Điền Minh lạnh lùng nói:
- Bí thư Bành của chúng tôi đi họp ở thành phố. Anh hôm khác lại đến.
An Gia Bình ngạo mạn và coi thường, không thèm để ý đến Điền Minh, thản nhiên nói:
- Anh làm cán bộ chính phủ, sao lại có thể ăn nói bừa bãi như vậy? Tôi vừa rồi rõ ràng còn thấy tận mắt Chủ tịch thị trấn Bành của các người lên lầu, như thế nào lại đến thành phố họp? Chẳng lẽ anh ta có thuật phân thân?
Điền Minh nhất thời nghẹn lại, rồi chợi lạnh lùng nói:
- Lãnh đạo của chúng tôi công tác bề bộn. Nếu như anh không có hẹn trước thì mời anh lần sau lại đến.
An Gia Bình tuy là khiêm tốn cầu người, tiên lễ hậu binh, nhưng vừa rồi y chào Bành Viễn Chinh nhưng hắn lại không để ý tới. Mà lần này Bành Viễn Chinh lại bày mưu đặt kế khiến nhân viên công tác ngăn trở, nên sự lo lắng trong lòng dần dần chuyển hóa thành lửa giận, cười lạnh nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành thật sự là cao giá quá nhỉ? Một Chủ tịch thị trấn mà muốn bằng một Chủ tịch thành phố, muốn gặp còn cần phải hẹn trước? Công bộc của nhân dân, cán bộ thị trấn các người là vì nhân dân mà phục vụ sao?
Nói xong, An Gia Bình tiếp tục mang theo nhân viên lên trên lầu.
Điền Minh nóng nảy:
- Anh làm gì đó? Dẫn người tấn công cơ quan chính quyền sao?
- Muốn hù dọa người khác à? Bộ tưởng tôi là đống bùn chắc? Tôi đến chỉ để gặp Chủ tịch thị trấn các người thôi.
An Gia Bình căm tức đẩy Điền Minh:
- Anh tránh ra.
Lý Tân Hoa thấy Điền Minh không trấn áp được thì lập tức cau mày quát lớn:
- Anh đang làm cái gì vậy? Nói cho anh biết, đây là nơi làm việc của chính quyền Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, anh ở trong này ồn ào cái gì? Muốn gặp lãnh đạo của tôi cũng được, nhưng nhất định phải có hẹn trước. Bí thư Bành hôm nay công tác bề bộn, không thể gặp anh.
An Gia Bình thật là có chút thẹn quá hóa giận. Y cho rằng đây là Bành Viễn Chinh cố ý làm nhục người khác, nên không khỏi đứng ngoài hành lang hô to:
- Bành Viễn Chinh, hôm nay tôi có việc tìm anh. Nếu anh không ra gặp tôi thì tôi sẽ không đi đâu.
An Gia Bình giọng nói rất lớn, khiến các lãnh đạo khác của thị trấn trên tầng lầu đều nghe thấy được. Thi Bình nhìn thấy An Gia Bình trên lầu văn phòng UBND thị trấn thì lập tức nghĩ đến mẹ con Trương Thu Cúc đang bị tạm giam tại đồn công an thị trấn, nhíu mày đi tới nói:
- An tổng, anh ở trong này ồn ào cái gì? Đây là nơi làm việc của cơ quan chính phủ. Anh phải chú ý đến thân phận của mình.
Nhà mẹ đẻ của Thi Bình là quan hệ bà con xa với An gia. Tuy nhiên lại rất ít lui tới. Nhìn thấy Thi Bình, An Gia Bình giọng nói chậm lại:
- Tôi đến tìm Chủ tịch thị trấn Bành có chút việc. Chị xem thái độ của nhân viên ở đây như thế nào? Dám ngăn cản không cho tôi gặp mặt.
Đám người Chử Lượng cũng từ trong văn phòng đi ra. Thi Bình do dự một chút, thầm nghĩ giằng co như vậy cũng không tốt, liền bước đến trước phòng làm việc của Bành Viễn Chinh gõ cửa thì đã thấy Bành Viễn Chinh mở cửa, nét mặt bình tĩnh nói:
-Chị Thi, chị bảo anh ta vào đây.
