Chạng vạng ngày hôm sau, Thái Tử xử lý xong chính sự liền trở lại Đông Cung cùng Thái Tử Phi và hai nhi nữ dùng cơm tối xong thì chậm rãi đi thư phòng.
“Tử sĩ Hàn gia” giả làm thái giám trà trộn vào cung đã sớm ẩn nấp ở đây được một thời gian, ngoài hắn còn có thị vệ tâm phúc của Thái tử trông coi.
“Thái Tử mời xem qua.” Tử sĩ quỳ xuống đất, lấy ra những bức thư mật bên người, dâng hai tay đưa lên.
Thái Tử ngồi trước bàn làm việc, thị vệ áo tím bước tới lấy thư giao lại cho Thái Tử.
Thái tử nhận lấy thư cẩn thận xem xét.
Dấu niêm phong bên ngoài phong thư vẫn còn nguyên vẹn nhưng điều này cũng không nói lên điều gì.
Có lẽ có người đã mở thư trước, sau đó đổi phong thư khác bỏ vào là được.
Hắn xé phong thư và quan sát các nếp gấp của giấy thư một lần nữa trước khi bắt đầu xem nội dung của nó.
Tử sĩ thủy chung cúi đầu, thị vệ áo tím đứng bên cạnh hắn thấy lông mày Thái Tử càng nhíu càng chặt, sắc mặt so với lúc trước An Vương chết còn khó coi hơn.
Trong lòng thị vệ áo tím đột nhiên khẩn trương hẳn lên.
Một lúc lâu sau, Thái Tử chậm rãi gấp mật thư lại nhìn về phía tử sĩ: “Bức thư này có ai đã xem qua?”
Tử sĩ trầm giọng nói: “Mật thư này do chính Nương Nương tự mình giao cho thuộc hạ.
Thuộc hạ vẫn luôn giữ bên người, chưa từng để cho người ngoài biết được.”
Thái Tử: “Ngươi đã xem qua chưa?”
Tử sĩ: “Thuộc hạ không dám!”
Thái Tử cười lạnh: “Ngươi luôn miệng nói mình là người của Mẫu Hậu, có chứng cứ gì không?”
Tử sĩ mặt không đổi sắc, rũ mắt nói: “Nương nương đoán được Điện hạ sẽ hỏi vấn đề này nên trước khi đi Người từng nói thuộc hạ nói lại với Điện hạ rằng lúc trước Ngài và An Vương còn vì một chén trà mà tranh chấp với nhau.”
Thái Tử mặt mày khẽ nhảy như không có việc gì hỏi: “Vì sao lại tranh chấp?”
Tử sĩ: “Cái này Nương Nương cũng không có nói cho thuộc hạ.
Nương Nương chỉ nói thuộc hạ nói ra việc này Điện Hạ tự nhiên hiểu được.”
Thái Tử cắn chặt răng.
Khi hắn còn là thiếu niên, An Vương chỉ là một hài tử bảy tám tuổi bị Phụ Hoàng và Mẫu Hậu nuông chiều đến vô pháp vô thiên.
Một lần, An Vương bị hắn khiển trách mà An Vương lén lút đi tiểu trong ấm trà của hắn rồi lại làm bộ rót trà giả vờ bồi tội với hắn.
Chờ hắn uống xong, An Vương mới tiến đến bên tai hắn nói ra việc này.
Thái Tử vô cùng giận dữ, đuổi đánh An Vương đến trước mặt Mẫu Hậu.
Mà chuyện này cũng không có nha hoàn biết được, chỉ có mẫu tử ba người biết được.
Tuy rằng, An Vương nhu nhược nhưng hắn còn không ngu xuẩn đem việc này nói cho người khác làm tổn hại thể diện Thái Tử ca ca của hắn.
Hồi ức chấm dứt, Thái tử nháy mắt với thị vệ áo tím.
Thị vệ áo tím lập tức rút kiếm đâm vào tim tử sĩ.
Tử sĩ khó có thể tin nhìn về phía Thái Tử, giống như không hiểu vì sao Thái Tử lại giết mình.
Máu liên tục chảy ra từ vết thương ở ngực, trong nháy mắt hắn ngã trên mặt đất chết không nhắm mắt.
