Bành Viễn Chinh thấy bộ dáng cô như vậy, biết là cô không muốn người khác thấy mình cùng ăn cơm với hắn.
Dù là một phụ nữ độc thân, một Bí thư Quận ủy, hay một người sắp trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, tâm trạng của cô là có thể hiểu được.
Bành Viễn Chinh biết vậy, cũng không vạch rõ chân tướng, chỉ cười nói:
- Bí thư Tần, tôi đã đặt chỗ rồi.
- Tốt.
Tần Phượng gật đầu.
Đầu những năm 90, hừng hực khí thế cải cách và mở cửa, trong bối cảnh các giá trị và tập quán tiêu dùng Tây phương như ong vỡ tổ ùa vào trong nước, rượu vang đỏ và cơm Tây trở thành thứ được giai cấp tiểu tư sản thành thị thích nhất. Đương nhiên còn có ca hát khiêu vũ và các điểm ăn chơi trụy lạc. Mặc dù thành phố Tân An là một thành thị cấp ba, các quán cơm Tây, cà phê và vũ trường vẫn mọc lên như nấm.
Trong nhà hàng đã kín chỗ, trên cơ bản đều là các đôi tình nhân ngồi bán cách ly.
Tần Phượng tới bàn Bành Viễn Chinh đặt, vừa định ngồi xuống, đột nhiên nhướng mày, hơi do dự.
Chỗ ngồi này, âm nhạc này, phong cách này, từ đầu đến cuối đều toát ra không khí hẹn hò của tình nhân, bản thân mình là một cán bộ lãnh đạo cùng cấp dưới ăn cơm, trong trường hợp thế này, chưa nói đến xấu hổ hay không xấu hổ, một khi có người bắt gặp, thì thật sự khó mà giải thích được.
Tần Phượng bực mình, trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, nghĩ là hắn cố tình chọn chỗ này.
Bành Viễn Chinh nhún vai, cười khổ nói:
- Bí thư Tần, tôi cũng lần đầu đến nhà hàng này ăn cơm. Ha ha, dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm, thôi kệ đi?
Tần Phượng hơi do dự, cau mày nhưng vẫn ngồi xuống, ít nhiều có vẻ không được tự nhiên.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, vẫy tay về phía một nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen, rồi ngồi đối diện với Tần Phượng.
- Xin hỏi quý khách gọi món gì ạ?
Nữ nhân viên phục vụ chừng mười tám tuổi, dáng điệu thanh tú, lộ vẻ thuần hậu. Xem ra cô ta mới từ nông thôn ra thành phố làm công, trên người còn đọng lại vẻ chất phác, nói tiếng phổ thông cũng không được chuẩn lắm.
Bành Viễn Chinh cười, vừa định nói gì đó, chợt nghe cô phục vụ chủ động giới thiệu:
- Thưa quý khách, nhà hàng chúng tôi có suất ăn dành cho những đôi tình nhân, giá cả phải chăng, miễn phí hay ly cà phê, hay là mang cho hai vị hai suất?
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, phất tay:
- Được, mang ra hai suất, thêm một chai rượu vang nữa.
Mặt Tần Phượng đỏ bừng, đợi cô nhân viên đi khỏi, mới hạ giọng nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu có chuyện nói mau, lát nữa tôi còn có việc.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Bí thư Tần, tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của lãnh đạo.
- Tôi không tiện nhúng tay vào công tác kinh tế của quận. Hôm nay tôi đã nói chuyện với Cố Khải Minh, hắn không nhượng bộ. Tôi thấy hay là cậu nên đi gặp lãnh đạo thành phố, không phải cậu có quan hệ khá chặt chẽ với Tống Bính Nam đấy sao, nhờ lãnh đạo thành phố ra mặt giúp cậu liên hệ với tập đoàn dệt Phong Thái. Dù nói như thế nào, hai bên phải ngồi xuống nói chuyện, mới biết có khả năng hợp tác hay không.
Rõ ràng Tần Phượng không muốn ngồi đây nói chuyện dây dưa với Bành Viễn Chinh, liền chủ động đi thẳng vào vấn đề chính. Khi nói chuyện công, sự xấu hổ trong lòng cô cũng dần dần giảm di.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:
- Bí thư Tần, lãnh đạo thành phố trực tiếp nhúng tay vào có tốt không? Chúng ta công tác ở quận, chẳng lẽ nhờ lãnh đạo quận ra mặt nói giúp cũng khó như vậy?