An Gia Bình khoác chiếc áo khoác nỉ màu đen, cầm chiếc kính râm trong tay, đứng trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Mà Bành Viễn Chinh thì dựa lưng vào chiếc ghế ông chủ, ánh mắt trầm ngưng, thần sắc bình tĩnh, lạnh lùng nhìn An Gia Bình.
An Gia Bình nét mặt xấu hổ và giận dữ dần dần dịu xuống, âm thầm cắn chặt răng, miễn cưỡng cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, ồ không, Bí thư Bành. Là như thế này, em trai của tôi còn trẻ không hiểu chuyện, lại mới từ nước ngoài về, không hiểu lắm quy cũ trong nước, cho nên đã mạo phạm đến vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành. Thật sự là ngại quá! Về phần mẹ của tôi, bà ấy đến tìm Phùng tiểu thư không phải cố ý muốn làm tổn hại đến Phùng tiểu thư, mà là muốn nói chuyện, xem vấn đề giải quyết như thế nào.
- Đây là sự hiểu lầm mà thôi. Tôi xin đại diện cho mẹ và em trai, đại diện cho cả nhà chúng tôi, đại diện cho tập đoàn An Lập hướng Bí thư Bành và Phùng tiểu thư ngỏ lời xin lỗi. Nếu có chỗ nào mạo phạm, xin hai người lượng thứ một chút. Chúng tôi nguyện ý gánh vác tất cả chi phí chữa bệnh và bồi thường cho Phùng tiểu thư. Xin Bí thư Bành hạ thủ lưu tình.
- Những lời này anh không cần nói với tôi. Vụ án này đã có cảnh sát tham gia, nên xử lý như thế nào không phải do Bành Viễn Chinh tôi định đoạt. Có pháp luật cả thôi. Không phải tôi muốn thế nào là được thế đó, cũng không phải anh muốn cái nào là được cái đó. Hết thảy đều do cơ quan chấp pháp xử lý.
- Cá nhân tôi mà nói, tôi có thể thông cảm cho sự kích động của các người, nhận lời xin lỗi của các người. Nhưng chế độ pháp luật thì không thể. Bất cứ kẻ nào xúc phạm đến pháp luật thì phải trả một giá thật đắt. Được rồi, tôi còn một cuộc họp, anh đi trước đi. Có cái gì yêu cầu thì có thể đến đồn công an và phân cục để nói. Tôi không thể can dự vào.
Bành Viễn Chinh phất tay.
Nếu không có việc Trương Thu Cúc làm bị thương Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh căn bản có thể chấp nhận giải quyết riêng. Bởi vì bản thân hắn cũng chẳng có việc gì, mà những người kia cũng chưa nói đến là trái pháp luật. Nhưng hiện tại thì khác. Mặc kệ là Trương Thu Cúc có vô tình hay cố ý, nhưng sự thật đều ngay trước mặt. Bành Viễn Chinh không thể tha thứ cho bất cứ ai làm bị thương người hắn yêu nhất.
Hắn xem ra, nếu hắn không hướng Phùng gia ở thủ đô nói chuyện này, không hướng cơ quan công an kiên trì thực hiện áp lực, chỉ theo nếp mà xử lý thì đã là sự nhượng bộ và suy xét đến thân phận cán bộ lãnh đạo của mình rồi.
Nếu không phải là người trong quan trường thì khẳng định lúc này hắn đã bùng nổ. Bởi vì Phùng Thiến Như bị thương tổn và kinh hãi đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
An Gia Bình cắn chặt răng, tiến lên một bước nói:
- Bí thư Bành, kỳ thật chỉ là một việc nhỏ như lông gà, vì sao lại muốn làm lớn ra? Có tất yếu như vậy không?
- Tôi không làm lớn chuyện, nhưng là người bị hại, chúng tôi có quyền yêu cầu cảnh sát theo lẽ chấp pháo công bằng mà thôi. Tôi không có quyền lực và bản lĩnh chỉnh ai, cũng không muốn chỉnh ai, xin anh nói chuyện tôn trọng một chút.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng nói.
