Ngu Ninh Sơ đứng ở bên cạnh nhìn Tống Trì và Tống Tương luyện thương gần một nén nhang.
Sau khi kết thúc, Tống Trì ngay cả một giọt mồ hôi cũng không rơi còn Tống Tương thì ngược lại, khuôn mặt nàng đỏ bừng mệt đến thở không ra hơi.
“A Vu, muội làm tỷ quá thất vọng, không ngờ lá gan muội lại nhỏ như vậy đấy.
Tương lai nếu chúng ta gặp nguy hiểm thì làm sao tỷ dám trông cậy vào muội đây?” Tống Tương lau mồ hôi đi tới, nói đùa.
Ngu Ninh Sơ chấp nhận cách nói của nàng, làm ra bộ dáng rất là hổ thẹn.
Tống Tương nhìn thấy chẳng những không có hoài nghi mà ngược lại còn an ủi Ngu Ninh Sơ không cần gấp gáp.
Tống Trì mang ba cây thương đặt lên giá vũ khí, dư quang chú ý đến chỗ các nàng.
Hắn vừa thích tư thái xảo quyệt như tiểu hồ ly của nàng nhưng lại vì muội muội dễ dàng bị nàng lừa gạt mà lo lắng.
Ngu Ninh Sơ đã từng mấy lần hỏi hắn nếu muội muội bị người khi dễ thì hắn sẽ làm cái gì.
Tống Trì nghĩ nếu thật sự có nam tử to gan lớn mật dám đến khi dễ muội muội, có thể trước khi hắn phát hiện thì muội muội đã bị người chiếm tiện nghi.
“A Tương chiêu đãi biểu muội cho tốt, huynh đi trước.”
Thời gian nghỉ ngơi có hạn, Tống Trì nhìn Ngu Ninh Sơ cười rồi thong thả rời đi.
Hôm nay, thời gian Ngu Ninh Sơ ở Quận Vương Phủ cũng đã lâu, nàng ngồi lại trò chuyện với Tống Tương thêm một lát rồi cáo từ.
Bận rộn cả buổi sáng thể lực tiêu hao rất nhiều, vừa trở lại ngõ Tứ Tỉnh Ngu Ninh Sơ liền ngủ thiếp đi.
Màn che rũ xuống trong trướng có chút oi bức, Ngu Ninh Sơ đang ngủ say dần dần lâm vào trong mộng.
Trong mộng, nàng vẫn còn ở Quận Vương Phủ nhìn Tống Trì trêu chọc con mèo nhỏ màu trắng kia.
Bỗng nhiên, con mèo trắng bị Tống Trì ôm trong ngực kia lại biến thành nàng.
Nàng vô cùng khiếp sợ muốn giãy giụa, Tống Trì lại cười cúi đầu hôn mặt nàng, hôn tai nàng, sau đó lại hướng ra sau tai nàng hôn xuống.
Ngu Ninh Sơ không ngừng đẩy hắn ra rồi giật mình tỉnh lại.
Hô hấp dồn dập, Ngu Ninh Sơ ôm vạt áo ngồi dậy.
Lúc này, nàng mới phát hiện tất cả chỉ là giấc mơ, nàng vẫn đang ở nhà mình.
Ngu Ninh Sơ mờ mịt nhìn ra bên ngoài.
Bởi vì gần đây số lần hai người gặp mặt ít hơn, nàng cũng đã lâu không mơ thấy Tống Trì.
Nàng còn đang chờ mong Tống Trì sẽ từ từ quên nàng.
Hôm nay, nhìn Tống Trì ôm mèo trêu chọc nó hay chuyện hắn thừa dịp luyện thương ôm lấy nàng rồi nhắc đến thời gian nửa năm trong nháy mắt đã phá vỡ kỳ vọng của Ngu Ninh Sơ.
Tống Trì lợi dụng lần gặp mặt này rõ ràng muốn nói cho nàng biết, hắn không quên và sẽ không bao giờ quên.
