Phùng Viễn Hoa lộ ra vẻ tươi cười, vừa có chút lõi đời so với tuổi mà lại có vài phần giảo hoạt.
- Mẹ, nếu mẹ muốn làm gì đó, con có ý này. Mẹ mang tiền đến tìm thằng nhóc kia, không phải nó bán ngọc bội sao? Nó ra giá bao nhiêu, mình trả cho nó! Đồng thời, lại cho nó thêm một khoản tiền, để nó nhanh quay về nhà nó, đi càng xa càng tốt!
Chỉ cần trong tay nó không có vật kia, làm cách nào nhận thân thích? Ông nội con làm sao nhận nó được? Loại nhóc con nhà quê này, con nghĩ, nếu mẹ bỏ tiền ra, bảo gì nó cũng làm. Hơn nữa, nó cũng không biết sau lưng còn có Phùng gia, còn không dễ lừa gạt sao?
- Vẫn là con ta thông minh!
Trương Lam trước mắt sáng ngời, mặt mày hớn hở.
Phùng Bá Lâm hơi tức giận trừng mắt nhìn con, nhẹ nhàng trách cứ:
- Hai mẹ con các người cũng đừng có làm bậy, để ông cụ biết còn nguy hơn. Hơn nữa, nếu đó thật sự là con của lão Nhị, biết rõ nó là máu mủ của Phùng gia mà còn không nhận nó, cũng quá thiệt thòi cho nó!
- Ba, cho nhiều tiền một chút, đền bù cho nó là được. Mà sau này, nhà chúng ta cũng có thể âm thầm giúp đỡ nó và mẹ nó, như vậy cũng không thiệt thòi gì. Đương nhiên, đó chỉ là đề nghị của con, cụ thể nên làm như thế nào vẫn là do ba và mẹ con quyết định, ha ha!
Nói xong, Phùng Viễn Hoa xoay người bước đi.
Phùng Viễn Hoa không nói thêm điều gì nữa. Thế gọi là điểm vừa trúng thì thôi, kế tiếp, phải trông chờ vào Trương Lam mẹ gã.
Gã xuất thân từ giới thượng lưu “đỏ”, nhà cao cửa rộng, gia đình quyền lực, so với bạn cùng lứa càng chín chắn, tinh ranh hơn về mặt mưu kế ứng biến, đây là kết quả của mưa dầm thấm đất từ nhỏ.
Phùng Viễn Hoa quả thật rất hiểu mẹ mình.
Loại chuyện này, chắc chắn Phùng Bá Lâm sẽ không làm, tuy Phùng Bá Lâm có chút ích kỷ, nhưng ở những vấn đề phải trái phân minh, ông ta sẽ giữ nguyên tắc, chỉ có vợ ông ta là sẽ bất chấp tất cả.
Mà thật ra, chỉ có Trương Lam làm là thích hợp nhất, nếu chẳng may sau này mọi chuyện bại lộ, bị vạch trần trước mặt ông cụ, cùng lắm bà sẽ bị cho là con dâu không hiểu chuyện, cha con Phùng Bá Lâm còn có một con đường sống để đi.
Buổi chiều cùng ngày, Trương Lam đến tìm Bành Viễn Chinh.
Với địa vị con dâu nhà họ Phùng của Trương Lam, khi bà đã biết Bành Viễn Chinh tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa ngành tiếng Trung khóa 91, thì việc tìm ra nhà Vương Bưu, bạn thân của hắn cũng không khó khăn gì lắm.
Đứng dưới lầu nhà Vương Bưu, Bành Viễn Chinh vừa thấy một phụ nữ trung niên phong thái yểu điệu, khí chất không tầm thường đứng cạnh chiếc xe màu đen, trong lòng hắn lập tức xuất hiện một dự cảm không tốt.
Hắn thoáng do dự một chút, rồi đi nhanh tới.
