng, Hàn Quốc Cữu cũng đã tự mình mang Cẩm Y Vệ vào đó kiểm tra nhiều lần nhưng vẫn có thích khách mai phục trong đó.
Hóa ra những thích khách kia đều là người của Hàn Quốc Cữu! Trách không được Hàn Quốc Cữu chỉ lo tìm cách chạy trốn mà không chịu cứu hắn.
Thì ra, Hàn Quốc Cữu chỉ mong hắn bị trúng mấy mũi tên để hắn có cơ hội giả mạo thánh chỉ!
“Hàn Thống, ngươi còn có gì để nói!” Nghĩ đến tín nhiệm mười mấy năm này đều uổng phí, Chính Đức Đế đem ngọc tỷ mới được làm trong tay ném về phía Hàn Quốc Cữu!
Hàn Quốc Cữu né tránh theo bản năng, ngọc tỷ bay ngang qua người hắn đập vào người Hàn Tông Duyên phía sau.
Hàn Tông Duyên đau muốn chết nhưng không dám phát tác.
Hàn Quốc Cữu nước mắt giàn giụa nhìn về Chính Đức Đế: “Hoàng thượng, ngài không được trúng kế của kẻ khác.
Lão nô hầu hạ người hơn hai mươi năm, Hoàng Thượng cũng đã đem trọng trách chủ trì triều chính giao cho thần, thần còn có cái gì không hài lòng nữa chứ? Hoàng Hậu chính là muội muội ruột của thần, Thái tử cũng là chất tử ruột của thần.
Nếu thần có tâm mưu phản thì đó là tội chết bất dung, trời đất không dung tha.
Sao thần có thể làm vậy được!”
Hàn Hoàng Hậu nhìn ca ca ruột như vậy cũng phục hồi tinh thần, bà khóc lóc quỳ gối trước mặt Chính Đức Đế cầu tình thay cho Hàn Quốc Cữu: “Hoàng thượng, tất cả đều quá trùng hợp, ngài…”
“Trùng hợp sao? Trẫm lại không thấy trùng hợp chút nào!” Chính Đức Đế đá văng Hàn Hoàng Hậu sang một bên rồi chỉ vào Hàn Quốc Cữu mắng: “Ngươi muốn cái gì? Ngươi muốn chính là ngôi vị hoàng đế của Trẫm! Chỉ trách Trẫm quá tin tưởng giao cho ngươi quá nhiều thứ làm cho ngươi ngày càng tham lam! Bây giờ bên cạnh Trẫm ngoài Thái Tử còn có thêm những trung thần trẻ tuổi khác, ngươi sợ ngươi bị vứt bỏ nên ngươi mới nghĩ ra kế hoạch hành thích Trẫm!”
Vì ngôi vị Hoàng Đế, Hoàng Đế có thể giết cả nhi tử, nhi tử cũng có thể giết phụ hoàng.
Ở hoàng tộc, ngay cả phụ tử cũng không tin được thì huynh muội, cữu cữu và chất tử có là cái thá gì?
“Nhốt hết bọn họ vào tử lao cho Trẫm!” Chính Đức Đế không muốn nghe Hàn Quốc Cữu ngụy biện, xoay người ra lệnh nói.
Bọn thị vệ đồng loạt xông lên, áp giải mọi người ở Hàn phủ xuống.
Lúc này, Thái tử mới chắp tay nói: “Phụ Hoàng, vụ án này liên quan trọng đại.
Bên trong Cẩm Y Vệ đều là người do chính tay Hàn Thống bồi dưỡng, nhi thần xin phép Phụ Hoàng cho phép nhi thần được đích thân xét xử vụ án này.”
Tống Trì đang bị thương, Chính Đức Đế cũng không nghĩ ra người thích hợp hơn nên đồng ý với yêu cầu của Thái Tử.
------oOo------
/130
|