Thị vệ áo tím đi ra ngoài gọi người đến khiêng thi thể đi.
Chờ thư phòng một lần nữa khôi phục yên tĩnh, thị vệ áo tím nghi ngờ nói: “Điện hạ nhìn ra hắn là giả sao?”
Thái Tử lắc đầu.
Căn cứ vào nội dung mật thư và lời của tử sĩ làm cho Thái Tử xác định một chuyện, phong thư này là thật.
Mẫu Hậu là thê tử thứ hai của Phụ Hoàng.
Trước Mẫu Hậu, Phụ Hoàng thê thiếp song toàn nhưng không ai mang thai hài tử.
Sau đó chỉ có Mẫu Hậu sinh hạ huynh đệ bọn họ.
Khi còn bé Thái Tử không hiểu cũng không có suy tư qua chuyện này, sau khi lớn lên hắn cũng mặc kệ chuyện Mẫu Hậu cùng Hàn Quốc Cữu.
Lúc trước, Thái tử cũng suy đoán Mẫu Hậu mang thai chắc chắn đã dùng thủ đoạn gì đó nhưng thủ đoạn mà hắn tưởng Mẫu Hậu sử dụng là một loại bí dược nào đó mà không phải là tìm người mượn chủng.
Mẫu Hậu lo lắng Uyển Phi và Nhu Phi mang thai sẽ làm phụ hoàng hoài nghi thân phận của hắn, sự thật chứng minh Mẫu Hậu đã đúng.
Từ khi Uyển Phi mang thai, Phụ Hoàng đã bắt đầu đối phó hắn, thay đổi một số quan viên do hắn đề bạt.
Lúc ấy, Thái tử còn tưởng rằng Phụ Hoàng bởi vì vụ án Quốc Cữu mà bất mãn với người nhà của Thái Tử Phi mà hắn coi trọng.
Bây giờ nghĩ lại chỉ sợ Phụ Hoàng chính là nhìn hắn không vừa mắt nên mới thế…
Thái Tử lại nghĩ đến mấy lần Tống Trì cùng Phụ Hoàng bí mật hội đàm gần đây liền cảm thấy bất an trong lòng.
Tống Trì là người chưởng quản Cẩm Y Vệ, Cẩm Y Vệ đối với tất cả quan viên hầu như không gì không biết.
Phải chăng Tống Trì đã sớm phát hiện dấu vết gì đó rồi đem nói cho Phụ Hoàng nên mới khiến Người đối với hắn nghi ngờ càng ngày càng nặng? Chỉ có như thế mới có thể giải thích vì sao Phụ Hoàng thà rằng tin tưởng Tống Trì, nhất mạch của lão Tấn Vương cũng không chịu đem Cẩm Y Vệ giao cho nhi tử của mình.
Thái Tử giơ tay tháo lồ ng đèn trên bàn làm việc ra đem mật thư bỏ vào trong đó, tận mắt nhìn thấy tờ giấy kia cháy thành tro tàn mới thôi.
Mẫu Hậu nói đúng.
Thay vì ngồi chờ chết, không bằng thừa dịp trong tay còn có thực quyền thì xuống tay trước.
Một người khi có lòng nghi ngờ thì nhìn thấy gì cũng cảm thấy đó là bằng chứng chứng minh nghi ngờ của họ.
Chờ đến khi hai người gặp mặt nhau lần nữa, Chính Đức Đế liền cảm thấy nụ cười của Thái tử ẩn chứa dã tâm còn Thái Tử lại cảm thấy ánh mắt Chính Đức Đế nhìn hắn càng ngày càng lạnh.
Phụ tử tương tàn đã là kết cục đã định nhưng phải xem ai là người bỏ qua băn khoăn mà ra tay trước.
Cuối tháng chín, trong lúc Thái Tử xử lý chính sự ở Đông cung thì nhận được tin tức Tống Trì lại tiến cung diện Thánh.
Đến vừa lúc, Thái Tử đưa mắt với thị vệ tâm phúc rồi hắn tiếp tục ngồi ở Đông cung xử lý chính sự.
Hôm nay, Tống Trì đến báo cáo vụ án của Cẩm Y Vệ với Chính Đức Đế.
Sau khi bẩm báo xong, quân thần tiếp tục nói chuyện riêng thêm một lúc.
