Cao Quan

Chương 197: Khác thường

/660


Âu Dương Húc Hoành nhẹ nhàng hỏi chuyện của thị trấn Vân Thủy. Chu Tích Thuấn nói là buổi chiều trước khi tan làm mới có câu trả lời. Thật ra đây chỉ là một lời nói kiêu ngạo. Ông ta được phân công quản lý phòng Xây dựng xã thị trấn, phê duyệt hạng mục lớn ở xã thị trấn, là công việc của ông ta. Chỉ cần ông ta gọi một cú điện thoại đến phòng Xây dựng xã thị trấn, lập tức không quá nửa giờ hạng mục này sẽ được phê duyệt ngay.

Nhưng ông ta cho dù là đồng ý làm, cũng không có thể làm được nhanh như vậy.

Nhưng ông ta sau khi được Âu Dương Húc Hoành tặng cho một phần quà thì cao hứng ngay, lập tức thúc giục sự việc. Chu Tích Thuấn là Phó giám đốc sở Xây dựng đã rất nhiều năm. Ông ta muốn chuyển đổi công việc. Đối với cấp bậc cán bộ như ông mà nói, chỉ chuyển đến địa phương hoặc là những nghành khác, thì mới có thể có cơ hội lên chức. Nếu không, ông ta cũng chỉ có thể ở Sở Xây dựng ăn rồi ngồi chờ chết.

Nhưng cán bộ cấp Phó giám đốc sở, muốn chuyển đổi sao có thể dễ dàng như vậy. Bởi vì ông ta muốn đi tìm lão lãnh đạo, vừa lúc đó, Âu Dương Húc Hoành lại tiết lộ nơi lãnh đạo cuối tuần nghỉ phép, tương đương với việc tặng cho ông một cơ hội cùng lãnh đạo một mình gia tăng tình cảm, ông ta làm sao có thể không thích?

Kể từ đó, Âu Dương Húc Hoành không những không nợ ông ta ân tình gì, ngược lại ông ta còn cảm thấy mắc nợ Âu Dương Húc Hoành.

Dĩ nhiên, Âu Dương Húc Hoành sở dĩ chịu tiết lộ hướng đi của lãnh đạo, chủ yếu là bởi vì Chu Tích Thuấn là cấp dưỡi cũ của lãnh đạo, bình thời hay lui tới. Tối thiểu, lãnh đạo sẽ không ghét cùng Chu Tích Thuấn vô tình gặp gỡ.

Trưởng phòng phòng Xây dựng xã, thị trấn đi họp ở thủ đô, công việc ở nhà do Phó trưởng phòng Hổ Cách, vốn chính là tâm phúc của Chu Tích Thuấn quản lý. Chu Tích Thuấn một cú điện thoại gọi qua, y liền lập tức từ một đống tài liệu trình báo tìm ra tại liệu của thị trấn Vân Thủy, đơn giản ký tên cho ý kiến, đóng thêm con dấu của Phòng Xây dựng xã thị trấn, lúc này mới đưa trở lại phòng làm việc của Chu Tích Thuấn.

Chu Tích Thuấn nhìn lướt qua tài liệu, gật đầu cười nói:

- Tiểu Hổ, đây là chuyện mà Âu Dương Húc Hoành bên văn phòng nhờ tôi làm giúp. Như vậy đi, cậu đi gọi điện thoại cho Âu Dương Húc Hoành, bảo anh ta tới đây cầm về. Hoặc là, cậu phái người mang qua cho anh ta.

- Cùng người bên cạnh lãnh đạo làm tốt quan hệ, đối với cậu cũng không có gì xấu.

Hổ Cách kính cẩn gật đầu xác nhận, rồi lập tức rời khỏi phòng làm việc của Chu Tích Thuấn, trước gọi điện thoại cho Âu Dương Húc Hoành, hàn huyên khách sáo cả nửa ngày, sau đó mới phái người đem thủ tục đã được phê duyệt của thị trấn Vân Thủy cho Âu Dương Húc Hoành.