Chỉ là vì sao lại là nửa năm?
Nửa năm sau, hắn thật sự sẽ tới cửa cầu thân sao? Hay là hắn sẽ phái bà mối tới muốn nạp nàng làm thiếp?
Nếu nàng từ chối thì Tống Trì sẽ làm gì?
Quá nhiều vấn đề xoay quanh trong đầu làm nàng không thể suy nghĩ rõ ràng được.
Ngu Ninh Sơ một lần nữa nằm xuống nhưng tâm vẫn loạn như cào cào.
Nếu nàng cũng có một ca ca yêu thương nàng thì nàng sẽ khuyên hắn cố gắng thi đỗ công danh ra ngoài làm quan.
Nàng sẽ theo ca ca rời Kinh, sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
Nếu nàng ở lại Kinh Thành thì Tống Trì chắc chắn sẽ tiếp tục dây dưa với nàng nhưng nếu nàng mang theo ấu đệ ấu muội và phụ thân điên kia trở về Dương Châu hoặc đi nơi khác chỉ sợ phải đối mặt với sự ức hiếp của quan lại địa phương khác.
Ở lại kinh thành, nàng vẫn có Bình Tây Hầu phủ làm chỗ dựa, tốt xấu gì cũng có thể chấn nhiếp dân chúng bình thường, cũng chỉ có Tống Trì mới dám khi dễ nàng.
“Ầm ầm…”
Xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng sấm, trong lòng Ngu Ninh Sơ tâm phiền ý loạn nên cả người cũng trở nên lười biếng.
Nàng nằm trên giường nghe tiếng Hạnh Hoa đang nghỉ ở gian ngoài chạy ra ngoài sân sau đó lại chạy vào đóng các cửa sổ lại.
Những cơn gió mang theo hơi lạnh tranh nhau thổi vào phòng, màn che cũng đung đưa theo làn gió.
Hạnh Hoa vừa đóng cửa sổ không lâu thì mưa bắt đầu rơi xuống, có vẻ là một trận mưa lớn.
“Cô nương tỉnh chưa ạ?” Hạnh Hoa đi về phía bên giường, nhẹ giọng hỏi.
Ngu Ninh Sơ nhắm mắt lại không đáp.
Hạnh Hoa liền lặng lẽ lui ra ngoài.
Chờ nàng ra ngoài, Ngu Ninh Sơ lại mở mắt.
Trời mưa to làm cho căn phòng trở nên tối tăm, chỉ có tiếng mưa ào ào ngoài cửa sổ truyền vào.
Ngu Ninh Sơ nhớ tới một trận mưa lớn khác nhưng hồi ức mới lóe lên trong đầu đã bị Ngu Ninh Sơ liền đem hình ảnh kia đuổi ra ngoài.
Nàng không dám ở một mình nên gọi Hạnh Hoa tiến vào ngồi cùng nàng.
Sau khi uống một ngụm trà Hạnh Hoa rót cho nàng, Ngu Ninh Sơ ngồi ở bên giường nhìn bên ngoài hỏi: “Bây giờ là giờ nào rồi?”
Hạnh Hoa nói: “Cô nương ngủ say quá.
Sắp tới giờ Nhị tiểu thư bọn họ tan học rồi ạ.”
Mưa lớn như vậy, Ngu Ninh Sơ nghĩ đến Chu Ký Minh liền phân phó Hạnh Hoa: “Ngươi mang thêm một cái ô đến Cần Học Đường.
Nếu Chu công tử không mang ô thì đưa cho hắn dùng.”
Mùa hè thời tiết hay thay đổi, mưa có thể đến bất ngờ làm người ta bất ngờ không kịp đề phòng.
Hạnh Hoa lĩnh mệnh đi làm việc.