Từ lúc hắn xuất hiện, Trương Lam liền nhìn không rời mắt, đánh giá hắn.
- Xin hỏi, bà là Trương Lam phải không ạ? Tôi là Bành Viễn Chinh, bà tìm tôi?
Bành Viễn Chinh lập tức hỏi, lòng thầm đoán lai lịch của vị khách không mời mà đến này.
- À, Tiểu Bành, tôi nghe giáo sư Phùng nói, cậu có khối ngọc bội muốn bán? Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.
Trương Lam nói xong, liền chủ động mở cửa sau xe hơi, nhiệt tình mời Bành Viễn Chinh lên xe.
Bành Viễn Chinh hơi lùi về phía sau một bước, lắc đầu, lại gật đầu nói:
- Đúng là như vậy, bà có gì muốn nói, xin cứ nói thẳng ra đi.
Trương Lam không ngờ Bành Viễn Chinh không chịu lên xe, miễn cưỡng cười nói:
- Hay chúng ta đi ra ngoài một chút? Tôi muốn mua khối ngọc bội của cậu…
Nói xong, Trương Lam chủ động bước về phía lối ra khỏi khu cư xá, trán Bành Viễn Chinh hiện lên vẻ nghiêm nghị, cũng đi theo.
Trong một tiệm nước giải khát ngoài khu cư xá, đối diện với đường quốc lộ, Bành Viễn Chinh và Trương Lam ngồi đối mặt với nhau, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
“Năm tháng dài dằng dặc, thuở ấy trong thế tiến thoái lưỡng nan, cũng thật khó mà lựa chọn hay từ bỏ. Đã từng vui buồn tan hợp, vì sao vẫn cứ chấp nhất? Đường đời dài đằng đẵng, tìm kiếm, theo đuổi cái gì đây?”
Trong tiệm đang mở bài hát “Khát vọng”, một ca khúc được lưu hành phổ biến khắp nơi từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, tiếng ca mượt mà của nữ ca sĩ ngôi sao khiến không ít khách ngồi trong tiệm say mê lắng nghe.
Nhưng Trương Lam tỏ vẻ hơi chán ghét, nhíu mày, không biết là không thích điệu nhạc này hay là không thích nữ ngôi sao ca nhạc này.
Tuy nhiên bà ta đến đây là để làm chuyện quan trọng, cũng chẳng quan tâm đến chuyện này.
- Tiểu Bành à, chúng ta là người quang minh chính đại, không cần phải rào đón, tôi là người sưu tầm và kinh doanh cổ vật, cậu có miếng ngọc bội kia, còn có giấy chứng nhận nguồn gốc của nó, tôi có thể trả giá cao cho cậu, bất cứ ai khác cũng không thể trả mức giá này đâu!
Trương Lam khẽ mỉm cười, lấy ra một cái va li nhỏ có khóa mật mã, mở ra, bên trong chất đầy những chồng tiền mặt.
- Đây là một trăm ngàn! Có đủ không? Nếu vẫn không đủ, chúng ta có thể thương lượng thêm!
Ánh mắt Bành Viễn Chinh như ngưng tụ lại.
Trong lòng hắn vốn đã xuất hiện một dấu hỏi to đùng, khi nhìn thấy va li đầy tiền này, trong nháy mắt, dấu hỏi liền hóa thành dấu chấm than, hắn gần như có thể kết luận, người đàn bà này nhất định là người của nhà họ Phùng.
Bà ta phải thu mua ngọc bội trong tay mình cùng với giáy chứng nhận, rõ ràng là muốn ngăn trở hắn nhận thân thích với Phùng lão. Ý nghĩ thật sự của chuyện này là gì, hắn còn chưa hiểu hết, nhưng đã nhận ra “mùi” của một âm mưu trong đó.
Bành Viễn Chinh cúi đầu cân nhắc, bộ dạng đó của hắn, theo con mắt của Trương Lam, là đã bị tiền làm động lòng.