- Bành Viễn Chinh, anh đừng khinh người quá đáng. Ý của anh là muốn tuyệt tình sao?
An Gia Bình cảm thấy thái độ của mình đã đủ khúm núm rồi, nhưng không nhận được sự tôn trọng của Bành Viễn Chinh thì trong lòng tức giận rốt cuộc đã không kìm chế được.
- Anh đến nơi này ồn ào cái gì?
Bành Viễn Chinh đột nhiên đứng dậy vỗ bàn:
- Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng chứ? Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, huống chi các người chỉ là thương nhân. Đi ra ngoài cho tôi.
An Gia Bình xì một tiếng khinh miệt:
- Bành Viễn Chinh, anh đừng tưởng rằng mình là cháu của Mạnh Cường thì có thể kiêu ngạo. Tôi nói cho anh biết, An gia chúng tôi không phải là người dễ chọc vào. Không tin thì cứ chờ xem.
An Gia Bình sắc mặt hung tợn, ánh mắt hung ác, sung mãn uy hiếp.
- Tôi sẽ chờ. Muốn uy hiếp tôi, bằng anh thì còn chưa đủ tư cách.
Bành Viễn Chinh lãnh đạm bĩu môi, không kiên nhẫn, vừa nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, vừa mở cửa, dùng sức đẩy ra ngoài:
- Nếu anh ở nơi này quấy rầy tôi, tôi lập tức báo cảnh sát ngay.
An Gia Bình là loại công tử bột, bình thường sống an nhàn sung sướng, như thế nào lại bị Bành Viễn Chinh đẩy như vậy. Y lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Y từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua cảm giác này, lập tức rít lên một tiếng, vọt đến chỗ Bành Viễn Chinh. Mà hai tên vệ sĩ đang chờ ngoài hành lang thấy tình thế không tốt thì liền đẩy Điền Minh vọt tới.
Đám người Điền Minh sợ hãi, hô lên rồi cùng với một số người ở phòng Đảng chính chạy đến, sợ Bành Viễn Chinh chịu thiệt.
Bành Viễn Chinh nhíu mày. Nếu không e dè thân phận thì hắn đã sớm cho An Gia Bình một cước rồi. Hắn tránh qua một bên, khiến An Gia Bình hụt chân ngã nhào xuống đất.
Hai tên vệ sĩ mặc áo đen xông tới, còn chưa kịp dừng bước chân thì đã bị Bành Viễn Chinh tung ra chiêu “Tứ lạng bạt thiên cân”, thừa cơ hội ngã mình xuống mặt đất. Cho nên đám người Điền Minh không kịp phản ứng.
Bành Viễn Chinh luyện công phu nhiều năm như vậy, giờ phút này lại tái sinh ở thân thể thanh niên khỏe mạnh. Mà hai tên vệ sĩ của An Gia Bình tuy gọi là vệ sĩ nhưng thật ra chỉ là hai quân nhân vừa xuất ngũ, chẳng có tài cán gì. Chỉ cậy mình mạnh nhưng luận về kỹ xảo thì không thể là đối thủ của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh tiến lên hung hăng đá vào chân của An Gia Bình hai cái, rồi hướng đám người Điền Minh phất tay, quát to:
- Hướng Quận ủy và UBND quận báo có người tấn công chính quyền đảng ủy thị trấn. Báo cảnh sát và bảo người của đồn công an nhân dân lại đây.
Bành Viễn Chinh thản nhiên bước xuống lầu. Đám người Điền Minh thì lại thì thấy ba người An Gia Bình đang rên rỉ đứng dậy, rồi lại nhìn theo bóng dáng cao ngất của Bành Viễn Chinh, thì trên trán không khỏi đổ mồ hôi. Vị lãnh đạo của mình thật là quá mạnh. Không ngờ còn có công phu trong người.
Tấn công cơ quan chính quyền Đảng ủy, ý đồ hành hung và phá hư trật tự làm việc của chính quyền, tính chất sự việc rất nghiêm trọng. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, An Gia Bình không chỉ đi một người, mà còn chủ động tấn công Bành Viễn Chinh, không để ý đến lời khuyên can.