- Vậy cậu nói sao bây giờ? Cố Khải Minh không phối hợp, tôi phải mặc kệ Cố Khải Minh, làm cầu nối giúp cho các cậu? Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người nói xấu sau lưng!
Tần Phượng trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Cậu có quan hệ này, vì sao không cần?
Khi nói chuyện, cô cảm thấy hơi nóng, liền cởi áo khoác ra, lộ ra chiếc áo lông cừu màu trắng sữa, cổ áo trễ thấp, bộ ngực no đủ căng tròn cùng với một mảng lớn da thịt tuyết trắng, đập vào mắt Bành Viễn Chinh, theo bản năng, hắn nhìn lướt qua, luống cuống, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Bỏ đi cái áo khoác màu đen, dường như đã lột bỏ lớp vỏ uy nghiêm của một cán bộ lãnh đạo Quận ủy, hoàn toàn phô bày vẻ gợi cảm đầy hấp dẫn và nét quyến rũ chín muồi, Bành Viễn Chinh không thể không thừa nhận, Tần Phượng là phụ nữ rất hấp dẫn, ở độ tuổi này, cô như một quả đào chín mọng, hương thơm ngào ngạt, rung động lòng người.
Tiếng nhạc du dương trầm bổng dường như luyến lưu, quấn quít, đèn tường lấp lánh, rọi lên nửa thân trên mượt mà thon thả của Tần Phượng một vầng sáng vàng nhạt, mà khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù không cố tình, cũng phát ra một làn ánh sáng mê hoặc lòng người. Bành Viễn Chinh thở phào một cái, đáy lòng không kìm nổi chợt nhớ tới hai câu thơ: “Yêu hoa xin kíp bẻ hoa, kẻo khi hoa rụng xót xa muộn màng!” (1), mà lòng đầy cảm khái, cảm xúc có chút khác thường.
ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa yêu thích mà lại pha lẫn một chút mê đắm của Bành Viễn Chinh, khiến Tần Phượng đầu tiên là ngỡ ngàng, rồi lại hết sức ngượng ngùng.
Tần Phượng húng hắng ho khan, ngồi thẳng lên. Không ngờ động tác đó càng làm ngực cô rung lên, tạo thành những “đợt sóng” nhấp nhô tiêu hồn, càng hiển lộ phong tư xinh đẹp diễm lệ động lòng người, mà điệu bộ ra vẻ nghiêm túc lại vô hình trung bị dáng vẻ “phong tình” lấn át.
Bành Viễn Chinh chợt xoay người đi, cố gắng đè nén những tạp niệm đang “chộn rộn” ngóc đầu lên trong tâm tưởng.
Tần Phượng cũng hơi xấu hổ, quay đầu nhìn về phía vách tường được trang trí theo lối tả thực của phương Tây, và bên hông của chiếc đèn tường cổ điển mang phong cách châu âu.
Bành Viễn Chinh cố gắng điều hòa tâm tư của mình, có phần lặng lẽ. Hắn không biết rốt cuộc mình bị làm sao vậy, khi đối mặt với Tần Phượng, trong lòng không hề có một chút cảm giác kính sợ, cho dù hắn ngàn vạn lần tự nhắc nhở mình, Tần Phượng là lãnh đạo chủ chốt của Quận ủy, nhưng không hiểu sao vẫn không kìm lòng được, thái độ lại càng buông lỏng, phô bày ra sự phóng túng bất ngờ vẫn ẩn chứa đâu đó trong tính cách của hắn.
Thậm chí hắn còn có một cảm giác kích động khó thể nói nên lời, đến nỗi chỉ muốn ôm chặt người phụ nữ xinh đẹp như quả đào chín mọng này vào lòng, mà vuốt ve, mà hung hăng xoa nắn, mà lột bỏ đi lớp vỏ ngoài uy nghiêm đang bao phủ một trái tim muộn phiền và khao khát (sic!)
Bành Viễn Chinh không khỏi toát mồ hôi, hắn không rõ từ lúc nào, mình trở nên vô sỉ và tà ác như vậy, ý niệm không đứng đắn này khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không khí hết sức mập mờ, nặng nề và khác thường.