Vào đầu những năm 90, một trăm ngàn tệ là một số tiền rất lớn. Trên thực tế, ngay cả Phùng Bá Lâm cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, đây là tiền do Trương Lam mượn tạm của anh trai. Trương Lam không tin, một thằng nhóc nghèo khổ sinh trưởng ở một vùng quê nhỏ như vậy, lại có thể kháng cự được sự hấp dẫn của số tiến lớn đó.
Trương Lam rất tự tin, không ngờ Bành Viễn Chinh chậm rãi ngẩng đầu lên, cho bà một câu trả lời ngoài dự đoán:
- Cô Trương, nhưng cháu đã đồng ý bán cho một người mua rồi, không thể nói mà không giữ lời.
- Tiểu Bành rất thành thật. Cái gì mà nói không giữ lời? Ai ra giá cao hơn thì mình bán chứ! Cô biết đây là bảo vật gia truyền của của gia đình cháu, không muốn để cháu phải chịu thiệt, mới trả giá cao như thế. Cháu cần phải suy nghĩ cho kỹ, bỏ qua rồi sẽ không có cơ hội đâu!
Thời buổi này không phải ai cũng phúc hậu như cô đâu nhé!
Trương Lam ngẩn ra, rồi lại cười, khuyên nhủ.
Bành Viễn Chinh thầm cười lạnh, thầm nghĩ, bà mà phúc hậu ư? Bất kỳ ai cũng còn phúc hậu hơn bà!
Trương Lam thấy không ngờ Bành Viễn Chinh vẫn do dự, cắn răng tiếp tục tăng giá lên:
- Tiểu Bành, thế này nhé, cô thật sự thích miếng ngọc bội này, nếu cháu đồng ý bán ngọc bội và giấy chứng nhận cho cô, cô sẽ tăng thêm cho cháu ba mươi nghìn, là một trăm ba mươi nghìn, được chứ?
Trong mắt Bành Viễn Chinh hiện lên vẻ ngưng trọng.
Hắn thong thả gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Được, cô Trương, cô đã trả giá cao như vậy, nếu cháu vẫn không đồng ý, thì cũng không phải cho lắm.
Trương Lam mừng như điên, vội vàng đứng lên nói:
- Tiểu Bành, cháu cứ chờ cô ở đây, cô lái xe đến ngân hàng rút tiền, chậm nhất nửa giờ sẽ quay lại, chúng ta tiền trao cháo múc, được không?
- Được.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Trương Lam xách chiếc va li của mình lên, vội vã đi ngay. Thật sự là bà phải rút tiền, việc này không thể chậm trễ, chỉ cần mua được món đồ trong tay Bành Viễn Chinh, lại lừa gạt hắn lập tức rời khỏi Thủ đô, việc nhận thân thích lần này với Phùng lão sẽ thất bại ngay.
Nhưng Trương Lam vừa đi khỏi, Bành Viễn Chinh cũng lập tức rời khỏi tiệm giải khát, đón một chiếc ta xi đi mất.
Hắn không quay về nhà Vương Bưu, mà đi thẳng đến một khách sạn nhỏ thuê phòng ở, sau đó tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi cho Vương Bưu, nói mình bận đi làm chút việc, vài ngày sẽ về.
Bành Viễn Chinh nằm ở khách sạn hơn hai tiếng đồng hồ, đến chạng vạng tối mới rời khách sạn, chậm rãi đi dọc theo đường cái vài cây số, mới tìm một buồng điện thoại gọi cho Phùng Thiến Như.
- Ồ, xin chào.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói du dương, ưu nhã của Phùng Thiến Như.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát, rồi khẽ cười nói:
- Chào em, tôi là Bành Viễn Chinh.