Sau đó, Chính Đức Đế sai người bưng bàn cờ tới nói muốn chơi cờ với Tống Trì.
Hai người vừa chơi cờ, vừa tán gẫu một số chuyện thú vị ở ngoài cung vô cùng vui vẻ.
Tiểu thái giám phụng mệnh pha trà xong liền bê khay đến trước cửa nội điện, sau đó Đại thái giám bên cạnh Chính Đức Đế bước đến nhận lấy bưng vào nội thất.
Tiểu thái giám bê trà lui ra ngoài điện, cúi đầu chờ đợi.
Sau thời gian một chén trà, bên trong chợt truyền đến tiếng kinh hô của Đại thái giám: “Hoàng thượng, Hoàng thượng!”
Tiểu thái giám lập tức chạy về phía Đông Cung.
Bên phía Đông Cung luôn có thị vệ một mực chú ý động tĩnh bên này, vừa nhận được ám hiệu vội vàng chạy vào trong bẩm báo Thái Tử.
Thái Tử lập tức dẫn theo ba trăm thị vệ Đông Cung bước nhanh về phía chính điện của Chính Đức Đế.
Trên đường đi, bọn họ gặp phải thị vệ đi tuần Hoàng Cung chặn đường, hắn liền hô to nhận được mật báo Tống Trì muốn đầu độc Hoàng Thượng.
Vì hắn là Thái tử nên thị vệ Hoàng Cung cũng không nghi ngờ mà lập tức thả bọn họ đi.
Hơn nữa, bọn họ còn theo Thái tử hướng Ngự Thư Phòng chạy tới.
Khi Thái Tử chạy đến bên ngoài Ngự Thư Phòng lại thấy thị vệ ở cửa đang bối rối, bên trong còn truyền đến giọng hét phẫn nộ thúc giục của Tống Trì: “Ngự y sao còn chưa tới! Nếu bọn họ còn không đến thì để Thẩm Trác mang đầu bọn họ đến gặp!”
Thái Tử mừng rỡ đoán được Chính Đức Đế trúng độc nguy hiểm tính mạng nên Thẩm Trác thân là thống lĩnh Ngự Tiền thị vệ đã tự mình đi truyền ngự y.
Thái tử rút trường kiếm ra quát với mấy ngự tiền thị vệ canh giữ cửa: “Cô nhận được tin Tống Trì độc hại Hoàng Thượng, các ngươi còn chờ đợi gì mà không cùng Cô đi vào trong tru sát phản tặc!”
Ngự tiền thị vệ hai mặt nhìn nhau.
Thái Tử vội vàng ra lệnh cho đội thị vệ Đông Cung xông vào trước, hắn theo sát phía sau đề phòng Tống Trì võ công cao cường chạy thoát ra ngoài.
Kết quả khi Thái Tử vừa mới vọt vào, Ngự Tiền thị vệ vẫn canh giữ hai bên đột nhiên đóng cửa từ bên ngoài.
Ngay sau đó, bên ngoài cũng truyền đến tiếng bước chân của rất nhiều thị vệ chạy tới.
Đao quang kiếm ảnh mũi tên sắc bén gào thét, thị vệ Đông Cung bị nhốt ngoài cửa bất ngờ không kịp đề phòng, cả đám lần lượt ngã xuống máu tươi bắn tung tóe trên cửa sổ Ngự Thư Phòng, mùi máu tươi nồng đậm theo khe hở truyền vào.
Thái Tử choáng váng, mười mấy thị vệ phía trước cũng đều choáng váng không dám xông bừa vào trong nội điện, từng người một vây quanh Thái Tử ở chính giữa cảnh giác nhìn về phía rèm cửa thêu hình rồng không chút nhúc nhích trước nội điện.
Lúc này, Thái Tử mới phản ứng lại lập tứng cao giọng hướng bên trong hô: “Phụ hoàng! Nhi thần nhận được mật báo, Tống Trì có ý đồ mưu hại Phụ Hoàng nên nhi thần đặc biệt tới cứu giá!”
“Trẫm biết, Tống Trì đã đền tội.
Ngươi cứ để thị vệ lui ra, Trẫm có chuyện muốn nói với ngươi.”
Thanh âm Chính Đức Đế bình tĩnh, từng lời rõ ràng truyền đến tai Thái Tử.