Tần Phượng bứt rứt như ngồi như trên đống lửa, mặt hết đỏ bừng lên lại dịu xuống, rồi lại đỏ bừng lên, cảm thấy hết sức căng thẳng, sự xấu hổ không biết đã tiêu tan từ lúc nào, thay vào đó là cảm giác ngột ngạt không thể nói thành lời.
- Thưa anh chị, cơm của hai anh chị đây, xin mời thong thả dùng.
Nưa nhân viên phục vụ động tác mềm mại, nhẹ nhàng, đặt hai phần cơm lên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, gượng cười nói:
- Ăn đi, không biết có hợp khẩu vị của cô không?
Tần Phượng im lặng cúi đầu ăn, động tác vẫn hết sức tao nhã. Chỉ có điều so với Phùng Thiến Như, sự tao nhã của cô khó tránh khỏi pha lẫn một chút điệu bộ và sắc thái biểu diễn. Có lẽ, từ khi cô bắt đầu trở thành cán bộ lãnh đạo, cô cũng đã bắt đầu “tập luyện” diễn xuất như thế này, trải qua vô số lần mà hình thành nên phong thái riêng.
Hai người đều lúng túng, đều vùi đầu mà ăn, chỉ có điều một lát sau, Bành Viễn Chinh mới sực nhớ, hôm nay hắn mời Tần Phượng ăn cơm không phải là mục đích chính, liền cười khổ ngẩng lên nhìn Tần Phượng, mở miệng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:
- Bí thư Tần, nếu công khai đứng ra làm cầu nối khó khăn như vậy, thì xin cô giúp tôi hẹn ông chủ tập đoàn dệt Phong Thái, Trịnh Phong Thái ăn bữa cơm đi, được không?
- Không được!
Lúc này Tần Phượng càng dứt khoát, liền thẳng thừng từ chối.
Bành Viễn Chinh cau mày, hắn cảm thấy thái độ của Tần Phượng rất kỳ lạ. Nếu cô đã đồng ý và có cùng quan điểm với mình, vậy thì cô ra mặt giới thiệu thị trấn Vân Thủy cũng không có gì là thái quá. Cái gọi là Bí thư Quận ủy không nên nhúng tay vào công tác kinh tế, thật ra chỉ là danh nghĩa. Chuyện Bí thư Quận ủy không nên nhúng tay vào có rất nhiều, nhưng đâu phải cô chưa từng nhúng tay vào?
Không khí lại nặng nề. Bành Viễn Chinh im lặng nhìn Tần Phượng, đột nhiên “hung tợn” rắc lên tảng thịt bò bíp – tếch của mình một đống tiêu và bột cà ri.
Tần Phượng nhíu mày, ngước nhìn hắn:
- Cạu điên rồi, làm cái gì vậy?
- Thích.
Bành Viễn Chinh dùng nĩa xiên một miếng nhét vào trong miệng, nhai nuốt một cách khoa trương.
Đúng lúc này, đột nhiên Tần Phượng đỏ mặt lên, vội quay đầu nghiêng người, cúi thấp người xuống.
Một khe rãnh sâu hút giữa hai bờ tuyết trắng như ẩn như hiện trước mắt Bành Viễn Chinh, hắn kinh ngạc buông chiếc nĩa xuống, phát hiện một cặp nam nữ đi tới, tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, tay khoác tay, dáng vẻ thân mật, hẳn là vợ chồng.
Cách ăn mặc, cử chỉ thong dong của hai người này, vừa nhìn đã nhận ra là thuộc tầng lớp giàu có.
Dung mạo người phụ nữ tuy bình thường, nhưng khí chất khá cao quý. Trong thoáng chốc Bành Viễn Chinh quay đầu lại chăm chú nhìn, vừa đúng lúc người phụ nữ kia cũng nhìn qua, ánh mắt hai người gặp nhau, cô ta thản nhiên nhếch môi, bất chợt ánh mắt đờ ra, dừng chân nhìn bên cạnh Bành Viễn Chinh, hơi lưỡng lự kêu lên một tiếng:
- Chị họ!
Bành Viễn Chinh cảm thấy rất rõ ràng hai đầu vai của Tần Phượng run lên rất khẽ. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đứng dậy nhìn cô gái kia, miễn cưỡng cười:
- Anh tử, tiểu Lưu, sao hai người cũng đến đây?