- Mẹ, nếu mẹ muốn làm gì đó, con có ý này. Mẹ mang tiền đến tìm thằng nhóc kia, không phải nó bán ngọc bội sao? Nó ra giá bao nhiêu, mình trả cho nó! Đồng thời, lại cho nó thêm một khoản tiền, để nó nhanh quay về nhà nó, đi càng xa càng tốt!
Chỉ cần trong tay nó không có vật kia, làm cách nào nhận thân thích? Ông nội con làm sao nhận nó được? Loại nhóc con nhà quê này, con nghĩ, nếu mẹ bỏ tiền ra, bảo gì nó cũng làm. Hơn nữa, nó cũng không biết sau lưng còn có Phùng gia, còn không dễ lừa gạt sao?
- Vẫn là con ta thông minh!
Trương Lam trước mắt sáng ngời, mặt mày hớn hở.
Phùng Bá Lâm hơi tức giận trừng mắt nhìn con, nhẹ nhàng trách cứ:
- Hai mẹ con các người cũng đừng có làm bậy, để ông cụ biết còn nguy hơn. Hơn nữa, nếu đó thật sự là con của lão Nhị, biết rõ nó là máu mủ của Phùng gia mà còn không nhận nó, cũng quá thiệt thòi cho nó!
- Ba, cho nhiều tiền một chút, đền bù cho nó là được. Mà sau này, nhà chúng ta cũng có thể âm thầm giúp đỡ nó và mẹ nó, như vậy cũng không thiệt thòi gì. Đương nhiên, đó chỉ là đề nghị của con, cụ thể nên làm như thế nào vẫn là do ba và mẹ con quyết định, ha ha!
Nói xong, Phùng Viễn Hoa xoay người bước đi.
Phùng Viễn Hoa không nói thêm điều gì nữa. Thế gọi là điểm vừa trúng thì thôi, kế tiếp, phải trông chờ vào Trương Lam mẹ gã.
Gã xuất thân từ giới thượng lưu “đỏ”, nhà cao cửa rộng, gia đình quyền lực, so với bạn cùng lứa càng chín chắn, tinh ranh hơn về mặt mưu kế ứng biến, đây là kết quả của mưa dầm thấm đất từ nhỏ.
Phùng Viễn Hoa quả thật rất hiểu mẹ mình.
Loại chuyện này, chắc chắn Phùng Bá Lâm sẽ không làm, tuy Phùng Bá Lâm có chút ích kỷ, nhưng ở những vấn đề phải trái phân minh, ông ta sẽ giữ nguyên tắc, chỉ có vợ ông ta là sẽ bất chấp tất cả.
Mà thật ra, chỉ có Trương Lam làm là thích hợp nhất, nếu chẳng may sau này mọi chuyện bại lộ, bị vạch trần trước mặt ông cụ, cùng lắm bà sẽ bị cho là con dâu không hiểu chuyện, cha con Phùng Bá Lâm còn có một con đường sống để đi.
Buổi chiều cùng ngày, Trương Lam đến tìm Bành Viễn Chinh.
Với địa vị con dâu nhà họ Phùng của Trương Lam, khi bà đã biết Bành Viễn Chinh tốt nghiệp Đại học Kinh Hoa ngành tiếng Trung khóa 91, thì việc tìm ra nhà Vương Bưu, bạn thân của hắn cũng không khó khăn gì lắm.
Đứng dưới lầu nhà Vương Bưu, Bành Viễn Chinh vừa thấy một phụ nữ trung niên phong thái yểu điệu, khí chất không tầm thường đứng cạnh chiếc xe màu đen, trong lòng hắn lập tức xuất hiện một dự cảm không tốt.
Hắn thoáng do dự một chút, rồi đi nhanh tới.
Từ lúc hắn xuất hiện, Trương Lam liền nhìn không rời mắt, đánh giá hắn.
- Xin hỏi, bà là Trương Lam phải không ạ? Tôi là Bành Viễn Chinh, bà tìm tôi?