Nàng vừa đi đến cửa nội thất, Ngu Ninh Sơ lại gọi nàng lại: “Nếu hắn có hỏi thì em cứ nói là mama bảo em làm thế nhé.”
Chu Ký Minh dù sao cũng là một công tử trẻ tuổi, tuy rằng người ta chưa chắc sẽ suy nghĩ nhiều nhưng Ngu Ninh Sơ vẫn muốn ngăn chặn bất kỳ hiểu lầm nào có thể xảy ra.
Hạnh Hoa ngẫm lại cười nói: “Vẫn là cô nương suy nghĩ chu toàn.
Cô nương yên tâm, nô tỳ biết nên nói như thế nào rồi.”
Ngu gia có rất nhiều ô nhưng Hạnh Hoa cố ý chọn một cái ô màu đen mà nhóm sai vặt thường dùng mang đi Cần Học Đường.
Khi đến nơi, nàng đứng chờ ở bên ngoài cho đến khi tiếng giảng bài bên trong chấm dứt, bọn nha hoàn dẫn hai huynh muội Ngu Dương trở về.
Hạnh Hoa thấy trên vai Chu Ký Minh chỉ cầm một cái rương sách liền cười mang ô đưa cho hắn: “Ma ma đoán có thể công tử không mang ô đến nên bảo nô tỳ mang ô đến cho công tử dùng.”
Chu Ký Minh còn đang phát sầu không biết làm sao trở về, nghe nàng nói vậy liền giơ tay bái tạ nói: “Đa tạ ma ma nhớ thương, đa tạ cô nương tặng ô.”
Hạnh Hoa đưa ô cho hắn rồi xoay người rời đi.
Chu Ký Minh nhìn ô trong tay, cây ô mới bảy phần mặt ô tối đen như mực vừa nhìn đã biết đây ô mà hạ nhân trong phủ dùng.
Trong lòng hắn không kìm được nghĩ đến vị Ngu Đại cô nương dung mạo tựa tiên thiên kia.
Trời mưa to như vậy không biết nàng đang làm gì.
Đứng dưới mái hiên thêm một lát, Chu Ký Minh mở ô đi thẳng một đường rời khỏi Ngu gia.
Từ Ngu gia đến Chu gia phải đi nửa canh giờ, tuy rằng Chu Ký Minh có che ô nhưng vạt áo và ống quần của hắn vẫn bị nước đọng ven đường bắn ướt, đôi giày dưới chân sũng nước.
Từ xa, Chu mẫu thấy hắn về vội vàng bảo nha hoàn mang canh gừng cho nhi tử uống làm ấm người.
Chu Ký Minh thay xong xiêm y đi ra, Chu mẫu liền bưng canh gừng đến trước mặt nhi tử cười tủm tỉm.
“Con bị mưa ướt hết người, sao nương còn cười được?” Chu Ký Minh vừa nhìn đã đoán được mẫu thân có chuyện vui, cười hỏi.
Chu mẫu nói: “Hôm nay, bà mối đến cửa nhà chúng ta nói có người muốn nhận con làm tử tế.
Con đoán xem là nhà nào?”
Chu Ký Minh không muốn đoán, cúi đầu uống canh.
Chu mẫu nói: “Là Phạm lão gia của Cẩm Tú Trang.
Hắn coi trọng tài học của con nên muốn đem tiểu nữ nhi của hắn gả cho con làm thê tử.”
Chu gia tuy rằng đã có ba cử nhân nhưng Chu Đại Lang và Chu Tam Lang đều là tiểu quan ở nơi khác, bổng lộc kiếm được chỉ miễn cưỡng đủ cho bọn họ dùng, không cách nào tiếp tế thêm cho phụ mẫu.
Mặc dù, Chu lão quanh năm dạy học cho công tử nhà phú quý tích cóp được một ít tiền nhưng đó là tiền mồ hôi nước mắt.
Bọn họ có thể nhịn đau thuê hai ba người hầu nhưng chi tiêu hằng ngày đều phải tiết kiệm.