Ba người An Gia Bình bị người của đồn công an thị trấn Vân Thủy mang đi, mà Lý Tuyết Yến cũng đại diện cho Đảng ủy thị trấn Vân Thủy hướng Quận ủy và UBND quận báo cáo. Bí thư Quận ủy Tần Phượng vừa mới từ tỉnh trở về, nhận được tin tức này thì giận tím mặt, lập tức chỉ thị phân cục Công an Tân An chấp pháp hành động, nghiêm khắc xử lý.
Bí thư Quận ủy lên tiếng, khu cục không dám chậm trễ, lúc này thành lập tổ chuyên án, tiến vào thị trấn Vân thủy, tiếp nhận vụ án từ trong tay đồn công an thị trấn, đem An Gia Ung, An Gia Bình và Trương Thu Cúc cùng xử lý.
Tần Phượng ở tỉnh nói chuyện gì với Bí thư Từ Xuân Đình thì không ai biết, nhưng Tần Phượng khi trở lại quận thì rõ ràng làm cho người ta cảm giác, dĩ vãng có chút khác biệt. Tác phong càng thêm quyết đoán.
Mà quyền uy của cô ở quận là vô thượng, gần như chỉ trong một đêm là tạo dựng hẳn lên. Tuy rằng trước đây cô cơ bản đã nắm trong tay đại cục của khu Tân An, nhưng bởi vì có Cố Khải Minh cản tay, có những lĩnh vực không thể luồn tay vào. Nhưng lúc này đây, bởi vì cô sắp đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ thành ủy và là Bí thư Quận ủy nên những gì nắm trong tay không còn trì hoãn.
Một số cán bộ đều chuyển hướng. Mà lãnh đạo quận, thậm chí là lãnh đạo thành phố đều tự mình gọi điện thoại hoặc giáp mặt chúc mừng cô.
- Bí thư Bành của chúng tôi đi họp ở thành phố. Anh hôm khác lại đến.
An Gia Bình ngạo mạn và coi thường, không thèm để ý đến Điền Minh, thản nhiên nói:
- Anh làm cán bộ chính phủ, sao lại có thể ăn nói bừa bãi như vậy? Tôi vừa rồi rõ ràng còn thấy tận mắt Chủ tịch thị trấn Bành của các người lên lầu, như thế nào lại đến thành phố họp? Chẳng lẽ anh ta có thuật phân thân?
Điền Minh nhất thời nghẹn lại, rồi chợi lạnh lùng nói:
- Lãnh đạo của chúng tôi công tác bề bộn. Nếu như anh không có hẹn trước thì mời anh lần sau lại đến.
An Gia Bình tuy là khiêm tốn cầu người, tiên lễ hậu binh, nhưng vừa rồi y chào Bành Viễn Chinh nhưng hắn lại không để ý tới. Mà lần này Bành Viễn Chinh lại bày mưu đặt kế khiến nhân viên công tác ngăn trở, nên sự lo lắng trong lòng dần dần chuyển hóa thành lửa giận, cười lạnh nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành thật sự là cao giá quá nhỉ? Một Chủ tịch thị trấn mà muốn bằng một Chủ tịch thành phố, muốn gặp còn cần phải hẹn trước? Công bộc của nhân dân, cán bộ thị trấn các người là vì nhân dân mà phục vụ sao?
Nói xong, An Gia Bình tiếp tục mang theo nhân viên lên trên lầu.
Điền Minh nóng nảy:
- Anh làm gì đó? Dẫn người tấn công cơ quan chính quyền sao?
- Muốn hù dọa người khác à? Bộ tưởng tôi là đống bùn chắc? Tôi đến chỉ để gặp Chủ tịch thị trấn các người thôi.
An Gia Bình căm tức đẩy Điền Minh:
- Anh tránh ra.
Lý Tân Hoa thấy Điền Minh không trấn áp được thì lập tức cau mày quát lớn:
- Anh đang làm cái gì vậy? Nói cho anh biết, đây là nơi làm việc của chính quyền Đảng ủy thị trấn Vân Thủy, anh ở trong này ồn ào cái gì? Muốn gặp lãnh đạo của tôi cũng được, nhưng nhất định phải có hẹn trước. Bí thư Bành hôm nay công tác bề bộn, không thể gặp anh.