Bành Viễn Chinh lập tức hỏi, lòng thầm đoán lai lịch của vị khách không mời mà đến này.
- À, Tiểu Bành, tôi nghe giáo sư Phùng nói, cậu có khối ngọc bội muốn bán? Đi thôi, chúng ta tìm chỗ nói chuyện.
Trương Lam nói xong, liền chủ động mở cửa sau xe hơi, nhiệt tình mời Bành Viễn Chinh lên xe.
Bành Viễn Chinh hơi lùi về phía sau một bước, lắc đầu, lại gật đầu nói:
- Đúng là như vậy, bà có gì muốn nói, xin cứ nói thẳng ra đi.
Trương Lam không ngờ Bành Viễn Chinh không chịu lên xe, miễn cưỡng cười nói:
- Hay chúng ta đi ra ngoài một chút? Tôi muốn mua khối ngọc bội của cậu…
Nói xong, Trương Lam chủ động bước về phía lối ra khỏi khu cư xá, trán Bành Viễn Chinh hiện lên vẻ nghiêm nghị, cũng đi theo.
Trong một tiệm nước giải khát ngoài khu cư xá, đối diện với đường quốc lộ, Bành Viễn Chinh và Trương Lam ngồi đối mặt với nhau, mỗi người đều mang tâm sự riêng.
“Năm tháng dài dằng dặc, thuở ấy trong thế tiến thoái lưỡng nan, cũng thật khó mà lựa chọn hay từ bỏ. Đã từng vui buồn tan hợp, vì sao vẫn cứ chấp nhất? Đường đời dài đằng đẵng, tìm kiếm, theo đuổi cái gì đây?”
Trong tiệm đang mở bài hát “Khát vọng”, một ca khúc được lưu hành phổ biến khắp nơi từ cuối năm ngoái đến đầu năm nay, tiếng ca mượt mà của nữ ca sĩ ngôi sao khiến không ít khách ngồi trong tiệm say mê lắng nghe.
Nhưng Trương Lam tỏ vẻ hơi chán ghét, nhíu mày, không biết là không thích điệu nhạc này hay là không thích nữ ngôi sao ca nhạc này.
Tuy nhiên bà ta đến đây là để làm chuyện quan trọng, cũng chẳng quan tâm đến chuyện này.
- Tiểu Bành à, chúng ta là người quang minh chính đại, không cần phải rào đón, tôi là người sưu tầm và kinh doanh cổ vật, cậu có miếng ngọc bội kia, còn có giấy chứng nhận nguồn gốc của nó, tôi có thể trả giá cao cho cậu, bất cứ ai khác cũng không thể trả mức giá này đâu!
Trương Lam khẽ mỉm cười, lấy ra một cái va li nhỏ có khóa mật mã, mở ra, bên trong chất đầy những chồng tiền mặt.
- Đây là một trăm ngàn! Có đủ không? Nếu vẫn không đủ, chúng ta có thể thương lượng thêm!
Ánh mắt Bành Viễn Chinh như ngưng tụ lại.
Trong lòng hắn vốn đã xuất hiện một dấu hỏi to đùng, khi nhìn thấy va li đầy tiền này, trong nháy mắt, dấu hỏi liền hóa thành dấu chấm than, hắn gần như có thể kết luận, người đàn bà này nhất định là người của nhà họ Phùng.
Bà ta phải thu mua ngọc bội trong tay mình cùng với giáy chứng nhận, rõ ràng là muốn ngăn trở hắn nhận thân thích với Phùng lão. Ý nghĩ thật sự của chuyện này là gì, hắn còn chưa hiểu hết, nhưng đã nhận ra “mùi” của một âm mưu trong đó.
Bành Viễn Chinh cúi đầu cân nhắc, bộ dạng đó của hắn, theo con mắt của Trương Lam, là đã bị tiền làm động lòng.