Chu Ký Minh có tài đọc sách, trong hai năm qua thường xuyên có thương hộ giàu có đến cầu thân nhưng Chu lão và Chu Ký Minh đều tin tưởng sau này bọn họ sẽ có lựa chọn tốt hơn nên đã đẩy toàn bộ các mối hôn sự.
Nhưng lần này, người đến cầu thân là Phạm gia, một trong những đại phú thương nổi danh kinh thành.
Nếu Chu Ký Minh có thể được Phạm gia bồi dưỡng thì trong kỳ thi Hội lần tới hắn có thể nắm chắc thi đỗ tiến sĩ.
Chu mẫu rất hài lòng với Phạm gia, chỉ mong nhi tử lập tức đáp ứng chỉ sợ vuột mất mối hôn sự tốt như vậy.
Chu Ký Minh đối với tài học của mình có lòng tin.
Kỳ thi mùa xuân năm ngoái, hắn chỉ đi thử sức, lần sau hắn chắc chắn có thể thi đỗ.
Dân chúng bình thường sẽ coi Phạm gia là mối nhân duyên tốt nhưng hắn lại thấy chướng mắt.
“Nương, chúng ta không phải thương lượng xong rồi sao.
Trước cuộc thi mùa xuân sắp tới sẽ không nói đến hôn sự của con nữa.
Con mới có hai mươi, nương không cần gấp.”
Chu mẫu: “Tại sao nương không vội được chứ.
Ba năm mới tổ chức thi Hội một lần, lần sau thi con đã hai mươi quả thật còn trẻ nhưng vạn nhất con thi không trúng thì làm sao? Thay vì trông chờ dưa hấu lại mất hạt vừng, chi bằng chúng ta nhặt hạt vừng béo này lên trước.”
Chu Ký Minh nhíu mày nói: “Người không thể nói chút tiếng may mắn sao? Thôi quên đi, dù con có nói thế nào người cũng không hiểu.
Dù sao con cũng không đáp ứng mối hôn sự này, phụ thân cũng sẽ không đáp ứng đâu.
Nếu nhà gái lại đến thì người cự tuyệt họ đi.”
Nói xong, Chu Ký Minh đi thư phòng.
Trời mưa to sắc trời âm u, Chu Ký Minh thắp đèn mở sách ra xem nhưng lại không vào đầu được chữ nào.
Chuyện hôn nhân đại sự, hắn cũng từng ảo tưởng nếu hắn trúng tiến sĩ nhất định có thể cưới một nữ tử quan gia làm thê tử.
Cho dù là cô nương nhà tiểu quan cũng hơn hẳn nữ nhi thương hộ nhiều lần.
Nhưng đó đều là ý niệm trước kia, sau khi gặp qua Ngu gia Đại cô nương, Chu Ký Minh liền sinh ra một tia hy vọng xa vời.
Liệu hắn có thể thực hiện được không?
Nhìn như xa vời nhưng hắn không phải hoàn toàn không có cơ hội.
Ngu lão gia điên rồi, Ngu gia không còn là nhà quan hộ nữa.
Tuy rằng, Ngu gia còn có thân thích với Bình Tây Hầu Phủ nhưng Ngu đại cô nương muốn chiếu cố phụ thân điên, nuôi nấng huynh muội nhỏ tuổi kia thì chỉ sợ các nhà huân quý đều chướng mắt nàng.
Phu gia nàng có thể chọn chỉ có thể là các nam tử nhà tiểu môn hộ.
Kể cả Ngu lão gia năm đó không phải cũng chỉ là một hàn môn tiến sĩ, gia cảnh có khi còn không bằng hắn.
Chu Ký Minh quyết định trừ phi Ngu đại cô nương lập gia đình trong hai năm tới, nếu không chờ hắn trúng tiến sĩ nhất định hắn sẽ đi Ngu gia cầu hôn.