An Gia Bình thật là có chút thẹn quá hóa giận. Y cho rằng đây là Bành Viễn Chinh cố ý làm nhục người khác, nên không khỏi đứng ngoài hành lang hô to:
- Bành Viễn Chinh, hôm nay tôi có việc tìm anh. Nếu anh không ra gặp tôi thì tôi sẽ không đi đâu.
An Gia Bình giọng nói rất lớn, khiến các lãnh đạo khác của thị trấn trên tầng lầu đều nghe thấy được. Thi Bình nhìn thấy An Gia Bình trên lầu văn phòng UBND thị trấn thì lập tức nghĩ đến mẹ con Trương Thu Cúc đang bị tạm giam tại đồn công an thị trấn, nhíu mày đi tới nói:
- An tổng, anh ở trong này ồn ào cái gì? Đây là nơi làm việc của cơ quan chính phủ. Anh phải chú ý đến thân phận của mình.
Nhà mẹ đẻ của Thi Bình là quan hệ bà con xa với An gia. Tuy nhiên lại rất ít lui tới. Nhìn thấy Thi Bình, An Gia Bình giọng nói chậm lại:
- Tôi đến tìm Chủ tịch thị trấn Bành có chút việc. Chị xem thái độ của nhân viên ở đây như thế nào? Dám ngăn cản không cho tôi gặp mặt.
Đám người Chử Lượng cũng từ trong văn phòng đi ra. Thi Bình do dự một chút, thầm nghĩ giằng co như vậy cũng không tốt, liền bước đến trước phòng làm việc của Bành Viễn Chinh gõ cửa thì đã thấy Bành Viễn Chinh mở cửa, nét mặt bình tĩnh nói:
-Chị Thi, chị bảo anh ta vào đây.
An Gia Bình khoác chiếc áo khoác nỉ màu đen, cầm chiếc kính râm trong tay, đứng trong phòng làm việc của Bành Viễn Chinh. Mà Bành Viễn Chinh thì dựa lưng vào chiếc ghế ông chủ, ánh mắt trầm ngưng, thần sắc bình tĩnh, lạnh lùng nhìn An Gia Bình.
An Gia Bình nét mặt xấu hổ và giận dữ dần dần dịu xuống, âm thầm cắn chặt răng, miễn cưỡng cười nói:
- Chủ tịch thị trấn Bành, ồ không, Bí thư Bành. Là như thế này, em trai của tôi còn trẻ không hiểu chuyện, lại mới từ nước ngoài về, không hiểu lắm quy cũ trong nước, cho nên đã mạo phạm đến vị hôn thê của Chủ tịch thị trấn Bành. Thật sự là ngại quá! Về phần mẹ của tôi, bà ấy đến tìm Phùng tiểu thư không phải cố ý muốn làm tổn hại đến Phùng tiểu thư, mà là muốn nói chuyện, xem vấn đề giải quyết như thế nào.
- Đây là sự hiểu lầm mà thôi. Tôi xin đại diện cho mẹ và em trai, đại diện cho cả nhà chúng tôi, đại diện cho tập đoàn An Lập hướng Bí thư Bành và Phùng tiểu thư ngỏ lời xin lỗi. Nếu có chỗ nào mạo phạm, xin hai người lượng thứ một chút. Chúng tôi nguyện ý gánh vác tất cả chi phí chữa bệnh và bồi thường cho Phùng tiểu thư. Xin Bí thư Bành hạ thủ lưu tình.
- Những lời này anh không cần nói với tôi. Vụ án này đã có cảnh sát tham gia, nên xử lý như thế nào không phải do Bành Viễn Chinh tôi định đoạt. Có pháp luật cả thôi. Không phải tôi muốn thế nào là được thế đó, cũng không phải anh muốn cái nào là được cái đó. Hết thảy đều do cơ quan chấp pháp xử lý.