Vào đầu những năm 90, một trăm ngàn tệ là một số tiền rất lớn. Trên thực tế, ngay cả Phùng Bá Lâm cũng không có nhiều tiền mặt như vậy, đây là tiền do Trương Lam mượn tạm của anh trai. Trương Lam không tin, một thằng nhóc nghèo khổ sinh trưởng ở một vùng quê nhỏ như vậy, lại có thể kháng cự được sự hấp dẫn của số tiến lớn đó.
Trương Lam rất tự tin, không ngờ Bành Viễn Chinh chậm rãi ngẩng đầu lên, cho bà một câu trả lời ngoài dự đoán:
- Cô Trương, nhưng cháu đã đồng ý bán cho một người mua rồi, không thể nói mà không giữ lời.
- Tiểu Bành rất thành thật. Cái gì mà nói không giữ lời? Ai ra giá cao hơn thì mình bán chứ! Cô biết đây là bảo vật gia truyền của của gia đình cháu, không muốn để cháu phải chịu thiệt, mới trả giá cao như thế. Cháu cần phải suy nghĩ cho kỹ, bỏ qua rồi sẽ không có cơ hội đâu!
Thời buổi này không phải ai cũng phúc hậu như cô đâu nhé!
Trương Lam ngẩn ra, rồi lại cười, khuyên nhủ.
Bành Viễn Chinh thầm cười lạnh, thầm nghĩ, bà mà phúc hậu ư? Bất kỳ ai cũng còn phúc hậu hơn bà!
Trương Lam thấy không ngờ Bành Viễn Chinh vẫn do dự, cắn răng tiếp tục tăng giá lên:
- Tiểu Bành, thế này nhé, cô thật sự thích miếng ngọc bội này, nếu cháu đồng ý bán ngọc bội và giấy chứng nhận cho cô, cô sẽ tăng thêm cho cháu ba mươi nghìn, là một trăm ba mươi nghìn, được chứ?
Trong mắt Bành Viễn Chinh hiện lên vẻ ngưng trọng.
Hắn thong thả gật gật đầu, nhẹ nhàng nói:
- Được, cô Trương, cô đã trả giá cao như vậy, nếu cháu vẫn không đồng ý, thì cũng không phải cho lắm.
Trương Lam mừng như điên, vội vàng đứng lên nói:
- Tiểu Bành, cháu cứ chờ cô ở đây, cô lái xe đến ngân hàng rút tiền, chậm nhất nửa giờ sẽ quay lại, chúng ta tiền trao cháo múc, được không?
- Được.
Bành Viễn Chinh mỉm cười.
Trương Lam xách chiếc va li của mình lên, vội vã đi ngay. Thật sự là bà phải rút tiền, việc này không thể chậm trễ, chỉ cần mua được món đồ trong tay Bành Viễn Chinh, lại lừa gạt hắn lập tức rời khỏi Thủ đô, việc nhận thân thích lần này với Phùng lão sẽ thất bại ngay.
Nhưng Trương Lam vừa đi khỏi, Bành Viễn Chinh cũng lập tức rời khỏi tiệm giải khát, đón một chiếc ta xi đi mất.
Hắn không quay về nhà Vương Bưu, mà đi thẳng đến một khách sạn nhỏ thuê phòng ở, sau đó tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi cho Vương Bưu, nói mình bận đi làm chút việc, vài ngày sẽ về.
Bành Viễn Chinh nằm ở khách sạn hơn hai tiếng đồng hồ, đến chạng vạng tối mới rời khách sạn, chậm rãi đi dọc theo đường cái vài cây số, mới tìm một buồng điện thoại gọi cho Phùng Thiến Như.
- Ồ, xin chào.
Trong điện thoại truyền ra giọng nói du dương, ưu nhã của Phùng Thiến Như.
Bành Viễn Chinh im lặng một lát, rồi khẽ cười nói:
- Chào em, tôi là Bành Viễn Chinh.
/660
|