Âu Dương Húc Hoành cầm lấy thủ tục, lúc này dù bận vẫn ung dung gọi điện thoại cho bà xã của mình Lãnh Lệ Lệ. Lãnh Lệ Lệ biết Lý Tuyết Yến cùng Bành Viễn Chinh đang lo lắng chờ đợi tin tức, liền lập tức gọi điện thoại cho Lý Tuyết Yến. Nhưng liên tiếp gọi nhiều lần, cũng không có người bắt, lại bắt đầu gọi tiếp điện thoại di động.

Nhưng gọi đi gọi lại điện thoại cũng không thấy ai nghe, liền không khỏi có chút buồn bực.

Suy nghĩ một chút, Lãnh Lệ Lệ lật quyển số điện thoại của mình, từ phía trên tìm ra số máy nhắn tin của Bành Viễn Chinh, liền gọi cho hắn.

Đầu dây bên kia, Bành Viễn Chinh đang chủ trì buổi liên hoan bộ máy thành viên của UBND thị trấn Vân Thủy từ trưa đến giờ. Khó có được không khí vui vẻ như vậy, Bành Viễn Chinh cũng chưa tuyên bố kết thúc, vừa uống vừa nói chuyện, không nhận ra đã là xế chiều ba bốn giờ.

Mặc dù nhân viên phục vụ khách sạn phải tan làm, nhưng Bành Viễn Chinh giữ thẻ khách VIP, giám đốc bộ phận ẩm thực phải an bài hai nhân viên đặc biệt phục vụ. Nói cách khác, toàn bộ nhà hàng khách sạn Tân An, cũng chỉ còn lại một bàn của đám người Bành Viễn Chinh.

Tiếng máy nhắn tin điện thoại vang lên. Bành Viễn Chinh cúi đầu nhìn một chút, thấy là một số điện thoại lạ nhưng đến từ tỉnh, trong lòng chấn động, lập tức ý thức được là Lãnh Lệ Lệ gọi đến.

Hắn cúi đầu hướng bên cạnh Lý Tuyết Yến nhỏ giọng nói:

- Tuyết Yến, có một số điện thoại từ tỉnh gọi đến, tôi nghĩ có phải hay không là Lãnh Lệ Lệ? Cô đi gọi điện cho cô ấy đi. Có lẽ là vấn đề thủ tục của chúng ta đã được giải quyết.

Bởi vì có uống chút rượu, Bành Viễn Chinh tất nhiên không còn tỉnh táo. Hắn vô ý thức nghiêng đầu nhích tới gần, cơ hồ là dán sát bên tai Lý Tuyết Yến để nói, hơi thở nhè nhẹ khiến cho Lý Tuyết Yến giống như cả người bị điện giật khác thường, khuôn mặt ửng đỏ, không kìm nổi cúi đầu xuống.

Bành Viễn Chinh không có ý thức đến sự khác thường của Lý Tuyết Yến, cho là cô không có nghe thấy lời của mình, đỉnh đạc kéo cánh tay của cô, lại nói:

- Cô đi gọi điện thoại cho Lãnh Lệ Lệ đi.

- Biết rồi!

Lý Tuyết Yến mặt ửng đỏ, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh một cái, sau đó mượn động tác đứng dậy để che dấu sự lúng túng của mình, xoay người bỏ đi gọi điện thoại.

Lý Tuyết Yến dùng điện thoại tại đại sảnh để gọi, kết quả người trong đại sảnh đã tan làm. Bởi vì tìm không được người, cô cũng chỉ có thể ra khỏi khách sạn đi đến buồng điện thoại công cộng đối diện để gọi điện thoại.

- Xin hỏi là ai vậy?

Đầu dây bên kia truyền đến chính là thanh âm quen thuộc của Lãnh Lệ Lệ. .

Lý Tuyết Yến cười hì hì nói:

- Lệ Lệ, tôi là Tuyết Yến Có phải cô gọi điện thoại cho Bành Viễn Chinh hay không?

- Nói nhảm! Tôi điện thoại cho cô nhưng không ai nghe, gọi mãi cũng không thấy ai. Cô rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy?

Lãnh Lệ Lệ oán trách nói.