- Cá nhân tôi mà nói, tôi có thể thông cảm cho sự kích động của các người, nhận lời xin lỗi của các người. Nhưng chế độ pháp luật thì không thể. Bất cứ kẻ nào xúc phạm đến pháp luật thì phải trả một giá thật đắt. Được rồi, tôi còn một cuộc họp, anh đi trước đi. Có cái gì yêu cầu thì có thể đến đồn công an và phân cục để nói. Tôi không thể can dự vào.
Bành Viễn Chinh phất tay.
Nếu không có việc Trương Thu Cúc làm bị thương Phùng Thiến Như, Bành Viễn Chinh căn bản có thể chấp nhận giải quyết riêng. Bởi vì bản thân hắn cũng chẳng có việc gì, mà những người kia cũng chưa nói đến là trái pháp luật. Nhưng hiện tại thì khác. Mặc kệ là Trương Thu Cúc có vô tình hay cố ý, nhưng sự thật đều ngay trước mặt. Bành Viễn Chinh không thể tha thứ cho bất cứ ai làm bị thương người hắn yêu nhất.
Hắn xem ra, nếu hắn không hướng Phùng gia ở thủ đô nói chuyện này, không hướng cơ quan công an kiên trì thực hiện áp lực, chỉ theo nếp mà xử lý thì đã là sự nhượng bộ và suy xét đến thân phận cán bộ lãnh đạo của mình rồi.
Nếu không phải là người trong quan trường thì khẳng định lúc này hắn đã bùng nổ. Bởi vì Phùng Thiến Như bị thương tổn và kinh hãi đã chạm đến điểm mấu chốt của hắn.
An Gia Bình cắn chặt răng, tiến lên một bước nói:
- Bí thư Bành, kỳ thật chỉ là một việc nhỏ như lông gà, vì sao lại muốn làm lớn ra? Có tất yếu như vậy không?
- Tôi không làm lớn chuyện, nhưng là người bị hại, chúng tôi có quyền yêu cầu cảnh sát theo lẽ chấp pháo công bằng mà thôi. Tôi không có quyền lực và bản lĩnh chỉnh ai, cũng không muốn chỉnh ai, xin anh nói chuyện tôn trọng một chút.
Bành Viễn Chinh lạnh lùng nói.
- Bành Viễn Chinh, anh đừng khinh người quá đáng. Ý của anh là muốn tuyệt tình sao?
An Gia Bình cảm thấy thái độ của mình đã đủ khúm núm rồi, nhưng không nhận được sự tôn trọng của Bành Viễn Chinh thì trong lòng tức giận rốt cuộc đã không kìm chế được.
- Anh đến nơi này ồn ào cái gì?
Bành Viễn Chinh đột nhiên đứng dậy vỗ bàn:
- Rốt cuộc là ai khinh người quá đáng chứ? Vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, huống chi các người chỉ là thương nhân. Đi ra ngoài cho tôi.
An Gia Bình xì một tiếng khinh miệt:
- Bành Viễn Chinh, anh đừng tưởng rằng mình là cháu của Mạnh Cường thì có thể kiêu ngạo. Tôi nói cho anh biết, An gia chúng tôi không phải là người dễ chọc vào. Không tin thì cứ chờ xem.
An Gia Bình sắc mặt hung tợn, ánh mắt hung ác, sung mãn uy hiếp.
- Tôi sẽ chờ. Muốn uy hiếp tôi, bằng anh thì còn chưa đủ tư cách.
Bành Viễn Chinh lãnh đạm bĩu môi, không kiên nhẫn, vừa nắm cánh tay Bành Viễn Chinh, vừa mở cửa, dùng sức đẩy ra ngoài:
- Nếu anh ở nơi này quấy rầy tôi, tôi lập tức báo cảnh sát ngay.
An Gia Bình là loại công tử bột, bình thường sống an nhàn sung sướng, như thế nào lại bị Bành Viễn Chinh đẩy như vậy. Y lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.
Y từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ trải qua cảm giác này, lập tức rít lên một tiếng, vọt đến chỗ Bành Viễn Chinh. Mà hai tên vệ sĩ đang chờ ngoài hành lang thấy tình thế không tốt thì liền đẩy Điền Minh vọt tới.
Đám người Điền Minh sợ hãi, hô lên rồi cùng với một số người ở phòng Đảng chính chạy đến, sợ Bành Viễn Chinh chịu thiệt.