Cô gái được gọi “Anh tử” hơi giật mình, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt đột nhiên trở nên hết sức phấn khích.
Tiểu Lưu, chồng của “Anh tử" cũng nhìn Bành Viễn Chinh một cách khác thường.
Tần Phượng đỏ mặt.
Lát sau, “Anh tử” mới mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Chị, đây là bạn chị hả?
Không đợi Tần Phượng trả lời hoặc vì không muốn Tần Phượng xấu hổ vì phải giải thích, cô cười khanh khách, đưa tay về phia Bành Viễn Chinh:
- Trịnh Anh Nam, xin hỏi anh tên gì?
- Xin chào, tôi là Bành Viễn Chinh.
Người ta chủ động chào hỏi, Bành Viễn Chinh không thể thất lễ, đành phải mỉm cười, đứng dậy bắt tay Trịnh Anh Nam.
Trịnh Anh Nam nắm tay Bành Viễn Chinh, trong đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng khác lạ.
(1) Đây là hai câu trong bài Kim lũ y (Tên một điệu nhạc cổ) của Đỗ Thu Nương, một phụ nữ có tài ca múa và làm thơ thời Đường, không rõ ngày sinh ngày mất, bà được Đường Hiến Tông (778 – 820) phong làm Thu Phi.
Kim lũ y
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì
Hoa khai kham chiết, trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
Dịch Nghĩa:
áo kim tuyến
Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng
Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu
Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay
Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không
(Tạm dịch)
áo vàng chàng chớ tiếc chi,
Xin chàng hãy tiếc xuân thì chóng qua
Yêu hoa xin kíp bẻ hoa,
Kẻo khi hoa rụng xót xa muộn màng!
Dù là một phụ nữ độc thân, một Bí thư Quận ủy, hay một người sắp trở thành Ủy viên thường vụ Thành ủy, tâm trạng của cô là có thể hiểu được.
Bành Viễn Chinh biết vậy, cũng không vạch rõ chân tướng, chỉ cười nói:
- Bí thư Tần, tôi đã đặt chỗ rồi.
- Tốt.
Tần Phượng gật đầu.
Đầu những năm 90, hừng hực khí thế cải cách và mở cửa, trong bối cảnh các giá trị và tập quán tiêu dùng Tây phương như ong vỡ tổ ùa vào trong nước, rượu vang đỏ và cơm Tây trở thành thứ được giai cấp tiểu tư sản thành thị thích nhất. Đương nhiên còn có ca hát khiêu vũ và các điểm ăn chơi trụy lạc. Mặc dù thành phố Tân An là một thành thị cấp ba, các quán cơm Tây, cà phê và vũ trường vẫn mọc lên như nấm.
Trong nhà hàng đã kín chỗ, trên cơ bản đều là các đôi tình nhân ngồi bán cách ly.
Tần Phượng tới bàn Bành Viễn Chinh đặt, vừa định ngồi xuống, đột nhiên nhướng mày, hơi do dự.
Chỗ ngồi này, âm nhạc này, phong cách này, từ đầu đến cuối đều toát ra không khí hẹn hò của tình nhân, bản thân mình là một cán bộ lãnh đạo cùng cấp dưới ăn cơm, trong trường hợp thế này, chưa nói đến xấu hổ hay không xấu hổ, một khi có người bắt gặp, thì thật sự khó mà giải thích được.
Tần Phượng bực mình, trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh, nghĩ là hắn cố tình chọn chỗ này.
Bành Viễn Chinh nhún vai, cười khổ nói:
- Bí thư Tần, tôi cũng lần đầu đến nhà hàng này ăn cơm. Ha ha, dù sao cũng chỉ là ăn bữa cơm, thôi kệ đi?
Tần Phượng hơi do dự, cau mày nhưng vẫn ngồi xuống, ít nhiều có vẻ không được tự nhiên.
Bành Viễn Chinh mỉm cười, vẫy tay về phía một nữ nhân viên mặc đồng phục màu đen, rồi ngồi đối diện với Tần Phượng.
- Xin hỏi quý khách gọi món gì ạ?
Nữ nhân viên phục vụ chừng mười tám tuổi, dáng điệu thanh tú, lộ vẻ thuần hậu. Xem ra cô ta mới từ nông thôn ra thành phố làm công, trên người còn đọng lại vẻ chất phác, nói tiếng phổ thông cũng không được chuẩn lắm.