Hắn quả nhiên còn sống!
Thái Tử như rơi xuống hầm băng.
Tống Trì không có khả năng tạo phản, người muốn đầu độc Chính Đức Đế chỉ có hắn.
Thị vệ Chính Đức Đế đã an bài bên ngoài cũng chỉ vì đề phòng hắn.
Giờ này khắc này, Tống Trì và Thẩm Trác có lẽ đều ở bên trong.
Nếu hắn một mình đi vào chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!
Nhưng mà hắn vào không được mà ra không ra được, Thái Tử nhìn mười mấy thị vệ bên cạnh cắn răng thấp giọng nói: “Thành bại chính là lúc này.
Nếu lúc này đầu hàng các ngươi chỉ có thể cùng chết với Cô nhưng nếu các ngươi có thể cùng Cô đi vào gi ết chết Hoàng Thượng, đợi Cô đăng cơ tất sẽ hậu đãi tộc nhân của các ngươi!”
Bọn thị vệ cũng rất rõ ràng tình thế trước mắt, một người trong đó hét lớn một tiếng hộ giá dẫn đầu xông vào trong!
Rèm cửa bị người kéo xuống, Thái Tử trốn ở phía sau xuyên qua khe hở giữa đám thị vệ nhìn thấy Tống Trì và Thẩm Trác gắt gao che chở Chính Đức Đế ở phía sau.
Trước mặt ba người là một đội Cẩm Y Vệ đứng ngay ngắn tay cầm cung tiễn hướng về phía này bắn liên tục.
Sưu… sưu…sưu… tiếng vang không dứt.
Đám thị vệ Đông Cung lần lượt ngã xuống, rất nhanh ngoài điện chỉ còn lại một mình Thái tử.
Một mình hắn đối mặt với mấy cung tên hướng về phía hắn.
Một tiếng ầm vang lên, trường kiếm trong tay Thái Tử rơi xuống đất.
Hắn quỳ xuống nhìn Chính Đức Đế nước mắt rơi xuống: “Phụ hoàng, nhi thần…”
Hắn còn chưa nói xong, Chính Đức Đế bị tiếng “Phụ Hoàng” kia k1ch thích đoạt lấy cung tiễn trong tay một thị vệ bắn về phía Thái Tử!
Mũi tên kia vừa vặn bắn trúng ngực Thái tử, Thái Tử nặng nề ngã về phía sau.
Chính Đức Đế vẫn chưa hả giận, rút bội kiếm trên người đi đến trước mặt Thái Tử.
Nhìn khuôn mặt giống mình của Thái Tử, hắn lại nghĩ đến chuyện Hàn Hoàng Hậu cùng dã nam nhân trong tay Tấn Vương lăn lộn không biết bao nhiêu lần mới sinh ra Thái Tử.
Hắn thế mà lại sủng Thái tử hơn ba mươi năm.
Chính Đức Đế nhìn Thái Tử chằm chằm, hai tay nắm chặt chuôi kiếm đâm từ trên cao xuống.
Toàn thân Thái Tử co rụt lại đau đớn cực hạn.
Dưới ánh mắt khát máu của Chính Đức Đế, hắn co giật vài cái rồi mất mạng.
Chính Đức Đế khí huyết quay cuồng, người cũng không khống chế được mà ngã về phía sau.
Tống Trì và Thẩm Trác vội vàng xông lên đỡ lấy hắn.
Chính Đức Đế hận vô cùng.
Hắn một tay nuôi lớn nhi tử lại đều là dã chủng của Hàn Hoàng hậu, Hàn thị!
“Trẫm không có việc gì! Tử Uyên, ngươi lập tức mang Cẩm Y Vệ đi hành cung xử tử Hàn thị và toàn bộ bè đảng, không thể để lại bất cứ ai!”
– Thần lĩnh chỉ!
“Thẩm Trác, ngươi nhanh chóng điều khiển Cấm Quân bắt Thái Tử Phi cùng các đồng đảng khác của Thái tử, thà rằng giết nhầm, một người cũng không thể buông tha!”
– Thần tuân chỉ!
Sau khi xác định Chính Đức Đế không có gì đáng ngại, Tống Trì và Thẩm Trác song song cáo lui bước nhanh ra ngoài cung.