- Bộ máy thành viên chúng tôi ra ngoài liên hoan, kết quả tất cả mọi người rất tận hứng, vẫn chưa tan cuộc. Tôi để quên điện thoại trong phòng làm việc. Sao, thủ tục của chúng tôi đã được phê duyệt?

- Ừ, Âu Dương đi tìm Phó giám đốc Sở Xây dựng Chu Tích Thuấn, thật vất vả cùng người ta kết nối. Phó giám đốc Chu tự mình an bài phê duyệt. Thủ tục bây giờ nằm trong tay Âu Dương. Mọi người tranh thủ thời gian, phái người tới lấy đi.

- Ồ, thật sự là quá tốt! Lệ Lệ, hôn cô một cái!

Lý Tuyết Yến hưng phấn mà hướng về phía ống nghe hôn một cái. Lãnh Lệ Lệ đầu dây bên kia cười nói:

- Hôn cái gì mà hôn? Khi nào trở lại tỉnh thì mời tôi ăn cơm là được rồi. Đúng rồi, tôi còn phải thúc dục cô. Cô phải nắm chặt chuyện chung thân đại sự của mình. Cô cũng hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi rồi, nếu không nắm chặt, chẳng lẽ muốn trở thành bà ế sao?

- Tôi thấy Bành Viễn Chinh kia rất tốt. Tương lai tiền đồ nhất định không thua gì Âu Dương nhà tôi. Bà chị à, tôi nói cho cô biết, bây giờ rất khó tìm người đàn ông tốt, cô nếu bỏ lỡ thì hối hận cả đời đấy!

Lý Tuyết Yến xấu hổ nhưng chợt trong lòng lại có chút ít mơ hồ khó tả. Cô đương nhiên là không muốn bỏ qua Bành Viễn Chinh, nhưng vấn đề mấu chốt cũng không ở trên người cô. Người ta tựa hồ đối với cô không có chút tình yêu nam nữ nào, chỉ có tình đồng nghiệp. Cô thử dò xét qua một lần, còn có thể nói cái gì nữa?

Lý Tuyết Yến một trận im lặng, rồi chợt sâu kín thở dài nói:

- Lệ Lệ, đừng nói nữa, cô không hiểu đâu. Được rồi, tôi sáng mai sẽ phái người đến lấy thủ tục phê duyệt. Cô đừng nói nữa, tôi cúp máy đây!

Lý Tuyết Yến cúp điện thoại, đang muốn rời đi, đột nhiên nghe được cách đó không xa có người hô một tiếng nói:

- Phó bí thư Lý?

Lý Tuyết Yến ngẩng đầu nhìn lên, thấy ông chủ tập đoàn Tín Kiệt Hoàng Đại Long đứng ở nơi đó, mỉm cười phất tay về phía cô, mà bên cạnh y, còn có một chàng thanh niên khí chất tao nhã, hẳn là nhỏ hơn Hoàng Đại Long một hai tuổi, lớn hơn Bành Viễn Chinh hai ba tuổi.

Lý Tuyết Yến lấy lại bình tĩnh, cười đi tới nói:

- Hoàng tổng? Anh đây là?

- Ồ, tôi cùng bạn đến núi chơi, khi trở về chuẩn bị tới khách sạn Tân An ăn một bữa cơm. Phó bí thư Lý có rảnh không, cùng nhau đi nhé? Còn vị này là Tống Quả Tống giáo sư, học giả khoa lịch sử trường đại học Giang Bắc. Tống Quả, vị này là Phó bí thư Lý Lý Tuyết Yến công tác tại thị trấn Vân Thủy chung với Viễn Chinh đấy.

Hoàng Đại Long cười giới thiệu.

Vốn Tống Quả vẻ mặt còn có chút lạnh nhạt, nhưng vừa nghe đến cái tên Bành Viễn Chinh, lại chú ý tới Hoàng Đại Long nháy mắt ra hiệu, không khỏi trên mặt nở nụ cười, đưa tay ra:

“ - Xin chào Phó bí thư Lý, Tống Quả tôi chẳng phải là giáo sư, mà là phó giáo sư.