Mưa lớn suốt một đêm, sáng sớm hôm sau rốt cuộc mưa cũng ngừng.
Không khí trong lành, thời tiết cũng mát mẻ hơn nhiều so với thời gian trước.
Chu Ký Minh thay một thân trường sam màu xanh, cầm hòm sách xuất phát sớm.
Trên đường có vũng nước nhỏ, hắn thật cẩn thận bước qua không muốn bị văng bùn lên người.
Càng đi về phía hoàng thành, con đường càng thêm ngay ngắn gọn gàng.
Chu Ký Minh nhìn căn nhà khang trang khí phái hai bên đường, lại nghĩ đến ngũ tiến đại trạch của Ngu gia không khỏi có chút lo lắng.
Nếu có học sinh hàn môn khác chú ý tới sự tồn tại của Ngu đại cô nương, không biết bọn họ có nhanh hơn hắn một bước không?
Chu Ký Minh không dám cạnh tranh với con cháu huân quý, nhưng nếu hôn sự của Ngu đại cô nương chỉ giới hạn ở con cháu hàn môn của gia đình nhỏ, Chu Ký Minh tự phụ không ai có thể thắng hắn.
Nếu như có thể làm cho Ngu đại cô nương biết được tâm ý của hắn…
Ý niệm vừa mới nổi lên, Chu Ký Minh vội lắc đầu, như thế quá thất lễ.
Vạn nhất hắn chọc giận Ngu đại cô nương thì hắn sẽ không còn có cơ hội nữa.
Nếu hắn không nói mà Ngu đại cô nương cũng muốn gả cho hắn nhưng bị người khác đoạt trước thì không phải hắn bỏ qua một cách vô ích sao?
Trong lúc nhất thời, Chu Ký Minh như đang đứng ở một ngã ba, phía trước có hai con đường mà hắn lại chưa đưa ra được lựa chọn.
Đột nhiên, có tiếng vó ngựa truyền đến từ phía trước.
Chu Ký Minh hoàn hồn ngẩng đầu nhìn chỉ thấy hai con tuấn mã một trước một sau hướng bên này mà đến.
Người ngồi trên con tuấn mã dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục màu đen, ánh nắng ban mai lướt qua đầu tường chiếu lên người hắn chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ vô song kia, phảng phất như một viên mỹ ngọc vô tận vừa mới xuất thế, vừa ôn hòa vừa tỏa hào quang vạn trượng.
Chu Ký Minh hoàn toàn bị thần thái của đối phương chấn nhiếp bất tri bất giác dừng bước.
Khi hắn nhìn đối phương, đối phương cũng đang từ trên cao nhìn xuống hắn.
Khi tầm mắt đối phương rơi xuống trên người mình, Chu Ký Minh đột nhiên căng thẳng.
Hắn rũ mắt nhìn thấy áo vải màu xanh cũ kỹ trên người, thấy được đôi giày vải hơi dính bùn lầy của mình.
Giờ khắc này, tất cả sự tự phụ và tự tin của Chu Ký Minh đều bị nam nhân xa lạ trên lưng ngựa nghiền nát vào vũng bùn.
Thì ra thật sự có người vừa xuất hiện sẽ khiến người khác tự ti xấu hổ.
Tuấn mã không nhanh không chậm chạy đi.
Tống Trì ngồi trên lưng ngựa đánh giá Chu Ký Minh từ đầu đến chân, rồi lại từ chân đến đầu, qua lại đánh giá ba bốn lần.
A Phong quả thật nói không sai.
Dung mạo người này quả nhiên không so được với A Cẩn nhưng vóc dáng thư sinh ôn nhu nhã nhặn kia…
Trong lúc suy nghĩ, tuấn mã cùng Chu Ký Minh lướt qua nhau.
Tống Trì cười cười, không nghĩ nhiều nữa.
Là của hắn, không ai có thể cướp đi được.
------oOo------
/130
|