Mùa đông giá rét sắp đến.
Hôm nay, những đám mây đen lớn che phủ cả bầu trời, bất cứ lúc nào cũng có thể che khuất cả ánh mặt trời ảm đạm.
Thẩm Trác nhìn về phía trước, gió lạnh thổi đến làm bộ quan phục Cẩm Y Vệ của Tống Trì bay phần phật.
Tống Trì vừa mới hiệp trợ Chính Đức Đế tru sát Thái Tử, khuôn mặt thư sinh tuấn mỹ như ngọc cho dù gặp phải chuyện gì gấp thì trên mặt cũng không thể hiện chút vội vàng nào.
Thẩm Trác vẫn không hiểu, Thái Tử là nhi tử duy nhất của Chính Đức Đế chỉ cần hắn kiên nhẫn chờ thêm vài năm là có thể đăng cơ.
Vì sao lúc này hắn lại tạo phản? Hơn nữa, Chính Đức Đế làm sao biết trước được kế hoạch của Thái Tử mà an bài hắn dẫn người âm thầm mai phục?
Hắn không biết nhưng Tống Trì nhất định biết.
Từ khi Hàn Quốc Cữu chết, Tống Trì chính là người thân cận nhất bên cạnh Chính Đức Đế.
“Tử Uyên, chuyện Thái Tử mưu hại Hoàng Thượng là do đệ phát hiện ra trước phải không?” Cửa cung ở ngay trước mắt, nơi đó có hai con tuấn mã chờ sắn.
Hắn sợ nếu không hỏi nữa chỉ sợ không kịp.
Thẩm Trác đột nhiên túm lấy cổ tay Tống Trì nghiêm mặt hỏi.
Tống Trì xoay người, nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm khắc của Thẩm Trác nở nụ cười: “Chẳng lẽ đại ca đã quên chức quan của đệ là gì sao? Đệ thân ở Cẩm Y Vệ đương nhiên thay Hoàng Thượng nắm giữ tất cả hướng đi của quan dân.”
Thẩm Trác: “Vậy đệ có biết vì sao Thái Tử lại phản không?”
Tống Trì nhìn về phía Đông Cung, vẫn là khuôn mặt tươi cười vân đạm phong khinh kia: “Chuyện này liên quan đến cơ mật Hoàng Gia.
Nếu không được Hoàng Thượng cho phép thứ cho đệ không thể trả lời.”
Thẩm Trác bất đắc dĩ buông tay ra.
Trước kia, Tống Trì ở Hầu phủ hắn cũng đã nhìn không thấu vị biểu đệ này.
Sau đó, Tống Trì dời vào Quận Vương Phủ, hoàn toàn dung nhập vào Cẩm Y Vệ, Thẩm Trác càng không thể nhìn thấu hắn.
“Đúng rồi đại ca, lần này đệ đi hành cung ít nhất cũng phải mất mười ngày mới trở về.
Nếu Kinh Thành xảy ra đại sự gì thì nhờ Đại ca thay đệ chiếu cố cho A Tương.”
Hai người sóng vai đi ra cửa cung, Tống Trì đột nhiên thấp giọng dặn dò.
Thẩm Trác kinh ngạc không biết vì sao hắn lại nói như vậy nhưng hắn vẫn không chút do dự đáp ứng.
Tống Trì liền cười cười với hắn, xoay người lên ngựa đi về phía Cẩm Y Vệ.
Trong ngõ Tứ Tỉnh, Ngu Ninh Sơ hoàn toàn không biết gì về đại sự trong cung.
Nàng ngồi ở trong hoa viên nhỏ ở hậu viện, thảnh thơi lắc lư xích đu.
Đám mây đen vừa rồi che khuất mặt trời lại tản đi, Ngu Ninh Sơ thoải mái nhắm mắt tận hưởng ánh mặt trời ấm áp chiếu xuống.
Bỗng nhiên, trong ngõ nhỏ bên cạnh truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Ngu Ninh Sơ không khỏi nghiêng đầu.
Bức tường sân cao ngăn cách tầm nhìn của nàng.
Bên ngoài tường, Tống Trì liếc mắt nhìn về mấy tòa nhà Ngu Trạch rồi thúc ngựa rời đi.
------oOo------
/130
|