Bành Viễn Chinh nhíu mày. Nếu không e dè thân phận thì hắn đã sớm cho An Gia Bình một cước rồi. Hắn tránh qua một bên, khiến An Gia Bình hụt chân ngã nhào xuống đất.
Hai tên vệ sĩ mặc áo đen xông tới, còn chưa kịp dừng bước chân thì đã bị Bành Viễn Chinh tung ra chiêu “Tứ lạng bạt thiên cân”, thừa cơ hội ngã mình xuống mặt đất. Cho nên đám người Điền Minh không kịp phản ứng.
Bành Viễn Chinh luyện công phu nhiều năm như vậy, giờ phút này lại tái sinh ở thân thể thanh niên khỏe mạnh. Mà hai tên vệ sĩ của An Gia Bình tuy gọi là vệ sĩ nhưng thật ra chỉ là hai quân nhân vừa xuất ngũ, chẳng có tài cán gì. Chỉ cậy mình mạnh nhưng luận về kỹ xảo thì không thể là đối thủ của Bành Viễn Chinh.
Bành Viễn Chinh tiến lên hung hăng đá vào chân của An Gia Bình hai cái, rồi hướng đám người Điền Minh phất tay, quát to:
- Hướng Quận ủy và UBND quận báo có người tấn công chính quyền đảng ủy thị trấn. Báo cảnh sát và bảo người của đồn công an nhân dân lại đây.
Bành Viễn Chinh thản nhiên bước xuống lầu. Đám người Điền Minh thì lại thì thấy ba người An Gia Bình đang rên rỉ đứng dậy, rồi lại nhìn theo bóng dáng cao ngất của Bành Viễn Chinh, thì trên trán không khỏi đổ mồ hôi. Vị lãnh đạo của mình thật là quá mạnh. Không ngờ còn có công phu trong người.
Tấn công cơ quan chính quyền Đảng ủy, ý đồ hành hung và phá hư trật tự làm việc của chính quyền, tính chất sự việc rất nghiêm trọng. Vấn đề mấu chốt ở chỗ, An Gia Bình không chỉ đi một người, mà còn chủ động tấn công Bành Viễn Chinh, không để ý đến lời khuyên can.
Ba người An Gia Bình bị người của đồn công an thị trấn Vân Thủy mang đi, mà Lý Tuyết Yến cũng đại diện cho Đảng ủy thị trấn Vân Thủy hướng Quận ủy và UBND quận báo cáo. Bí thư Quận ủy Tần Phượng vừa mới từ tỉnh trở về, nhận được tin tức này thì giận tím mặt, lập tức chỉ thị phân cục Công an Tân An chấp pháp hành động, nghiêm khắc xử lý.
Bí thư Quận ủy lên tiếng, khu cục không dám chậm trễ, lúc này thành lập tổ chuyên án, tiến vào thị trấn Vân thủy, tiếp nhận vụ án từ trong tay đồn công an thị trấn, đem An Gia Ung, An Gia Bình và Trương Thu Cúc cùng xử lý.
Tần Phượng ở tỉnh nói chuyện gì với Bí thư Từ Xuân Đình thì không ai biết, nhưng Tần Phượng khi trở lại quận thì rõ ràng làm cho người ta cảm giác, dĩ vãng có chút khác biệt. Tác phong càng thêm quyết đoán.
Mà quyền uy của cô ở quận là vô thượng, gần như chỉ trong một đêm là tạo dựng hẳn lên. Tuy rằng trước đây cô cơ bản đã nắm trong tay đại cục của khu Tân An, nhưng bởi vì có Cố Khải Minh cản tay, có những lĩnh vực không thể luồn tay vào. Nhưng lúc này đây, bởi vì cô sắp đảm nhiệm chức Ủy viên thường vụ thành ủy và là Bí thư Quận ủy nên những gì nắm trong tay không còn trì hoãn.
Một số cán bộ đều chuyển hướng. Mà lãnh đạo quận, thậm chí là lãnh đạo thành phố đều tự mình gọi điện thoại hoặc giáp mặt chúc mừng cô.
/660
|