Bành Viễn Chinh cười, vừa định nói gì đó, chợt nghe cô phục vụ chủ động giới thiệu:
- Thưa quý khách, nhà hàng chúng tôi có suất ăn dành cho những đôi tình nhân, giá cả phải chăng, miễn phí hay ly cà phê, hay là mang cho hai vị hai suất?
Bành Viễn Chinh ồ một tiếng, phất tay:
- Được, mang ra hai suất, thêm một chai rượu vang nữa.
Mặt Tần Phượng đỏ bừng, đợi cô nhân viên đi khỏi, mới hạ giọng nói:
- Bành Viễn Chinh, cậu có chuyện nói mau, lát nữa tôi còn có việc.
Bành Viễn Chinh mỉm cười:
- Bí thư Tần, tôi sẽ không chiếm nhiều thời gian của lãnh đạo.
- Tôi không tiện nhúng tay vào công tác kinh tế của quận. Hôm nay tôi đã nói chuyện với Cố Khải Minh, hắn không nhượng bộ. Tôi thấy hay là cậu nên đi gặp lãnh đạo thành phố, không phải cậu có quan hệ khá chặt chẽ với Tống Bính Nam đấy sao, nhờ lãnh đạo thành phố ra mặt giúp cậu liên hệ với tập đoàn dệt Phong Thái. Dù nói như thế nào, hai bên phải ngồi xuống nói chuyện, mới biết có khả năng hợp tác hay không.
Rõ ràng Tần Phượng không muốn ngồi đây nói chuyện dây dưa với Bành Viễn Chinh, liền chủ động đi thẳng vào vấn đề chính. Khi nói chuyện công, sự xấu hổ trong lòng cô cũng dần dần giảm di.
Bành Viễn Chinh trầm ngâm một chút, lắc đầu nói:
- Bí thư Tần, lãnh đạo thành phố trực tiếp nhúng tay vào có tốt không? Chúng ta công tác ở quận, chẳng lẽ nhờ lãnh đạo quận ra mặt nói giúp cũng khó như vậy?
- Vậy cậu nói sao bây giờ? Cố Khải Minh không phối hợp, tôi phải mặc kệ Cố Khải Minh, làm cầu nối giúp cho các cậu? Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, không biết sẽ có bao nhiêu người nói xấu sau lưng!
Tần Phượng trừng mắt nhìn Bành Viễn Chinh:
- Cậu có quan hệ này, vì sao không cần?
Khi nói chuyện, cô cảm thấy hơi nóng, liền cởi áo khoác ra, lộ ra chiếc áo lông cừu màu trắng sữa, cổ áo trễ thấp, bộ ngực no đủ căng tròn cùng với một mảng lớn da thịt tuyết trắng, đập vào mắt Bành Viễn Chinh, theo bản năng, hắn nhìn lướt qua, luống cuống, vội vàng quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Bỏ đi cái áo khoác màu đen, dường như đã lột bỏ lớp vỏ uy nghiêm của một cán bộ lãnh đạo Quận ủy, hoàn toàn phô bày vẻ gợi cảm đầy hấp dẫn và nét quyến rũ chín muồi, Bành Viễn Chinh không thể không thừa nhận, Tần Phượng là phụ nữ rất hấp dẫn, ở độ tuổi này, cô như một quả đào chín mọng, hương thơm ngào ngạt, rung động lòng người.
Tiếng nhạc du dương trầm bổng dường như luyến lưu, quấn quít, đèn tường lấp lánh, rọi lên nửa thân trên mượt mà thon thả của Tần Phượng một vầng sáng vàng nhạt, mà khuôn mặt xinh đẹp của cô, dù không cố tình, cũng phát ra một làn ánh sáng mê hoặc lòng người. Bành Viễn Chinh thở phào một cái, đáy lòng không kìm nổi chợt nhớ tới hai câu thơ: “Yêu hoa xin kíp bẻ hoa, kẻo khi hoa rụng xót xa muộn màng!” (1), mà lòng đầy cảm khái, cảm xúc có chút khác thường.
ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa yêu thích mà lại pha lẫn một chút mê đắm của Bành Viễn Chinh, khiến Tần Phượng đầu tiên là ngỡ ngàng, rồi lại hết sức ngượng ngùng.