Tống Quả người này trời sinh ưu nhã, khí chất học giả trên người khó có thể dùng lời nói mà hình dung được. Chẳng qua là so sánh với Bành Viễn Chinh thì thiếu vài phần cương nghị và khí phách hơn.

Hoàng Đại Long lần trước bị Bành Viễn Chinh mang đến buổi họp mặt bạn bè của Lý Tuyết .Nếu như không phải phát hiện Lý Tuyết Yến đối với Bành Viễn Chinh có ý tứ đặc biệt, y cũng chưa chắc có thể nhớ được Lý Tuyết Yến người này.

Lý Tuyết Yến cũng đưa tay nắm chặt tay Tống Quả nhẹ nhàng cười nói:

- Cám ơn Hoàng tổng, tuy nhiên bộ máy thành viên của thị trấn chúng tôi hôm nay ở khách sạn Tân An liên hoan, mọi người uống cũng nhiều, bây giờ vẫn còn chưa giải tán.

Tống Quả ngẩn ra, rồi, chợt vui vẻ nói:

- Viễn Chinh có ở đây không?

Lý Tuyết Yến vâng một tiếng:

- Chủ tịch thị trấn Bành cũng có mặt.

Hoàng Đại Long cười lên ha hả:

- Đi thôi, Tống Quả, chúng ta đi gọi Bành Viễn Chinh, vừa lúc ba người tiếp cận một bàn!

Lý Tuyết Yến trở lại, phía sau đi theo hai chàng thanh niên. Một người cao lớn khôi ngô, quần áo gọn gàng, đeo nhẫn vàng đầy tay, vừa nhìn thì biết là nhà giàu mới nổi; mà người còn lại thì phong độ, dáng vẻ thư sinh mười phần.

Mọi người ngẩn ra. Bành Viễn Chinh ngẩng đầu, thấy không ngờ là Tống Quả cùng Hoàng Đại Long thì giật mình kinh hãi.

Lý Tuyết Yến đi tới còn chưa kịp nói gì, Hoàng Đại Long liền ôm quyền cười ha ha:

- Các vị lãnh đạo thị trấn Vân Thủy, tôi xin tự giới thiệu, tôi tên Hoàng Đại Long, Tổng giám đốc tập đoàn Tín Kiệt. Còn vị này là Tống Quả, Phó giáo sư đại học Giang Bắc.

- Chúng tôi là bạn với Viễn Chinh, là bạn bè rất thân.

- Viễn Chinh, chúng tôi vừa lúc cũng tới đây dùng cơm, tình cờ gặp được Phó bí thư Lý. Hắc hắc, các người đây là cơm trưa hay là cơm tối vậy?

Hoàng Đại Long bật cười ha hả, không khách khí bước tới.

Đám người Quý Kiến Quốc lấy làm kinh hãi. Bọn họ mặc dù không nhận ra Hoàng Đại Long nhưng xí nghiệp Tín Kiệt thì ai cũng biết.

Bành Viễn Chinh nhẹ nhàng cười một tiếng, đứng dậy vỗ cánh tay Hoàng Đại Long, lại cùng Tống Quả bắt tay:

- Làm sao mà gặp được hai anh vậy? Thôi đi, nếu đã tới đây thì cùng nhau uống một chút!

- Nhân viên phuc vụ đâu, mang thêm hai cái ghế.

Lý Tân Hoa nhận ra được Hoàng Đại Long, vội vàng đứng dậy tiếp nhận ghế ngồi từ tay nhân viên phục vụ. Nữ nhân viên phục vụ vẻ mặt “ Buồn bực “ và phiền não. Cái bàn này uống từ giữa trưa đến bây giờ, nhìn bộ dạng, muốn buổi tối tiếp tục đây.

Hoàng Đại Long rất không khách khí ngồi xuống, thuận tiện cũng kéo Tống Quả ngồi xuống luôn.

Nếu như không phải có Bành Viễn Chinh ở đây, lấy tính tình và sự thanh cao của Tống Quả, chắc chắn sẽ không tham dự loại tiệc liên hoan như thế này.


/660

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status