Tần Phượng húng hắng ho khan, ngồi thẳng lên. Không ngờ động tác đó càng làm ngực cô rung lên, tạo thành những “đợt sóng” nhấp nhô tiêu hồn, càng hiển lộ phong tư xinh đẹp diễm lệ động lòng người, mà điệu bộ ra vẻ nghiêm túc lại vô hình trung bị dáng vẻ “phong tình” lấn át.
Bành Viễn Chinh chợt xoay người đi, cố gắng đè nén những tạp niệm đang “chộn rộn” ngóc đầu lên trong tâm tưởng.
Tần Phượng cũng hơi xấu hổ, quay đầu nhìn về phía vách tường được trang trí theo lối tả thực của phương Tây, và bên hông của chiếc đèn tường cổ điển mang phong cách châu âu.
Bành Viễn Chinh cố gắng điều hòa tâm tư của mình, có phần lặng lẽ. Hắn không biết rốt cuộc mình bị làm sao vậy, khi đối mặt với Tần Phượng, trong lòng không hề có một chút cảm giác kính sợ, cho dù hắn ngàn vạn lần tự nhắc nhở mình, Tần Phượng là lãnh đạo chủ chốt của Quận ủy, nhưng không hiểu sao vẫn không kìm lòng được, thái độ lại càng buông lỏng, phô bày ra sự phóng túng bất ngờ vẫn ẩn chứa đâu đó trong tính cách của hắn.
Thậm chí hắn còn có một cảm giác kích động khó thể nói nên lời, đến nỗi chỉ muốn ôm chặt người phụ nữ xinh đẹp như quả đào chín mọng này vào lòng, mà vuốt ve, mà hung hăng xoa nắn, mà lột bỏ đi lớp vỏ ngoài uy nghiêm đang bao phủ một trái tim muộn phiền và khao khát (sic!)
Bành Viễn Chinh không khỏi toát mồ hôi, hắn không rõ từ lúc nào, mình trở nên vô sỉ và tà ác như vậy, ý niệm không đứng đắn này khiến hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Không khí hết sức mập mờ, nặng nề và khác thường.
Tần Phượng bứt rứt như ngồi như trên đống lửa, mặt hết đỏ bừng lên lại dịu xuống, rồi lại đỏ bừng lên, cảm thấy hết sức căng thẳng, sự xấu hổ không biết đã tiêu tan từ lúc nào, thay vào đó là cảm giác ngột ngạt không thể nói thành lời.
- Thưa anh chị, cơm của hai anh chị đây, xin mời thong thả dùng.
Nưa nhân viên phục vụ động tác mềm mại, nhẹ nhàng, đặt hai phần cơm lên bàn, sau đó xoay người rời đi.
Bành Viễn Chinh thở phào một cái, gượng cười nói:
- Ăn đi, không biết có hợp khẩu vị của cô không?
Tần Phượng im lặng cúi đầu ăn, động tác vẫn hết sức tao nhã. Chỉ có điều so với Phùng Thiến Như, sự tao nhã của cô khó tránh khỏi pha lẫn một chút điệu bộ và sắc thái biểu diễn. Có lẽ, từ khi cô bắt đầu trở thành cán bộ lãnh đạo, cô cũng đã bắt đầu “tập luyện” diễn xuất như thế này, trải qua vô số lần mà hình thành nên phong thái riêng.
Hai người đều lúng túng, đều vùi đầu mà ăn, chỉ có điều một lát sau, Bành Viễn Chinh mới sực nhớ, hôm nay hắn mời Tần Phượng ăn cơm không phải là mục đích chính, liền cười khổ ngẩng lên nhìn Tần Phượng, mở miệng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt:
- Bí thư Tần, nếu công khai đứng ra làm cầu nối khó khăn như vậy, thì xin cô giúp tôi hẹn ông chủ tập đoàn dệt Phong Thái, Trịnh Phong Thái ăn bữa cơm đi, được không?
- Không được!
Lúc này Tần Phượng càng dứt khoát, liền thẳng thừng từ chối.
Bành Viễn Chinh cau mày, hắn cảm thấy thái độ của Tần Phượng rất kỳ lạ. Nếu cô đã đồng ý và có cùng quan điểm với mình, vậy thì cô ra mặt giới thiệu thị trấn Vân Thủy cũng không có gì là thái quá. Cái gọi là Bí thư Quận ủy không nên nhúng tay vào công tác kinh tế, thật ra chỉ là danh nghĩa. Chuyện Bí thư Quận ủy không nên nhúng tay vào có rất nhiều, nhưng đâu phải cô chưa từng nhúng tay vào?
Không khí lại nặng nề. Bành Viễn Chinh im lặng nhìn Tần Phượng, đột nhiên “hung tợn” rắc lên tảng thịt bò bíp – tếch của mình một đống tiêu và bột cà ri.
Tần Phượng nhíu mày, ngước nhìn hắn:
- Cạu điên rồi, làm cái gì vậy?
- Thích.
Bành Viễn Chinh dùng nĩa xiên một miếng nhét vào trong miệng, nhai nuốt một cách khoa trương.
Đúng lúc này, đột nhiên Tần Phượng đỏ mặt lên, vội quay đầu nghiêng người, cúi thấp người xuống.
Một khe rãnh sâu hút giữa hai bờ tuyết trắng như ẩn như hiện trước mắt Bành Viễn Chinh, hắn kinh ngạc buông chiếc nĩa xuống, phát hiện một cặp nam nữ đi tới, tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám, tay khoác tay, dáng vẻ thân mật, hẳn là vợ chồng.
Cách ăn mặc, cử chỉ thong dong của hai người này, vừa nhìn đã nhận ra là thuộc tầng lớp giàu có.
Dung mạo người phụ nữ tuy bình thường, nhưng khí chất khá cao quý. Trong thoáng chốc Bành Viễn Chinh quay đầu lại chăm chú nhìn, vừa đúng lúc người phụ nữ kia cũng nhìn qua, ánh mắt hai người gặp nhau, cô ta thản nhiên nhếch môi, bất chợt ánh mắt đờ ra, dừng chân nhìn bên cạnh Bành Viễn Chinh, hơi lưỡng lự kêu lên một tiếng:
- Chị họ!
Bành Viễn Chinh cảm thấy rất rõ ràng hai đầu vai của Tần Phượng run lên rất khẽ. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, đứng dậy nhìn cô gái kia, miễn cưỡng cười:
- Anh tử, tiểu Lưu, sao hai người cũng đến đây?
Cô gái được gọi “Anh tử” hơi giật mình, quay lại nhìn Bành Viễn Chinh, đánh giá hắn từ trên xuống dưới, ánh mắt đột nhiên trở nên hết sức phấn khích.
Tiểu Lưu, chồng của “Anh tử" cũng nhìn Bành Viễn Chinh một cách khác thường.
Tần Phượng đỏ mặt.
Lát sau, “Anh tử” mới mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
- Chị, đây là bạn chị hả?
Không đợi Tần Phượng trả lời hoặc vì không muốn Tần Phượng xấu hổ vì phải giải thích, cô cười khanh khách, đưa tay về phia Bành Viễn Chinh:
- Trịnh Anh Nam, xin hỏi anh tên gì?
- Xin chào, tôi là Bành Viễn Chinh.
Người ta chủ động chào hỏi, Bành Viễn Chinh không thể thất lễ, đành phải mỉm cười, đứng dậy bắt tay Trịnh Anh Nam.
Trịnh Anh Nam nắm tay Bành Viễn Chinh, trong đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng khác lạ.
(1) Đây là hai câu trong bài Kim lũ y (Tên một điệu nhạc cổ) của Đỗ Thu Nương, một phụ nữ có tài ca múa và làm thơ thời Đường, không rõ ngày sinh ngày mất, bà được Đường Hiến Tông (778 – 820) phong làm Thu Phi.
Kim lũ y
Khuyến quân mạc tích kim lũ y
Khuyến quân tích thủ thiếu niên thì
Hoa khai kham chiết, trực tu chiết
Mạc đãi vô hoa không chiết chi
Dịch Nghĩa:
áo kim tuyến
Khuyên anh đừng tiếc áo thêu vàng
Khuyên anh hãy tiếc thời niên thiếu
Hoa nở đáng bẻ thì bẻ ngay
Đừng chờ hoa rụng bẻ cành không
(Tạm dịch)
áo vàng chàng chớ tiếc chi,
Xin chàng hãy tiếc xuân thì chóng qua
Yêu hoa xin kíp bẻ hoa,
Kẻo khi hoa rụng xót xa muộn màng!
/660
|